Percy Jackson Tập 1: Kẻ Cắp Tia Chớp
Chương 19: Tiến gần chân lý
Hãy hình dung sân khấu ca nhạc lớn nhất hành tinh hoặc sân vận động khổng lồ đầy chật khán giả hâm mộ.
Giờ tiếp tục nghĩ đến một sân bóng lớn gấp triệu lần như thế và đầy chật người xem. Sau đó hình dung điện phụt tắt. Tất cả im phăng phắc, không đèn, không tiếng reo hò. Bi kịch xảy đến trong hậu trường. Tỉ thỉ người thì thào lầm lũi đi trong bóng tối, chờ đợi ban nhạc không bao giờ tới.
Nếu hình dung được thế, bạn se có chút khái niệm về những cánh đồng của Asphodel.
Cỏ đen đập nát dưới hằng hà sa số lượt chân người chết. Một cơn gió nồm thổi qua nghe như đầm lầy vừa thở dài. Đâu đó còn sót lại vài bụi cây đen đủi.
Trần hang lớn quá cao. Nếu không có nhũ đá nhọn hoắt tua tủa đâm xuống, nó sẽ giống đám mấy đen khổng lồ. Tôi xua đi viễn cảnh đá nhọn sẽ rơi bất cứ lúc nào, dù đâu đó trên cánh đồng, nhiều linh hồn bị nhũ đá găm chặt xuống nền cỏ. Hình như người chết không buồn quan tâm đến việc vị nhũ đá cỡ quả tên lửa đè nghiến.
Annabeth, Grover và tôi vừa ngó chừng lính gác ma cà rồng, vừa trà trộn vào đám đông. Tôi muốn tìm người quen trong số người chết nhưng giờ khó nhận dạng quá. Khuôn mặt họ mờ đi. Ai cũng có vẻ bực tức hay hoang mang. Có người đến bắt chuyện nhưng giọng họ líu ríu, nghe như tiếng dơi lít chít. Thấy ba đứa tôi ngỡ người không hiểu, họ nhíu mày bỏ đi.
Người chết không đáng sợ. Trông họ buồn buồn thế nào.
Chúng tôi theo đoàn người mới đến nhích dần từng bước đến cổng chính của nhà rạp dựng bằng vải bạt đen, phía trên có bảng rôn viết:
XÉT THƯỞNG (LÊN THIÊN ĐÀNG)
VÀ PHẠT (Ở ĐỊA NGỤC ĐỜI ĐỜI)
Chào mừng người mới đến!
Hai hàng đi ra từ sau lều vắng hơn phía trước nhiều.
Bên trái, lính gác ma cà rồng áp giải linh hồn xuống con đường lổn nhổn đã đến Cánh Đồng Trừng Phạt sáng trắng và tỏa khói phía xa xa. Đó là hoang mạc rộng lớn, khô cằn nứt nẻ, có sông nham thạch ngoằn ngoèo, có bãi mìn mênh mông và nhiều cây số hàng rào dây thép gai ngăn cách các khu vực tra tấn khác nhau. Dù đứng tít đằng này, tôi thấy rõ người thì bị chó địa ngục săn đuổi, người thì bị trói vào cọc và thiêu sống; có người còn bị ép cởi hết quần áo chạy giữa vườn xương rồng, hoặc tệ hơn, bị bắt nghe nhạc opera. Ở đó có ngọn đồi nhỏ xíu dành cho Sisyphus nhỏ bằng con kiến trần lưng khiêng đá tảng lên đỉnh đồi. Tất nhiên còn nhiều trò tra tấn kinh khủng hơn thế, nhưng tôi không muốn kể ra đây.
Hàng người bên phải lều rạp đỡ khổ hơn nhiều. Người a dẫn họ xuống thung lũng nhỏ có tường bao quanh. Một cộng đồng biệt lập, nơi duy nhất có hạnh phúc dưới âm phủ. Bên kia cổng có lính gác là nhiều quần thể nhà đẹp, đại diện cho mọi lối kiến trúc từng có trong lịch sử: biệt thự kiểu La Mã, lâu đài kiểu trung cổ hoặc dinh thự kiểu Victoria. Hoa bằng vàng và bạc nở rộ trên bãi cỏ có màu của cầu vòng bảy sắc. Tiếng cười văng vẳng và mùi thịt nướng ngoài trời thơm nức.
Đó là xứ Elysium ( thiên đường theo thần thoại Hy Lạp)
Giữa thung lũng ấy có hồ nước xanh biếc, lấp lánh. Giữa hồ nổi lên ba hòn đảo nhỏ, giống khu nghỉ dưỡng của quý tộc phương Đông. Quần Đảo Hạnh Phúc ấy dành cho người đức độ đến mức có ba kiếp được đầu thai và cả ba đều xứng đáng đến thiên đường. Chỉ cần thoáng nhìn, tôi đã khao khát được đến đó sau khi chết.
Hình như Annabeth đọc được suy nghĩ của tôi:
- Chỗ ấy dành cho các anh hùng.
Tuy nhiên, nếu so với Cánh Đồng Trừng Phạt của Asphodel, Elysium sao nhỏ bé quá. Thế chứng tỏ trên trần gian hiếm người sống lương thiện. Sự thật ấy thật đáng buồn.
Rời lều phán xét, chúng tôi tiến sâu hơn vào lãnh địa của Asphodel. Xung quanh tối sầm. Màu sắc trên quần áo ba đứa tôi phai nhanh. Đám đông linh hồn xì xào bàn tán thưa hẳn đi.
Đi thêm vài cây số nữa, tiếng rú rít quen thuộc đã vang đến tai ba đứa. Tít chân trời xa là lâu đài lấp lánh xây bằng đá thạch anh đen. Ba sinh vật giống ba con dơi khổng lồ bay vòng quanh phía trên tường rào chắn: ba Nữ thần Báo Thù. Tôi có linh cảm họ đang đợi chúng tôi.
Grover nuối tiếc:
- Giờ quay lại hơi muộn nhỉ?
Tôi cố tỏ ra tự tin:
- Họ không làm gì được ta đâu.
Grover đề nghị:
- Hay ta thăm thú vài nơi trước đã. Như khu Elysium chẳng hạn…
Annabeth nắm tay nó lôi xềnh xệch:
- Đi thôi, dê con.
Grover tự ái kêu lên. Đôi giày thể thao mọc cánh lôi chân nó ngược phía có Annabeth. Grover ngã ngửa trên bãi cỏ.
Annabeth rầy la:
- Grover, đừng phá rối nữa.
- Nhưng tớ không chủ ý…
Nó lại kêu oai oái. Hai đôi cánh của giày vẫy như điên dại và bay bổng ngược hướng chúng tôi, lôi theo Grover.
- Maia!
Grover niệm thần chú nhưng không linh nghiệm:
- Chết rồi! Cấp cứu! Cứu tớ với!
Tôi choàng tỉnh, nắm lấy tay Grover nhưng quá muộn. Nó lao nhanh xuống sườn đồi như xe trượt tuyết vậy.
Hai đứa tôi chạy theo nó.
Annabeth hét:
- Cởi dây giày đi!
Sáng kiến tuyệt vời! Nhưng tháo dây giày trong lúc hai chân bị lôi giật ra sau với tốc độ chóng mặt không dễ dàng gì. Grover cố gượng lên tư thế ngồi nhưng tay không với tới đôi giày.
Chúng tôi chạy theo, cố không rời mắt khỏi nó trong lúc nó liên tục bay chui qua háng các linh hồn. Họ khó chịu, ríu rít mắng nó.
Tôi những tưởng Grover sẽ tông thẳng vào cổng lâu đài của Hades, nhưng đôi giày cố tình bay về hướng ngược lại.
Sườn đồi dốc đứng. Grover bay nhanh hơn. Annabeth và tôi vắt chân lên cổ chạy theo. Tường hai bân thành hang hẹp dần lại. Hóa ra chúng tôi đang chui vào hầm tối. Ở đây không có cây cỏ đen sì: chỉ có nền đá dưới chân và nhũ đá trên đầu.
Tiếng tôi hét dội vào vách đá:
- Grover! Nắm bất cứ thứ gì trên đường.
- Thứ gì?
Nó vồ đá dăm bên dưới nhưng đá không lớn đến mức giữ nó lại được.
Đường hầm ngày càng tối và lạnh hơn. Tôi sởn gai ốc. Dưới này có mùi của ma quỷ. Nó gợi nhớ đến những thứ tôi không nên nghĩ tới: máu lênh láng trên mặt bàn thờ đá thời xa xưa và mùi hơi thở hôi thối của kẻ sát nhân.
Lúc thấy thứ ngay trước mặt, tôi dừng phắt lại.
Đường hầm nở rộng thành hang tối rộng hoác. Giữa hang là miệng vực to bằng cả dãy nhà cao tầng.
Grover bay thẳng đến miệng vực.
Annabeth giật cổ tay tôi:
- Kìa, Percy!
- Nhưng đó là…
Cô bạn tôi hét lanh lảnh:
- Biết rồi. Giống cậu tả trong mơ! Nhưng ta không đỡ, Grover rơi xuống mất.
Tất nhiên, Annabeth đúng trăm phần trăm. Thấy mạng sống của bạn như ngàn cân treo sợi tóc, tôi chạy đến cứu ngay.
Grover la lối, cào mặt đất nhưng đôi giày nhất định lôi nó xuống vực. Chúng tôi tuyệt vọng vì muốn cứu cũng không kịp nữa.
Nhờ bộ móng guốc, Grover thoát nạn.
Bình thường Grover phải vất vả vì đôi giày có cánh rất lỏng lẻo cứ tuột hoài. Bây giờ, Grover vấp mạnh chân vào đá khiến giày trái tuột khỏi chân. Nó lao vun vút xuống lòng hang thăm thẳm. Giày phải tiếp tục lôi chân nó, nhưng không nhanh bằng lúc nãy. Grover đã có thể ôm lấy tảng đá, cưỡng lại sức lôi của chiếc giày.
Khi Grover chỉ còn cách miệng vực mười bước, chúng tôi đến kịp lôi nó ngược trở lên đoạn đường dốc. Chiếc giày phải tự giải thoát bằng cách vùng vẫy mạnh và rời chân Grover. Nó tức tối bay vòng quanh chúng tôi, húc mạnh mũi giày vào đầu ba đứa tôi trước khi bay xuống hang tìm anh em sinh đôi.
