Percy Jackson Tập 4: Cuộc Chiến Chốn Mê Cung
Chương 9
Tôi mất hy vọng khi nhìn thấy răng của lũ ngựa.
Khi tới sát hàng o hơn, tôi túm áo sơ mi che lên mũi để chặn bớt mùi hôi thối. Một con ngựa đực lội qua vũng lầy và hướng về tôi, hí lên những tiếng giận dữ. Nó nhe răng ra, hàm răng y như răng gấu.
Tôi cố thầm nói chuyện với nó.
Tôi có thể nói chuyện với hầu hết mọi con ngựa.
Chào, tôi nói. Tôi chuẩn bị dọn chuồng cho các cậu. Điều đó tuyệt đấy chứ?
Đúng vậy! Con ngựa nói. Vào đây đi! Tao sẽ ăn mày! Á thần có vẻ ngon đấy!
Nhưng tôi là con trai của thần Poseidon, tôi phản đối. Ông ấy tạo ra loài ngựa đấy.
Thông thường thì câu nói đó sẽ giúp tôi được đối xử như VIP trong thế giới loài ngựa, nhưng lần này thì không.
Đúng rồi! Con ngựa hào hứng đồng tình. Poseidon cũng cứ vào đây! Chúng tao sẽ ăn cả hai! Hải sản!
Hải sản! Những con ngựa khác phụ họa theo khi chúng lội qua cánh đồng. Tiếng ruồi vo vo khắp nơi, và nhiệt độ lúc này làm cho mùi bốc lên chẳng dễ chịu chút nào. Tôi loáng thoáng có vài ý tưởng để thực hiện nhiệm vụ này, vì tôi nhớ Hercules đã thực hiện nó như thế nào. Anh ta đã đào một cái kênh cho sông chảy vào rửa sạch chuồng ngựa và thoát nước cũng theo đường đó. Tôi nghĩ tôi cũng có thể điều khiển được nước. Nhưng tôi không thể tới gần lũ ngựa mà không bị chúng chén, đó mới là vấn đề. Và dòng sông thì lại thấp hơn cái chuồng ngựa, xa hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, gần nửa dặm. Vấn đề với đống phân ngựa có vẻ không đơn giản. Tôi nhặt một cái xẻng gỉ sét lên và thử xúc một ít đất ở chỗ gần hàng rào. Tuyệt. Chỉ cần xúc khoảng bốn tỉ lần nữa là xong!
Mặt trời đang lặn dần. Tôi chỉ còn nhiều nhất là vài giờ nữa. Và tôi quyết định dòng sông là niềm hy vọng duy nhất của tôi. Ít nhất thì suy nghĩ cạnh bờ sông cũng dễ hơn là đứng đây mà nghĩ. Tôi bắt đầu đi xuống chân đồi.
Khi tới bờ sông, tôi thấy một cô gái đang đứng đợi tôi. Cô ấy đang mặc quần jeans và áo phông màu xanh lá. Mái tóc nâu dài của cô được bện với một loại cỏ mọc bờ sông. Mặt cô gái toát lên vẻ lạnh lùng. Cô ta đứng khoanh hai tay trước ngực.
“Ồ, không, cậu không được làm thế,” cô gái nói.
Tôi nhìn cô ta chăm chú. “Cô là nữ thủy thần sao?”
Cô ta tròn mắt. “Đương nhiên rồi!
“Nhưng cô nói tiếng Anh. Lại chẳng ở dưới nước gì cả.”
“Sao? Cậu không nghĩ là tôi có thể biến thành con người nếu muốn à?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Đại loại là tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn, nhưng vì lúc ở Trại Con Lai tôi đã gặp vô số thủy thần, và họ chẳng làm gì khác ngoài việc cười khúc khích và vẫy tay chào tôi từ dưới đáy hồ chứa xuồng.
“Nghe này,” tôi nói, “tôi chỉ tới đây để yêu cầu...”
“Tôi biết cậu là ai,” cô gái nói. “Và tôi biết cậu cần gì. Và câu trả lời là Không! Tôi sẽ không cho phép cậu dùng dòng sông của tôi để tẩy rửa cái chuồng dơ dáy đó một lần nữa.”
“Nhưng...”
“Thôi đi, cậu bé đại dương. Tuýp người thần-đại dương như cậu luôn nghĩ mình quan trọng hơn mấy dòng sông bé xíu kia rấtttttttt nhiều lần đúng không? Vậy để tôi nói với cậu nghe nhé, thủy thần này sẽ không lùi bước chỉ vì cha cậu là thần Poseidon đâu. Đây là lãnh địa của nước ngọt, thưa cậu chủ. Gần đây nhất có một gã yêu cầu tôi chuyện này – à, anh ta trông đẹp trai hơn cậu nhiều, anh ta đã thuyết phục được tôi, và đó là sai lầm lớn nhất mà tôi mắc phải! Cậu có biết đống phân ngựa đó đã khiến hệ sinh thái của tôi trở thành thế nào không? Cậu thấy tôi có giống một cái cây tưới bằng nước cống không? Cá của tôi sẽ chết. Tôi sẽ không bao giờ làm cho đống phân đó biến khỏi các loài thực vật của tôi. Tôi sẽ ốm triền miên hết năm này qua năm khác. KHÔNG, CẢM ƠN!”
Cách nói của cô ta làm tôi nhớ đến người bạn của tôi, Rachel Elizabeth Dare – kiểu như thể cô ta đang dùng từ ngữ đấm vào mặt tôi vậy. Tôi không thể trách cô thủy thần ấy. Giờ nghĩ đến việc đó, đúng là tôi cũng sẽ phát điên nếu ai đó đổ hai tấn phân vào nhà mình. Tuy nhiên...
“Các bạn tôi đang gặp nguy hiểm,” tôi bảo cô ta.
“Ừ, điều đó thật tệ! Nhưng đấy không phải việc của tôi. Và cậu cũng không được hủy hoại dòng sông của tôi.”
Cô ta trông như thể sẵn sàng đánh nhau vậy. Hai tay cô nắm thành nắm đấm, nhưng hình như tôi nghe thấy có gì run run trong giọng nói của cô ta. Đột nhiên tôi nhận ra rằng mặc dù giận dữ, cô ta sợ tôi. Có lẽ cô ta nghĩ tôi sắp sửa đánh cô ta để giành quyền kiểm soát dòng sông, và cô ta sợ rằng mình sẽ thất bạ
Suy nghĩ đó khiến tôi rất buồn. Tôi cảm giác mình như một kẻ chuyên bắt nạt, con trai của thần Poseidon đi bắt nạt khắp nơi vậy.
Tôi ngồi lên gốc của một cái cây bị đốn. “Được rồi, cô thắng.”
Nữ thủy thần nhìn tôi đầy kinh ngạc. “Thật không?”
“Tôi không định chiến đấu với cô. Đây là dòng sông của cô.”
Cô gái buông lỏng hai vai. “Ôi, tốt rồi, ý tôi là... tốt cho cậu!”
“Nhưng các bạn tôi và tôi sẽ bị bán cho Titans nếu tôi không cọ sạch những cái chuồng ngựa đó trước khi mặt trời lặn. Và tôi không biết phải làm thế nào.”
Dòng sông chảy róc rách một cách vui mừng. Một con rắn trườn trong nước và rúc đầu xuống dưới. Cuối cùng, nữ thủy thần thở dài.
