Pendragon 6 - Những Dòng Sông Zadaa
Chương 31
NHẬT KÍ # 23
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Joyce89 type)
Bằng chứng cho lời tiên đoán của viên kỹ sư tới cấp kỳ. Âm thanh rền vang vốn đã tràn ngập khắp phòng bỗng lớn dần. Những bóng đèn trên bảng kiểm soát bắt đầu chập chờn. Mình nghe tiếng rít, như thể áp lực kinh khủng đang tăng cao trong những thùng thép thẳng đứng. Chính xác là điều đó đang xảy ra. Một hồi còi báo động vang lên. Tiếng còi lanh lảnh cảnh báo thảm họa.
Chúng mình lùi lại, để các kỹ sư cố đảo ngược tình thế. Một nguời kêu lên:
- Vô ích! Chúng ta không thể kiểm soát nổi.
Nhìn vội đám bảo vệ đang xuống thang. Mình thấy họ đã đổi ý. Thay vì ùa xuống thang để ngăn chặn tụi mình, nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, họ đổi huớng. Bây giờ họ hốt hoảng leo lại lên thang, cố thoát ra khỏi nơi này.
Từ dưới, một giọng nói vọng lên:
- Chuyện gì đang xảy ra thế?
Đó là ông già trong ban lãnh đạo Rokador. Người đã đặt câu hỏi về kế hoạch của Saint Dane. Tất cả cấp lãnh đạo xúm xít quanh ông ta. Đến nuớc này, họ không muốn núp vào một gốc nữa. Một kỹ sư gào xuống:
- Ra ngoài ngay đi! Chúng tôi không thể kiểm soát nguồn nuớc được nữa rồi.
Toàn thể lãnh đạo Rokardor đứng đó, nghi hoặc. Công bố của viên kỹ sư liều lĩnh không thể chấp nhận. Kiểm soát nước là việc nguời Rokador làm tốt nhất. Nước không nằm trong quyền lực của họ nữa là điều vô lý. Kiểm soát nuớc là bảo vệ, chứ không là hủy diệt. Ít ra đó là những gì họ nghĩ. Nhưng một giây sau, bao nhiêu nghi ngờ của họ tiêu tan hết. Những mẫu nối đuờng ống khổng lồ bên dưới bệ kiểm soát vốn được xiết bằng những bù loong đồ sộ. Một tiếng rít lớn vang lên, rồi tiếp theo là một tiếng nổ bùng. Một bù loong bung ra. Nó bắn qua phòng như một nút chai sâm banh, dội vào một thùng sắt, bật lên một tiếng vang lớn, thành một vết lõm to đùng. Nếu trúng ai, nguời đó... tiêu luôn. Mẫu nối ống rách toang hoác. Nước ào ạt phun ra.
Nơi này sắp tan hoang rồi.
Cửa thang máy mở và Alder chạy ra.
Ông già ngủ gật nhiều nuớc dãi cuối cùng cũng tỉnh giấc, la toáng lên:
- Thang máy!
Cả mười lãnh đạo Rokador ùn ùn, hốt hoảng chạy tới thang máy. Thậm chí không người lớn nào giúp đỡ mấy đứa nhóc. Họ xô đẩy hai đứa để được vào thang máy trước. Mấy kỹ sư theo sát họ. Hỗn độn y chang một cuộc "bỏ tàu". Nhưng bốn ông kỹ sư bị... lỡ thuyền cứu hộ. Cầu thang còn rộng, nhưng các vị lãnh đạo đã đóng sập lại. Phải chờ chuyến sau thôi. Cháy nhà mới lòi mặt chuột.
Alder chạy vội tới bảng kiểm soát, trợn mắt hỏi hai đứa mình:
- Chuyện gì vậy? Nước biển đang dâng rồi.
- Vì nước không còn lối thoát. Hãy cầu xin chúng ta có lối thoát đi.
Loor kêu lên:
- Cầu thang. Không chờ thang máy được.
