Phá Hiểu - Đào Công Tử
Chương 77
Vừa giữa trưa Hách Vân Sanh đã cấp tốc xử lý xong công việc, buổi chiều liền mang theo Hiểu Hiểu nghỉ việc đi đến một phòng khám bệnh tư nhân khá là có tiếng kiểm tra thân thể. Hành động mau lẹ như vậy, cũng không biết là nên nói quan hệ giao tiếp của Hách Vân Sanh vững vàng hay là anh đã sớm có sắp xếp. Nhưng mặc kệ là cái gì, Hiểu Hiểu cũng sẽ không đi tra cứu.
Đối với bộ hệ thống kiểm tra thân thể kia, kỳ thực Hiểu Hiểu đã sớm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa rồi.
Trước đây lúc còn ở trên đảo, hàng năm đều sẽ cử hành một lần kiểm tra toàn viên cơ bản, bởi vì tính giao tràn lan khiến người quản lý không thể bảo đảm cho mỗi người đều khỏe mạnh được, chỉ có thể thông qua phương thức này mới hơi bài trừ được một ít nô lệ không thể tiếp khách mà thôi. Mà Hiểu Hiểu cho dù không tiếp khách, nhưng cũng nằm ở phạm vi cần kiểm tra.
Chờ đến sau khi bị Nghiêm Quân mang về nhà, Nghiêm Quân cũng sẽ đúng giờ kiểm tra cho cậu, nguyên nhân Hiểu Hiểu chưa từng suy nghĩ đến, hoàn toàn là làm việc dựa theo chủ nhân dặn dò thôi.
Lần này được Hách Vân Sanh mang theo cùng đi kiểm tra thân thể, cũng không giống tình cảnh đồ sộ mấy chục người thậm chí là trăm người nhét chung một chỗ chờ đợi kiểm tra như trước kia, hai người hầu như không cần xếp hàng, quá trình tiến hành trọn vẹn không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào, nhưng hai người vẫn phải chịu dằn vặt ba, bốn tiếng.
Trước khi đi, nam bác sĩ trẻ tuổi phục vụ toàn bộ quá trình cho Hách Vân Sanh và Hiểu Hiểu mặt không hề cảm xúc nhắc nhở: “Về nhà cố gắng tĩnh dưỡng, hai người đều phải bỏ thuốc kiêng rượu kiêng mệt nhọc, có thể ăn chút đồ bổ, nhưng nhớ kỹ không nên ăn quá nhiều. Nửa tháng sau lại tới kiểm tra một lần nữa.” Nam bác sĩ cúi đầu ghi chép mấy số liệu quan trọng trên bản lịch đăng ký khám bệnh, cũng không ngẩng đầu lên nói bổ sung: “Đúng rồi, tính sự cũng không nên quá nhiều lần, nhiều nhất là một tuần hai lần, hơn nữa sau lần thứ hai thì ba ngày sau không thể làm yêu.”
Hách Vân Sanh vẫn chăm chú nghe nhớ kỹ, bác sĩ vừa nói xong câu sau cùng thì ngữ khí của anh không khỏi chấn động hỏi: “Có phải là một ngày làm xong hai lần thì tuần này sẽ không được làm nữa không?”
Nam bác sĩ liếc nhìn Hách Vân Sanh một chút, nhàn nhạt nói: “Nếu như ngày hôm nay anh có thể làm xong bốn lần, nửa tháng này sẽ không có nữa.”
Hách Vân Sanh nhăn mặt hiếm thấy lộ ra vẻ khó khăn, “Chẳng lẽ không thể khoan dung một chút được sao? Chúng tôi đều là đàn ông, anh cũng rõ ràng đàn ông một khi kích động lên thì không có cách nào khống chế được mà!”
Nam bác sĩ vỗ trán một cái, như là nhớ tới cái gì nói với Hách Vân Sanh: “Tôi quên nói rõ với anh, ý của tôi là một tuần chỉ có thể cương hai lần, nếu như anh không thể khống chế được thì mang cái vòng dương vật đi.”
“…” Hách Vân Sanh há mồm còn đang muốn nói cái gì, bị bác sĩ vô tình đánh gãy, “Nếu như anh từ bỏ lần ủy thác này, hoặc là không muốn chuyện sau này thuận lợi, anh cũng có thể làm thêm mấy lần nữa.”
