Percy Jackson Tập 4: Cuộc Chiến Chốn Mê Cung
Chương 14
Cánh cửa kim loại bị che mất một nửa bởi cái giỏ đựng đầy khăn tắm bẩn của khách sạn. Tôi không thấy nó có gì lạ cả, nhưng Rachel chỉ cho tôi nơi cần nhìn, và tôi đã nhận ra cái dấu màu xanh nhạt khắc trên kim loại.
“Nó bị bỏ hoang đã lâu rồi,” Annabeth nói.
“Có lần tôi đã thử mở nó,” Rachel nói, “chỉ vì tò mò thôi. Nhưng nó đã bị đóng chặt vì rỉ.”
“Không.” Annabeth bước tới trước. “Nó chỉ cần một cái chạm tay của một con lai.”
Quả là như vậy, ngay khi Annabeth đặt tay lên dấu, nó phát sáng màu xanh. Cánh cửa kim loại từ từ hé mở ra, lộ ra một cầu thang tối dẫn xuống phía dưới.
“Oa.” Rachel trông rất bình tĩnh, nhưng tôi không biết cô ấy có giả vờ tỏ ra như vậy hay không. Cô ấy đã thay sang chiếc áo phông Bảo Tàng Nghệ Thuật Hiện Đại cũ rích và quần jeans loang lổ đầy màu sắc như thường lệ, chiếc lược nhựa màu xanh thò ra khỏi túi. Mái tóc đỏ của cô ấy được buộc gọn đằng sau, nhưng vẫn còn những vụn vàng trên đó, và ánh sáng vàng lấp lánh trên mặt cô. “Vậy... tôi sẽ đi sau các bạn?”
“Cậu dẫn đường,” Annabeth nói với thái độ nửa lịch sự nửa chế giễu. “Dẫn đầu.”
Cầu thang dẫn chúng tôi xuống một đường hầm bằng gạch lớn. Nó tối đến nỗi tôi không thế nhìn thấy chân mình, nhưng Annabeth và tôi đã dự trữ đèn pin. Ngay khi chúng tôi bật chúng lên, Rachel đã hét oai oái.
Một bộ xương đang nhăn răng cười với chúng tôi. Đó không phải là người. Trước tiên trông nó khổng lồ – dài ít nhất là ba mét. Nó bị treo lên, cổ tay và cổ chân bị xích nên trông như một chữ X khổng lồ trên đường hầm. Nhưng điều làm tôi lạnh sống lưng là một hốc mắt đen sì ở giữa cái đầu lâu.
“Cyclops,” Annabeth nói. “Bộ xương này lâu lắm rồi. Không phải... người quen của chúng ta.”
Ý cô ấy là Đó không phải Tyson. Nhưng điều đó cũng không khiến tôi dễ chịu hơn chút nào. Tôi vẫn cảm giác như bộ xương được đặt ở đây như một lời cảnh báo. Dù là cái gì có thể giết chết một Cyclops trưởng thành như vậy thì tôi cũng không muốn gặp nó.
Rachel nuốt nước miếng. “Các cậu có bạn là Cyclops à?”
“Đó là Tyson,” tôi nói. “Em cùng cha khác mẹ với tớ.”
“Em cùng cha khác mẹ?”
“Hy vọng chúng ta có thể tìm được cậu ấy dưới kia,” tôi nói. “Và Grover nữa. Cậu ta là thần rừng.”
“Ồ.” Cô ấy kêu khẽ. “Vậy thì, chúng ta nên đi tiếp thôi.”
Cô ấy bước dưới cánh tay trái của bộ xương và tiếp tục tiến về phía trước. Annabeth và tôi nhìn nhau. Annabeth nhún vai. Chúng tôi theo Rachel vào sâu hơn trong mê cung.
Đi được khoảng mười lăm mét, chúng tôi tới một ngã tư. Trước mặt chúng tôi, hành lang bằng gạch vẫn tiếp tục. Bên phải là những bức tường được xây bằng các phiến đá cẩm thạch cổ. Bên trái là hành lang bẩn thỉu và đầy những gốc cây.
Tôi chỉ sang bên trái. “Nó trông giống đường hầm mà Tyson và Grover đi vào.”
Annabeth nhíu mày. “Ừ, nhưng kiến trúc của hành lang bên phải – những phiến đá cũ kỹ – có lẽ sẽ dẫn chúng ta đến một nơi nào đó cổ kính trong mê cung này, tới xưởng của Daedalus.”
“Chúng ta cần đi thẳng,” Rachel nói.
Annabeth và tôi cùng quay ra nhìn cô ấy.
“Đó là lựa chọn tồi tệ nhất,” Annabeth nói.
“Các cậu không thấy sao?” Rachel hỏi. “Nhìn sàn nhà mà xem.”
Tôi chẳng thấy gì ngoài tường gạch cũ kỹ và bùn đất.
“Có ánh sáng ở đằng kia,” Rachel khăng khăng. “Rất mờ nhạt. Nhưng đi thẳng mới là đường đúng. Phía bên trái, ở phía cuối đường hầm, những gốc cây đó đang di chuyển như các xúc tu, tôi không thích điều đó. Phía bên phải, có một cái bẫy cách đây khoảng sáu mét. Những cái lỗ trên các bức tường, có lẽ là những cái chông. Vậy chúng ta không nên mạo hiểm với nó.”
Tôi chẳng nhìn thấy bất cứ điều gì giống như cô ấy miêu tả, nhưng tôi gật đầu luôn. “Được rồi. Đi thẳng.”
“Cậu tin cô ta à?” Annabeth hỏi.
“Ừ, không tin sao?”
Annabeth trông như muốn cãi nhau, nhưng vẫn khoát tay ý bảo Rachel dẫn đường. Chúng tôi cùng nhau đi sâu xuống hành lang bằng gạch. Nó ngoằn nghoèo và nhiều đường rẽ, nhưng không có thêm đường hầm nào xuất hiện ở hai bên nữa. Dường như chúng tôi đang đi xuống, sâu dần, sâu dần xuống lòng đất.
“Không có cái bẫy nào sao?” Tôi hỏi với tâm trạng lo lắng.
“Chẳng có gì.” Rachel nhíu mày. “Dễ như thế này sao?”
“Tớ không biết,” tôi trả lời. “Nó chưa bao giờ dễ cả.”
“Vậy, Rachel,” Annabeth hỏi, “chính xác là cậu đến từ đâu?”
Nghe giọng điệu thì giống như cô ấy hỏi, Cậu đến từ hành tinh nào? Nhưng dường như Rachel không cảm thấy bị xúc phạm.
“Brooklyn,” cô ấy trả lời.
“Cậu đi về muộn cha mẹ cậu không lo lắng à?”
Rachel thở dài. “Không. Tớ có đi hàng tuần thì họ cũng chẳng để ý.”
“Tại sao lại thế?” Lần này Annabeth nói nghe đỡ mỉa mai hơn. Cô ấy thông cảm được chuyện cãi cọ với cha mẹ.
Trước khi Rachel kịp trả lời, một tiếng kẽo kẹt phát ra trước mặt chúng tôi, giống như người ta đang mở một cánh cửa vĩ đại.
“Cái gì thế?” Annabeth hỏi.
“Tôi không biết,” Rachel trả lời. “Tiếng bản lề bằng kim loại.”
“Ồ, ý nghĩa đấy. Ý tớ là đó là cái gì?”
Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân rung cả hành lang – và đang tiến lại phía chúng tôi.
“Chạy à?” Tôi hỏi.
“Chạy!” Rachel đồng ý.
Chúng tôi quay đầu tháo chạy, nhưng chỉ kịp khoảng sáu mét thì đã đâm sầm vào một vài người bạn cũ. Hai con dracaenae – những người phụ nữ rắn mặc giáp Hy Lạp – chĩa lao vào thẳng ngực chúng tôi. Đứng giữa chúng là Kelli, một hoạt náo viên empousa.
“Nào, nào,” Kelli nói.
Tôi mở nắp thanh Thủy Triều, và Annabeth rút dao ra; nhưng cái bút của t còn chưa kịp biến hình thì Kelli đã vồ lấy Rachel. Bàn tay ả ta biến thành bộ vuốt, và mụ dùng nó nhấc cổ Rachel lên xoay cô ấy tứ phía.
“Lại đưa cả vật nuôi đi dạo cơ à?” Kelli hỏi tôi. “Bọn chúng yếu đuối lắm. Mong manh dễ vỡ!”
Đằng sau chúng tôi, tiếng bước chân to dần. Một cái bóng to lớn bước ra từ bóng tối – người khổng lồ Laistrygonian cao hai mét rưỡi với đôi mắt đỏ rực và bộ răng nanh nhọn hoắt.
Con quái vật liếm môi khi nó nhìn thấy chúng tôi. “Tôi có được ăn chúng không?”
“Không,” Kelli nói. “Chủ của ngươi sẽ cần bọn chúng. Chúng sẽ là trò mua vui thú vị đấy.” Ả ta cười với tôi. “Giờ thì đi thôi, bọn con lai. Hoặc tất cả các ngươi sẽ chết ở đây, bắt đầu với con bé người trần này.”
Đây có lẽ đó là cơn ác mộng kinh khủng nhất của tôi. Và tin tôi đi, tôi đã có rất nhiều cơn ác mộng rồi. Chúng tôi đi về cuối hành lang với hai con dracaenae đi hai bên, và với Kelli cùng con quái vật khổng lồ ở đằng sau, để đề phòng chúng tôi bỏ chạy. Dường như chẳng có ai lo việc chúng tôi chạy về phía trước. Đó chính là hướng bọn chúng đang áp giải chúng tôi đến.
Ở phía trước tôi nhìn thấy những cánh cổng bằng đồng. Chúng cao chừng ba mét, được trang trí với hai thanh kiếm bắt chéo. Đằng sau đó là những tiếng huyên náo, nghe như một đám đông.
“Ôi, đúng rồiiiiiiii,” nữ yêu mình rắn phía bên trái nói. “Ngươi sẽ rất quen thuộc với khách mời của bọn ta đấy.”
