Pendragon 4 - Thế Giới Ảo
Chương 32
NHẬT KÍ #15
(TIẾP THEO)
VEELOX
(@Chipmuck type)
Con vật nhỏ màu đen phóng tới.
Tụi mình chạy tứ tán. Nó không chộp được ai. Vồ hụt, con vật sóng soài bốn chân trên mặt đất. Mình nhớ lại hình ảnh Bambi không đủ sức đứng vững. Nhưng con quỉ nhỏ này không xinh xắn như chú nai bé nhỏ của Disney. Mình nghĩ, nó sắp đủ sức để đứng lên ngay được rồi. Và nếu nó đứng lên được vững vàng, là tụi mình nguy to. Màu da đen cảu nó đang chuyển thành bộ lông xám cáu bẩn của một con quái quig. Và…nó vẫn đang tiếp tục to lớn hơn lên. Chỉ trong vài giây, nó đã lớn bằng con chó Marley của mình. Aja lên tiếng:
-Pendragon, cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi. Ra khỏi cuộc nhảy ngay đi.
Mình chẳng mong gì hơn là bấm nút thoát trên vòng kiểm soát, và hôn vĩnh biệt thế giới ảo này. Chúng chưa thể đi ngay được.
Mình bảo:
-Ông trước đi, tiến sĩ Zetlin, tới lúc phải bỏ tàu rồi.
Vẻ bàng hoàng, Zetlin nhìn con quig đang loạng choạng, không tin những gì đang nhìn thấy. Ông than thở nói:
-Chuyện này không thể nào xảy ra được. Các cuộc nhảy không thể cho phép chúng xảy ra.
Mình la lên:
-Nhưng bây giờ xảy ra rồi đó. Ông phải ra khỏi đây ngay!
-Các người đi đi. Ta sẽ theo sau.
Mình không tin lời ông. Mình sợ ông ta sẽ ở lại và cố thử cho bảng kiểm soát đổ nát hoạt động lại. Mình gào lên:
-Thôi nào, tiến sĩ, đi thôi!
Aja nói ngay:
-Không được đâu, Pendragon. Ngay khi ông ấy ra khỏi đây, cuộc nhảy sẽ kết thúc. Cậu và Loor phải đi trước.
Mình nhìn con quái đột biến gien. Thân hình nó run rẩy trong khi lông đang mọc ra từ khối nhão đen xì. Mình khẩn khoản:
-Tiến sĩ, hãy hứa với tôi là ông sẽ ra khỏi cuộc nhảy. Từ trung tâm Alpha, ông có thể đánh lại nó được mà.
-Ta hứa. Đi đi.
Con quig từ từ đứng dậy. Lúc này nó đã lớn gấp đôi con chó Marley của mình. Và đang mạnh mẽ hơn lên. Mình nhìn Loor. Cô đã di chuyển tới sau ghế kiểm soát, tay nắm chặt thành ghế. Cô đã sẵn sàng hành động nếu con quái lại tấn công.
Mắt không rời con quig, Loor bảo mình:
-Chúng ta đi thôi.
-Rất vui lòng. Chúng mình ra khỏi đây ngay.
Vừa nói mình vừa nhấn nút bên phải của vòng kiểm soát trên tay.
Vòng không hoạt động.
Loor ngơ ngác hỏi:
-Sao chúng ta vẫn còn ở đây?
Mình gào lên:
-Sao vậy, Aja?
Hình ảnh Aja trả lời:
-Mình không biết. Loor, thử vòng của cô đi.
Loor vội bấm nút bên phải trên vòng kiểm soát của cô. Nhưng vẫn không có gì xảy ra. Mình bấm như điên lên cái vòng của mình, y như mấy tay ngốc luôn tay nhấn nút cầu thang máy, tưởng làm cho nó chạy nhanh hơn, nhưng vô ích, và cái vòng của mình cũng ì ra giống vậy.
Con quig đứng trên bốn chân run rẩy, lùi lại, rồi…vồ!
Loor nhấc ghế ra khỏi sàn, chặn đầu quái vật. Chiếc ghế đen đánh bật con quái lộn ngược xuống sàn. Nó nằm thở hồng hộc, nhưng…vẫn tiếp tục lớn hơn lên.