Ba chúng mình chạy tới hai thang khổng lồ dẫn lên sàn đi nhỏ. Loor nhảy lại một thang, leo lên. Mình theo sau. Alder lên thang kia. Rất nguy hiểm. Qua các bậc thang bằng thép, nhìn xuống phòng kiểm soát, mình thấy các mấu nối đang nổ ra nhiều hơn. Áp lực nuớc phải lớn kinh khủng lắm. Nước phun khắp nơi, làm cầu thang trơn trượt. Cảm giác như chúng mình ở trong lòng một con tàu đang chìm thật nhanh. Có gì lạ đâu, máy móc của họ không thiết kế để chịu đựng nổi áp lực như thế này. Lòng đất hoạt động bằng thủy điện. Chắc chắn phải có những đường ống chằng chịt khắp nơi. Căn phòng này kiểm soát nguồn nước. nếu phòng này sụp đổ, sẽ không còn gì cản được nước. Thế giới của Rokador sẽ nổ tung từ trong ra ngoài.
Mình tập trung leo thang. Lúc này mà nghĩ tới chuyện ra tới được bên ngoài, chúng mình vẫn còn cách mặt đất mấy dặm, lọt thỏm ngay giữa vùng xoáy nước thì… kém vui lắm. Lần từng bước, chúng mình cũng lên tới sàn đi nhỏ. Thoáng nhìn, chúng mình biết người bạn Tiggen đã chết thật rồi. Mình vội cúi đầu tỏ lòng tôn trọng. Tiếng Loor gọi:
- Pendragon, tiếp tục đi.
Tất nhiên là tiếp tục. Nhưng tiếp tục đi đâu?
Alder nói:
- Tới nghĩa địa. Sẽ gặp Saangi và chiếc dygo tại đó.
Đúng rồi! Mình quên là Saangi tham gia nhiệm vụ đưa chúng mình ra khỏi đây. Tính thần mình phấn chấn hẳn lên. Saangi là chuyên gia cứu tụi mình thoát hiểm mà. Hy vọng là cô bé sẽ tiếp tục phát huy khả năng đó. Tụi mình chạy ra ngoài, xuyên qua những đường hầm, trở lại nghĩa trang.
Saangi không có đây!
Hoàn toàn tự tin, Loor nói:
- Nó sẽ tới.
- Tôi biết. Nhưng khắp nơi tan hoang như địa ngục thế này, ai mà biết chuyện gì đã xảy ra cho nó?
- Tôi tin tưởng nó. Không thể bỏ nó lại được.
- Được thôi. Nhưng đừng chờ lâu quá.
Sau cùng, chúng mình cũng có cơ hội dừng lại để thở và lên kế hoạch tiếp. Alder hỏi:
- Vụ này xảy ra như thế nào?
Mình nói:
- Lỗi tại mình. Mình phải phá hỏng hệ thống kiểm soát để họ không thể mở các cổng phía nam, làm ngập lụt lòng đất… đó là một hành động quá sai lầm. Nhờ mở những cửa đó, họ mới có thể giảm áp lực nước đang dâng lên. Bây giờ nước không còn lối thoát nữa.
- Kidik sẽ bị tiêu hủy?
- Mình không biết. Nhưng chắc chắn sẽ bị ngập.
Loor nói:
- Vấn đề là sẽ có bao nhiêu người sống sót?
Cho đến lúc này, những lời nói của cô mới làm mình nghĩ tới điều đó. Toàn bộ tác động gây ra vì việc tụi mình làm, làm mình đã đẩy họ và Batu cùng tới bờ vực thẳm. Mình bắt đầu nghĩ, tụi mình đã tiếp tay làm kế hoạch hủy hoại Zadaa của Saint Dane thành công hơn cả mong ước của con quỷ đó. Và để làm sự kiện này hoàn hảo hơn, rất có thể ba Lữ Khách và một phụ tá cũng sẽ chết cùng hai bộ tộc. Mình phải ngồi xuống. Sự thật như một gánh nặng quá sức chịu đựng. Đây không chỉ đơn giản là cuộc chiến của một lãnh địa, mình cảm thấy dường như trên Zadaa này, Saint Dane đã thắng cuộc chiến dành cho toàn thể Halla.