Tôi chưa bao giờ nhìn tận mặt một con dracaena trước đây, và tôi cũng chưa bao giờ liều mình để làm việc ấy. Đó sẽ là một khuôn mặt đẹp nếu cái lưỡi của ả không phải là lưỡi rắn, tròng mắt màu vàng và con ngươi màu đen. Ả mặc giáp đồng dài đến thắt lưng. Phía bên dưới, thay vì đôi chân là hai mình rắn to lớn với những vảy màu đồng và xanh lục. Ả vừa đi vừa trườn, như đang đi trên ván trượt vậy.
“Khách mời của các ngươi là ai?” tôi hỏi.
Mụ ta rít lên phì phì, có thể đó là tiếng cười. “Ngươi sẽ biết thôiiiii. Sẽ nhanh chóng quen ấy mà. Dù saoooo thì đó cũng là anh trai của ngươi.”
“Cái gì của ta?” Ngay lập tức tôi nghĩ tới Tyson, nhưng điều đó là không thể. Ả đang nói đến cái gì vậy nhỉ?
Gã khổng lồ tiến tới và mở cửa. Hắn túm áo Annabeth nhấc lên và nói, “Ngươi đứng đây.”
“Này!” cô ấy phản kháng, nhưng gã kia to lớn gấp hai lần cô ấy, và hắn đã kịp tịch thu kiếm của tôi và dao của Annabeth rồi.
Kelli cười to. Ả ta vẫn đang kề móng vuốt vào cổ Rachel. “Đi nào, Percy. Mua vui cho chúng ta. Chúng ta sẽ chờ ở đây với các bạn ngươi, để ngươi liệu mà cư xử đúng mực.”
Tôi nhìn Rachel. “Xin lỗi nhé. Tớ sẽ đưa được cậu ra khỏi đây.”
Cô ấy cố gắng gật đầu trong hoàn cảnh móng vuốt đang kề cổ. “Vậy thì tuyệt quá.”
Một con dracaenae đẩy tôi tới chỗ cửa vào bằng mũi giáo, và tôi bước ra, đó là sàn của một trường đấu.
Có thể đó không phải là trường đấu to nhất tôi từng tới, nhưng cả một khu vực như vậy ở dưới lòng đất thì quả là rất rộng. Sàn đấu bằng đất hình tròn, đủ rộng để bạn có thể lái xe xung quanh mép sàn nếu bạn cẩn thận. Ở giữa sàn đấu, một trận đấu đang diễn ra giữa một người khổng lồ và một nhân mã. Nhân mã trông có vẻ hoảng hốt. Anh ta đang phi quanh kẻ thù của mình, tay cầm kiếm và khiên, trong khi gã khổng lồ giơ mũi lao to bằng cột điện thoại lên và đám đông thì đang reo hò.
Hàng ghế đầu tiên cao hơn sàn đấu khoảng chừng bốn mét. Những chiếc ghế làm hoàn toàn bằng đá bao quanh, và tất cả đều kín chỗ. Khán giả gồm những người khổng lồ, dracaenae, á thần, telekhine, và nhiều con vật kỳ cục hơn thế: các con quỷ cánh dơi, và các loài sinh vật một nửa là loài người, một nửa còn lại bạn có thể gọi tên chúng – chim, bò sát, côn trùng, hay động vật có vú.
Nhưng kinh dị nhất là những cái đầu lâu. Đấu trường chất đầy đầu lâu. Chúng được giăng xung quanh rào chắn. Hàng đống đầu lâu cao gần một mét được dùng làm bậc thang giữa các hàng ghế. Chúng nhăn nhở trên những ngọn giáo ở cuối khán đài và được treo trên những sợi xích trên trần nhà tạo thành những chiếc đèn chùm kinh dị. Một số đầu lâu trông đã rất cũ – chẳng có gì ngoài xương khô trắng. Một số cái khác trông mới hơn rất nhiều. Tôi sẽ không mô tả chúng ra đây. Tin tôi đi, các bạn cũng chẳng muốn nghe điều đó đâu.
Ở chính giữa tất cả mớ hổ lốn trên, được trưng bày trang trọng trên tường khán đài, là một thứ chẳng có mấy ý nghĩa đối với tôi – một tấm biểu ngữ màu xanh với hình cây quyền trượng của thần Poseidon ở giữa. Nó làm cái gì ở một nơi như thế này?
Bên trên tấm biểu ngữ là một kẻ thù cũ của tôi – đang ngồi trên ghế danh dự.
“Luke,” tôi nói.
Không biết trong đám đông huyên náo hắn có nghe thấy tôi nói hay không, nhưng hắn mỉm cười lạnh lẽo. Hắn đang mặc một chiếc quần lính, áo phông trắng và giáp che ngực bằng đồng, giống như những gì tôi thấy trong giấc mơ. Nhưng có điều hơi lạ là hắn không mang theo kiếm. Bên cạnh hắn là gã khổng lồ to lớn nhất mà tôi từng thấy, to hơn cái gã đang đánh nhau với nhân mã rất nhiều. Hắn phải cao hơn bốn mét, và ngồi choán mất ba cái ghế. Hắn chỉ mặc mỗi cái khố, trông như những võ sĩ su mô Nhật Bản. Da hắn đỏ thẫm và xăm trổ đầy hình sóng biển màu xanh. Tôi đoán hắn có thể là vệ sĩ mới của Luke hay thứ gì đó tương tự như thế.
Có tiếng kêu cứu trên sàn đấu, và tôi nhảy lùi lại khi nhân mã ngã nhào xuống mặt sàn ngay bên cạnh tôi.
Anh ta nhìn tôi cầu khẩn. “Cứu!”
Tôi với tay tìm kiếm, nhưng nó đã bị tịch thu và vẫn chưa quay trở lại túi của tôi.
Nhân mã cố gắng đứng dậy trong khi gã khổng lồ đang tiến đến, lăm lăm mũi lao trong tay.
Một bàn tay đầy móng vuốt nắm lấy vai tôi. “Nếu ngươi biết quý trọng mạng ssssống của các bbbbbbạn ngươi,” con dracaena đang áp giải tôi nói, “thì đừng có xía mũi vào. Trận này khôôôông phải của ngươi. Chờ đến lượt đi.”
Nhân mã không đứng lên nổi nữa. Anh ta đã bị gãy một chân. Người khổng lồ đặt bàn chân khổng lồ của gã lên ngực nhân mã và giơ mũi lao lên. Gã quay lại nhìn Luke. Đám đông vui vẻ hò hét: “GIẾT ĐI! GIẾT ĐI!”
Luke không có phản ứng gì, nhưng gã su mô xăm trổ ngồi cạnh hắn đứng dậy. Gã su mô mỉm cười với anh chàng người ngựa, kẻ đang van nài thảm thiết: “Đừng! Xin đừng!”
Sau đó gã su mô giơ tay ra và ra hiệu với ngón tay cái chĩa xuống.
Tôi nhắm mắt lại khi đấu sĩ khổng lồ ra đòn kết thúc. Khi tôi mở mắt ra, nhân mã đã biến mất, tan thành tro bụi. Tất cả những gì còn lại chỉ là một cái móng ngựa mà gã khổng lồ lấy làm chiến lợi phẩm để khoe với đám đông. Cả đấu trường reo hò sung sướng.
Một cánh cổng mở ra ở đầu kia khán đài và gã khổng lồ bước ra trong vinh quang ch thắng.
Trên ghế danh dự, gã su mô giơ tay lên ra hiệu mọi người im lặng.
“Một trận đấu hay!” tiếng hắn gầm vang. “Nhưng không có gì ta không chứng kiến trước đây. Cậu còn có gì nữa hả, Luke, con trai của Hermes?”
Luke nghiến chặt hàm răng. Có thể thấy hắn không thích bị gọi là con trai của Hermes. Hắn ghét cha mình. Tuy nhiên Luke vẫn điềm tĩnh đứng lên. Mắt hắn sáng lên. Sự thật thì hắn dường như đang có tâm trạng rất tốt.
“Chúa tể Antaeus,” Luke nói đủ lớn để cả đám đông cùng nghe thấy. “Ngài là một chủ nhà tuyệt vời! Chúng tôi rất hạnh phúc được mua vui cho ngài, để trả ơn ngài đã cho chúng tôi đi qua lãnh địa của ngài.”
“Một ơn huệ ta vẫn chưa nhận được,” Antaeus gầm lên. “Ta muốn được giải trí!”
Luke cúi rạp xuống. “Tôi đảm bảo chiến binh sắp ra trường đấu bây giờ hay hơn gã nhân mã kia nhiều. Tôi có một người em của ngài.” Nói rồi hắn chỉ vào tôi. “Percy Jackson, con trai của Poseidon.”
Đám đông bắt đầu chế giễu và ném đá vào tôi, tôi tránh được gần hết, nhưng vẫn bị một vết cắt khá sâu ở má.
Mắt Antaeus sáng bừng lên. “Con trai của Poseidon à? Vậy hắn sẽ đánh hay đấy! Hoặc là chết cũng hay!”
“Nếu cái chết của hắn làm ngài vui vẻ,” Luke nói, “thì ngài sẽ cho quân đội của chúng tôi đi qua lãnh thổ của ngài chứ?”
“Có thể!” Antaeus nói.
Luke có vẻ không vui lắm với hai từ “có thể.” Hắn liếc nhìn tôi, như thể cảnh báo tốt nhất là tôi nên chết một cú ngoạn mục, nếu không tôi sẽ tha hồ mà gặp rắc rối.
“Luke!” Annabeth hét lên. “Dừng trò này lại đi! Thả bọn tớ đi!”
Có vẻ lúc này Luke mới để ý đến cô ấy. Hắn bối rối một giây lát. “Annabeth?”
“Vẫn còn đủ thời gian cho các chiến binh nữ cơ mà,” Antaeus cắt ngang. “Giờ thì, Percy Jackson, ngươi chọn vũ khí nào?”
Con dracaenae đẩy tôi vào giữa đấu trường.
Tôi ngẩng lên nhìn Antaeus. “Sao ngươi có thể là con trai của thần Poseidon được?”
Antaeus cười to, cả khán đài cũng cười theo.
“Ta là đứa con yêu của ông ấy!” Antaeus nói sang sảng. “Hãy nhìn xem, đền thờ ta xây cho Vị thần Động đất, được xây bằng đầu lâu của tất cả những kẻ ta đã giết nhân danh ông ấy! Và sọ ngươi cũng gia nhập hàng ngũ thôi!”
