Phá Hiểu - Đào Công Tử
Chương 18: Làm giả hóa thật … thật giả khó phân
Hách Vân Sanh lúc này không phải oan uổng Quách trợ lý, đích thực là Quách trợ lý đã giật giây Hiểu Hiểu đến câu dẫn anh.
Chỉ là giật giây thì cũng giật giây rồi, Quách trợ lý căn bản chưa từng nghĩ qua, chỉ bằng cá tính nhẫn nhục chịu đựng kia của Hiểu Hiểu, thật sự có thể dựa theo trình tự cô thiết lập thành công câu dẫn Hách Vân Sanh sao? Loại trò xiếc không có chút hàm lượng kỹ thuật này đã bị nhìn thấu rồi, Hiểu Hiểu cho dù làm theo cũng làm ăn được gì a?
Quách Ngọc cùng Hiểu Hiểu chỉ mới gặp nhau mấy giờ, cô căn bản là không hiểu cậu.
Cho nên, cô không biết, khi Hiểu Hiểu đối mặt với Hách Vân Sanh, liền uể oải.
Hiểu Hiểu thoạt nhìn nhu thuận nghe theo, đó là bởi vì điểm mấu chốt của cậu rất thấp, dưới tình huống bình thường sẽ không bị người đả động. Chỉ khi nào có người chạm tới điểm mấu chốt của Hiểu Hiểu, cậu sẽ ỉu xìu mà bộc phát một chút.
── bị Nghiêm Quân chuyển giao cho Hách Vân Sanh, là kết cục mà Hiểu Hiểu đã bộc phát bất kể hậu quả.
Nhưng bây giờ, không có người chạm vào điểm mấu chốt của Hiểu Hiểu, cậu đơn nhiên sẽ không dám dựa theo kế hoạch của Quách Ngọc xếp đặt mà lớn mật tiến hành.
Cho nên, thời điểm Hách Vân Sanh không kiên nhẫn lại một lần nữa hỏi Hiểu Hiểu cậu tiến vào làm gì, Hiểu Hiểu mới cắn lấy bờ môi nhạt màu,thần sắc bối rối thấp giọng nói một câu, “Chủ… Chủ nhân, Hiểu Hiểu trên người không thoải mái.”
“Hửm?”- Hách Vân Sanh hồ nghi nhìn chằm chằm vào Hiểu Hiểu, nâng mi hỏi: “Ở đâu không thoải mái?”
“… Chân, chủ nhân, Hiểu Hiểu trong đùi có chút đau.”
“…” – Hách Vân Sanh sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, “Hiểu Hiểu, cậu là đang lấy tôi ra làm trò cười sao?”
Hiểu Hiểu kinh hoảng nâng mặt lên, nhìn thẳng Hách Vân Sanh lắc đầu, trong mắt là bất lực cùng khủng hoảng, “Không có, Hiểu Hiểu không dám!”
“Cậu nói cậu không thoải mái?” – Hách Vân Sanh hỏi.
“Đúng vậy, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu bộ dáng thuận theo.
“Ở đâu không thoải mái?”- Hách Vân Sanh hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu có chút áp bách nhìn Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu do dự một chút, sợ hãi mà mở miệng nói: “… Ngực.”
“…”- Hách Vân Sanh ánh mắt trở nên lợi hại, “Còn có chỗ nào không thoải mái, nói một lúc luôn!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ ủy khuất, sau nửa ngày mới ấp úng nói: “Không có… Không có, chủ nhân.”
Hách Vân Sanh đánh giá Hiểu Hiểu từ trên xuống dưới một lần. Lúc vừa vào cửa hàng, anh đem bộ quần áo cỡ lớn trên người Hiểu Hiểu kia đổi lại toàn bộ. Hỏi Hiểu Hiểu cậu thích quần áo kiểu nào, Hiểu Hiểu nói thích mặc bộ trên người này, thế là anh làm theo, mua cho Hiểu Hiểu một bộ T-shirt áo sơ mi cao bồi.
Hiểu Hiểu hiện tại dưới thân mặc một cái quần jean mới tinh, trên thân cũng bị Quách Ngọc ép buộc mặc một cái áo lông dài, thoạt nhìn rất đáng yêu, giống như sinh viên vừa vào đại học, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, thanh xuân ngại ngùng.
Bộ dạng căn bản là không giống không thoải mái! Hách Vân Sanh khẳng định, Hiểu Hiểu nhất định là đang lừa gạt anh!
Nghĩ đến Hiểu Hiểu tại sao lại lừa gạt mình, Hách Vân Sanh trong lòng đã phát giác chút ít ngọn nguồn, liên hệ với thân phận đưa Hiểu Hiểu tới là cái dạng gì, đáp án thật sinh động.
Chỉ là, Hách Vân Sanh lại giận chính mình hơn, anh cho rằng nếu như anh thật sự thuận theo Hiểu Hiểu mà nói…, chính là giậu đổ bìm leo, chính là cầm thú.