Ý thức được nỗi tuyệt vọng của mình, Loor đứng lên, đặt nhẹ tay lên đầu mình, nói:
- Chúng ta còn sống, thì nhiệm vụ vẫn còn.
Mình nhìn lên. Dù tụi mình đang đứng trên hòn đảo trong lòng đất sắp bị nước nuốt chửng, trông cô vẫn bình tĩnh tự tin như bao giờ. Loor luôn tạo cho mình niềm hy vọng. Mình yêu cô ấy rồi, trời ạ!
Có tiếng Saangi gọi:
- Loor!
Tất cả đều nhìn Saangi đang chạy tới. Chạy bộ. Thở hổn hển và đầy khẩn trương. Vậy là không có dygo.
Saangi la toáng:
- Nước đang dâng lên. Rokador đang rời khỏi đảo. Họ đi bằng thuyền, dygo và bất cứ phương tiện gì di chuyển được. Em trốn, cố không bị bắt, nhưng thật ra chẳng ai quan tâm tới em. Bây giờ họ chỉ lo chạy thoát thân.
Loor hỏi:
- Còn Batu?
- Em nghe họ nói Batu đã rút lui. Đây là vụ lụt mà Rokador đã tính hả?
Mình trả lời:
- Tệ hơn thế nữa. Tất cả đều chìm trong nước, kể cả họ. Sao không có dygo?
Saangi ngượng nghịu:
- Hết rồi. Rokador đã đem đi hết.
- Chúng ta bị kẹt rồi.
- Không đâu. Em còn giấu được chiếc thuyền em và anh Alder tới đây. Em đã đưa tới gần rồi.
Mình cười, hớn hở nói:
- Loor, cô kiếm đâu ra cô gái này vậy? Cô bé tuyệt quá!
- Tôi không kiếm. Nó là em gái tôi.
- Hả? Em gái cô? Sao không cho tôi biết?
- Bây giờ là lúc bàn tán chuyện này sao?
Ngọng luôn.
Ba chúng mình theo Loor đi xuyên lại qua tòa nhà, tới phía bên kia. Vừa ra khỏi tòa nhà, một hình ảnh hãi hùng hiện ra trước mắt chúng mình. Hòn đảo đang thu hẹp dần. Lúc này nước đã tiến sâu vào nửa dặm so với lúc tụi mình đến đây. Không còn bờ biển và con đường mòn nữa. Chỉ xíu nữa thôi, nước sẽ tới sát tòa nhà trung tâm.
Mặt nước êm ả lạ lùng. Không bọt trắng, không một dợn sóng. Chỉ dâng lên và dâng lên. Trên mặt nước, mấy chục chiếc thuyền đầy người Rokador. Mình thấy, mười thành viên ưu tú Rokador trên một chiếc thuyền. Chiếc khác chở các kỹ sư. Nhiều chiếc chở đầy bảo vệ Tiggen. Có vẻ như họ đang cố gắng giúp những người Rokador khác. Họ đang làm nhiệm vụ tới phút cuối cùng. Toàn cảnh trông thật lặng lẽ kỳ lạ như những thuyền cấp cứu đang rời dần con tàu đắm. Chỉ khác một điều, sẽ không có một tàu cứu hộ nào đi qua. Mình chỉ còn biết hy vọng họ đủ thông hiểu lòng đất, để có thể tìm ra lộ trình thoát lên trên.
Saangi nói:
- Dưới này.
Chúng mình theo nó xuống dưới một dốc đá. Mình thấy ẩn sau một tảng đá lớn là một chiếc thuyền bạc, giống như chiếc thuyền mình và Loor đã vượt qua biển. Bốn người nâng thuyền lên, đưa tới mặt nước đang dâng cao từng giây. Chúng mình nhảy vào thuyền, khởi động máy và…
Bùm!
