Pendragon 5 - Nước Đen
Chương 23
NHẬT KÍ #18
EELONG
(@Phantom1340 type)
Vì sao hắn biết?
Câu hỏi đó luôn làm mình bứt rứt, nhưng bây giờ nó làm mình phát điên luôn. Từ khi ra khỏi nhà với cậu Press, mình đã phải chấp nhận rất nhiều điều vô lý. Dĩ nhiên chuyện vô lý bậc nhất là, vì sao mình được chọn làm một Lữ khách. Nhưng còn cả ngàn câu hỏi xà quần khác chưa được trả lời, như: Ai tạo ra ống dẫn? Bằng cách nào ống dẫn phóng tụi mình qua không gian và thời gian? Quyền lực nào đứng sau tất cả những điều đó. Những cái nhẫn từ đâu tới? Mình còn có thể tiếp tục mãi cũng không hết những vấn đề thắc mắc, nhưng ngay lúc này có một câu hỏi đang làm mình hoàn toàn phát khùng.
Vì sao hắn biết?
Mình đang nói về Saint Dane đó. Hết lần này đến lần khác, hắn phát hiện ra giai đoạn chính xác trong một lịch sử của một lãnh địa, để giẫm chân vào reo rắc tội ác. Bằng cách nào và vì sao hắn biết? Hắn có thể tiên đoán tương lai? Nhìn vào quả cầu pha lê và thấy toàn bộ lịch sử của một nền văn minh, và chọn thời điểm chính xác khi có thể gây tổn thất lớn nhất? Nếu tìm ra giải đáp của câu hỏi đó, mình tin là sẽ giải mã được toàn bộ bí ẩn vì sao chuyện này đang xảy ra. Có thể lúc đó mình sẽ có thể quên ráo được tất cả mớ bòng bong này, thoải mái trở về nhà.
Chắc lúc này mình bị ám ảnh về chuyện đó là vì mình đang tức giận. Trước hết giận mình là một thằng đần. Tụi mình đang ở tại một bước ngoặt khắc nghiệt trong lịch sử Eelong; một sự kiện sắp xảy ra, sẽ làm đổi thay tiến trình của lãnh địa này mãi mãi và Saint Dane, một lần nữa, sẵn sàng bước vào để thúc đẩy mọi sự việc vào một đường lối sai lầm. Điều đáng thất vọng kinh khủng nhất là: mình đã có cơ hội ngăn chặn hắn, nhưng đã để vuột mất. Sự thật lù lù trước mắt, mà mình như mù, không thấy. Saint Dane đã mắc sai lầm nghiêm trọng mà mình không nhận ra, cho đến khi quá muộn. Đáng lẽ mình phải khôn ngoan hơn. Giờ thì Eelong đang cận kề thảm họa, mình thì vẫn không biết phải làm gì để ngăn chặn lại. Cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ còn cách trở về, viết tiếp những gì đã xảy ra từ sau nhật ký trước. Ít ra còn có hồ sơ về sự thất bại của mình, để khi viết lịch sử Halla, tới chương về Eelong, người ta còn biết phải nguyền rủa Lữ khách nào.
Lữ khách đó là... mình.
Mình đã kết thúc nhật ký trước ngay sau khi tụi mình phát hiện bản đồ tới Nước Đen của Seegen. Kế hoạch là, để Boon ở lại Leeandra để do thám Timber và Hội Đồng Klee, còn Kasha, Yorn và mình theo bản đồ tới Nước Đen. Lúc đầu mình tưởng chỉ có Kasha và mình cùng đi, vì Yorn... ừ... hơi bị già. Mình không có ý phản đối người già đâu. Nhưng đây là một hành trình có thể khá nguy hiểm, mình không chắc Yorn có đủ sức chịu đựng không. Nhưng Yorn bảo muốn giúp, để bảo đảm ước nguyện cuối cùng của Seegen được thi hành. Mình đoán, lý do thật sự là Yorn không tin tưởng Kasha. Thật tình, mình cũng vậy. Nhưng Kasha thông hiểu bản đồ của Seegen. Mình thì không. Với mình, chỉ toàn những hình tròn, những con số ngẫu hứng và mấy mũi tên chỉ... chẳng biết tới đâu. Nhưng Yorn đọc được. Mình nghĩ, nếu vắng Kasha, Yorn có thể thay thế cô ta. Ngoài ra, mình mừng vì có người đi cùng rất nhiệt tình tới đó, không như Kasha, cô ấy không muốn đi. Vì vậy tụi mình trở thành một bộ ba.
Kasha đoán, theo bản đồ của Seegen, sẽ mất trọn một ngày cưỡi zenzen mới tới nơi. Tụi mình quyết định nghỉ ngơi đêm đó và sẽ lên đường sáng sớm mai. Với mình, chương trình đó quá tốt. Vì “pin” mình hết năng lượng rồi. Trong khi Yorn và Boon đi thu xếp zenzen và lương thực, mình theo Kasha về nhà cô. Mình mừng vì có dịp nói chuyện riêng với Kasha. Bây giờ, dù chấp nhận hay không, Kasha đã là Lữ khách của Eelong. Biết cô ta đang phải trải qua điều gì, mình rất thương cảm, nhưng còn nhiều điều quan trọng khẩn thiết hơn những cảm xúc của cô ta nhiều. Mình phải vực cô ta dậy. Vì thế khi chỉ còn riêng hai đứa, mình cố gắng làm điều đó.
Mở đầu, mình làm bộ hỏi vu vơ:
-Cô cảm thấy sao?
Câu trả lời của Kasha sắc lẻm:
-Về chuyện gì?