Tôi kinh hãi nhìn tất cả những cái đầu lâu – có hàng trăm cái, và tấm biểu ngữ của Poseidon. Sao đây có thể là đền thờ cho cha tôi được? Cha tôi là người tốt. Ông ấy còn chưa bao giờ đòi tôi một tấm thiệp nhân Ngày của Cha, nói gì đến những cái đầu lâu.
“Percy!” Annabeth gọi tôi. “Mẹ hắn là Gaea! Gae...”
Gã khổng lồ Laistrygonian đang áp giải Annabeth đã lấy tay che miệng cô ấy. Mẹ hắn là Gaea. Mẹ Trái Đất. Annabeth cố nói với tôi rằng điều này có một ý nghĩa quan trọng, nhưng tôi không rõ tại sao. Có lẽ vì gã này có cả cha lẫn mẹ đều là thần hay sao? Như vậy sẽ rất khó giết hắn.
“Ngươi bị điên rồi, Antaeus,” tôi nói. “Nếu ngươi nghĩ đây là đóng góp lớn thì đúng là ngươi chẳng hiểu gì về thần Poseidon cả.”
Đám đông la hét chế nhạo tôi, nhưng Antaeus giơ tay ra dấu im lặng.
“Vũ khí,” hắn nhấn mạnh. “Và chúng ta sẽ xem ngươi chết như thế nào. Ngươi dùng rìu? Khiên? Lưới? Hay súng phun lửa?”
“Chỉ cần kiếm của ta,” tôi trả lời.
Những con quái vật cười nghiêng ngả, nhưng ngay lập tức, thanh Thủy Triều đã quay lại trong tay tôi. Và một số giọng nói trong đám đông trở nên hoảng sợ. Lưỡi kiếm bằng đồng phát ra ánh sáng mờ ảo.
“Hiệp một!” Antaeus tuyên bố. Cánh cổng mở ra, và một con dracaena trườn ra. Một tay mụ cầm cây đinh ba, tay kia cầm mảnh lưới – kiểu đấu sĩ cổ điển. Hồi ở trại tôi đã được rèn luyện để đấu lại kiểu vũ khí này suốt mấy năm trời rồi.
Mụ ta thử đâm tôi, nhưng tôi tránh được. Mụ tung lưới, hy vọng bắt được tay cầm kiếm của tôi, nhưng tôi cũng tránh sang bên một cách dễ dàng, bẻ gãy cây giáo của mụ và đâm thẳng Thủy Triều qua khe hở trên bộ giáp của mụ ta. Với tiếng la khóc quằn quại, nữ yêu bốc hơi và biến mất, và tiếng reo hò của đám đông tắt lịm.
“Không!” Antaeus rống lên. “Quá nhanh! Ngươi phải chờ lệnh mới được giết. Chỉ ta mới được quyền ra lệnh!”
Tôi liếc nhìn Annabeth và Rachel. Tôi phải tìm cách thả họ ra, có thể đánh lạc hướng bọn lính canh chẳng hạn.
“Làm tốt lắm, Percy.” Luke mỉm cười. “Ngươi tiến bộ hơn nhiều đấy. Ta đã ban cho ngươi điều đó.”
“Hiệp hai!” Antaeus hét lên. “Và lần này từ từ thôi đấy! Để chúng ta còn tiêu khiển! Phải chờ lệnh ta mới được giết, NẾU KHÔNG THÌ LIỆU HỒN!”
Cánh cổng lại bật mở, và lần này một chiến binh trẻ bước ra. Cậu ta chỉ hơn tuổi tôi một chút, khoảng mười sáu. Cậu ta có mái tóc đen bóng mượt, và mắt trái được bịt một miếng băng. Chiến binh trẻ này gầy gò và mảnh dẻ khiến bộ giáp Hy Lạp trở nên thùng thình trên người cậu ta. Chàng chiến binh trẻ cắm kiếm xuống đất, chỉnh lại đai chiếc khiên và đội chiếc mũ giáp đuôi ngựa lên.
“Cậu là ai?” tôi hỏi.
“Ethan Nakamura,” cậu ta đáp. “Ta phải giết ngươi.”
“Sao cậu phải làm vậy?”
“Này!” một con quái vật trên khán đài chế giễu. “Đừng có nói chuyện nữa, chiến đấu đi chứ!” Những con khác cũng hưởng ứng.
“Ta phải chứng tỏ bản thân,” Ethan bảo tôi. “Cách duy nhất để được gia nhập.”
Và cùng với câu đó, cậu ta ra đòn tấn công. Kiếm của chúng tôi chạm nhau giữa không trung và đám đông hò hét. Chuyện này chẳng hay ho chút nào. Tôi không muốn phải đánh nhau để mua vui cho một lũ quái vật, nhưng Ethan Nakamura không cho tôi lựa chọn nào khác.
Cậu ta dồn dập tấn công lên. Cậu ta đánh khá hay. Theo tôi biết thì Ethan chưa bao giờ đến Trại Con Lai, nhưng cậu ta đã được luyện tập rất nhiều. Cậu ta tránh được hầu hết mọi cú đánh của tôi và suýt dùng khiên để đập lại tôi, nhưng tôi đã kịp nhảy lùi lại. Cậu ta đâm tiếp, và tôi lại tránh sang bên. Chúng tôi thay nhau đâm rồi tránh để thăm dò cách đánh của nhau. Tôi cố gắng lợi dụng phía mắt bị mù của Ethan, nhưng cũng không có tác dụng gì mấy. Cậu ta có lẽ đã chiến đấu với chỉ một mắt từ rất lâu rồi, vì cậu ấy rất giỏi phòng ngự phía trái.
“Máu!” lũ quái vật la ó.
Đối thủ của tôi nhìn lên phía khán đài. Tôi nhận ra đó chính là điểm yếu của cậu ta. Ethan cần phải gây ấn tượng cho chúng. Còn tôi thì không.
Cậu ta hét lên và xô tấn công tôi, nhưng tôi né được và lùi lại, để Ethan đuổi theo tôi.
“Êeeeee!” Antaeus nói. “Đứng lại và chiến đấu đi chứ!”
Ethan tấn công dồn dập, nhưng tôi dễ dàng phòng ngự, ngay cả khi không có khiên. Cậu ta mặc để phòng ngự – một bộ giáp nặng và cả khiên nữa – điều đó gây bất lợi khi chơi tấn công. Tôi nhẹ nhàng hơn và nhanh hơn. Đám đông trở nên điên loạn, gào thét phản đối và bắt đầu ném đá. Chúng tôi đã chiến đấu khoảng gần năm phút và máu vẫn chưa đổ ra.
Cuối cùng Ethan cũng mắc sai lầm. Khi cậu ta đang cố đâm vào bụng tôi, tôi khóa kiếm của cậu ta lại bằng thanh Thủy Triều của tôi và vặn. Kiếm của Ethan rơi xuống sàn. Trước khi để cậu ta kịp hoàn hồn, tôi dùng chuôi kiếm đánh lên mũ giáp của cậu ta, và đẩy cậu ta ngã xuống. Bộ giáp nặng nề hóa ra lại có lợi cho tôi nhiều hơn. Cậu ta ngã ngửa ra đất, choáng váng và mệt mỏi. Tôi kề mũi kiếm lên ngực cậu ta.
“Kết thúc đi,” Ethan rên rỉ.
Tôi ngẩng lên nhìn Antaeus. Khuôn mặt đỏ lừ của hắn đanh lại vì giận dữ, nhưng hắn vẫn giơ tay ra và làm một dấu ngón tay cái trỏ xuống.
“Quên đi.” Tôi tra kiếm vào vỏ.
“Đừng có ngu ngốc,” Ethan tiếp tục rên rỉ. “Chúng sẽ giết cả hai chúng ta đấy.”
Tôi đưa tay ra cho cậu ta. Ethan ngần ngại nắm lấy nó. Tôi giúp cậu ấy đứng dậy.
“Không ai được quyền coi thường trò chơi như vậy!” Antaeus gào rống. “Cả hai ngươi sẽ phải làm vật hiến tế cho Poseidon!”
Tôi nhìn Ethan. “Khi nào có cơ hội thì chạy nhé.” Sau đó tôi quay lại nói với Antaeus. “Sao ngươi không tự chiến đấu với ta? Nếu ngươi được cha ưu ái thì hãy chứng minh nó đi!”
Bọn quái vật gầm gừ trên khán đài. Antaeus nhìn quanh, và hình như nhận ra hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu nói không, hắn sẽ trở thành kẻ hèn nhát.
“Ta là võ sĩ đấu vật mạnh nhất thế giới đấy nhóc ạ,” hắn cảnh báo tôi. “Ta đã tập từ hồi mới có môn pankration kia!”
“Pankration là gì?” tôi hỏi.
“Ý hắn là chiến đấu cho đến chết,” Ethan nói. “Không có luật lệ. Không giới hạn. Nó từng là một môn thi đấu thể thao Olympic.
“Cảm ơn về lời mách nước,” tôi nói.
“Không có gì.”
Rachel đang mở to mắt nhìn tôi. Annabeth lắc đầu quầy quậy, trong khi tay gã khổng lồ Laistrygonian vẫn bịt chặt lấy miệng cô ấy.
Tôi chỉ kiếm vào Antaeus. “Người chiến thắng sẽ được tất cả! Ta thắng, tất cả chúng ta sẽ được đi. Ngươi thắng, chúng ta sẽ chết. Ta thề có dòng sông Styx.”
Antaeus cười ha hả. “Sẽ nhanh thôi. Ta đồng ý với những điều khoản của ngươi!”
Hắn nhảy qua rào vào trường đấu.
“Chúc may mắn,” Ethan nói với tôi. “Cậu sẽ cần tới nó.” Rồi cậu ta nhanh chóng lùi lại.
Antaeus bẻ đốt ngón tay răng rắc. Hắn cười toe toét, và tôi thấy ngay cả răng hắn cũng được chạm khắc hình sóng biển, có lẽ khiến việc đánh răng sau khi ăn trở nên khốn khổ.
“Ngươi chọn vũ khí nào?” hắn hỏi.
“Ta vẫn dùng kiếm của ta. Ngươi?”
Hắn đưa bàn tay vĩ đại lên và xua xua ngón tay: “Ta chẳng cần vũ khí gì cả. Cậu Luke, cậu làm trọng tài đợt này nhé.”
Luke mỉm cười nhìn xuống chỗ tôi. “Rất hân hạnh, thưa ngài.”