Mình kêu lớn:
-Aja, đưa tụi mình ra khỏi đây đi.
-Chờ chút. Để mình trở lại trung tâm Alpha.
Hình ảnh cô biến mất. Mình la lên với Loor và Zetlin.
-Đi thôi.
Trong khi chờ đợi Aja tìm cách kéo ra khỏi cuộc nhảy, tụi mình phải cố sống. Loanh quanh gần quái vật đột biến cứ từ từ to đùng lên như thế này, sẽ chẳng hay ho gì. Loor nắm cánh tay Zetlin, rồi cả ba chạy qua phòng, ra lối cửa dẫn tới nhà bếp. Vào tới nơi, điều đầu tiên mình thấy là: các tay đầu bếp đều đã bỏ đi hết. Không trách họ được. Có thể họ chỉ là những sự sáng tạo ảo, nhưng cũng đủ khôn ngoan để chuồn ngay khi gặp khó khăn.
Loor nhìn quanh nhà bếp vắng hoe, nhưng với một ý nghĩ khác hẳn mình. Cô kêu lên:
-Vũ khí.
Nhảy tót qua quầy bằng i-nốc, cô chạy tới một cái bàn la liệt những con dao làm bếp trông phát khiếp. Cô nhanh nhẹn thử trọng lượng mấy con, rồi cầm lên hai con vừa ý nhất.
Mình bảo:
-Nếu con quái tiếp tục lớn nữa, hai con dao đó chẳng nhằm nhò gì.
Làm bộ như…hơi bị chạm tự ái, Loor hỏi:
-Nghi ngờ khả năng tôi sao, Pendragon?
Cô vung dao, xoay xoay mấy vòng, rồi thúc mũi dao tới trước. Y chang một tay súng lão luyện miền viễn Tây. À, tay “dao” lão luyện mới đúng. Từ khi tới Veelox, Loor bị hụt hẫng. Cô phải làm quen với những kỹ thuật và sự kiện mà cô không thể nào hiểu nổi. Nhưng lúc này, tụi mình đang vào cuộc chiến. Bây giờ chúng mình phải nhờ đến bàn tay Loor.
Con quái đột biến nhảy phốc vào bếp. Nó đã to lên bằng con quig trong thế giới ảo của mình tại trường trung học phổ thông Davis Gregory. Tệ hại hơn là nó đã mạnh hơn nhiều. Đứng tại ngưỡng cửa, nó hộc lên một tiếng rống khủng khiếp. Con quái hoàn toàn đầy đủ khả năng sẵn sàng hành động.
Loor cũng vậy. Cô phóng một mũi dao, bồi thêm mũi nữa khi con dao thứ nhất còn bay trong không khí. Mình không bao giờ nên nghi ngờ tài năng của cô ta. Cả hai mũi dao đều trúng đích. Mũi thứ nhất trúng vai, mũi thứ hai trúng ngay cổ con quái. Khiếp thật! Nhưng mình không thương xót nó đâu. Thà nó tiêu còn hơn mình và Loor tiêu. Quái vật chồm lên, đứng bằng hai chân sau, đau đớn gầm rú. Mình tưởng cuộc chiến đã kết thúc trước khi kịp bắt đầu.
Mình đã lầm.
Con quig đưa chân lên con dao trên cổ. Nhưng nó không nhổ lưỡi dao ra, mà đẩy xuyên qua thân thể, cứ như da thịt nó bằng rau câu vậy. Nó đẩy con dao trên vai ra cũng bằng cách đó. Hai con dao loảng xoảng rơi xuống sàn. Không máu. Không bị thương. Nếu mấy con dao có gây thương tích nào cho cơ thể con vật, chúng đã tự lành.
Tụi mình gặp rắc rối to rồi.
Loor sững sờ:
-Không thể như thế được.
-Có thể đấy. Đó không phải là một con quig, nó là Con Bọ Thực Tế.
Như để minh chứng cho quan điểm của mình, con quái gầm lên, rùng mình và lớn hơn nữa. Bây giờ nó đã lớn gần bằng những con quig ở Denduron.
Nắm lấy tiến sĩ Zetlin, mình thét lên:
-Ra khỏi đây!
