Phá Hiểu - Đào Công Tử
Chương 59
Hiểu Hiểu thấy Hách Vân Sanh không còn táo bạo như trước nữa, ngoan ngoãn nghe lời Hách Vân Sanh lùi về phía sau mấy bước.
Hách Vân Sanh liếc Hiểu Hiểu một chút, đem Hách Tường Vũ kéo đến trước mặt nghiêm túc đánh giá khuôn mặt nhỏ đang khóc thút thít không nghe của Hách Tường Vũ, không khỏi có chút đau lòng. Nhưng là Hách Vân Sanh biết, có một số việc cho dù có đau lòng cũng không thể dung túng được.
Hách Vân Sanh dùng tay lau đi nước mắt như trân châu liên tục lăn xuống trên gương mặt nhỏ nhắn, nhẫn nại hỏi: “Tường Tường nói với ba ba, chuyện con cưỡi trên người anh Hiểu Hiểu là ý của ai đưa ra?”
Hách Tường Vũ suy nghĩ một chút xoay người lại chỉ vào Hiểu Hiểu, bởi vì khóc quá dữ, nói năng có chút lộn xộn, “Là anh Hiểu Hiểu … Nói, chơi với Tường Tường … cưỡi ngựa chơi rất vui.”
Hách Vân Sanh trừng Hiểu Hiểu một cái, tiếp tục hỏi: “Vậy là ai bảo con cầm chổi lông gà đánh anh Hiểu Hiểu?”
Hách Tường Vũ thuộc loại có sẹo thì sẽ quên đau, lúc này thấy Hách Vân Sanh không có hung dữ với nó nữa, lại nói với nó chuyện cưỡi ngựa vừa nãy, không khỏi trở nên hưng phấn, vung vẩy tay nhỏ khoa tay múa chân: “Trên ti vi đều … đều là diễn như vậy, đại anh hùng cưỡi ngựa vung roi, thật là uy phong thật là uy phong!”
Khóe mắt Hách Vân Sanh giật giật, cảm giác câu thông cùng con trai có chút khó khăn, liền hỏi lại: “Vậy con cùng anh Hiểu Hiểu của con là ai lấy chổi lông gà?”
Hách Tường Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Là con nói anh Hiểu Hiểu lấy giúp con, trong phòng không có roi, liền thấy cái kia có thể sử dụng được.”
Khóe miệng Hách Vân Sanh giật giật, nghĩ thầm, nếu có roi, còn không biết hai người này một người muốn đánh một người muốn bị đánh sẽ loạn đến như thế nào.
Vẻ mặt Hách Vân Sanh nghiêm túc, giáo huấn: “Hiện tại ba ba nói cho con biết, đánh người là một hành vi không đúng, để người khác làm ngựa cưỡi càng không đúng, nếu như con muốn chơi cưỡi ngựa có thể nói với ba ba, ba ba sẽ mua cho con một con ngựa gỗ để chơi đùa.”
Hiểu Hiểu vừa nghe đến ngựa gỗ, cả người liền cứng ngắc.
Hách Tường Vũ ngoẹo cổ suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu lại hỏi Hiểu Hiểu: “Anh Hiểu Hiểu, ngựa gỗ chơi vui không?”
Hiểu Hiểu theo bản năng lắc mạnh đầu, ngựa gỗ sao có khả năng chơi vui được? Ký ức đối với ngựa gỗ lúc trước đã lấy nửa cái mạng của cậu đến giờ vẫn còn chưa phai đâu.
Hách Vân Sanh trừng Hiểu Hiểu một cái, Hiểu Hiểu cúi đầu trầm mặc, nhưng là những cái này đều đã chậm rồi, chỉ thấy Hách Tường Vũ dùng tay nhỏ lau khô nước mắt trên mặt, ngữ khí kiên quyết nói: “Con không muốn ngựa gỗ gì hết, con chỉ muốn cùng anh Hiểu Hiểu chơi cưỡi ngựa thôi!”
