Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng
Chương 5: Tôi cưỡi chó húc vào thân cây
Con O’Leary nhận ra tôi trước khi tôi nhận ra nó, đó là một mánh lới khá tốt nếu tính đến việc nó có kích thước của một chiếc xe rác. Tôi bước vào trường đấu và một bức tường màu đen đâm sầm vào tôi.
“GU GU!”
Điều tiếp theo tôi nhận ra là tôi nằm bẹp trên mặt đất với một cái chân khổng lồ đè lên ngực tôi và một cái lưỡi như một miếng chùi chén đĩa Brill-o pad ngoại khổ đang liếm liếm lên mặt tôi.
“Ối!” tôi kêu lên. “Này, bé cưng. Tao cũng vui khi được gặp lại mày. Ối!”
Phải mất đến một vài phút, con O’Leary mới bình tĩnh lại và leo xuống khỏi người tôi. Đến lúc ấy, cả người tôi ướt sũng nước dãi chó. Nó muốn được chơi trò nhặt về, vì thế tôi đã nhặt tấm khiên lên và quẳng nó sang phần bên kia của trường đấu.
Nhân tiện, con O’Leary là con chó ngao địa ngục thân thiện duy nhất trên thế giới. Tôi hồ như được thừa kế nó khi người chủ trước của nó chết. Nó sống ở trại, nhưng anh Beckendorf... ừm, anh Beckendorf thường chăm sóc nó mỗi khi tôi đi vắng. Anh ấy là người đã đúc cho con O’Leary khúc xương nhai bằng đồng yêu thích của nó. Anh ấy cũng đã rèn cho nó vòng cổ với những khuôn mặt cười và thẻ tên có hình hai khúc xương bắt chéo. Ngoài tôi ra, nó coi anh là bạn thân nhất.
Nghĩ về những điều đó khiến tôi lại buồn bã trở lại, nhưng tôi ném cái khiên thêm một vài lần nữa vì con O’Leary cứ cố nài.
Nhưng rồi nó bắt đầu sủa – một âm thanh hơi lớn hơn súng pháo một chút – như thể nó muốn đi dạo vậy. Các trại viên khác không nghĩ việc nó đi vệ sinh trong trường đấu là chuyện khôi hài. Nó đã gây ra hơn một tai nạn trượt và ngã đáng tiếc. Vì thế tôi đã mở các cánh cửa của trường đấu và nó chạy vọt về phía các cánh rừng.
Tôi chạy chầm chậm phía sau nó, không quá lo lắng về việc nó đang chạy ở phía trước. Không có thứ gì trong rừng có thể đe dọa con O’Leary. Ngay cả những con rồng và những con bò cạp khổng lồ cũng bỏ chạy mất dép khi nó đến gần.
Khi tôi đuổi kịp nó, nó đang không đi vệ sinh. Nó đang đứng ở khoảng rừng trống quen thuộc nơi mà Hội đồng Trưởng lão Cloven trước đây đã xử Grover. Cảnh ở đây tiêu điều quá. Cỏ vàng úa cả. Ba ngai cây được tạo hình giờ đã trụi hết lá. Nhưng đó không phải là điều khiến tôi bất ngờ. Ở ngay giữa trảng cỏ là bộ ba lạ lùng nhất mà tôi đã từng thấy: nữ thần cây Juniper, Nico di Angelo và một thần rừng rất già và cực kỳ béo.
Chỉ có mỗi một mình Nico là không phát hoảng khi nhìn thấy con O’Leary. Cậu ta trông khá giống như tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ của tôi – áo khoác phi công, quần jeans đen và áo phông in hình các bộ xương nhảy múa như một trong các bức ảnh về Ngày của Người Chết đó. Thanh kiếm sắt Stygian treo lủng lẳng ở một bên hông. Cậu ta chỉ mới mười hai tuổi nhưng trông già dặn và buồn bã hơn nhiều so với tuổi.
Cậu ta gật đầu khi nhìn thấy tôi, sau đó quay lại cào cào vào tai con O’Leary. Nó ngửi ngửi chân cậu ta như thể cậu ta là thứ thú vị nhất ngoài món nạc sườn bò. Là con trai của thần Hades, cậu ta chắc chắn đã đi đến tất cả các nơi có những chú chó ngao địa ngục thân thiện.
Thần rừng già trông không vui vẻ lắm. “Liệu ai đó – sinh vật địa ngục này đang làm gì trong rừng của ta!” Ông ta vẫy vẫy tay và nhảy lóc cóc như thể mặt cỏ đang rất nóng vậy. “Cậu đó, Percy Jackson! Đó có phải là con quái vật của cậu không?”
“Xin lỗi, Leneus,” tôi nói. “Đó là tên ông, phải không nhỉ?”
Thần rừng tròn mắt. Bộ lông của ông ta có màu xám khô và dựng đứng, cùng với một mạng nhện giăng giữa hai sừng của ông ta. Cái bụng bự khiến ông ta trông giống một chiếc xe điện đụng vô địch. “Đúng, dĩ nhiên ta là Leneus. Đừng nói với ta là cậu đã quên một thành viên của Hội đồng quá nhanh như thế. Giờ thì bảo con chó của cậu ra chỗ khác chơi!”
“GU GU!” Con O’Leary mừng rỡ sủa.
Vị thần rừng già nuốt xuống. “Bảo nó tránh ra đi! Juniper, ta sẽ không giúp cô trong tình huống như thế này!”
Juniper quay về phía tôi. Cô ấy đẹp theo cách của một nữ thần rừng, với chiếc áo đầm bằng vải the màu tía và khuôn mặt yêu tinh, nhưng đôi mắt cô lại tiết ra màu xanh của chất diệp lục vì đang khóc.