“Tôi sẽ nói cho cậu một bí mật, con trai thần biển ạ. Hãy vốc một ít đất lên.”
“Sao cơ?”
“Cậu nghe thấy rồi đấy.”
Tôi cúi xuống và vốc một nắm đất Texas lên. Nó có màu đen, khô và xen lẫn những viên đá nhỏ xíu màu trắng... Không, cái gì đó không phải là đá.
“Đó là vỏ sò,” nữ thủy thần nói. “Vỏ sò hóa đá. Hàng triệu năm trước, còn trước cả thời các vị thần, khi chỉ có Gaia và Ouranos trị vì, vùng đất này nằm bên dưới nước. Nó là một phần của đại dương.”
Đột nhiên tôi hiểu ra những gì cô ấy muốn nói. Trong tay tôi là những mảnh vụn của loài nhím biển ngày xưa, vỏ của loài động vật thân mềm. Ngay cả đá vôi cũng có dấu vết của vỏ sò trên đó.
“Được rồi,” tôi nói. “Vậy điều đó thì giúp được gì cho tôi?”
“Cậu cũng chẳng khác tôi là mấy, á thần. Ngay cả khi tôi lên khỏi mặt nước thì nước vẫn ở trong cơ thể tôi. Đó là nguồn sống của tôi.” Cô gái bước lùi lại, đặt chân xuống nước và mỉm cười. “Tôi hy vọng cậu sẽ tìm được cách cứu các bạn của mình.”
Và cùng lúc cô ta hóa thành nước, biến vào dòng sông.
Mặt trời đã chạm đến đỉnh đồi khi tôi quay về với mấy cái chuồng ngựa. Chắc hẳn đã có ai đó đi qua và cho lũ ngựa ăn, vì chúng đang xâu vào cắn xé những cái xác động vật khổng lồ. Tôi không biết đó là thịt của những con gì, và tôi cũng chẳng muốn biết. Nếu một điều gì đó có thể khiến cho chuồng ngựa trở nên kinh tởm hơn, thì đó chính là việc năm mươi con ngựa đang xâu xé những tảng thịt tươi.
Hải sản! một con ngựa nghĩ vậy khi nó trông thấy tôi. Vào đây! Chúng tao vẫn còn đang đói.
Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không thể dùng nước sông. Và sự thật là nơi này từng chìm dưới mực nước biển một triệu năm trước cũng chẳng giúp gì được tôi lúc này. Tôi nhìn cái vỏ sò nhỏ đã vôi hóa trong tay, sau đó nhìn núi phân khổng lồ đó.
Nản lòng, tôi ném cái vỏ sò vào cái đống phân đó. Khi đang định quay lưng về phía những con ngựa thì tôi nghe thấy một âm thanh.
PHÌIIIIIII! Như là tiếng một quả bóng bị thủng và xì hơi vậy.
Tôi nhìn xuống nơi tôi đã ném cái vỏ sò. Một tia nước nhỏ xíu phun ra từ chỗ đống phân.
“Không thể nào,” tôi lẩm bẩm.
Hơi ngại ngần, tôi bước về phía hàng rào. “Lớn lên nào,” tôi nói với tia nước.
PỌP!
Nước bắn lên cao gần đến một mét và tiếp tục sủi bọt. Điều này là không thể, nhưng nó đã xảy ra. Một vài con ngựa tới kiểm tra tình hình. Một con tới đưa mồm vào dòng nước, nhưng nó giật lùi lại.
Eo! Nó nói. Mặn quá!
Đó là nước biển ở giữa một nông trại miền Texas này. Tôi đào một xẻng đất nữa lên và nhặt những vỏ sò hóa thạch ra. Tôi không thực sự hiểu mình đang làm gì, nhưng tôi chạy dọc theo chiều dài của chuồng ngựa, vứt những cái vỏ sò vào đống phân cao ngất. Bất cứ nơi nào vỏ sò rơi xuống, một dòng nước mặn lại xuất hiện.
Dừng lại! Những con ngựa la lên. Thịt tốt! Tắm xấu!
Rồi tôi nhận ra nước không chảy ra ngoài chuồng hay chảy xuống dốc như thông thường. Nó chỉ sủi bọt lăn tăn và chìm xuống lòng đất, đem theo những chất thải bẩn thỉu. Đống phân ngựa bị phân hủy trong nước biển, để lại lớp đất ướt bình thường trước đây.
“Nữa đi!” Tôi hét lên.
Tôi cảm thấy có cái gì nhói lên trong ruột, và những dòng nước tung ra như một trạm rửa xe lớn nhất thế giới vậy. Nước muối tung lên cao tới năm, sáu mét. Lũ ngựa như phát điên, chạy tới chạy lui khi mạch nước phun chúng ở khắp các hướng. Núi phân ngựa đang tan dần như băng tan vậy.
Cảm giác nhoi nhói càng lúc càng mạnh hơn, thậm chí còn hơi đau nữa, nhưng được nhìn những dòng nước biển đó khiến tôi thích thú vô cùng. Chính tôi đã làm ra nó. Tôi đã đem cả đại dương đến với sườn đồi này.
Dừng lại, chúa tể! Một con ngựa kêu lên. Xin hãy dừng lại!
Giờ thì nước đã lênh láng khắp nơi. Những con ngựa ướt sũng, một số con đang hoảng hốt và trượt ngã trên đống bùn. Đống phế thải đã hoàn toàn biến mất, cả tấn phân tan biến vào lòng đất, và giờ thì những dòng nước đang tập hợp lại, chảy ra khỏi chuồng và tạo thành hàng trăm dòng nước nhỏ đổ ra sông.
“Dừng lại,” tôi ra lệnh cho nước.
Chẳng có chuyện gì xảy ra. Ruột tôi bắt đầu đau. Nếu tôi không nhanh ngăn được mạch nước phun, nước mặn sẽ đổ ra sông và làm tổn thương lũ cá và thực vật sống dưới đó.
“Dừng lại!” Tôi tập trung hết sức mạnh để ngắt đi sức mạnh của nước biển.
Đột nhiên những mạch nước chấm dứt. Tôi quỳ sụp xuống và kiệt sức. Trước mặt tôi là một chuồng ngựa sạch sẽ và sáng bóng, một đồng cỏ đầy bùn mặn ướt đẫm, và năm mươi con ngựa được cọ rửa kỹ càng đến nỗi bộ lông chúng ánh lên. Ngay cả những mảnh thịt vụn mắc ở răng chúng cũng bị rửa trôi luôn.
Chúng tôi sẽ không ăn cậu! Lũ ngựa van nài. Cầu xin đấy, chúa tể! Không muốn tắm nước muối lần nữa đâu!
“Với một điều kiện,” tôi nói. “Từ giờ trở đi các ngươi chỉ được ăn thức ăn mà quản lý đem cho. Không phải ăn thịt người. Nếu không tao sẽ quay lại với nhiều vỏ sò hơn đấy!”
Lũ ngựa hí vang và hứa với tôi hết điều này đến điều khác, rằng từ giờ trở đi chúng sẽ là những con ngựa ăn thịt ngoan ngoãn, nhưng tôi không có hứng thú ở lại để chuyện phiếm. Mặt trời đang lặn. Tôi quay lưng và chạy hết tốc độ về phía nhà trại.
Tôi đã ngửi thấy mùi thịt nướng trước khi kịp bước vào nhà, và điều đó làm tôi điên tiết hơn bao giờ hết, bởi tôi yêu món thịt nướng.