Tuy anh tự nhận bản thân không phải quân tử, thế nhưng mà đúng lúc này, anh lại kiên trì không hiểu nổi. Cho nên, Hách Vân Sanh một mực nhẫn nhịn dục vọng đang rục rịch của mình, cực lực khống chế không duỗi ma trảo với Hiểu Hiểu.
Thế nhưng mà, tại thời khắc mấu chốt này, Hiểu Hiểu vậy mà còn trắng trợn dùng tâm kế hấp dẫn anh, điều này làm nội tâm anh phi thường khó chịu.
Ánh mắt Hách Vân Sanh âm trầm dò xét Hiểu Hiểu, thẳng đến khi khiến Hiểu Hiểu thấy không được tự nhiên co bả vai lại giống như chột dạ, mới mang theo chút ít lệ khí hung ác hù dọa Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu, nếu như cậu lừa tôi, cậu có biết hậu quả đáng sợ thế nào không? Tôi sẽ đem cậu đuổi ra ngoài!”
Hách Vân Sanh đã từng đáp ứng Hiểu Hiểu sẽ không bao giờ … vứt bỏ cậu nữa. Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh dùng nó để hù dọa cậu, dù sao anh hiện tại đã biết, cũng chỉ có chuyện này là có tính uy hiếp lớn nhất đối với Hiểu Hiểu, cũng cực kỳ có hiệu quả.
Nhưng là, Hiểu Hiểu không có như Hách Vân Sanh tưởng tượng rằng sẽ lập tức khai ra, trái lại cái cổ vươn lên thẳng tắp, cậu nhìn thẳng vào trong ánh mắt của anh, biểu lộ sự nghiêm túc mà nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu tuyệt đối không dám lừa gạt chủ nhân.”
Dừng một chút, Hiểu Hiểu lại bổ sung: “Nếu là Hiểu Hiểu lừa chủ nhân, Hiểu Hiểu mặc cho chủ nhân trừng phạt, cho dù chủ nhân tức giận muốn đem Hiểu Hiểu đánh chết, Hiểu Hiểu cũng sẽ không phản kháng một chút, chỉ là… Chủ nhân đã đáp ứng Hiểu Hiểu, sẽ không vứt bỏ Hiểu Hiểu mà, vậy nhất định phải giữ lời!”
“Cái gì mà chết hay không, sau này không được nói như thế nữa!” – Hách Vân Sanh đau đầu răn dạy, quả nhiên tùy tiện hứa hẹn cái gì đấy, cũng không phải là một chuyện tốt. Mà bộ dáng Hiểu Hiểu rất nghiêm túc, cũng làm cho Hách Vân Sanh bắt đầu nghĩ lại…, chẳng lẽ anh hiểu lầm rồi?
Thế nhưng mà… trong đùi, tại địa phương mẫn cảm như thế…
Không phải Hách Vân Sanh muốn nghĩ quá nhiều, mà là có ai đã từng nghe nói qua, vô duyên vô cớ cái chỗ kia sẽ đau, sẽ khó chịu chưa?
── còn có ngực.
(á á á, chết mất ^^)
Hách Vân Sanh suy nghĩ nhiều lần khả năng Hiểu Hiểu là thật sự khó chịu hay là……., cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài.
Trời đất bao la, thân thể quan trọng nhất.
Trên thân thể bất cứ chuyện gì cũng không thể coi như chuyện nhỏ mà xử lý được, Hách Vân Sanh thà rằng tin là có cũng không thể tin là không, anh nhất định phải quan tâm đến.
Chỉ là nếu anh phát hiện Hiểu Hiểu lừa gạt anh, cũng coi như anh nhận thua, nhưng anh nhất định sẽ dùng phương thức mà anh cho rằng chính đáng khiến cho Hiểu Hiểu phải nhớ ── gạt người là không đúng, hơn nữa hậu quả rất nghiêm trọng.
Anh muốn để cho Hiểu Hiểu sau này không dám dùng cái cớ “thân thể không thoải mái” này để lừa gạt anh nữa!
Hách Vân Sanh hai tay khoác lên vai Hiểu Hiểu, bề ngoài cố gắng lộ ra bộ dạng quan tâm ôn hòa, thế nhưng trong lòng vẫn là không tin tưởng.
Anh hỏi: “Hiểu Hiểu, vậy cậu nói cho tôi biết, ngực không thoải mái như thế nào? Là trong lồng ngực hay là ngoài da? Đau hay là bị làm sao?”
Hiểu Hiểu trả lời, “Chủ nhân, trên ngực Hiểu Hiểu, rất ngứa.”
Hách Vân Sanh khóe miệng không khống chế được mà run rẩy một cái, há mồm hỏi: “Có cần tôi giúp cậu xoa một chút hay không?”
Hiểu Hiểu rất nghiêm túc trả lời, “Cảm ơn chủ nhân.”
Hách Vân Sanh bị Hiểu Hiểu làm tức đến nở nụ cười, anh thật sự vẫn chưa từng gặp qua người nào như thế cả!
“Kéo quần áo lên, để tôi nhìn xem.”- Hách Vân Sanh nói.
“Vâng, chủ nhân.”