“Percy,” cô ấy sụt sịt. “Tớ chỉ đang hỏi về Grover. Tớ biết có điều gì đó đã xảy ra. Cậu ấy sẽ không đi lâu như thế nếu cậu ấy không gặp rắc rối. Tớ đang hy vọng Leneus...”
“Ta đã nói với cô!” vị thần rừng phản đối. “Cô đang trở nên khá hơn khi không có kẻ phản bội đó.”
Juniper dậm chân. “Cậu ấy không phải là kẻ phản bội! Cậu ấy là thần rừng dũng cảm nhất và tôi muốn biết cậu ấy đang ở đâu!”
“GU GU!”
Hai đầu gối Leneus run lẩy bẩy. “Ta... ta sẽ không trả lời các câu hỏi với con chó ngao địa ngục này đang ngửi vào đuôi của ta!”
Nico trông như thể đang cố nhịn cười. “Em sẽ dẫn con chó đi dạo,” cậu ta đề nghị.
Vừa nghe Nico huýt sáo, con O’Leary đi theo cậu ta đến phía cuối xa xa của khu rừng.
Mặt đỏ tía tai vì tức giận, Leneus phủi các cành con khỏi áo mình. “Giờ thì, như ta đang cố giải thích, quý cô trẻ tuổi, bạn trai cô đã không gởi bất cứ báo cáo nào kể từ khi chúng ta bỏ phiếu đưa cậu ta đi lưu đày.”
“Các ông đã cố bỏ phiếu để đưa cậu ấy đi đày,” tôi chữa lại. “Bác Chiron và thần Dionysus đã ngăn các ông lại.”
“Chà! Họ chỉ là thành viên danh dự của Hội đồng. Phiếu của họ không hợp lệ.”
“Tôi sẽ kể cho thần Dionysus những điều ông vừa nói
Leneus xanh mặt. “Ta chỉ muốn nói – Giờ thì nghe đây, Jackson. Đây không phải là chuyện của cậu!”
“Grover là bạn tôi,” tôi nói. “Cậu ấy không nói dối về cái chết của thần Pan. Chính mắt tôi đã chứng kiến. Các ông chỉ quá sợ hãi để chấp nhận sự thật thôi.”
Môi Leneus run run. “Không! Grover là đồ dối trá và là đồ bỏ đi. Chúng ta trở nên tốt hơn khi không có cậu ta.”
Tôi chỉ về phía những cái ngai đã héo quắt lại. “Nếu mọi chuyện trở nên tốt hơn, vậy những người bạn của ông đâu? Trông có vẻ như Hội đồng gần đây cũng chẳng có họp hành gì.”
“Maron và Silenus... Ta... ta chắc họ sẽ quay lại,” ông ta nói, nhưng tôi có thể nghe được sự hoang mang trong giọng nói của ông ta. “Họ đang cần một ít thời gian để suy nghĩ. Năm rồi quả rất bất an.”
“Mọi việc sẽ đang trở nên ngày càng bất an hơn,” tôi cam đoan. “Leneus này, chúng tôi cần Grover. Ông sẽ có cách tìm được cậu ấy với phép thuật của ông.”
Đôi mắt của vị thần rừng già co rúm lại. “Ta đã nói rồi, ta không nghe được tin tức gì từ cậu ta. Có lẽ cậu ta đã chết rồi.”
Juniper khóc nấc lên.
“Cậu ấy không chết,” tôi nói. “Tôi có thể cảm nhận được điều đó.”
“Sợi dây linh cảm,” Leneus khinh khỉnh nói. “Rất không đáng tin cậy.”
“Thế hỏi thăm mọi người xem sao,” tôi khăng khăng. “Tìm cậu ấy. Một cuộc chiến sắp xảy đến. Grover đang chuẩn bị cho các tinh linh tự nhiên.”
“Không có sự cho phép của ta sao! Và nhân tiện, đây không phải là cuộc chiến của chúng ta.”
Tôi túm chặt lấy áo sơmi của ông ta, nghiêm túc mà nói, điều này không giống tôi chút nào, nhưng gã dê già ngu ngốc này đang làm tôi điên tiết. “Nghe đây, Leneus. Khi Kronos tấn công vào, hắn sẽ mang theo mấy bầy chó ngao địa ngục. Hắn ta sẽ tiêu diệt tất cả mọi thứ trên đường của hắn – người thường, các vị thần, các á thần. Ông nghĩ hắn sẽ để cho các thần rừng thoát sao? Ông được cho là người dẫn đầu. Vậy D̃N Đ̀U. Hãy ra khỏi đây và nhìn xem điều gì đang xảy ra. Tìm Grover, và mang đến cho Juniper một vài tin tức. Giờ thì ĐI ĐI!”
Tôi đã không đẩy ông ta quá mạnh, nhưng ông ta lại khá nặng. Vì thế ông ta đã ngã dập mông xuống đất, rồi lồm cồm bò dậy và bỏ chạy thục mạng với cái bụng lúc la lúc lắc. “Grover sẽ không bao giờ được chấp nhận! Cậu ta sẽ chết đường chết chợ cho xem.”
Khi ông ta biến mất vào trong các bụi cây, Juniper lau nước mắt. “Tớ xin lỗi, Percy. Tớ không cố ý lôi cậu vào. Leneus dù sao cũng là chúa tể thế giới tự nhiên. Cậu không cần biến ông ta thành kẻ thù.”
“Không sao,” tôi nói. “Tớ đã có các kẻ thù còn tệ hơn nhiều so với thần rừng béo phì.”
Nico quay lại chỗ chúng tôi. “Làm tốt lắm, anh Percy. Căn cứ vào dấu phân dê rải dọc đường, em đoán anh làm lão sợ chết khiếp.”
Tôi lo là tôi biết được lý do tại sao Nico có mặt ở đây, nhưng tôi cố mỉm cười. “Chào mừng em quay lại. Em đến chỉ để gặp Juniper thôi sao?”