Mái nhà trung tâm nổ tung. Những mảnh sắt thép sắc nhọn bắn vọt lên không cùng muôn vàn cột nước phun cao từ những ống nước đồ sộ lúc này đã hoàn toàn bị vỡ bởi sức ép kinh khủng. Nhiều khúc thép bay quá cao, nẩy thia lia trên vòm đá.
Mình la lớn:
- Coi chừng!
Nắm cần lái, mình đột ngột bẻ ngoắt sang một bên, vừa đúng lúc một khúc sắt phóng rầm xuống nước, chỉ cách tụi mình vài chục phân. Trước khi khúc sắt chìm xuống, mình kịp thấy đó là một mảnh của bảng kiểm soát. Mấy phút sau, sắt và nước rào rào đổ xuống như mưa quanh chúng mình. Đúng là một phép kỳ lạ khi không ai hề hấn gì. Ngay sau khi cơn bão chết người chấm dứt, chúng mình nghĩ ngay tới hành động tiếp theo. Mình nói:
- Không còn cách nào khác nữa đâu. Theo tôi, cơ hội tốt nhất để chúng ta ra khỏi đây là trở lại thành phố. Ít ra chúng ta còn biết đường đi.
Tất cả đều đồng ý. Mình lái thuyền trở lại thành phố bỏ hoang. Không ai lên tiếng, nhưng mình biết tất cả đều lo lắng, không biết nước đã lên cao tới đâu. Các cổng phía nam đều nằm dưới thành phố. Nếu các kỹ sư nói đúng, thì cuối cùng áp lực nước sẽ lớn đến độ những cổng đó sẽ bị sụp đổ, hàng triệu tấn nước cuồn cuộn tràn vào các đường hầm. Sau khi chứng kiến phòng kiểm soát nổ dữ dội, mình bắt buộc phải tin lời họ. Các cổng kiểm soát sẽ trở thành dĩ vãng. Vần đề duy nhất lúc này là: tụi mình còn được bao nhiêu thời gian?
Nếu điều đó xảy ra rồi, coi như chúng mình… đã chết. Lòng đất sẽ tràn ngập nước, và tụi mình thì không có đường ra. Nếu điều đó chưa xảy ra, chúng mình còn hy vọng mực nước không lên quá cao, và còn có thể tìm được lối vào Kidik, leo qua những bậc thang rộng để ra đường phố chính. Nếu đủ may mắm để tới được đó, chúng mình sẽ phải chạy đua cùng nước.
Chẳng bao lâu, tụi mình đã tới gần vực đá khổng lồ che chắn thành phố Kidik. Lần trước mình và Loor tới đây, tụi mình đã thấy ánh sáng trên bến thuyền dưới chân vực. Mình nín thở. Nước đã lên cao, che mất lối vào bến chưa? Mấy phút căng thẳng trôi qua, Saangi bỗng chỉ tay nói:
- Kìa.
Một làn sáng bạc leo lét dưới chân vực. Cửa vào chưa bị chìm dưới nước. Đèn vẫn sáng, nhưng yếu hơn khi tụi mình thấy lần trước. Nước vẫn đang lên cao. Mình tăng tốc. Lúc này tốc độ là tất cả. Tới vách đá, chúng mình thấy lối vào chỉ còn đủ cao để tụi mình lái thuyền cập bến mà không phải cúi rạp mình. Trước kia nó cao cả mười mét, nhưng dù sao vẫn còn may mắn. Nếu khéo léo qua khỏi và tìm được cầu thang, chúng mình sẽ có cơ hội leo lên vùng khô ráo của Kidik, rồi bắt đầu chạy đua trở lên mặt đất.
May mắn không kéo dài.
