Pendragon 3 - Cuộc Chiến Bất Thành
Chương 19
NHẬT KÍ # 11TRÁI ĐẤT THỨ BA(@phantom1340 type)
Đây có lẽ là nhật kí quan trọng nhất mình từng viết cho hai bạn.
Lúc này mình đã trở lại Trái Đất Thứ Nhất. Hầu hết nhật kí này mình viết trên Trái Đất Thứ Ba, nhưng mình viết thêm một ít vào phần mở đầu, vì muốn cho các bạn biết ngay những trang sau giá trị đến thế nào. Mình biết, hai bạn coi tất cả nhật kí của mình là rất quan trọng, nhưng có thể nhật kí này nên được xếp lên mức quan trọng hàng đầu. Hãy gìn giữ nó như vàng mười nhé.
Ông Gunny và mình đang ở trên chuyến tàu điện ngầm hướng về khách sạn Manhattan Tower. Mình và ông ấy vừa trở về từ Trái Đất Thứ Ba và đang phải chạy đua với thời gian. Hai người phải móc nối với Spader để cùng đến New Jersey trước khi khinh khí cầu Hindenburg tới đó. Nhưng mình bắt buộc phải viết ra những gì đã khám phá được trên Trái Đất Thứ Ba, vì đúng như mình đã lo sợ, Saint Dane đã thay đổi mọi quy luật. Không. Không hoàn toàn chính xác như vậy. Hắn đã không thay đổi những qui luật hiện hữu. Tụi mình đã không đủ thông minh để suy ra những qui luật đó là gì. Nhưng bây giờ thì mình biết và không thể nói để hai bạn hiểu mình đang kinh hãi đến thế nào.
Những gì mình phát hiện ra trên Trái Đất Thứ Ba vượt quá cả sự khủng khiếp.
Mark và Courtney ơi, mình hy vọng hai bạn đang đọc những dòng này. Biết là trước đây đã nhiều lần mình nói vậy, nhưng lần này mình thật sự tha thiết mong hai bạn nhận và đọc nhật kí này. Vì nếu hôm nay tụi mình thất bại, lịch sử sẽ hoàn toàn đảo lộn và hai bạn sẽ chẳng bao giờ được sinh ra. Mình nói nghiêm túc đó. Hai bạn sẽ không hề tồn tại. Kể cả hầu hết những gì chúng ta từng thấy cũng sẽ chưa từng hiện hữu. Thật đó, không hù hai bạn đâu. Tóm lại, nếu hai bạn đang đọc những trang này, thì có nghĩa là tụi mình đã thành công. Nhưng nếu những dòng chữ này không tới được tay hai bạn, thì những dòng nhật kí mình đang viết lúc này có lẽ sẽ là hồ sơ duy nhất về hai con người, Mark Dimond và Courtney Chetwynde tại Stony Brook, Connecticut, chưa từng có thật.
Điều đó thê thảm quá, nhưng đó mới chỉ là khởi đầu cho sự khủng khếp tiếp theo, nếu tụi mình không ngăn chặn được Saint Dane.
Hầu hết nhật kí này mình đã viết xong. Mình cố gắng bao gồm từng chi tiết nhỏ, vì trên nhiều phương diện, mình đang ghi chép lịch sử.
Sau khi chấm dứt nhật kí #10, mình đã cất trong ngăn kéo bàn cùng nhật kí #9. Ông Gunny dự định đem đi đóng thành sách và bao bìa, nhưng không phải ngay bây giờ.
Trước mắt, mình và ông ấy phải du hành tới tương lai.
Cất những trang nhật kí vào nơi an toàn xong, mình nhắm mắt cố ngủ một chút. Spader đã ngủ khì. Càng tốt. Mình bắt đầu mệt mỏi vì cứ phải lo lắng về những gì anh ta có thể làm và cứ luôn phải răn anh ta là phải thận trọng. Hy vọng sau này mình có thể trông cậy vào anh ấy, nhưng ngay lúc này mình không muốn chuyện trò gì với Spader nữa.
Chương trình đã được thu xếp xong. Ông Gunny và mình sẽ phóng qua ống dẫn tới Trái Đất Thứ Ba, còn Spader ở lại đây, phòng xa mình và ông Gunny trở lại không kịp. Đủ thứ lo nghĩ như vậy, nhưng hình như mình cũng ngáy khò được một giấc. Ôi, mình rất cần được ngủ. Nhưng nào có ngủ được lâu, vì ông Gunny đã lay nhẹ mình thức dậy. Ông cười hỏi:
-Sẵn sàng đi thăm tương lai chưa?
Mình tỉnh hẳn, trả lời liền:
-Hoàn toàn sẵn sàng rồi.
Ý nghĩ nhảy một cú vào tương lai ba ngàn năm sau làm mình mê mẩn. Tuy nhiên mình vẫn ước chi chuyến đi này ít lý do căng thẳng hơn. Ông Gunny và mình đi tàu điện ngầm tới khu Bronx. Đổi tàu hai lần mới tới nhà ga quen thuộc mà mình đã từng qua lại nhiều lần. Vậy mà mình vẫn cảm thấy là lạ khi nhìn nhà ga mở cửa hoạt động. Mỗi khi nghĩ đến nơi này, tâm trí mình luôn nhớ lại lần đầu đến đây cùng cậu Press trên Trái Đất Thứ Hai, vào thời gian nhà ga này hoang phế. Mình cảm thấy chuyện đó cứ y như cả triệu năm rồi.
Chung quanh mình người qua kẻ lại tấp nập, rất khó lần xuống đường tàu để tới cửa ống dẫn. Không thể để mọi người hết hồn, hét toáng lên kêu cảnh sát vì có hai tên tâm thần nhảy xuống đường ray tàu điện ngầm. May là trước đây ông Gunny đã từng làm điều này. Ông đưa mình tới cuối sân ga, chờ đoàn tàu sắp tới. Khi tàu vào ga, các cửa đều mở cho hành khách lên và xuống tàu, rồi cửa đóng lại, tàu chuyển bánh đi tiếp. Đây là lúc thuận lợi, vì sân ga vắng hoe. Ngay khi tàu vừa chuyển bánh, mình và ông Gunny nhảy xuống đường ray và chạy tới cửa ống dẫn.
Không ai trông thấy. Không một tiếng la thét. Thành công rồi.
-Mời.
Ông Gunny nói, tay chỉ vào cái miệng toang hoác của ống dẫn. Vì ông Gunny quá to lớn, hai người không thể chen chúc cùng nhau trong ống dẫn. Chẳng ai muốn va đầu vào nhau khi phóng qua không gian và thời gian. Phải đi làm hai chuyến. Như vậy sẽ có thời gian để suy nghĩ. Mình hỏi:
-Ở đó có gì cháu cần phải sẵn sàng phòng bị không? Ý cháu là đầu bên kia, có gì phải chú ý cảnh giác không?
-Rất nhiều điều cần chú ý, nhưng không có gì làm cháu phải lo ngại đâu.
Bước tới cửa ống dẫn, thú thật, mình nổi da gà. Vì đây không phải là một lần phóng bình thường – nếu có thể gọi những lần phóng qua ống dẫn là bình thường. Không đâu, lần này giống như bước vào một cỗ máy thời gian hơn. Vì điểm đến cách đây tới... ba ngàn năm.
Mình kêu lớn:
-Trái Đất Thứ Ba!
Ống dẫn sống động lên. Những tia sáng từ xa tiến lại. Tiếng nhạc quen thuộc bổng trầm sẽ nâng mình lên và đưa mình tới tương lai lãnh địa của mình. Cùng một lúc, mình vừa hồi hộp, lo lắng, vừa khiếp sợ. Một lần nữa, chuyến đi này xác định rõ hơn đời mình là đời một Lữ khách.
-Chúc chuyến đi vui vẻ!
Ông Gunny kêu lên. Một giây sau, mình cảm thấy một sự lôi kéo nhẹ, nhột nhạt của năng lượng, rồi mình bị hút vào ống dẫn.
Chuyến đi không có sự cố gì, hay ít ra nói không có sự cố gì ở đây là đang nói trong hoàn cảnh bị bắn như tên lửa qua một đường hầm, tới một thời gian khác, một lãnh địa khác mà vẫn... yên ổn. Mình cảm thấy thoải mái được một mình suy nghĩ và cố tưởng tượng Trái Đất như thế nào vào năm 5010. Sẽ y như kiểu Jetson (The Jetson: là loạt phim hoạt hình truyền hình vui nhộn của Mỹ sản xuất từ năm 1962-1963, nói về gia đình Jetson sống trong thì tương lai của Trái Đất, với những cỗ máy rô-bốt tinh vi, hình ảnh ba chiều, và những phát minh kỳ quái...) và cực kỳ hiện đại? Hay loài người tiến hóa trở lại thành loài khỉ, giống như phim Hành Tinh Khỉ?(Planet of the Apes: phim khoa học giả tưởng của đạo diễn người Mỹ Franklin J. Schaffner, sản xuất năm 1968, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Pháp, Pierre Boulle.) Mình không bận tâm lắm về chuyện người hay khỉ, vì ông Gunny sẽ sớm cho mình biết thôi.
Không biết mình được phóng đi bao lâu. Thật lạ lùng. Bây giờ nghĩ lại, ống dẫn đã phóng mình vượt qua ba ngàn năm. Thời gian bay vèo vèo khi người ta ở trong ống dẫn. Nhưng tất nhiên chỉ có cảm giác như mấy phút thôi. Ngực mình bị ép nhẹ, rồi chỉ vài giây sau, mình đã đứng trong một địa điểm thật bất ngờ.