Nico đỏ mặt. “Ừm, không. Tình cờ thôi. Em đến... đúng lúc Juniper và Leneus đang bàn chuyện.”
“Cậu ấy khiến bọn em sợ gần chết!” Juniper nói. “Hiện ra từ bóng tối. Nhưng Nico, cậu là con trai của thần Hades. Cậu có chắc là cậu đã không nghe thấy bất cứ điều gì về Grover không?”
Nico chuyển chuyển chân. “Juniper, như em đã cố nói với chị... ngay cả khi Grover có chết, anh ấy sẽ tái sinh thành một loại cây gì đó trong tự nhiên. Em không thể cảm nhận được những thứ như thế, trừ linh hồn của con người.”
“Nhưng liệu cậu có nghe được bất cứ điều gì không?” cô ấy nài xin, đặt tay mình lên cánh tay Nico. “Có bất cứ điều gì không?”
Hai má Nico trở nên đỏ hơn. “Ừ, chắc chắn rồi. Em sẽ sẵn sàng lắng nghe.”
“Bọn tớ sẽ tìm cậu ấy, Juniper,” tôi hứa. “Grover vẫn còn sống, tớ chắc chắn đấy. Chắc do lý do ngớ ngẩn nào đó cậu ấy đã không liên lạc với chúng ta.”
Cô ấy rầu rĩ gật đầu. “Tớ ghét việc không thể rời khỏi rừng. Cậu ấy có thể ở bất cứ nơi nào, còn tớ thì bị mắc kẹt ở đây chờ đợi. Ồ, nếu cái gã dê ngu ngốc đó tự làm cho mình bị thương...”
Con O’Leary nhảy lui nhảy tới và bắt đầu chú ý đến chiếc áo đầm của Juniper.
Juniper hét lên. “Ôi, không, không được làm thế! Tớ biết rõ về chuyện những con chó đánh hơi lên cây rồi. Tớ phải đi đây!”
Cô ấy biến mất trong màn sương màu xanh lục. Con O’Leary trông thật thất vọng, nhưng nó ì à ì ạch tìm kiếm mục tiêu khác, để tôi ở lại cùng với Nico.
Nico gõ gõ thanh kiếm của mình lên mặt đất. Một đống xương động vật nhỏ xíu trồi lên khỏi mặt đất. Chúng tự gắn kết vào với nhau tạo thành một con chuột đồng xương và chạy biến đi. “Em lấy làm tiếc khi nghe tin về anh Beckendorf.”
Có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ tôi. “Sao em biết...”
“Em đã nói chuyện với hồn ma của anh ấy.”
“Ồ... đúng thế.” Tôi chưa bao giờ quen với sự thật rằng cậu nhóc mười hai tuổi này dành thời gian nói chuyện với người chết nhiều hơn là với người sống. “Anh ấy có nói gì không?”
“Anh ấy không trách gì anh cả. Anh ấy đoán là anh đang tự trách chính mình, và anh ấy nói là anh không nên làm
“Thế anh ấy có tính tái sinh không?”
Nico lắc đầu. “Anh ấy đang ở Elysium. Nói rằng anh ấy đang đợi ai đó. Không chắc ý anh ấy là gì nhưng anh ấy dường như hài lòng với cái chết của mình.”
Điều đó không an ủi tôi nhiều lắm, nhưng nó cũng giúp tôi vơi bớt.
“Anh mơ thấy em ở núi Tam,” tôi nói với Nico. “Điều đó...”
“Là thật,” cậu ta nói. “Em không có ý định theo dõi các Titan, nhưng khi đó em chỉ tình cờ ở gần đó.”
“Làm gì?”
Nico kéo kéo dây đeo kiếm của mình. “Lần theo dấu... anh biết đấy, gia đình em.”
Tôi gật đầu. Tôi biết quá khứ là chủ đề khiến cậu đau lòng. Từ nhỏ cho đến hai năm trước Nico và chị gái Bianca bị đóng băng thời gian ở một nơi được gọi là Sòng bài Hoa Sen. Họ đã ở đó trong khoảng bảy mươi năm. Cuối cùng, một vị luật sư bí ẩn đã cứu họ và cho hai người theo học ở một trường nội trú, nhưng Nico không có bất cứ ký ức nào về cuộc sống của mình trước khi đến sòng bài. Cậu ta không biết gì về mẹ ruột. Cậu ta cũng không biết người luật sư đó là ai, hay lý do họ bị đóng băng về thời gian hay lý do cho việc được phép tự do. Sau khi Bianca chết và để Nico lại một mình đơn độc, cậu ta bị ám ảnh bởi việc tìm kiếm các câu trả lời.
“Vậy chuyện đó ra sao rồi?” tôi hỏi. “Có may mắn gì không?”
“Không,” cậu ta làu bàu. “Nhưng em sẽ nhanh chóng có được một manh mối mới.”
“Manh mối nào?”
Nico cắn môi. “Giờ điều đó không quan trọng. Anh biết tại sao em lại đến đây mà.”
“Nico, anh không biết,” tôi nói. “Việc đó dường như khá kinh khủng.”
“Anh cũng biết là Typhon đang đến trong bao lâu... một tuần đúng không? Phần lớn các Titan khác hiện đều được giải thoát và theo phe Kronos. Có lẽ giờ là lúc nghĩ về những điều kinh khủng đó.”
Tôi quay đầu nhìn về phía trại. Ngay cả ở khoảng cách xa thế này, tôi vẫn có thể nghe được tiếng các trại viên nhà thần Ares và nhà thần Apollo đánh nhau, hét lên những lời nguyền rủa và ngâm những câu thơ dở hơi.
“Họ không phải là đối thủ của đội quân Titan,” Nico nói. “Anh biết điều đó mà. Đây là cuộc đối đầu giữa anh với Luke. Và đó là cách duy nhất nếu anh muốn đánh bại Luke.”