Hiểu Hiểu hai tay nắm vạt áo lông, bắt đầu nhu thuận đem áo lông nhấc lên…
Chú ý! Là nhấc lên, không phải kéo lên!
Nhìn Hiểu Hiểu một bộ tư thái mặc người ngắt lấy, Hách Vân Sanh một lần nữa dở khóc dở cười, thế nhưng hạ thân lại bởi vì trùng kích thị giác, bắt đầu nổi lên phản ứng.
Nhưng là tiếp theo, loại phản ứng sinh lý này ngay lập tức bị tình cảnh trước mắt đè ép xuống.
“Sao lại đỏ lên hết vậy hả?”- Hách Vân Sanh lúc này rất khẩn trương, anh tự tay xoa ngực Hiểu Hiểu.
Trên ngực Hiểu Hiểu xung quanh ngoài hai điểm phấn nộn nhô lên, là một mảnh đỏ rất không bình thường, lấm tấm vài đốm đỏ xuất hiện, xoay người lại, sau lưng không có cái gì, chỉ là có chút hồng hồng.
Hách Vân Sanh nhìn kỹ cả buổi, không xác định hỏi: “Có phải là bị dị ứng với quần áo không?”
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Hiểu Hiểu không biết, chủ nhân.”
Hách Vân Sanh nhìn thoáng qua bộ đồ thỏ chíp bông Hiểu Hiểu đang mặc trên người, nói: “Vẫn là đem cái áo lông này cởi ra đi, không mặc cái này nữa.”
“Vâng, chủ nhân.” Hiểu Hiểu rất nghe lời, nhanh chóng dựa theo chỉ thị của Hách Vân Sanh, đem áo lông cởi ra gấp gọn lại, bỏ vào túi mua sắm sau đó mới đặt xuống đất.
Hách Vân Sanh nhìn quần áo được xếp chỉnh tề, thật không biết phải nói cái gì cho đúng.
Anh hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái nữa? Cậu vừa mới nói… đùi đau?”
“Đúng vậy, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu đáp.
Hách Vân Sanh vùng vẫy cả buổi, tuy hiện tại đã có chút tin tưởng Hiểu Hiểu không phải đang lừa gạt anh, thế nhưng cái chỗ kia… Được rồi, hình như có chút không tốt lắm đâu.
“Tôi sờ thử.”- Hách Vân Sanh nói.
Kỳ thật Hách Vân Sanh rất mẫu thuẫn, anh cho rằng chỉ cần không nhìn, đụng chạm một chút thì sợ gì. Thế nhưng anh lại không biết rằng có đôi khi, xúc giác so với thị giác lại càng thêm kích thích…
Hơn nữa, sờ thì có thể nhận thấy cái gì chứ? Anh cũng không phải chuyên gia sờ xương a.
“Vâng, chủ nhân.”
Hiểu Hiểu không hiểu tâm tư của Hách Vân Sanh, chủ nhân nói cái gì thì cậu liền làm cái nấy thôi. Hách Vân Sanh nói xong, cậu rất tự nhiên mà cúi đầu cởi quần, lại bị Hách Vân Sanh đè tay xuống.
“Không cần, tôi chỉ là sờ thôi, cậu đừng cởi.”-Hách Vân Sanh nói, chần chờ mà thuận theo đai lưng Hiểu Hiểu duỗi tay đi vào.
Tay vừa mới đi vào, Hách Vân Sanh liền trợn tròn mắt, anh vốn cho rằng ít nhất cũng sẽ có một một tầng vải ngăn cách, không có quá nhiều xấu hổ, thế nhưng mà…
“Cậu vậy mà không có mặc đồ lót?!”
Hiểu Hiểu nghiêm trang mà trả lời: “Chủ nhân, nô lệ không có tư cách mặc đồ lót.”
Hách Vân Sanh trong nội tâm “Phun” một tiếng, nghĩ thầm: tôi sớm muộn gì cũng sẽ đem những thứ … cổ quái kia của cậu toàn bộ quăng hết!
Đúng lúc này, tay Hách Vân Sanh đã tiến vào được một nửa, có ý muốn lui ra ngoài, hiển nhiên đã có chút muộn, anh dứt khoát làm đà điểu, đem cả cánh tay đều duỗi vào.
Anh thành công chạm đến nơi giữa hai chân Hiểu Hiểu, ngón tay cẩn thận thăm dò đụng chạm vào bên trong đùi Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu cúi đầu đem hai chân tách rộng ra, để cho động tác của Hách Vân Sanh thuận lợi một chút.
Theo động tác của Hách Vân Sanh, cảm giác như có như không sự vuốt ve, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu chậm rãi nổi lên một tầng hồng nhuận phơn phớt không bình thường, chủ nhân đụng vào tăng thêm đau đớn rất nhỏ, vậy mà lại khiến cho cậu nhẹ nhàng mà rên rỉ lên.