Mình trở lại miệng ống dẫn cũ, cũng cánh cửa đó, vẫn gian phòng bằng đá mà mình vừa mới rời đi.
Hả? Mình có lầm không? Thay vì “Trái Đất Thứ Ba”, mình đã kêu lên “Thứ Nhất” sao? Hay mình đã đi một vòng chữ U trong ống dẫn? Đúng lúc đó, mình nghe tiếng nhạc sau lưng. Ông Gunny đang tiến tới. Mình nhảy tránh sang một bên, để ông đáp xuống trong những tia sáng chói lòa. Mình hỏi ngay:
-Ô... Liệu có bị lầm không? Chúng ta trở lại Trái Đất Thứ Nhất rồi.
-Không. Tất cả đều ổn.
Ông tiến tới chồng quần áo bên vách hang. Vì quá bối rối, lúc mới hạ xuống đây mình đã không thấy đống quần áo này. Vừa lục lọi, ông Gunny vừa nói:
-Nơi này chỉ trông giống như Trái Đất Thứ Nhất thôi.
Nghe vậy, mình yên tâm một chút. Nhưng thật tình, mình hơi bị thất vọng. Vì tưởng đâu sẽ bước vào một thế giới mới đầy kỳ lạ như mình mong mỏi.
Nhìn mấy bộ đồ, ông Gunny lẩm bẩm:
-Chẳng hiểu sao lại có sẵn quần áo ở đây.
Bước lại chọn cho mình một bộ, mình nói:
-Cậu Press bảo, đó là do những phụ tá đã giúp chúng ta.
Ông Gunny thốt lên:
-Phụ tá? Phụ tá là sao?
-Cháu không rõ, vì chưa bao giờ gặp họ. Nhưng có lần cậu Press bảo cháu, họ là người của các lãnh địa để giúp Lữ khách. Ngoài chuyện đó, cháu không biết gì hơn.
Mình khoái chí khi thấy mấy bộ đồ không kỳ quặc, quá hiện đại kiểu tương lai. Mình nhặt lên một quần ka ki trông rất bình thường và cái áo cổ lọ màu xanh hải quân. Vớ và quần đùi cũng bình thường. Nhưng giày thì lại quá hiện đại. Thậm chí trông chẳng giống một đôi giày tí ti nào. Trông cứ như những cái bánh rán màu trắng to đùng. Nhưng ngay khi xỏ vào chân, chúng co lại vừa khít, giống như quả cầu dưỡng khí tại Cloral vậy. Cỡ nào cũng vừa. Ngộ ghê!
Ông Gunny chọn sơ mi trắng, quần đen, giầy “bánh rán” cũng đen. Giầy trắng không phải gu của ông. Ông khoác thêm một áo vét đen, trông rất điệu, rồi rút từ túi áo vét ra một miếng bạc nhỏ hình vuông, cỡ bằng một tấm thẻ hội viên bóng chày. Mình hỏi:
-Cái gì vậy, ông?
-Một loại điện thoại.
-Điện thoại?
-Chứ sao. Đây là phương tiện để chúng ta liên lạc với Patrick. Đừng hỏi nó hoạt động cách nào, với ta nó như là trò ảo thuật.
Ông bấm một nút trên tấm thẻ và một đốm sáng màu đỏ nhấp nháy hai lần. Nó nhấp nháy thêm một lần màu xanh, rồi tắt. Gunny nói:
-Anh ta biết chúng ta ở đây rồi. Sẽ đến đón ngay.
-Tuyệt. Bây giờ đi ngó loanh quanh một chút, được không ạ?
-Chính vì vậy mà chúng ta tới đây. Nào, đi thôi.
Ông Gunny tủm tỉm cười nói. Ông quá biết, mình đang thèm muốn chết được nhìn thấy tương lai như thế nào. Ông dẫn mình tới cánh cửa gỗ - là cổng ra. Trước khi ông mở cửa, mình hỏi:
-Có... vấn đề gì với lũ quig không?
-Quig? Cháu muốn nói đến mấy con chó mắt vàng hả? Không đâu. Nếu biết cháu không sợ, chúng sẽ chẳng làm gì được cháu.
Đó không phải là điều mình muốn nghe. Vì... mình hãi những con chó mắt vàng khè đó lắm. Hy vọng sóng từ dũng cảm của ông Gunny đủ để trấn áp sóng từ sợ hãi của mình. Ông Gunny mở cửa, mình theo ông bước ra lãnh địa quen thuộc. Mình tưởng sẽ thấy hầm tàu điện ngầm của Trái Đất Thứ Nhất và Thứ Hai. Nhưng chẳng có gì giống như mình mong đợi.
Đây đúng là đường hầm tàu điện ngầm, nhưng không có gì giống với những đường hầm mình từng được biết. Trước hết là vì nó sáng trưng. Ánh sáng trắng tỏa xuống từ những ống dài chạy dọc trần. Các bức tường trắng bóng lộn, sạch bong. Hai đường ray sáng như bạc cách nhau chừng hơn ba mét. Khác hẳn đường tàu điện ngầm mình từng đi qua. Mình đoán, tàu điện ngầm của tương lai là tàu một đường ray như trong khu giải trí Disney World. (Khu nghỉ mát và có các công viên theo chủ đề lớn nhất thế giới, tọa lạc tại Florida, Hoa Kỳ, cung cấp trò giải trí cho mọi lứa tuổi.)
Đường hầm trải dài thăm thẳm về hai hướng. Phía trước, mình có thể nhìn thấy những ánh đèn của nhà ga. Nhà ga vẫn ở đó. Mình tự hỏi, không biết có phải nó đã được mở lại từ nhà ga bỏ hoang trong thời đại của mình trên Trái Đất Thứ Hai không.
Nghe tiếng cạch, mình và ông Gunny đều quay lại nhìn: cánh cổng đã khép lại. Nếu không biết trước, mình sẽ bảo là nó đã biến mất, vì nó hoàn toàn phẳng lì trên mặt tường. Nhìn thật gần mới thấy lờ mờ đường nét của cánh cửa. Thật phi thường! Mặt trong vẫn chỉ là cửa gỗ bình thường, nhưng mặt ngoài nó trắng bóng như toàn thể đường hầm. Chỉ duy nhất một bằng chứng cho biết đó là cánh cổng vào ống dẫn: dấu hiệu hình ngôi sao quen thuộc.
-Tốt nhất là hãy mau ra khỏi đây. Nếu không muốn bị tàu cán qua.
Ông Gunny vừa dứt lời, mình phóng chạy trước, vì quá phấn khích. Tới sân ga, mình nhảy lên, rồi kéo ông Gunny lên cùng. Mình quay một vòng, lần đầu nhìn nhà ga tàu điện ngầm kiểu... Trái Đất Thứ Ba.
Những gì trông thấy làm mình bàng hoàng sửng sốt.
Nhà ga còn đó và rõ ràng đang mở cửa hoạt động. Hành khách không đông lắm. Chỉ loáng thoáng người loanh quanh chờ tàu. Trông họ rất bình thường, chẳng có gì khác lạ. Thì ra, trong ba ngàn năm, con người không hề thay đổi.
Nhưng nhà ga thì có thay đổi. Chỉ đi thêm mấy bước, mình đã bị choáng ngợp vì quang cảnh lạ thường đến không thể nào tin nổi. Đứng bên lan can, mình nhìn xuống một khu thị tứ đồ sộ trong lòng đất. Khu này phải ở dưới đường tàu tới hơn năm mươi tầng. Hãy tưởng tượng một khu buôn bán lớn nhất mà hai bạn từng thấy, rồi nhân lên bốn mươi lần, sẽ hình dung ra được nơi này. Mà toàn bộ đều ở dưới đất. Mình đứng ngay trên đỉnh, nên có thể thấy tầng tầng lớp lớp cửa hiệu, nhà hàng. Thậm chí còn có nguyên một khu trông như những lối đi riêng vào nhà. Chắc hẳn đó là khu chung cư hay đại loại thế.
Trên mỗi tầng đều có người di chuyển. Một số đi bộ, nhưng đa số chạy xe gắn máy hai bánh rất kỳ lạ, tốc độ rất cao, nhưng êm ru. Nhìn tuốt xuống đáy khu vực đó, mình thấy một cái hồ... BƯ... Ư... Ự chà bá luôn! Đúng là một cái hồ trong nhà để mọi người bơi lội và chơi bóng. Thậm chí nó bự đủ để người ta có thể chèo xuồng quanh hồ.
Đây là một thành phố ngầm khổng lồ tại khu Bronx. Có lẽ mình nên nói là: dưới khu Bronx.
Ông Gunny đã đến sau lưng mình, nhưng không nói gì. Có lẽ ông chờ mình qua cơn sốc. Sau cùng ông mới hỏi:
-Cháu nghĩ sao?
-Sửng sốt là từ chính xác nhất.
-Theo ta biết, họ đang cạn kiệt đất trống, vì vậy họ quyết định chuyển vào những vùng chưa bị khai thác của Trái Đất.
-Xuống lòng đất?
-Đúng. Theo lời Patrick cho ta biết, nơi này chưa là gì. Còn nhiều thành phố giống thế này trên khắp thế giới.
