Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 113
Nghe đồn Dạ Kiếm Hàn ăn linh hồn, nuốt tu vi nên tuổi thọ dài lâu, mạnh ngang với trời đất. Mà sở dĩ y có năng lực như vậy là do dòng máu độc đáo, một giọt có thể khiến công lực tiến bộ gấp mấy lần, tuổi thọ kéo dài thêm mấy năm, một lần và mãi mãi!
Bởi vì lời đồn này và hành động tàn nhẫn, đẫm máu mất nhân tính của Dạ Kiếm Hàn khiến mọi người như "tre già măng mọc" đến bao vây, muốn giết chết y.
Đống xương cốt trắng kia không phải do Dạ Kiếm Hàn xếp thành mà do những người này tự mình dâng mạng lên.
Máu của Dạ Kiếm Hàn thật sự có tác dụng kì diệu, nhưng không kì diệu như đám người kia truyền tai nhau. Tuy nhiên y cũng không giải thích, thứ nhất là vì linh hồn người mới chết khá ngon, thứ hai... nói ra cũng không ai tin, cần gì phải tốn công phí sức?
Giọt máu kia vừa rơi xuống, trong nháy mắt mười mấy tên yêu tu biến thành lũ chó điên, điên cuồng tranh giành, ra tay với nhau không hề khách khí, mức độ tàn nhẫn thì không ai thua ai.
Nam tử lông mày rậm ngoài miệng thì nhân nghĩa nhưng khi thấy đám người tranh giành trong hỗn loạn, gã tự biết rằng "bao vây diệt trừ" là vô dụng. Hơn nữa sau khi chứng kiến Dạ Kiếm Hàn giết nữ tử kia, gã cũng biết muốn khiến ma đầu này bị thương là không dễ, thay vì dâng mạng thì chẳng bằng đoạt lấy giọt máu kia.
Vì vậy trường đao thay trời hành đạo chuyển hướng, không đâm vào người ma đầu mà đâm vào đồng bọn, một đao xuyên qua kết thúc sinh mệnh người kia đầy tàn nhẫn!
Dạ Kiếm Hàn không di chuyển, trơ mắt nhìn đám người nội đấu, sau đó chết đầy đất.
Người cuối cùng sống sót là nam tử lông mày rậm kia, gã giết đến đỏ mắt, vì đoạt được giọt máu kia mà khuôn mặt gã hưng phấn đầy dữ tợn.
"Ma huyết! Ma huyết! Cuối cùng ta cũng có được, ha ha ha!" Gã cười to, đảo mắt nhìn Dạ Kiếm Hàn đang lạnh lùng đứng đó, trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại.
Gã nhanh chóng cất giọt máu kia đi, quay người quỳ gối, dáng vẻ lưu loát dứt khoát: "Đại nhân, tiểu nhân nguyện hiến dâng linh hồn mình, chỉ mong lúc sống có thể đi theo bên ngài!"
Gã vừa dứt lời, Dạ Kiếm Hàn còn chưa kịp phản ứng thì gã đã cảm thấy lạnh lẽo....
Nam tử lông mày rậm chỉ nhìn thấy một bóng người thấp thoáng, nhưng Dạ Kiếm Hàn lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Phía sau gã là người hầu nhỏ với khuôn mặt lạnh lẽo, tốc độ ra tay tàn nhẫn và dứt khoát, ngón tay mảnh khảnh của hắn đâm vào lồng ngực nam tử lông mày rậm, nhanh chóng bóp nát tim gã.
Hình ảnh đẫm máu và tàn bạo, máu tươi phun lên bộ quần áo mới của hắn, màu đỏ bắn lên khuôn mặt anh tuấn kia giống như Tu La sống.
Dạ Kiếm Hàn quan sát đầy thích thú.
Mãi đến khi nam tử lông mày rậm tắt thở ngã xuống đất, Sở Mộ Vân mới thu tay lại. Hắn cung kính cúi đầu, giọng nói lạnh lùng: "Gã không xứng đi theo chủ nhân."
Dạ Kiếm Hàn đến gần, giơ tay lau đi vết máu trên mặt hắn, động tác hiếm khi dịu dàng.... Y để hắn ngẩng đầu nhìn thẳng mình.
Ánh mắt Sở Mộ Vân trong veo nhìn y.
Giây tiếp theo, bàn tay Dạ Kiếm Hàn từng bóp cổ hắn đột nhiên lại dùng sức, lần thứ hai bóp lấy cổ hắn.
Cảm giác hít thở không thông khiến Sở Mộ Vân nhíu mày, gò má hắn đỏ lên bất thường, ánh mắt nhìn Dạ Kiếm Hàn vẫn không thay đổi.
Dạ Kiếm Hàn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt vẫn dịu dàng, dường như người đang bóp cổ hắn là người khác.