“Anh là đang đùa giỡn đi?” Hách Vân Sanh híp mắt nguy hiểm hỏi.
“Anh có thể lựa chọn không tin tôi.” Nam bác sĩ nhún nhún vai lướt qua Hách Vân Sanh đi về phía xa xa, cũng không quay đầu lại nói: “Dù sao tôi cũng đã dặn đúng chỗ rồi, tất cả hậu quả do chính anh tự gánh chịu thôi.”
Bả vai luôn luôn cứng chắc của Hách Vân Sanh lúc này sụp xuống, anh nhìn Hiểu Hiểu vô tội mờ mịt một chút, cũng không đi công ty nữa, mà trực tiếp mang theo Hiểu Hiểu về nhà.
Hiểu Hiểu đối với lời của Hách Vân Sanh và bác sĩ vẫn còn rơi vào trong sương mù, cậu căn bản là không biết hai người đang nói cái gì, trong ấn tượng của cậu cũng không có hạng mục kiểm tra thân thể nào là cần phải cấm dục tu dưỡng sau đó nửa tháng sau lại kiểm tra cả.
Cứ như vậy, Hiểu Hiểu mơ mơ màng màng bị Hách Vân Sanh kéo về nhà, mới vừa vào cửa liền bị Hách Vân Sanh đặt ở trên ván cửa, chỉ nghe Hách Vân Sanh nói: “Hiểu Hiểu, anh quyết định, tối hôm nay anh muốn thoả thích muốn em! Ngày mai lại bắt đầu tu dưỡng!”
Hiểu Hiểu sững sờ đáp một tiếng, ngay khi tay Hách Vân Sanh chạm lên hông của cậu thì, nhiệt tình đáp lại.
Tuy rằng ngoài miệng Hách Vân Sanh nói tối hôm nay phải tận hứng, nhưng anh chỉ đè lên Hiểu Hiểu tàn nhẫn mà yêu hai lần liền ngừng lại, do dự ôm Hiểu Hiểu nằm một hồi rồi cứ như một cơn gió bạch bạch bạch trần truồng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Hiểu Hiểu không biết Hách Vân Sanh đi làm cái gì, mê man mắt nhìn cánh cửa nửa mở, chậm rãi ngồi dậy tựa ở bên giường chờ Hách Vân Sanh trở về.
Ước chừng qua hai mười phút sau, Hách Vân Sanh mới một mặt hối hận từng bước nhỏ đi trở về, nhìn thấy Hiểu Hiểu đang ngồi ở đầu giường vô tội nhìn anh, hối hận nói: “Hiểu Hiểu, số lượng một tuần này không còn nữa rồi…”
Hiểu Hiểu không rõ nghiêng đầu, làm như không biết Hách Vân Sanh đang nói cái gì.
Hách Vân Sanh lên giường ôm Hiểu Hiểu nằm xuống, một thân khí lạnh kích thích Hiểu Hiểu run rẩy một cái, rồi lại chủ động ôm lại Hách Vân Sanh cho anh ấm áp.
“Anh vừa nãy vào internet tra xét một chút, ” Hách Vân Sanh ngữ khí ai oán nói, “Kết quả là: Miệt mài thương thân, một tháng không bù được rồi.”
“Hả?” Tuy rằng Hiểu Hiểu đơn giản thế nhưng đại não linh hoạt đã không thể theo kịp với tư duy của Hách Vân Sanh.
” Như chúng ta thì hiện tại đã phải bắt đầu cấm dục rồi!” Hách Vân Sanh nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên chuyển đề tài, học dáng vẻ ủy khuất bình thường của Hiểu Hiểu trợn mắt lên nhìn Hiểu Hiểu: “Nhưng là anh không nỡ rời xa thân thể ấm áp của em…” Nói rồi, dùng đã hạ thể đã nửa cứng đỉnh lên bụng dưới của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu nghe hiểu ý tứ cùng ám chỉ trong câu nói sau cùng và động tác của Hách Vân Sanh, mím môi di chuyển thân thể xuống phía dưới muốn đi hút cho Hách Vân Sanh, lại bị Hách Vân Sanh kéo lên.
“Xoay qua chỗ khác.” Hách Vân Sanh nói.