Antaeus bất thình lình tấn công, tôi chui qua chân hắn và chém vào bắp chân sau của hắn.
“Aaaaa!” hắn hét lên. Nhưng nơi đáng lẽ phải có máu chảy ra lại chỉ có một dòng cát, giống như tôi vừa chém một bên chiếc đồng hồ cát vậy. Nó chảy xuống nền sàn đấu bằng đất, rồi đất bắt bám xung quanh chân hắn, gần giống như một cái khuôn. Khi đất rơi ra, vết thương lành trở lại.
Hắn lại tiếp tục tấn công. May mắn là tôi đã có kinh nghiệm đánh nhau với các gã khổng lồ. Lần này tôi tránh sang bên và chém vào dưới cánh tay hắn. Nguyên cả phần lưỡi của thanh Thủy Triều đâm sâu vào dẻ sườn của hắn. Đó là tin tốt. Còn tin xấu là thanh Thủy Triều tuột khỏi tay tôi khi tên khổng lồ quay lại, và tôi bị ném băng qua phía bên kia trường đấu, không một tấc sắt trong tay.
Antaeus rống lên đau đớn. Tôi chờ đợi hắn tan biến vào không khí. Chẳng có con quái vật nào chịu nổi một đòn tấn công trực tiếp bằng thanh Thủy Triều . Lưỡi kiếm đồng celestial chắc đang tiêu hủy hắn. Nhưng Antaeus đang mò mẫm tìm vết thương, và hắn rút lưỡi kiếm ra, ném nó về phía sau. Cát lại chảy ra từ vết thương, nhưng một lần nữa đất lại bao phủ lấy hắn. Đất ôm trọn hắn đến tận vai. Ngay khi lớp đất đó trôi đi, Antaeus lại khỏe mạnh bình thường.
“Giờ thì ngươi hiểu tại sao ta không bao giờ thua chưa, á thần!” Antaeus hả hê nói. “Đến đây để ta nghiền nát ngươi nào! Sẽ nhanh thôi!”
Antaeus đứng giữa tôi và thanh kiếm của tôi. Tuyệt vọng, tôi liếc nhìn hai bên, và bắt gặp ánh mắt của Annabeth.
Mặt đất, tôi nghĩ. Annabeth đang cố nói với tôi điều gì nhỉ? Mẹ của Antaeus là Gaea, đất mẹ, một trong những nữ thần cổ xưa nhất. Cha của Antaeus có thể là Poseidon, nhưng Gaea vẫn luôn bảo vệ, cứu sống hắn ta. Tôi sẽ không thể làm gì được hắn một khi hắn vẫn đứng trên mặt đất.
Tôi cố đi quanh hắn, nhưng Antaeus đoán trước được động thái của tôi. Hắn chặn đường tôi, cười khùng khục. Giờ thì hắn đang coi tôi như một món đồ chơi. Tôi bị dồn vào góc.
Tôi ngẩng lên nhìn sợi xích trên trần nhà, với những cái sọ kẻ thù của hắn ta được treo lắc lư trên các cái móc. Đột nhiên tôi có một ý tưởng.
Tôi giả vờ chạy sang một bên. Antaeus chặn đường tôi. Đám đông reo mừng và hò hét, muốn Antaeus xử tôi, nhưng hắn còn đang mải mê với trò vui.
“Thằng nhóc yếu ớt,” hắn nói. “Chẳng đáng là con thần biển chút nào!”
Tôi cảm thấy chiếc bút đã quay lại túi của tôi, nhưng Antaeus không hay biết gì về chuyện đó. Hắn sẽ nghĩ thanh Thủy Triều vẫn nằm trên đất đằng sau hắn. Hắn sẽ nghĩ mục đích của tôi là lấy lại thanh kiếm. Đó không hẳn là một lợi thế, nhưng đó là tất cả những gì tôi có!
Tôi tấn công thẳng trực tiếp, cúi thấp để hắn tưởng tôi chuẩn bị chui qua hai chân hắn một lần nữa. Khi hắn đang cúi xuống, chuẩn bị sẵn sàng để bắt tôi như một vận động viên bắt bóng, tôi bèn nhảy cao hết mức có thể – đạp lên tay hắn, leo lên vai hắn như thể nó là một chiếc thang, và đạp cả giày lên đầu hắn. Hắn phản ứng một cách tự nhiên. Đứng thẳng dậy đầy căm phẫn và hét lớn “NÀY!”. Tôi tận dụng lực của hắn để quăng mình lên phía trần nhà. Tôi bắt được phần trên cùng của một sợi xích, và những cái móc cộng với đầu lâu đang kêu chói tai bên dưới chân tôi. Tôi quấn hai chân quanh sợi xích, giống như tôi vẫn thường làm với môn dây trong giờ thể dục. Tôi rút thanh Thủy Triều ra và cưa đứt sợi xích bên cạnh tôi.
“Xuống đây, đồ hèn!” Antaeus rống lên. Hắn cố túm tôi, nhưng tôi đang ở ngoài tầm với. Vừa treo mình trên dây, tôi vừa hét, “Lên đây mà bắt ta! Hay là ngươi quá béo và chậm chạp?”
Hắn rống lên và túm tôi lần nữa. Hắn bắt được một sợi dây và cố đu mình lên. Khi hắn đang vật lộn để leo lên, tôi hạ thấp sợi xích đã bị cưa xuống, đầu tiên là phần móc. Tôi phải thử hai lần, nhưng cuối cùng tôi đã móc được dây xích vào khố của Antaeus.
“AAAA!” Antaeus la hét. Tôi nhanh chóng luồn sợi xích trên tay qua một mắt trên dây xích của tôi và kéo nó căng hết mức có thể. Antaeus cố gắng quay lại mặt đất nhưng không thể bởi khố của hắn bị treo trên móc. Hắn phải dùng cả hai tay bám vào dây xích để khỏi bị ngã lộn đầu xuống đất. Tôi cầu nguyện rằng cái khố và dây xích có thể giữ hắn lại thêm vài giây nữa. Khi Antaeus đang bận nguyền rủa và vùng vẫy, tôi nhảy nhót từ dây xích này sang dây xích khác, vừa đu vừa chém như một con khỉ điên. Tôi tạo thành các thòng lọng với những móc và mắt xích kim loại. Tôi không hiểu sao mình có thể làm như vậy. Mẹ luôn nói tôi có khả năng làm mọi vật quấn lại với nhau. Vả lại tôi cũng đang tuyệt vọng để cứu các bạn của mình. Dù sao thì chỉ trong vài phút, tôi đã treo được tên khổng lồ lên khỏi mặt đất, gầm gừ vô vọng giữa một đống móc và dây xích.
Tôi thả mình xuống đất, mồ hôi đầm đìa và thở hổn hển. Tay tôi trầy da chảy máu vì đu dây.
“Thả tao xuống!” Antaeus hò hét.
“Thả anh ta ra!” Luke yêu cầu tôi. “Anh ta là chủ nhà của chúng ta cơ mà!”
Tôi mở nắp thanh Thủy Triều. “Ta sẽ thả hắn.”
Và sau đó tôi đâm vào bụng gã khổng lồ. Hắn rống lên và cát tuôn chảy ra từ vết thương, nhưng hắn đang ở quá cao để có thể chạm tới mặt đất, và đất mẹ không thể dâng lên cao để trị lành vết thương cho hắn. Antaeus tan biến dần, từng phần, từng phần một, cho đến khi chẳng còn gì sót lại ngoài một chùm dây xích đung đưa, một cái khố to khổng lồ treo trên móc, và một mớ những đầu lâu đang cười nhăn nhở và nhảy múa trên đầu tôi như thể cuối cùng thì họ cũng được cười mãn nguyện.
“Jackson!” Luke hét lên. “Lẽ ra ta phải giết ngươi từ lâu rồi mới phải!”
“Ngươi đã cố,” tôi nhắc cho hắn nhớ. “Hãy để bọn ta qua đi, Luke. Chúng ta đã có giao kèo với Antaeus. Ta là người thắng cuộc.”
Hắn làm đúng theo những gì tôi nghĩ. Hắn nói, “Antaeus đã chết. Lời thề của hắn cũng chết theo. Nhưng hôm nay ta khá nhân từ nên sẽ để ngươi chết một cách khẩn trương nhất.”
Hắn chỉ Annabeth. “Thả cô gái ra.” Giọng hắn hơi run run một chút. “Ta sẽ nói chuyện với cô ấy trước – trước chiến thắng vĩ đại của chúng ta.”
Những con quái vật trên khán đài đã rút vũ khí ra hoặc là giơ móng vuốt. Chúng tôi không còn đường thoát. Và hoàn toàn bị áp đảo về số lượng.
Tôi cảm nhận một vật gì đó trong túi – một cảm giác lạnh buốt, và mỗi lúc một lạnh hơn. Chiếc còi gọi chó. Tôi cầm chặt lấy nó. Đã nhiều ngày nay tôi tránh không sử dụng món quà của Quintus. Rất có thể đó là một cái bẫy. Nhưng giờ... tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi lấy nó ra khỏi túi và thổi. m thanh của nó không nghe được, và nó vỡ ra thành từng mảnh băng, tan chảy trên tay tôi.
Luke cười lớn. “Cái đó để làm gì thế nhỉ?”
Từ đằng sau tôi một tiếng hét đột ngột vang lên. Tên khổng lồ Laistrygonian nãy giờ vẫn canh giữ Annabeth bay vèo qua mặt tôi và đập vào tường.
“HÚÚÚÚÚ!”
Kelli con empousa hét lên thất thanh khi một con chó đen khổng lồ nặng khoảng hơn hai trăm cân nhấc bổng ả lên như một món đồ chơi và ném cô ta bay thẳng vào lòng Luke... Cô chó O’Leary gầm gừ khiến hai tên lính canh dracaenae lùi lại. Trong một chốc, tất cả lũ quái vật trên khán đài chưa hết bàng hoàng.
“Đi thôi!” tôi gọi các bạn mình. “Đi nào O’Leary!”
“Cửa ra phía xa ấy!” Rachel gào to. “Đó là lối đi đúng đấy!”
Ethan Nakamura cũng nhận ra ám hiệu. Chúng tôi cùng nhau chạy như bay, băng qua đấu trường về phía cửa ra đằng xa. Con O’Leary theo sát chúng tôi. Trong khi chạy thục mạng, tôi vẫn còn nghe thấy những âm thanh huyên náo hỗn độn của cả một đội quân hùng hậu đang nhảy xuống từ khán đài và đuổi theo chúng tôi.