Ngay khi qua khỏi lối vào một nơi bây giờ chỉ còn là một cái hang ngập nước, ánh sáng chập chờn. Và chỉ một lát sau, đèn tắt ngóm. Hết điện. Chúng mình đang ở sâu dưới lòng đất, tối đen như mực, và nước tiếp tục dâng cao…
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Joyce89 type)
Bằng chứng cho lời tiên đoán của viên kỹ sư tới cấp kỳ. Âm thanh rền vang vốn đã tràn ngập khắp phòng bỗng lớn dần. Những bóng đèn trên bảng kiểm soát bắt đầu chập chờn. Mình nghe tiếng rít, như thể áp lực kinh khủng đang tăng cao trong những thùng thép thẳng đứng. Chính xác là điều đó đang xảy ra. Một hồi còi báo động vang lên. Tiếng còi lanh lảnh cảnh báo thảm họa.
Chúng mình lùi lại, để các kỹ sư cố đảo ngược tình thế. Một nguời kêu lên:
- Vô ích! Chúng ta không thể kiểm soát nổi.
Nhìn vội đám bảo vệ đang xuống thang. Mình thấy họ đã đổi ý. Thay vì ùa xuống thang để ngăn chặn tụi mình, nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, họ đổi huớng. Bây giờ họ hốt hoảng leo lại lên thang, cố thoát ra khỏi nơi này.
Từ dưới, một giọng nói vọng lên:
- Chuyện gì đang xảy ra thế?
Đó là ông già trong ban lãnh đạo Rokador. Người đã đặt câu hỏi về kế hoạch của Saint Dane. Tất cả cấp lãnh đạo xúm xít quanh ông ta. Đến nuớc này, họ không muốn núp vào một gốc nữa. Một kỹ sư gào xuống:
- Ra ngoài ngay đi! Chúng tôi không thể kiểm soát nguồn nuớc được nữa rồi.
Toàn thể lãnh đạo Rokardor đứng đó, nghi hoặc. Công bố của viên kỹ sư liều lĩnh không thể chấp nhận. Kiểm soát nước là việc nguời Rokador làm tốt nhất. Nước không nằm trong quyền lực của họ nữa là điều vô lý. Kiểm soát nuớc là bảo vệ, chứ không là hủy diệt. Ít ra đó là những gì họ nghĩ. Nhưng một giây sau, bao nhiêu nghi ngờ của họ tiêu tan hết. Những mẫu nối đuờng ống khổng lồ bên dưới bệ kiểm soát vốn được xiết bằng những bù loong đồ sộ. Một tiếng rít lớn vang lên, rồi tiếp theo là một tiếng nổ bùng. Một bù loong bung ra. Nó bắn qua phòng như một nút chai sâm banh, dội vào một thùng sắt, bật lên một tiếng vang lớn, thành một vết lõm to đùng. Nếu trúng ai, nguời đó... tiêu luôn. Mẫu nối ống rách toang hoác. Nước ào ạt phun ra.
Nơi này sắp tan hoang rồi.
Cửa thang máy mở và Alder chạy ra.
Ông già ngủ gật nhiều nuớc dãi cuối cùng cũng tỉnh giấc, la toáng lên:
- Thang máy!
Cả mười lãnh đạo Rokador ùn ùn, hốt hoảng chạy tới thang máy. Thậm chí không người lớn nào giúp đỡ mấy đứa nhóc. Họ xô đẩy hai đứa để được vào thang máy trước. Mấy kỹ sư theo sát họ. Hỗn độn y chang một cuộc "bỏ tàu". Nhưng bốn ông kỹ sư bị... lỡ thuyền cứu hộ. Cầu thang còn rộng, nhưng các vị lãnh đạo đã đóng sập lại. Phải chờ chuyến sau thôi. Cháy nhà mới lòi mặt chuột.
Alder chạy vội tới bảng kiểm soát, trợn mắt hỏi hai đứa mình:
- Chuyện gì vậy? Nước biển đang dâng rồi.
- Vì nước không còn lối thoát. Hãy cầu xin chúng ta có lối thoát đi.
Loor kêu lên:
- Cầu thang. Không chờ thang máy được.