Hiểu Hiểu nghe lời quay lưng với Hách Vân Sanh cái mông theo thói quen lui về phía sau để Hách Vân Sanh có thể thuận tiện tiến vào, Hách Vân Sanh đưa tay sờ sờ hậu huyệt ướt át của Hiểu Hiểu, dựa vào bôi trơn hai lần trước tính khí vẫn chưa hoàn toàn đứng thẳng rất dễ dàng chen vào, như là ngột ngạt được thư giải vậy, Hách Vân Sanh thoải mái thở ra một hơi, một tay từ trên cổ Hiểu Hiểu đi xuống ôm vai Hiểu Hiểu, một tay giữ chặt eo Hiểu Hiểu khiến cho nửa người dưới của hai người chặt chẽ kết hợp lại với nhau.
“Đêm nay cứ như thế mà ngủ đi, anh không nỡ đi ra.” Cằm Hách Vân Sanh đặt trên đỉnh đầu Hiểu Hiểu ngữ khí rất vô lại, “Không cho phép em cọ anh không cho co rút cái mông lại câu dẫn anh biết chưa?”
Hiểu Hiểu như trước mơ hồ, đồ vật trong thân thể quá mức yên tĩnh khiến cậu có chút trống vắng, nhưng vẫn nghe lời gật đầu, dù sao đối với cậu mà nói, có thể ngậm lấy đồ vật của chủ nhân ngủ đã là một ban thưởng cực lớn rồi.
Hách Vân Sanh nằm một lúc, phảng phất như không hài lòng lắm với tư thế này hai chân nâng lên kẹp chân Hiểu Hiểu ở chính giữa, nếu như vén chăn lên xem, tư thế lúc này của Hách Vân Sanh nghiễm nhiên đã là một con bạch tuộc rồi.
Lại một lát sau, tay phải của Hách Vân Sanh di chuyển xuống phía dưới cuốn lại thanh nha đã đứng thẳng lên của Hiểu Hiểu, ngữ khí nghiêm túc nói: “Em cũng không được phép bắn.”
Hiểu Hiểu theo thói quen gật đầu, vừa muốn cử động mới nhớ tới cằm Hách Vân Sanh đặt trên đầu, liền há mồm đáp: “Vâng, Vân Sanh.”
Hách Vân Sanh “Ừ” một tiếng, tay nắm lấy thanh nha của Hiểu Hiểu cũng không buông ra, còn rất ác liệt dùng năm ngón và ngón trỏ bắt lấy quy đầu bóng loáng của Hiểu Hiểu mà thưởng thức. Hiểu Hiểu cũng dịu ngoan tùy ý Hách Vân Sanh đem dương vật yếu đuối của cậu vò tròn lại nắm lại gây sức ép chơi chơi.
Hạ thể Hách Vân Sanh càng ngày càng cứng, chống đỡ trong thân thể của Hiểu Hiểu rất chặt cũng trướng khiến bản thân anh rất khó chịu, trạng thái như vậy anh căn bản là không thể nào ngủ được, cho nên càng thêm dằn vặt gây sức ép Hiểu Hiểu thậm tệ.
Cho dù Hiểu Hiểu từ nhỏ đã bị TJ đối với dục vọng có năng lực khống chế vượt qua người thường rất nhiều, nhưng hạ thể bị chủ nhân yêu thích xâm chiếm thưởng thức, cho dù lực khống chế bên trong của cậu so với người bình thường thì dài hơn cũng không nhịn được khi bị Hách Vân Sanh dằn vặt trong thời gian dài, vui vẻ dần dần tích lũy đến mức độ nhất định khiến cho cậu không nhịn được đưa tay đi bắt lấy cổ tay Hách Vân Sanh, từ trong cổ họng tràn ra tiếng ngâm khẽ không kìm lòng được.
Hách Vân Sanh chỉ dừng một chút liền tiếp tục động tác trên tay, có chút ác liệt nghĩ: Nếu Hiểu Hiểu bắn ra, anh cũng không đành lòng.
Nhưng đến cùng Hách Vân Sanh vẫn đánh giá thấp lực khống chế của Hiểu Hiểu, chỉ thấy thân thể bị chọc phá của Hiểu Hiểu không chịu khống chế co giật run rẩy, bụng dưới co rút nhanh kéo theo tràng đạo cũng vận động theo, co rút mạnh mẽ một chút lại hút đến Hách Vân Sanh thoải mái cực lực.