Phần hiên nhà đã được bày biện sẵn cho buổi tiệc. Băng giấy màu và bong bóng được trang trí lên rào chắn. Geryon đang lật những những miếng thịt dùng trong món hamburger trên một cái lò nướng lớn làm từ thùng đựng dầu. Eurytion thì thơ thẩn chỗ bàn ăn, dùng dao cắt móng tay. Con chó hai đầu ngửi ngửi chỗ xương sườn và thịt đang nằm trên vỉ nướng. Và rồi tôi nhìn thấy các bạn của mình: Tyson, Grover, Annabeth, và Nico, tất cả đều bị ném vào một góc, chân tay bị trói lại như gia súc chờ người ta đóng dấu, và miệng thì bị nhét găng.
“Thả họ ra!” Tôi gào lên trong khi vẫn đang thở không ra hơi vì phải chạy lên dốc.
“Tôi đã dọn sạch chuồng ngựa rồi!”
Geryon quay sang. Trên mỗi phần ngực của hắn là một cái tạp dề, mỗi một cái có một chữ, vì thế ta có thể đọc được dòng chữ: HÔN – BẾP – TRƯỞNG khi nối ba chữ đó lại với nhau. “Thật à, bây giờ à? Làm sao ngươi có thể làm được điều đó?”
Tôi nóng ruột vô cùng, nhưng vẫn kể lại cho hắn nghe.
Hắn gật gù hài lòng. “Rất chân thật. Nhưng nếu ngươi hạ độc con nhóc thủy thần phiền nhiễu đó thì còn tốt hơn nhiều, nhưng thôi không sao.”
“Thả các bạn tôi ra,” tôi nói. “Chúng ta đã giao kèo rồi còn gì.”
“À, ta đang nghĩ về điều đó đây. Vấn đề là, nếu để bọn chúng đi, ta sẽ không được trả tiền.”
“Nhưng ông đã hứa rồi!”
Geryon tặc tặc lưỡi. “Nhưng ngươi có bắt ta thề với Sông Styx đâu? Không hề đúng không? Vậy lời hứa chẳng có giá trị. Khi ngươi thỏa thuận làm ăn, nhóc con ạ, ngươi phải luôn có một lời thề trói buộc ”
Tôi rút kiếm ra. Con Orthus gầm gừ. Một cái đầu của nó cúi sát xuống tai của Grover và nhe nanh ra.
“Eurytion,” Geryon nói, “thằng nhóc này bắt đầu làm ta bực mình rồi. Giết hắn đi.”
Eurytion quan sát tôi. Thật chẳng thích thú gì khi một mình phải đối mặt với anh ta và cái dùi cui đầy gai khổng lồ kia.
“Ông tự đi mà giết cậu ta,” Eurytion nói.
Geryon rướn mày. “Cái gì cơ?”
“Ông nghe thấy,” Eurytion gầm gừ. “Ông suốt ngày bắt ta làm những việc bẩn thỉu. Ông cứ muốn đánh nhau mà chẳng cần có lý do gì, ta chán ngán phải sống chết vì ông lắm rồi. Nếu ông muốn đánh bọn trẻ, tự mình làm đi.”
Đó là điểm không-giống–thần-Ares nhất mà tôi từng nghe từ miệng một trong số những người con trai của ông ta.
Geryon thả con dao bay xuống. “Ngươi dám không nghe lời ta ư? Ta phải sa thải ngươi ngay lập tức!”
“Và ai sẽ chăm sóc lũ gia súc cho ngươi? Orthus, lại đây.”
Con chó ngay lập tức không gầm gừ bên cạnh Grover nữa mà quay sang ngồi cạnh chân người chăn bò.
“Tốt thôi!” Geryon càu nhàu. “Ta sẽ xử ngươi sau khi kết liễu thằng nhóc này!”
Ông ta nhặt hai con dao lạng thịt lên và ném về phía tôi. Tôi làm lệch hướng một con dao bằng kiếm của mình. Con dao còn lại cắm vào cái bàn picnic, chỉ cách tay Eurytion có vài phân.
Tôi chuyển sang tấn công. Geryon tránh được đòn thứ nhất của tôi bằng một chiếc kẹp nóng đỏ rực và dùng xiên nướng thịt đâm vào mặt tôi. Tôi tránh được đòn và đâm thẳng vào giữa ngực ông ta.
“Ahhh!” Ông ta quỳ gục xuống. Tôi chờ đợi cho ông ta tan ra, giống như hầu hết những con quái vật khác. Nhưng thay vào đó, ông ta chỉ nhăn nhó và bắt đầu đứng dậy. Vết thương trên cái tạp dề đầu bếp của ông ta bắt đầu liền lại.
“Khá đấy, nhóc con ạ,” ông ta nói. “Vấn đề là, ta có ba trái tim. Một hệ thống hỗ trợ tuyệt vời.”
Ông ta lật ngược lò nướng và than văng ra khắp nơi. Một viên rơi sát mặt Annabeth khiến cô ấy ú ớ hét lên. Tyson gồng người lên phá xích, nhưng ngay cả sức mạnh của cậu ấy cũng chẳng thể khiến nó suy suyển. Tôi cần kết thúc trận chiến này trước khi các bạn tôi bị thương.
Tôi đâm mạnh vào ngực trái Geryon, nhưng ông ta chỉ cười ha hả. Tôi đâm vào bụng bên phải. Nhưng cũng chẳng có ích gì. Tôi cảm giác như thể mình đang đâm kiếm vào một con gấu teddy theo những biểu hiện của ông ta.
Ba trái tim. Một hệ thống hỗ trợ hoàn hảo. Mỗi lần chỉ đâm trúng một tim thì hoàn toàn vô tác dụng...
Tôi chạy vào nhà.
“Đồ hèn!” Ông ta kêu lên. “Quay lại đây để nhận cái chết
Tường phòng khách được trang trí với một mớ chiến lợi phẩm đi săn trông gớm ghiếc – những cái đầu rồng và hươu nai nhồi, một kệ súng, một giá kiếm và một cái cung cùng một ống đựng tên.
Geryon ném cái xiên nướng của ông ta, và nó cắm phập vào tường ngay bên cạnh đầu tôi. Ông ta rút hai thanh kiếm từ giá trưng bày. “Đầu ngươi sẽ được đặt ở ngay đây, Jackson ạ! Bên cạnh con gấu xám Bắc Mỹ này!”
Tôi có một ý tưởng điên rồ. Tôi thả thanh Thủy Triều xuống và lấy cây cung ra khỏi tường.
Tôi là gã bắn cung tồi nhất thế giới. Tôi không thể bắn trúng các vạch ngoài khi luyện tập ở trại, chứ đừng nói gì đến điểm hồng tâm. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi không thể thắng trận này với kiếm. Tôi cầu nguyện tới nữ thần Artemis và thần Apollo, cặp cung thủ sinh đôi, hy vọng họ sẽ mủi lòng thương hại giúp tôi lần này. Xin các vị đấy. Một lần thôi. Làm ơn.
Tôi lấy một mũi tên.
Geryon cười ha hả. “Đồ ngu! Một mũi tên cũng chẳng lợi hại hơn một lưỡi kiếm là bao nhiêu.”