Không nên hấp tấp. Cô ả này rất dễ cáu giận. Không muốn cô ta nghĩ mọi rắc rối là do mình, làm máu klee nổi lên đùng đùng, chặt phăng cái đầu mình – hay khiếp hơn nữa là xé mình ra từng mảnh – vì vậy mình cố vui vẻ nói:
-Quá nhiều chuyện đã xảy ra. Nhớ lại bao khó khăn khi lần đầu tôi phát hiện mình là Lữ khách...
Cô ta gầm lên:
-Dẹp đi! Tôi không là Lữ khách.
-Nhưng cô đã thấy Saint Dane làm gì với gar...
-Đó là một gar. Không giống như hắn tra tấn một klee.
-Tôi không tin là cô cảm nhận theo cách đó.
-Tôi cóc cần anh tin cái gì. Cha tôi chết vì đám Lữ khách các anh. Tôi sẽ không sai lầm như vậy.
Kasha định bước về phòng. Mình chặn lại:
-Tôi đã thấy cô liều mạng để cứu một gar. Và đã hơn một lần cô cứu tôi. Nếu không quan tâm, không ai hành động như vậy.
-Nghe cho rõ. Tôi đã nói là sẽ giúp cậu đi theo bản đồ. Nhưng tôi làm vì cha tôi. Không phải vì tôi là một Lữ khách.
Mình oải cãi nhau với ả mèo này quá rồi:
-Tốt thôi, tùy cô. Nhưng tôi cần đọc nhật ký của cha cô.
-Không thể. Khi thiêu thi hài ông, tôi ném những trang giấy đó vào lửa rồi.
Mình la lên:
-Cô chưa đốt.
-Chắc chắn là rồi.
-Tại sao?
-Tôi không muốn bất cứ thứ gì nhắc nhở tôi những ngày cuối cùng của ông đã phí hoài đến ngần nào. Tôi sẽ hướng dẫn bản đồ cho cậu, Pendragon, chỉ thế thôi.
Kasha quét phăng mình. Mình không chịu thua:
-Nhưng Eelong đang trong giai đoạn ngặt nghèo...
Cô ả quay ngoắt lại:
-Tôi đã nói rồi, nếu chuyện gì xảy ra cho cha tôi là vì đám Lữ khách, tôi sẽ xé cậu ra từng mảnh. Tôi nói là làm đấy. Sau khi đưa cậu tới Nước Đen, nếu gặp lại, tôi sẽ giết chết cậu.
Kasha hầm hầm ra khỏi phòng. Mình hơi choáng. Mình không chỉ làm hỏng cơ hội kéo cô ta lên chung một con tàu, mà còn đẩy cô ta đến chỗ đe dọa mạng sống mình. Mi đúng là một nhà ngoại giao đại tài, Pendragon. Chỉ hy vọng cô ta nói sao làm vậy – ít nhất là về phần hứa đưa mình tới Nước Đen thôi. Còn phần xé xác mình, mong sao ả quên đi. Với ý nghĩ gở đó, mình nằm xuống đi-văng chuyển ý nghĩ về những việc làm trước mắt.
Nước Đen. Chính xác là gì? Một nơi chốn? Một trạng thái tâm hồn? Một không gian khác nữa? Một thành phố mất tích như Faar? Đó phải là nơi có thật, vì Seegen đã tới đó và vẽ một tấm bản đồ. Và ông Gunny đang ở đó. Đó là nơi quan trọng đến nỗi gar thà chết chứ không tiết lộ bí mật. Còn... những khối lập phương bằng hổ phách liên quan gì tới chuyện này? Mình đã hy vọng tìm được vài bằng cớ trong nhật ký của Seegen, nhưng cơ hội đó đã bay theo làn khói. Chính xác cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhưng bất chấp mọi thất bại và những điều mơ hồ, mình vẫn cảm thấy chắc chắn Nước Đen là chìa khóa trong mưu đồ của Saint Dane. Mình phải tới đó và tìm ra câu trả lời.
Mình cố ngủ, nhưng không nổi. Đầu óc mình quay mòng mòng mười tám hướng. May là cơ thể mình đã rã rời, và mình ngủ thiếp đi. Ngủ là một điều kỳ lạ. Nó chữa lành cơ thể và cả trí não. Rất tốt. Vì mình đang quá cần được chữa lành. Thậm chí mình còn nằm mơ nữa. Boon đội một cái mũ cao có sọc trắng đỏ, vừa nhảy lưng tưng vừa hát chẳng ra nhịp điệu gì:
-Gunny đâu rồi? Ông già ngộ nghĩnh. Mình ghét trứng nhão. Trứng nhão hổng ngon.
Ồ, mình biết mà. Toàn mơ vớ vẩn, lộn xộn. Nhưng này, chưa lộn xộn bằng Eelong đâu.
Mình bị lay gọi bằng một giọng thì thầm:
-Pendragon, tới giờ rồi.
Lơ mơ mở mắt, thấy Boon, mình bảo:
-Tưởng tượng như cậu vừa bị mất cái nón.
-Hả?
Chẳng hơi đâu giải thích cái giấc mơ quái đản của mình, mình giụi mắt, hỏi:
-Kasha đâu?
-Ở dưới đó với mấy con zenzen rồi. Cô ấy muốn ra khỏi Leeandra thật sớm, trước khi có ai hỏi mọi người đi đâu.
Mình ráng đứng xuống, hít thở sâu mấy cái. Mỗi động tác đều mình làm đau, vì những vết thâm tím sau những ngày ngủ trong tù. Thậm chí đến chân tóc cũng đau.
Giọng Boon như một chú nhóc thất vọng vì quà sinh nhật không là con ngựa nhỏ như mong ước:
-Ước gì mình được đi với cậu.
-Tôi biết. Nhưng nếu chúng tôi gặp chuyện không hay, chỉ mình cậu biết những gì đang xảy ra. Cậu sẽ tự phải ngăn chặn Saint Dane.