Hách Vân Sanh đắc ý dùng sức nhúc nhích khố bộ một chút, mạnh mẽ đâm vào nơi mẫn cảm của Hiểu Hiểu mà anh đã sớm quen thuộc, kéo theo Hiểu Hiểu co giật một trận khác. Năm ngón tay di động đặt tại linh khẩu của Hiểu Hiểu, nhưng lại kinh ngạc phát hiện linh khẩu Hiểu Hiểu có chút ướt át, nhưng cũng không phải là bắn tinh!
Hách Vân Sanh vén chăn lên một chút, liền nhìn thấy cái nơi kia của Hiểu Hiểu hiếm thấy mà trướng thành màu đỏ tím, nhưng cũng không khó coi.
“Không nhịn được sao lại không bắn ra hả?!” Hách Vân Sanh không vui hỏi, lại quên kết quả này là do ai tạo thành.
Hiểu Hiểu oan ức mím chặt môi, cái trán bởi vì ẩn nhẫn bà phủ đầy tầng mồ hôi mỏng, “Chủ nhân không cho, Hiểu Hiểu không dám.”
Hiểu Hiểu trần thuật sự thực khiến Hách Vân Sanh mắc nghẹn, cũng bởi vì một câu nói vì mình của Hiểu Hiểu mà ẩn nhẫn tự hào không thôi, trong nháy mắt tính khí chôn trong cơ thể Hiểu Hiểu bởi vì trong lòng thỏa mãn mà lần thứ hai phồng lớn thêm một vòng, Hiểu Hiểu cả kinh cũng trợn to hai mắt theo.
Hách Vân Sanh cũng không tức giận, nâng chân Hiểu Hiểu lướt qua đỉnh đầu ở trong thân thể Hiểu Hiểu quay một vòng ép Hiểu Hiểu thành mặt đối mặt hình M, “Vậy thì thật là tốt cùng anh lại tới một lần nữa đi.”
Nói rồi, Hách Vân Sanh lần thứ hai bắt đầu vận động, đem cái gì mà bác sĩ dặn toàn bộ ném ra sau đầu.
Lại trôi qua một lần như vậy nữa, bình tĩnh qua đi Hách Vân Sanh triệt để ủ rũ.
Hiểu Hiểu chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy Hách Vân Sanh liên miên cằn nhằn nói nói cái gì mà “Nửa tháng” “Chỉ còn lại một lần” “Xúc động chết tiệt” chờ một chút lại mệt mà ngủ đi, hậu huyệt trải qua ba lần kịch liệt cũng không còn cảm giác được Hách Vân Sanh cuối cùng có lui ra ngoài hay không
Đối với bộ hệ thống kiểm tra thân thể kia, kỳ thực Hiểu Hiểu đã sớm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa rồi.
Trước đây lúc còn ở trên đảo, hàng năm đều sẽ cử hành một lần kiểm tra toàn viên cơ bản, bởi vì tính giao tràn lan khiến người quản lý không thể bảo đảm cho mỗi người đều khỏe mạnh được, chỉ có thể thông qua phương thức này mới hơi bài trừ được một ít nô lệ không thể tiếp khách mà thôi. Mà Hiểu Hiểu cho dù không tiếp khách, nhưng cũng nằm ở phạm vi cần kiểm tra.
Chờ đến sau khi bị Nghiêm Quân mang về nhà, Nghiêm Quân cũng sẽ đúng giờ kiểm tra cho cậu, nguyên nhân Hiểu Hiểu chưa từng suy nghĩ đến, hoàn toàn là làm việc dựa theo chủ nhân dặn dò thôi.
Lần này được Hách Vân Sanh mang theo cùng đi kiểm tra thân thể, cũng không giống tình cảnh đồ sộ mấy chục người thậm chí là trăm người nhét chung một chỗ chờ đợi kiểm tra như trước kia, hai người hầu như không cần xếp hàng, quá trình tiến hành trọn vẹn không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào, nhưng hai người vẫn phải chịu dằn vặt ba, bốn tiếng.
Trước khi đi, nam bác sĩ trẻ tuổi phục vụ toàn bộ quá trình cho Hách Vân Sanh và Hiểu Hiểu mặt không hề cảm xúc nhắc nhở: “Về nhà cố gắng tĩnh dưỡng, hai người đều phải bỏ thuốc kiêng rượu kiêng mệt nhọc, có thể ăn chút đồ bổ, nhưng nhớ kỹ không nên ăn quá nhiều. Nửa tháng sau lại tới kiểm tra một lần nữa.” Nam bác sĩ cúi đầu ghi chép mấy số liệu quan trọng trên bản lịch đăng ký khám bệnh, cũng không ngẩng đầu lên nói bổ sung: “Đúng rồi, tính sự cũng không nên quá nhiều lần, nhiều nhất là một tuần hai lần, hơn nữa sau lần thứ hai thì ba ngày sau không thể làm yêu.”