Ba chúng mình chạy tới hai thang khổng lồ dẫn lên sàn đi nhỏ. Loor nhảy lại một thang, leo lên. Mình theo sau. Alder lên thang kia. Rất nguy hiểm. Qua các bậc thang bằng thép, nhìn xuống phòng kiểm soát, mình thấy các mấu nối đang nổ ra nhiều hơn. Áp lực nuớc phải lớn kinh khủng lắm. Nước phun khắp nơi, làm cầu thang trơn trượt. Cảm giác như chúng mình ở trong lòng một con tàu đang chìm thật nhanh. Có gì lạ đâu, máy móc của họ không thiết kế để chịu đựng nổi áp lực như thế này. Lòng đất hoạt động bằng thủy điện. Chắc chắn phải có những đường ống chằng chịt khắp nơi. Căn phòng này kiểm soát nguồn nước. nếu phòng này sụp đổ, sẽ không còn gì cản được nước. Thế giới của Rokador sẽ nổ tung từ trong ra ngoài.
Mình tập trung leo thang. Lúc này mà nghĩ tới chuyện ra tới được bên ngoài, chúng mình vẫn còn cách mặt đất mấy dặm, lọt thỏm ngay giữa vùng xoáy nước thì… kém vui lắm. Lần từng bước, chúng mình cũng lên tới sàn đi nhỏ. Thoáng nhìn, chúng mình biết người bạn Tiggen đã chết thật rồi. Mình vội cúi đầu tỏ lòng tôn trọng. Tiếng Loor gọi:
- Pendragon, tiếp tục đi.
Tất nhiên là tiếp tục. Nhưng tiếp tục đi đâu?
Alder nói:
- Tới nghĩa địa. Sẽ gặp Saangi và chiếc dygo tại đó.
Đúng rồi! Mình quên là Saangi tham gia nhiệm vụ đưa chúng mình ra khỏi đây. Tính thần mình phấn chấn hẳn lên. Saangi là chuyên gia cứu tụi mình thoát hiểm mà. Hy vọng là cô bé sẽ tiếp tục phát huy khả năng đó. Tụi mình chạy ra ngoài, xuyên qua những đường hầm, trở lại nghĩa trang.
Saangi không có đây!
Hoàn toàn tự tin, Loor nói:
- Nó sẽ tới.
- Tôi biết. Nhưng khắp nơi tan hoang như địa ngục thế này, ai mà biết chuyện gì đã xảy ra cho nó?
- Tôi tin tưởng nó. Không thể bỏ nó lại được.
- Được thôi. Nhưng đừng chờ lâu quá.
Sau cùng, chúng mình cũng có cơ hội dừng lại để thở và lên kế hoạch tiếp. Alder hỏi:
- Vụ này xảy ra như thế nào?
Mình nói:
- Lỗi tại mình. Mình phải phá hỏng hệ thống kiểm soát để họ không thể mở các cổng phía nam, làm ngập lụt lòng đất… đó là một hành động quá sai lầm. Nhờ mở những cửa đó, họ mới có thể giảm áp lực nước đang dâng lên. Bây giờ nước không còn lối thoát nữa.
- Kidik sẽ bị tiêu hủy?
- Mình không biết. Nhưng chắc chắn sẽ bị ngập.
Loor nói:
- Vấn đề là sẽ có bao nhiêu người sống sót?
Cho đến lúc này, những lời nói của cô mới làm mình nghĩ tới điều đó. Toàn bộ tác động gây ra vì việc tụi mình làm, làm mình đã đẩy họ và Batu cùng tới bờ vực thẳm. Mình bắt đầu nghĩ, tụi mình đã tiếp tay làm kế hoạch hủy hoại Zadaa của Saint Dane thành công hơn cả mong ước của con quỷ đó. Và để làm sự kiện này hoàn hảo hơn, rất có thể ba Lữ Khách và một phụ tá cũng sẽ chết cùng hai bộ tộc. Mình phải ngồi xuống. Sự thật như một gánh nặng quá sức chịu đựng. Đây không chỉ đơn giản là cuộc chiến của một lãnh địa, mình cảm thấy dường như trên Zadaa này, Saint Dane đã thắng cuộc chiến dành cho toàn thể Halla.