Hách Vân Sanh nghe xong con trai nói như vậy, khuôn mặt trong nháy mắt so với than còn đen hơn, anh híp mắt kiềm chế cơn tức giận sắp sôi trào mà kiên trì khuyên bảo: “Không được nghe anh Hiểu Hiểu của con, kỳ thực ngựa gỗ chơi rất vui…”- Hách Vân Sanh dừng một chút, phát hiện chính anh cũng đã bị con trai làm cho lạc đề rồi, liền nghiêm mặt nói: “Tường Tường, đánh người là không đúng! Để người làm ngựa cưỡi càng không đúng! Ba ba không cho phép con làm những việc không đúng này!”
Hách Tường Vũ nhìn Hách Vân Sanh, mà người sau sắc mặt càng ngày càng trầm, Hách Tường Vũ muốn chạy đến bên người Hiểu Hiểu, chỉ là cánh tay bị Hách Vân Sanh kéo lại làm sao cũng không tránh thoát nổi, Hách Tường Vũ liền một lần nữa sử dụng đòn sát thủ! “Oa” một tiếng khóc lớn lên, tay nhỏ chân nhỏ dùng sức hướng về phía Hách Vân Sanh hết đấm lại đá, hét lớn: “Ba là người xấu! Con không chơi đùa với ba nữa! Con muốn tìm anh Hiểu Hiểu! Con muốn chơi cưỡi ngựa cùng anh Hiểu Hiểu!”
Hiểu Hiểu nhìn Hách Tường Vũ khóc rất dữ, nhìn mặt Hách Vân Sanh càng ngày càng tối đã tới biên giới lập tức liền muốn bạo phát, cậu tiến lên một bước định giải tỏa tình thế giữa hai cha con họ, lại bị Hách Vân Sanh nhìn thấu trước một bước.
Hách Vân Sanh lệ mắt đảo qua Hiểu Hiểu, tàn nhẫn nói: “Lui về! Quỳ xuống cho anh!”
“Phù phù” một tiếng, phảng phất như đã tập luyện trăm ngàn lần, Hiểu Hiểu không chút nào do dự quỳ xuống.
Lông mày Hách Vân Sanh cau lên, anh để Hiểu Hiểu quỳ xuống là nhắc nhở cậu nhớ kỹ thân phận của mình phải thành thật hơn một chút, nhưng anh lại không nghĩ tới Hiểu Hiểu dĩ nhiên sẽ dùng cách quỳ gây ra cho đầu gối tổn thương lớn nhất này, mà cách quỳ này cũng là cách mà anh thấy Hiểu Hiểu dùng nhiều nhất, lúc này lại tàn nhẫn mà trừng Hiểu Hiểu một cái: “Hiểu Hiểu em chờ đó, anh giải quyết nó xong sẽ tính sổ với em!”
Hiểu Hiểu sợ sệt rụt cổ một cái.
Hách Vân Sanh đặt mông ngồi trên mặt đất, anh kéo Hách Tường Vũ qua, âm trầm hỏi: “Con vừa nói cái gì? Nói lại cho ba nghe!”
Hách Tường Vũ rốt cục cũng sợ rồi, nó vừa giãy dụa vừa quay đầu lại nhìn về phía Hiểu Hiểu: “Anh Hiểu Hiểu cứu Tường Tường! Ba là người xấu, ba muốn ăn Tường Tường!”
“…” -Hách Vân Sanh lúc này là thật sự tức đến muốn nổ tung, con trai thân sinh của mình, lại đi chửi mình là người xấu. Hổ dữ còn không ăn thịt con, anh lúc nào lại hại con trai của mình chứ?
Hách Vân Sanh cái gì cũng không nói, trực tiếp kéo lấy Hách Tường Vũ đặt lên đùi, kéo quần nó lên, tay liền bắt chuyện đến trên cái mông nhỏ non mềm của Hách Tường Vũ, đánh ra âm thanh “Bộp bộp bộp” đặc biệt vang dội.
Hách Tường Vũ giãy dụa gào khóc: “Bà nội! Bà nội cứu Tường Tường! Người xấu đánh Tường Tường nè —— ”
Bàn tay Hách Vân Sanh tiếp tục không ngừng mà hạ xuống, không hết hận mà giáo dục: “Con gọi ai cũng vô dụng, vừa nãy con đánh người rất vui vẻ mà, vào lúc này chịu đòn lại đi cầu cứu, ai tới cứu con chứ?!”