Tôi nhớ lại cuộc chiến trên con tàu Công chúa Andromeda. Tôi đã chiến đấu trong vô vọng. Kronos gần như giết chết tôi với một vết cắt trên cánh tay tôi, và tôi thậm chí không thể khiến hắn bị thương. Thanh Thủy Triều cứ sượt qua da thịt hắn.
“Chúng ta có thể mang lại cho anh sức mạnh tương tự như thế,” Nico ra sức thuyết phục. “Anh đã nghe về Lời Đại Tiên Tri. Trừ khi anh muốn linh hồn mình bị một vũ khí bị nguyền rủa thu nhận...”
Tôi tự hỏi làm sao Nico nghe được lời tiên tri – chắc chắc là từ một hồn ma nào đó.
“Em không thể ngăn một lời tiên tri,” tôi nói.
“Nhưng anh có thể chống lại nó.” Đôi mắt Nico phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ và khao khát. “Anh có thể trở nên bất khả chiến bại.”
“Có lẽ chúng ta nên đợi. Cố chiến đấu mà không cần...”
“Không!” Nico gào lên. “Anh phải quyết định ngay!”
Tôi ngẩn người nhìn cậu ta. Tôi đã không nhìn thấy những tia lửa giận dữ như thế của cậu nhóc trong một khoảng thời gian dài. “Ừm, em chắc là em ổn chứ?”
Cậu ta hít thật sâu. “Anh Percy, tất cả những gì em muốn nói là... một khi cuộc chiến được bắt đầu, chúng ta sẽ không thể thực hiện được chuyến đi ấy nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Em xin lỗi nếu em quá thúc ép anh, nhưng hai năm trước đây chị gái em đã hy sinh cuộc đời mình để bảo vệ anh. Em muốn anh trân trọng điều đó. Bằng mọi cách, anh phải sống và đánh bại Kronos.”
Tôi không thích ý tưởng này. Nhưng khi nghĩ về việc Annabeth gọi tôi là đồ hèn, tôi lại nổi giận.
Nico có lý. Nếu Kronos tấn công New York, các trại viên sẽ không phải là đối thủ của quân đội của hắn ta. Tôi phải làm điều gì đó. Cách của Nico rất nguy hiểm – thậm chí còn có thể gây chết người. Nhưng nó có thể mang lại cho tôi lợi thế chiến đấu.
“Được rồi,” tôi quyết định. “Trước hết chúng ta sẽ phải làm gì?”
Nụ cười lạnh lùng sởn gai óc của Nico khiến tôi hối hận vì đã đồng ý. “Đầu tiên chúng ta cần vẽ lại các bước của Luke. Chúng ta cần phải biết nhiều hơn về quá khứ và thời thơ ấu của hắn ta.”
Tôi rùng mình, nghĩ về bức tranh của Rachel trong giấc mơ của tôi – cậu bé Luke lên chín đang mỉm cười. “Sao chúng ta cần phải biết về điều đó?”
“Em sẽ giải thích khi chúng ta đến đó,” Nico nói. “Em đã lần ra được dấu vết mẹ của hắn. Bà ta sống ở Connecticut.”
Tôi liếc nhìn cậu ta. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về người mẹ người thường của Luke. Tôi đã gặp cha hắn ta, thần Hermes, nhưng mẹ hắn...
“Luke đã bỏ nhà đi khi hắn ta còn khá nhỏ,” tôi nói. “Anh không nghĩ mẹ hắn ta vẫn còn sống
“Ồ, bà ta vẫn còn sống.” Cái cách cậu ta nói khiến tôi tự hỏi có chuyện gì xấu đã xảy ra với bà ta. Bà ta là loại người khủng khiếp như thế nào?
“Được rồi...” tôi nói. “Vậy chúng ta đến Connecticut bằng cách nào? Anh có thể gọi Blackjack...”
“Không.” Nico cau có. “Lũ pegasus đó không thích em, và em cũng vậy. Nhưng không cần phải bay đâu anh.” Cậu ta huýt gió và con O’Leary nhảy cẫng lên phóng từ trong rừng ra.
“Người bạn này của anh có thể giúp.” Nico vỗ đầu nó. “Anh chưa bao giờ thử di chuyển trong bóng tối đúng không?”
“Di chuyển trong bóng tối?”
Nico thì thầm vào tai con O’Leary. Nó nghiêng đầu và hoàn toàn sẵn sàng.
“Lên đi anh,” Nico bảo tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưỡi một con chó trước đây, nhưng con O’Leary chắc chắn là đủ lớn. Tôi leo lên lưng và nắm lấy vòng cổ của nó.
“Điều này sẽ khiến nó rất mệt mỏi,” Nico cảnh báo, “vì thế anh không thể thường xuyên làm điều này. Và nó hoạt động hiệu quả nhất vào ban đêm. Nhưng tất cả bóng tối đều cùng một dạng. Chỉ có duy nhất một bóng tối, và các loài vật của Địa ngục có thể sử dụng nó như một con đường hay một cánh cửa.”
“Anh chẳng hiểu gì cả,” tôi nói.
“Không,” Nico nói. “Em cũng phải mất một thời gian dài mới hiểu được. Nhưng con O’Leary biết phải làm gì. Cứ bảo với nó nơi cần đến. Nói với nó – Westport, nhà của May Castellan.”
“Em không đi à?”
“Đừng lo,” cậu ta nói. “Em sẽ gặp anh ơ
Tôi hơi sợ hãi, nhưng tôi cúi người xuống tai con O’Leary. “Được rồi, bé gái. Ừm, mày có thể đưa tao đến Westport, Connecticut không? Đến nơi ở của May Castellan?”
Con O’Leary ngửi ngửi trong không khí. Nó nhìn vào bóng tối của khu rừng. Rồi nó lao thẳng về phía trước, tiến thẳng về phía cây sồi.