Ông ta đưa cao các thanh kiếm của mình lên và tấn công. Tôi tránh sang một bên. Trước khi hắn kịp tấn công trở lại, tôi bắn một mũi tên vào sườn bên ngực phải của hắn. Tôi nghe thấy tiếng THỤP, THỤP, THỤP khi mũi tên đâm ngọt ngang qua ngực hắn, bay ra ở sườn ngực bên trái và đâm thẳng vào trán của cái đầu gấu chiến lợi phẩm trên tường.
Geryon đánh rơi cả hai thanh kiếm. Ông ta quay lại và nhìn tôi trừng trừng. “Ngươi không thể bắn được. Bọn họ nói cho ta biết ngươi không thể...”
Mặt ông ta biến thành một khối xanh lét kinh tởm. Ông ta quỳ sụp xuống và bắt đầu tan vào trong cát, cho đến khi tất cả những gì còn lại chỉ là ba cái tạp dề và một đôi bốt cao bồi quá khổ.
Tôi cởi trói cho các bạn. Eurytion cũng chẳng buồn ngăn cản tôi. Sau đó, tôi đốt lò nướng và ném thức ăn vào ngọn lửa để làm cống vật cảm ơn nữ thần Artemis và thần Apollo.
“Cảm ơn các vị,” tôi nói. “Tôi nợ các Ngài một lần.”
Bầu trời đùng đùng sấm sét đằng xa, vậy nên tôi chắc là mùi của mấy cái bánh hamburger này cũng tạm được.
“Tuyệt quá anh Percy!”
“Giờ chúng ta trói gã chăn bò này lại được chưa?” Nico hỏi.
“Đúng đấy!” Grover đồng ý. “Con chó đó suýt nữa giết chết tớ!”
Tôi nhìn Eurytion, người vẫn đang ngồi ung dung ở bàn ăn. Con Orthus đặt cả hai cái đầu của nó lên đùi anh ta.
“Geryon sẽ mất bao lâu để hóa thân lần nữa?” tôi hỏi anh ta.
Eurytion nhún vai. “Một trăm năm? Hắn không thuộc dạng hóa thân nhanh đâu, tạ ơn các vị thần. Cậu vừa giúp ta một việc tốt đấy.”
“Anh nói anh đã từng chết vì hắn,” tôi nhớ lại. “Chuyện đó là thế nào?”
“Ta đã làm việc cho cái tên khốn này hàng ngàn năm nay. Ban đầu là một á thần bình thường, nhưng ta đã lựa chọn để trở thành bất tử khi cha ta gợi ý. Một sai lầm nghiêm trọng nhất mà ta mắc phải. Giờ thì ta bị tắc lại ở đây với cái trại gia súc này. Ta không thể đi đâu khác, không thể từ bỏ. Ta chỉ biết trông nom lũ bò và tham gia những trận chiến của Geryon. Chúng ta như bị buộc với nhau ấy.”
“Anh có thể thay đổi mọi việc mà,” tôi nói.
Eurytion nheo nheo mắt. “Bằng cách nào?”
“Hãy đối xử tốt với lũ động vật. Chăm sóc chúng. Đừng bán chúng làm thức ăn. Và đừng giao du với các thần Titan nữa.”
Eurytion nghĩ ngợi về những lời tôi vừa nói. “Được thôi.”
“Hãy làm cho gia súc theo anh, và chúng sẽ giúp anh. Khi Geryon trở về, có lẽ lần này ông ta sẽ phải làm việc cho anh không biết chừng.”
Eurytion cười toe toét. “Giờ ta có nó là lẽ sống rồi.”
“Anh không ngăn cản chúng tôi ra đi chứ?”
“Không, đi đi.”
Annabeth xoa hai cổ tay thâm tím. Cô ấy vẫn đang nhìn Eurytion đầy nghi hoặc. “Ông chủ anh nói có ai đó đã trả tiền cho sự an toàn của chúng tôi khi đi qua đây. Đó là ai vậy?”
Anh chàng chăn bò nhún vai. “Chắc hắn ta chỉ nói thế để lừa các cậu thôi.”
“Thế còn các thần Titan?” tôi hỏi. “Anh đã gửi thông điệp Iris về Nico cho
“Chưa. Geryon đang chờ đến sau bữa tiệc thịt nướng. Họ không biết gì về cậu ta đâu.”
Nico đang nhìn tôi trừng trừng. Tôi chẳng biết phải làm gì với cậu nhóc nữa. Tôi e rằng Nico sẽ không đồng ý đi với chúng tôi. Mặt khác tôi cũng không thể cậu ta lang thang một thân một mình được.
“Em có thể ở đây đến khi bọn anh hoàn thành nhiệm vụ,” tôi nói với thằng bé. “Sẽ an toàn hơn.”
“An toàn ư?” Nico nói. “Anh đâu có quan tâm tôi an toàn hay không? Anh còn để chị tôi phải chết cơ mà!”
“Nico,” Annabeth lên tiếng, “đó không phải là lỗi của Percy. Và Geryon không nói dối về chuyện Kronos muốn bắt cậu. Nếu hắn biết cậu là ai, hắn sẽ bằng mọi giá đưa cậu về phe hắn.”
“Tôi chẳng về phe nào cả. Và tôi cũng không sợ!”
“Cậu nên sợ,” Annabeth nói. “Chị của cậu sẽ không muốn...”
“Nếu chị quan tâm đến chị tôi thì chị đã giúp tôi mang chị ấy trở lại rồi!”
“Việc đổi linh hồn lấy linh hồn ấy à?” tôi nói.
“Đúng thế!”
“Nhưng nếu cậu không cần linh hồn của tôi...”
“Tôi không giải thích với anh!” Cậu bé chớp mắt, những giọt nước mắt lăn xuống. “Và tôi sẽ đưa chị ấy trở về.”
“Bianca sẽ không muốn trở lại đâu,” tôi nói. “Không phải như thế.”
“Anh chẳng hiểu gì về chị ấy cả!” cậu ta gào lên. “Làm sao anh biết được chị ấy muốn gì?”
Tôi nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trong cái lò nướng. Tôi nghĩ về những dòng trong lời tiên tri của Annabeth: Ngươi sẽ đứng lên hoặc ngã xuống dưới bàn tay của ma vương. Chắc đó phải là Minos, và tôi phải thuyết phục Nico không nghe theo lời hắn. “Thế thì hãy hỏi Bianca.”
Bầu trời bỗng dường như trở nên xám xịt.
“Tôi đã cố gắng rồi,” Nico nói với vẻ đau khổ. “Chị ấy không trả lời.”
“Thử lại đi, anh có cảm giác cô ấy sẽ trả lời nếu anh ở đây.”
“Tại sao lại thế?”
“Bởi vì cô ấy vẫn gửi thông điệp Iris cho anh,” tôi nói, và bỗng nhiên có cảm giác tự tin hơn. “Cô ấy đã cố cảnh báo anh những gì đang xảy ra với em, để anh có thể bảo vệ em.”
Nico lắc đầu. “Không thể như thế được.”
“Có một cách để biết sự thật. Em nói em không sợ.” Tôi quay sang phía Eurytion. “Bọn em cần một cái hố, kiểu như một hầm mộ ấy. Và nước và thức ăn.”
“Percy,” Annabeth cảnh báo. “Tớ không nghĩ đây là một ý kiến...”
“Được rồi,” Nico nói. “Tôi sẽ thử.”
Eurytion cào cào lên bộ râu của mình. “Có một cái hố được đào ở phía sau nhà để làm hố rác tự hoại. Chúng ta có thể dùng nó. Cậu bé Cyclops, hãy giúp ta lấy cái thùng đá trong bếp, hy vọng là bọn ma thích uống bia tươi.”