Ba đứa mệt đức hơi, khuyu xuống mặt đất đầy đá dăm. Hai chân tôi nặng như chì. Ba lô trên vai bất ngờ nặng chịch như có ai vừa nhét đá cục đầy đến miệng.
Lúc nãy, Grover cào cấu ghê quá. Giờ tay nó chảy máu. Đồng tử mắt nó thu nhỏ như mắt dê lúc sợ hãi.
Nó thở hào hển:
- Tớ thấy khó hiểu quá. Lúc nãy, tớ không cố tình…
Tôi vội ngăn:
- Để lát nữa. Giờ nghe xem.
Tôi nghe tiếng gì… như tiếng thì thào rất trầm vọng lên từ vực tối.
Mấy giây sau, âm thanh ấy lặp lại. Annabeth bảo:
- Percy, chỗ này là…
Tôi đứng dậy:
- Xuỵt!
Tiếng ồm ồm lớn thêm. Chắc chắn giọng ma quái ấy cách chúng tôi rất xa. Tít dưới vực thẳm.
Grover ngồi bật dậy:
- T…. iếng gì thế?
Annabeth cũng nghe thấy. Mắt cô bé mở to sợ hãi:
- Tartarus. Lối vào nhà ngục Tartarus.
Tôi rút kiếm Thủy triều.
Lưỡi gươm dài ra, lấp lánh sáng trong bóng tối. Giọng nói dưới kia hơi lạc đi, nhưng chỉ lát sau đã rền rĩ như cũ.
Tôi gần như nghe rõ từng từ. Ngôn ngữ này rất cổ, cổ xưa hơn cả tiếng Hy Lạp cổ. Nghe như là…
- Phép ma thuật.
Tôi nói nốt suy nghĩ thành lời.
Annabeth giục:
-Ta đi khỏi đây thôi.
Annabeth và tôi, mỗi người xốc một bên nách Grover, giúp nó đứng dậy. Chân tôi tê dại, chậm chạp. Ba lô nặng níu tôi khuỵu xuống. Giọng nói kia lớn thêm nghe như tức giận. Ba đứa bảo nhau guồng chân chạy.
Quả là quyết định kịp thời.
Một cơn gió lạnh kéo chúng tôi lùi lại như thể miệng hang lớn vừa hít vào thật mạnh. Trong lúc hoảng loạn, tôi trượt chân dài trên nền sỏi đá. Nếu đứng gần miệng vực thêm chút nữa, chắc chắn ba đứa bị hút xuống.
Chúng tôi vất vả gò lưng tiến tới và cuối cùng đến được miệng đường hầm trông ra cánh đồng của Asphodel. Gió lạnh hun hút khi nãy ngừng thổi. Tiếng rên phẫn nộ vang vọng trong đường hầm dài. Biết chúng tôi thoát, thứ dưới vực chắc chắn không vui.
Grover thở hổn hển, ngồi phịch xuống gốc bụi dương đen xì:
-Cái gì thế nhỉ? Thú cưng nhà Hades chắc?
Tôi và Annabeth đưa mắt nhìn nhau.
Tôi biết cô bạn vẫn ấp ủ một ý tưởng từ lúc lên xe taxi đến Los Angeles. Nhưng Annabeth sợ đến nỗi không dám nói ra. Giờ chính tôi cũng kinh hoàng.
Đậy nắp thanh kiếm, tôi cất bút vào túi, rồi quay sang bảo Grover:
-Thôi mình đi tiếp. Cậu đi bộ được không?
-Được chứ. Nhân tiện tớ nói luôn. Chưa bao giờ tớ thích đôi giày ấy.
Grover cố ra vẻ anh hào, nhưng nó cũng run như rẽ, giống tôi và Annabeth. Dưới hang chẳng phải thú cưng của nhà ai cả. Nó là thứ cổ xưa và hùng mạnh vô song. Ngay cả khi đối mặt Echidna, tôi cũng không sợ như bây giờ.
Bỏ lại đường hầm sau lưng, nhắm cung điện của Hades thẳng tiến, có thể nói tôi nhẹ cả người.
Nhưng phía trước còn nhiều mối nguy khác
***
Ba chị em Nữ thần Báo Thù bay quanh tường chắn sừng sững giữa không gian u ám. Mặt tường ngoài đen nhánh của pháo đài sáng lấp lánh. Hai cánh cổng cao bằng tòa nhà hai tầng rộng mở.
Đến gần hơn, tôi nhận thấy trên cổng khắc chạm toàn cảnh chết chóc. Có cảnh thời hiện đại, như bom nguyên tử thổi bay cả thành phố, sông ngòi đầy xác lính đeo mặt nạ chống độc, đoàn người Phi châu sắp chết đói cầm tô xếp hàng chờ phát chẩn… Mọi cảnh minh họa đều cổ kính, nhất định được khắc lên đó cả ngàn năm rồi. Chúng là lời tiên tri của nhiều ngàn năm trước giờ trở thành hiện thực.
Trong sân chầu có khu vườn rất lạ. Nấm các loại màu sặc sỡ, cây thuốc độc trồng thành bụ sum suê và nhiều cây phát sáng quái đản phát triển không cần nắng. Đá quý chế tác cầu kỳ gắn lên cây thay cho hoa, chẳng hạn chùm hoa hồng ngọc, viên nào viên nấy to bằng năm tay tôi hay kim cương thô kết thành bụi cây rậm rạp.
Đứng rải rác trong vườn là tượng khách dự tiệc lấy từ nhà Medusa: Trẻ con, thần rừng và nhân mã hóa đá với nụ cười méo xẹo.
Giữa vườn có quần thể cây lựu, quả chín vàng phát sáng như đèn neon.
Annabeth giải thích:
-Vườn của Persenphone[21]. Cứ đi tiếp nhé.
Tôi biết lý do khiến Annabeth bỏ đi. Mùi lựu chín thơm ngon quá. Chính tôi cũng bị quyến rũ, chỉ muốn ăn ngay. Nhưng câu chuyện về Persephone bắt tôi phải nghĩ lại. Một khi đã ăn thực phẩm của địa ngục, không ai có thể về dương gian được nữa.
Tôi kéo Grover đi đúng lúc nó giơ tay định hái quả chín mọng.
Lên bậc tam cấp của cung điện xây giữa hai hàng cột đá đen, qua mái cổng lợp đá hoa cương đen, ba chúng tôi bước vào nhà Hades.
Nền nhà đại sảnh trước bằng đồng đánh sáng bóng. Ánh đuốc chiếu xuống khiến mặt kim loại khiến tôi nhầm, tưởng đồng đang sôi sùng sục. Ở đây không có trần nhà, chỉ có nóc hang cao vòi vọi. Cư dân dưới này chắc không bao giờ sợ mưa.
Mọi cửa phụ của sảnh đều có mấy bộ xương mặc quân phục đứng gác. Nhóm này mặc áo giáp kiểu Hy Lạp cổ đại, nhóm kia mặc quân phục của lính Anh, nhóm khác mặc đồ rằn ri, khoác cờ Mỹ rách tả tơi trên vai. Người cầm giáo, kẻ mang súng hỏa mai. Có người vác súng máy M-16.
Không ai cản đường hay làm phiền chúng tôi. Tuy nhiên, hốc mắt họ dõi theo chúng tôi đi qua sảnh, đến bên hai cánh cửa lớn trên tường trong cùng.
Hai bộ xương mặc đồ lính thủy đánh bộ Mỹ canh cửa này. Thấy tôi họ nhăn nhở cười, tay vẫn ghì súng phóng lựu đạn trước ngực.
Grover lẩm bẩm:
-Chắc Hades không bao giờ bị bọn người bán hàng dạo làm phiền.
Ba lô trên vai tôi nặng như đeo đá. Tôi nghĩ mãi nhưng không biết vì đâu. Tôi muốn mở ra xem liệu trong lúc lơ đãng, tôi có nhặt bóng bowling bỏ vào đó không. Tuy nhiên, giờ không phải lúc.
-Hai cậu ơi, ta có nên gõ cửa không nhỉ?
Một cơn gió nóng thổi dọc hành lang. Cửa bật mở. Hai lính gác tránh đường.
Annabeth đoán:
-Các dấu hiệu đều cho thấy chủ nhà muốn bảo: kính mời thượng khách.
Căn phòng bên trong giống hệt lúc tôi mơ, ngoại trừ ngai có người ngồi.
Hades là vị thần thứ ba tôi được diện kiến. Nét thần thánh ở ông khiến tôi cực kỳ ấn tượng.
Trước hết, Hades cao hơn ba mét. Ông ta khoác áo chùng bằng lụa đen, đội vương miện tết bằng những sợi vàng. Da ông trắng bệch, tóc đen óng xõa ngang vai. Tuy nhiên cơ bắp cuồn cuộn như thần Ares, nhưng ở ông toát lên quyền uy to lớn. Ngồi trên ngai làm bằng xương người, trông ông uyển chuyển, dẻo dai và nguy hiểm như loài báo sư tử.
Lập tức, mọi ý chí của tôi bị bẻ gãy. Tôi có ngay cảm giác phải tuân lệnh, phải coi ông như sư phụ và tin chắc rằng ông khôn ngoan hơn, hiểu biết rộng hơn mình.
Quả là thói quen xấu cần bỏ ngay.
Phong thái của thần cai quản địa ngục ảnh hưởng mạnh mẽ đến tôi, hệt như thần Ares. Chúa tể lãnh địa của chết chóc làm tôi nhớ đến Adolph Hitler, Napoleon hoặc những tên trùm khủng bố xui người ta đánh bom liều chết. Họ có ánh mắt của Hades: nó thôi miên, hấp dẫn, thôi thúc người đối diện mù quáng làm điều ác.
Giọng ông ta mượt như nhung:
-Nhóc con nhà Poseidon to gan. Quậy ta điên đảo xong còn dám vác mặt đến đây. Nếu không thế, chắc chắn mi là kẻ ngông cuồng, xuẩn ngốc.
Mọi khớp xương tê dại, tôi mê mụ, chỉ muốn nằm cuộn tròn dưới chân Hades ngủ như chú cún con dễ bảo.