Ngay trước khi chúng tôi va vào nó, chúng tôi đi vào vùng bóng tối lạnh lẽo như phần tối của mặt trăng.
“GU GU!”
Điều tiếp theo tôi nhận ra là tôi nằm bẹp trên mặt đất với một cái chân khổng lồ đè lên ngực tôi và một cái lưỡi như một miếng chùi chén đĩa Brill-o pad ngoại khổ đang liếm liếm lên mặt tôi.
“Ối!” tôi kêu lên. “Này, bé cưng. Tao cũng vui khi được gặp lại mày. Ối!”
Phải mất đến một vài phút, con O’Leary mới bình tĩnh lại và leo xuống khỏi người tôi. Đến lúc ấy, cả người tôi ướt sũng nước dãi chó. Nó muốn được chơi trò nhặt về, vì thế tôi đã nhặt tấm khiên lên và quẳng nó sang phần bên kia của trường đấu.
Nhân tiện, con O’Leary là con chó ngao địa ngục thân thiện duy nhất trên thế giới. Tôi hồ như được thừa kế nó khi người chủ trước của nó chết. Nó sống ở trại, nhưng anh Beckendorf... ừm, anh Beckendorf thường chăm sóc nó mỗi khi tôi đi vắng. Anh ấy là người đã đúc cho con O’Leary khúc xương nhai bằng đồng yêu thích của nó. Anh ấy cũng đã rèn cho nó vòng cổ với những khuôn mặt cười và thẻ tên có hình hai khúc xương bắt chéo. Ngoài tôi ra, nó coi anh là bạn thân nhất.
Nghĩ về những điều đó khiến tôi lại buồn bã trở lại, nhưng tôi ném cái khiên thêm một vài lần nữa vì con O’Leary cứ cố nài.
Nhưng rồi nó bắt đầu sủa – một âm thanh hơi lớn hơn súng pháo một chút – như thể nó muốn đi dạo vậy. Các trại viên khác không nghĩ việc nó đi vệ sinh trong trường đấu là chuyện khôi hài. Nó đã gây ra hơn một tai nạn trượt và ngã đáng tiếc. Vì thế tôi đã mở các cánh cửa của trường đấu và nó chạy vọt về phía các cánh rừng.
Tôi chạy chầm chậm phía sau nó, không quá lo lắng về việc nó đang chạy ở phía trước. Không có thứ gì trong rừng có thể đe dọa con O’Leary. Ngay cả những con rồng và những con bò cạp khổng lồ cũng bỏ chạy mất dép khi nó đến gần.
Khi tôi đuổi kịp nó, nó đang không đi vệ sinh. Nó đang đứng ở khoảng rừng trống quen thuộc nơi mà Hội đồng Trưởng lão Cloven trước đây đã xử Grover. Cảnh ở đây tiêu điều quá. Cỏ vàng úa cả. Ba ngai cây được tạo hình giờ đã trụi hết lá. Nhưng đó không phải là điều khiến tôi bất ngờ. Ở ngay giữa trảng cỏ là bộ ba lạ lùng nhất mà tôi đã từng thấy: nữ thần cây Juniper, Nico di Angelo và một thần rừng rất già và cực kỳ béo.
Chỉ có mỗi một mình Nico là không phát hoảng khi nhìn thấy con O’Leary. Cậu ta trông khá giống như tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ của tôi – áo khoác phi công, quần jeans đen và áo phông in hình các bộ xương nhảy múa như một trong các bức ảnh về Ngày của Người Chết đó. Thanh kiếm sắt Stygian treo lủng lẳng ở một bên hông. Cậu ta chỉ mới mười hai tuổi nhưng trông già dặn và buồn bã hơn nhiều so với tuổi.
Cậu ta gật đầu khi nhìn thấy tôi, sau đó quay lại cào cào vào tai con O’Leary. Nó ngửi ngửi chân cậu ta như thể cậu ta là thứ thú vị nhất ngoài món nạc sườn bò. Là con trai của thần Hades, cậu ta chắc chắn đã đi đến tất cả các nơi có những chú chó ngao địa ngục thân thiện.
Thần rừng già trông không vui vẻ lắm. “Liệu ai đó – sinh vật địa ngục này đang làm gì trong rừng của ta!” Ông ta vẫy vẫy tay và nhảy lóc cóc như thể mặt cỏ đang rất nóng vậy. “Cậu đó, Percy Jackson! Đó có phải là con quái vật của cậu không?”
“Xin lỗi, Leneus,” tôi nói. “Đó là tên ông, phải không nhỉ?”
Thần rừng tròn mắt. Bộ lông của ông ta có màu xám khô và dựng đứng, cùng với một mạng nhện giăng giữa hai sừng của ông ta. Cái bụng bự khiến ông ta trông giống một chiếc xe điện đụng vô địch. “Đúng, dĩ nhiên ta là Leneus. Đừng nói với ta là cậu đã quên một thành viên của Hội đồng quá nhanh như thế. Giờ thì bảo con chó của cậu ra chỗ khác chơi!”
“GU GU!” Con O’Leary mừng rỡ sủa.
Vị thần rừng già nuốt xuống. “Bảo nó tránh ra đi! Juniper, ta sẽ không giúp cô trong tình huống như thế này!”
Juniper quay về phía tôi. Cô ấy đẹp theo cách của một nữ thần rừng, với chiếc áo đầm bằng vải the màu tía và khuôn mặt yêu tinh, nhưng đôi mắt cô lại tiết ra màu xanh của chất diệp lục vì đang khóc.
“Percy,” cô ấy sụt sịt. “Tớ chỉ đang hỏi về Grover. Tớ biết có điều gì đó đã xảy ra. Cậu ấy sẽ không đi lâu như thế nếu cậu ấy không gặp rắc rối. Tớ đang hy vọng Leneus...”