Mình nhìn mọi người qua lại cứ như cảnh này rất đỗi bình thường. Có thể là bình thường với họ, nhưng với mình thì... WOW!
Tại đây mình còn thấy đủ mọi màu da. Đây không phải là một nơi phân biệt chủng tộc. Có lẽ sau cùng con người đã học được cách hòa hợp cùng nhau.
-Đi cái này hay hơn.
Ông Gunny bảo, và đưa mình tới một cầu thang cuốn để lên mặt đất. Đang đi, mình thấy một tàu điện ngầm tiến vào ga. Không còn tiếng bánh tàu nghiến trên đường sắt cùng tiếng phanh rin rít. Đoàn tàu êm ả trôi vào ga với tiếng máy rất êm. Rất tuyệt! Rất giống Disney!
Nhảy lên cầu thang cuốn, mình phải cố kềm mới không chạy vội lên. Mình muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài của Trái Đất Thứ Ba chết đi được.
Khi cầu thang đang đi lên, ông Gunny bảo:
-Ta nghĩ đến một lúc nào đó con người khôn ra. Điều đó đã ngăn chặn việc xây dựng những ngôi nhà vừa cao vừa lớn thêm. Người ta bắt đầu hiểu là phải tôn trọng những gì đã có, nếu không, tương lai sẽ chẳng còn gì.
-Vậy họ đã làm gì?
-Nhìn kìa.
Đã lên tới đầu cầu thang, mình tưởng sẽ bước vào giữa một khu Bronx bình thường, đúng vậy, nhưng là một Bronx quá xa với sự bình thường.
Điều đầu tiên mình nhìn thấy là cỏ. Mênh mông cỏ. Tràn lan cỏ. Toàn khu vực trông như một công viên. Dưới bóng cây xanh mát, mọi người đang câu cá bên một hồ nước bao la. Mặt đất không bằng phẳng, mà có những ngọn đồi, những núi đá nhô cao. Lại còn có cả chiếc cầu cho người đi bộ bắc qua con suối dẫn nước vào hồ. Trời xanh trong vắt trong một ngày nắng đẹp lạ lùng. Mình còn ngửi được một mùi hương quen quen, giống như là...
Ông Gunny lên tiếng:
-Thông. Cháu đang ngửi mùi thông đó.
Ông ấy đã đọc được ý nghĩ của mình. Quầy bán vé tàu dựng bên bìa một rừng thông rậm rạp. Thật khác xa với mùi khói nồng nặc hóa chất tại Trái Đất Thứ Nhất.
Mấy ngôi nhà rải rác chung quanh, trông như những cái hộp chồng chất lên nhau. Chắc đó là những chung cư, vì mình thấy có người đứng ngoài ban công chuyện trò, đọc sách, vui đùa.
Ở đây cũng có những con đường, nhưng thay vì đan nhau như mắc cửi, những con đường này nhẹ nhàng uốn lượn quanh địa hình rất thiên nhiên này. Xe hơi đều nho nhỏ và chắc được nạp nhiên liệu bằng điện, vì máy nổ rất êm. Nhiều người đi xe đạp, đi bộ hay lái những xe gắn máy hai bánh mình đã thấy trong lòng đất. Mình còn thấy rải rác chung quanh nhiều mái che nhỏ, màu xanh lục đậm. Mình và ông Gunny vừa bước ra từ một trong những mái che như thế. Chắc những mái che này đánh dấu lối vào khu liên hợp ngầm dưới đất.
Ông Gunny bảo:
-Lần đầu tới đây, ta cũng ngẩn ngơ như cháu bây giờ. Lúc đó ta cũng có cái cảm giác ấm áp tuyệt vời này.
-Vì sao ạ?
-Vì ta nhận ra, có thể phải mất một vài ngàn năm, nhưng cuối cùng loài người chúng ta đã đi đúng hướng.
-Thật không thể nào tin nổi. Sao ông không cho chúng cháu biết từ trước?
-Ta nghĩ còn nhiều chuyện quan trọng phải giải quyết trên Trái Đất Thứ Nhất. Tương lai thì vẫn còn đó. Chính hiện tại mới là chuyện để chúng ta phải lo lắng.
Ngay lúc đó mình nghe một tiếng gọi thân mật:
-Có vẻ như chúng ta có một cặp du khách trong thành phố này thì phải.
Một ô tô nhỏ lướt nhẹ tới sau mình và ông Gunny. Nó không lớn hơn chiếc xe kéo trong sân gôn bao nhiêu nhưng trông nuột nà hơn, có màu bạc, đầu nhọn, không mui, bánh xe kích cỡ bình thường và có bốn chỗ ngồi.
Ngồi sau tay lái là một anh chàng chừng hai mươi tuổi, tóc nâu dài, mắt sáng và miệng cười cởi mở. Anh ta ăn mặc như một thanh niên bình thường ở Trái Đất Thứ Hai, quần jean, áo sơ mi ngắn tay màu xanh thẫm.
Ông Gunny lên tiếng:
-Chào, Patrick. Cám ơn đã mau mắn đến đón chúng tôi.
Nhảy ra khỏi xe, Patrick thân thiết choàng tay ôm ông Gunny:
-Rất mừng gặp lại ông, Gunny. Còn người đàn ông đầy cuồng nhiệt đâu rồi?
Gunny chỉ mình:
-Đây là cháu ông ấy. Bobby Pendragon.
Patrick bắt tay mình rất chặt:
-Pendragon! Ông Press cho mình biết sẽ có ngày cậu tới đây. Rất vui gặp cậu.
Mình trả lời:
-Tôi cũng vậy.
Patrick lại hỏi:
-Nhưng ông ấy đâu?
Gunny nhìn mình. Ông nhường mình trả lời.
Mình khẽ đáp:
-Cậu tôi chết rồi.
Không biết nói gì hơn. Vẻ đau buồn chân thật hiện rõ trên nét mặt Patrick. Ba người cùng im lặng một lúc, thành kính. Sau cùng anh ta nói:
-Bobby, mình rất tiếc. Ông ấy như người anh lớn của mình. Mình sẽ nhớ ông ấy lắm.
Mình chỉ biết gật. Bất kỳ nơi nào cậu Press đi qua, tất cả những người ông đã gặp đều thành bạn của ông. Tất cả, trừ Saint Dane. Mình nói:
-Trước khi chết, cậu Press có bảo: chuyện phải thế thôi. Tôi phải trải qua một thời gian đầy khó khăn để chấp nhận được chuyện đó.
-Mình biết. Nhưng ông Press tin vào điều đó. Và ngay lúc chúng mình đang đứng đây, mình nhớ là ông ấy chưa một lần lầm lẫn điều gì.
Mình lại gật. Ông Gunny lên tiếng, trở lại công việc:
-Patrick, chúng tôi cần cậu giúp đây. Chắc cậu có thể đưa chúng tôi tới thư viện đó được chứ?
-Quá được. Vào xe đi.
Vì lần đầu mình đến Thế Giới Thứ Ba, ông Gunny ngồi sau, nhường mình ngồi ghế trên, kế bên Patrick. Người bạn Lữ khách mới của mình nhấn ga cho xe lao tới trước. Anh ta hỏi mình:
-Cậu đã đến Thư Viện Công New York tại Manhattan bao giờ chưa?
-Đã có lần tôi đi qua đó. Phía trước có những con sư tử đá to đúng, phải không? Vẫn còn ở đó sao?
-Còn. Nhưng cũng có thay đổi một chút.
-Ừa... Phải thế thôi.
Patrick cười lớn:
-Mình đã từng tới Trái Đất Thứ Nhất và Thứ Hai. Mình hiểu ý cậu. Nhưng vẫn còn đó nhiều mối ràng buộc với quá khứ. Có một tình cảm mạnh mẽ mà lịch sử nên tôn vinh và trân trọng. Rồi cậu sẽ hiểu mình nói gì.
Nói rằng sự vật đã đổi thay là nói nhẹ đi rất nhiều. Thành phố New York, như trong trí nhớ mình, đã biến mất.
Nơi đây đã có lần mỗi phân vuông đất đều được xây dựng hoặc phủ xi-măng. Con người và xe cộ chen chúc. Không khí ô nhiễm và đủ thứ tiếng ồn. Mình không bảo đó là một thành phố quá tệ, nhưng thật sự là quá xô bồ náo nhiệt. Còn New York của năm 5010 thì khác hẳn.
Chiếc xe êm ru đưa mình dọc theo con đường lượn vòng xuyên suốt vùng. Con đường gần như trống vắng giữa hai hàng cây. Hai bên đường là những ngọn đồi thoai thoải tuyệt đẹp, ngăn ngắt màu xanh. Thỉnh thoảng mình cũng lại thấy những nhà hình hộp kỳ cục, nhưng ngoài chuyện đó thì bạn cứ tưởng như đang lái xe qua vùng Vermont (Vermont: một bang ở đông bắc Hoa Kỳ, giáp Canada ở phía bắc, giáp New York ở phía tây, nổi tiếng bởi khí hậu trong lành và vẻ đẹp thiên nhiên với núi, rừng, sông suối.). Thậm chí còn có một vài nông trại với những hàng cây chĩu chịt quả. Khi đi ngang một nông trại, mình ngửi thấy cả mùi táo chín. Mình hỏi Patrick:
-Mọi người đâu cả rồi?