Nguyên bản Hách Vân Sanh đang cố ý bỏ qua phản ứng tự nhiên bởi vì theo động tác cánh tay của anh ma sát cùng với vật thể mềm mại mà xuất hiện, đột nhiên nghe thấy âm thanh áp lực rên rỉ, phảng phất như thoáng cái chuẩn xác đập lên trái tim đang rục rịch của anh.
Xúc cảm ấm áp trên tay, lại phối hợp với âm thanh rên rỉ nhuyễn hoặc kia, Hách Vân Sanh run rẩy một cái, hạ thân vậy mà cũng theo đó biến thành lều nhỏ rồi.
Hách Vân Sanh hệt như che dấu tiếng gầm nhẹ, “Hừ cái gì mà hừ, tôi vừa rồi có làm gì cậu đâu!”
“Thực xin lỗi, chủ nhân, Hiểu Hiểu sẽ không lên tiếng nữa.”- Hiểu Hiểu am hiểu quan sát sắc mặt người khác, vội vàng cắn bờ môi trả lời, thật đúng là không hề phát ra một tiếng nào nữa.
Hách Vân Sanh hít vài hơi thật sâu, sau khi chờ mình hơi chút tỉnh táo một chút, ngón tay mới tiếp tục di động giữa hai chân Hiểu Hiểu.
Làn da dưới ngón tay không phải rất bóng loáng, có chút gập ghềnh, Hách Vân Sanh sờ soạng cả buổi vẫn không có phát hiện tình trạng gì, giống như buông tha nội tâm đang giãy dụa mà thở dài một hơi, “Cậu vẫn là cởi quần ra cho tôi xem một chút đi.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không nghi vấn hay phản bác lời của người khác, cũng không có bất kỳ cảm xúc bất mãn nào. Hách Vân Sanh nói cái gì liền làm cái đó, Hách Vân Sanh bảo cậu cởi quần, cậu liền không có một tia chần chừ hay do dự nào, liền thực hiện theo.
Nhìn Hiểu Hiểu như cũ đem quần gấp gọn rồi bỏ vào túi mua sắm, sau đó mới ở trước mặt mình tách hai chân trơn bóng ra, nhịp tim của Vân Sanh không khống chế được trở nên đập kịch liệt nhanh hơn…
Thân hình thon dài, da thịt trắng nõn, Hách Vân Sanh cảm thấy bộ dạng Hiểu Hiểu này ── rất mê người!
Anh dùng sức gõ vài cái lên đầu của mình, muốn đem những … tư tưởng tà ác kia ném bay đi.
Anh chỉ là muốn kiểm tra thân thể cho Hiểu Hiểu một chút mà thôi, anh cái gì cũng không có muốn nha!
Mang theo loại ám chỉ tâm lý này, Hách Vân Sanh cúi đầu nhìn vào chỗ tư mật giữa hai chân Hiểu Hiểu. Có thể bởi vì vấn đề thị giác, trừ có bộ lông che chắn, mầm nhỏ dị thường phấn nộn nhẹ nhàng khoan khoái đang trong trạng thái nửa cương, anh cái gì cũng nhìn không thấy.
Hách Vân Sanh không thể không ngồi xổm người xuống, để cho ánh mắt ngang tầm với đùi Hiểu Hiểu.
Trong phòng thử áo có chút tối, lại bị Hiểu Hiểu dùng thân thể ngăn trở ánh sáng, Hách Vân Sanh cũng không nhìn thấy rõ giữa hai chân Hiểu Hiểu rốt cuộc là có tình trạng gì, anh nói, “Tách chân ra một chút, tôi không thấy rõ.”
Hiểu Hiểu lại tách hai chân ra làm tư thế trung bình tấn, đem toàn bộ chỗ tư mật bày ra rõ ràng. Hách Vân Sanh không đề phòng một cái, không cẩn thận thấy rất rõ…
Anh chẳng những nhìn thấy làn da giữa hai chân Hiểu Hiểu sưng đỏ rách da lại có chút rướm máu, anh còn nhìn thấy địa phương anh cực lực nhẫn nại không muốn trông thấy ── nếp uốn đóng chặt mê người…
Hách Vân Sanh chậm rãi thở ra một hơi bức bách, nói: “Không có việc gì, có lẽ là bởi vì cậu không mặc đồ lót, bị đường khâu quần jean mài rách da.” Hách Vân Sanh rất nhanh tổng kết, nhanh chóng đứng lên.
Chỉ là có đôi khi, càng lo lắng thì sẽ càng xảy ra vấn đề a.
Không gian trong phòng thử áo nguyên bản rất nhỏ, lại thêm Hách Vân Sanh vì nhìn rõ thương thế của Hiểu Hiểu, mặt dựa vào rất gần chân Hiểu Hiểu, anh không có chú ý tới, bởi vì hô hấp ấm áp của anh phả vào hạ thể cùng hai chân Hiểu Hiểu, khiến cho bộ phận nguyên bản bởi vì anh lúc trước đụng chạm vốn chỉ là sung huyết một chút, lúc này … bắt đầu hoàn toàn đứng thẳng.