Lúc hắn sắp "chết" lần nữa, Dạ Kiếm Hàn lại đột nhiên thu tay lại. Chỉ có giết quá nhiều người y mới nắm giữ được mức độ chính xác này, để lại một con đường sống.
Một lượng lớn khí tràn vào trong phổi, Sở Mộ Vân ho khan kịch liệt, thở dốc.
Dạ Kiếm Hàn lấy giọt máu kia trở về, đặt trên đầu ngón tay thưởng thức: "Gã không xứng thật, nhưng cũng chưa đến lượt ngươi quyết định."
Sở Mộ Vân rủ mi mắt, cung kính nói: "Thuộc hạ đã biết."
Khóe miệng Dạ Kiếm Hàn hơi cong, búng tay khiến giọt máu kia bay về phía Sở Mộ Vân.
"Cho ngươi."
Sở Mộ Vân vươn tay bắt lấy, không nghĩ ngợi nhiều mà cất nó cẩn thận trong lồng ngực.
Dạ Kiếm Hàn nhướng mày: "Ăn nó."
Sở Mộ Vân khựng lại.
Dạ Kiếm Hàn nheo mắt, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo: "Đừng để ta phải lặp lại."
Trong mắt Sở Mộ Vân hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại không dám làm trái lời y. Hắn lấy giọt máu kia ra, cẩn thận cho vào miệng.
Ngay sau đó cảm giác ngọt ngào kinh người ập đến, khiến Sở Mộ Vân đang nghiêm túc đóng kịch cũng phải giật mình.
Ngay khi giọt máu kia cho vào miệng, trong nháy mắt đầu lưỡi đã nếm qua vô số sơn hào hải vị của Sở Mộ Vân bị bắt lấy.
Tác dụng như thế nào tạm thời chưa nói tới, nhưng hương vị rất ngon.
Chỉ một giọt nhỏ như vậy dừng trên đầu lưỡi, nhưng lại ngay lập tức di chuyển khắp nơi, chiếm hết mọi vị giác trong khoang miệng, kích thích dây thần kinh, từ não phóng ra niềm vui sướng, giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời sao trong đêm hội hóa trang, bùng lên dữ dội khiến người ta choáng váng.
Sở Mộ Vân hoảng hốt trong nháy mắt, sau đó chuyện bất ngờ hơn đã xảy ra.
Hơi nóng từ não bắt được lan tỏa khắp cơ thể, hòa vào trong máu, đốt cháy hết đợt này đến đợt khác, lan đếm chỗ da thịt, nhanh chóng tụ lại, cuối cùng ái muội cháy về phía dưới bụng, cảm giác nóng rực quen thuộc dâng lên...
Sở Mộ Vân...cứng.
Sở Mộ Vân: "..."
Linh: "..."
Sau phút giây yên lặng ngắn ngủi, Sở Mộ Vân và Linh: Chuyện này...có hơi xấu hổ.
Không ngờ giọt máu này lại có ma tính như vậy, Sở Mộ Vân là người tạo ra nó cũng không ngờ được.
Khi hắn sống lại giữa đống xương cốt không mặc gì cả, bây giờ đang mặc y phục mà Dạ Kiếm Hàn đưa cho. Mà vị bạo quân này lại tính tình ngông cuồng, quần áo cũng tự do thoải mái, bộ đồ đen mỏng, trên ngực lộ một mảng da thịt lớn, phía dưới là quần dài chỉnh tề. Sở Mộ Vân thấp hơn Dạ Kiếm Hàn một chút, dáng người gầy, mặc bộ đồ này vô cùng vừa vặn.
Nhưng vì sự vừa vặn này....mà cảnh dưới thân hắn không che giấu được.
Càng không cần nói đến mặt Sở Mộ Vân đang đỏ ửng bất thường.
Dạ Kiếm Hàn vừa thấy liền hiểu ra, y nhìn chằm chằm lều trại đang phồng lên của hắn, cười đầy ẩn ý: "Tiểu tử nhà ngươi."
Máu của y thật sự có ma tính, nhưng tác dụng của nó lại tùy vào từng người mà khác nhau, có người uống nó có tác dụng chữa bách bệnh, có người uống vào không có vị gì, nhưng y chưa từng thấy ai uống máu mình xong lại hưng phấn.
Ảnh đế Sở Mộ Vân cho biết: Kịch bản này ai viết ra vậy.
Linh cục cưng ngoan ngoãn nói: "Ngươi viết..."
"..." Sở Mộ Vân: "Ngoan, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng ngắt lời."
Từ góc độ đặt tên tệ hại, Dạ Kiếm Hàn tuyệt đối là thẳng nam, vì vậy... Sở Mộ Vân cũng không trông mong y sẽ hạ hỏa cho mình.
Nhưng hắn không ngờ là "sự dân chủ" ngấm vào trong xương cốt của Dạ Kiếm Hàn lại bắt đầu rục rịch.