Hách Vân Sanh vẫn chăm chú nghe nhớ kỹ, bác sĩ vừa nói xong câu sau cùng thì ngữ khí của anh không khỏi chấn động hỏi: “Có phải là một ngày làm xong hai lần thì tuần này sẽ không được làm nữa không?”
Nam bác sĩ liếc nhìn Hách Vân Sanh một chút, nhàn nhạt nói: “Nếu như ngày hôm nay anh có thể làm xong bốn lần, nửa tháng này sẽ không có nữa.”
Hách Vân Sanh nhăn mặt hiếm thấy lộ ra vẻ khó khăn, “Chẳng lẽ không thể khoan dung một chút được sao? Chúng tôi đều là đàn ông, anh cũng rõ ràng đàn ông một khi kích động lên thì không có cách nào khống chế được mà!”
Nam bác sĩ vỗ trán một cái, như là nhớ tới cái gì nói với Hách Vân Sanh: “Tôi quên nói rõ với anh, ý của tôi là một tuần chỉ có thể cương hai lần, nếu như anh không thể khống chế được thì mang cái vòng dương vật đi.”
“…” Hách Vân Sanh há mồm còn đang muốn nói cái gì, bị bác sĩ vô tình đánh gãy, “Nếu như anh từ bỏ lần ủy thác này, hoặc là không muốn chuyện sau này thuận lợi, anh cũng có thể làm thêm mấy lần nữa.”
“Anh là đang đùa giỡn đi?” Hách Vân Sanh híp mắt nguy hiểm hỏi.
“Anh có thể lựa chọn không tin tôi.” Nam bác sĩ nhún nhún vai lướt qua Hách Vân Sanh đi về phía xa xa, cũng không quay đầu lại nói: “Dù sao tôi cũng đã dặn đúng chỗ rồi, tất cả hậu quả do chính anh tự gánh chịu thôi.”
Bả vai luôn luôn cứng chắc của Hách Vân Sanh lúc này sụp xuống, anh nhìn Hiểu Hiểu vô tội mờ mịt một chút, cũng không đi công ty nữa, mà trực tiếp mang theo Hiểu Hiểu về nhà.
Hiểu Hiểu đối với lời của Hách Vân Sanh và bác sĩ vẫn còn rơi vào trong sương mù, cậu căn bản là không biết hai người đang nói cái gì, trong ấn tượng của cậu cũng không có hạng mục kiểm tra thân thể nào là cần phải cấm dục tu dưỡng sau đó nửa tháng sau lại kiểm tra cả.
Cứ như vậy, Hiểu Hiểu mơ mơ màng màng bị Hách Vân Sanh kéo về nhà, mới vừa vào cửa liền bị Hách Vân Sanh đặt ở trên ván cửa, chỉ nghe Hách Vân Sanh nói: “Hiểu Hiểu, anh quyết định, tối hôm nay anh muốn thoả thích muốn em! Ngày mai lại bắt đầu tu dưỡng!”
Hiểu Hiểu sững sờ đáp một tiếng, ngay khi tay Hách Vân Sanh chạm lên hông của cậu thì, nhiệt tình đáp lại.
Tuy rằng ngoài miệng Hách Vân Sanh nói tối hôm nay phải tận hứng, nhưng anh chỉ đè lên Hiểu Hiểu tàn nhẫn mà yêu hai lần liền ngừng lại, do dự ôm Hiểu Hiểu nằm một hồi rồi cứ như một cơn gió bạch bạch bạch trần truồng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Hiểu Hiểu không biết Hách Vân Sanh đi làm cái gì, mê man mắt nhìn cánh cửa nửa mở, chậm rãi ngồi dậy tựa ở bên giường chờ Hách Vân Sanh trở về.
Ước chừng qua hai mười phút sau, Hách Vân Sanh mới một mặt hối hận từng bước nhỏ đi trở về, nhìn thấy Hiểu Hiểu đang ngồi ở đầu giường vô tội nhìn anh, hối hận nói: “Hiểu Hiểu, số lượng một tuần này không còn nữa rồi…”
Hiểu Hiểu không rõ nghiêng đầu, làm như không biết Hách Vân Sanh đang nói cái gì.