Cưỡng lại cảm giác ấy, tôi bước lên đề đạt yêu cầu:
-Thưa chú đồng thời là Chúa tể âm ty rộng lớn, cháu đến đây muốn xin chú hai điều.
Hades ngạc nhiên nhướng mày. Ông ta đổi tư thế, chăm chú lắng nghe. Từ vô số nếp áo choàng đen khoác trên người ông lấp ló nhiều khuôn mặt tăm tối của các linh hồn nhăn nhúm vì đau đớn. Hình như vải áo được may bằng những linh hồn bị giam cầm trong Nhà tù Trừng Phạt đang cố sức thoát ra. Bệnh thiếu tập trung và hiếu động thái quá của tôi lại tái phát khiến tôi bâng quơ nghĩ có phải trọn bộ áo quần trên người ông đều may theo cách đó. Ai phạm những tội tày đình gì khiến khi chết, linh hồn bị mang dệt thành đồ lót của Hades?
-Những hai cơ à? Muốn vuốt râu hùm hả con? Mi làm ta thất điên bát đảo còn chưa đủ sao? Nói nghe xem nào/ Đã muốn đập ngươi nát bét nhưng ta hơi hiếu kỳ, muốn xem hết màn kịch hay này đã.
Nuốt khan xong, tôi sợ quá chỉ biết nhìn chằm chằm chiếc ngai nhỏ hơn, đặt ngay cạnh ngai của Hades. Nó có hình bông hoa đen cách điệu và dát vàng lộng lẫy. Chắc đó là chỗ của hoàng hậu Persephone. Theo truyền thuyết, bà có tài xoa dịu chồng mỗi khi Hades có tâm trạng không vui. Nhưng giờ là mùa hè. Nữ thần mùa xuân Persephone đã về nhà mẹ là nữ thần Demeter. Bốn mùa tồn tại không phải do trục trái đất nghiêng mà do thần Demeter.
Annabeth bồn chồn, hắng giọng nhắc. Cô bạn thúc đầu ngón tay trỏ vào lưng tôi.
-Thưa thần Hades, chắc ngài cũng biết không thể có giao tranh giữa các thần. Hậu quả sẽ khủng khiếp lắm ạ.
Grover đế thêm làm tôi thêm vững dạ:
-Vâng, khủng khiếp lắm lắm.
Tôi nói tiếp:
-Xin ngài trả lại tia chớp của thần Dớt và cho phép cháu mang nó lên đỉnh Olympia.
Thần quắc mắt làm hồn vía tôi lên mây cả:
-Sau bao trò láu cá, khá khen cho ngươi khéo giả vờ.
Tôi ngoái nhìn hai bạn cầu cứu. Họ cũng ngạc nhiên không kém gì tôi.
-Thưa…chú, nãy giờ ngài nói như thể cháu đắc tội gì ghê gớm lắm. Thực tình, cháu có làm gì đâu.ạ.
Căn phòng rung chuyển như thể sắp làm cả Los Angeles phía trên đổ sụp. Gạch đá từ trần hang rơi như mưa. Mọi cửa chính phụ ở bốn bức tường bật mở. Hàng trăm bộ xương lính canh mặc quân phục của mọi quốc gia thuộc nền văn minh phương tây rầm rập bước vào. Họ đứng thành hàng quây quanh phòng, chắn mọi lối ra.
Hades gầm lên:
-Rang con, mi tưởng ta thích chiến tranh ư?
Tôi định cãi: “Ý ông là sao? Muốn tôi khen đội quân này là yêu chuộng hòa bình chắc?” Tuy nhiên, tôi không nói ra vì chưa muốn chết.
Tôi cân nhắc từng chữ:
-Với tư cách là Chúa tể của sự chết chóc, chắc ngài biết rõ chiến tranh sẽ giúp ngài mở rộng lãnh thổ.
-Sao giống mấy ông anh quý hóa của ta thế không biết. Mi tưởng ta cần thêm thần dân ư? Mi không thấy người ta chen chúc nhau ở Asphodel à?
-Dạ, nhưng…
-Chỉ tính riêng thế kỷ vừa qua, mi có biết vương quốc của ta phình to cỡ nào không? Có biết ta phải ký sắc lệnh mở thêm bao nhiêu tỉnh thành không?
Tôi chưa kịp trả lời, Hades thao thao nói tiếp:
-Nào tuyển thêm ma cà rồng giữ trật tự, nào xử lý tắc nghẽn giao thông trước lều Phán Xét. Lại còn trả lương làm thêm giờ cho nhân viên nữa. Trước đây ta giàu sụ. Mọi mỏ kim loại quý dưới lòng đất đều của ta mà. Nhưng giờ thâm hụt ngân sách đã lên con số khổng lồ.
- Ấy, nhân tiện Charon nhờ con xin lên lương.
Vừa nhớ ra, tôi buột miệng luôn. Nói xong, tôi hối hận thầm ước giá lúc nãy dán băng keo kín miệng thì giờ không mang họa.
Hades quát tháo:
- Đừng nhắc gã đó với ta! Từ hồi đua đòi theo mốt comple Ý, hắn càng lúc càng quá đáng. Ngoài ra, thiên hạ nhìn đâu cũng thấy sai phạm và ta phải đích thân xử lý. Nội giao thông từ cung điện đến cổng thành cũng là ta phát điên. Vậy mà ngày nào cũng có người mới chết. Nhãi con kia, âm phủ đất chật người đông lắm rồi. Ta không muốn dân số địa ngục tăng thêm nữa. Ta không muốn chiến tranh đâu.
- Nhưng ngài lấy tia chớp của thần Dớt.
- Nói láo.
Phòng lại rung chuyển. Hades đứng thẳng dậy, trông cao lêu đêu như cột cờ:
- Thần Dớt tin cha mi phỉnh phờ, nhưng ta không dại đâu. Ta thừa biết mưu mô của Poseidon.
- Cha cháu làm sao?
- Chính mi là kẻ ăn trộm vào hôm Đông Chí. Lợi dụng việc chưa ai biết danh tánh mi, Poseidon biến con mình thành vũ khí bí mật. Hắn xui mi vào phòng đặt ngai vàng của Dớt. Mi lấy tia chớp, lấy cả mũ tàng hình của ta. Nếu ta không cử Nữ thần Báo Thù đến Học viện Yancy lột trần bộ mặt thật của mi, có lẽ mưu đồ reo rắc chiến tranh của Poseidon không bại lộ. Nhưng giờ đây, mi buộc phải lộ diện. Chẳng bao lâu nữa, cả thiên hạ sẽ biết mi là tên trộm dưới trướng Poseidon và mũ tàng hình sẽ trở về với ta.
Tôi đoán đầu óc Annabeth đang tính toán nhanh như máy tính điện tử. Cô bạn đỡ lời cho tôi:
- Vậy ra mũ tàng hình của ngài cũng bị mất rồi ư, thưa thần Hades?
- Con bé kia, đừng vờ ngây thơ nữa. Thằng oắt con lai này cậy có cha Poseidon dám vào đây đe dọa ta. Ngươi và thần rừng kia tiếp tay cho nó mang tối hậu thư đến. Poseidon tưởng muốn ta ủng hộ hắn, chỉ cần sai người đến tống tiền là xong ư?
- Không đời nào! Cha cháu không…thần Poseidon không hề…
Hades gầm gừ:
- Ta không hé môi chuyện mất mũ vì ta không ảo tưởng bất kỳ ai trên đỉnh Olympia sẽ đối xử công bằng với ta, dù chỉ một chút. Họ sẽ không động móng tay để giúp ta tìm bảo bối. Ngược lại, nếu biết vũ khí gây kinh hoàng hữu hiệu nhất của ta bị mất cắp, không thiếu kẻ sẽ nhân cơ hội đó hại ta. Thế nên, ta âm thầm tìm cách giành lại báu vật. Lúc nãy, dù biết mi đến đe dọa ta, nhưng ta không can ngăn, cứ để yên xem mi định thế nào.
- Ngài biết chúng cháu đến nhưng không cản đường ư? Nhưng…
Hades đe dọa:
- Trả ngay mũ đây, nếu không mi sẽ chết. Ta sẽ mở lối lên mặt đất, xua âm binh trở lại dương gian. Ta sẽ biến trái đất của mi thành cơn ác mộng. Percy Jackson, chính mi sẽ là bộ xương nhất nhất nghe lệnh ta và dẫn đầu đội quân âm binh phá hoại.
Tất cả các bộ xương trong phòng đều bước lên, dương súng sẵn sàng nhả đạn.
Lúc đấy, đáng lẽ tôi phải sợ mới phải.
Nhưng lạ thay, tôi chỉ cảm thấy bị xúc phạm. Bị chụp mũ một tội mình không làm đẩy cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm. Phải chịu tiếng oan nhiều lần nên tôi biết mình sắp biến thành hỏa diệm sơn.
- Thần Dớt đã tệ bạc, ông còn tệ hơn. Ông tưởng tôi ăn cắp đồ của ông ư? Có phải vì thế ông sai Nữ thần Báo Thù hãm hại tôi?
- Chứ còn gì nữa.
- Yêu quái hại tôi cũng do ông ư?
Hades bĩu môi:
- Ta không liên quan đến chúng. Mi không xứng được chết chóng vánh. Ta muốn bắt sống mi về đây để mi phải chịu nhục hình trong nhà tù Trừng Phạt. Ta để mi thơi thới vào lãnh địa của ta là có chủ đích cả đấy.
- Thơi thới ư?
- Mau trả đồ đây!
- Nhưng cháu không lấy mũ của ngài. Cháu đến xin lại tia chớp.
Hades hét lớn:
- Mi đang cầm đấy thôi. Mi mang tia chớp đến tưởng đe dọa được ta chắc?
- Đâu có!
- Mở ba lô của mi ra.
Cơn hoảng loan chụp xuống người tôi.
Sở dĩ ba lô của tôi nặng như đeo đá vì…
Hạ ba lô trên vai xuống, tôi mở khóa kéo. Bên trong là thanh kim loại hình trụ nhọn hai đầu và dài hơn nửa mét, kêu ù ù vì nguồn năng lượng to lớn nén trong nó.
Annabeth kêu lên:
- Percy, sao cậu lại…
- Tớ… có biết gì đâu. Sao lại thế này?