Khi tới sát hàng o hơn, tôi túm áo sơ mi che lên mũi để chặn bớt mùi hôi thối. Một con ngựa đực lội qua vũng lầy và hướng về tôi, hí lên những tiếng giận dữ. Nó nhe răng ra, hàm răng y như răng gấu.
Tôi cố thầm nói chuyện với nó.
Tôi có thể nói chuyện với hầu hết mọi con ngựa.
Chào, tôi nói. Tôi chuẩn bị dọn chuồng cho các cậu. Điều đó tuyệt đấy chứ?
Đúng vậy! Con ngựa nói. Vào đây đi! Tao sẽ ăn mày! Á thần có vẻ ngon đấy!
Nhưng tôi là con trai của thần Poseidon, tôi phản đối. Ông ấy tạo ra loài ngựa đấy.
Thông thường thì câu nói đó sẽ giúp tôi được đối xử như VIP trong thế giới loài ngựa, nhưng lần này thì không.
Đúng rồi! Con ngựa hào hứng đồng tình. Poseidon cũng cứ vào đây! Chúng tao sẽ ăn cả hai! Hải sản!
Hải sản! Những con ngựa khác phụ họa theo khi chúng lội qua cánh đồng. Tiếng ruồi vo vo khắp nơi, và nhiệt độ lúc này làm cho mùi bốc lên chẳng dễ chịu chút nào. Tôi loáng thoáng có vài ý tưởng để thực hiện nhiệm vụ này, vì tôi nhớ Hercules đã thực hiện nó như thế nào. Anh ta đã đào một cái kênh cho sông chảy vào rửa sạch chuồng ngựa và thoát nước cũng theo đường đó. Tôi nghĩ tôi cũng có thể điều khiển được nước. Nhưng tôi không thể tới gần lũ ngựa mà không bị chúng chén, đó mới là vấn đề. Và dòng sông thì lại thấp hơn cái chuồng ngựa, xa hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, gần nửa dặm. Vấn đề với đống phân ngựa có vẻ không đơn giản. Tôi nhặt một cái xẻng gỉ sét lên và thử xúc một ít đất ở chỗ gần hàng rào. Tuyệt. Chỉ cần xúc khoảng bốn tỉ lần nữa là xong!
Mặt trời đang lặn dần. Tôi chỉ còn nhiều nhất là vài giờ nữa. Và tôi quyết định dòng sông là niềm hy vọng duy nhất của tôi. Ít nhất thì suy nghĩ cạnh bờ sông cũng dễ hơn là đứng đây mà nghĩ. Tôi bắt đầu đi xuống chân đồi.
Khi tới bờ sông, tôi thấy một cô gái đang đứng đợi tôi. Cô ấy đang mặc quần jeans và áo phông màu xanh lá. Mái tóc nâu dài của cô được bện với một loại cỏ mọc bờ sông. Mặt cô gái toát lên vẻ lạnh lùng. Cô ta đứng khoanh hai tay trước ngực.
“Ồ, không, cậu không được làm thế,” cô gái nói.
Tôi nhìn cô ta chăm chú. “Cô là nữ thủy thần sao?”
Cô ta tròn mắt. “Đương nhiên rồi!
“Nhưng cô nói tiếng Anh. Lại chẳng ở dưới nước gì cả.”
“Sao? Cậu không nghĩ là tôi có thể biến thành con người nếu muốn à?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Đại loại là tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn, nhưng vì lúc ở Trại Con Lai tôi đã gặp vô số thủy thần, và họ chẳng làm gì khác ngoài việc cười khúc khích và vẫy tay chào tôi từ dưới đáy hồ chứa xuồng.
“Nghe này,” tôi nói, “tôi chỉ tới đây để yêu cầu...”
“Tôi biết cậu là ai,” cô gái nói. “Và tôi biết cậu cần gì. Và câu trả lời là Không! Tôi sẽ không cho phép cậu dùng dòng sông của tôi để tẩy rửa cái chuồng dơ dáy đó một lần nữa.”
“Nhưng...”
“Thôi đi, cậu bé đại dương. Tuýp người thần-đại dương như cậu luôn nghĩ mình quan trọng hơn mấy dòng sông bé xíu kia rấtttttttt nhiều lần đúng không? Vậy để tôi nói với cậu nghe nhé, thủy thần này sẽ không lùi bước chỉ vì cha cậu là thần Poseidon đâu. Đây là lãnh địa của nước ngọt, thưa cậu chủ. Gần đây nhất có một gã yêu cầu tôi chuyện này – à, anh ta trông đẹp trai hơn cậu nhiều, anh ta đã thuyết phục được tôi, và đó là sai lầm lớn nhất mà tôi mắc phải! Cậu có biết đống phân ngựa đó đã khiến hệ sinh thái của tôi trở thành thế nào không? Cậu thấy tôi có giống một cái cây tưới bằng nước cống không? Cá của tôi sẽ chết. Tôi sẽ không bao giờ làm cho đống phân đó biến khỏi các loài thực vật của tôi. Tôi sẽ ốm triền miên hết năm này qua năm khác. KHÔNG, CẢM ƠN!”
Cách nói của cô ta làm tôi nhớ đến người bạn của tôi, Rachel Elizabeth Dare – kiểu như thể cô ta đang dùng từ ngữ đấm vào mặt tôi vậy. Tôi không thể trách cô thủy thần ấy. Giờ nghĩ đến việc đó, đúng là tôi cũng sẽ phát điên nếu ai đó đổ hai tấn phân vào nhà mình. Tuy nhiên...
“Các bạn tôi đang gặp nguy hiểm,” tôi bảo cô ta.
“Ừ, điều đó thật tệ! Nhưng đấy không phải việc của tôi. Và cậu cũng không được hủy hoại dòng sông của tôi.”
Cô ta trông như thể sẵn sàng đánh nhau vậy. Hai tay cô nắm thành nắm đấm, nhưng hình như tôi nghe thấy có gì run run trong giọng nói của cô ta. Đột nhiên tôi nhận ra rằng mặc dù giận dữ, cô ta sợ tôi. Có lẽ cô ta nghĩ tôi sắp sửa đánh cô ta để giành quyền kiểm soát dòng sông, và cô ta sợ rằng mình sẽ thất bạ
Suy nghĩ đó khiến tôi rất buồn. Tôi cảm giác mình như một kẻ chuyên bắt nạt, con trai của thần Poseidon đi bắt nạt khắp nơi vậy.
Tôi ngồi lên gốc của một cái cây bị đốn. “Được rồi, cô thắng.”
Nữ thủy thần nhìn tôi đầy kinh ngạc. “Thật không?”
“Tôi không định chiến đấu với cô. Đây là dòng sông của cô.”
Cô gái buông lỏng hai vai. “Ôi, tốt rồi, ý tôi là... tốt cho cậu!”
“Nhưng các bạn tôi và tôi sẽ bị bán cho Titans nếu tôi không cọ sạch những cái chuồng ngựa đó trước khi mặt trời lặn. Và tôi không biết phải làm thế nào.”
Dòng sông chảy róc rách một cách vui mừng. Một con rắn trườn trong nước và rúc đầu xuống dưới. Cuối cùng, nữ thủy thần thở dài.
“Tôi sẽ nói cho cậu một bí mật, con trai thần biển ạ. Hãy vốc một ít đất lên.”
“Sao cơ?”