“Nó bị bỏ hoang đã lâu rồi,” Annabeth nói.
“Có lần tôi đã thử mở nó,” Rachel nói, “chỉ vì tò mò thôi. Nhưng nó đã bị đóng chặt vì rỉ.”
“Không.” Annabeth bước tới trước. “Nó chỉ cần một cái chạm tay của một con lai.”
Quả là như vậy, ngay khi Annabeth đặt tay lên dấu, nó phát sáng màu xanh. Cánh cửa kim loại từ từ hé mở ra, lộ ra một cầu thang tối dẫn xuống phía dưới.
“Oa.” Rachel trông rất bình tĩnh, nhưng tôi không biết cô ấy có giả vờ tỏ ra như vậy hay không. Cô ấy đã thay sang chiếc áo phông Bảo Tàng Nghệ Thuật Hiện Đại cũ rích và quần jeans loang lổ đầy màu sắc như thường lệ, chiếc lược nhựa màu xanh thò ra khỏi túi. Mái tóc đỏ của cô ấy được buộc gọn đằng sau, nhưng vẫn còn những vụn vàng trên đó, và ánh sáng vàng lấp lánh trên mặt cô. “Vậy... tôi sẽ đi sau các bạn?”
“Cậu dẫn đường,” Annabeth nói với thái độ nửa lịch sự nửa chế giễu. “Dẫn đầu.”
Cầu thang dẫn chúng tôi xuống một đường hầm bằng gạch lớn. Nó tối đến nỗi tôi không thế nhìn thấy chân mình, nhưng Annabeth và tôi đã dự trữ đèn pin. Ngay khi chúng tôi bật chúng lên, Rachel đã hét oai oái.
Một bộ xương đang nhăn răng cười với chúng tôi. Đó không phải là người. Trước tiên trông nó khổng lồ – dài ít nhất là ba mét. Nó bị treo lên, cổ tay và cổ chân bị xích nên trông như một chữ X khổng lồ trên đường hầm. Nhưng điều làm tôi lạnh sống lưng là một hốc mắt đen sì ở giữa cái đầu lâu.
“Cyclops,” Annabeth nói. “Bộ xương này lâu lắm rồi. Không phải... người quen của chúng ta.”
Ý cô ấy là Đó không phải Tyson. Nhưng điều đó cũng không khiến tôi dễ chịu hơn chút nào. Tôi vẫn cảm giác như bộ xương được đặt ở đây như một lời cảnh báo. Dù là cái gì có thể giết chết một Cyclops trưởng thành như vậy thì tôi cũng không muốn gặp nó.
Rachel nuốt nước miếng. “Các cậu có bạn là Cyclops à?”
“Đó là Tyson,” tôi nói. “Em cùng cha khác mẹ với tớ.”
“Em cùng cha khác mẹ?”
“Hy vọng chúng ta có thể tìm được cậu ấy dưới kia,” tôi nói. “Và Grover nữa. Cậu ta là thần rừng.”
“Ồ.” Cô ấy kêu khẽ. “Vậy thì, chúng ta nên đi tiếp thôi.”
Cô ấy bước dưới cánh tay trái của bộ xương và tiếp tục tiến về phía trước. Annabeth và tôi nhìn nhau. Annabeth nhún vai. Chúng tôi theo Rachel vào sâu hơn trong mê cung.
Đi được khoảng mười lăm mét, chúng tôi tới một ngã tư. Trước mặt chúng tôi, hành lang bằng gạch vẫn tiếp tục. Bên phải là những bức tường được xây bằng các phiến đá cẩm thạch cổ. Bên trái là hành lang bẩn thỉu và đầy những gốc cây.
Tôi chỉ sang bên trái. “Nó trông giống đường hầm mà Tyson và Grover đi vào.”
Annabeth nhíu mày. “Ừ, nhưng kiến trúc của hành lang bên phải – những phiến đá cũ kỹ – có lẽ sẽ dẫn chúng ta đến một nơi nào đó cổ kính trong mê cung này, tới xưởng của Daedalus.”
“Chúng ta cần đi thẳng,” Rachel nói.
Annabeth và tôi cùng quay ra nhìn cô ấy.
“Đó là lựa chọn tồi tệ nhất,” Annabeth nói.
“Các cậu không thấy sao?” Rachel hỏi. “Nhìn sàn nhà mà xem.”
Tôi chẳng thấy gì ngoài tường gạch cũ kỹ và bùn đất.
“Có ánh sáng ở đằng kia,” Rachel khăng khăng. “Rất mờ nhạt. Nhưng đi thẳng mới là đường đúng. Phía bên trái, ở phía cuối đường hầm, những gốc cây đó đang di chuyển như các xúc tu, tôi không thích điều đó. Phía bên phải, có một cái bẫy cách đây khoảng sáu mét. Những cái lỗ trên các bức tường, có lẽ là những cái chông. Vậy chúng ta không nên mạo hiểm với nó.”
Tôi chẳng nhìn thấy bất cứ điều gì giống như cô ấy miêu tả, nhưng tôi gật đầu luôn. “Được rồi. Đi thẳng.”
“Cậu tin cô ta à?” Annabeth hỏi.
“Ừ, không tin sao?”
Annabeth trông như muốn cãi nhau, nhưng vẫn khoát tay ý bảo Rachel dẫn đường. Chúng tôi cùng nhau đi sâu xuống hành lang bằng gạch. Nó ngoằn nghoèo và nhiều đường rẽ, nhưng không có thêm đường hầm nào xuất hiện ở hai bên nữa. Dường như chúng tôi đang đi xuống, sâu dần, sâu dần xuống lòng đất.
“Không có cái bẫy nào sao?” Tôi hỏi với tâm trạng lo lắng.
“Chẳng có gì.” Rachel nhíu mày. “Dễ như thế này sao?”
“Tớ không biết,” tôi trả lời. “Nó chưa bao giờ dễ cả.”
“Vậy, Rachel,” Annabeth hỏi, “chính xác là cậu đến từ đâu?”
Nghe giọng điệu thì giống như cô ấy hỏi, Cậu đến từ hành tinh nào? Nhưng dường như Rachel không cảm thấy bị xúc phạm.
“Brooklyn,” cô ấy trả lời.
“Cậu đi về muộn cha mẹ cậu không lo lắng à?”
Rachel thở dài. “Không. Tớ có đi hàng tuần thì họ cũng chẳng để ý.”
“Tại sao lại thế?” Lần này Annabeth nói nghe đỡ mỉa mai hơn. Cô ấy thông cảm được chuyện cãi cọ với cha mẹ.
Trước khi Rachel kịp trả lời, một tiếng kẽo kẹt phát ra trước mặt chúng tôi, giống như người ta đang mở một cánh cửa vĩ đại.
“Cái gì thế?” Annabeth hỏi.
“Tôi không biết,” Rachel trả lời. “Tiếng bản lề bằng kim loại.”
“Ồ, ý nghĩa đấy. Ý tớ là đó là cái gì?”
Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân rung cả hành lang – và đang tiến lại phía chúng tôi.
“Chạy à?” Tôi hỏi.
“Chạy!” Rachel đồng ý.
Chúng tôi quay đầu tháo chạy, nhưng chỉ kịp khoảng sáu mét thì đã đâm sầm vào một vài người bạn cũ. Hai con dracaenae – những người phụ nữ rắn mặc giáp Hy Lạp – chĩa lao vào thẳng ngực chúng tôi. Đứng giữa chúng là Kelli, một hoạt náo viên empousa.
“Nào, nào,” Kelli nói.
Tôi mở nắp thanh Thủy Triều, và Annabeth rút dao ra; nhưng cái bút của t còn chưa kịp biến hình thì Kelli đã vồ lấy Rachel. Bàn tay ả ta biến thành bộ vuốt, và mụ dùng nó nhấc cổ Rachel lên xoay cô ấy tứ phía.
“Lại đưa cả vật nuôi đi dạo cơ à?” Kelli hỏi tôi. “Bọn chúng yếu đuối lắm. Mong manh dễ vỡ!”
Đằng sau chúng tôi, tiếng bước chân to dần. Một cái bóng to lớn bước ra từ bóng tối – người khổng lồ Laistrygonian cao hai mét rưỡi với đôi mắt đỏ rực và bộ răng nanh nhọn hoắt.
Con quái vật liếm môi khi nó nhìn thấy chúng tôi. “Tôi có được ăn chúng không?”
“Không,” Kelli nói. “Chủ của ngươi sẽ cần bọn chúng. Chúng sẽ là trò mua vui thú vị đấy.” Ả ta cười với tôi. “Giờ thì đi thôi, bọn con lai. Hoặc tất cả các ngươi sẽ chết ở đây, bắt đầu với con bé người trần này.”
Đây có lẽ đó là cơn ác mộng kinh khủng nhất của tôi. Và tin tôi đi, tôi đã có rất nhiều cơn ác mộng rồi. Chúng tôi đi về cuối hành lang với hai con dracaenae đi hai bên, và với Kelli cùng con quái vật khổng lồ ở đằng sau, để đề phòng chúng tôi bỏ chạy. Dường như chẳng có ai lo việc chúng tôi chạy về phía trước. Đó chính là hướng bọn chúng đang áp giải chúng tôi đến.
Ở phía trước tôi nhìn thấy những cánh cổng bằng đồng. Chúng cao chừng ba mét, được trang trí với hai thanh kiếm bắt chéo. Đằng sau đó là những tiếng huyên náo, nghe như một đám đông.
“Ôi, đúng rồiiiiiiii,” nữ yêu mình rắn phía bên trái nói. “Ngươi sẽ rất quen thuộc với khách mời của bọn ta đấy.”
Tôi chưa bao giờ nhìn tận mặt một con dracaena trước đây, và tôi cũng chưa bao giờ liều mình để làm việc ấy. Đó sẽ là một khuôn mặt đẹp nếu cái lưỡi của ả không phải là lưỡi rắn, tròng mắt màu vàng và con ngươi màu đen. Ả mặc giáp đồng dài đến thắt lưng. Phía bên dưới, thay vì đôi chân là hai mình rắn to lớn với những vảy màu đồng và xanh lục. Ả vừa đi vừa trườn, như đang đi trên ván trượt vậy.