Ba người mình chạy tới cửa phòng chơi game, phóng vào đó. Căn phòng này cũng vắng hoe. Nhóm lau dọn đã chuồn hết rồi.
Giọng Zetlin đầy hy vọng:
-Nó lớn lên quá to chắc sẽ không qua lọt cửa đâu.
Rầm!
Con quig đã đập tan cửa sau tụi mình. Khi ráng lách qua, nó kéo theo cả một mảng tường.
Vừa chạy mình vừa bảo Zetlin:
-Đừng trông mong vào chuyện đó.
Tới phòng trò chơi những con ki khổng lồ, tụi mình thấy Aja đang đứng giữa sân thi đấu. Cả ba chạy lại gần Aja, mình hỏi:
-Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cô bối rối nói:
-Tôi không ngăn nó lại được. Dữ liệu tràn ngập khắp Veelox, nuôi dưỡng Con Bọ Thực Tế và làm nó mạnh hơn.
-Ôi, tụi tôi thấy rồi. Cô đưa tụi tôi ra khỏi đây được không?
-Tất cả đều đã đóng băng. Mạng hoàn toàn bị quá tải, mà mình thì không kiểm soát được.
Loor hỏi:
-Vậy là chúng tôi bị kẹt tại đây?
Zetlin đề nghị:
-Để ta thay đổi cuộc nhảy.
Ông nâng tay lên, nhấn nút giữa trên vòng kiểm soát.
Mình nhăn mặt. Nhưng không có gì xảy ra. Hết hy vọng lại thất vọng.
Zetlin nói nhỏ:
-Không kiểm soát được.
Nhìn Aja, ông nói tiếp:
-Mi hãy thử biệt lập mạng alpha. Có thể đánh lừa con vi-rút bằng cách tạo ra một chương trình giống hệt nó.
Mình hỏi:
-Làm một chương trình giống hệt?
Zetlin cắt nghĩa:
-Lấy bản sao dự trữ phần mềm alpha. Rồi làm cho bản sao đó như một mặc định đã được cài đặt từ trước. Con vi-rút sẽ bị phát hiện ra và tấn công cả hai.
Mình hỏi:
-Chia để trị?
-Chính xác.
Zetlin trả lời, rồi quay qua Aja hỏi:
-Mi làm được không?
-Tôi sẽ thử.
Aja trả lời và biến ngay.
Mình bảo:
-Bây giờ chúng ta chỉ còn một cách là cố sống còn.
Loor nói ngay :
-Tôi không biết chống trả con quái này bằng cách nào.
-Tôi biết. Quig rất ghét âm thanh chói lói. Tai chúng không chịu đựng nổi. Tụi mình phải tìm ra một thứ tạo âm thanh lanh lảnh như tiếng còi. Nếu vật này giống như loài qui, mình sẽ làm cho nó phải lăn quay ra ngay.
Tiếp tục chạy băng băng qua sân đấu, Zetlin nói:
-Ta biết một thứ.
Loor và mình chạy theo ông ta vào sân bóng rổ kỳ cục với bốn cầu môn. Zetlin chạy thẳng tới tủ dụng cụ bằng sắt, nói:
-Bọn ta dùng còi cho các cuộc chơi mà.
Mình mừng đến muốn ôm lấy ông tiến sĩ này. Tụi mình mở tung cánh tủ. Trong khi ông tìm kiếm mấy cái còi, tụi mình nghe tiếng con quig phá cửa để phòng chơi ki.
Mình cảnh giác.
-Không còn nhiều thời gian đâu.
Tìm được hai cái còi giống như tù và, Zetlin đưa cho mình một. Mình căn dặn:
-Thay phiên nhau. Tôi sẽ thổi cho đến hết hơi, rồi đến lượt ông. Càng thổi to càng tốt.
Loor hỏi:
-Rồi sao nữa?
Mình bảo:
-Phải ra khỏi Barbican đã. Chúng ta có cơ hội trốn con quái này trong thành phố hơn là trong tòa nhà này.
Một tiếng rống khủng khiếp vang lên. Cả ba nhìn lại cửa phòng chơi ki…
Con quig đã lớn…hơn một con quig bình thường. Đầu nó gần bằng khung cửa. Hy vọng âm thanh của hai cái còi này đủ lớn để làm điên đầu một vật to lớn như thế.