“Cậu nghe thấy rồi đấy.”
Tôi cúi xuống và vốc một nắm đất Texas lên. Nó có màu đen, khô và xen lẫn những viên đá nhỏ xíu màu trắng... Không, cái gì đó không phải là đá.
“Đó là vỏ sò,” nữ thủy thần nói. “Vỏ sò hóa đá. Hàng triệu năm trước, còn trước cả thời các vị thần, khi chỉ có Gaia và Ouranos trị vì, vùng đất này nằm bên dưới nước. Nó là một phần của đại dương.”
Đột nhiên tôi hiểu ra những gì cô ấy muốn nói. Trong tay tôi là những mảnh vụn của loài nhím biển ngày xưa, vỏ của loài động vật thân mềm. Ngay cả đá vôi cũng có dấu vết của vỏ sò trên đó.
“Được rồi,” tôi nói. “Vậy điều đó thì giúp được gì cho tôi?”
“Cậu cũng chẳng khác tôi là mấy, á thần. Ngay cả khi tôi lên khỏi mặt nước thì nước vẫn ở trong cơ thể tôi. Đó là nguồn sống của tôi.” Cô gái bước lùi lại, đặt chân xuống nước và mỉm cười. “Tôi hy vọng cậu sẽ tìm được cách cứu các bạn của mình.”
Và cùng lúc cô ta hóa thành nước, biến vào dòng sông.
Mặt trời đã chạm đến đỉnh đồi khi tôi quay về với mấy cái chuồng ngựa. Chắc hẳn đã có ai đó đi qua và cho lũ ngựa ăn, vì chúng đang xâu vào cắn xé những cái xác động vật khổng lồ. Tôi không biết đó là thịt của những con gì, và tôi cũng chẳng muốn biết. Nếu một điều gì đó có thể khiến cho chuồng ngựa trở nên kinh tởm hơn, thì đó chính là việc năm mươi con ngựa đang xâu xé những tảng thịt tươi.
Hải sản! một con ngựa nghĩ vậy khi nó trông thấy tôi. Vào đây! Chúng tao vẫn còn đang đói.
Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không thể dùng nước sông. Và sự thật là nơi này từng chìm dưới mực nước biển một triệu năm trước cũng chẳng giúp gì được tôi lúc này. Tôi nhìn cái vỏ sò nhỏ đã vôi hóa trong tay, sau đó nhìn núi phân khổng lồ đó.
Nản lòng, tôi ném cái vỏ sò vào cái đống phân đó. Khi đang định quay lưng về phía những con ngựa thì tôi nghe thấy một âm thanh.
PHÌIIIIIII! Như là tiếng một quả bóng bị thủng và xì hơi vậy.
Tôi nhìn xuống nơi tôi đã ném cái vỏ sò. Một tia nước nhỏ xíu phun ra từ chỗ đống phân.
“Không thể nào,” tôi lẩm bẩm.
Hơi ngại ngần, tôi bước về phía hàng rào. “Lớn lên nào,” tôi nói với tia nước.
PỌP!
Nước bắn lên cao gần đến một mét và tiếp tục sủi bọt. Điều này là không thể, nhưng nó đã xảy ra. Một vài con ngựa tới kiểm tra tình hình. Một con tới đưa mồm vào dòng nước, nhưng nó giật lùi lại.
Eo! Nó nói. Mặn quá!
Đó là nước biển ở giữa một nông trại miền Texas này. Tôi đào một xẻng đất nữa lên và nhặt những vỏ sò hóa thạch ra. Tôi không thực sự hiểu mình đang làm gì, nhưng tôi chạy dọc theo chiều dài của chuồng ngựa, vứt những cái vỏ sò vào đống phân cao ngất. Bất cứ nơi nào vỏ sò rơi xuống, một dòng nước mặn lại xuất hiện.
Dừng lại! Những con ngựa la lên. Thịt tốt! Tắm xấu!
Rồi tôi nhận ra nước không chảy ra ngoài chuồng hay chảy xuống dốc như thông thường. Nó chỉ sủi bọt lăn tăn và chìm xuống lòng đất, đem theo những chất thải bẩn thỉu. Đống phân ngựa bị phân hủy trong nước biển, để lại lớp đất ướt bình thường trước đây.
“Nữa đi!” Tôi hét lên.
Tôi cảm thấy có cái gì nhói lên trong ruột, và những dòng nước tung ra như một trạm rửa xe lớn nhất thế giới vậy. Nước muối tung lên cao tới năm, sáu mét. Lũ ngựa như phát điên, chạy tới chạy lui khi mạch nước phun chúng ở khắp các hướng. Núi phân ngựa đang tan dần như băng tan vậy.
Cảm giác nhoi nhói càng lúc càng mạnh hơn, thậm chí còn hơi đau nữa, nhưng được nhìn những dòng nước biển đó khiến tôi thích thú vô cùng. Chính tôi đã làm ra nó. Tôi đã đem cả đại dương đến với sườn đồi này.
Dừng lại, chúa tể! Một con ngựa kêu lên. Xin hãy dừng lại!
Giờ thì nước đã lênh láng khắp nơi. Những con ngựa ướt sũng, một số con đang hoảng hốt và trượt ngã trên đống bùn. Đống phế thải đã hoàn toàn biến mất, cả tấn phân tan biến vào lòng đất, và giờ thì những dòng nước đang tập hợp lại, chảy ra khỏi chuồng và tạo thành hàng trăm dòng nước nhỏ đổ ra sông.
“Dừng lại,” tôi ra lệnh cho nước.
Chẳng có chuyện gì xảy ra. Ruột tôi bắt đầu đau. Nếu tôi không nhanh ngăn được mạch nước phun, nước mặn sẽ đổ ra sông và làm tổn thương lũ cá và thực vật sống dưới đó.
“Dừng lại!” Tôi tập trung hết sức mạnh để ngắt đi sức mạnh của nước biển.
Đột nhiên những mạch nước chấm dứt. Tôi quỳ sụp xuống và kiệt sức. Trước mặt tôi là một chuồng ngựa sạch sẽ và sáng bóng, một đồng cỏ đầy bùn mặn ướt đẫm, và năm mươi con ngựa được cọ rửa kỹ càng đến nỗi bộ lông chúng ánh lên. Ngay cả những mảnh thịt vụn mắc ở răng chúng cũng bị rửa trôi luôn.
Chúng tôi sẽ không ăn cậu! Lũ ngựa van nài. Cầu xin đấy, chúa tể! Không muốn tắm nước muối lần nữa đâu!
“Với một điều kiện,” tôi nói. “Từ giờ trở đi các ngươi chỉ được ăn thức ăn mà quản lý đem cho. Không phải ăn thịt người. Nếu không tao sẽ quay lại với nhiều vỏ sò hơn đấy!”
Lũ ngựa hí vang và hứa với tôi hết điều này đến điều khác, rằng từ giờ trở đi chúng sẽ là những con ngựa ăn thịt ngoan ngoãn, nhưng tôi không có hứng thú ở lại để chuyện phiếm. Mặt trời đang lặn. Tôi quay lưng và chạy hết tốc độ về phía nhà trại.
Tôi đã ngửi thấy mùi thịt nướng trước khi kịp bước vào nhà, và điều đó làm tôi điên tiết hơn bao giờ hết, bởi tôi yêu món thịt nướng.