-Tôi nói tóm tắt để cậu hiểu nhé. Khoảng giữa thế kỷ hai mươi mốt, chúng ta đã gần cạn kiệt tài nguyên thiên nhiên. Không khí ô nhiễm tệ hại hơn bao giờ hết và dân số tăng trưởng vượt mức nghiêm trọng. Các chính phủ phải tỏ ra sáng suốt hơn, nếu không sẽ là một đại họa. Từ đó Trái Đất đã vận hành như một hành tinh, để chống lại một nhóm các quốc gia có chương trình ngược lại.
-Vì vậy họ đã di chuyển xuống lòng đất?
-Đó là một giải pháp. Bắt đầu với sản xuất và năng lượng. Có những nhà máy điện gần kề trung tâm hành tinh.
-Thật không tin nổi.
-Phải mất hơn ngàn năm mới làm được chuyện đó. Nhưng vào năm 4000, tất cả cơ sở kinh doanh đều đã chuyển xuống lòng đất. Từ xưởng sản xuất tới những cửa hàng của Gap đó. (Gap: Một thương hiệu bán lẻ quần áo và các phụ kiện nổi tiếng của Mỹ, được thành lập năm 1969.)
Mình nhìn kỹ cái áo hơn. Trông chẳng có gì khác lắm với những cái áo mình có thể mua tại Trái Đất Thứ Hai. Hoan hô Gap.
Patrick nói tiếp:
-Trên mặt đất chỉ còn nông trại và một số máy móc sử dụng năng lượng mặt trời. Hầu hết nguồn điện lớn là từ vùng đất không người ở tại phía tây. Rồi người dân cũng bắt đầu chuyển xuống lòng đất. Những ngôi nhà liên hợp rộng lớn ngay dưới mặt đất, tất cả được liên kết bằng một hệ thống tàu điện.
-Như vậy có hơi tù túng ngột ngạt không?
-Vẫn còn hơn trên mặt đất. Chúng tôi đang bị thiếu không gian. Điều đó thúc đẩy tiến thêm bước nữa. Chúng tôi không tiến xuống, mà tiến lên.
-Lên đâu?
-Lên không gian. Chuyện đó bắt nguồn từ Trạm Không gian Alpha hồi đầu thế kỷ hai mươi mốt. Tiếp theo là một vài bệ lớn hơn quanh quĩ đạo. Từ những bệ đó, chúng tôi đã có thể tiến xa hơn. Bước kế tiếp là Mặt trăng. Vào năm 3000 đã có những khu cư trú – một ngàn người một khu – dành cho những người sống trên Mặt trăng. Sau đó là Hỏa tinh, rồi Kim tinh và hai mặt trăng thuộc Mộc tinh. Theo thống kê gần nhất: một trăm năm mươi lăm triệu người đang sống ngoài hành tinh. Kết hợp điều đó và sự hiểu biết nhiều hơn của con người về kế hoạch hóa gia đình, cuối cùng chúng tôi đã đạt mức zero trong vấn đề tăng trưởng dân số.
Trong thời đại của mình thì tương lai này chỉ có thể là sự tưởng tượng trong những truyện khoa học giả tưởng. Mình hỏi:
-Có những khu cư trú dưới biển không?
-Ồ, có chứ. Nhưng không hiệu quả lắm. Có lẽ chỉ khoảng vài triệu người sống dưới biển thôi.
-Vài triệu? Vậy mà còn không hiệu quả sao? Dễ nể thật.
-Cho cậu biết là còn nhiều điều đáng nể hơn nữa kìa. Một khi con người rút lui khỏi mặt đất, thiên nhiên lãnh lại trách nhiệm. Ô nhiễm giảm. Nước và không khí dần dần trong sạch lại. Rừng tái sinh, bắt đầu là từ những rừng mưa Nam Mỹ. Trên nhiều phương diện, thế giới như lùi lại một bước khổng lồ.
-Nhưng còn tất cả mọi thứ khác, phải làm sao? Ý tôi là nhà cửa, đường sá... đi đâu cả rồi?
-Tất cả đều được tháo dỡ dần. Giống như một dự án tái sinh khổng lồ. Tất cả vật liệu xây dựng trên mặt đất đều được tái chế để sử dụng trong việc tạo lên những thành phố ngầm. Nhiều tỉ tấn nguyên liệu không còn thể dùng vào việc gì, chẳng hạn như mặt đường. Ấy là chưa kể tất cả những gì phải đào lên để lấy diện tích cho thành phố dưới đất. Những ngọn đồi cậu đang nhìn thấy kia đều được đắp lên từ đường sá, nhà cửa đã bị phá hủy của New York. Tất cả đều là mục đích hàn gắn mặt đất và để dành tài nguyên cho tương lai.
-Nhưng vẫn còn người sống trên mặt đất?
-Còn chứ. Vẫn còn những thành phố trên khắp thế giới. Mình đoán khoảng một nửa dân số sống bên dưới, một nửa trên mặt đất. Nhưng những người sống bên dưới cũng có rất nhiều sinh hoạt trên mặt đất. Người ta vẫn đi biển trong những ngày nghỉ, hay đi trượt băng trên núi, hoặc làm nhiều công việc khác như những người trên Trái Đất Thứ Hai. Nếu cậu muốn, tụi mình sẽ đi xem đội Yankees đấu bóng chày.
-Vẫn còn sân vận động Yankee sao?
Patrick tủm tỉm cười:
-Tất nhiên. Có những điều không nên thay đổi.
-Dường như... hoàn hảo quá.
Mình chỉ còn biết nói vậy. Patrick cười lớn:
-Không. Không có gì là hoàn toàn hoàn hảo đâu. Nhưng khá hơn cái hướng con người đã nhắm tới.
Tất cả im lặng cho đến khi đến thư viện. Tất nhiên mình còn cả triệu câu hỏi. Nhưng mình không muốn phải suy nghĩ quá nhiều, để còn ngắm chung quanh. Ông Gunny có lý. Cảm giác thật tốt đẹp. Mất khá lâu, nhưng dường như sau cùng thì con người đã phát hiện ra một hướng đi đúng cho mình.
Xe tiếp tục hướng về Manhattan. Càng tới gần đảo, mình càng nhận ra ý nghĩa bảo tồn quá khứ theo lời Patrick. Dù hầu hết đất đai đã được trả lại tình trạng thiên nhiên, nhưng vẫn còn nhiều kiến trúc trên mặt đất, chẳng hạn những chiếc cầu bắc qua những dòng sông bao quanh Manhattan.
Và tòa nhà Empire State vẫn còn kia. Nhưng với mặt tiền sắt thép sáng choang, trông như một Empire State hiện đại. Mình không chắc nó có giống hệt như tòa nhà trong thời đại mình không, nhưng rõ ràng đó là một lưu niệm to lớn của quá khứ. Quá tuyệt! Về tổng thể, Manhattan xây dựng hơi nhiều hơn Bronx một chút. Tại đây có nhiều đường phố hơn và những chung cư hình hộp cũng nhiều hơn. Vì vậy nó giống một thành phố hơn. Tuy nhiên, tất cả đều có vẻ rất văn minh, thoải mái.
Nhưng có điều gì đó không ổn.
Càng nhìn cái thế giới hồi sinh này, mình bắt đầu cảm thấy không yên tâm. Không thể gọi thành lời, vì lúc đó mình không biết cảm giác đó là gì, mình chỉ cảm thấy có điều không ổn, lạ lùng khó tả. Dù lặng thinh, nhưng đầu óc mình rần rật lo lắng.
Patrick đậu xe trước thư viện, nói:
-Đây rồi.
Mình mừng vì thấy hai con sư tử đá to lớn mình từng biết trên Trái Đất thứ Hai vẫn còn đó. Những bậc thềm dẫn lên thư viện rộng rãi vẫn như xưa. Nhưng tòa nhà thì khác xa quá. Mình nhớ lại một kiến trúc đồ sộ uy nghi với những mái vòm và trụ cột trông như thời La Mã cổ. Tòa nhà đó không còn nữa, thay vào đó là một kiến trúc nhỏ, hiện đại, không lớn hơn thư viện ở Stony Brook bao nhiêu. Mình ngạc nhiên hỏi:
-Đây sao? Có vẻ... nhỏ quá.
Patrick cười ha hả:
-Chúng tôi không dùng sách cổ truyền từ hai ngàn năm nay rồi. Chúng chiếm nhiều chỗ quá. Tin mình đi, cậu sẽ không bị thất vọng đâu.
Ra khỏi xe, anh ta chạy lên những bậc thềm. Ông Gunny ghé sang mình, nói:
-Ta nói với cháu rồi, toàn là những hạt nhỏ xíu. Họ cất giữ tất cả thông tin trong đó. Cứ như trò ảo thuật.
-Ông Gunny, cháu cảm thấy lo lo.
-Vì những gì sắp tìm ra tại đây?
-Dạ. Và về cả những gì chúng ta vừa nhìn thấy.
Mình và ông cùng nhìn quang cảnh êm đềm chung quanh. Mấy đứa nhỏ đang đá bóng trên bãi cỏ bên kia đường. Mọi người tới thư viện bằng xe đạp. Một nhóm nhạc công đang tấu nhạc cổ điển trên thềm thư viện. Tất cả đều tỏ ra thảnh thơi hạnh phúc, không hề giống dân New York hối hả, điên cuồng mà mình từng biết trên Trái Đất Thứ Nhất và Thứ Hai.