Tại lúc anh đang nóng lòng muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ nào đó mà đứng dậy rất nhanh, mặt của anh, hung hăng chạm qua vật thể nào đó ── vật thể nào đó đã có chút cứng, có hình dạng xinh đẹp hoàn mỹ…
Chỉ là giật giây thì cũng giật giây rồi, Quách trợ lý căn bản chưa từng nghĩ qua, chỉ bằng cá tính nhẫn nhục chịu đựng kia của Hiểu Hiểu, thật sự có thể dựa theo trình tự cô thiết lập thành công câu dẫn Hách Vân Sanh sao? Loại trò xiếc không có chút hàm lượng kỹ thuật này đã bị nhìn thấu rồi, Hiểu Hiểu cho dù làm theo cũng làm ăn được gì a?
Quách Ngọc cùng Hiểu Hiểu chỉ mới gặp nhau mấy giờ, cô căn bản là không hiểu cậu.
Cho nên, cô không biết, khi Hiểu Hiểu đối mặt với Hách Vân Sanh, liền uể oải.
Hiểu Hiểu thoạt nhìn nhu thuận nghe theo, đó là bởi vì điểm mấu chốt của cậu rất thấp, dưới tình huống bình thường sẽ không bị người đả động. Chỉ khi nào có người chạm tới điểm mấu chốt của Hiểu Hiểu, cậu sẽ ỉu xìu mà bộc phát một chút.
── bị Nghiêm Quân chuyển giao cho Hách Vân Sanh, là kết cục mà Hiểu Hiểu đã bộc phát bất kể hậu quả.
Nhưng bây giờ, không có người chạm vào điểm mấu chốt của Hiểu Hiểu, cậu đơn nhiên sẽ không dám dựa theo kế hoạch của Quách Ngọc xếp đặt mà lớn mật tiến hành.
Cho nên, thời điểm Hách Vân Sanh không kiên nhẫn lại một lần nữa hỏi Hiểu Hiểu cậu tiến vào làm gì, Hiểu Hiểu mới cắn lấy bờ môi nhạt màu,thần sắc bối rối thấp giọng nói một câu, “Chủ… Chủ nhân, Hiểu Hiểu trên người không thoải mái.”
“Hửm?”- Hách Vân Sanh hồ nghi nhìn chằm chằm vào Hiểu Hiểu, nâng mi hỏi: “Ở đâu không thoải mái?”
“… Chân, chủ nhân, Hiểu Hiểu trong đùi có chút đau.”
“…” – Hách Vân Sanh sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, “Hiểu Hiểu, cậu là đang lấy tôi ra làm trò cười sao?”
Hiểu Hiểu kinh hoảng nâng mặt lên, nhìn thẳng Hách Vân Sanh lắc đầu, trong mắt là bất lực cùng khủng hoảng, “Không có, Hiểu Hiểu không dám!”
“Cậu nói cậu không thoải mái?” – Hách Vân Sanh hỏi.
“Đúng vậy, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu bộ dáng thuận theo.
“Ở đâu không thoải mái?”- Hách Vân Sanh hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu có chút áp bách nhìn Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu do dự một chút, sợ hãi mà mở miệng nói: “… Ngực.”
“…”- Hách Vân Sanh ánh mắt trở nên lợi hại, “Còn có chỗ nào không thoải mái, nói một lúc luôn!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ ủy khuất, sau nửa ngày mới ấp úng nói: “Không có… Không có, chủ nhân.”
Hách Vân Sanh đánh giá Hiểu Hiểu từ trên xuống dưới một lần. Lúc vừa vào cửa hàng, anh đem bộ quần áo cỡ lớn trên người Hiểu Hiểu kia đổi lại toàn bộ. Hỏi Hiểu Hiểu cậu thích quần áo kiểu nào, Hiểu Hiểu nói thích mặc bộ trên người này, thế là anh làm theo, mua cho Hiểu Hiểu một bộ T-shirt áo sơ mi cao bồi.
Hiểu Hiểu hiện tại dưới thân mặc một cái quần jean mới tinh, trên thân cũng bị Quách Ngọc ép buộc mặc một cái áo lông dài, thoạt nhìn rất đáng yêu, giống như sinh viên vừa vào đại học, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, thanh xuân ngại ngùng.
Bộ dạng căn bản là không giống không thoải mái! Hách Vân Sanh khẳng định, Hiểu Hiểu nhất định là đang lừa gạt anh!
Nghĩ đến Hiểu Hiểu tại sao lại lừa gạt mình, Hách Vân Sanh trong lòng đã phát giác chút ít ngọn nguồn, liên hệ với thân phận đưa Hiểu Hiểu tới là cái dạng gì, đáp án thật sinh động.
Chỉ là, Hách Vân Sanh lại giận chính mình hơn, anh cho rằng nếu như anh thật sự thuận theo Hiểu Hiểu mà nói…, chính là giậu đổ bìm leo, chính là cầm thú.
Tuy anh tự nhận bản thân không phải quân tử, thế nhưng mà đúng lúc này, anh lại kiên trì không hiểu nổi. Cho nên, Hách Vân Sanh một mực nhẫn nhịn dục vọng đang rục rịch của mình, cực lực khống chế không duỗi ma trảo với Hiểu Hiểu.