Loor điềm tĩnh nói:
-Làm ơn thổi còi đi.
Mình hít sâu một hơi và bắt đầu thổi vào cái thứ giống như tù và đó. Âm thanh của nó dở òm và…tuyệt hảo. Nó chói lói đến khó chịu…chính xác như những gì tụi quig ghét cay ghét đắng. Con quái ngẩng đầu, rống lên đau đớn. Thành công rồi! Tụi mình đã có khả năng chế ngự con quái vật. Mình tính toán phải thay phiên nhau cách nào, để cầm chân con quig đủ lâu cho kịp trốn chạy.
Nhưng chiến thắng của tụi mình không kéo dài.
Mình hết hơi và Zetlin sắp sửa thay phiên, thì con quig ngừng rống. Vì…nó đang biến dạng! Qua khung cửa, tụi mình khiếp đảm nhìn: cái đầu của nó đang vặn vẹo, phồng to lên, và biến dạng. Lớp lông biến hết, một lần nữa nó trở lại toàn một màu đen nhẫy như dầu nhớt. Zetlin hít một hơi sâu, nhưng mình đặt tay lên vai ông nói:
-Vô ích. Nó không còn là một con quig nữa đâu.
Hình thù cái đầu dẹp xuống. Lớp da đen như dầu bóng biến thành một lớp mới như vẩy. Hai con ngươi tròn của loài quig chuyển thành con ngươi theo chiều thẳng đứng của loài rắn. Mà mình thì ghét rắn. Thình lình, một cái lưỡi màu hồng quất vụt vào phòng. Cái lưỡi dài cả thước.
Con Bọ Thực Tế đã biến dạng thành rắn. Mà rắn thì cóc ngán còi.
Loor kêu lên:
-Thang máy!
Tụi mình chạy ra phía cửa dẫn tới thang máy màu xanh dương. Zetlin kéo, nhưng cửa không mở. Ông khiếp đảm nói:
-Không có đây. Chắc các cầu thủ đã sử dụng rồi.
Mình ngoái nhìn lại sau, và lập tức ước gì mình đừng làm như vậy, vì những gì nhìn thấy làm ruột gan mình lộn tùng phèo cả lên: Cái đầu to đùng của con rắn không qua lọt cửa, nhưng nó không chịu ngừng lại. Nó xoay trở để lách qua. Mình kinh hoàng ngó lom lom khi con rắn đen khổng lồ trườn vào sân thi đấu. Trong khi cả thân hình dài thậm thượt tiếp tục lách vào, đôi mắt nó trừng trừng nhìn vào tụi mình.
Dù sợ hết vía, mình cố tỉnh táo hỏi:
-Liệu thang máy lên kịp không?
Zetlin trả lời:
-Sắp tới rồi.
Loor phán ngay một câu:
-Con rắn cũng sắp tới rồi.
Con rắn trườn tới giữa sân thi đấu thì ngừng lại. Ít ra là cái đầu nó đã ngừng lại. Toàn bộ phần thân sau vẫn cứ lừ lừ tiến tới.
Loor bảo:
-Nó đang cuộn mình.
Khi cái thân dài thòng qua khỏi cửa, con rắn ngóc đầu, cuộn thành một cuộn. Đáng sợ. Vì khi rắn cuộn mình là khi nó tấn công.
Mình hỏi:
-Bao lâu nữa thang mới lên tới?
Zetlin bảo:
-Tí tẹo nữa thôi.
-Tí tẹo…cũng là quá trễ rồi.
Con quái dài phải tới gần bảy mét. Thân nó dày cũng tới hơn một mét. Lúc này nó cuộn tròn thật hoàn hảo. Hoàn hảo để tấn công. Hàm nó trễ xuống và bật ra tiếng rít, để lộ ra những cái nanh kinh khiếp dài đến ba mươi phân.
Mình thúc giục:
-Tiến sĩ Zetlin!
-Tới rồi!
Ông ta kêu lên, kéo bung cửa thang máy.
Đúng lúc đó, con rắn rụt cổ, há miệng, và phóng tới.