Hách Vân Sanh lên giường ôm Hiểu Hiểu nằm xuống, một thân khí lạnh kích thích Hiểu Hiểu run rẩy một cái, rồi lại chủ động ôm lại Hách Vân Sanh cho anh ấm áp.
“Anh vừa nãy vào internet tra xét một chút, ” Hách Vân Sanh ngữ khí ai oán nói, “Kết quả là: Miệt mài thương thân, một tháng không bù được rồi.”
“Hả?” Tuy rằng Hiểu Hiểu đơn giản thế nhưng đại não linh hoạt đã không thể theo kịp với tư duy của Hách Vân Sanh.
” Như chúng ta thì hiện tại đã phải bắt đầu cấm dục rồi!” Hách Vân Sanh nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên chuyển đề tài, học dáng vẻ ủy khuất bình thường của Hiểu Hiểu trợn mắt lên nhìn Hiểu Hiểu: “Nhưng là anh không nỡ rời xa thân thể ấm áp của em…” Nói rồi, dùng đã hạ thể đã nửa cứng đỉnh lên bụng dưới của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu nghe hiểu ý tứ cùng ám chỉ trong câu nói sau cùng và động tác của Hách Vân Sanh, mím môi di chuyển thân thể xuống phía dưới muốn đi hút cho Hách Vân Sanh, lại bị Hách Vân Sanh kéo lên.
“Xoay qua chỗ khác.” Hách Vân Sanh nói.
Hiểu Hiểu nghe lời quay lưng với Hách Vân Sanh cái mông theo thói quen lui về phía sau để Hách Vân Sanh có thể thuận tiện tiến vào, Hách Vân Sanh đưa tay sờ sờ hậu huyệt ướt át của Hiểu Hiểu, dựa vào bôi trơn hai lần trước tính khí vẫn chưa hoàn toàn đứng thẳng rất dễ dàng chen vào, như là ngột ngạt được thư giải vậy, Hách Vân Sanh thoải mái thở ra một hơi, một tay từ trên cổ Hiểu Hiểu đi xuống ôm vai Hiểu Hiểu, một tay giữ chặt eo Hiểu Hiểu khiến cho nửa người dưới của hai người chặt chẽ kết hợp lại với nhau.
“Đêm nay cứ như thế mà ngủ đi, anh không nỡ đi ra.” Cằm Hách Vân Sanh đặt trên đỉnh đầu Hiểu Hiểu ngữ khí rất vô lại, “Không cho phép em cọ anh không cho co rút cái mông lại câu dẫn anh biết chưa?”
Hiểu Hiểu như trước mơ hồ, đồ vật trong thân thể quá mức yên tĩnh khiến cậu có chút trống vắng, nhưng vẫn nghe lời gật đầu, dù sao đối với cậu mà nói, có thể ngậm lấy đồ vật của chủ nhân ngủ đã là một ban thưởng cực lớn rồi.
Hách Vân Sanh nằm một lúc, phảng phất như không hài lòng lắm với tư thế này hai chân nâng lên kẹp chân Hiểu Hiểu ở chính giữa, nếu như vén chăn lên xem, tư thế lúc này của Hách Vân Sanh nghiễm nhiên đã là một con bạch tuộc rồi.
Lại một lát sau, tay phải của Hách Vân Sanh di chuyển xuống phía dưới cuốn lại thanh nha đã đứng thẳng lên của Hiểu Hiểu, ngữ khí nghiêm túc nói: “Em cũng không được phép bắn.”
Hiểu Hiểu theo thói quen gật đầu, vừa muốn cử động mới nhớ tới cằm Hách Vân Sanh đặt trên đầu, liền há mồm đáp: “Vâng, Vân Sanh.”
Hách Vân Sanh “Ừ” một tiếng, tay nắm lấy thanh nha của Hiểu Hiểu cũng không buông ra, còn rất ác liệt dùng năm ngón và ngón trỏ bắt lấy quy đầu bóng loáng của Hiểu Hiểu mà thưởng thức. Hiểu Hiểu cũng dịu ngoan tùy ý Hách Vân Sanh đem dương vật yếu đuối của cậu vò tròn lại nắm lại gây sức ép chơi chơi.