Thế nhưng mà, tại thời khắc mấu chốt này, Hiểu Hiểu vậy mà còn trắng trợn dùng tâm kế hấp dẫn anh, điều này làm nội tâm anh phi thường khó chịu.
Ánh mắt Hách Vân Sanh âm trầm dò xét Hiểu Hiểu, thẳng đến khi khiến Hiểu Hiểu thấy không được tự nhiên co bả vai lại giống như chột dạ, mới mang theo chút ít lệ khí hung ác hù dọa Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu, nếu như cậu lừa tôi, cậu có biết hậu quả đáng sợ thế nào không? Tôi sẽ đem cậu đuổi ra ngoài!”
Hách Vân Sanh đã từng đáp ứng Hiểu Hiểu sẽ không bao giờ … vứt bỏ cậu nữa. Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh dùng nó để hù dọa cậu, dù sao anh hiện tại đã biết, cũng chỉ có chuyện này là có tính uy hiếp lớn nhất đối với Hiểu Hiểu, cũng cực kỳ có hiệu quả.
Nhưng là, Hiểu Hiểu không có như Hách Vân Sanh tưởng tượng rằng sẽ lập tức khai ra, trái lại cái cổ vươn lên thẳng tắp, cậu nhìn thẳng vào trong ánh mắt của anh, biểu lộ sự nghiêm túc mà nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu tuyệt đối không dám lừa gạt chủ nhân.”
Dừng một chút, Hiểu Hiểu lại bổ sung: “Nếu là Hiểu Hiểu lừa chủ nhân, Hiểu Hiểu mặc cho chủ nhân trừng phạt, cho dù chủ nhân tức giận muốn đem Hiểu Hiểu đánh chết, Hiểu Hiểu cũng sẽ không phản kháng một chút, chỉ là… Chủ nhân đã đáp ứng Hiểu Hiểu, sẽ không vứt bỏ Hiểu Hiểu mà, vậy nhất định phải giữ lời!”
“Cái gì mà chết hay không, sau này không được nói như thế nữa!” – Hách Vân Sanh đau đầu răn dạy, quả nhiên tùy tiện hứa hẹn cái gì đấy, cũng không phải là một chuyện tốt. Mà bộ dáng Hiểu Hiểu rất nghiêm túc, cũng làm cho Hách Vân Sanh bắt đầu nghĩ lại…, chẳng lẽ anh hiểu lầm rồi?
Thế nhưng mà… trong đùi, tại địa phương mẫn cảm như thế…
Không phải Hách Vân Sanh muốn nghĩ quá nhiều, mà là có ai đã từng nghe nói qua, vô duyên vô cớ cái chỗ kia sẽ đau, sẽ khó chịu chưa?
── còn có ngực.
(á á á, chết mất ^^)
Hách Vân Sanh suy nghĩ nhiều lần khả năng Hiểu Hiểu là thật sự khó chịu hay là……., cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài.
Trời đất bao la, thân thể quan trọng nhất.
Trên thân thể bất cứ chuyện gì cũng không thể coi như chuyện nhỏ mà xử lý được, Hách Vân Sanh thà rằng tin là có cũng không thể tin là không, anh nhất định phải quan tâm đến.
Chỉ là nếu anh phát hiện Hiểu Hiểu lừa gạt anh, cũng coi như anh nhận thua, nhưng anh nhất định sẽ dùng phương thức mà anh cho rằng chính đáng khiến cho Hiểu Hiểu phải nhớ ── gạt người là không đúng, hơn nữa hậu quả rất nghiêm trọng.
Anh muốn để cho Hiểu Hiểu sau này không dám dùng cái cớ “thân thể không thoải mái” này để lừa gạt anh nữa!
Hách Vân Sanh hai tay khoác lên vai Hiểu Hiểu, bề ngoài cố gắng lộ ra bộ dạng quan tâm ôn hòa, thế nhưng trong lòng vẫn là không tin tưởng.
Anh hỏi: “Hiểu Hiểu, vậy cậu nói cho tôi biết, ngực không thoải mái như thế nào? Là trong lồng ngực hay là ngoài da? Đau hay là bị làm sao?”
Hiểu Hiểu trả lời, “Chủ nhân, trên ngực Hiểu Hiểu, rất ngứa.”
Hách Vân Sanh khóe miệng không khống chế được mà run rẩy một cái, há mồm hỏi: “Có cần tôi giúp cậu xoa một chút hay không?”
Hiểu Hiểu rất nghiêm túc trả lời, “Cảm ơn chủ nhân.”
Hách Vân Sanh bị Hiểu Hiểu làm tức đến nở nụ cười, anh thật sự vẫn chưa từng gặp qua người nào như thế cả!
“Kéo quần áo lên, để tôi nhìn xem.”- Hách Vân Sanh nói.
“Vâng, chủ nhân.”
Hiểu Hiểu hai tay nắm vạt áo lông, bắt đầu nhu thuận đem áo lông nhấc lên…
Chú ý! Là nhấc lên, không phải kéo lên!