(TIẾP THEO)
VEELOX
(@Chipmuck type)
Con vật nhỏ màu đen phóng tới.
Tụi mình chạy tứ tán. Nó không chộp được ai. Vồ hụt, con vật sóng soài bốn chân trên mặt đất. Mình nhớ lại hình ảnh Bambi không đủ sức đứng vững. Nhưng con quỉ nhỏ này không xinh xắn như chú nai bé nhỏ của Disney. Mình nghĩ, nó sắp đủ sức để đứng lên ngay được rồi. Và nếu nó đứng lên được vững vàng, là tụi mình nguy to. Màu da đen cảu nó đang chuyển thành bộ lông xám cáu bẩn của một con quái quig. Và…nó vẫn đang tiếp tục to lớn hơn lên. Chỉ trong vài giây, nó đã lớn bằng con chó Marley của mình. Aja lên tiếng:
-Pendragon, cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi. Ra khỏi cuộc nhảy ngay đi.
Mình chẳng mong gì hơn là bấm nút thoát trên vòng kiểm soát, và hôn vĩnh biệt thế giới ảo này. Chúng chưa thể đi ngay được.
Mình bảo:
-Ông trước đi, tiến sĩ Zetlin, tới lúc phải bỏ tàu rồi.
Vẻ bàng hoàng, Zetlin nhìn con quig đang loạng choạng, không tin những gì đang nhìn thấy. Ông than thở nói:
-Chuyện này không thể nào xảy ra được. Các cuộc nhảy không thể cho phép chúng xảy ra.
Mình la lên:
-Nhưng bây giờ xảy ra rồi đó. Ông phải ra khỏi đây ngay!
-Các người đi đi. Ta sẽ theo sau.
Mình không tin lời ông. Mình sợ ông ta sẽ ở lại và cố thử cho bảng kiểm soát đổ nát hoạt động lại. Mình gào lên:
-Thôi nào, tiến sĩ, đi thôi!
Aja nói ngay:
-Không được đâu, Pendragon. Ngay khi ông ấy ra khỏi đây, cuộc nhảy sẽ kết thúc. Cậu và Loor phải đi trước.
Mình nhìn con quái đột biến gien. Thân hình nó run rẩy trong khi lông đang mọc ra từ khối nhão đen xì. Mình khẩn khoản:
-Tiến sĩ, hãy hứa với tôi là ông sẽ ra khỏi cuộc nhảy. Từ trung tâm Alpha, ông có thể đánh lại nó được mà.
-Ta hứa. Đi đi.
Con quig từ từ đứng dậy. Lúc này nó đã lớn gấp đôi con chó Marley của mình. Và đang mạnh mẽ hơn lên. Mình nhìn Loor. Cô đã di chuyển tới sau ghế kiểm soát, tay nắm chặt thành ghế. Cô đã sẵn sàng hành động nếu con quái lại tấn công.
Mắt không rời con quig, Loor bảo mình:
-Chúng ta đi thôi.
-Rất vui lòng. Chúng mình ra khỏi đây ngay.
Vừa nói mình vừa nhấn nút bên phải của vòng kiểm soát trên tay.
Vòng không hoạt động.
Loor ngơ ngác hỏi:
-Sao chúng ta vẫn còn ở đây?
Mình gào lên:
-Sao vậy, Aja?
Hình ảnh Aja trả lời:
-Mình không biết. Loor, thử vòng của cô đi.
Loor vội bấm nút bên phải trên vòng kiểm soát của cô. Nhưng vẫn không có gì xảy ra. Mình bấm như điên lên cái vòng của mình, y như mấy tay ngốc luôn tay nhấn nút cầu thang máy, tưởng làm cho nó chạy nhanh hơn, nhưng vô ích, và cái vòng của mình cũng ì ra giống vậy.
Con quig đứng trên bốn chân run rẩy, lùi lại, rồi…vồ!
Loor nhấc ghế ra khỏi sàn, chặn đầu quái vật. Chiếc ghế đen đánh bật con quái lộn ngược xuống sàn. Nó nằm thở hồng hộc, nhưng…vẫn tiếp tục lớn hơn lên.