“A a…” – Hách Tường Vũ không nghe Hách Vân Sanh, tiếp tục gọi: “Anh Hiểu Hiểu cứu Tường Tường! Mông mông đau quá!”
“Chủ nhân…”- Hiểu Hiểu không nhìn nổi, cậu duy trì tư thế quỳ di động về phía trước, Hách Vân Sanh đảo mắt qua, Hiểu Hiểu sợ sệt mím môi cúi đầu, nhưng là đầu gối vẫn cứ chậm rãi đi tới, rất có ý tứ bịt tai trộm chuông, cho rằng không nhìn thấy vẻ giận dữ của Hách Vân Sanh thì mình có thể dũng cảm hơn một chút.
“Bà nội ông nội … anh Hiểu Hiểu … Tường Tường sắp bị người xấu đánh chết rồi! Mọi người mau tới cứu cứu Tường Tường a —— ”
Hách Vân Sanh thờ ơ không động lòng, tiếp tục đánh, chỉ chốc lát sau cái mông nhỏ nộn nộn của Hách Tường Vũ liền bị đánh thành màu phấn hồng.
Cổ họng Hách Tường Vũ gào khóc đến ứ ách rồi, khóc thút thít tựa hồ không lấy được hơi, Hiểu Hiểu cả kinh, không quản sắc mặt khó coi của Hách Vân Sanh cấp tốc chuyển qua bên cạnh Hách Vân Sanh nhào vào trên người Hách Tường Vũ, cậu cái gì cũng không nói, chỉ là nhất quyết phải giúp Hách Tường Vũ đỡ lấy đánh đập của Hách Vân Sanh.
Tay Hách Vân Sanh dừng ở trên không trung một chút, tiếp theo sau đó lại hạ xuống, đánh chưa được hai cái cửa đã bị người đẩy ra, mẹ Hách kinh ngạc thốt lên một tiếng, tiến lên nâng Hiểu Hiểu dậy rồi ôm lấy cháu mình, nghiêm mặt răn dạy Hách Vân Sanh: “Con đây là có chuyện gì xảy ra? Trở về ngày đầu tiên liền đánh con trai, nó làm gì chọc tới con? Đến cả Hiểu Hiểu người ta con cũng đánh! Con đây là không cho chúng ta thoải mái thì không được sao?”
Hách Vân Sanh cau mày quay mặt đi, một câu cũng không nói, cái dáng dấp quật cường kia cùng dáng vẻ Hách Tường Vũ kiên trì vừa nãy giống nhau như đúc.
Hách Vân Sanh không dám tranh luận, anh sợ anh vừa lên tiếng thì sẽ thốt ra vài câu không êm tai, bởi vậy anh lựa chọn trầm mặc, như vậy lại như là tán đồng với mẹ Hách vậy.
Nhưng là Hách Vân Sanh không nói lời nào không có nghĩa là những người khác sẽ không nói.
Hách Tường Vũ cuối cùng cũng từ trong ma chưởng của người xấu chạy thoát nhìn thấy cứu tinh, cũng chẳng thèm quản gì khác nữa, trực tiếp ôm cổ bà cáo trạng: “Ô ô —— bà nội, ba ba … Ba ba là người xấu! Ô… Ba không cho Tường Tường cưỡi ngựa … Còn đánh Tường Tường! Ô ô ô ba chính là người xấu! Tường Tường … Ô ô Tường Tường không muốn chơi với ba nữa đâu!”
Mẹ Hách lau khô nước mắt cho cháu mình, dỗ dành: “Được rồi, chúng ta không chơi với người xấu!”
Hách Tường Vũ dùng sức gật đầu, tay nhỏ tàn nhẫn mà chà xát trên khuôn mặt nhỏ nhắn một thoáng, xoay người bắt lấy Hiểu Hiểu: “Anh Hiểu Hiểu, ô ô … Tường Tường còn muốn chơi cưỡi ngựa.”
Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh một chút, không dám đáp ứng.
Mẹ Hách hỏi: ” Cái gì mà cưỡi ngựa?”
Hách Tường Vũ tiểu ngốc qua này không đợi Hách Vân Sanh nói ra, nó đã tự khai báo. Nó nói: “Chính là anh Hiểu Hiểu làm ngựa cho Tường Tường cưỡi, Tường Tường nắm roi đánh, con ngựa cũng chạy mau hơn!”