Nhìn Hiểu Hiểu một bộ tư thái mặc người ngắt lấy, Hách Vân Sanh một lần nữa dở khóc dở cười, thế nhưng hạ thân lại bởi vì trùng kích thị giác, bắt đầu nổi lên phản ứng.
Nhưng là tiếp theo, loại phản ứng sinh lý này ngay lập tức bị tình cảnh trước mắt đè ép xuống.
“Sao lại đỏ lên hết vậy hả?”- Hách Vân Sanh lúc này rất khẩn trương, anh tự tay xoa ngực Hiểu Hiểu.
Trên ngực Hiểu Hiểu xung quanh ngoài hai điểm phấn nộn nhô lên, là một mảnh đỏ rất không bình thường, lấm tấm vài đốm đỏ xuất hiện, xoay người lại, sau lưng không có cái gì, chỉ là có chút hồng hồng.
Hách Vân Sanh nhìn kỹ cả buổi, không xác định hỏi: “Có phải là bị dị ứng với quần áo không?”
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Hiểu Hiểu không biết, chủ nhân.”
Hách Vân Sanh nhìn thoáng qua bộ đồ thỏ chíp bông Hiểu Hiểu đang mặc trên người, nói: “Vẫn là đem cái áo lông này cởi ra đi, không mặc cái này nữa.”
“Vâng, chủ nhân.” Hiểu Hiểu rất nghe lời, nhanh chóng dựa theo chỉ thị của Hách Vân Sanh, đem áo lông cởi ra gấp gọn lại, bỏ vào túi mua sắm sau đó mới đặt xuống đất.
Hách Vân Sanh nhìn quần áo được xếp chỉnh tề, thật không biết phải nói cái gì cho đúng.
Anh hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái nữa? Cậu vừa mới nói… đùi đau?”
“Đúng vậy, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu đáp.
Hách Vân Sanh vùng vẫy cả buổi, tuy hiện tại đã có chút tin tưởng Hiểu Hiểu không phải đang lừa gạt anh, thế nhưng cái chỗ kia… Được rồi, hình như có chút không tốt lắm đâu.
“Tôi sờ thử.”- Hách Vân Sanh nói.
Kỳ thật Hách Vân Sanh rất mẫu thuẫn, anh cho rằng chỉ cần không nhìn, đụng chạm một chút thì sợ gì. Thế nhưng anh lại không biết rằng có đôi khi, xúc giác so với thị giác lại càng thêm kích thích…
Hơn nữa, sờ thì có thể nhận thấy cái gì chứ? Anh cũng không phải chuyên gia sờ xương a.
“Vâng, chủ nhân.”
Hiểu Hiểu không hiểu tâm tư của Hách Vân Sanh, chủ nhân nói cái gì thì cậu liền làm cái nấy thôi. Hách Vân Sanh nói xong, cậu rất tự nhiên mà cúi đầu cởi quần, lại bị Hách Vân Sanh đè tay xuống.
“Không cần, tôi chỉ là sờ thôi, cậu đừng cởi.”-Hách Vân Sanh nói, chần chờ mà thuận theo đai lưng Hiểu Hiểu duỗi tay đi vào.
Tay vừa mới đi vào, Hách Vân Sanh liền trợn tròn mắt, anh vốn cho rằng ít nhất cũng sẽ có một một tầng vải ngăn cách, không có quá nhiều xấu hổ, thế nhưng mà…
“Cậu vậy mà không có mặc đồ lót?!”
Hiểu Hiểu nghiêm trang mà trả lời: “Chủ nhân, nô lệ không có tư cách mặc đồ lót.”
Hách Vân Sanh trong nội tâm “Phun” một tiếng, nghĩ thầm: tôi sớm muộn gì cũng sẽ đem những thứ … cổ quái kia của cậu toàn bộ quăng hết!
Đúng lúc này, tay Hách Vân Sanh đã tiến vào được một nửa, có ý muốn lui ra ngoài, hiển nhiên đã có chút muộn, anh dứt khoát làm đà điểu, đem cả cánh tay đều duỗi vào.
Anh thành công chạm đến nơi giữa hai chân Hiểu Hiểu, ngón tay cẩn thận thăm dò đụng chạm vào bên trong đùi Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu cúi đầu đem hai chân tách rộng ra, để cho động tác của Hách Vân Sanh thuận lợi một chút.
Theo động tác của Hách Vân Sanh, cảm giác như có như không sự vuốt ve, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu chậm rãi nổi lên một tầng hồng nhuận phơn phớt không bình thường, chủ nhân đụng vào tăng thêm đau đớn rất nhỏ, vậy mà lại khiến cho cậu nhẹ nhàng mà rên rỉ lên.
Nguyên bản Hách Vân Sanh đang cố ý bỏ qua phản ứng tự nhiên bởi vì theo động tác cánh tay của anh ma sát cùng với vật thể mềm mại mà xuất hiện, đột nhiên nghe thấy âm thanh áp lực rên rỉ, phảng phất như thoáng cái chuẩn xác đập lên trái tim đang rục rịch của anh.