Boon lo ngại nhìn mình thật lâu:
-Bây giờ tôi càng thật sự muốn đi cùng cậu.
Mình phì cười bảo:
-Hãy theo dõi Hội Đồng Klee, nhưng đừng để họ biết. Saint Dane không biết cậu là ai. Cứ giữ nguyên tình trạng đó. Khi chúng tôi trở lại, cho chúng tôi biết họ quyết định sao về Sắc Lệnh Bốn Sáu.
-Rõ. Chúc may mắn, Pendragon.
Boon ôm mình như cái ôm của một con gấu (hay mèo khổng lồ?). Dễ sợ nhưng chân tình. Vì vậy mình cũng ôm lại nó. Mình rất mến Boon. Mình cũng mến Yorn. Còn Kasha... mình hơi bị hãi. Chia tay Boon, mình đi thang máy xuống đất. Ba con zenzen đang chờ dưới gốc cây. Kasha ngồi ngất ngưởng trên yên một con zenzen. Yorn cũng vậy. Con thứ ba chất đầy đồ đạc. Sốc thật.
Mình làu bàu:
-Chắc gar phải đi bộ quá.
Yorn vội nói:
-Chỉ tới khi ra khỏi Leeandra thôi. Gar ngồi zenzen một mình là trái luật.
Mình nói mỉa:
-Đương nhiên rồi. Có lẽ nên chất đồ đạc lên lưng tôi cho zenzen đỡ cực. Hay tốt hơn nữa là để tôi cõng luôn zenzen.
Kasha phang ngay:
-Muốn đi hay không?
-Đi chứ. Quá oải thành phố này rồi.
Mình khả ố thật, nhưng mình đang ở trong trạng thái vừa bị đánh thức dậy quá sớm, sớm tới... ba năm, để phát hiện ra toàn thân mình bầm tím (vòng tay chân tình của Boon cũng không giúp được bao nhiêu), rồi bị cho biết là kẻ độc nhất phải cuốc bộ. Khởi đầu một ngày thú vị thật.
Đoàn lữ khách nhỏ bé đi xuyên rừng, tiến tới cánh cổng của Leeandra. Mình liếc nhìn. Bên hông mấy con ngựa kỳ lạ toàn là vũ khí. Giáo, đoản thương bằng gỗ, những cuộn dây thòng lọng với ba quả cầu tròn, có cả cung tên nữa. Rất tốt. Mình còn mong có cả hỏa lực để chống với loài tang đói. Thành phố rất lặng lẽ. Tụi mình không gặp một klee nào. Mình vừa định hỏi đã leo lên ngựa được chưa, một bóng đen phóng từ cây xuống ngay trước mặt Kasha. Zenzen của cô quay đầu chạy, Kasha phải ghì cương giữ nó lại. Tưởng là một con tang, mình sẵn sàng vồ lấy vũ khí, nhưng bóng đen đó đã lên tiếng.
Durgen nói:
-Gar đó của tôi.
Ui da! Thằng cha này làm gì mà dậy sớm khiếp nhỉ.
Kasha trả lời Durgen ngay:
-Anh không có quyền gì bắt nó hết.
-Cô mắc nợ tôi.
-Anh đã kiếm đủ lời lãi rồi. Tránh ra, Durgen.
Durgen không nhúc nhích. Lớn chuyện rồi. Vì mình. Mình rón rén tiến tới một zenzen, với tay lấy một đoản thương. Không thể là đối thủ của Durgen, nhưng mình không còn cách nào khác nữa.
Yorn bình tĩnh nói:
-Tôi xin anh đó, Durgen. Anh và Kasha là bạn mà, biết điều với nhau một tí đi.
Durgen nghiến răng, giận dữ nói:
-Klee bị giết trong buổi hái lượm cũng là bạn của tôi. Kasha, cô đã trở nên nguy hiểm. Cô không còn là một đội viên hái lượm nữa. Tôi sa thải cô.
Kasha bàng hoàng kêu lên:
-Sao? Anh không thể làm thế được.
-Tôi có thể và tôi đã làm. Nếu còn tiếp tục có thái độ âm mưu đảo chính, cô sẽ bị trục xuất khỏi Leeandra. Bây giờ thì tránh ra và trả gar đó lại cho tôi.
Durgen xông qua con zenzen của Kasha, tiến thẳng lại mình. Trong thoáng giây đó, tất cả những kỷ niệm khủng khiếp của nhà tù tràn ngập trong mình, làm mình không còn biết suy tính gì hơn là phải tìm đường sống. Giật mạnh đoản thương từ con zenzen gần nhất, mình quyết định thật nhanh. Tấn công. Nếu làm Durgen bị bất ngờ, mình có thể may mắn đập trúng hắn. Nếu không, hắn sẽ giết mình. Kiểu gì mình cũng không trở lại cái chuồng nhốt thú đó nữa. Hạ thấp vũ khí, mình nhảy ra từ sau con zenzen. Durgen không ngờ. Con mèo to lớn đập vội mình. Mình né tránh. Vuốt nó vụt sát rạt ngay trên đầu mình. Mình cảm thấy móng vuốt của nó cắt vào không khí. Cắt là từ chính xác. Durgen không định bắt mình. Nó muốn giết mình.
Mình vươn vũ khí, thúc vào mạn sườn hắn. Durgen bật lên tiếng kêu đau đớn. Mình nghĩ đã đập gãy một cái gì đó. Nhưng chỉ làm hắn phẫn nộ thêm. Nó đập mình như mình là cái bao tập quyền anh. Mình giật lùi, dùng đoản thương đánh bật trận tấn công ào ạt. Con mèo to lớn rít lên tức giận. Tai nó cúp ngược ra sau. Mình tới số rồi. Mình biết không đủ sức tự vệ mãi trước đợt tấn công dữ dội này. Lùi thêm một bước, mình ngã ngồi xuống đất. Lâm ly thảm thiết chưa? Durgen đứng trên bốn chân, khom lưng thấp xuống. Nó là một con mèo rừng đang có con mồi trước mắt.