Hách Vân Sanh liếc Hiểu Hiểu một chút, đem Hách Tường Vũ kéo đến trước mặt nghiêm túc đánh giá khuôn mặt nhỏ đang khóc thút thít không nghe của Hách Tường Vũ, không khỏi có chút đau lòng. Nhưng là Hách Vân Sanh biết, có một số việc cho dù có đau lòng cũng không thể dung túng được.
Hách Vân Sanh dùng tay lau đi nước mắt như trân châu liên tục lăn xuống trên gương mặt nhỏ nhắn, nhẫn nại hỏi: “Tường Tường nói với ba ba, chuyện con cưỡi trên người anh Hiểu Hiểu là ý của ai đưa ra?”
Hách Tường Vũ suy nghĩ một chút xoay người lại chỉ vào Hiểu Hiểu, bởi vì khóc quá dữ, nói năng có chút lộn xộn, “Là anh Hiểu Hiểu … Nói, chơi với Tường Tường … cưỡi ngựa chơi rất vui.”
Hách Vân Sanh trừng Hiểu Hiểu một cái, tiếp tục hỏi: “Vậy là ai bảo con cầm chổi lông gà đánh anh Hiểu Hiểu?”
Hách Tường Vũ thuộc loại có sẹo thì sẽ quên đau, lúc này thấy Hách Vân Sanh không có hung dữ với nó nữa, lại nói với nó chuyện cưỡi ngựa vừa nãy, không khỏi trở nên hưng phấn, vung vẩy tay nhỏ khoa tay múa chân: “Trên ti vi đều … đều là diễn như vậy, đại anh hùng cưỡi ngựa vung roi, thật là uy phong thật là uy phong!”
Khóe mắt Hách Vân Sanh giật giật, cảm giác câu thông cùng con trai có chút khó khăn, liền hỏi lại: “Vậy con cùng anh Hiểu Hiểu của con là ai lấy chổi lông gà?”
Hách Tường Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Là con nói anh Hiểu Hiểu lấy giúp con, trong phòng không có roi, liền thấy cái kia có thể sử dụng được.”
Khóe miệng Hách Vân Sanh giật giật, nghĩ thầm, nếu có roi, còn không biết hai người này một người muốn đánh một người muốn bị đánh sẽ loạn đến như thế nào.
Vẻ mặt Hách Vân Sanh nghiêm túc, giáo huấn: “Hiện tại ba ba nói cho con biết, đánh người là một hành vi không đúng, để người khác làm ngựa cưỡi càng không đúng, nếu như con muốn chơi cưỡi ngựa có thể nói với ba ba, ba ba sẽ mua cho con một con ngựa gỗ để chơi đùa.”
Hiểu Hiểu vừa nghe đến ngựa gỗ, cả người liền cứng ngắc.
Hách Tường Vũ ngoẹo cổ suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu lại hỏi Hiểu Hiểu: “Anh Hiểu Hiểu, ngựa gỗ chơi vui không?”
Hiểu Hiểu theo bản năng lắc mạnh đầu, ngựa gỗ sao có khả năng chơi vui được? Ký ức đối với ngựa gỗ lúc trước đã lấy nửa cái mạng của cậu đến giờ vẫn còn chưa phai đâu.
Hách Vân Sanh trừng Hiểu Hiểu một cái, Hiểu Hiểu cúi đầu trầm mặc, nhưng là những cái này đều đã chậm rồi, chỉ thấy Hách Tường Vũ dùng tay nhỏ lau khô nước mắt trên mặt, ngữ khí kiên quyết nói: “Con không muốn ngựa gỗ gì hết, con chỉ muốn cùng anh Hiểu Hiểu chơi cưỡi ngựa thôi!”
Hách Vân Sanh nghe xong con trai nói như vậy, khuôn mặt trong nháy mắt so với than còn đen hơn, anh híp mắt kiềm chế cơn tức giận sắp sôi trào mà kiên trì khuyên bảo: “Không được nghe anh Hiểu Hiểu của con, kỳ thực ngựa gỗ chơi rất vui…”- Hách Vân Sanh dừng một chút, phát hiện chính anh cũng đã bị con trai làm cho lạc đề rồi, liền nghiêm mặt nói: “Tường Tường, đánh người là không đúng! Để người làm ngựa cưỡi càng không đúng! Ba ba không cho phép con làm những việc không đúng này!”