“Khách mời của các ngươi là ai?” tôi hỏi.
Mụ ta rít lên phì phì, có thể đó là tiếng cười. “Ngươi sẽ biết thôiiiii. Sẽ nhanh chóng quen ấy mà. Dù saoooo thì đó cũng là anh trai của ngươi.”
“Cái gì của ta?” Ngay lập tức tôi nghĩ tới Tyson, nhưng điều đó là không thể. Ả đang nói đến cái gì vậy nhỉ?
Gã khổng lồ tiến tới và mở cửa. Hắn túm áo Annabeth nhấc lên và nói, “Ngươi đứng đây.”
“Này!” cô ấy phản kháng, nhưng gã kia to lớn gấp hai lần cô ấy, và hắn đã kịp tịch thu kiếm của tôi và dao của Annabeth rồi.
Kelli cười to. Ả ta vẫn đang kề móng vuốt vào cổ Rachel. “Đi nào, Percy. Mua vui cho chúng ta. Chúng ta sẽ chờ ở đây với các bạn ngươi, để ngươi liệu mà cư xử đúng mực.”
Tôi nhìn Rachel. “Xin lỗi nhé. Tớ sẽ đưa được cậu ra khỏi đây.”
Cô ấy cố gắng gật đầu trong hoàn cảnh móng vuốt đang kề cổ. “Vậy thì tuyệt quá.”
Một con dracaenae đẩy tôi tới chỗ cửa vào bằng mũi giáo, và tôi bước ra, đó là sàn của một trường đấu.
Có thể đó không phải là trường đấu to nhất tôi từng tới, nhưng cả một khu vực như vậy ở dưới lòng đất thì quả là rất rộng. Sàn đấu bằng đất hình tròn, đủ rộng để bạn có thể lái xe xung quanh mép sàn nếu bạn cẩn thận. Ở giữa sàn đấu, một trận đấu đang diễn ra giữa một người khổng lồ và một nhân mã. Nhân mã trông có vẻ hoảng hốt. Anh ta đang phi quanh kẻ thù của mình, tay cầm kiếm và khiên, trong khi gã khổng lồ giơ mũi lao to bằng cột điện thoại lên và đám đông thì đang reo hò.
Hàng ghế đầu tiên cao hơn sàn đấu khoảng chừng bốn mét. Những chiếc ghế làm hoàn toàn bằng đá bao quanh, và tất cả đều kín chỗ. Khán giả gồm những người khổng lồ, dracaenae, á thần, telekhine, và nhiều con vật kỳ cục hơn thế: các con quỷ cánh dơi, và các loài sinh vật một nửa là loài người, một nửa còn lại bạn có thể gọi tên chúng – chim, bò sát, côn trùng, hay động vật có vú.
Nhưng kinh dị nhất là những cái đầu lâu. Đấu trường chất đầy đầu lâu. Chúng được giăng xung quanh rào chắn. Hàng đống đầu lâu cao gần một mét được dùng làm bậc thang giữa các hàng ghế. Chúng nhăn nhở trên những ngọn giáo ở cuối khán đài và được treo trên những sợi xích trên trần nhà tạo thành những chiếc đèn chùm kinh dị. Một số đầu lâu trông đã rất cũ – chẳng có gì ngoài xương khô trắng. Một số cái khác trông mới hơn rất nhiều. Tôi sẽ không mô tả chúng ra đây. Tin tôi đi, các bạn cũng chẳng muốn nghe điều đó đâu.
Ở chính giữa tất cả mớ hổ lốn trên, được trưng bày trang trọng trên tường khán đài, là một thứ chẳng có mấy ý nghĩa đối với tôi – một tấm biểu ngữ màu xanh với hình cây quyền trượng của thần Poseidon ở giữa. Nó làm cái gì ở một nơi như thế này?
Bên trên tấm biểu ngữ là một kẻ thù cũ của tôi – đang ngồi trên ghế danh dự.
“Luke,” tôi nói.
Không biết trong đám đông huyên náo hắn có nghe thấy tôi nói hay không, nhưng hắn mỉm cười lạnh lẽo. Hắn đang mặc một chiếc quần lính, áo phông trắng và giáp che ngực bằng đồng, giống như những gì tôi thấy trong giấc mơ. Nhưng có điều hơi lạ là hắn không mang theo kiếm. Bên cạnh hắn là gã khổng lồ to lớn nhất mà tôi từng thấy, to hơn cái gã đang đánh nhau với nhân mã rất nhiều. Hắn phải cao hơn bốn mét, và ngồi choán mất ba cái ghế. Hắn chỉ mặc mỗi cái khố, trông như những võ sĩ su mô Nhật Bản. Da hắn đỏ thẫm và xăm trổ đầy hình sóng biển màu xanh. Tôi đoán hắn có thể là vệ sĩ mới của Luke hay thứ gì đó tương tự như thế.
Có tiếng kêu cứu trên sàn đấu, và tôi nhảy lùi lại khi nhân mã ngã nhào xuống mặt sàn ngay bên cạnh tôi.
Anh ta nhìn tôi cầu khẩn. “Cứu!”
Tôi với tay tìm kiếm, nhưng nó đã bị tịch thu và vẫn chưa quay trở lại túi của tôi.
Nhân mã cố gắng đứng dậy trong khi gã khổng lồ đang tiến đến, lăm lăm mũi lao trong tay.
Một bàn tay đầy móng vuốt nắm lấy vai tôi. “Nếu ngươi biết quý trọng mạng ssssống của các bbbbbbạn ngươi,” con dracaena đang áp giải tôi nói, “thì đừng có xía mũi vào. Trận này khôôôông phải của ngươi. Chờ đến lượt đi.”
Nhân mã không đứng lên nổi nữa. Anh ta đã bị gãy một chân. Người khổng lồ đặt bàn chân khổng lồ của gã lên ngực nhân mã và giơ mũi lao lên. Gã quay lại nhìn Luke. Đám đông vui vẻ hò hét: “GIẾT ĐI! GIẾT ĐI!”
Luke không có phản ứng gì, nhưng gã su mô xăm trổ ngồi cạnh hắn đứng dậy. Gã su mô mỉm cười với anh chàng người ngựa, kẻ đang van nài thảm thiết: “Đừng! Xin đừng!”
Sau đó gã su mô giơ tay ra và ra hiệu với ngón tay cái chĩa xuống.
Tôi nhắm mắt lại khi đấu sĩ khổng lồ ra đòn kết thúc. Khi tôi mở mắt ra, nhân mã đã biến mất, tan thành tro bụi. Tất cả những gì còn lại chỉ là một cái móng ngựa mà gã khổng lồ lấy làm chiến lợi phẩm để khoe với đám đông. Cả đấu trường reo hò sung sướng.
Một cánh cổng mở ra ở đầu kia khán đài và gã khổng lồ bước ra trong vinh quang ch thắng.
Trên ghế danh dự, gã su mô giơ tay lên ra hiệu mọi người im lặng.
“Một trận đấu hay!” tiếng hắn gầm vang. “Nhưng không có gì ta không chứng kiến trước đây. Cậu còn có gì nữa hả, Luke, con trai của Hermes?”
Luke nghiến chặt hàm răng. Có thể thấy hắn không thích bị gọi là con trai của Hermes. Hắn ghét cha mình. Tuy nhiên Luke vẫn điềm tĩnh đứng lên. Mắt hắn sáng lên. Sự thật thì hắn dường như đang có tâm trạng rất tốt.
“Chúa tể Antaeus,” Luke nói đủ lớn để cả đám đông cùng nghe thấy. “Ngài là một chủ nhà tuyệt vời! Chúng tôi rất hạnh phúc được mua vui cho ngài, để trả ơn ngài đã cho chúng tôi đi qua lãnh địa của ngài.”
“Một ơn huệ ta vẫn chưa nhận được,” Antaeus gầm lên. “Ta muốn được giải trí!”
Luke cúi rạp xuống. “Tôi đảm bảo chiến binh sắp ra trường đấu bây giờ hay hơn gã nhân mã kia nhiều. Tôi có một người em của ngài.” Nói rồi hắn chỉ vào tôi. “Percy Jackson, con trai của Poseidon.”
Đám đông bắt đầu chế giễu và ném đá vào tôi, tôi tránh được gần hết, nhưng vẫn bị một vết cắt khá sâu ở má.
Mắt Antaeus sáng bừng lên. “Con trai của Poseidon à? Vậy hắn sẽ đánh hay đấy! Hoặc là chết cũng hay!”
“Nếu cái chết của hắn làm ngài vui vẻ,” Luke nói, “thì ngài sẽ cho quân đội của chúng tôi đi qua lãnh thổ của ngài chứ?”
“Có thể!” Antaeus nói.
Luke có vẻ không vui lắm với hai từ “có thể.” Hắn liếc nhìn tôi, như thể cảnh báo tốt nhất là tôi nên chết một cú ngoạn mục, nếu không tôi sẽ tha hồ mà gặp rắc rối.
“Luke!” Annabeth hét lên. “Dừng trò này lại đi! Thả bọn tớ đi!”
Có vẻ lúc này Luke mới để ý đến cô ấy. Hắn bối rối một giây lát. “Annabeth?”
“Vẫn còn đủ thời gian cho các chiến binh nữ cơ mà,” Antaeus cắt ngang. “Giờ thì, Percy Jackson, ngươi chọn vũ khí nào?”
Con dracaenae đẩy tôi vào giữa đấu trường.
Tôi ngẩng lên nhìn Antaeus. “Sao ngươi có thể là con trai của thần Poseidon được?”
Antaeus cười to, cả khán đài cũng cười theo.
“Ta là đứa con yêu của ông ấy!” Antaeus nói sang sảng. “Hãy nhìn xem, đền thờ ta xây cho Vị thần Động đất, được xây bằng đầu lâu của tất cả những kẻ ta đã giết nhân danh ông ấy! Và sọ ngươi cũng gia nhập hàng ngũ thôi!”
Tôi kinh hãi nhìn tất cả những cái đầu lâu – có hàng trăm cái, và tấm biểu ngữ của Poseidon. Sao đây có thể là đền thờ cho cha tôi được? Cha tôi là người tốt. Ông ấy còn chưa bao giờ đòi tôi một tấm thiệp nhân Ngày của Cha, nói gì đến những cái đầu lâu.