“Ta đã nói với cô!” vị thần rừng phản đối. “Cô đang trở nên khá hơn khi không có kẻ phản bội đó.”
Juniper dậm chân. “Cậu ấy không phải là kẻ phản bội! Cậu ấy là thần rừng dũng cảm nhất và tôi muốn biết cậu ấy đang ở đâu!”
“GU GU!”
Hai đầu gối Leneus run lẩy bẩy. “Ta... ta sẽ không trả lời các câu hỏi với con chó ngao địa ngục này đang ngửi vào đuôi của ta!”
Nico trông như thể đang cố nhịn cười. “Em sẽ dẫn con chó đi dạo,” cậu ta đề nghị.
Vừa nghe Nico huýt sáo, con O’Leary đi theo cậu ta đến phía cuối xa xa của khu rừng.
Mặt đỏ tía tai vì tức giận, Leneus phủi các cành con khỏi áo mình. “Giờ thì, như ta đang cố giải thích, quý cô trẻ tuổi, bạn trai cô đã không gởi bất cứ báo cáo nào kể từ khi chúng ta bỏ phiếu đưa cậu ta đi lưu đày.”
“Các ông đã cố bỏ phiếu để đưa cậu ấy đi đày,” tôi chữa lại. “Bác Chiron và thần Dionysus đã ngăn các ông lại.”
“Chà! Họ chỉ là thành viên danh dự của Hội đồng. Phiếu của họ không hợp lệ.”
“Tôi sẽ kể cho thần Dionysus những điều ông vừa nói
Leneus xanh mặt. “Ta chỉ muốn nói – Giờ thì nghe đây, Jackson. Đây không phải là chuyện của cậu!”
“Grover là bạn tôi,” tôi nói. “Cậu ấy không nói dối về cái chết của thần Pan. Chính mắt tôi đã chứng kiến. Các ông chỉ quá sợ hãi để chấp nhận sự thật thôi.”
Môi Leneus run run. “Không! Grover là đồ dối trá và là đồ bỏ đi. Chúng ta trở nên tốt hơn khi không có cậu ta.”
Tôi chỉ về phía những cái ngai đã héo quắt lại. “Nếu mọi chuyện trở nên tốt hơn, vậy những người bạn của ông đâu? Trông có vẻ như Hội đồng gần đây cũng chẳng có họp hành gì.”
“Maron và Silenus... Ta... ta chắc họ sẽ quay lại,” ông ta nói, nhưng tôi có thể nghe được sự hoang mang trong giọng nói của ông ta. “Họ đang cần một ít thời gian để suy nghĩ. Năm rồi quả rất bất an.”
“Mọi việc sẽ đang trở nên ngày càng bất an hơn,” tôi cam đoan. “Leneus này, chúng tôi cần Grover. Ông sẽ có cách tìm được cậu ấy với phép thuật của ông.”
Đôi mắt của vị thần rừng già co rúm lại. “Ta đã nói rồi, ta không nghe được tin tức gì từ cậu ta. Có lẽ cậu ta đã chết rồi.”
Juniper khóc nấc lên.
“Cậu ấy không chết,” tôi nói. “Tôi có thể cảm nhận được điều đó.”
“Sợi dây linh cảm,” Leneus khinh khỉnh nói. “Rất không đáng tin cậy.”
“Thế hỏi thăm mọi người xem sao,” tôi khăng khăng. “Tìm cậu ấy. Một cuộc chiến sắp xảy đến. Grover đang chuẩn bị cho các tinh linh tự nhiên.”
“Không có sự cho phép của ta sao! Và nhân tiện, đây không phải là cuộc chiến của chúng ta.”
Tôi túm chặt lấy áo sơmi của ông ta, nghiêm túc mà nói, điều này không giống tôi chút nào, nhưng gã dê già ngu ngốc này đang làm tôi điên tiết. “Nghe đây, Leneus. Khi Kronos tấn công vào, hắn sẽ mang theo mấy bầy chó ngao địa ngục. Hắn ta sẽ tiêu diệt tất cả mọi thứ trên đường của hắn – người thường, các vị thần, các á thần. Ông nghĩ hắn sẽ để cho các thần rừng thoát sao? Ông được cho là người dẫn đầu. Vậy D̃N Đ̀U. Hãy ra khỏi đây và nhìn xem điều gì đang xảy ra. Tìm Grover, và mang đến cho Juniper một vài tin tức. Giờ thì ĐI ĐI!”
Tôi đã không đẩy ông ta quá mạnh, nhưng ông ta lại khá nặng. Vì thế ông ta đã ngã dập mông xuống đất, rồi lồm cồm bò dậy và bỏ chạy thục mạng với cái bụng lúc la lúc lắc. “Grover sẽ không bao giờ được chấp nhận! Cậu ta sẽ chết đường chết chợ cho xem.”
Khi ông ta biến mất vào trong các bụi cây, Juniper lau nước mắt. “Tớ xin lỗi, Percy. Tớ không cố ý lôi cậu vào. Leneus dù sao cũng là chúa tể thế giới tự nhiên. Cậu không cần biến ông ta thành kẻ thù.”
“Không sao,” tôi nói. “Tớ đã có các kẻ thù còn tệ hơn nhiều so với thần rừng béo phì.”
Nico quay lại chỗ chúng tôi. “Làm tốt lắm, anh Percy. Căn cứ vào dấu phân dê rải dọc đường, em đoán anh làm lão sợ chết khiếp.”
Tôi lo là tôi biết được lý do tại sao Nico có mặt ở đây, nhưng tôi cố mỉm cười. “Chào mừng em quay lại. Em đến chỉ để gặp Juniper thôi sao?”
Nico đỏ mặt. “Ừm, không. Tình cờ thôi. Em đến... đúng lúc Juniper và Leneus đang bàn chuyện.”