Ông Gunny ngắm nhìn toàn cảnh, rồi bảo mình:
-Đây là lý do ta đưa cháu tới nơi này. Cháu cần phải thấy. Nó gợi ra rất nhiều câu hỏi, phải không?
-Vâng. Hãy đi tìm vài lời giải đáp.
Đây có lẽ là nhật kí quan trọng nhất mình từng viết cho hai bạn.
Lúc này mình đã trở lại Trái Đất Thứ Nhất. Hầu hết nhật kí này mình viết trên Trái Đất Thứ Ba, nhưng mình viết thêm một ít vào phần mở đầu, vì muốn cho các bạn biết ngay những trang sau giá trị đến thế nào. Mình biết, hai bạn coi tất cả nhật kí của mình là rất quan trọng, nhưng có thể nhật kí này nên được xếp lên mức quan trọng hàng đầu. Hãy gìn giữ nó như vàng mười nhé.
Ông Gunny và mình đang ở trên chuyến tàu điện ngầm hướng về khách sạn Manhattan Tower. Mình và ông ấy vừa trở về từ Trái Đất Thứ Ba và đang phải chạy đua với thời gian. Hai người phải móc nối với Spader để cùng đến New Jersey trước khi khinh khí cầu Hindenburg tới đó. Nhưng mình bắt buộc phải viết ra những gì đã khám phá được trên Trái Đất Thứ Ba, vì đúng như mình đã lo sợ, Saint Dane đã thay đổi mọi quy luật. Không. Không hoàn toàn chính xác như vậy. Hắn đã không thay đổi những qui luật hiện hữu. Tụi mình đã không đủ thông minh để suy ra những qui luật đó là gì. Nhưng bây giờ thì mình biết và không thể nói để hai bạn hiểu mình đang kinh hãi đến thế nào.
Những gì mình phát hiện ra trên Trái Đất Thứ Ba vượt quá cả sự khủng khiếp.
Mark và Courtney ơi, mình hy vọng hai bạn đang đọc những dòng này. Biết là trước đây đã nhiều lần mình nói vậy, nhưng lần này mình thật sự tha thiết mong hai bạn nhận và đọc nhật kí này. Vì nếu hôm nay tụi mình thất bại, lịch sử sẽ hoàn toàn đảo lộn và hai bạn sẽ chẳng bao giờ được sinh ra. Mình nói nghiêm túc đó. Hai bạn sẽ không hề tồn tại. Kể cả hầu hết những gì chúng ta từng thấy cũng sẽ chưa từng hiện hữu. Thật đó, không hù hai bạn đâu. Tóm lại, nếu hai bạn đang đọc những trang này, thì có nghĩa là tụi mình đã thành công. Nhưng nếu những dòng chữ này không tới được tay hai bạn, thì những dòng nhật kí mình đang viết lúc này có lẽ sẽ là hồ sơ duy nhất về hai con người, Mark Dimond và Courtney Chetwynde tại Stony Brook, Connecticut, chưa từng có thật.
Điều đó thê thảm quá, nhưng đó mới chỉ là khởi đầu cho sự khủng khếp tiếp theo, nếu tụi mình không ngăn chặn được Saint Dane.
Hầu hết nhật kí này mình đã viết xong. Mình cố gắng bao gồm từng chi tiết nhỏ, vì trên nhiều phương diện, mình đang ghi chép lịch sử.
Sau khi chấm dứt nhật kí #10, mình đã cất trong ngăn kéo bàn cùng nhật kí #9. Ông Gunny dự định đem đi đóng thành sách và bao bìa, nhưng không phải ngay bây giờ.
Trước mắt, mình và ông ấy phải du hành tới tương lai.
Cất những trang nhật kí vào nơi an toàn xong, mình nhắm mắt cố ngủ một chút. Spader đã ngủ khì. Càng tốt. Mình bắt đầu mệt mỏi vì cứ phải lo lắng về những gì anh ta có thể làm và cứ luôn phải răn anh ta là phải thận trọng. Hy vọng sau này mình có thể trông cậy vào anh ấy, nhưng ngay lúc này mình không muốn chuyện trò gì với Spader nữa.
Chương trình đã được thu xếp xong. Ông Gunny và mình sẽ phóng qua ống dẫn tới Trái Đất Thứ Ba, còn Spader ở lại đây, phòng xa mình và ông Gunny trở lại không kịp. Đủ thứ lo nghĩ như vậy, nhưng hình như mình cũng ngáy khò được một giấc. Ôi, mình rất cần được ngủ. Nhưng nào có ngủ được lâu, vì ông Gunny đã lay nhẹ mình thức dậy. Ông cười hỏi:
-Sẵn sàng đi thăm tương lai chưa?
Mình tỉnh hẳn, trả lời liền:
-Hoàn toàn sẵn sàng rồi.
Ý nghĩ nhảy một cú vào tương lai ba ngàn năm sau làm mình mê mẩn. Tuy nhiên mình vẫn ước chi chuyến đi này ít lý do căng thẳng hơn. Ông Gunny và mình đi tàu điện ngầm tới khu Bronx. Đổi tàu hai lần mới tới nhà ga quen thuộc mà mình đã từng qua lại nhiều lần. Vậy mà mình vẫn cảm thấy là lạ khi nhìn nhà ga mở cửa hoạt động. Mỗi khi nghĩ đến nơi này, tâm trí mình luôn nhớ lại lần đầu đến đây cùng cậu Press trên Trái Đất Thứ Hai, vào thời gian nhà ga này hoang phế. Mình cảm thấy chuyện đó cứ y như cả triệu năm rồi.
Chung quanh mình người qua kẻ lại tấp nập, rất khó lần xuống đường tàu để tới cửa ống dẫn. Không thể để mọi người hết hồn, hét toáng lên kêu cảnh sát vì có hai tên tâm thần nhảy xuống đường ray tàu điện ngầm. May là trước đây ông Gunny đã từng làm điều này. Ông đưa mình tới cuối sân ga, chờ đoàn tàu sắp tới. Khi tàu vào ga, các cửa đều mở cho hành khách lên và xuống tàu, rồi cửa đóng lại, tàu chuyển bánh đi tiếp. Đây là lúc thuận lợi, vì sân ga vắng hoe. Ngay khi tàu vừa chuyển bánh, mình và ông Gunny nhảy xuống đường ray và chạy tới cửa ống dẫn.
Không ai trông thấy. Không một tiếng la thét. Thành công rồi.
-Mời.
Ông Gunny nói, tay chỉ vào cái miệng toang hoác của ống dẫn. Vì ông Gunny quá to lớn, hai người không thể chen chúc cùng nhau trong ống dẫn. Chẳng ai muốn va đầu vào nhau khi phóng qua không gian và thời gian. Phải đi làm hai chuyến. Như vậy sẽ có thời gian để suy nghĩ. Mình hỏi:
-Ở đó có gì cháu cần phải sẵn sàng phòng bị không? Ý cháu là đầu bên kia, có gì phải chú ý cảnh giác không?
-Rất nhiều điều cần chú ý, nhưng không có gì làm cháu phải lo ngại đâu.
Bước tới cửa ống dẫn, thú thật, mình nổi da gà. Vì đây không phải là một lần phóng bình thường – nếu có thể gọi những lần phóng qua ống dẫn là bình thường. Không đâu, lần này giống như bước vào một cỗ máy thời gian hơn. Vì điểm đến cách đây tới... ba ngàn năm.
Mình kêu lớn:
-Trái Đất Thứ Ba!
Ống dẫn sống động lên. Những tia sáng từ xa tiến lại. Tiếng nhạc quen thuộc bổng trầm sẽ nâng mình lên và đưa mình tới tương lai lãnh địa của mình. Cùng một lúc, mình vừa hồi hộp, lo lắng, vừa khiếp sợ. Một lần nữa, chuyến đi này xác định rõ hơn đời mình là đời một Lữ khách.
-Chúc chuyến đi vui vẻ!
Ông Gunny kêu lên. Một giây sau, mình cảm thấy một sự lôi kéo nhẹ, nhột nhạt của năng lượng, rồi mình bị hút vào ống dẫn.
Chuyến đi không có sự cố gì, hay ít ra nói không có sự cố gì ở đây là đang nói trong hoàn cảnh bị bắn như tên lửa qua một đường hầm, tới một thời gian khác, một lãnh địa khác mà vẫn... yên ổn. Mình cảm thấy thoải mái được một mình suy nghĩ và cố tưởng tượng Trái Đất như thế nào vào năm 5010. Sẽ y như kiểu Jetson (The Jetson: là loạt phim hoạt hình truyền hình vui nhộn của Mỹ sản xuất từ năm 1962-1963, nói về gia đình Jetson sống trong thì tương lai của Trái Đất, với những cỗ máy rô-bốt tinh vi, hình ảnh ba chiều, và những phát minh kỳ quái...) và cực kỳ hiện đại? Hay loài người tiến hóa trở lại thành loài khỉ, giống như phim Hành Tinh Khỉ?(Planet of the Apes: phim khoa học giả tưởng của đạo diễn người Mỹ Franklin J. Schaffner, sản xuất năm 1968, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Pháp, Pierre Boulle.) Mình không bận tâm lắm về chuyện người hay khỉ, vì ông Gunny sẽ sớm cho mình biết thôi.