“Percy!” Annabeth gọi tôi. “Mẹ hắn là Gaea! Gae...”
Gã khổng lồ Laistrygonian đang áp giải Annabeth đã lấy tay che miệng cô ấy. Mẹ hắn là Gaea. Mẹ Trái Đất. Annabeth cố nói với tôi rằng điều này có một ý nghĩa quan trọng, nhưng tôi không rõ tại sao. Có lẽ vì gã này có cả cha lẫn mẹ đều là thần hay sao? Như vậy sẽ rất khó giết hắn.
“Ngươi bị điên rồi, Antaeus,” tôi nói. “Nếu ngươi nghĩ đây là đóng góp lớn thì đúng là ngươi chẳng hiểu gì về thần Poseidon cả.”
Đám đông la hét chế nhạo tôi, nhưng Antaeus giơ tay ra dấu im lặng.
“Vũ khí,” hắn nhấn mạnh. “Và chúng ta sẽ xem ngươi chết như thế nào. Ngươi dùng rìu? Khiên? Lưới? Hay súng phun lửa?”
“Chỉ cần kiếm của ta,” tôi trả lời.
Những con quái vật cười nghiêng ngả, nhưng ngay lập tức, thanh Thủy Triều đã quay lại trong tay tôi. Và một số giọng nói trong đám đông trở nên hoảng sợ. Lưỡi kiếm bằng đồng phát ra ánh sáng mờ ảo.
“Hiệp một!” Antaeus tuyên bố. Cánh cổng mở ra, và một con dracaena trườn ra. Một tay mụ cầm cây đinh ba, tay kia cầm mảnh lưới – kiểu đấu sĩ cổ điển. Hồi ở trại tôi đã được rèn luyện để đấu lại kiểu vũ khí này suốt mấy năm trời rồi.
Mụ ta thử đâm tôi, nhưng tôi tránh được. Mụ tung lưới, hy vọng bắt được tay cầm kiếm của tôi, nhưng tôi cũng tránh sang bên một cách dễ dàng, bẻ gãy cây giáo của mụ và đâm thẳng Thủy Triều qua khe hở trên bộ giáp của mụ ta. Với tiếng la khóc quằn quại, nữ yêu bốc hơi và biến mất, và tiếng reo hò của đám đông tắt lịm.
“Không!” Antaeus rống lên. “Quá nhanh! Ngươi phải chờ lệnh mới được giết. Chỉ ta mới được quyền ra lệnh!”
Tôi liếc nhìn Annabeth và Rachel. Tôi phải tìm cách thả họ ra, có thể đánh lạc hướng bọn lính canh chẳng hạn.
“Làm tốt lắm, Percy.” Luke mỉm cười. “Ngươi tiến bộ hơn nhiều đấy. Ta đã ban cho ngươi điều đó.”
“Hiệp hai!” Antaeus hét lên. “Và lần này từ từ thôi đấy! Để chúng ta còn tiêu khiển! Phải chờ lệnh ta mới được giết, NẾU KHÔNG THÌ LIỆU HỒN!”
Cánh cổng lại bật mở, và lần này một chiến binh trẻ bước ra. Cậu ta chỉ hơn tuổi tôi một chút, khoảng mười sáu. Cậu ta có mái tóc đen bóng mượt, và mắt trái được bịt một miếng băng. Chiến binh trẻ này gầy gò và mảnh dẻ khiến bộ giáp Hy Lạp trở nên thùng thình trên người cậu ta. Chàng chiến binh trẻ cắm kiếm xuống đất, chỉnh lại đai chiếc khiên và đội chiếc mũ giáp đuôi ngựa lên.
“Cậu là ai?” tôi hỏi.
“Ethan Nakamura,” cậu ta đáp. “Ta phải giết ngươi.”
“Sao cậu phải làm vậy?”
“Này!” một con quái vật trên khán đài chế giễu. “Đừng có nói chuyện nữa, chiến đấu đi chứ!” Những con khác cũng hưởng ứng.
“Ta phải chứng tỏ bản thân,” Ethan bảo tôi. “Cách duy nhất để được gia nhập.”
Và cùng với câu đó, cậu ta ra đòn tấn công. Kiếm của chúng tôi chạm nhau giữa không trung và đám đông hò hét. Chuyện này chẳng hay ho chút nào. Tôi không muốn phải đánh nhau để mua vui cho một lũ quái vật, nhưng Ethan Nakamura không cho tôi lựa chọn nào khác.
Cậu ta dồn dập tấn công lên. Cậu ta đánh khá hay. Theo tôi biết thì Ethan chưa bao giờ đến Trại Con Lai, nhưng cậu ta đã được luyện tập rất nhiều. Cậu ta tránh được hầu hết mọi cú đánh của tôi và suýt dùng khiên để đập lại tôi, nhưng tôi đã kịp nhảy lùi lại. Cậu ta đâm tiếp, và tôi lại tránh sang bên. Chúng tôi thay nhau đâm rồi tránh để thăm dò cách đánh của nhau. Tôi cố gắng lợi dụng phía mắt bị mù của Ethan, nhưng cũng không có tác dụng gì mấy. Cậu ta có lẽ đã chiến đấu với chỉ một mắt từ rất lâu rồi, vì cậu ấy rất giỏi phòng ngự phía trái.
“Máu!” lũ quái vật la ó.
Đối thủ của tôi nhìn lên phía khán đài. Tôi nhận ra đó chính là điểm yếu của cậu ta. Ethan cần phải gây ấn tượng cho chúng. Còn tôi thì không.
Cậu ta hét lên và xô tấn công tôi, nhưng tôi né được và lùi lại, để Ethan đuổi theo tôi.
“Êeeeee!” Antaeus nói. “Đứng lại và chiến đấu đi chứ!”
Ethan tấn công dồn dập, nhưng tôi dễ dàng phòng ngự, ngay cả khi không có khiên. Cậu ta mặc để phòng ngự – một bộ giáp nặng và cả khiên nữa – điều đó gây bất lợi khi chơi tấn công. Tôi nhẹ nhàng hơn và nhanh hơn. Đám đông trở nên điên loạn, gào thét phản đối và bắt đầu ném đá. Chúng tôi đã chiến đấu khoảng gần năm phút và máu vẫn chưa đổ ra.
Cuối cùng Ethan cũng mắc sai lầm. Khi cậu ta đang cố đâm vào bụng tôi, tôi khóa kiếm của cậu ta lại bằng thanh Thủy Triều của tôi và vặn. Kiếm của Ethan rơi xuống sàn. Trước khi để cậu ta kịp hoàn hồn, tôi dùng chuôi kiếm đánh lên mũ giáp của cậu ta, và đẩy cậu ta ngã xuống. Bộ giáp nặng nề hóa ra lại có lợi cho tôi nhiều hơn. Cậu ta ngã ngửa ra đất, choáng váng và mệt mỏi. Tôi kề mũi kiếm lên ngực cậu ta.
“Kết thúc đi,” Ethan rên rỉ.
Tôi ngẩng lên nhìn Antaeus. Khuôn mặt đỏ lừ của hắn đanh lại vì giận dữ, nhưng hắn vẫn giơ tay ra và làm một dấu ngón tay cái trỏ xuống.
“Quên đi.” Tôi tra kiếm vào vỏ.
“Đừng có ngu ngốc,” Ethan tiếp tục rên rỉ. “Chúng sẽ giết cả hai chúng ta đấy.”
Tôi đưa tay ra cho cậu ta. Ethan ngần ngại nắm lấy nó. Tôi giúp cậu ấy đứng dậy.
“Không ai được quyền coi thường trò chơi như vậy!” Antaeus gào rống. “Cả hai ngươi sẽ phải làm vật hiến tế cho Poseidon!”
Tôi nhìn Ethan. “Khi nào có cơ hội thì chạy nhé.” Sau đó tôi quay lại nói với Antaeus. “Sao ngươi không tự chiến đấu với ta? Nếu ngươi được cha ưu ái thì hãy chứng minh nó đi!”
Bọn quái vật gầm gừ trên khán đài. Antaeus nhìn quanh, và hình như nhận ra hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu nói không, hắn sẽ trở thành kẻ hèn nhát.
“Ta là võ sĩ đấu vật mạnh nhất thế giới đấy nhóc ạ,” hắn cảnh báo tôi. “Ta đã tập từ hồi mới có môn pankration kia!”
“Pankration là gì?” tôi hỏi.
“Ý hắn là chiến đấu cho đến chết,” Ethan nói. “Không có luật lệ. Không giới hạn. Nó từng là một môn thi đấu thể thao Olympic.
“Cảm ơn về lời mách nước,” tôi nói.
“Không có gì.”
Rachel đang mở to mắt nhìn tôi. Annabeth lắc đầu quầy quậy, trong khi tay gã khổng lồ Laistrygonian vẫn bịt chặt lấy miệng cô ấy.
Tôi chỉ kiếm vào Antaeus. “Người chiến thắng sẽ được tất cả! Ta thắng, tất cả chúng ta sẽ được đi. Ngươi thắng, chúng ta sẽ chết. Ta thề có dòng sông Styx.”
Antaeus cười ha hả. “Sẽ nhanh thôi. Ta đồng ý với những điều khoản của ngươi!”
Hắn nhảy qua rào vào trường đấu.
“Chúc may mắn,” Ethan nói với tôi. “Cậu sẽ cần tới nó.” Rồi cậu ta nhanh chóng lùi lại.
Antaeus bẻ đốt ngón tay răng rắc. Hắn cười toe toét, và tôi thấy ngay cả răng hắn cũng được chạm khắc hình sóng biển, có lẽ khiến việc đánh răng sau khi ăn trở nên khốn khổ.
“Ngươi chọn vũ khí nào?” hắn hỏi.
“Ta vẫn dùng kiếm của ta. Ngươi?”
Hắn đưa bàn tay vĩ đại lên và xua xua ngón tay: “Ta chẳng cần vũ khí gì cả. Cậu Luke, cậu làm trọng tài đợt này nhé.”
Luke mỉm cười nhìn xuống chỗ tôi. “Rất hân hạnh, thưa ngài.”
Antaeus bất thình lình tấn công, tôi chui qua chân hắn và chém vào bắp chân sau của hắn.