“Cậu ấy khiến bọn em sợ gần chết!” Juniper nói. “Hiện ra từ bóng tối. Nhưng Nico, cậu là con trai của thần Hades. Cậu có chắc là cậu đã không nghe thấy bất cứ điều gì về Grover không?”
Nico chuyển chuyển chân. “Juniper, như em đã cố nói với chị... ngay cả khi Grover có chết, anh ấy sẽ tái sinh thành một loại cây gì đó trong tự nhiên. Em không thể cảm nhận được những thứ như thế, trừ linh hồn của con người.”
“Nhưng liệu cậu có nghe được bất cứ điều gì không?” cô ấy nài xin, đặt tay mình lên cánh tay Nico. “Có bất cứ điều gì không?”
Hai má Nico trở nên đỏ hơn. “Ừ, chắc chắn rồi. Em sẽ sẵn sàng lắng nghe.”
“Bọn tớ sẽ tìm cậu ấy, Juniper,” tôi hứa. “Grover vẫn còn sống, tớ chắc chắn đấy. Chắc do lý do ngớ ngẩn nào đó cậu ấy đã không liên lạc với chúng ta.”
Cô ấy rầu rĩ gật đầu. “Tớ ghét việc không thể rời khỏi rừng. Cậu ấy có thể ở bất cứ nơi nào, còn tớ thì bị mắc kẹt ở đây chờ đợi. Ồ, nếu cái gã dê ngu ngốc đó tự làm cho mình bị thương...”
Con O’Leary nhảy lui nhảy tới và bắt đầu chú ý đến chiếc áo đầm của Juniper.
Juniper hét lên. “Ôi, không, không được làm thế! Tớ biết rõ về chuyện những con chó đánh hơi lên cây rồi. Tớ phải đi đây!”
Cô ấy biến mất trong màn sương màu xanh lục. Con O’Leary trông thật thất vọng, nhưng nó ì à ì ạch tìm kiếm mục tiêu khác, để tôi ở lại cùng với Nico.
Nico gõ gõ thanh kiếm của mình lên mặt đất. Một đống xương động vật nhỏ xíu trồi lên khỏi mặt đất. Chúng tự gắn kết vào với nhau tạo thành một con chuột đồng xương và chạy biến đi. “Em lấy làm tiếc khi nghe tin về anh Beckendorf.”
Có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ tôi. “Sao em biết...”
“Em đã nói chuyện với hồn ma của anh ấy.”
“Ồ... đúng thế.” Tôi chưa bao giờ quen với sự thật rằng cậu nhóc mười hai tuổi này dành thời gian nói chuyện với người chết nhiều hơn là với người sống. “Anh ấy có nói gì không?”
“Anh ấy không trách gì anh cả. Anh ấy đoán là anh đang tự trách chính mình, và anh ấy nói là anh không nên làm
“Thế anh ấy có tính tái sinh không?”
Nico lắc đầu. “Anh ấy đang ở Elysium. Nói rằng anh ấy đang đợi ai đó. Không chắc ý anh ấy là gì nhưng anh ấy dường như hài lòng với cái chết của mình.”
Điều đó không an ủi tôi nhiều lắm, nhưng nó cũng giúp tôi vơi bớt.
“Anh mơ thấy em ở núi Tam,” tôi nói với Nico. “Điều đó...”
“Là thật,” cậu ta nói. “Em không có ý định theo dõi các Titan, nhưng khi đó em chỉ tình cờ ở gần đó.”
“Làm gì?”
Nico kéo kéo dây đeo kiếm của mình. “Lần theo dấu... anh biết đấy, gia đình em.”
Tôi gật đầu. Tôi biết quá khứ là chủ đề khiến cậu đau lòng. Từ nhỏ cho đến hai năm trước Nico và chị gái Bianca bị đóng băng thời gian ở một nơi được gọi là Sòng bài Hoa Sen. Họ đã ở đó trong khoảng bảy mươi năm. Cuối cùng, một vị luật sư bí ẩn đã cứu họ và cho hai người theo học ở một trường nội trú, nhưng Nico không có bất cứ ký ức nào về cuộc sống của mình trước khi đến sòng bài. Cậu ta không biết gì về mẹ ruột. Cậu ta cũng không biết người luật sư đó là ai, hay lý do họ bị đóng băng về thời gian hay lý do cho việc được phép tự do. Sau khi Bianca chết và để Nico lại một mình đơn độc, cậu ta bị ám ảnh bởi việc tìm kiếm các câu trả lời.
“Vậy chuyện đó ra sao rồi?” tôi hỏi. “Có may mắn gì không?”
“Không,” cậu ta làu bàu. “Nhưng em sẽ nhanh chóng có được một manh mối mới.”
“Manh mối nào?”
Nico cắn môi. “Giờ điều đó không quan trọng. Anh biết tại sao em lại đến đây mà.”
“Nico, anh không biết,” tôi nói. “Việc đó dường như khá kinh khủng.”
“Anh cũng biết là Typhon đang đến trong bao lâu... một tuần đúng không? Phần lớn các Titan khác hiện đều được giải thoát và theo phe Kronos. Có lẽ giờ là lúc nghĩ về những điều kinh khủng đó.”
Tôi quay đầu nhìn về phía trại. Ngay cả ở khoảng cách xa thế này, tôi vẫn có thể nghe được tiếng các trại viên nhà thần Ares và nhà thần Apollo đánh nhau, hét lên những lời nguyền rủa và ngâm những câu thơ dở hơi.
“Họ không phải là đối thủ của đội quân Titan,” Nico nói. “Anh biết điều đó mà. Đây là cuộc đối đầu giữa anh với Luke. Và đó là cách duy nhất nếu anh muốn đánh bại Luke.”
Tôi nhớ lại cuộc chiến trên con tàu Công chúa Andromeda. Tôi đã chiến đấu trong vô vọng. Kronos gần như giết chết tôi với một vết cắt trên cánh tay tôi, và tôi thậm chí không thể khiến hắn bị thương. Thanh Thủy Triều cứ sượt qua da thịt hắn.