Thình lình bật ra tiếng ằng ặc, Durgen đứng thẳng lại. Hai mắt mở thao láo, nó uốn lưng, như vừa bị đánh từ phía sau. Nó gầm gừ quay lưng lại mình. Từ vai nó lòi ra một cái đĩa tròn sáng bóng, cỡ bằng một cái CD. Nhưng đây không phải là một đĩa nhạc. Nó có răng nhọn như một lưỡi cưa máy cỡ nhỏ. Và lưỡi dao đó cắm ngập vào lưng của Durgen. Con mèo thét lên đau đớn. Nó cố nắm cái đĩa để rút ra, nhưng không với tới.
-Kasha!
Durgen đau đớn gầm thét, trong khi thân hình lại nẩy lên. Nó quay lại mình. Mình thấy: một cái dĩa nữa cắm ngập gần bả vai nó. Máu tóe ra từ vết thương, đầm đìa trên áo. Những chấm máu đen sáng lên dưới ánh đèn đường. Durgen lăn xuống đất, thở hổn hển, đau đớn rên rỉ.
Kasha bình tĩnh lại gần, tay vẫn cầm một dĩa nữa, sẵn sàng tung ra.
Durgen nghiến răng nói:
-Giết ta đi. Dù sao mi cũng như một kẻ chết rồi. Tấn công một chiến sĩ ngay trong thành phố. Một klee! Mi biết hình phạt là gì chứ?
-Là cái chết.
Kasha nói, rồi bỏ cái dĩa vào ruột tượng (Túi bao tử) thắt ngang bụng. Cô nói tiếp:
-Durgen, anh là một klee tốt. Anh sẽ làm điều gì anh cho là phải.
Durgen không nhúc nhích, hay quyết định không cử động. Chắc hắn biết, với tình trạng bị thương lúc này, nếu tấn công Kasha sẽ hoàn toàn bất lợi. Kasha tiến tới con zenzen sau cùng, giật miếng vải phủ yên, ném cho Yorn, nói:
-Giữ lấy.
Mắt mở lớn sững sờ, Yorn đón tấm vải, vắt ngang yên của ông ta.
Kasha nhìn mình, ra lệnh:
-Lên zenzen.
Mình bàng hoàng đến đờ người. Kasha trừng mắt:
-Có bị thương không?
-Không.
-Biết cưỡi không?
-Biết.
-Vậy thì lên zenzen ngay, Pendragon!
Không chần chừ, mình đứng dậy, chạy tới con ngựa kỳ lạ, nhảy lên, và đặt chân vào bàn đạp. Dù cách thức không được tao nhã, nhưng mình đã có thể làm được điều đó.
Durgen gào lên:
-Cô làm sao vậy, Kasha? Cô không thấy cô đang làm gì sao? Lý do gì? Một... một... gar?
Kasha thận trọng tiến lại, cúi nhìn Durgen, nói:
-Những gì anh và đám luyện thú đã làm với những con vật này là tội ác. Là hành động khát máu. Là sai.
Cô lạnh lùng giật đĩa vũ khí khỏi cánh tay Durgen. Durgen rú lên đau đớn. Kasha nói:
-Có thể tôi sẽ cần đến cái này.
Bỏ vũ khí vào ruột tượng, Kasha trở lại, nhảy thót lên zenzen, thúc mạnh chân, kêu lớn:
-Đừng ngừng lại. Đó là cơ hội duy nhất để chúng ta ra khỏi đây.
Con ngựa của Kasha chồm lên, phóng tới. Yorn thúc ngựa, la lên “Daaa!” rồi phóng theo. Dù khi mới tới Eelong, mình đã có lần ngồi sau zenzen của Boon, nhưng mình chưa từng phải điều khiển một con ngựa kể từ chuyến phiêu lưu trong thế giới ảo ở Veelox. Nhưng mình biết cách. Hy vọng, cưỡi một con ngựa có nối thêm mấy khớp chân, cũng tương tự ngựa... kiểu xưa trên Trái Đất Thứ Hai.
-Daaaa!
Mình cũng la lên và đạp cho con zenzen một phát. Mình phóng theo Kasha và Yorn, bỏ lại Durgen trong đám bụi đỏ mịt mù. Hóa ra, cưỡi zenzen dễ ẹc. Khớp chân phụ trội có vẻ làm cho bước chạy của nó êm ả hơn. Đừng hỏi, vì mình chẳng biết vì sao đâu. Trên đường phóng tới cổng thành Leeandra, tụi mình vượt qua những klee vừa ra khỏi nhà, nhìn theo kinh ngạc. Chúng không ngờ thấy ba zenzen phóng như bay, với... một gar phóng sau cùng! Chẳng bao lâu, mình đã thấy cổng thành đã mở rộng cho một xe chở đội viên hái lượm. Vận may vẫn còn với tụi mình.
Đúng lúc đó mình nghe còi báo động.
Tiếng còi nghe ghê tai như tiếng móng tay rạch trên bảng. Vừa nhìn phía trước, mình hiểu ngay vì sao Kasha bảo không được dừng lại. Một đám klee đang chạy tới đóng cổng. Không biết do Durgen báo động, hay vì một gar cưỡi zenzen, hay vì cả hai. Dù gì thì đám klee cũng đang hấp tấp đóng cổng.
Kasha la lại sau:
-Đừng dừng lại.
Một là phóng tới, hai là... tiêu luôn.