Ý thức được nỗi tuyệt vọng của mình, Loor đứng lên, đặt nhẹ tay lên đầu mình, nói:
- Chúng ta còn sống, thì nhiệm vụ vẫn còn.
Mình nhìn lên. Dù tụi mình đang đứng trên hòn đảo trong lòng đất sắp bị nước nuốt chửng, trông cô vẫn bình tĩnh tự tin như bao giờ. Loor luôn tạo cho mình niềm hy vọng. Mình yêu cô ấy rồi, trời ạ!
Có tiếng Saangi gọi:
- Loor!
Tất cả đều nhìn Saangi đang chạy tới. Chạy bộ. Thở hổn hển và đầy khẩn trương. Vậy là không có dygo.
Saangi la toáng:
- Nước đang dâng lên. Rokador đang rời khỏi đảo. Họ đi bằng thuyền, dygo và bất cứ phương tiện gì di chuyển được. Em trốn, cố không bị bắt, nhưng thật ra chẳng ai quan tâm tới em. Bây giờ họ chỉ lo chạy thoát thân.
Loor hỏi:
- Còn Batu?
- Em nghe họ nói Batu đã rút lui. Đây là vụ lụt mà Rokador đã tính hả?
Mình trả lời:
- Tệ hơn thế nữa. Tất cả đều chìm trong nước, kể cả họ. Sao không có dygo?
Saangi ngượng nghịu:
- Hết rồi. Rokador đã đem đi hết.
- Chúng ta bị kẹt rồi.
- Không đâu. Em còn giấu được chiếc thuyền em và anh Alder tới đây. Em đã đưa tới gần rồi.
Mình cười, hớn hở nói:
- Loor, cô kiếm đâu ra cô gái này vậy? Cô bé tuyệt quá!
- Tôi không kiếm. Nó là em gái tôi.
- Hả? Em gái cô? Sao không cho tôi biết?
- Bây giờ là lúc bàn tán chuyện này sao?
Ngọng luôn.
Ba chúng mình theo Loor đi xuyên lại qua tòa nhà, tới phía bên kia. Vừa ra khỏi tòa nhà, một hình ảnh hãi hùng hiện ra trước mắt chúng mình. Hòn đảo đang thu hẹp dần. Lúc này nước đã tiến sâu vào nửa dặm so với lúc tụi mình đến đây. Không còn bờ biển và con đường mòn nữa. Chỉ xíu nữa thôi, nước sẽ tới sát tòa nhà trung tâm.
Mặt nước êm ả lạ lùng. Không bọt trắng, không một dợn sóng. Chỉ dâng lên và dâng lên. Trên mặt nước, mấy chục chiếc thuyền đầy người Rokador. Mình thấy, mười thành viên ưu tú Rokador trên một chiếc thuyền. Chiếc khác chở các kỹ sư. Nhiều chiếc chở đầy bảo vệ Tiggen. Có vẻ như họ đang cố gắng giúp những người Rokador khác. Họ đang làm nhiệm vụ tới phút cuối cùng. Toàn cảnh trông thật lặng lẽ kỳ lạ như những thuyền cấp cứu đang rời dần con tàu đắm. Chỉ khác một điều, sẽ không có một tàu cứu hộ nào đi qua. Mình chỉ còn biết hy vọng họ đủ thông hiểu lòng đất, để có thể tìm ra lộ trình thoát lên trên.
Saangi nói:
- Dưới này.
Chúng mình theo nó xuống dưới một dốc đá. Mình thấy ẩn sau một tảng đá lớn là một chiếc thuyền bạc, giống như chiếc thuyền mình và Loor đã vượt qua biển. Bốn người nâng thuyền lên, đưa tới mặt nước đang dâng cao từng giây. Chúng mình nhảy vào thuyền, khởi động máy và…
Bùm!