- Con lai các người đều giống nhau ở chỗ quá ngông cuồng. Tưởng đem vĩ khí đến là dọa được ta ư? Ta không đòi tia chớp của Dớt, là do mi tự mang mỡ dâng miệng mèo. Đưa ngay đây. Tia chớp này sẽ giúp ta điều đình với Dớt. Giờ đến mũ tàng hình. Mi giấu nó ở đâu?
Tôi kinh hãi, không thể nói được gì. Tôi không có mũ và không biết trong ba lô của mình có tia chớp.
Giá Hades gây ra chuyện này, tôi khỏi mệt đầu suy tính. Ông ta vốn chẳng tốt lành gì. Nhưng sự thực không thế. Cả thế giới sụp đổ quanh tôi. Hóa ra ngay từ đầu tôi đã bị lừa. Có kẻ thứ tư đứng ngoài xúc xiểm khiến Dớt, Poseidon và Hades xông vào cắn xé lẫn nhau. Tia chớp xuất hiện trong ba lô và người cho tôi ba lô ấy là…
- Khoan đã, có nhần lẫn ạ.
Hades gầm lên:
- Cái gì?
m binh trong phòng lên đạn. Trên cao có tiếng dơi đập cánh. Ba Nữ thần Báo Thù đậu xuống sau lưng Hades. Yêu tinh có khuôn mặt giống Dodds háo hức quất roi đen đét.
Hades phán:
- Đừng bày trò. Ta biết tại sao mi đến đây. Nguyên nhân sâu xa khiến mi mang theo tia chớp là để đổi mạng mẹ ngươi.
Hades xòe tay. Quả cầu rực lửa phát nổ cách chân tôi chừng vài bước. Mẹ Sally giữa cơn mưa vàng hiện ra trong dáng vẻ đau đớn như trước lúc bị quỷ đầu bò bóp cổ cổ chết.
Tôi nghẹn ngào. Tôi vươn tay định chạm vào mẹ nhưng lửa nóng rực làm tay tôi bỏng rát.
Hades khoái trá:
- Phải, ta bắt mẹ mi. Ta biết sẽ có ngày mi đến điều đình với ta hầu mong chuộc mẹ về. Cứ trả mũ đi, ta sẽ cân nhắc đến chuyện thả Sally Jackson. Chắc mi biết bà ta chưa chết. Nhưng nếu không làm ta hài lòng, ta sẽ đổi ý.
Sực nhớ mấy viên ngọc trai trong túi, tôi mong chúng sẽ giúp thoát khỏi tình thế này. Nếu chỉ giải phóng cho mẹ, chắc là được…
Mới nghe tiếng Hades, máu trong người tôi đông lại:
- Ôi dào, lại ngọc trai. Anh ta chỉ giỏi ba trò vặt vãnh. Mi lấy ra ta xem.
Dù tôi không muốn nhưng hai tay vẫn lục túi lấy ngọc.
- Có ba viên thôi à? Khổ thân mi. Mỗi viên chỉ bảo vệ được một người. Cứu mẹ xong, mi định để đứa bạn nào ở đây với ta đời đời kiếp kiếp? Nói xem, mi chọn ai? Ta đã nói rồi, thượng sách là đưa ba lô đây, chấp nhận mọi điều kiện của ta rồi cuốn xéo.
Tôi nhìn Annabeth và Grover mặt cắt không còn một hột máu:
- Tụi mình bị lừa. Họ đút cổ ta vào tròng mất rồi.
Annabeth hỏi:
- Nhưng tại sao mới được? Giọng nói dưới vực…
- Tớ chưa biết, đang định hỏi đây.
Hades sốt ruột:
- Giờ muốn thế nào, nói mau!
Grover đặt tay lên vai tôi:
- Percy, đừng nộp tia chớp.
- Tớ biết rồi.
Grover tình nguyện:
- Tớ ở lại cho. Dùng viên ngọc cuối cùng cứu mẹ cậu đi.
- Không!
- Tớ là thần rừng, không có linh hồn giống người. Ông ta có thể hành hạ tớ đến thịt nát xương tan nhưng tớ không chết hẳn. Tớ sẽ đầu thai thành bông hoa, cỏ lá gì đó. Tốt nhất cậu hãy nghe lời tớ.
Annabeth rút dao bằng đồng:
- Tớ không đồng ý. Hai cậu cứ đi tiếp đi. Grover nhớ bảo vệ Percy đấy. Với lại, cậu phải thuyết phục các thần cho phép cậu đi tìm thần Pan. Percy đưa mẹ cậu đi ngay đi. Tớ sẽ yểm hộ cho. Tớ đã quyết chiến đấu đến cùng.
Grover cãi:
- Không đời nào! Tớ ở lại cơ mà.
Annabeth mắng:
- Dê con, biết một mà không biết mười.
Tôi can:
- Hai người có thôi đi không?
Tôi nghe như tim mình bị xé làm hai. Hai bạn đã bao phen cùng tôi vào sinh ra tử: nào Grover liều mạng tấn công Medusa trong tiệm bán tượng, nào Annabeth cứu thoát cả ba thoát khỏi chó ba đầu Cerberus… Chúng tôi sát cánh bên nhau, dù ở công viên nước, Gateway Arch hay Sòng bài Hoa Sen. Tôi vượt mấy ngàn dặm đường, lòng dạ ngổn ngang lo bị bạn bè phản bội, nhưng hai người bạn trước mặt tôi đây không bao giờ làm thế. Họ cứu mạng tôi hết lần này đến lần khác, giờ còn muốn hi sinh bản thân vì mẹ tôi.
- Tớ quyết định rồi. Hai cậu cầm đi.
Tôi đưa cho mỗi bạn một viên ngọc.
Annabeth lắp bắp:
- Percy, nhưng mà…
Tôi quay sang mẹ. Dù rất muốn đổi mạng cho bà nhưng tôi biết mẹ không bao giờ cho phép tôi làm thế. Tôi phải mang tia chớp trở lại đỉnh Olympia, gặp thần Dớt nói rõ ngọn ngành. Tôi phải chặn đứng chiến tranh. Mẹ không đời nào muốn tôi buông xuôi tất cả để cứu bà. Tôi nhớ Lời Sấm Truyền ở Trại Con Lai: “Cuối cùng, ngươi sẽ không cứu nổi người quan trọng nhất của đời mình.”
Tôi thầm hứa:
- Con xin lỗi. Con sẽ quay lại tìm mẹ. Nhất định phải có cách.
Hades hết dương dương tự đắc:
- Kìa nhóc…
- Cháu sẽ tìm mũ mang về cho chú. Chú đừng quên lên lương cho Charon.
- Chớ thách thức ta, mang họa đấy…
- Với lại, thi thoảng chơi với chó Cerberus một tí có chết chóc gì đâu. Nhớ là nó thích bóng cao su màu đỏ.
- Percy Jackson, mi dẹp đi…
Tôi hô lớn:
- Ta đi thôi, các cậu.
Ba đứa ném ngọc trai và chờ. Chẳng thấy gì!
Hades thét lác:
- Giết hết chúng cho ta.
m binh rầm rập tiến lên, kẻ rút súng, người chỉnh vũ khí về chế độ tự động. Ba Nữ thần Báo Thù lao vút tới, roi da bốc lửa rừng rực.
Đúng lúc âm binh đồng loạt bóp cò, ngọc trai nổ giòn, bùng lên ánh sáng xanh lục đi kèm cơn gió biển trong lành. Tôi bơi trong hình cầu trắng như sữa dần nổi lên mặt đất.
Annabeth và Grover theo sát phía sau. Trong lúc ba đứa từ từ bay lên, gươm giáo, đạn bay tứ phía không vào được trong bong bóng màu ngọc trai. Hades gầm gào khiến cả cung điện dưới lòng đất rung chuyển. Chắc chắn Los Angeles phía trên gặp phen náo loạn.
Grover hét lên:
- Nhìn lên đi! Coi chừng có va chạm!
Đúng vậy. Ba chúng tôi đang bay gần trần hang đầy nhũ đá. Chúng sắp chọc thủng bong bóng, xiên chúng tôi như người ta xiên thịt chuẩn bị nướng.
Annabeth hỏi:
- Cậu biết điều khiển thứ này không?
- Không.
Đúng lúc bong bóng đụng trần hang, ba đứa la hét như cháy nhà và rồi… bóng tối bao trùm.
Chúng tôi chết rồi sao?
Thốt nhiên, tôi có cảm giác mình đang lao nhanh vùn vụt. Ba bong bóng khổng lồ xuyên qua tầng đất cứng như bóng nổi dưới nước. Phép thần thông của ngọc này là thế. Tôi nhớ câu Nữ thần biển từng nói: “Cái gì của biển sẽ phải trả về cho biển.”
Trong vài giây, tôi không thể nhìn thấy gì ngoài vách bong bóng. Thế rồi, bong bóng của tôi xuyên thủng lớp đá cứng dưới đáy biển. Hai bong bóng trắng đục của Annabeth và Grover theo sát tôi. Ba đứa lao nhanh như gió lên mặt nước. Và rồi BÙM!
Ba chúng tôi phụt mạnh lên mặt vịnh Los Angeles, húc ngã một tay lướt sóng khiến anh ta bực tức la lối:
- Mấy người làm gì thế?
Tôi túm Grover, lôi nó đến gần phao cứu sinh, nhân tiện dìu luôn Annabeth theo. Một chú cá mập trắng dài ba thước rưỡi hiếu kỳ bơi đến xem. Tôi quát:
- Biến!
Nó quay đầu bơi đi mất.
Vận động viên lướt sóng sợ hãi, lẩm bẩm thề sẽ cai thuốc gây ảo giác trước khi hối hả bơi đi.
Tự nhiên tôi có khả năng biết thời gian, không cần xem đồng hồ. Giờ là sáng sớm ngày Hạ Chí, hai mươi mốt tháng Sáu.
Xa xa, thành Los Angeles bốc cháy ngùn ngụt, nhiều cột khói phun lên nền trời báo hiệu có động đất lớn. Hades gây nên thảm họa này. Chắc ông ta cũng sai âm binh truy sát tôi.
Nhưng còn nhiều thứ ghê gớm hơn địa ngục.