Hách Tường Vũ nhìn Hách Vân Sanh, mà người sau sắc mặt càng ngày càng trầm, Hách Tường Vũ muốn chạy đến bên người Hiểu Hiểu, chỉ là cánh tay bị Hách Vân Sanh kéo lại làm sao cũng không tránh thoát nổi, Hách Tường Vũ liền một lần nữa sử dụng đòn sát thủ! “Oa” một tiếng khóc lớn lên, tay nhỏ chân nhỏ dùng sức hướng về phía Hách Vân Sanh hết đấm lại đá, hét lớn: “Ba là người xấu! Con không chơi đùa với ba nữa! Con muốn tìm anh Hiểu Hiểu! Con muốn chơi cưỡi ngựa cùng anh Hiểu Hiểu!”
Hiểu Hiểu nhìn Hách Tường Vũ khóc rất dữ, nhìn mặt Hách Vân Sanh càng ngày càng tối đã tới biên giới lập tức liền muốn bạo phát, cậu tiến lên một bước định giải tỏa tình thế giữa hai cha con họ, lại bị Hách Vân Sanh nhìn thấu trước một bước.
Hách Vân Sanh lệ mắt đảo qua Hiểu Hiểu, tàn nhẫn nói: “Lui về! Quỳ xuống cho anh!”
“Phù phù” một tiếng, phảng phất như đã tập luyện trăm ngàn lần, Hiểu Hiểu không chút nào do dự quỳ xuống.
Lông mày Hách Vân Sanh cau lên, anh để Hiểu Hiểu quỳ xuống là nhắc nhở cậu nhớ kỹ thân phận của mình phải thành thật hơn một chút, nhưng anh lại không nghĩ tới Hiểu Hiểu dĩ nhiên sẽ dùng cách quỳ gây ra cho đầu gối tổn thương lớn nhất này, mà cách quỳ này cũng là cách mà anh thấy Hiểu Hiểu dùng nhiều nhất, lúc này lại tàn nhẫn mà trừng Hiểu Hiểu một cái: “Hiểu Hiểu em chờ đó, anh giải quyết nó xong sẽ tính sổ với em!”
Hiểu Hiểu sợ sệt rụt cổ một cái.
Hách Vân Sanh đặt mông ngồi trên mặt đất, anh kéo Hách Tường Vũ qua, âm trầm hỏi: “Con vừa nói cái gì? Nói lại cho ba nghe!”
Hách Tường Vũ rốt cục cũng sợ rồi, nó vừa giãy dụa vừa quay đầu lại nhìn về phía Hiểu Hiểu: “Anh Hiểu Hiểu cứu Tường Tường! Ba là người xấu, ba muốn ăn Tường Tường!”
“…” -Hách Vân Sanh lúc này là thật sự tức đến muốn nổ tung, con trai thân sinh của mình, lại đi chửi mình là người xấu. Hổ dữ còn không ăn thịt con, anh lúc nào lại hại con trai của mình chứ?
Hách Vân Sanh cái gì cũng không nói, trực tiếp kéo lấy Hách Tường Vũ đặt lên đùi, kéo quần nó lên, tay liền bắt chuyện đến trên cái mông nhỏ non mềm của Hách Tường Vũ, đánh ra âm thanh “Bộp bộp bộp” đặc biệt vang dội.
Hách Tường Vũ giãy dụa gào khóc: “Bà nội! Bà nội cứu Tường Tường! Người xấu đánh Tường Tường nè —— ”
Bàn tay Hách Vân Sanh tiếp tục không ngừng mà hạ xuống, không hết hận mà giáo dục: “Con gọi ai cũng vô dụng, vừa nãy con đánh người rất vui vẻ mà, vào lúc này chịu đòn lại đi cầu cứu, ai tới cứu con chứ?!”
“A a…” – Hách Tường Vũ không nghe Hách Vân Sanh, tiếp tục gọi: “Anh Hiểu Hiểu cứu Tường Tường! Mông mông đau quá!”