"Đi." Dạ Kiếm Hàn cười đầy ái muội: "Đưa ngươi đến một chỗ thú vị."
Bởi vì lời đồn này và hành động tàn nhẫn, đẫm máu mất nhân tính của Dạ Kiếm Hàn khiến mọi người như "tre già măng mọc" đến bao vây, muốn giết chết y.
Đống xương cốt trắng kia không phải do Dạ Kiếm Hàn xếp thành mà do những người này tự mình dâng mạng lên.
Máu của Dạ Kiếm Hàn thật sự có tác dụng kì diệu, nhưng không kì diệu như đám người kia truyền tai nhau. Tuy nhiên y cũng không giải thích, thứ nhất là vì linh hồn người mới chết khá ngon, thứ hai... nói ra cũng không ai tin, cần gì phải tốn công phí sức?
Giọt máu kia vừa rơi xuống, trong nháy mắt mười mấy tên yêu tu biến thành lũ chó điên, điên cuồng tranh giành, ra tay với nhau không hề khách khí, mức độ tàn nhẫn thì không ai thua ai.
Nam tử lông mày rậm ngoài miệng thì nhân nghĩa nhưng khi thấy đám người tranh giành trong hỗn loạn, gã tự biết rằng "bao vây diệt trừ" là vô dụng. Hơn nữa sau khi chứng kiến Dạ Kiếm Hàn giết nữ tử kia, gã cũng biết muốn khiến ma đầu này bị thương là không dễ, thay vì dâng mạng thì chẳng bằng đoạt lấy giọt máu kia.
Vì vậy trường đao thay trời hành đạo chuyển hướng, không đâm vào người ma đầu mà đâm vào đồng bọn, một đao xuyên qua kết thúc sinh mệnh người kia đầy tàn nhẫn!
Dạ Kiếm Hàn không di chuyển, trơ mắt nhìn đám người nội đấu, sau đó chết đầy đất.
Người cuối cùng sống sót là nam tử lông mày rậm kia, gã giết đến đỏ mắt, vì đoạt được giọt máu kia mà khuôn mặt gã hưng phấn đầy dữ tợn.
"Ma huyết! Ma huyết! Cuối cùng ta cũng có được, ha ha ha!" Gã cười to, đảo mắt nhìn Dạ Kiếm Hàn đang lạnh lùng đứng đó, trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại.
Gã nhanh chóng cất giọt máu kia đi, quay người quỳ gối, dáng vẻ lưu loát dứt khoát: "Đại nhân, tiểu nhân nguyện hiến dâng linh hồn mình, chỉ mong lúc sống có thể đi theo bên ngài!"
Gã vừa dứt lời, Dạ Kiếm Hàn còn chưa kịp phản ứng thì gã đã cảm thấy lạnh lẽo....
Nam tử lông mày rậm chỉ nhìn thấy một bóng người thấp thoáng, nhưng Dạ Kiếm Hàn lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Phía sau gã là người hầu nhỏ với khuôn mặt lạnh lẽo, tốc độ ra tay tàn nhẫn và dứt khoát, ngón tay mảnh khảnh của hắn đâm vào lồng ngực nam tử lông mày rậm, nhanh chóng bóp nát tim gã.
Hình ảnh đẫm máu và tàn bạo, máu tươi phun lên bộ quần áo mới của hắn, màu đỏ bắn lên khuôn mặt anh tuấn kia giống như Tu La sống.
Dạ Kiếm Hàn quan sát đầy thích thú.
Mãi đến khi nam tử lông mày rậm tắt thở ngã xuống đất, Sở Mộ Vân mới thu tay lại. Hắn cung kính cúi đầu, giọng nói lạnh lùng: "Gã không xứng đi theo chủ nhân."
Dạ Kiếm Hàn đến gần, giơ tay lau đi vết máu trên mặt hắn, động tác hiếm khi dịu dàng.... Y để hắn ngẩng đầu nhìn thẳng mình.
Ánh mắt Sở Mộ Vân trong veo nhìn y.
Giây tiếp theo, bàn tay Dạ Kiếm Hàn từng bóp cổ hắn đột nhiên lại dùng sức, lần thứ hai bóp lấy cổ hắn.
Cảm giác hít thở không thông khiến Sở Mộ Vân nhíu mày, gò má hắn đỏ lên bất thường, ánh mắt nhìn Dạ Kiếm Hàn vẫn không thay đổi.
Dạ Kiếm Hàn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt vẫn dịu dàng, dường như người đang bóp cổ hắn là người khác.
Lúc hắn sắp "chết" lần nữa, Dạ Kiếm Hàn lại đột nhiên thu tay lại. Chỉ có giết quá nhiều người y mới nắm giữ được mức độ chính xác này, để lại một con đường sống.