Giờ tôi phải lên bờ, trả tia chớp về đỉnh Olympia. Tuy nhiên, quan trọng nhất là tôi phải nói vài lời với vị thần đã lừa tôi vào tròng.
Giờ tiếp tục nghĩ đến một sân bóng lớn gấp triệu lần như thế và đầy chật người xem. Sau đó hình dung điện phụt tắt. Tất cả im phăng phắc, không đèn, không tiếng reo hò. Bi kịch xảy đến trong hậu trường. Tỉ thỉ người thì thào lầm lũi đi trong bóng tối, chờ đợi ban nhạc không bao giờ tới.
Nếu hình dung được thế, bạn se có chút khái niệm về những cánh đồng của Asphodel.
Cỏ đen đập nát dưới hằng hà sa số lượt chân người chết. Một cơn gió nồm thổi qua nghe như đầm lầy vừa thở dài. Đâu đó còn sót lại vài bụi cây đen đủi.
Trần hang lớn quá cao. Nếu không có nhũ đá nhọn hoắt tua tủa đâm xuống, nó sẽ giống đám mấy đen khổng lồ. Tôi xua đi viễn cảnh đá nhọn sẽ rơi bất cứ lúc nào, dù đâu đó trên cánh đồng, nhiều linh hồn bị nhũ đá găm chặt xuống nền cỏ. Hình như người chết không buồn quan tâm đến việc vị nhũ đá cỡ quả tên lửa đè nghiến.
Annabeth, Grover và tôi vừa ngó chừng lính gác ma cà rồng, vừa trà trộn vào đám đông. Tôi muốn tìm người quen trong số người chết nhưng giờ khó nhận dạng quá. Khuôn mặt họ mờ đi. Ai cũng có vẻ bực tức hay hoang mang. Có người đến bắt chuyện nhưng giọng họ líu ríu, nghe như tiếng dơi lít chít. Thấy ba đứa tôi ngỡ người không hiểu, họ nhíu mày bỏ đi.
Người chết không đáng sợ. Trông họ buồn buồn thế nào.
Chúng tôi theo đoàn người mới đến nhích dần từng bước đến cổng chính của nhà rạp dựng bằng vải bạt đen, phía trên có bảng rôn viết:
XÉT THƯỞNG (LÊN THIÊN ĐÀNG)
VÀ PHẠT (Ở ĐỊA NGỤC ĐỜI ĐỜI)
Chào mừng người mới đến!
Hai hàng đi ra từ sau lều vắng hơn phía trước nhiều.
Bên trái, lính gác ma cà rồng áp giải linh hồn xuống con đường lổn nhổn đã đến Cánh Đồng Trừng Phạt sáng trắng và tỏa khói phía xa xa. Đó là hoang mạc rộng lớn, khô cằn nứt nẻ, có sông nham thạch ngoằn ngoèo, có bãi mìn mênh mông và nhiều cây số hàng rào dây thép gai ngăn cách các khu vực tra tấn khác nhau. Dù đứng tít đằng này, tôi thấy rõ người thì bị chó địa ngục săn đuổi, người thì bị trói vào cọc và thiêu sống; có người còn bị ép cởi hết quần áo chạy giữa vườn xương rồng, hoặc tệ hơn, bị bắt nghe nhạc opera. Ở đó có ngọn đồi nhỏ xíu dành cho Sisyphus nhỏ bằng con kiến trần lưng khiêng đá tảng lên đỉnh đồi. Tất nhiên còn nhiều trò tra tấn kinh khủng hơn thế, nhưng tôi không muốn kể ra đây.
Hàng người bên phải lều rạp đỡ khổ hơn nhiều. Người a dẫn họ xuống thung lũng nhỏ có tường bao quanh. Một cộng đồng biệt lập, nơi duy nhất có hạnh phúc dưới âm phủ. Bên kia cổng có lính gác là nhiều quần thể nhà đẹp, đại diện cho mọi lối kiến trúc từng có trong lịch sử: biệt thự kiểu La Mã, lâu đài kiểu trung cổ hoặc dinh thự kiểu Victoria. Hoa bằng vàng và bạc nở rộ trên bãi cỏ có màu của cầu vòng bảy sắc. Tiếng cười văng vẳng và mùi thịt nướng ngoài trời thơm nức.
Đó là xứ Elysium ( thiên đường theo thần thoại Hy Lạp)
Giữa thung lũng ấy có hồ nước xanh biếc, lấp lánh. Giữa hồ nổi lên ba hòn đảo nhỏ, giống khu nghỉ dưỡng của quý tộc phương Đông. Quần Đảo Hạnh Phúc ấy dành cho người đức độ đến mức có ba kiếp được đầu thai và cả ba đều xứng đáng đến thiên đường. Chỉ cần thoáng nhìn, tôi đã khao khát được đến đó sau khi chết.
Hình như Annabeth đọc được suy nghĩ của tôi:
- Chỗ ấy dành cho các anh hùng.
Tuy nhiên, nếu so với Cánh Đồng Trừng Phạt của Asphodel, Elysium sao nhỏ bé quá. Thế chứng tỏ trên trần gian hiếm người sống lương thiện. Sự thật ấy thật đáng buồn.
Rời lều phán xét, chúng tôi tiến sâu hơn vào lãnh địa của Asphodel. Xung quanh tối sầm. Màu sắc trên quần áo ba đứa tôi phai nhanh. Đám đông linh hồn xì xào bàn tán thưa hẳn đi.
Đi thêm vài cây số nữa, tiếng rú rít quen thuộc đã vang đến tai ba đứa. Tít chân trời xa là lâu đài lấp lánh xây bằng đá thạch anh đen. Ba sinh vật giống ba con dơi khổng lồ bay vòng quanh phía trên tường rào chắn: ba Nữ thần Báo Thù. Tôi có linh cảm họ đang đợi chúng tôi.
Grover nuối tiếc:
- Giờ quay lại hơi muộn nhỉ?
Tôi cố tỏ ra tự tin:
- Họ không làm gì được ta đâu.
Grover đề nghị:
- Hay ta thăm thú vài nơi trước đã. Như khu Elysium chẳng hạn…
Annabeth nắm tay nó lôi xềnh xệch:
- Đi thôi, dê con.
Grover tự ái kêu lên. Đôi giày thể thao mọc cánh lôi chân nó ngược phía có Annabeth. Grover ngã ngửa trên bãi cỏ.
Annabeth rầy la:
- Grover, đừng phá rối nữa.
- Nhưng tớ không chủ ý…
Nó lại kêu oai oái. Hai đôi cánh của giày vẫy như điên dại và bay bổng ngược hướng chúng tôi, lôi theo Grover.
- Maia!
Grover niệm thần chú nhưng không linh nghiệm:
- Chết rồi! Cấp cứu! Cứu tớ với!
Tôi choàng tỉnh, nắm lấy tay Grover nhưng quá muộn. Nó lao nhanh xuống sườn đồi như xe trượt tuyết vậy.
Hai đứa tôi chạy theo nó.
Annabeth hét:
- Cởi dây giày đi!
Sáng kiến tuyệt vời! Nhưng tháo dây giày trong lúc hai chân bị lôi giật ra sau với tốc độ chóng mặt không dễ dàng gì. Grover cố gượng lên tư thế ngồi nhưng tay không với tới đôi giày.
Chúng tôi chạy theo, cố không rời mắt khỏi nó trong lúc nó liên tục bay chui qua háng các linh hồn. Họ khó chịu, ríu rít mắng nó.
Tôi những tưởng Grover sẽ tông thẳng vào cổng lâu đài của Hades, nhưng đôi giày cố tình bay về hướng ngược lại.
Sườn đồi dốc đứng. Grover bay nhanh hơn. Annabeth và tôi vắt chân lên cổ chạy theo. Tường hai bân thành hang hẹp dần lại. Hóa ra chúng tôi đang chui vào hầm tối. Ở đây không có cây cỏ đen sì: chỉ có nền đá dưới chân và nhũ đá trên đầu.
Tiếng tôi hét dội vào vách đá:
- Grover! Nắm bất cứ thứ gì trên đường.
- Thứ gì?
Nó vồ đá dăm bên dưới nhưng đá không lớn đến mức giữ nó lại được.
Đường hầm ngày càng tối và lạnh hơn. Tôi sởn gai ốc. Dưới này có mùi của ma quỷ. Nó gợi nhớ đến những thứ tôi không nên nghĩ tới: máu lênh láng trên mặt bàn thờ đá thời xa xưa và mùi hơi thở hôi thối của kẻ sát nhân.
Lúc thấy thứ ngay trước mặt, tôi dừng phắt lại.
Đường hầm nở rộng thành hang tối rộng hoác. Giữa hang là miệng vực to bằng cả dãy nhà cao tầng.
Grover bay thẳng đến miệng vực.
Annabeth giật cổ tay tôi:
- Kìa, Percy!
- Nhưng đó là…
Cô bạn tôi hét lanh lảnh:
- Biết rồi. Giống cậu tả trong mơ! Nhưng ta không đỡ, Grover rơi xuống mất.
Tất nhiên, Annabeth đúng trăm phần trăm. Thấy mạng sống của bạn như ngàn cân treo sợi tóc, tôi chạy đến cứu ngay.
Grover la lối, cào mặt đất nhưng đôi giày nhất định lôi nó xuống vực. Chúng tôi tuyệt vọng vì muốn cứu cũng không kịp nữa.
Nhờ bộ móng guốc, Grover thoát nạn.
Bình thường Grover phải vất vả vì đôi giày có cánh rất lỏng lẻo cứ tuột hoài. Bây giờ, Grover vấp mạnh chân vào đá khiến giày trái tuột khỏi chân. Nó lao vun vút xuống lòng hang thăm thẳm. Giày phải tiếp tục lôi chân nó, nhưng không nhanh bằng lúc nãy. Grover đã có thể ôm lấy tảng đá, cưỡng lại sức lôi của chiếc giày.
Khi Grover chỉ còn cách miệng vực mười bước, chúng tôi đến kịp lôi nó ngược trở lên đoạn đường dốc. Chiếc giày phải tự giải thoát bằng cách vùng vẫy mạnh và rời chân Grover. Nó tức tối bay vòng quanh chúng tôi, húc mạnh mũi giày vào đầu ba đứa tôi trước khi bay xuống hang tìm anh em sinh đôi.