Không biết mình được phóng đi bao lâu. Thật lạ lùng. Bây giờ nghĩ lại, ống dẫn đã phóng mình vượt qua ba ngàn năm. Thời gian bay vèo vèo khi người ta ở trong ống dẫn. Nhưng tất nhiên chỉ có cảm giác như mấy phút thôi. Ngực mình bị ép nhẹ, rồi chỉ vài giây sau, mình đã đứng trong một địa điểm thật bất ngờ.
Mình trở lại miệng ống dẫn cũ, cũng cánh cửa đó, vẫn gian phòng bằng đá mà mình vừa mới rời đi.
Hả? Mình có lầm không? Thay vì “Trái Đất Thứ Ba”, mình đã kêu lên “Thứ Nhất” sao? Hay mình đã đi một vòng chữ U trong ống dẫn? Đúng lúc đó, mình nghe tiếng nhạc sau lưng. Ông Gunny đang tiến tới. Mình nhảy tránh sang một bên, để ông đáp xuống trong những tia sáng chói lòa. Mình hỏi ngay:
-Ô... Liệu có bị lầm không? Chúng ta trở lại Trái Đất Thứ Nhất rồi.
-Không. Tất cả đều ổn.
Ông tiến tới chồng quần áo bên vách hang. Vì quá bối rối, lúc mới hạ xuống đây mình đã không thấy đống quần áo này. Vừa lục lọi, ông Gunny vừa nói:
-Nơi này chỉ trông giống như Trái Đất Thứ Nhất thôi.
Nghe vậy, mình yên tâm một chút. Nhưng thật tình, mình hơi bị thất vọng. Vì tưởng đâu sẽ bước vào một thế giới mới đầy kỳ lạ như mình mong mỏi.
Nhìn mấy bộ đồ, ông Gunny lẩm bẩm:
-Chẳng hiểu sao lại có sẵn quần áo ở đây.
Bước lại chọn cho mình một bộ, mình nói:
-Cậu Press bảo, đó là do những phụ tá đã giúp chúng ta.
Ông Gunny thốt lên:
-Phụ tá? Phụ tá là sao?
-Cháu không rõ, vì chưa bao giờ gặp họ. Nhưng có lần cậu Press bảo cháu, họ là người của các lãnh địa để giúp Lữ khách. Ngoài chuyện đó, cháu không biết gì hơn.
Mình khoái chí khi thấy mấy bộ đồ không kỳ quặc, quá hiện đại kiểu tương lai. Mình nhặt lên một quần ka ki trông rất bình thường và cái áo cổ lọ màu xanh hải quân. Vớ và quần đùi cũng bình thường. Nhưng giày thì lại quá hiện đại. Thậm chí trông chẳng giống một đôi giày tí ti nào. Trông cứ như những cái bánh rán màu trắng to đùng. Nhưng ngay khi xỏ vào chân, chúng co lại vừa khít, giống như quả cầu dưỡng khí tại Cloral vậy. Cỡ nào cũng vừa. Ngộ ghê!
Ông Gunny chọn sơ mi trắng, quần đen, giầy “bánh rán” cũng đen. Giầy trắng không phải gu của ông. Ông khoác thêm một áo vét đen, trông rất điệu, rồi rút từ túi áo vét ra một miếng bạc nhỏ hình vuông, cỡ bằng một tấm thẻ hội viên bóng chày. Mình hỏi:
-Cái gì vậy, ông?
-Một loại điện thoại.
-Điện thoại?
-Chứ sao. Đây là phương tiện để chúng ta liên lạc với Patrick. Đừng hỏi nó hoạt động cách nào, với ta nó như là trò ảo thuật.
Ông bấm một nút trên tấm thẻ và một đốm sáng màu đỏ nhấp nháy hai lần. Nó nhấp nháy thêm một lần màu xanh, rồi tắt. Gunny nói:
-Anh ta biết chúng ta ở đây rồi. Sẽ đến đón ngay.
-Tuyệt. Bây giờ đi ngó loanh quanh một chút, được không ạ?
-Chính vì vậy mà chúng ta tới đây. Nào, đi thôi.
Ông Gunny tủm tỉm cười nói. Ông quá biết, mình đang thèm muốn chết được nhìn thấy tương lai như thế nào. Ông dẫn mình tới cánh cửa gỗ - là cổng ra. Trước khi ông mở cửa, mình hỏi:
-Có... vấn đề gì với lũ quig không?
-Quig? Cháu muốn nói đến mấy con chó mắt vàng hả? Không đâu. Nếu biết cháu không sợ, chúng sẽ chẳng làm gì được cháu.
Đó không phải là điều mình muốn nghe. Vì... mình hãi những con chó mắt vàng khè đó lắm. Hy vọng sóng từ dũng cảm của ông Gunny đủ để trấn áp sóng từ sợ hãi của mình. Ông Gunny mở cửa, mình theo ông bước ra lãnh địa quen thuộc. Mình tưởng sẽ thấy hầm tàu điện ngầm của Trái Đất Thứ Nhất và Thứ Hai. Nhưng chẳng có gì giống như mình mong đợi.
Đây đúng là đường hầm tàu điện ngầm, nhưng không có gì giống với những đường hầm mình từng được biết. Trước hết là vì nó sáng trưng. Ánh sáng trắng tỏa xuống từ những ống dài chạy dọc trần. Các bức tường trắng bóng lộn, sạch bong. Hai đường ray sáng như bạc cách nhau chừng hơn ba mét. Khác hẳn đường tàu điện ngầm mình từng đi qua. Mình đoán, tàu điện ngầm của tương lai là tàu một đường ray như trong khu giải trí Disney World. (Khu nghỉ mát và có các công viên theo chủ đề lớn nhất thế giới, tọa lạc tại Florida, Hoa Kỳ, cung cấp trò giải trí cho mọi lứa tuổi.)
Đường hầm trải dài thăm thẳm về hai hướng. Phía trước, mình có thể nhìn thấy những ánh đèn của nhà ga. Nhà ga vẫn ở đó. Mình tự hỏi, không biết có phải nó đã được mở lại từ nhà ga bỏ hoang trong thời đại của mình trên Trái Đất Thứ Hai không.
Nghe tiếng cạch, mình và ông Gunny đều quay lại nhìn: cánh cổng đã khép lại. Nếu không biết trước, mình sẽ bảo là nó đã biến mất, vì nó hoàn toàn phẳng lì trên mặt tường. Nhìn thật gần mới thấy lờ mờ đường nét của cánh cửa. Thật phi thường! Mặt trong vẫn chỉ là cửa gỗ bình thường, nhưng mặt ngoài nó trắng bóng như toàn thể đường hầm. Chỉ duy nhất một bằng chứng cho biết đó là cánh cổng vào ống dẫn: dấu hiệu hình ngôi sao quen thuộc.
-Tốt nhất là hãy mau ra khỏi đây. Nếu không muốn bị tàu cán qua.
Ông Gunny vừa dứt lời, mình phóng chạy trước, vì quá phấn khích. Tới sân ga, mình nhảy lên, rồi kéo ông Gunny lên cùng. Mình quay một vòng, lần đầu nhìn nhà ga tàu điện ngầm kiểu... Trái Đất Thứ Ba.
Những gì trông thấy làm mình bàng hoàng sửng sốt.
Nhà ga còn đó và rõ ràng đang mở cửa hoạt động. Hành khách không đông lắm. Chỉ loáng thoáng người loanh quanh chờ tàu. Trông họ rất bình thường, chẳng có gì khác lạ. Thì ra, trong ba ngàn năm, con người không hề thay đổi.
Nhưng nhà ga thì có thay đổi. Chỉ đi thêm mấy bước, mình đã bị choáng ngợp vì quang cảnh lạ thường đến không thể nào tin nổi. Đứng bên lan can, mình nhìn xuống một khu thị tứ đồ sộ trong lòng đất. Khu này phải ở dưới đường tàu tới hơn năm mươi tầng. Hãy tưởng tượng một khu buôn bán lớn nhất mà hai bạn từng thấy, rồi nhân lên bốn mươi lần, sẽ hình dung ra được nơi này. Mà toàn bộ đều ở dưới đất. Mình đứng ngay trên đỉnh, nên có thể thấy tầng tầng lớp lớp cửa hiệu, nhà hàng. Thậm chí còn có nguyên một khu trông như những lối đi riêng vào nhà. Chắc hẳn đó là khu chung cư hay đại loại thế.
Trên mỗi tầng đều có người di chuyển. Một số đi bộ, nhưng đa số chạy xe gắn máy hai bánh rất kỳ lạ, tốc độ rất cao, nhưng êm ru. Nhìn tuốt xuống đáy khu vực đó, mình thấy một cái hồ... BƯ... Ư... Ự chà bá luôn! Đúng là một cái hồ trong nhà để mọi người bơi lội và chơi bóng. Thậm chí nó bự đủ để người ta có thể chèo xuồng quanh hồ.
Đây là một thành phố ngầm khổng lồ tại khu Bronx. Có lẽ mình nên nói là: dưới khu Bronx.
Ông Gunny đã đến sau lưng mình, nhưng không nói gì. Có lẽ ông chờ mình qua cơn sốc. Sau cùng ông mới hỏi:
-Cháu nghĩ sao?
-Sửng sốt là từ chính xác nhất.
-Theo ta biết, họ đang cạn kiệt đất trống, vì vậy họ quyết định chuyển vào những vùng chưa bị khai thác của Trái Đất.
-Xuống lòng đất?