Xúc cảm ấm áp trên tay, lại phối hợp với âm thanh rên rỉ nhuyễn hoặc kia, Hách Vân Sanh run rẩy một cái, hạ thân vậy mà cũng theo đó biến thành lều nhỏ rồi.
Hách Vân Sanh hệt như che dấu tiếng gầm nhẹ, “Hừ cái gì mà hừ, tôi vừa rồi có làm gì cậu đâu!”
“Thực xin lỗi, chủ nhân, Hiểu Hiểu sẽ không lên tiếng nữa.”- Hiểu Hiểu am hiểu quan sát sắc mặt người khác, vội vàng cắn bờ môi trả lời, thật đúng là không hề phát ra một tiếng nào nữa.
Hách Vân Sanh hít vài hơi thật sâu, sau khi chờ mình hơi chút tỉnh táo một chút, ngón tay mới tiếp tục di động giữa hai chân Hiểu Hiểu.
Làn da dưới ngón tay không phải rất bóng loáng, có chút gập ghềnh, Hách Vân Sanh sờ soạng cả buổi vẫn không có phát hiện tình trạng gì, giống như buông tha nội tâm đang giãy dụa mà thở dài một hơi, “Cậu vẫn là cởi quần ra cho tôi xem một chút đi.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không nghi vấn hay phản bác lời của người khác, cũng không có bất kỳ cảm xúc bất mãn nào. Hách Vân Sanh nói cái gì liền làm cái đó, Hách Vân Sanh bảo cậu cởi quần, cậu liền không có một tia chần chừ hay do dự nào, liền thực hiện theo.
Nhìn Hiểu Hiểu như cũ đem quần gấp gọn rồi bỏ vào túi mua sắm, sau đó mới ở trước mặt mình tách hai chân trơn bóng ra, nhịp tim của Vân Sanh không khống chế được trở nên đập kịch liệt nhanh hơn…
Thân hình thon dài, da thịt trắng nõn, Hách Vân Sanh cảm thấy bộ dạng Hiểu Hiểu này ── rất mê người!
Anh dùng sức gõ vài cái lên đầu của mình, muốn đem những … tư tưởng tà ác kia ném bay đi.
Anh chỉ là muốn kiểm tra thân thể cho Hiểu Hiểu một chút mà thôi, anh cái gì cũng không có muốn nha!
Mang theo loại ám chỉ tâm lý này, Hách Vân Sanh cúi đầu nhìn vào chỗ tư mật giữa hai chân Hiểu Hiểu. Có thể bởi vì vấn đề thị giác, trừ có bộ lông che chắn, mầm nhỏ dị thường phấn nộn nhẹ nhàng khoan khoái đang trong trạng thái nửa cương, anh cái gì cũng nhìn không thấy.
Hách Vân Sanh không thể không ngồi xổm người xuống, để cho ánh mắt ngang tầm với đùi Hiểu Hiểu.
Trong phòng thử áo có chút tối, lại bị Hiểu Hiểu dùng thân thể ngăn trở ánh sáng, Hách Vân Sanh cũng không nhìn thấy rõ giữa hai chân Hiểu Hiểu rốt cuộc là có tình trạng gì, anh nói, “Tách chân ra một chút, tôi không thấy rõ.”
Hiểu Hiểu lại tách hai chân ra làm tư thế trung bình tấn, đem toàn bộ chỗ tư mật bày ra rõ ràng. Hách Vân Sanh không đề phòng một cái, không cẩn thận thấy rất rõ…
Anh chẳng những nhìn thấy làn da giữa hai chân Hiểu Hiểu sưng đỏ rách da lại có chút rướm máu, anh còn nhìn thấy địa phương anh cực lực nhẫn nại không muốn trông thấy ── nếp uốn đóng chặt mê người…
Hách Vân Sanh chậm rãi thở ra một hơi bức bách, nói: “Không có việc gì, có lẽ là bởi vì cậu không mặc đồ lót, bị đường khâu quần jean mài rách da.” Hách Vân Sanh rất nhanh tổng kết, nhanh chóng đứng lên.
Chỉ là có đôi khi, càng lo lắng thì sẽ càng xảy ra vấn đề a.
Không gian trong phòng thử áo nguyên bản rất nhỏ, lại thêm Hách Vân Sanh vì nhìn rõ thương thế của Hiểu Hiểu, mặt dựa vào rất gần chân Hiểu Hiểu, anh không có chú ý tới, bởi vì hô hấp ấm áp của anh phả vào hạ thể cùng hai chân Hiểu Hiểu, khiến cho bộ phận nguyên bản bởi vì anh lúc trước đụng chạm vốn chỉ là sung huyết một chút, lúc này … bắt đầu hoàn toàn đứng thẳng.
Tại lúc anh đang nóng lòng muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ nào đó mà đứng dậy rất nhanh, mặt của anh, hung hăng chạm qua vật thể nào đó ── vật thể nào đó đã có chút cứng, có hình dạng xinh đẹp hoàn mỹ…
Tác giả :
Đào Công Tử