Ba đứa mệt đức hơi, khuyu xuống mặt đất đầy đá dăm. Hai chân tôi nặng như chì. Ba lô trên vai bất ngờ nặng chịch như có ai vừa nhét đá cục đầy đến miệng.
Lúc nãy, Grover cào cấu ghê quá. Giờ tay nó chảy máu. Đồng tử mắt nó thu nhỏ như mắt dê lúc sợ hãi.
Nó thở hào hển:
- Tớ thấy khó hiểu quá. Lúc nãy, tớ không cố tình…
Tôi vội ngăn:
- Để lát nữa. Giờ nghe xem.
Tôi nghe tiếng gì… như tiếng thì thào rất trầm vọng lên từ vực tối.
Mấy giây sau, âm thanh ấy lặp lại. Annabeth bảo:
- Percy, chỗ này là…
Tôi đứng dậy:
- Xuỵt!
Tiếng ồm ồm lớn thêm. Chắc chắn giọng ma quái ấy cách chúng tôi rất xa. Tít dưới vực thẳm.
Grover ngồi bật dậy:
- T…. iếng gì thế?
Annabeth cũng nghe thấy. Mắt cô bé mở to sợ hãi:
- Tartarus. Lối vào nhà ngục Tartarus.
Tôi rút kiếm Thủy triều.
Lưỡi gươm dài ra, lấp lánh sáng trong bóng tối. Giọng nói dưới kia hơi lạc đi, nhưng chỉ lát sau đã rền rĩ như cũ.
Tôi gần như nghe rõ từng từ. Ngôn ngữ này rất cổ, cổ xưa hơn cả tiếng Hy Lạp cổ. Nghe như là…
- Phép ma thuật.
Tôi nói nốt suy nghĩ thành lời.
Annabeth giục:
-Ta đi khỏi đây thôi.
Annabeth và tôi, mỗi người xốc một bên nách Grover, giúp nó đứng dậy. Chân tôi tê dại, chậm chạp. Ba lô nặng níu tôi khuỵu xuống. Giọng nói kia lớn thêm nghe như tức giận. Ba đứa bảo nhau guồng chân chạy.
Quả là quyết định kịp thời.
Một cơn gió lạnh kéo chúng tôi lùi lại như thể miệng hang lớn vừa hít vào thật mạnh. Trong lúc hoảng loạn, tôi trượt chân dài trên nền sỏi đá. Nếu đứng gần miệng vực thêm chút nữa, chắc chắn ba đứa bị hút xuống.
Chúng tôi vất vả gò lưng tiến tới và cuối cùng đến được miệng đường hầm trông ra cánh đồng của Asphodel. Gió lạnh hun hút khi nãy ngừng thổi. Tiếng rên phẫn nộ vang vọng trong đường hầm dài. Biết chúng tôi thoát, thứ dưới vực chắc chắn không vui.
Grover thở hổn hển, ngồi phịch xuống gốc bụi dương đen xì:
-Cái gì thế nhỉ? Thú cưng nhà Hades chắc?
Tôi và Annabeth đưa mắt nhìn nhau.
Tôi biết cô bạn vẫn ấp ủ một ý tưởng từ lúc lên xe taxi đến Los Angeles. Nhưng Annabeth sợ đến nỗi không dám nói ra. Giờ chính tôi cũng kinh hoàng.
Đậy nắp thanh kiếm, tôi cất bút vào túi, rồi quay sang bảo Grover:
-Thôi mình đi tiếp. Cậu đi bộ được không?
-Được chứ. Nhân tiện tớ nói luôn. Chưa bao giờ tớ thích đôi giày ấy.
Grover cố ra vẻ anh hào, nhưng nó cũng run như rẽ, giống tôi và Annabeth. Dưới hang chẳng phải thú cưng của nhà ai cả. Nó là thứ cổ xưa và hùng mạnh vô song. Ngay cả khi đối mặt Echidna, tôi cũng không sợ như bây giờ.
Bỏ lại đường hầm sau lưng, nhắm cung điện của Hades thẳng tiến, có thể nói tôi nhẹ cả người.
Nhưng phía trước còn nhiều mối nguy khác
***
Ba chị em Nữ thần Báo Thù bay quanh tường chắn sừng sững giữa không gian u ám. Mặt tường ngoài đen nhánh của pháo đài sáng lấp lánh. Hai cánh cổng cao bằng tòa nhà hai tầng rộng mở.
Đến gần hơn, tôi nhận thấy trên cổng khắc chạm toàn cảnh chết chóc. Có cảnh thời hiện đại, như bom nguyên tử thổi bay cả thành phố, sông ngòi đầy xác lính đeo mặt nạ chống độc, đoàn người Phi châu sắp chết đói cầm tô xếp hàng chờ phát chẩn… Mọi cảnh minh họa đều cổ kính, nhất định được khắc lên đó cả ngàn năm rồi. Chúng là lời tiên tri của nhiều ngàn năm trước giờ trở thành hiện thực.
Trong sân chầu có khu vườn rất lạ. Nấm các loại màu sặc sỡ, cây thuốc độc trồng thành bụ sum suê và nhiều cây phát sáng quái đản phát triển không cần nắng. Đá quý chế tác cầu kỳ gắn lên cây thay cho hoa, chẳng hạn chùm hoa hồng ngọc, viên nào viên nấy to bằng năm tay tôi hay kim cương thô kết thành bụi cây rậm rạp.
Đứng rải rác trong vườn là tượng khách dự tiệc lấy từ nhà Medusa: Trẻ con, thần rừng và nhân mã hóa đá với nụ cười méo xẹo.
Giữa vườn có quần thể cây lựu, quả chín vàng phát sáng như đèn neon.
Annabeth giải thích:
-Vườn của Persenphone[21]. Cứ đi tiếp nhé.
Tôi biết lý do khiến Annabeth bỏ đi. Mùi lựu chín thơm ngon quá. Chính tôi cũng bị quyến rũ, chỉ muốn ăn ngay. Nhưng câu chuyện về Persephone bắt tôi phải nghĩ lại. Một khi đã ăn thực phẩm của địa ngục, không ai có thể về dương gian được nữa.
Tôi kéo Grover đi đúng lúc nó giơ tay định hái quả chín mọng.
Lên bậc tam cấp của cung điện xây giữa hai hàng cột đá đen, qua mái cổng lợp đá hoa cương đen, ba chúng tôi bước vào nhà Hades.
Nền nhà đại sảnh trước bằng đồng đánh sáng bóng. Ánh đuốc chiếu xuống khiến mặt kim loại khiến tôi nhầm, tưởng đồng đang sôi sùng sục. Ở đây không có trần nhà, chỉ có nóc hang cao vòi vọi. Cư dân dưới này chắc không bao giờ sợ mưa.
Mọi cửa phụ của sảnh đều có mấy bộ xương mặc quân phục đứng gác. Nhóm này mặc áo giáp kiểu Hy Lạp cổ đại, nhóm kia mặc quân phục của lính Anh, nhóm khác mặc đồ rằn ri, khoác cờ Mỹ rách tả tơi trên vai. Người cầm giáo, kẻ mang súng hỏa mai. Có người vác súng máy M-16.
Không ai cản đường hay làm phiền chúng tôi. Tuy nhiên, hốc mắt họ dõi theo chúng tôi đi qua sảnh, đến bên hai cánh cửa lớn trên tường trong cùng.
Hai bộ xương mặc đồ lính thủy đánh bộ Mỹ canh cửa này. Thấy tôi họ nhăn nhở cười, tay vẫn ghì súng phóng lựu đạn trước ngực.
Grover lẩm bẩm:
-Chắc Hades không bao giờ bị bọn người bán hàng dạo làm phiền.
Ba lô trên vai tôi nặng như đeo đá. Tôi nghĩ mãi nhưng không biết vì đâu. Tôi muốn mở ra xem liệu trong lúc lơ đãng, tôi có nhặt bóng bowling bỏ vào đó không. Tuy nhiên, giờ không phải lúc.
-Hai cậu ơi, ta có nên gõ cửa không nhỉ?
Một cơn gió nóng thổi dọc hành lang. Cửa bật mở. Hai lính gác tránh đường.
Annabeth đoán:
-Các dấu hiệu đều cho thấy chủ nhà muốn bảo: kính mời thượng khách.
Căn phòng bên trong giống hệt lúc tôi mơ, ngoại trừ ngai có người ngồi.
Hades là vị thần thứ ba tôi được diện kiến. Nét thần thánh ở ông khiến tôi cực kỳ ấn tượng.
Trước hết, Hades cao hơn ba mét. Ông ta khoác áo chùng bằng lụa đen, đội vương miện tết bằng những sợi vàng. Da ông trắng bệch, tóc đen óng xõa ngang vai. Tuy nhiên cơ bắp cuồn cuộn như thần Ares, nhưng ở ông toát lên quyền uy to lớn. Ngồi trên ngai làm bằng xương người, trông ông uyển chuyển, dẻo dai và nguy hiểm như loài báo sư tử.
Lập tức, mọi ý chí của tôi bị bẻ gãy. Tôi có ngay cảm giác phải tuân lệnh, phải coi ông như sư phụ và tin chắc rằng ông khôn ngoan hơn, hiểu biết rộng hơn mình.
Quả là thói quen xấu cần bỏ ngay.
Phong thái của thần cai quản địa ngục ảnh hưởng mạnh mẽ đến tôi, hệt như thần Ares. Chúa tể lãnh địa của chết chóc làm tôi nhớ đến Adolph Hitler, Napoleon hoặc những tên trùm khủng bố xui người ta đánh bom liều chết. Họ có ánh mắt của Hades: nó thôi miên, hấp dẫn, thôi thúc người đối diện mù quáng làm điều ác.
Giọng ông ta mượt như nhung:
-Nhóc con nhà Poseidon to gan. Quậy ta điên đảo xong còn dám vác mặt đến đây. Nếu không thế, chắc chắn mi là kẻ ngông cuồng, xuẩn ngốc.
Mọi khớp xương tê dại, tôi mê mụ, chỉ muốn nằm cuộn tròn dưới chân Hades ngủ như chú cún con dễ bảo.
Cưỡng lại cảm giác ấy, tôi bước lên đề đạt yêu cầu:
-Thưa chú đồng thời là Chúa tể âm ty rộng lớn, cháu đến đây muốn xin chú hai điều.