Mình kêu lớn:
-Aja, đưa tụi mình ra khỏi đây đi.
-Chờ chút. Để mình trở lại trung tâm Alpha.
Hình ảnh cô biến mất. Mình la lên với Loor và Zetlin.
-Đi thôi.
Trong khi chờ đợi Aja tìm cách kéo ra khỏi cuộc nhảy, tụi mình phải cố sống. Loanh quanh gần quái vật đột biến cứ từ từ to đùng lên như thế này, sẽ chẳng hay ho gì. Loor nắm cánh tay Zetlin, rồi cả ba chạy qua phòng, ra lối cửa dẫn tới nhà bếp. Vào tới nơi, điều đầu tiên mình thấy là: các tay đầu bếp đều đã bỏ đi hết. Không trách họ được. Có thể họ chỉ là những sự sáng tạo ảo, nhưng cũng đủ khôn ngoan để chuồn ngay khi gặp khó khăn.
Loor nhìn quanh nhà bếp vắng hoe, nhưng với một ý nghĩ khác hẳn mình. Cô kêu lên:
-Vũ khí.
Nhảy tót qua quầy bằng i-nốc, cô chạy tới một cái bàn la liệt những con dao làm bếp trông phát khiếp. Cô nhanh nhẹn thử trọng lượng mấy con, rồi cầm lên hai con vừa ý nhất.
Mình bảo:
-Nếu con quái tiếp tục lớn nữa, hai con dao đó chẳng nhằm nhò gì.
Làm bộ như…hơi bị chạm tự ái, Loor hỏi:
-Nghi ngờ khả năng tôi sao, Pendragon?
Cô vung dao, xoay xoay mấy vòng, rồi thúc mũi dao tới trước. Y chang một tay súng lão luyện miền viễn Tây. À, tay “dao” lão luyện mới đúng. Từ khi tới Veelox, Loor bị hụt hẫng. Cô phải làm quen với những kỹ thuật và sự kiện mà cô không thể nào hiểu nổi. Nhưng lúc này, tụi mình đang vào cuộc chiến. Bây giờ chúng mình phải nhờ đến bàn tay Loor.
Con quái đột biến nhảy phốc vào bếp. Nó đã to lên bằng con quig trong thế giới ảo của mình tại trường trung học phổ thông Davis Gregory. Tệ hại hơn là nó đã mạnh hơn nhiều. Đứng tại ngưỡng cửa, nó hộc lên một tiếng rống khủng khiếp. Con quái hoàn toàn đầy đủ khả năng sẵn sàng hành động.
Loor cũng vậy. Cô phóng một mũi dao, bồi thêm mũi nữa khi con dao thứ nhất còn bay trong không khí. Mình không bao giờ nên nghi ngờ tài năng của cô ta. Cả hai mũi dao đều trúng đích. Mũi thứ nhất trúng vai, mũi thứ hai trúng ngay cổ con quái. Khiếp thật! Nhưng mình không thương xót nó đâu. Thà nó tiêu còn hơn mình và Loor tiêu. Quái vật chồm lên, đứng bằng hai chân sau, đau đớn gầm rú. Mình tưởng cuộc chiến đã kết thúc trước khi kịp bắt đầu.
Mình đã lầm.
Con quig đưa chân lên con dao trên cổ. Nhưng nó không nhổ lưỡi dao ra, mà đẩy xuyên qua thân thể, cứ như da thịt nó bằng rau câu vậy. Nó đẩy con dao trên vai ra cũng bằng cách đó. Hai con dao loảng xoảng rơi xuống sàn. Không máu. Không bị thương. Nếu mấy con dao có gây thương tích nào cho cơ thể con vật, chúng đã tự lành.
Tụi mình gặp rắc rối to rồi.
Loor sững sờ:
-Không thể như thế được.
-Có thể đấy. Đó không phải là một con quig, nó là Con Bọ Thực Tế.
Như để minh chứng cho quan điểm của mình, con quái gầm lên, rùng mình và lớn hơn nữa. Bây giờ nó đã lớn gần bằng những con quig ở Denduron.
Nắm lấy tiến sĩ Zetlin, mình thét lên:
-Ra khỏi đây!