EELONG
(@Phantom1340 type)
Vì sao hắn biết?
Câu hỏi đó luôn làm mình bứt rứt, nhưng bây giờ nó làm mình phát điên luôn. Từ khi ra khỏi nhà với cậu Press, mình đã phải chấp nhận rất nhiều điều vô lý. Dĩ nhiên chuyện vô lý bậc nhất là, vì sao mình được chọn làm một Lữ khách. Nhưng còn cả ngàn câu hỏi xà quần khác chưa được trả lời, như: Ai tạo ra ống dẫn? Bằng cách nào ống dẫn phóng tụi mình qua không gian và thời gian? Quyền lực nào đứng sau tất cả những điều đó. Những cái nhẫn từ đâu tới? Mình còn có thể tiếp tục mãi cũng không hết những vấn đề thắc mắc, nhưng ngay lúc này có một câu hỏi đang làm mình hoàn toàn phát khùng.
Vì sao hắn biết?
Mình đang nói về Saint Dane đó. Hết lần này đến lần khác, hắn phát hiện ra giai đoạn chính xác trong một lịch sử của một lãnh địa, để giẫm chân vào reo rắc tội ác. Bằng cách nào và vì sao hắn biết? Hắn có thể tiên đoán tương lai? Nhìn vào quả cầu pha lê và thấy toàn bộ lịch sử của một nền văn minh, và chọn thời điểm chính xác khi có thể gây tổn thất lớn nhất? Nếu tìm ra giải đáp của câu hỏi đó, mình tin là sẽ giải mã được toàn bộ bí ẩn vì sao chuyện này đang xảy ra. Có thể lúc đó mình sẽ có thể quên ráo được tất cả mớ bòng bong này, thoải mái trở về nhà.
Chắc lúc này mình bị ám ảnh về chuyện đó là vì mình đang tức giận. Trước hết giận mình là một thằng đần. Tụi mình đang ở tại một bước ngoặt khắc nghiệt trong lịch sử Eelong; một sự kiện sắp xảy ra, sẽ làm đổi thay tiến trình của lãnh địa này mãi mãi và Saint Dane, một lần nữa, sẵn sàng bước vào để thúc đẩy mọi sự việc vào một đường lối sai lầm. Điều đáng thất vọng kinh khủng nhất là: mình đã có cơ hội ngăn chặn hắn, nhưng đã để vuột mất. Sự thật lù lù trước mắt, mà mình như mù, không thấy. Saint Dane đã mắc sai lầm nghiêm trọng mà mình không nhận ra, cho đến khi quá muộn. Đáng lẽ mình phải khôn ngoan hơn. Giờ thì Eelong đang cận kề thảm họa, mình thì vẫn không biết phải làm gì để ngăn chặn lại. Cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ còn cách trở về, viết tiếp những gì đã xảy ra từ sau nhật ký trước. Ít ra còn có hồ sơ về sự thất bại của mình, để khi viết lịch sử Halla, tới chương về Eelong, người ta còn biết phải nguyền rủa Lữ khách nào.
Lữ khách đó là... mình.
Mình đã kết thúc nhật ký trước ngay sau khi tụi mình phát hiện bản đồ tới Nước Đen của Seegen. Kế hoạch là, để Boon ở lại Leeandra để do thám Timber và Hội Đồng Klee, còn Kasha, Yorn và mình theo bản đồ tới Nước Đen. Lúc đầu mình tưởng chỉ có Kasha và mình cùng đi, vì Yorn... ừ... hơi bị già. Mình không có ý phản đối người già đâu. Nhưng đây là một hành trình có thể khá nguy hiểm, mình không chắc Yorn có đủ sức chịu đựng không. Nhưng Yorn bảo muốn giúp, để bảo đảm ước nguyện cuối cùng của Seegen được thi hành. Mình đoán, lý do thật sự là Yorn không tin tưởng Kasha. Thật tình, mình cũng vậy. Nhưng Kasha thông hiểu bản đồ của Seegen. Mình thì không. Với mình, chỉ toàn những hình tròn, những con số ngẫu hứng và mấy mũi tên chỉ... chẳng biết tới đâu. Nhưng Yorn đọc được. Mình nghĩ, nếu vắng Kasha, Yorn có thể thay thế cô ta. Ngoài ra, mình mừng vì có người đi cùng rất nhiệt tình tới đó, không như Kasha, cô ấy không muốn đi. Vì vậy tụi mình trở thành một bộ ba.
Kasha đoán, theo bản đồ của Seegen, sẽ mất trọn một ngày cưỡi zenzen mới tới nơi. Tụi mình quyết định nghỉ ngơi đêm đó và sẽ lên đường sáng sớm mai. Với mình, chương trình đó quá tốt. Vì “pin” mình hết năng lượng rồi. Trong khi Yorn và Boon đi thu xếp zenzen và lương thực, mình theo Kasha về nhà cô. Mình mừng vì có dịp nói chuyện riêng với Kasha. Bây giờ, dù chấp nhận hay không, Kasha đã là Lữ khách của Eelong. Biết cô ta đang phải trải qua điều gì, mình rất thương cảm, nhưng còn nhiều điều quan trọng khẩn thiết hơn những cảm xúc của cô ta nhiều. Mình phải vực cô ta dậy. Vì thế khi chỉ còn riêng hai đứa, mình cố gắng làm điều đó.
Mở đầu, mình làm bộ hỏi vu vơ:
-Cô cảm thấy sao?
Câu trả lời của Kasha sắc lẻm:
-Về chuyện gì?