Hades ngạc nhiên nhướng mày. Ông ta đổi tư thế, chăm chú lắng nghe. Từ vô số nếp áo choàng đen khoác trên người ông lấp ló nhiều khuôn mặt tăm tối của các linh hồn nhăn nhúm vì đau đớn. Hình như vải áo được may bằng những linh hồn bị giam cầm trong Nhà tù Trừng Phạt đang cố sức thoát ra. Bệnh thiếu tập trung và hiếu động thái quá của tôi lại tái phát khiến tôi bâng quơ nghĩ có phải trọn bộ áo quần trên người ông đều may theo cách đó. Ai phạm những tội tày đình gì khiến khi chết, linh hồn bị mang dệt thành đồ lót của Hades?
-Những hai cơ à? Muốn vuốt râu hùm hả con? Mi làm ta thất điên bát đảo còn chưa đủ sao? Nói nghe xem nào/ Đã muốn đập ngươi nát bét nhưng ta hơi hiếu kỳ, muốn xem hết màn kịch hay này đã.
Nuốt khan xong, tôi sợ quá chỉ biết nhìn chằm chằm chiếc ngai nhỏ hơn, đặt ngay cạnh ngai của Hades. Nó có hình bông hoa đen cách điệu và dát vàng lộng lẫy. Chắc đó là chỗ của hoàng hậu Persephone. Theo truyền thuyết, bà có tài xoa dịu chồng mỗi khi Hades có tâm trạng không vui. Nhưng giờ là mùa hè. Nữ thần mùa xuân Persephone đã về nhà mẹ là nữ thần Demeter. Bốn mùa tồn tại không phải do trục trái đất nghiêng mà do thần Demeter.
Annabeth bồn chồn, hắng giọng nhắc. Cô bạn thúc đầu ngón tay trỏ vào lưng tôi.
-Thưa thần Hades, chắc ngài cũng biết không thể có giao tranh giữa các thần. Hậu quả sẽ khủng khiếp lắm ạ.
Grover đế thêm làm tôi thêm vững dạ:
-Vâng, khủng khiếp lắm lắm.
Tôi nói tiếp:
-Xin ngài trả lại tia chớp của thần Dớt và cho phép cháu mang nó lên đỉnh Olympia.
Thần quắc mắt làm hồn vía tôi lên mây cả:
-Sau bao trò láu cá, khá khen cho ngươi khéo giả vờ.
Tôi ngoái nhìn hai bạn cầu cứu. Họ cũng ngạc nhiên không kém gì tôi.
-Thưa…chú, nãy giờ ngài nói như thể cháu đắc tội gì ghê gớm lắm. Thực tình, cháu có làm gì đâu.ạ.
Căn phòng rung chuyển như thể sắp làm cả Los Angeles phía trên đổ sụp. Gạch đá từ trần hang rơi như mưa. Mọi cửa chính phụ ở bốn bức tường bật mở. Hàng trăm bộ xương lính canh mặc quân phục của mọi quốc gia thuộc nền văn minh phương tây rầm rập bước vào. Họ đứng thành hàng quây quanh phòng, chắn mọi lối ra.
Hades gầm lên:
-Rang con, mi tưởng ta thích chiến tranh ư?
Tôi định cãi: “Ý ông là sao? Muốn tôi khen đội quân này là yêu chuộng hòa bình chắc?” Tuy nhiên, tôi không nói ra vì chưa muốn chết.
Tôi cân nhắc từng chữ:
-Với tư cách là Chúa tể của sự chết chóc, chắc ngài biết rõ chiến tranh sẽ giúp ngài mở rộng lãnh thổ.
-Sao giống mấy ông anh quý hóa của ta thế không biết. Mi tưởng ta cần thêm thần dân ư? Mi không thấy người ta chen chúc nhau ở Asphodel à?
-Dạ, nhưng…
-Chỉ tính riêng thế kỷ vừa qua, mi có biết vương quốc của ta phình to cỡ nào không? Có biết ta phải ký sắc lệnh mở thêm bao nhiêu tỉnh thành không?
Tôi chưa kịp trả lời, Hades thao thao nói tiếp:
-Nào tuyển thêm ma cà rồng giữ trật tự, nào xử lý tắc nghẽn giao thông trước lều Phán Xét. Lại còn trả lương làm thêm giờ cho nhân viên nữa. Trước đây ta giàu sụ. Mọi mỏ kim loại quý dưới lòng đất đều của ta mà. Nhưng giờ thâm hụt ngân sách đã lên con số khổng lồ.
- Ấy, nhân tiện Charon nhờ con xin lên lương.
Vừa nhớ ra, tôi buột miệng luôn. Nói xong, tôi hối hận thầm ước giá lúc nãy dán băng keo kín miệng thì giờ không mang họa.
Hades quát tháo:
- Đừng nhắc gã đó với ta! Từ hồi đua đòi theo mốt comple Ý, hắn càng lúc càng quá đáng. Ngoài ra, thiên hạ nhìn đâu cũng thấy sai phạm và ta phải đích thân xử lý. Nội giao thông từ cung điện đến cổng thành cũng là ta phát điên. Vậy mà ngày nào cũng có người mới chết. Nhãi con kia, âm phủ đất chật người đông lắm rồi. Ta không muốn dân số địa ngục tăng thêm nữa. Ta không muốn chiến tranh đâu.
- Nhưng ngài lấy tia chớp của thần Dớt.
- Nói láo.
Phòng lại rung chuyển. Hades đứng thẳng dậy, trông cao lêu đêu như cột cờ:
- Thần Dớt tin cha mi phỉnh phờ, nhưng ta không dại đâu. Ta thừa biết mưu mô của Poseidon.
- Cha cháu làm sao?
- Chính mi là kẻ ăn trộm vào hôm Đông Chí. Lợi dụng việc chưa ai biết danh tánh mi, Poseidon biến con mình thành vũ khí bí mật. Hắn xui mi vào phòng đặt ngai vàng của Dớt. Mi lấy tia chớp, lấy cả mũ tàng hình của ta. Nếu ta không cử Nữ thần Báo Thù đến Học viện Yancy lột trần bộ mặt thật của mi, có lẽ mưu đồ reo rắc chiến tranh của Poseidon không bại lộ. Nhưng giờ đây, mi buộc phải lộ diện. Chẳng bao lâu nữa, cả thiên hạ sẽ biết mi là tên trộm dưới trướng Poseidon và mũ tàng hình sẽ trở về với ta.
Tôi đoán đầu óc Annabeth đang tính toán nhanh như máy tính điện tử. Cô bạn đỡ lời cho tôi:
- Vậy ra mũ tàng hình của ngài cũng bị mất rồi ư, thưa thần Hades?
- Con bé kia, đừng vờ ngây thơ nữa. Thằng oắt con lai này cậy có cha Poseidon dám vào đây đe dọa ta. Ngươi và thần rừng kia tiếp tay cho nó mang tối hậu thư đến. Poseidon tưởng muốn ta ủng hộ hắn, chỉ cần sai người đến tống tiền là xong ư?
- Không đời nào! Cha cháu không…thần Poseidon không hề…
Hades gầm gừ:
- Ta không hé môi chuyện mất mũ vì ta không ảo tưởng bất kỳ ai trên đỉnh Olympia sẽ đối xử công bằng với ta, dù chỉ một chút. Họ sẽ không động móng tay để giúp ta tìm bảo bối. Ngược lại, nếu biết vũ khí gây kinh hoàng hữu hiệu nhất của ta bị mất cắp, không thiếu kẻ sẽ nhân cơ hội đó hại ta. Thế nên, ta âm thầm tìm cách giành lại báu vật. Lúc nãy, dù biết mi đến đe dọa ta, nhưng ta không can ngăn, cứ để yên xem mi định thế nào.
- Ngài biết chúng cháu đến nhưng không cản đường ư? Nhưng…
Hades đe dọa:
- Trả ngay mũ đây, nếu không mi sẽ chết. Ta sẽ mở lối lên mặt đất, xua âm binh trở lại dương gian. Ta sẽ biến trái đất của mi thành cơn ác mộng. Percy Jackson, chính mi sẽ là bộ xương nhất nhất nghe lệnh ta và dẫn đầu đội quân âm binh phá hoại.
Tất cả các bộ xương trong phòng đều bước lên, dương súng sẵn sàng nhả đạn.
Lúc đấy, đáng lẽ tôi phải sợ mới phải.
Nhưng lạ thay, tôi chỉ cảm thấy bị xúc phạm. Bị chụp mũ một tội mình không làm đẩy cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm. Phải chịu tiếng oan nhiều lần nên tôi biết mình sắp biến thành hỏa diệm sơn.
- Thần Dớt đã tệ bạc, ông còn tệ hơn. Ông tưởng tôi ăn cắp đồ của ông ư? Có phải vì thế ông sai Nữ thần Báo Thù hãm hại tôi?
- Chứ còn gì nữa.
- Yêu quái hại tôi cũng do ông ư?
Hades bĩu môi:
- Ta không liên quan đến chúng. Mi không xứng được chết chóng vánh. Ta muốn bắt sống mi về đây để mi phải chịu nhục hình trong nhà tù Trừng Phạt. Ta để mi thơi thới vào lãnh địa của ta là có chủ đích cả đấy.
- Thơi thới ư?
- Mau trả đồ đây!
- Nhưng cháu không lấy mũ của ngài. Cháu đến xin lại tia chớp.
Hades hét lớn:
- Mi đang cầm đấy thôi. Mi mang tia chớp đến tưởng đe dọa được ta chắc?
- Đâu có!
- Mở ba lô của mi ra.
Cơn hoảng loan chụp xuống người tôi.
Sở dĩ ba lô của tôi nặng như đeo đá vì…
Hạ ba lô trên vai xuống, tôi mở khóa kéo. Bên trong là thanh kim loại hình trụ nhọn hai đầu và dài hơn nửa mét, kêu ù ù vì nguồn năng lượng to lớn nén trong nó.
Annabeth kêu lên:
- Percy, sao cậu lại…
- Tớ… có biết gì đâu. Sao lại thế này?