Hạ thể Hách Vân Sanh càng ngày càng cứng, chống đỡ trong thân thể của Hiểu Hiểu rất chặt cũng trướng khiến bản thân anh rất khó chịu, trạng thái như vậy anh căn bản là không thể nào ngủ được, cho nên càng thêm dằn vặt gây sức ép Hiểu Hiểu thậm tệ.
Cho dù Hiểu Hiểu từ nhỏ đã bị TJ đối với dục vọng có năng lực khống chế vượt qua người thường rất nhiều, nhưng hạ thể bị chủ nhân yêu thích xâm chiếm thưởng thức, cho dù lực khống chế bên trong của cậu so với người bình thường thì dài hơn cũng không nhịn được khi bị Hách Vân Sanh dằn vặt trong thời gian dài, vui vẻ dần dần tích lũy đến mức độ nhất định khiến cho cậu không nhịn được đưa tay đi bắt lấy cổ tay Hách Vân Sanh, từ trong cổ họng tràn ra tiếng ngâm khẽ không kìm lòng được.
Hách Vân Sanh chỉ dừng một chút liền tiếp tục động tác trên tay, có chút ác liệt nghĩ: Nếu Hiểu Hiểu bắn ra, anh cũng không đành lòng.
Nhưng đến cùng Hách Vân Sanh vẫn đánh giá thấp lực khống chế của Hiểu Hiểu, chỉ thấy thân thể bị chọc phá của Hiểu Hiểu không chịu khống chế co giật run rẩy, bụng dưới co rút nhanh kéo theo tràng đạo cũng vận động theo, co rút mạnh mẽ một chút lại hút đến Hách Vân Sanh thoải mái cực lực.
Hách Vân Sanh đắc ý dùng sức nhúc nhích khố bộ một chút, mạnh mẽ đâm vào nơi mẫn cảm của Hiểu Hiểu mà anh đã sớm quen thuộc, kéo theo Hiểu Hiểu co giật một trận khác. Năm ngón tay di động đặt tại linh khẩu của Hiểu Hiểu, nhưng lại kinh ngạc phát hiện linh khẩu Hiểu Hiểu có chút ướt át, nhưng cũng không phải là bắn tinh!
Hách Vân Sanh vén chăn lên một chút, liền nhìn thấy cái nơi kia của Hiểu Hiểu hiếm thấy mà trướng thành màu đỏ tím, nhưng cũng không khó coi.
“Không nhịn được sao lại không bắn ra hả?!” Hách Vân Sanh không vui hỏi, lại quên kết quả này là do ai tạo thành.
Hiểu Hiểu oan ức mím chặt môi, cái trán bởi vì ẩn nhẫn bà phủ đầy tầng mồ hôi mỏng, “Chủ nhân không cho, Hiểu Hiểu không dám.”
Hiểu Hiểu trần thuật sự thực khiến Hách Vân Sanh mắc nghẹn, cũng bởi vì một câu nói vì mình của Hiểu Hiểu mà ẩn nhẫn tự hào không thôi, trong nháy mắt tính khí chôn trong cơ thể Hiểu Hiểu bởi vì trong lòng thỏa mãn mà lần thứ hai phồng lớn thêm một vòng, Hiểu Hiểu cả kinh cũng trợn to hai mắt theo.
Hách Vân Sanh cũng không tức giận, nâng chân Hiểu Hiểu lướt qua đỉnh đầu ở trong thân thể Hiểu Hiểu quay một vòng ép Hiểu Hiểu thành mặt đối mặt hình M, “Vậy thì thật là tốt cùng anh lại tới một lần nữa đi.”
Nói rồi, Hách Vân Sanh lần thứ hai bắt đầu vận động, đem cái gì mà bác sĩ dặn toàn bộ ném ra sau đầu.
Lại trôi qua một lần như vậy nữa, bình tĩnh qua đi Hách Vân Sanh triệt để ủ rũ.
Hiểu Hiểu chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy Hách Vân Sanh liên miên cằn nhằn nói nói cái gì mà “Nửa tháng” “Chỉ còn lại một lần” “Xúc động chết tiệt” chờ một chút lại mệt mà ngủ đi, hậu huyệt trải qua ba lần kịch liệt cũng không còn cảm giác được Hách Vân Sanh cuối cùng có lui ra ngoài hay không
Tác giả :
Đào Công Tử