Không nên hấp tấp. Cô ả này rất dễ cáu giận. Không muốn cô ta nghĩ mọi rắc rối là do mình, làm máu klee nổi lên đùng đùng, chặt phăng cái đầu mình – hay khiếp hơn nữa là xé mình ra từng mảnh – vì vậy mình cố vui vẻ nói:
-Quá nhiều chuyện đã xảy ra. Nhớ lại bao khó khăn khi lần đầu tôi phát hiện mình là Lữ khách...
Cô ta gầm lên:
-Dẹp đi! Tôi không là Lữ khách.
-Nhưng cô đã thấy Saint Dane làm gì với gar...
-Đó là một gar. Không giống như hắn tra tấn một klee.
-Tôi không tin là cô cảm nhận theo cách đó.
-Tôi cóc cần anh tin cái gì. Cha tôi chết vì đám Lữ khách các anh. Tôi sẽ không sai lầm như vậy.
Kasha định bước về phòng. Mình chặn lại:
-Tôi đã thấy cô liều mạng để cứu một gar. Và đã hơn một lần cô cứu tôi. Nếu không quan tâm, không ai hành động như vậy.
-Nghe cho rõ. Tôi đã nói là sẽ giúp cậu đi theo bản đồ. Nhưng tôi làm vì cha tôi. Không phải vì tôi là một Lữ khách.
Mình oải cãi nhau với ả mèo này quá rồi:
-Tốt thôi, tùy cô. Nhưng tôi cần đọc nhật ký của cha cô.
-Không thể. Khi thiêu thi hài ông, tôi ném những trang giấy đó vào lửa rồi.
Mình la lên:
-Cô chưa đốt.
-Chắc chắn là rồi.
-Tại sao?
-Tôi không muốn bất cứ thứ gì nhắc nhở tôi những ngày cuối cùng của ông đã phí hoài đến ngần nào. Tôi sẽ hướng dẫn bản đồ cho cậu, Pendragon, chỉ thế thôi.
Kasha quét phăng mình. Mình không chịu thua:
-Nhưng Eelong đang trong giai đoạn ngặt nghèo...
Cô ả quay ngoắt lại:
-Tôi đã nói rồi, nếu chuyện gì xảy ra cho cha tôi là vì đám Lữ khách, tôi sẽ xé cậu ra từng mảnh. Tôi nói là làm đấy. Sau khi đưa cậu tới Nước Đen, nếu gặp lại, tôi sẽ giết chết cậu.
Kasha hầm hầm ra khỏi phòng. Mình hơi choáng. Mình không chỉ làm hỏng cơ hội kéo cô ta lên chung một con tàu, mà còn đẩy cô ta đến chỗ đe dọa mạng sống mình. Mi đúng là một nhà ngoại giao đại tài, Pendragon. Chỉ hy vọng cô ta nói sao làm vậy – ít nhất là về phần hứa đưa mình tới Nước Đen thôi. Còn phần xé xác mình, mong sao ả quên đi. Với ý nghĩ gở đó, mình nằm xuống đi-văng chuyển ý nghĩ về những việc làm trước mắt.
Nước Đen. Chính xác là gì? Một nơi chốn? Một trạng thái tâm hồn? Một không gian khác nữa? Một thành phố mất tích như Faar? Đó phải là nơi có thật, vì Seegen đã tới đó và vẽ một tấm bản đồ. Và ông Gunny đang ở đó. Đó là nơi quan trọng đến nỗi gar thà chết chứ không tiết lộ bí mật. Còn... những khối lập phương bằng hổ phách liên quan gì tới chuyện này? Mình đã hy vọng tìm được vài bằng cớ trong nhật ký của Seegen, nhưng cơ hội đó đã bay theo làn khói. Chính xác cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhưng bất chấp mọi thất bại và những điều mơ hồ, mình vẫn cảm thấy chắc chắn Nước Đen là chìa khóa trong mưu đồ của Saint Dane. Mình phải tới đó và tìm ra câu trả lời.
Mình cố ngủ, nhưng không nổi. Đầu óc mình quay mòng mòng mười tám hướng. May là cơ thể mình đã rã rời, và mình ngủ thiếp đi. Ngủ là một điều kỳ lạ. Nó chữa lành cơ thể và cả trí não. Rất tốt. Vì mình đang quá cần được chữa lành. Thậm chí mình còn nằm mơ nữa. Boon đội một cái mũ cao có sọc trắng đỏ, vừa nhảy lưng tưng vừa hát chẳng ra nhịp điệu gì:
-Gunny đâu rồi? Ông già ngộ nghĩnh. Mình ghét trứng nhão. Trứng nhão hổng ngon.
Ồ, mình biết mà. Toàn mơ vớ vẩn, lộn xộn. Nhưng này, chưa lộn xộn bằng Eelong đâu.
Mình bị lay gọi bằng một giọng thì thầm:
-Pendragon, tới giờ rồi.
Lơ mơ mở mắt, thấy Boon, mình bảo:
-Tưởng tượng như cậu vừa bị mất cái nón.
-Hả?
Chẳng hơi đâu giải thích cái giấc mơ quái đản của mình, mình giụi mắt, hỏi:
-Kasha đâu?
-Ở dưới đó với mấy con zenzen rồi. Cô ấy muốn ra khỏi Leeandra thật sớm, trước khi có ai hỏi mọi người đi đâu.
Mình ráng đứng xuống, hít thở sâu mấy cái. Mỗi động tác đều mình làm đau, vì những vết thâm tím sau những ngày ngủ trong tù. Thậm chí đến chân tóc cũng đau.
Giọng Boon như một chú nhóc thất vọng vì quà sinh nhật không là con ngựa nhỏ như mong ước:
-Ước gì mình được đi với cậu.
-Tôi biết. Nhưng nếu chúng tôi gặp chuyện không hay, chỉ mình cậu biết những gì đang xảy ra. Cậu sẽ tự phải ngăn chặn Saint Dane.