“Chủ nhân…”- Hiểu Hiểu không nhìn nổi, cậu duy trì tư thế quỳ di động về phía trước, Hách Vân Sanh đảo mắt qua, Hiểu Hiểu sợ sệt mím môi cúi đầu, nhưng là đầu gối vẫn cứ chậm rãi đi tới, rất có ý tứ bịt tai trộm chuông, cho rằng không nhìn thấy vẻ giận dữ của Hách Vân Sanh thì mình có thể dũng cảm hơn một chút.
“Bà nội ông nội … anh Hiểu Hiểu … Tường Tường sắp bị người xấu đánh chết rồi! Mọi người mau tới cứu cứu Tường Tường a —— ”
Hách Vân Sanh thờ ơ không động lòng, tiếp tục đánh, chỉ chốc lát sau cái mông nhỏ nộn nộn của Hách Tường Vũ liền bị đánh thành màu phấn hồng.
Cổ họng Hách Tường Vũ gào khóc đến ứ ách rồi, khóc thút thít tựa hồ không lấy được hơi, Hiểu Hiểu cả kinh, không quản sắc mặt khó coi của Hách Vân Sanh cấp tốc chuyển qua bên cạnh Hách Vân Sanh nhào vào trên người Hách Tường Vũ, cậu cái gì cũng không nói, chỉ là nhất quyết phải giúp Hách Tường Vũ đỡ lấy đánh đập của Hách Vân Sanh.
Tay Hách Vân Sanh dừng ở trên không trung một chút, tiếp theo sau đó lại hạ xuống, đánh chưa được hai cái cửa đã bị người đẩy ra, mẹ Hách kinh ngạc thốt lên một tiếng, tiến lên nâng Hiểu Hiểu dậy rồi ôm lấy cháu mình, nghiêm mặt răn dạy Hách Vân Sanh: “Con đây là có chuyện gì xảy ra? Trở về ngày đầu tiên liền đánh con trai, nó làm gì chọc tới con? Đến cả Hiểu Hiểu người ta con cũng đánh! Con đây là không cho chúng ta thoải mái thì không được sao?”
Hách Vân Sanh cau mày quay mặt đi, một câu cũng không nói, cái dáng dấp quật cường kia cùng dáng vẻ Hách Tường Vũ kiên trì vừa nãy giống nhau như đúc.
Hách Vân Sanh không dám tranh luận, anh sợ anh vừa lên tiếng thì sẽ thốt ra vài câu không êm tai, bởi vậy anh lựa chọn trầm mặc, như vậy lại như là tán đồng với mẹ Hách vậy.
Nhưng là Hách Vân Sanh không nói lời nào không có nghĩa là những người khác sẽ không nói.
Hách Tường Vũ cuối cùng cũng từ trong ma chưởng của người xấu chạy thoát nhìn thấy cứu tinh, cũng chẳng thèm quản gì khác nữa, trực tiếp ôm cổ bà cáo trạng: “Ô ô —— bà nội, ba ba … Ba ba là người xấu! Ô… Ba không cho Tường Tường cưỡi ngựa … Còn đánh Tường Tường! Ô ô ô ba chính là người xấu! Tường Tường … Ô ô Tường Tường không muốn chơi với ba nữa đâu!”
Mẹ Hách lau khô nước mắt cho cháu mình, dỗ dành: “Được rồi, chúng ta không chơi với người xấu!”
Hách Tường Vũ dùng sức gật đầu, tay nhỏ tàn nhẫn mà chà xát trên khuôn mặt nhỏ nhắn một thoáng, xoay người bắt lấy Hiểu Hiểu: “Anh Hiểu Hiểu, ô ô … Tường Tường còn muốn chơi cưỡi ngựa.”
Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh một chút, không dám đáp ứng.
Mẹ Hách hỏi: ” Cái gì mà cưỡi ngựa?”
Hách Tường Vũ tiểu ngốc qua này không đợi Hách Vân Sanh nói ra, nó đã tự khai báo. Nó nói: “Chính là anh Hiểu Hiểu làm ngựa cho Tường Tường cưỡi, Tường Tường nắm roi đánh, con ngựa cũng chạy mau hơn!”
Tác giả :
Đào Công Tử