Phần hiên nhà đã được bày biện sẵn cho buổi tiệc. Băng giấy màu và bong bóng được trang trí lên rào chắn. Geryon đang lật những những miếng thịt dùng trong món hamburger trên một cái lò nướng lớn làm từ thùng đựng dầu. Eurytion thì thơ thẩn chỗ bàn ăn, dùng dao cắt móng tay. Con chó hai đầu ngửi ngửi chỗ xương sườn và thịt đang nằm trên vỉ nướng. Và rồi tôi nhìn thấy các bạn của mình: Tyson, Grover, Annabeth, và Nico, tất cả đều bị ném vào một góc, chân tay bị trói lại như gia súc chờ người ta đóng dấu, và miệng thì bị nhét găng.
“Thả họ ra!” Tôi gào lên trong khi vẫn đang thở không ra hơi vì phải chạy lên dốc.
“Tôi đã dọn sạch chuồng ngựa rồi!”
Geryon quay sang. Trên mỗi phần ngực của hắn là một cái tạp dề, mỗi một cái có một chữ, vì thế ta có thể đọc được dòng chữ: HÔN – BẾP – TRƯỞNG khi nối ba chữ đó lại với nhau. “Thật à, bây giờ à? Làm sao ngươi có thể làm được điều đó?”
Tôi nóng ruột vô cùng, nhưng vẫn kể lại cho hắn nghe.
Hắn gật gù hài lòng. “Rất chân thật. Nhưng nếu ngươi hạ độc con nhóc thủy thần phiền nhiễu đó thì còn tốt hơn nhiều, nhưng thôi không sao.”
“Thả các bạn tôi ra,” tôi nói. “Chúng ta đã giao kèo rồi còn gì.”
“À, ta đang nghĩ về điều đó đây. Vấn đề là, nếu để bọn chúng đi, ta sẽ không được trả tiền.”
“Nhưng ông đã hứa rồi!”
Geryon tặc tặc lưỡi. “Nhưng ngươi có bắt ta thề với Sông Styx đâu? Không hề đúng không? Vậy lời hứa chẳng có giá trị. Khi ngươi thỏa thuận làm ăn, nhóc con ạ, ngươi phải luôn có một lời thề trói buộc ”
Tôi rút kiếm ra. Con Orthus gầm gừ. Một cái đầu của nó cúi sát xuống tai của Grover và nhe nanh ra.
“Eurytion,” Geryon nói, “thằng nhóc này bắt đầu làm ta bực mình rồi. Giết hắn đi.”
Eurytion quan sát tôi. Thật chẳng thích thú gì khi một mình phải đối mặt với anh ta và cái dùi cui đầy gai khổng lồ kia.
“Ông tự đi mà giết cậu ta,” Eurytion nói.
Geryon rướn mày. “Cái gì cơ?”
“Ông nghe thấy,” Eurytion gầm gừ. “Ông suốt ngày bắt ta làm những việc bẩn thỉu. Ông cứ muốn đánh nhau mà chẳng cần có lý do gì, ta chán ngán phải sống chết vì ông lắm rồi. Nếu ông muốn đánh bọn trẻ, tự mình làm đi.”
Đó là điểm không-giống–thần-Ares nhất mà tôi từng nghe từ miệng một trong số những người con trai của ông ta.
Geryon thả con dao bay xuống. “Ngươi dám không nghe lời ta ư? Ta phải sa thải ngươi ngay lập tức!”
“Và ai sẽ chăm sóc lũ gia súc cho ngươi? Orthus, lại đây.”
Con chó ngay lập tức không gầm gừ bên cạnh Grover nữa mà quay sang ngồi cạnh chân người chăn bò.
“Tốt thôi!” Geryon càu nhàu. “Ta sẽ xử ngươi sau khi kết liễu thằng nhóc này!”
Ông ta nhặt hai con dao lạng thịt lên và ném về phía tôi. Tôi làm lệch hướng một con dao bằng kiếm của mình. Con dao còn lại cắm vào cái bàn picnic, chỉ cách tay Eurytion có vài phân.
Tôi chuyển sang tấn công. Geryon tránh được đòn thứ nhất của tôi bằng một chiếc kẹp nóng đỏ rực và dùng xiên nướng thịt đâm vào mặt tôi. Tôi tránh được đòn và đâm thẳng vào giữa ngực ông ta.
“Ahhh!” Ông ta quỳ gục xuống. Tôi chờ đợi cho ông ta tan ra, giống như hầu hết những con quái vật khác. Nhưng thay vào đó, ông ta chỉ nhăn nhó và bắt đầu đứng dậy. Vết thương trên cái tạp dề đầu bếp của ông ta bắt đầu liền lại.
“Khá đấy, nhóc con ạ,” ông ta nói. “Vấn đề là, ta có ba trái tim. Một hệ thống hỗ trợ tuyệt vời.”
Ông ta lật ngược lò nướng và than văng ra khắp nơi. Một viên rơi sát mặt Annabeth khiến cô ấy ú ớ hét lên. Tyson gồng người lên phá xích, nhưng ngay cả sức mạnh của cậu ấy cũng chẳng thể khiến nó suy suyển. Tôi cần kết thúc trận chiến này trước khi các bạn tôi bị thương.
Tôi đâm mạnh vào ngực trái Geryon, nhưng ông ta chỉ cười ha hả. Tôi đâm vào bụng bên phải. Nhưng cũng chẳng có ích gì. Tôi cảm giác như thể mình đang đâm kiếm vào một con gấu teddy theo những biểu hiện của ông ta.
Ba trái tim. Một hệ thống hỗ trợ hoàn hảo. Mỗi lần chỉ đâm trúng một tim thì hoàn toàn vô tác dụng...
Tôi chạy vào nhà.
“Đồ hèn!” Ông ta kêu lên. “Quay lại đây để nhận cái chết
Tường phòng khách được trang trí với một mớ chiến lợi phẩm đi săn trông gớm ghiếc – những cái đầu rồng và hươu nai nhồi, một kệ súng, một giá kiếm và một cái cung cùng một ống đựng tên.
Geryon ném cái xiên nướng của ông ta, và nó cắm phập vào tường ngay bên cạnh đầu tôi. Ông ta rút hai thanh kiếm từ giá trưng bày. “Đầu ngươi sẽ được đặt ở ngay đây, Jackson ạ! Bên cạnh con gấu xám Bắc Mỹ này!”
Tôi có một ý tưởng điên rồ. Tôi thả thanh Thủy Triều xuống và lấy cây cung ra khỏi tường.
Tôi là gã bắn cung tồi nhất thế giới. Tôi không thể bắn trúng các vạch ngoài khi luyện tập ở trại, chứ đừng nói gì đến điểm hồng tâm. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi không thể thắng trận này với kiếm. Tôi cầu nguyện tới nữ thần Artemis và thần Apollo, cặp cung thủ sinh đôi, hy vọng họ sẽ mủi lòng thương hại giúp tôi lần này. Xin các vị đấy. Một lần thôi. Làm ơn.
Tôi lấy một mũi tên.
Geryon cười ha hả. “Đồ ngu! Một mũi tên cũng chẳng lợi hại hơn một lưỡi kiếm là bao nhiêu.”
Ông ta đưa cao các thanh kiếm của mình lên và tấn công. Tôi tránh sang một bên. Trước khi hắn kịp tấn công trở lại, tôi bắn một mũi tên vào sườn bên ngực phải của hắn. Tôi nghe thấy tiếng THỤP, THỤP, THỤP khi mũi tên đâm ngọt ngang qua ngực hắn, bay ra ở sườn ngực bên trái và đâm thẳng vào trán của cái đầu gấu chiến lợi phẩm trên tường.