Một lượng lớn khí tràn vào trong phổi, Sở Mộ Vân ho khan kịch liệt, thở dốc.
Dạ Kiếm Hàn lấy giọt máu kia trở về, đặt trên đầu ngón tay thưởng thức: "Gã không xứng thật, nhưng cũng chưa đến lượt ngươi quyết định."
Sở Mộ Vân rủ mi mắt, cung kính nói: "Thuộc hạ đã biết."
Khóe miệng Dạ Kiếm Hàn hơi cong, búng tay khiến giọt máu kia bay về phía Sở Mộ Vân.
"Cho ngươi."
Sở Mộ Vân vươn tay bắt lấy, không nghĩ ngợi nhiều mà cất nó cẩn thận trong lồng ngực.
Dạ Kiếm Hàn nhướng mày: "Ăn nó."
Sở Mộ Vân khựng lại.
Dạ Kiếm Hàn nheo mắt, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo: "Đừng để ta phải lặp lại."
Trong mắt Sở Mộ Vân hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại không dám làm trái lời y. Hắn lấy giọt máu kia ra, cẩn thận cho vào miệng.
Ngay sau đó cảm giác ngọt ngào kinh người ập đến, khiến Sở Mộ Vân đang nghiêm túc đóng kịch cũng phải giật mình.
Ngay khi giọt máu kia cho vào miệng, trong nháy mắt đầu lưỡi đã nếm qua vô số sơn hào hải vị của Sở Mộ Vân bị bắt lấy.
Tác dụng như thế nào tạm thời chưa nói tới, nhưng hương vị rất ngon.
Chỉ một giọt nhỏ như vậy dừng trên đầu lưỡi, nhưng lại ngay lập tức di chuyển khắp nơi, chiếm hết mọi vị giác trong khoang miệng, kích thích dây thần kinh, từ não phóng ra niềm vui sướng, giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời sao trong đêm hội hóa trang, bùng lên dữ dội khiến người ta choáng váng.
Sở Mộ Vân hoảng hốt trong nháy mắt, sau đó chuyện bất ngờ hơn đã xảy ra.
Hơi nóng từ não bắt được lan tỏa khắp cơ thể, hòa vào trong máu, đốt cháy hết đợt này đến đợt khác, lan đếm chỗ da thịt, nhanh chóng tụ lại, cuối cùng ái muội cháy về phía dưới bụng, cảm giác nóng rực quen thuộc dâng lên...
Sở Mộ Vân...cứng.
Sở Mộ Vân: "..."
Linh: "..."
Sau phút giây yên lặng ngắn ngủi, Sở Mộ Vân và Linh: Chuyện này...có hơi xấu hổ.
Không ngờ giọt máu này lại có ma tính như vậy, Sở Mộ Vân là người tạo ra nó cũng không ngờ được.
Khi hắn sống lại giữa đống xương cốt không mặc gì cả, bây giờ đang mặc y phục mà Dạ Kiếm Hàn đưa cho. Mà vị bạo quân này lại tính tình ngông cuồng, quần áo cũng tự do thoải mái, bộ đồ đen mỏng, trên ngực lộ một mảng da thịt lớn, phía dưới là quần dài chỉnh tề. Sở Mộ Vân thấp hơn Dạ Kiếm Hàn một chút, dáng người gầy, mặc bộ đồ này vô cùng vừa vặn.
Nhưng vì sự vừa vặn này....mà cảnh dưới thân hắn không che giấu được.
Càng không cần nói đến mặt Sở Mộ Vân đang đỏ ửng bất thường.
Dạ Kiếm Hàn vừa thấy liền hiểu ra, y nhìn chằm chằm lều trại đang phồng lên của hắn, cười đầy ẩn ý: "Tiểu tử nhà ngươi."
Máu của y thật sự có ma tính, nhưng tác dụng của nó lại tùy vào từng người mà khác nhau, có người uống nó có tác dụng chữa bách bệnh, có người uống vào không có vị gì, nhưng y chưa từng thấy ai uống máu mình xong lại hưng phấn.
Ảnh đế Sở Mộ Vân cho biết: Kịch bản này ai viết ra vậy.
Linh cục cưng ngoan ngoãn nói: "Ngươi viết..."
"..." Sở Mộ Vân: "Ngoan, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng ngắt lời."
Từ góc độ đặt tên tệ hại, Dạ Kiếm Hàn tuyệt đối là thẳng nam, vì vậy... Sở Mộ Vân cũng không trông mong y sẽ hạ hỏa cho mình.
Nhưng hắn không ngờ là "sự dân chủ" ngấm vào trong xương cốt của Dạ Kiếm Hàn lại bắt đầu rục rịch.
"Đi." Dạ Kiếm Hàn cười đầy ái muội: "Đưa ngươi đến một chỗ thú vị."
Tác giả :
Long Thất