- Con lai các người đều giống nhau ở chỗ quá ngông cuồng. Tưởng đem vĩ khí đến là dọa được ta ư? Ta không đòi tia chớp của Dớt, là do mi tự mang mỡ dâng miệng mèo. Đưa ngay đây. Tia chớp này sẽ giúp ta điều đình với Dớt. Giờ đến mũ tàng hình. Mi giấu nó ở đâu?
Tôi kinh hãi, không thể nói được gì. Tôi không có mũ và không biết trong ba lô của mình có tia chớp.
Giá Hades gây ra chuyện này, tôi khỏi mệt đầu suy tính. Ông ta vốn chẳng tốt lành gì. Nhưng sự thực không thế. Cả thế giới sụp đổ quanh tôi. Hóa ra ngay từ đầu tôi đã bị lừa. Có kẻ thứ tư đứng ngoài xúc xiểm khiến Dớt, Poseidon và Hades xông vào cắn xé lẫn nhau. Tia chớp xuất hiện trong ba lô và người cho tôi ba lô ấy là…
- Khoan đã, có nhần lẫn ạ.
Hades gầm lên:
- Cái gì?
m binh trong phòng lên đạn. Trên cao có tiếng dơi đập cánh. Ba Nữ thần Báo Thù đậu xuống sau lưng Hades. Yêu tinh có khuôn mặt giống Dodds háo hức quất roi đen đét.
Hades phán:
- Đừng bày trò. Ta biết tại sao mi đến đây. Nguyên nhân sâu xa khiến mi mang theo tia chớp là để đổi mạng mẹ ngươi.
Hades xòe tay. Quả cầu rực lửa phát nổ cách chân tôi chừng vài bước. Mẹ Sally giữa cơn mưa vàng hiện ra trong dáng vẻ đau đớn như trước lúc bị quỷ đầu bò bóp cổ cổ chết.
Tôi nghẹn ngào. Tôi vươn tay định chạm vào mẹ nhưng lửa nóng rực làm tay tôi bỏng rát.
Hades khoái trá:
- Phải, ta bắt mẹ mi. Ta biết sẽ có ngày mi đến điều đình với ta hầu mong chuộc mẹ về. Cứ trả mũ đi, ta sẽ cân nhắc đến chuyện thả Sally Jackson. Chắc mi biết bà ta chưa chết. Nhưng nếu không làm ta hài lòng, ta sẽ đổi ý.
Sực nhớ mấy viên ngọc trai trong túi, tôi mong chúng sẽ giúp thoát khỏi tình thế này. Nếu chỉ giải phóng cho mẹ, chắc là được…
Mới nghe tiếng Hades, máu trong người tôi đông lại:
- Ôi dào, lại ngọc trai. Anh ta chỉ giỏi ba trò vặt vãnh. Mi lấy ra ta xem.
Dù tôi không muốn nhưng hai tay vẫn lục túi lấy ngọc.
- Có ba viên thôi à? Khổ thân mi. Mỗi viên chỉ bảo vệ được một người. Cứu mẹ xong, mi định để đứa bạn nào ở đây với ta đời đời kiếp kiếp? Nói xem, mi chọn ai? Ta đã nói rồi, thượng sách là đưa ba lô đây, chấp nhận mọi điều kiện của ta rồi cuốn xéo.
Tôi nhìn Annabeth và Grover mặt cắt không còn một hột máu:
- Tụi mình bị lừa. Họ đút cổ ta vào tròng mất rồi.
Annabeth hỏi:
- Nhưng tại sao mới được? Giọng nói dưới vực…
- Tớ chưa biết, đang định hỏi đây.
Hades sốt ruột:
- Giờ muốn thế nào, nói mau!
Grover đặt tay lên vai tôi:
- Percy, đừng nộp tia chớp.
- Tớ biết rồi.
Grover tình nguyện:
- Tớ ở lại cho. Dùng viên ngọc cuối cùng cứu mẹ cậu đi.
- Không!
- Tớ là thần rừng, không có linh hồn giống người. Ông ta có thể hành hạ tớ đến thịt nát xương tan nhưng tớ không chết hẳn. Tớ sẽ đầu thai thành bông hoa, cỏ lá gì đó. Tốt nhất cậu hãy nghe lời tớ.
Annabeth rút dao bằng đồng:
- Tớ không đồng ý. Hai cậu cứ đi tiếp đi. Grover nhớ bảo vệ Percy đấy. Với lại, cậu phải thuyết phục các thần cho phép cậu đi tìm thần Pan. Percy đưa mẹ cậu đi ngay đi. Tớ sẽ yểm hộ cho. Tớ đã quyết chiến đấu đến cùng.
Grover cãi:
- Không đời nào! Tớ ở lại cơ mà.
Annabeth mắng:
- Dê con, biết một mà không biết mười.
Tôi can:
- Hai người có thôi đi không?
Tôi nghe như tim mình bị xé làm hai. Hai bạn đã bao phen cùng tôi vào sinh ra tử: nào Grover liều mạng tấn công Medusa trong tiệm bán tượng, nào Annabeth cứu thoát cả ba thoát khỏi chó ba đầu Cerberus… Chúng tôi sát cánh bên nhau, dù ở công viên nước, Gateway Arch hay Sòng bài Hoa Sen. Tôi vượt mấy ngàn dặm đường, lòng dạ ngổn ngang lo bị bạn bè phản bội, nhưng hai người bạn trước mặt tôi đây không bao giờ làm thế. Họ cứu mạng tôi hết lần này đến lần khác, giờ còn muốn hi sinh bản thân vì mẹ tôi.
- Tớ quyết định rồi. Hai cậu cầm đi.
Tôi đưa cho mỗi bạn một viên ngọc.
Annabeth lắp bắp:
- Percy, nhưng mà…
Tôi quay sang mẹ. Dù rất muốn đổi mạng cho bà nhưng tôi biết mẹ không bao giờ cho phép tôi làm thế. Tôi phải mang tia chớp trở lại đỉnh Olympia, gặp thần Dớt nói rõ ngọn ngành. Tôi phải chặn đứng chiến tranh. Mẹ không đời nào muốn tôi buông xuôi tất cả để cứu bà. Tôi nhớ Lời Sấm Truyền ở Trại Con Lai: “Cuối cùng, ngươi sẽ không cứu nổi người quan trọng nhất của đời mình.”
Tôi thầm hứa:
- Con xin lỗi. Con sẽ quay lại tìm mẹ. Nhất định phải có cách.
Hades hết dương dương tự đắc:
- Kìa nhóc…
- Cháu sẽ tìm mũ mang về cho chú. Chú đừng quên lên lương cho Charon.
- Chớ thách thức ta, mang họa đấy…
- Với lại, thi thoảng chơi với chó Cerberus một tí có chết chóc gì đâu. Nhớ là nó thích bóng cao su màu đỏ.
- Percy Jackson, mi dẹp đi…
Tôi hô lớn:
- Ta đi thôi, các cậu.
Ba đứa ném ngọc trai và chờ. Chẳng thấy gì!
Hades thét lác:
- Giết hết chúng cho ta.
m binh rầm rập tiến lên, kẻ rút súng, người chỉnh vũ khí về chế độ tự động. Ba Nữ thần Báo Thù lao vút tới, roi da bốc lửa rừng rực.
Đúng lúc âm binh đồng loạt bóp cò, ngọc trai nổ giòn, bùng lên ánh sáng xanh lục đi kèm cơn gió biển trong lành. Tôi bơi trong hình cầu trắng như sữa dần nổi lên mặt đất.
Annabeth và Grover theo sát phía sau. Trong lúc ba đứa từ từ bay lên, gươm giáo, đạn bay tứ phía không vào được trong bong bóng màu ngọc trai. Hades gầm gào khiến cả cung điện dưới lòng đất rung chuyển. Chắc chắn Los Angeles phía trên gặp phen náo loạn.
Grover hét lên:
- Nhìn lên đi! Coi chừng có va chạm!
Đúng vậy. Ba chúng tôi đang bay gần trần hang đầy nhũ đá. Chúng sắp chọc thủng bong bóng, xiên chúng tôi như người ta xiên thịt chuẩn bị nướng.
Annabeth hỏi:
- Cậu biết điều khiển thứ này không?
- Không.
Đúng lúc bong bóng đụng trần hang, ba đứa la hét như cháy nhà và rồi… bóng tối bao trùm.
Chúng tôi chết rồi sao?
Thốt nhiên, tôi có cảm giác mình đang lao nhanh vùn vụt. Ba bong bóng khổng lồ xuyên qua tầng đất cứng như bóng nổi dưới nước. Phép thần thông của ngọc này là thế. Tôi nhớ câu Nữ thần biển từng nói: “Cái gì của biển sẽ phải trả về cho biển.”
Trong vài giây, tôi không thể nhìn thấy gì ngoài vách bong bóng. Thế rồi, bong bóng của tôi xuyên thủng lớp đá cứng dưới đáy biển. Hai bong bóng trắng đục của Annabeth và Grover theo sát tôi. Ba đứa lao nhanh như gió lên mặt nước. Và rồi BÙM!
Ba chúng tôi phụt mạnh lên mặt vịnh Los Angeles, húc ngã một tay lướt sóng khiến anh ta bực tức la lối:
- Mấy người làm gì thế?
Tôi túm Grover, lôi nó đến gần phao cứu sinh, nhân tiện dìu luôn Annabeth theo. Một chú cá mập trắng dài ba thước rưỡi hiếu kỳ bơi đến xem. Tôi quát:
- Biến!
Nó quay đầu bơi đi mất.
Vận động viên lướt sóng sợ hãi, lẩm bẩm thề sẽ cai thuốc gây ảo giác trước khi hối hả bơi đi.
Tự nhiên tôi có khả năng biết thời gian, không cần xem đồng hồ. Giờ là sáng sớm ngày Hạ Chí, hai mươi mốt tháng Sáu.
Xa xa, thành Los Angeles bốc cháy ngùn ngụt, nhiều cột khói phun lên nền trời báo hiệu có động đất lớn. Hades gây nên thảm họa này. Chắc ông ta cũng sai âm binh truy sát tôi.
Nhưng còn nhiều thứ ghê gớm hơn địa ngục.
Giờ tôi phải lên bờ, trả tia chớp về đỉnh Olympia. Tuy nhiên, quan trọng nhất là tôi phải nói vài lời với vị thần đã lừa tôi vào tròng.
Tác giả :
Rick Riordan