Geryon đánh rơi cả hai thanh kiếm. Ông ta quay lại và nhìn tôi trừng trừng. “Ngươi không thể bắn được. Bọn họ nói cho ta biết ngươi không thể...”
Mặt ông ta biến thành một khối xanh lét kinh tởm. Ông ta quỳ sụp xuống và bắt đầu tan vào trong cát, cho đến khi tất cả những gì còn lại chỉ là ba cái tạp dề và một đôi bốt cao bồi quá khổ.
Tôi cởi trói cho các bạn. Eurytion cũng chẳng buồn ngăn cản tôi. Sau đó, tôi đốt lò nướng và ném thức ăn vào ngọn lửa để làm cống vật cảm ơn nữ thần Artemis và thần Apollo.
“Cảm ơn các vị,” tôi nói. “Tôi nợ các Ngài một lần.”
Bầu trời đùng đùng sấm sét đằng xa, vậy nên tôi chắc là mùi của mấy cái bánh hamburger này cũng tạm được.
“Tuyệt quá anh Percy!”
“Giờ chúng ta trói gã chăn bò này lại được chưa?” Nico hỏi.
“Đúng đấy!” Grover đồng ý. “Con chó đó suýt nữa giết chết tớ!”
Tôi nhìn Eurytion, người vẫn đang ngồi ung dung ở bàn ăn. Con Orthus đặt cả hai cái đầu của nó lên đùi anh ta.
“Geryon sẽ mất bao lâu để hóa thân lần nữa?” tôi hỏi anh ta.
Eurytion nhún vai. “Một trăm năm? Hắn không thuộc dạng hóa thân nhanh đâu, tạ ơn các vị thần. Cậu vừa giúp ta một việc tốt đấy.”
“Anh nói anh đã từng chết vì hắn,” tôi nhớ lại. “Chuyện đó là thế nào?”
“Ta đã làm việc cho cái tên khốn này hàng ngàn năm nay. Ban đầu là một á thần bình thường, nhưng ta đã lựa chọn để trở thành bất tử khi cha ta gợi ý. Một sai lầm nghiêm trọng nhất mà ta mắc phải. Giờ thì ta bị tắc lại ở đây với cái trại gia súc này. Ta không thể đi đâu khác, không thể từ bỏ. Ta chỉ biết trông nom lũ bò và tham gia những trận chiến của Geryon. Chúng ta như bị buộc với nhau ấy.”
“Anh có thể thay đổi mọi việc mà,” tôi nói.
Eurytion nheo nheo mắt. “Bằng cách nào?”
“Hãy đối xử tốt với lũ động vật. Chăm sóc chúng. Đừng bán chúng làm thức ăn. Và đừng giao du với các thần Titan nữa.”
Eurytion nghĩ ngợi về những lời tôi vừa nói. “Được thôi.”
“Hãy làm cho gia súc theo anh, và chúng sẽ giúp anh. Khi Geryon trở về, có lẽ lần này ông ta sẽ phải làm việc cho anh không biết chừng.”
Eurytion cười toe toét. “Giờ ta có nó là lẽ sống rồi.”
“Anh không ngăn cản chúng tôi ra đi chứ?”
“Không, đi đi.”
Annabeth xoa hai cổ tay thâm tím. Cô ấy vẫn đang nhìn Eurytion đầy nghi hoặc. “Ông chủ anh nói có ai đó đã trả tiền cho sự an toàn của chúng tôi khi đi qua đây. Đó là ai vậy?”
Anh chàng chăn bò nhún vai. “Chắc hắn ta chỉ nói thế để lừa các cậu thôi.”
“Thế còn các thần Titan?” tôi hỏi. “Anh đã gửi thông điệp Iris về Nico cho
“Chưa. Geryon đang chờ đến sau bữa tiệc thịt nướng. Họ không biết gì về cậu ta đâu.”
Nico đang nhìn tôi trừng trừng. Tôi chẳng biết phải làm gì với cậu nhóc nữa. Tôi e rằng Nico sẽ không đồng ý đi với chúng tôi. Mặt khác tôi cũng không thể cậu ta lang thang một thân một mình được.
“Em có thể ở đây đến khi bọn anh hoàn thành nhiệm vụ,” tôi nói với thằng bé. “Sẽ an toàn hơn.”
“An toàn ư?” Nico nói. “Anh đâu có quan tâm tôi an toàn hay không? Anh còn để chị tôi phải chết cơ mà!”
“Nico,” Annabeth lên tiếng, “đó không phải là lỗi của Percy. Và Geryon không nói dối về chuyện Kronos muốn bắt cậu. Nếu hắn biết cậu là ai, hắn sẽ bằng mọi giá đưa cậu về phe hắn.”
“Tôi chẳng về phe nào cả. Và tôi cũng không sợ!”
“Cậu nên sợ,” Annabeth nói. “Chị của cậu sẽ không muốn...”
“Nếu chị quan tâm đến chị tôi thì chị đã giúp tôi mang chị ấy trở lại rồi!”
“Việc đổi linh hồn lấy linh hồn ấy à?” tôi nói.
“Đúng thế!”
“Nhưng nếu cậu không cần linh hồn của tôi...”
“Tôi không giải thích với anh!” Cậu bé chớp mắt, những giọt nước mắt lăn xuống. “Và tôi sẽ đưa chị ấy trở về.”
“Bianca sẽ không muốn trở lại đâu,” tôi nói. “Không phải như thế.”
“Anh chẳng hiểu gì về chị ấy cả!” cậu ta gào lên. “Làm sao anh biết được chị ấy muốn gì?”
Tôi nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trong cái lò nướng. Tôi nghĩ về những dòng trong lời tiên tri của Annabeth: Ngươi sẽ đứng lên hoặc ngã xuống dưới bàn tay của ma vương. Chắc đó phải là Minos, và tôi phải thuyết phục Nico không nghe theo lời hắn. “Thế thì hãy hỏi Bianca.”
Bầu trời bỗng dường như trở nên xám xịt.
“Tôi đã cố gắng rồi,” Nico nói với vẻ đau khổ. “Chị ấy không trả lời.”
“Thử lại đi, anh có cảm giác cô ấy sẽ trả lời nếu anh ở đây.”
“Tại sao lại thế?”
“Bởi vì cô ấy vẫn gửi thông điệp Iris cho anh,” tôi nói, và bỗng nhiên có cảm giác tự tin hơn. “Cô ấy đã cố cảnh báo anh những gì đang xảy ra với em, để anh có thể bảo vệ em.”
Nico lắc đầu. “Không thể như thế được.”
“Có một cách để biết sự thật. Em nói em không sợ.” Tôi quay sang phía Eurytion. “Bọn em cần một cái hố, kiểu như một hầm mộ ấy. Và nước và thức ăn.”
“Percy,” Annabeth cảnh báo. “Tớ không nghĩ đây là một ý kiến...”
“Được rồi,” Nico nói. “Tôi sẽ thử.”
Eurytion cào cào lên bộ râu của mình. “Có một cái hố được đào ở phía sau nhà để làm hố rác tự hoại. Chúng ta có thể dùng nó. Cậu bé Cyclops, hãy giúp ta lấy cái thùng đá trong bếp, hy vọng là bọn ma thích uống bia tươi.”
Tác giả :
Rick Riordan