-Đúng. Theo lời Patrick cho ta biết, nơi này chưa là gì. Còn nhiều thành phố giống thế này trên khắp thế giới.
Mình nhìn mọi người qua lại cứ như cảnh này rất đỗi bình thường. Có thể là bình thường với họ, nhưng với mình thì... WOW!
Tại đây mình còn thấy đủ mọi màu da. Đây không phải là một nơi phân biệt chủng tộc. Có lẽ sau cùng con người đã học được cách hòa hợp cùng nhau.
-Đi cái này hay hơn.
Ông Gunny bảo, và đưa mình tới một cầu thang cuốn để lên mặt đất. Đang đi, mình thấy một tàu điện ngầm tiến vào ga. Không còn tiếng bánh tàu nghiến trên đường sắt cùng tiếng phanh rin rít. Đoàn tàu êm ả trôi vào ga với tiếng máy rất êm. Rất tuyệt! Rất giống Disney!
Nhảy lên cầu thang cuốn, mình phải cố kềm mới không chạy vội lên. Mình muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài của Trái Đất Thứ Ba chết đi được.
Khi cầu thang đang đi lên, ông Gunny bảo:
-Ta nghĩ đến một lúc nào đó con người khôn ra. Điều đó đã ngăn chặn việc xây dựng những ngôi nhà vừa cao vừa lớn thêm. Người ta bắt đầu hiểu là phải tôn trọng những gì đã có, nếu không, tương lai sẽ chẳng còn gì.
-Vậy họ đã làm gì?
-Nhìn kìa.
Đã lên tới đầu cầu thang, mình tưởng sẽ bước vào giữa một khu Bronx bình thường, đúng vậy, nhưng là một Bronx quá xa với sự bình thường.
Điều đầu tiên mình nhìn thấy là cỏ. Mênh mông cỏ. Tràn lan cỏ. Toàn khu vực trông như một công viên. Dưới bóng cây xanh mát, mọi người đang câu cá bên một hồ nước bao la. Mặt đất không bằng phẳng, mà có những ngọn đồi, những núi đá nhô cao. Lại còn có cả chiếc cầu cho người đi bộ bắc qua con suối dẫn nước vào hồ. Trời xanh trong vắt trong một ngày nắng đẹp lạ lùng. Mình còn ngửi được một mùi hương quen quen, giống như là...
Ông Gunny lên tiếng:
-Thông. Cháu đang ngửi mùi thông đó.
Ông ấy đã đọc được ý nghĩ của mình. Quầy bán vé tàu dựng bên bìa một rừng thông rậm rạp. Thật khác xa với mùi khói nồng nặc hóa chất tại Trái Đất Thứ Nhất.
Mấy ngôi nhà rải rác chung quanh, trông như những cái hộp chồng chất lên nhau. Chắc đó là những chung cư, vì mình thấy có người đứng ngoài ban công chuyện trò, đọc sách, vui đùa.
Ở đây cũng có những con đường, nhưng thay vì đan nhau như mắc cửi, những con đường này nhẹ nhàng uốn lượn quanh địa hình rất thiên nhiên này. Xe hơi đều nho nhỏ và chắc được nạp nhiên liệu bằng điện, vì máy nổ rất êm. Nhiều người đi xe đạp, đi bộ hay lái những xe gắn máy hai bánh mình đã thấy trong lòng đất. Mình còn thấy rải rác chung quanh nhiều mái che nhỏ, màu xanh lục đậm. Mình và ông Gunny vừa bước ra từ một trong những mái che như thế. Chắc những mái che này đánh dấu lối vào khu liên hợp ngầm dưới đất.
Ông Gunny bảo:
-Lần đầu tới đây, ta cũng ngẩn ngơ như cháu bây giờ. Lúc đó ta cũng có cái cảm giác ấm áp tuyệt vời này.
-Vì sao ạ?
-Vì ta nhận ra, có thể phải mất một vài ngàn năm, nhưng cuối cùng loài người chúng ta đã đi đúng hướng.
-Thật không thể nào tin nổi. Sao ông không cho chúng cháu biết từ trước?
-Ta nghĩ còn nhiều chuyện quan trọng phải giải quyết trên Trái Đất Thứ Nhất. Tương lai thì vẫn còn đó. Chính hiện tại mới là chuyện để chúng ta phải lo lắng.
Ngay lúc đó mình nghe một tiếng gọi thân mật:
-Có vẻ như chúng ta có một cặp du khách trong thành phố này thì phải.
Một ô tô nhỏ lướt nhẹ tới sau mình và ông Gunny. Nó không lớn hơn chiếc xe kéo trong sân gôn bao nhiêu nhưng trông nuột nà hơn, có màu bạc, đầu nhọn, không mui, bánh xe kích cỡ bình thường và có bốn chỗ ngồi.
Ngồi sau tay lái là một anh chàng chừng hai mươi tuổi, tóc nâu dài, mắt sáng và miệng cười cởi mở. Anh ta ăn mặc như một thanh niên bình thường ở Trái Đất Thứ Hai, quần jean, áo sơ mi ngắn tay màu xanh thẫm.
Ông Gunny lên tiếng:
-Chào, Patrick. Cám ơn đã mau mắn đến đón chúng tôi.
Nhảy ra khỏi xe, Patrick thân thiết choàng tay ôm ông Gunny:
-Rất mừng gặp lại ông, Gunny. Còn người đàn ông đầy cuồng nhiệt đâu rồi?
Gunny chỉ mình:
-Đây là cháu ông ấy. Bobby Pendragon.
Patrick bắt tay mình rất chặt:
-Pendragon! Ông Press cho mình biết sẽ có ngày cậu tới đây. Rất vui gặp cậu.
Mình trả lời:
-Tôi cũng vậy.
Patrick lại hỏi:
-Nhưng ông ấy đâu?
Gunny nhìn mình. Ông nhường mình trả lời.
Mình khẽ đáp:
-Cậu tôi chết rồi.
Không biết nói gì hơn. Vẻ đau buồn chân thật hiện rõ trên nét mặt Patrick. Ba người cùng im lặng một lúc, thành kính. Sau cùng anh ta nói:
-Bobby, mình rất tiếc. Ông ấy như người anh lớn của mình. Mình sẽ nhớ ông ấy lắm.
Mình chỉ biết gật. Bất kỳ nơi nào cậu Press đi qua, tất cả những người ông đã gặp đều thành bạn của ông. Tất cả, trừ Saint Dane. Mình nói:
-Trước khi chết, cậu Press có bảo: chuyện phải thế thôi. Tôi phải trải qua một thời gian đầy khó khăn để chấp nhận được chuyện đó.
-Mình biết. Nhưng ông Press tin vào điều đó. Và ngay lúc chúng mình đang đứng đây, mình nhớ là ông ấy chưa một lần lầm lẫn điều gì.
Mình lại gật. Ông Gunny lên tiếng, trở lại công việc:
-Patrick, chúng tôi cần cậu giúp đây. Chắc cậu có thể đưa chúng tôi tới thư viện đó được chứ?
-Quá được. Vào xe đi.
Vì lần đầu mình đến Thế Giới Thứ Ba, ông Gunny ngồi sau, nhường mình ngồi ghế trên, kế bên Patrick. Người bạn Lữ khách mới của mình nhấn ga cho xe lao tới trước. Anh ta hỏi mình:
-Cậu đã đến Thư Viện Công New York tại Manhattan bao giờ chưa?
-Đã có lần tôi đi qua đó. Phía trước có những con sư tử đá to đúng, phải không? Vẫn còn ở đó sao?
-Còn. Nhưng cũng có thay đổi một chút.
-Ừa... Phải thế thôi.
Patrick cười lớn:
-Mình đã từng tới Trái Đất Thứ Nhất và Thứ Hai. Mình hiểu ý cậu. Nhưng vẫn còn đó nhiều mối ràng buộc với quá khứ. Có một tình cảm mạnh mẽ mà lịch sử nên tôn vinh và trân trọng. Rồi cậu sẽ hiểu mình nói gì.
Nói rằng sự vật đã đổi thay là nói nhẹ đi rất nhiều. Thành phố New York, như trong trí nhớ mình, đã biến mất.
Nơi đây đã có lần mỗi phân vuông đất đều được xây dựng hoặc phủ xi-măng. Con người và xe cộ chen chúc. Không khí ô nhiễm và đủ thứ tiếng ồn. Mình không bảo đó là một thành phố quá tệ, nhưng thật sự là quá xô bồ náo nhiệt. Còn New York của năm 5010 thì khác hẳn.
Chiếc xe êm ru đưa mình dọc theo con đường lượn vòng xuyên suốt vùng. Con đường gần như trống vắng giữa hai hàng cây. Hai bên đường là những ngọn đồi thoai thoải tuyệt đẹp, ngăn ngắt màu xanh. Thỉnh thoảng mình cũng lại thấy những nhà hình hộp kỳ cục, nhưng ngoài chuyện đó thì bạn cứ tưởng như đang lái xe qua vùng Vermont (Vermont: một bang ở đông bắc Hoa Kỳ, giáp Canada ở phía bắc, giáp New York ở phía tây, nổi tiếng bởi khí hậu trong lành và vẻ đẹp thiên nhiên với núi, rừng, sông suối.). Thậm chí còn có một vài nông trại với những hàng cây chĩu chịt quả. Khi đi ngang một nông trại, mình ngửi thấy cả mùi táo chín. Mình hỏi Patrick:
-Mọi người đâu cả rồi?