“Chúng ta có thể mang lại cho anh sức mạnh tương tự như thế,” Nico ra sức thuyết phục. “Anh đã nghe về Lời Đại Tiên Tri. Trừ khi anh muốn linh hồn mình bị một vũ khí bị nguyền rủa thu nhận...”
Tôi tự hỏi làm sao Nico nghe được lời tiên tri – chắc chắc là từ một hồn ma nào đó.
“Em không thể ngăn một lời tiên tri,” tôi nói.
“Nhưng anh có thể chống lại nó.” Đôi mắt Nico phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ và khao khát. “Anh có thể trở nên bất khả chiến bại.”
“Có lẽ chúng ta nên đợi. Cố chiến đấu mà không cần...”
“Không!” Nico gào lên. “Anh phải quyết định ngay!”
Tôi ngẩn người nhìn cậu ta. Tôi đã không nhìn thấy những tia lửa giận dữ như thế của cậu nhóc trong một khoảng thời gian dài. “Ừm, em chắc là em ổn chứ?”
Cậu ta hít thật sâu. “Anh Percy, tất cả những gì em muốn nói là... một khi cuộc chiến được bắt đầu, chúng ta sẽ không thể thực hiện được chuyến đi ấy nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Em xin lỗi nếu em quá thúc ép anh, nhưng hai năm trước đây chị gái em đã hy sinh cuộc đời mình để bảo vệ anh. Em muốn anh trân trọng điều đó. Bằng mọi cách, anh phải sống và đánh bại Kronos.”
Tôi không thích ý tưởng này. Nhưng khi nghĩ về việc Annabeth gọi tôi là đồ hèn, tôi lại nổi giận.
Nico có lý. Nếu Kronos tấn công New York, các trại viên sẽ không phải là đối thủ của quân đội của hắn ta. Tôi phải làm điều gì đó. Cách của Nico rất nguy hiểm – thậm chí còn có thể gây chết người. Nhưng nó có thể mang lại cho tôi lợi thế chiến đấu.
“Được rồi,” tôi quyết định. “Trước hết chúng ta sẽ phải làm gì?”
Nụ cười lạnh lùng sởn gai óc của Nico khiến tôi hối hận vì đã đồng ý. “Đầu tiên chúng ta cần vẽ lại các bước của Luke. Chúng ta cần phải biết nhiều hơn về quá khứ và thời thơ ấu của hắn ta.”
Tôi rùng mình, nghĩ về bức tranh của Rachel trong giấc mơ của tôi – cậu bé Luke lên chín đang mỉm cười. “Sao chúng ta cần phải biết về điều đó?”
“Em sẽ giải thích khi chúng ta đến đó,” Nico nói. “Em đã lần ra được dấu vết mẹ của hắn. Bà ta sống ở Connecticut.”
Tôi liếc nhìn cậu ta. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về người mẹ người thường của Luke. Tôi đã gặp cha hắn ta, thần Hermes, nhưng mẹ hắn...
“Luke đã bỏ nhà đi khi hắn ta còn khá nhỏ,” tôi nói. “Anh không nghĩ mẹ hắn ta vẫn còn sống
“Ồ, bà ta vẫn còn sống.” Cái cách cậu ta nói khiến tôi tự hỏi có chuyện gì xấu đã xảy ra với bà ta. Bà ta là loại người khủng khiếp như thế nào?
“Được rồi...” tôi nói. “Vậy chúng ta đến Connecticut bằng cách nào? Anh có thể gọi Blackjack...”
“Không.” Nico cau có. “Lũ pegasus đó không thích em, và em cũng vậy. Nhưng không cần phải bay đâu anh.” Cậu ta huýt gió và con O’Leary nhảy cẫng lên phóng từ trong rừng ra.
“Người bạn này của anh có thể giúp.” Nico vỗ đầu nó. “Anh chưa bao giờ thử di chuyển trong bóng tối đúng không?”
“Di chuyển trong bóng tối?”
Nico thì thầm vào tai con O’Leary. Nó nghiêng đầu và hoàn toàn sẵn sàng.
“Lên đi anh,” Nico bảo tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưỡi một con chó trước đây, nhưng con O’Leary chắc chắn là đủ lớn. Tôi leo lên lưng và nắm lấy vòng cổ của nó.
“Điều này sẽ khiến nó rất mệt mỏi,” Nico cảnh báo, “vì thế anh không thể thường xuyên làm điều này. Và nó hoạt động hiệu quả nhất vào ban đêm. Nhưng tất cả bóng tối đều cùng một dạng. Chỉ có duy nhất một bóng tối, và các loài vật của Địa ngục có thể sử dụng nó như một con đường hay một cánh cửa.”
“Anh chẳng hiểu gì cả,” tôi nói.
“Không,” Nico nói. “Em cũng phải mất một thời gian dài mới hiểu được. Nhưng con O’Leary biết phải làm gì. Cứ bảo với nó nơi cần đến. Nói với nó – Westport, nhà của May Castellan.”
“Em không đi à?”
“Đừng lo,” cậu ta nói. “Em sẽ gặp anh ơ
Tôi hơi sợ hãi, nhưng tôi cúi người xuống tai con O’Leary. “Được rồi, bé gái. Ừm, mày có thể đưa tao đến Westport, Connecticut không? Đến nơi ở của May Castellan?”
Con O’Leary ngửi ngửi trong không khí. Nó nhìn vào bóng tối của khu rừng. Rồi nó lao thẳng về phía trước, tiến thẳng về phía cây sồi.
Ngay trước khi chúng tôi va vào nó, chúng tôi đi vào vùng bóng tối lạnh lẽo như phần tối của mặt trăng.
Tác giả :
Rick Riordan