Boon lo ngại nhìn mình thật lâu:
-Bây giờ tôi càng thật sự muốn đi cùng cậu.
Mình phì cười bảo:
-Hãy theo dõi Hội Đồng Klee, nhưng đừng để họ biết. Saint Dane không biết cậu là ai. Cứ giữ nguyên tình trạng đó. Khi chúng tôi trở lại, cho chúng tôi biết họ quyết định sao về Sắc Lệnh Bốn Sáu.
-Rõ. Chúc may mắn, Pendragon.
Boon ôm mình như cái ôm của một con gấu (hay mèo khổng lồ?). Dễ sợ nhưng chân tình. Vì vậy mình cũng ôm lại nó. Mình rất mến Boon. Mình cũng mến Yorn. Còn Kasha... mình hơi bị hãi. Chia tay Boon, mình đi thang máy xuống đất. Ba con zenzen đang chờ dưới gốc cây. Kasha ngồi ngất ngưởng trên yên một con zenzen. Yorn cũng vậy. Con thứ ba chất đầy đồ đạc. Sốc thật.
Mình làu bàu:
-Chắc gar phải đi bộ quá.
Yorn vội nói:
-Chỉ tới khi ra khỏi Leeandra thôi. Gar ngồi zenzen một mình là trái luật.
Mình nói mỉa:
-Đương nhiên rồi. Có lẽ nên chất đồ đạc lên lưng tôi cho zenzen đỡ cực. Hay tốt hơn nữa là để tôi cõng luôn zenzen.
Kasha phang ngay:
-Muốn đi hay không?
-Đi chứ. Quá oải thành phố này rồi.
Mình khả ố thật, nhưng mình đang ở trong trạng thái vừa bị đánh thức dậy quá sớm, sớm tới... ba năm, để phát hiện ra toàn thân mình bầm tím (vòng tay chân tình của Boon cũng không giúp được bao nhiêu), rồi bị cho biết là kẻ độc nhất phải cuốc bộ. Khởi đầu một ngày thú vị thật.
Đoàn lữ khách nhỏ bé đi xuyên rừng, tiến tới cánh cổng của Leeandra. Mình liếc nhìn. Bên hông mấy con ngựa kỳ lạ toàn là vũ khí. Giáo, đoản thương bằng gỗ, những cuộn dây thòng lọng với ba quả cầu tròn, có cả cung tên nữa. Rất tốt. Mình còn mong có cả hỏa lực để chống với loài tang đói. Thành phố rất lặng lẽ. Tụi mình không gặp một klee nào. Mình vừa định hỏi đã leo lên ngựa được chưa, một bóng đen phóng từ cây xuống ngay trước mặt Kasha. Zenzen của cô quay đầu chạy, Kasha phải ghì cương giữ nó lại. Tưởng là một con tang, mình sẵn sàng vồ lấy vũ khí, nhưng bóng đen đó đã lên tiếng.
Durgen nói:
-Gar đó của tôi.
Ui da! Thằng cha này làm gì mà dậy sớm khiếp nhỉ.
Kasha trả lời Durgen ngay:
-Anh không có quyền gì bắt nó hết.
-Cô mắc nợ tôi.
-Anh đã kiếm đủ lời lãi rồi. Tránh ra, Durgen.
Durgen không nhúc nhích. Lớn chuyện rồi. Vì mình. Mình rón rén tiến tới một zenzen, với tay lấy một đoản thương. Không thể là đối thủ của Durgen, nhưng mình không còn cách nào khác nữa.
Yorn bình tĩnh nói:
-Tôi xin anh đó, Durgen. Anh và Kasha là bạn mà, biết điều với nhau một tí đi.
Durgen nghiến răng, giận dữ nói:
-Klee bị giết trong buổi hái lượm cũng là bạn của tôi. Kasha, cô đã trở nên nguy hiểm. Cô không còn là một đội viên hái lượm nữa. Tôi sa thải cô.
Kasha bàng hoàng kêu lên:
-Sao? Anh không thể làm thế được.
-Tôi có thể và tôi đã làm. Nếu còn tiếp tục có thái độ âm mưu đảo chính, cô sẽ bị trục xuất khỏi Leeandra. Bây giờ thì tránh ra và trả gar đó lại cho tôi.
Durgen xông qua con zenzen của Kasha, tiến thẳng lại mình. Trong thoáng giây đó, tất cả những kỷ niệm khủng khiếp của nhà tù tràn ngập trong mình, làm mình không còn biết suy tính gì hơn là phải tìm đường sống. Giật mạnh đoản thương từ con zenzen gần nhất, mình quyết định thật nhanh. Tấn công. Nếu làm Durgen bị bất ngờ, mình có thể may mắn đập trúng hắn. Nếu không, hắn sẽ giết mình. Kiểu gì mình cũng không trở lại cái chuồng nhốt thú đó nữa. Hạ thấp vũ khí, mình nhảy ra từ sau con zenzen. Durgen không ngờ. Con mèo to lớn đập vội mình. Mình né tránh. Vuốt nó vụt sát rạt ngay trên đầu mình. Mình cảm thấy móng vuốt của nó cắt vào không khí. Cắt là từ chính xác. Durgen không định bắt mình. Nó muốn giết mình.
Mình vươn vũ khí, thúc vào mạn sườn hắn. Durgen bật lên tiếng kêu đau đớn. Mình nghĩ đã đập gãy một cái gì đó. Nhưng chỉ làm hắn phẫn nộ thêm. Nó đập mình như mình là cái bao tập quyền anh. Mình giật lùi, dùng đoản thương đánh bật trận tấn công ào ạt. Con mèo to lớn rít lên tức giận. Tai nó cúp ngược ra sau. Mình tới số rồi. Mình biết không đủ sức tự vệ mãi trước đợt tấn công dữ dội này. Lùi thêm một bước, mình ngã ngồi xuống đất. Lâm ly thảm thiết chưa? Durgen đứng trên bốn chân, khom lưng thấp xuống. Nó là một con mèo rừng đang có con mồi trước mắt.