“Aaaaa!” hắn hét lên. Nhưng nơi đáng lẽ phải có máu chảy ra lại chỉ có một dòng cát, giống như tôi vừa chém một bên chiếc đồng hồ cát vậy. Nó chảy xuống nền sàn đấu bằng đất, rồi đất bắt bám xung quanh chân hắn, gần giống như một cái khuôn. Khi đất rơi ra, vết thương lành trở lại.
Hắn lại tiếp tục tấn công. May mắn là tôi đã có kinh nghiệm đánh nhau với các gã khổng lồ. Lần này tôi tránh sang bên và chém vào dưới cánh tay hắn. Nguyên cả phần lưỡi của thanh Thủy Triều đâm sâu vào dẻ sườn của hắn. Đó là tin tốt. Còn tin xấu là thanh Thủy Triều tuột khỏi tay tôi khi tên khổng lồ quay lại, và tôi bị ném băng qua phía bên kia trường đấu, không một tấc sắt trong tay.
Antaeus rống lên đau đớn. Tôi chờ đợi hắn tan biến vào không khí. Chẳng có con quái vật nào chịu nổi một đòn tấn công trực tiếp bằng thanh Thủy Triều . Lưỡi kiếm đồng celestial chắc đang tiêu hủy hắn. Nhưng Antaeus đang mò mẫm tìm vết thương, và hắn rút lưỡi kiếm ra, ném nó về phía sau. Cát lại chảy ra từ vết thương, nhưng một lần nữa đất lại bao phủ lấy hắn. Đất ôm trọn hắn đến tận vai. Ngay khi lớp đất đó trôi đi, Antaeus lại khỏe mạnh bình thường.
“Giờ thì ngươi hiểu tại sao ta không bao giờ thua chưa, á thần!” Antaeus hả hê nói. “Đến đây để ta nghiền nát ngươi nào! Sẽ nhanh thôi!”
Antaeus đứng giữa tôi và thanh kiếm của tôi. Tuyệt vọng, tôi liếc nhìn hai bên, và bắt gặp ánh mắt của Annabeth.
Mặt đất, tôi nghĩ. Annabeth đang cố nói với tôi điều gì nhỉ? Mẹ của Antaeus là Gaea, đất mẹ, một trong những nữ thần cổ xưa nhất. Cha của Antaeus có thể là Poseidon, nhưng Gaea vẫn luôn bảo vệ, cứu sống hắn ta. Tôi sẽ không thể làm gì được hắn một khi hắn vẫn đứng trên mặt đất.
Tôi cố đi quanh hắn, nhưng Antaeus đoán trước được động thái của tôi. Hắn chặn đường tôi, cười khùng khục. Giờ thì hắn đang coi tôi như một món đồ chơi. Tôi bị dồn vào góc.
Tôi ngẩng lên nhìn sợi xích trên trần nhà, với những cái sọ kẻ thù của hắn ta được treo lắc lư trên các cái móc. Đột nhiên tôi có một ý tưởng.
Tôi giả vờ chạy sang một bên. Antaeus chặn đường tôi. Đám đông reo mừng và hò hét, muốn Antaeus xử tôi, nhưng hắn còn đang mải mê với trò vui.
“Thằng nhóc yếu ớt,” hắn nói. “Chẳng đáng là con thần biển chút nào!”
Tôi cảm thấy chiếc bút đã quay lại túi của tôi, nhưng Antaeus không hay biết gì về chuyện đó. Hắn sẽ nghĩ thanh Thủy Triều vẫn nằm trên đất đằng sau hắn. Hắn sẽ nghĩ mục đích của tôi là lấy lại thanh kiếm. Đó không hẳn là một lợi thế, nhưng đó là tất cả những gì tôi có!
Tôi tấn công thẳng trực tiếp, cúi thấp để hắn tưởng tôi chuẩn bị chui qua hai chân hắn một lần nữa. Khi hắn đang cúi xuống, chuẩn bị sẵn sàng để bắt tôi như một vận động viên bắt bóng, tôi bèn nhảy cao hết mức có thể – đạp lên tay hắn, leo lên vai hắn như thể nó là một chiếc thang, và đạp cả giày lên đầu hắn. Hắn phản ứng một cách tự nhiên. Đứng thẳng dậy đầy căm phẫn và hét lớn “NÀY!”. Tôi tận dụng lực của hắn để quăng mình lên phía trần nhà. Tôi bắt được phần trên cùng của một sợi xích, và những cái móc cộng với đầu lâu đang kêu chói tai bên dưới chân tôi. Tôi quấn hai chân quanh sợi xích, giống như tôi vẫn thường làm với môn dây trong giờ thể dục. Tôi rút thanh Thủy Triều ra và cưa đứt sợi xích bên cạnh tôi.
“Xuống đây, đồ hèn!” Antaeus rống lên. Hắn cố túm tôi, nhưng tôi đang ở ngoài tầm với. Vừa treo mình trên dây, tôi vừa hét, “Lên đây mà bắt ta! Hay là ngươi quá béo và chậm chạp?”
Hắn rống lên và túm tôi lần nữa. Hắn bắt được một sợi dây và cố đu mình lên. Khi hắn đang vật lộn để leo lên, tôi hạ thấp sợi xích đã bị cưa xuống, đầu tiên là phần móc. Tôi phải thử hai lần, nhưng cuối cùng tôi đã móc được dây xích vào khố của Antaeus.
“AAAA!” Antaeus la hét. Tôi nhanh chóng luồn sợi xích trên tay qua một mắt trên dây xích của tôi và kéo nó căng hết mức có thể. Antaeus cố gắng quay lại mặt đất nhưng không thể bởi khố của hắn bị treo trên móc. Hắn phải dùng cả hai tay bám vào dây xích để khỏi bị ngã lộn đầu xuống đất. Tôi cầu nguyện rằng cái khố và dây xích có thể giữ hắn lại thêm vài giây nữa. Khi Antaeus đang bận nguyền rủa và vùng vẫy, tôi nhảy nhót từ dây xích này sang dây xích khác, vừa đu vừa chém như một con khỉ điên. Tôi tạo thành các thòng lọng với những móc và mắt xích kim loại. Tôi không hiểu sao mình có thể làm như vậy. Mẹ luôn nói tôi có khả năng làm mọi vật quấn lại với nhau. Vả lại tôi cũng đang tuyệt vọng để cứu các bạn của mình. Dù sao thì chỉ trong vài phút, tôi đã treo được tên khổng lồ lên khỏi mặt đất, gầm gừ vô vọng giữa một đống móc và dây xích.
Tôi thả mình xuống đất, mồ hôi đầm đìa và thở hổn hển. Tay tôi trầy da chảy máu vì đu dây.
“Thả tao xuống!” Antaeus hò hét.
“Thả anh ta ra!” Luke yêu cầu tôi. “Anh ta là chủ nhà của chúng ta cơ mà!”
Tôi mở nắp thanh Thủy Triều. “Ta sẽ thả hắn.”
Và sau đó tôi đâm vào bụng gã khổng lồ. Hắn rống lên và cát tuôn chảy ra từ vết thương, nhưng hắn đang ở quá cao để có thể chạm tới mặt đất, và đất mẹ không thể dâng lên cao để trị lành vết thương cho hắn. Antaeus tan biến dần, từng phần, từng phần một, cho đến khi chẳng còn gì sót lại ngoài một chùm dây xích đung đưa, một cái khố to khổng lồ treo trên móc, và một mớ những đầu lâu đang cười nhăn nhở và nhảy múa trên đầu tôi như thể cuối cùng thì họ cũng được cười mãn nguyện.
“Jackson!” Luke hét lên. “Lẽ ra ta phải giết ngươi từ lâu rồi mới phải!”
“Ngươi đã cố,” tôi nhắc cho hắn nhớ. “Hãy để bọn ta qua đi, Luke. Chúng ta đã có giao kèo với Antaeus. Ta là người thắng cuộc.”
Hắn làm đúng theo những gì tôi nghĩ. Hắn nói, “Antaeus đã chết. Lời thề của hắn cũng chết theo. Nhưng hôm nay ta khá nhân từ nên sẽ để ngươi chết một cách khẩn trương nhất.”
Hắn chỉ Annabeth. “Thả cô gái ra.” Giọng hắn hơi run run một chút. “Ta sẽ nói chuyện với cô ấy trước – trước chiến thắng vĩ đại của chúng ta.”
Những con quái vật trên khán đài đã rút vũ khí ra hoặc là giơ móng vuốt. Chúng tôi không còn đường thoát. Và hoàn toàn bị áp đảo về số lượng.
Tôi cảm nhận một vật gì đó trong túi – một cảm giác lạnh buốt, và mỗi lúc một lạnh hơn. Chiếc còi gọi chó. Tôi cầm chặt lấy nó. Đã nhiều ngày nay tôi tránh không sử dụng món quà của Quintus. Rất có thể đó là một cái bẫy. Nhưng giờ... tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi lấy nó ra khỏi túi và thổi. m thanh của nó không nghe được, và nó vỡ ra thành từng mảnh băng, tan chảy trên tay tôi.
Luke cười lớn. “Cái đó để làm gì thế nhỉ?”
Từ đằng sau tôi một tiếng hét đột ngột vang lên. Tên khổng lồ Laistrygonian nãy giờ vẫn canh giữ Annabeth bay vèo qua mặt tôi và đập vào tường.
“HÚÚÚÚÚ!”
Kelli con empousa hét lên thất thanh khi một con chó đen khổng lồ nặng khoảng hơn hai trăm cân nhấc bổng ả lên như một món đồ chơi và ném cô ta bay thẳng vào lòng Luke... Cô chó O’Leary gầm gừ khiến hai tên lính canh dracaenae lùi lại. Trong một chốc, tất cả lũ quái vật trên khán đài chưa hết bàng hoàng.
“Đi thôi!” tôi gọi các bạn mình. “Đi nào O’Leary!”
“Cửa ra phía xa ấy!” Rachel gào to. “Đó là lối đi đúng đấy!”
Ethan Nakamura cũng nhận ra ám hiệu. Chúng tôi cùng nhau chạy như bay, băng qua đấu trường về phía cửa ra đằng xa. Con O’Leary theo sát chúng tôi. Trong khi chạy thục mạng, tôi vẫn còn nghe thấy những âm thanh huyên náo hỗn độn của cả một đội quân hùng hậu đang nhảy xuống từ khán đài và đuổi theo chúng tôi.
Tác giả :
Rick Riordan