Mái nhà trung tâm nổ tung. Những mảnh sắt thép sắc nhọn bắn vọt lên không cùng muôn vàn cột nước phun cao từ những ống nước đồ sộ lúc này đã hoàn toàn bị vỡ bởi sức ép kinh khủng. Nhiều khúc thép bay quá cao, nẩy thia lia trên vòm đá.
Mình la lớn:
- Coi chừng!
Nắm cần lái, mình đột ngột bẻ ngoắt sang một bên, vừa đúng lúc một khúc sắt phóng rầm xuống nước, chỉ cách tụi mình vài chục phân. Trước khi khúc sắt chìm xuống, mình kịp thấy đó là một mảnh của bảng kiểm soát. Mấy phút sau, sắt và nước rào rào đổ xuống như mưa quanh chúng mình. Đúng là một phép kỳ lạ khi không ai hề hấn gì. Ngay sau khi cơn bão chết người chấm dứt, chúng mình nghĩ ngay tới hành động tiếp theo. Mình nói:
- Không còn cách nào khác nữa đâu. Theo tôi, cơ hội tốt nhất để chúng ta ra khỏi đây là trở lại thành phố. Ít ra chúng ta còn biết đường đi.
Tất cả đều đồng ý. Mình lái thuyền trở lại thành phố bỏ hoang. Không ai lên tiếng, nhưng mình biết tất cả đều lo lắng, không biết nước đã lên cao tới đâu. Các cổng phía nam đều nằm dưới thành phố. Nếu các kỹ sư nói đúng, thì cuối cùng áp lực nước sẽ lớn đến độ những cổng đó sẽ bị sụp đổ, hàng triệu tấn nước cuồn cuộn tràn vào các đường hầm. Sau khi chứng kiến phòng kiểm soát nổ dữ dội, mình bắt buộc phải tin lời họ. Các cổng kiểm soát sẽ trở thành dĩ vãng. Vần đề duy nhất lúc này là: tụi mình còn được bao nhiêu thời gian?
Nếu điều đó xảy ra rồi, coi như chúng mình… đã chết. Lòng đất sẽ tràn ngập nước, và tụi mình thì không có đường ra. Nếu điều đó chưa xảy ra, chúng mình còn hy vọng mực nước không lên quá cao, và còn có thể tìm được lối vào Kidik, leo qua những bậc thang rộng để ra đường phố chính. Nếu đủ may mắm để tới được đó, chúng mình sẽ phải chạy đua cùng nước.
Chẳng bao lâu, tụi mình đã tới gần vực đá khổng lồ che chắn thành phố Kidik. Lần trước mình và Loor tới đây, tụi mình đã thấy ánh sáng trên bến thuyền dưới chân vực. Mình nín thở. Nước đã lên cao, che mất lối vào bến chưa? Mấy phút căng thẳng trôi qua, Saangi bỗng chỉ tay nói:
- Kìa.
Một làn sáng bạc leo lét dưới chân vực. Cửa vào chưa bị chìm dưới nước. Đèn vẫn sáng, nhưng yếu hơn khi tụi mình thấy lần trước. Nước vẫn đang lên cao. Mình tăng tốc. Lúc này tốc độ là tất cả. Tới vách đá, chúng mình thấy lối vào chỉ còn đủ cao để tụi mình lái thuyền cập bến mà không phải cúi rạp mình. Trước kia nó cao cả mười mét, nhưng dù sao vẫn còn may mắn. Nếu khéo léo qua khỏi và tìm được cầu thang, chúng mình sẽ có cơ hội leo lên vùng khô ráo của Kidik, rồi bắt đầu chạy đua trở lên mặt đất.
May mắn không kéo dài.
Ngay khi qua khỏi lối vào một nơi bây giờ chỉ còn là một cái hang ngập nước, ánh sáng chập chờn. Và chỉ một lát sau, đèn tắt ngóm. Hết điện. Chúng mình đang ở sâu dưới lòng đất, tối đen như mực, và nước tiếp tục dâng cao…
Tác giả :
D.J. Machale