Thình lình bật ra tiếng ằng ặc, Durgen đứng thẳng lại. Hai mắt mở thao láo, nó uốn lưng, như vừa bị đánh từ phía sau. Nó gầm gừ quay lưng lại mình. Từ vai nó lòi ra một cái đĩa tròn sáng bóng, cỡ bằng một cái CD. Nhưng đây không phải là một đĩa nhạc. Nó có răng nhọn như một lưỡi cưa máy cỡ nhỏ. Và lưỡi dao đó cắm ngập vào lưng của Durgen. Con mèo thét lên đau đớn. Nó cố nắm cái đĩa để rút ra, nhưng không với tới.
-Kasha!
Durgen đau đớn gầm thét, trong khi thân hình lại nẩy lên. Nó quay lại mình. Mình thấy: một cái dĩa nữa cắm ngập gần bả vai nó. Máu tóe ra từ vết thương, đầm đìa trên áo. Những chấm máu đen sáng lên dưới ánh đèn đường. Durgen lăn xuống đất, thở hổn hển, đau đớn rên rỉ.
Kasha bình tĩnh lại gần, tay vẫn cầm một dĩa nữa, sẵn sàng tung ra.
Durgen nghiến răng nói:
-Giết ta đi. Dù sao mi cũng như một kẻ chết rồi. Tấn công một chiến sĩ ngay trong thành phố. Một klee! Mi biết hình phạt là gì chứ?
-Là cái chết.
Kasha nói, rồi bỏ cái dĩa vào ruột tượng (Túi bao tử) thắt ngang bụng. Cô nói tiếp:
-Durgen, anh là một klee tốt. Anh sẽ làm điều gì anh cho là phải.
Durgen không nhúc nhích, hay quyết định không cử động. Chắc hắn biết, với tình trạng bị thương lúc này, nếu tấn công Kasha sẽ hoàn toàn bất lợi. Kasha tiến tới con zenzen sau cùng, giật miếng vải phủ yên, ném cho Yorn, nói:
-Giữ lấy.
Mắt mở lớn sững sờ, Yorn đón tấm vải, vắt ngang yên của ông ta.
Kasha nhìn mình, ra lệnh:
-Lên zenzen.
Mình bàng hoàng đến đờ người. Kasha trừng mắt:
-Có bị thương không?
-Không.
-Biết cưỡi không?
-Biết.
-Vậy thì lên zenzen ngay, Pendragon!
Không chần chừ, mình đứng dậy, chạy tới con ngựa kỳ lạ, nhảy lên, và đặt chân vào bàn đạp. Dù cách thức không được tao nhã, nhưng mình đã có thể làm được điều đó.
Durgen gào lên:
-Cô làm sao vậy, Kasha? Cô không thấy cô đang làm gì sao? Lý do gì? Một... một... gar?
Kasha thận trọng tiến lại, cúi nhìn Durgen, nói:
-Những gì anh và đám luyện thú đã làm với những con vật này là tội ác. Là hành động khát máu. Là sai.
Cô lạnh lùng giật đĩa vũ khí khỏi cánh tay Durgen. Durgen rú lên đau đớn. Kasha nói:
-Có thể tôi sẽ cần đến cái này.
Bỏ vũ khí vào ruột tượng, Kasha trở lại, nhảy thót lên zenzen, thúc mạnh chân, kêu lớn:
-Đừng ngừng lại. Đó là cơ hội duy nhất để chúng ta ra khỏi đây.
Con ngựa của Kasha chồm lên, phóng tới. Yorn thúc ngựa, la lên “Daaa!” rồi phóng theo. Dù khi mới tới Eelong, mình đã có lần ngồi sau zenzen của Boon, nhưng mình chưa từng phải điều khiển một con ngựa kể từ chuyến phiêu lưu trong thế giới ảo ở Veelox. Nhưng mình biết cách. Hy vọng, cưỡi một con ngựa có nối thêm mấy khớp chân, cũng tương tự ngựa... kiểu xưa trên Trái Đất Thứ Hai.
-Daaaa!
Mình cũng la lên và đạp cho con zenzen một phát. Mình phóng theo Kasha và Yorn, bỏ lại Durgen trong đám bụi đỏ mịt mù. Hóa ra, cưỡi zenzen dễ ẹc. Khớp chân phụ trội có vẻ làm cho bước chạy của nó êm ả hơn. Đừng hỏi, vì mình chẳng biết vì sao đâu. Trên đường phóng tới cổng thành Leeandra, tụi mình vượt qua những klee vừa ra khỏi nhà, nhìn theo kinh ngạc. Chúng không ngờ thấy ba zenzen phóng như bay, với... một gar phóng sau cùng! Chẳng bao lâu, mình đã thấy cổng thành đã mở rộng cho một xe chở đội viên hái lượm. Vận may vẫn còn với tụi mình.
Đúng lúc đó mình nghe còi báo động.
Tiếng còi nghe ghê tai như tiếng móng tay rạch trên bảng. Vừa nhìn phía trước, mình hiểu ngay vì sao Kasha bảo không được dừng lại. Một đám klee đang chạy tới đóng cổng. Không biết do Durgen báo động, hay vì một gar cưỡi zenzen, hay vì cả hai. Dù gì thì đám klee cũng đang hấp tấp đóng cổng.
Kasha la lại sau:
-Đừng dừng lại.
Một là phóng tới, hai là... tiêu luôn.
Tác giả :
D.J. Machale