Ba người mình chạy tới cửa phòng chơi game, phóng vào đó. Căn phòng này cũng vắng hoe. Nhóm lau dọn đã chuồn hết rồi.
Giọng Zetlin đầy hy vọng:
-Nó lớn lên quá to chắc sẽ không qua lọt cửa đâu.
Rầm!
Con quig đã đập tan cửa sau tụi mình. Khi ráng lách qua, nó kéo theo cả một mảng tường.
Vừa chạy mình vừa bảo Zetlin:
-Đừng trông mong vào chuyện đó.
Tới phòng trò chơi những con ki khổng lồ, tụi mình thấy Aja đang đứng giữa sân thi đấu. Cả ba chạy lại gần Aja, mình hỏi:
-Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cô bối rối nói:
-Tôi không ngăn nó lại được. Dữ liệu tràn ngập khắp Veelox, nuôi dưỡng Con Bọ Thực Tế và làm nó mạnh hơn.
-Ôi, tụi tôi thấy rồi. Cô đưa tụi tôi ra khỏi đây được không?
-Tất cả đều đã đóng băng. Mạng hoàn toàn bị quá tải, mà mình thì không kiểm soát được.
Loor hỏi:
-Vậy là chúng tôi bị kẹt tại đây?
Zetlin đề nghị:
-Để ta thay đổi cuộc nhảy.
Ông nâng tay lên, nhấn nút giữa trên vòng kiểm soát.
Mình nhăn mặt. Nhưng không có gì xảy ra. Hết hy vọng lại thất vọng.
Zetlin nói nhỏ:
-Không kiểm soát được.
Nhìn Aja, ông nói tiếp:
-Mi hãy thử biệt lập mạng alpha. Có thể đánh lừa con vi-rút bằng cách tạo ra một chương trình giống hệt nó.
Mình hỏi:
-Làm một chương trình giống hệt?
Zetlin cắt nghĩa:
-Lấy bản sao dự trữ phần mềm alpha. Rồi làm cho bản sao đó như một mặc định đã được cài đặt từ trước. Con vi-rút sẽ bị phát hiện ra và tấn công cả hai.
Mình hỏi:
-Chia để trị?
-Chính xác.
Zetlin trả lời, rồi quay qua Aja hỏi:
-Mi làm được không?
-Tôi sẽ thử.
Aja trả lời và biến ngay.
Mình bảo:
-Bây giờ chúng ta chỉ còn một cách là cố sống còn.
Loor nói ngay :
-Tôi không biết chống trả con quái này bằng cách nào.
-Tôi biết. Quig rất ghét âm thanh chói lói. Tai chúng không chịu đựng nổi. Tụi mình phải tìm ra một thứ tạo âm thanh lanh lảnh như tiếng còi. Nếu vật này giống như loài qui, mình sẽ làm cho nó phải lăn quay ra ngay.
Tiếp tục chạy băng băng qua sân đấu, Zetlin nói:
-Ta biết một thứ.
Loor và mình chạy theo ông ta vào sân bóng rổ kỳ cục với bốn cầu môn. Zetlin chạy thẳng tới tủ dụng cụ bằng sắt, nói:
-Bọn ta dùng còi cho các cuộc chơi mà.
Mình mừng đến muốn ôm lấy ông tiến sĩ này. Tụi mình mở tung cánh tủ. Trong khi ông tìm kiếm mấy cái còi, tụi mình nghe tiếng con quig phá cửa để phòng chơi ki.
Mình cảnh giác.
-Không còn nhiều thời gian đâu.
Tìm được hai cái còi giống như tù và, Zetlin đưa cho mình một. Mình căn dặn:
-Thay phiên nhau. Tôi sẽ thổi cho đến hết hơi, rồi đến lượt ông. Càng thổi to càng tốt.
Loor hỏi:
-Rồi sao nữa?
Mình bảo:
-Phải ra khỏi Barbican đã. Chúng ta có cơ hội trốn con quái này trong thành phố hơn là trong tòa nhà này.
Một tiếng rống khủng khiếp vang lên. Cả ba nhìn lại cửa phòng chơi ki…
Con quig đã lớn…hơn một con quig bình thường. Đầu nó gần bằng khung cửa. Hy vọng âm thanh của hai cái còi này đủ lớn để làm điên đầu một vật to lớn như thế.
Loor điềm tĩnh nói:
-Làm ơn thổi còi đi.
Mình hít sâu một hơi và bắt đầu thổi vào cái thứ giống như tù và đó. Âm thanh của nó dở òm và…tuyệt hảo. Nó chói lói đến khó chịu…chính xác như những gì tụi quig ghét cay ghét đắng. Con quái ngẩng đầu, rống lên đau đớn. Thành công rồi! Tụi mình đã có khả năng chế ngự con quái vật. Mình tính toán phải thay phiên nhau cách nào, để cầm chân con quig đủ lâu cho kịp trốn chạy.
Nhưng chiến thắng của tụi mình không kéo dài.
Mình hết hơi và Zetlin sắp sửa thay phiên, thì con quig ngừng rống. Vì…nó đang biến dạng! Qua khung cửa, tụi mình khiếp đảm nhìn: cái đầu của nó đang vặn vẹo, phồng to lên, và biến dạng. Lớp lông biến hết, một lần nữa nó trở lại toàn một màu đen nhẫy như dầu nhớt. Zetlin hít một hơi sâu, nhưng mình đặt tay lên vai ông nói:
-Vô ích. Nó không còn là một con quig nữa đâu.
Hình thù cái đầu dẹp xuống. Lớp da đen như dầu bóng biến thành một lớp mới như vẩy. Hai con ngươi tròn của loài quig chuyển thành con ngươi theo chiều thẳng đứng của loài rắn. Mà mình thì ghét rắn. Thình lình, một cái lưỡi màu hồng quất vụt vào phòng. Cái lưỡi dài cả thước.
Con Bọ Thực Tế đã biến dạng thành rắn. Mà rắn thì cóc ngán còi.
Loor kêu lên:
-Thang máy!
Tụi mình chạy ra phía cửa dẫn tới thang máy màu xanh dương. Zetlin kéo, nhưng cửa không mở. Ông khiếp đảm nói:
-Không có đây. Chắc các cầu thủ đã sử dụng rồi.
Mình ngoái nhìn lại sau, và lập tức ước gì mình đừng làm như vậy, vì những gì nhìn thấy làm ruột gan mình lộn tùng phèo cả lên: Cái đầu to đùng của con rắn không qua lọt cửa, nhưng nó không chịu ngừng lại. Nó xoay trở để lách qua. Mình kinh hoàng ngó lom lom khi con rắn đen khổng lồ trườn vào sân thi đấu. Trong khi cả thân hình dài thậm thượt tiếp tục lách vào, đôi mắt nó trừng trừng nhìn vào tụi mình.
Dù sợ hết vía, mình cố tỉnh táo hỏi:
-Liệu thang máy lên kịp không?
Zetlin trả lời:
-Sắp tới rồi.
Loor phán ngay một câu:
-Con rắn cũng sắp tới rồi.
Con rắn trườn tới giữa sân thi đấu thì ngừng lại. Ít ra là cái đầu nó đã ngừng lại. Toàn bộ phần thân sau vẫn cứ lừ lừ tiến tới.
Loor bảo:
-Nó đang cuộn mình.
Khi cái thân dài thòng qua khỏi cửa, con rắn ngóc đầu, cuộn thành một cuộn. Đáng sợ. Vì khi rắn cuộn mình là khi nó tấn công.
Mình hỏi:
-Bao lâu nữa thang mới lên tới?
Zetlin bảo:
-Tí tẹo nữa thôi.
-Tí tẹo…cũng là quá trễ rồi.
Con quái dài phải tới gần bảy mét. Thân nó dày cũng tới hơn một mét. Lúc này nó cuộn tròn thật hoàn hảo. Hoàn hảo để tấn công. Hàm nó trễ xuống và bật ra tiếng rít, để lộ ra những cái nanh kinh khiếp dài đến ba mươi phân.
Mình thúc giục:
-Tiến sĩ Zetlin!
-Tới rồi!
Ông ta kêu lên, kéo bung cửa thang máy.
Đúng lúc đó, con rắn rụt cổ, há miệng, và phóng tới.
Tác giả :
D.J. Machale