-Tôi nói tóm tắt để cậu hiểu nhé. Khoảng giữa thế kỷ hai mươi mốt, chúng ta đã gần cạn kiệt tài nguyên thiên nhiên. Không khí ô nhiễm tệ hại hơn bao giờ hết và dân số tăng trưởng vượt mức nghiêm trọng. Các chính phủ phải tỏ ra sáng suốt hơn, nếu không sẽ là một đại họa. Từ đó Trái Đất đã vận hành như một hành tinh, để chống lại một nhóm các quốc gia có chương trình ngược lại.
-Vì vậy họ đã di chuyển xuống lòng đất?
-Đó là một giải pháp. Bắt đầu với sản xuất và năng lượng. Có những nhà máy điện gần kề trung tâm hành tinh.
-Thật không tin nổi.
-Phải mất hơn ngàn năm mới làm được chuyện đó. Nhưng vào năm 4000, tất cả cơ sở kinh doanh đều đã chuyển xuống lòng đất. Từ xưởng sản xuất tới những cửa hàng của Gap đó. (Gap: Một thương hiệu bán lẻ quần áo và các phụ kiện nổi tiếng của Mỹ, được thành lập năm 1969.)
Mình nhìn kỹ cái áo hơn. Trông chẳng có gì khác lắm với những cái áo mình có thể mua tại Trái Đất Thứ Hai. Hoan hô Gap.
Patrick nói tiếp:
-Trên mặt đất chỉ còn nông trại và một số máy móc sử dụng năng lượng mặt trời. Hầu hết nguồn điện lớn là từ vùng đất không người ở tại phía tây. Rồi người dân cũng bắt đầu chuyển xuống lòng đất. Những ngôi nhà liên hợp rộng lớn ngay dưới mặt đất, tất cả được liên kết bằng một hệ thống tàu điện.
-Như vậy có hơi tù túng ngột ngạt không?
-Vẫn còn hơn trên mặt đất. Chúng tôi đang bị thiếu không gian. Điều đó thúc đẩy tiến thêm bước nữa. Chúng tôi không tiến xuống, mà tiến lên.
-Lên đâu?
-Lên không gian. Chuyện đó bắt nguồn từ Trạm Không gian Alpha hồi đầu thế kỷ hai mươi mốt. Tiếp theo là một vài bệ lớn hơn quanh quĩ đạo. Từ những bệ đó, chúng tôi đã có thể tiến xa hơn. Bước kế tiếp là Mặt trăng. Vào năm 3000 đã có những khu cư trú – một ngàn người một khu – dành cho những người sống trên Mặt trăng. Sau đó là Hỏa tinh, rồi Kim tinh và hai mặt trăng thuộc Mộc tinh. Theo thống kê gần nhất: một trăm năm mươi lăm triệu người đang sống ngoài hành tinh. Kết hợp điều đó và sự hiểu biết nhiều hơn của con người về kế hoạch hóa gia đình, cuối cùng chúng tôi đã đạt mức zero trong vấn đề tăng trưởng dân số.
Trong thời đại của mình thì tương lai này chỉ có thể là sự tưởng tượng trong những truyện khoa học giả tưởng. Mình hỏi:
-Có những khu cư trú dưới biển không?
-Ồ, có chứ. Nhưng không hiệu quả lắm. Có lẽ chỉ khoảng vài triệu người sống dưới biển thôi.
-Vài triệu? Vậy mà còn không hiệu quả sao? Dễ nể thật.
-Cho cậu biết là còn nhiều điều đáng nể hơn nữa kìa. Một khi con người rút lui khỏi mặt đất, thiên nhiên lãnh lại trách nhiệm. Ô nhiễm giảm. Nước và không khí dần dần trong sạch lại. Rừng tái sinh, bắt đầu là từ những rừng mưa Nam Mỹ. Trên nhiều phương diện, thế giới như lùi lại một bước khổng lồ.
-Nhưng còn tất cả mọi thứ khác, phải làm sao? Ý tôi là nhà cửa, đường sá... đi đâu cả rồi?
-Tất cả đều được tháo dỡ dần. Giống như một dự án tái sinh khổng lồ. Tất cả vật liệu xây dựng trên mặt đất đều được tái chế để sử dụng trong việc tạo lên những thành phố ngầm. Nhiều tỉ tấn nguyên liệu không còn thể dùng vào việc gì, chẳng hạn như mặt đường. Ấy là chưa kể tất cả những gì phải đào lên để lấy diện tích cho thành phố dưới đất. Những ngọn đồi cậu đang nhìn thấy kia đều được đắp lên từ đường sá, nhà cửa đã bị phá hủy của New York. Tất cả đều là mục đích hàn gắn mặt đất và để dành tài nguyên cho tương lai.
-Nhưng vẫn còn người sống trên mặt đất?
-Còn chứ. Vẫn còn những thành phố trên khắp thế giới. Mình đoán khoảng một nửa dân số sống bên dưới, một nửa trên mặt đất. Nhưng những người sống bên dưới cũng có rất nhiều sinh hoạt trên mặt đất. Người ta vẫn đi biển trong những ngày nghỉ, hay đi trượt băng trên núi, hoặc làm nhiều công việc khác như những người trên Trái Đất Thứ Hai. Nếu cậu muốn, tụi mình sẽ đi xem đội Yankees đấu bóng chày.
-Vẫn còn sân vận động Yankee sao?
Patrick tủm tỉm cười:
-Tất nhiên. Có những điều không nên thay đổi.
-Dường như... hoàn hảo quá.
Mình chỉ còn biết nói vậy. Patrick cười lớn:
-Không. Không có gì là hoàn toàn hoàn hảo đâu. Nhưng khá hơn cái hướng con người đã nhắm tới.
Tất cả im lặng cho đến khi đến thư viện. Tất nhiên mình còn cả triệu câu hỏi. Nhưng mình không muốn phải suy nghĩ quá nhiều, để còn ngắm chung quanh. Ông Gunny có lý. Cảm giác thật tốt đẹp. Mất khá lâu, nhưng dường như sau cùng thì con người đã phát hiện ra một hướng đi đúng cho mình.
Xe tiếp tục hướng về Manhattan. Càng tới gần đảo, mình càng nhận ra ý nghĩa bảo tồn quá khứ theo lời Patrick. Dù hầu hết đất đai đã được trả lại tình trạng thiên nhiên, nhưng vẫn còn nhiều kiến trúc trên mặt đất, chẳng hạn những chiếc cầu bắc qua những dòng sông bao quanh Manhattan.
Và tòa nhà Empire State vẫn còn kia. Nhưng với mặt tiền sắt thép sáng choang, trông như một Empire State hiện đại. Mình không chắc nó có giống hệt như tòa nhà trong thời đại mình không, nhưng rõ ràng đó là một lưu niệm to lớn của quá khứ. Quá tuyệt! Về tổng thể, Manhattan xây dựng hơi nhiều hơn Bronx một chút. Tại đây có nhiều đường phố hơn và những chung cư hình hộp cũng nhiều hơn. Vì vậy nó giống một thành phố hơn. Tuy nhiên, tất cả đều có vẻ rất văn minh, thoải mái.
Nhưng có điều gì đó không ổn.
Càng nhìn cái thế giới hồi sinh này, mình bắt đầu cảm thấy không yên tâm. Không thể gọi thành lời, vì lúc đó mình không biết cảm giác đó là gì, mình chỉ cảm thấy có điều không ổn, lạ lùng khó tả. Dù lặng thinh, nhưng đầu óc mình rần rật lo lắng.
Patrick đậu xe trước thư viện, nói:
-Đây rồi.
Mình mừng vì thấy hai con sư tử đá to lớn mình từng biết trên Trái Đất thứ Hai vẫn còn đó. Những bậc thềm dẫn lên thư viện rộng rãi vẫn như xưa. Nhưng tòa nhà thì khác xa quá. Mình nhớ lại một kiến trúc đồ sộ uy nghi với những mái vòm và trụ cột trông như thời La Mã cổ. Tòa nhà đó không còn nữa, thay vào đó là một kiến trúc nhỏ, hiện đại, không lớn hơn thư viện ở Stony Brook bao nhiêu. Mình ngạc nhiên hỏi:
-Đây sao? Có vẻ... nhỏ quá.
Patrick cười ha hả:
-Chúng tôi không dùng sách cổ truyền từ hai ngàn năm nay rồi. Chúng chiếm nhiều chỗ quá. Tin mình đi, cậu sẽ không bị thất vọng đâu.
Ra khỏi xe, anh ta chạy lên những bậc thềm. Ông Gunny ghé sang mình, nói:
-Ta nói với cháu rồi, toàn là những hạt nhỏ xíu. Họ cất giữ tất cả thông tin trong đó. Cứ như trò ảo thuật.
-Ông Gunny, cháu cảm thấy lo lo.
-Vì những gì sắp tìm ra tại đây?
-Dạ. Và về cả những gì chúng ta vừa nhìn thấy.
Mình và ông cùng nhìn quang cảnh êm đềm chung quanh. Mấy đứa nhỏ đang đá bóng trên bãi cỏ bên kia đường. Mọi người tới thư viện bằng xe đạp. Một nhóm nhạc công đang tấu nhạc cổ điển trên thềm thư viện. Tất cả đều tỏ ra thảnh thơi hạnh phúc, không hề giống dân New York hối hả, điên cuồng mà mình từng biết trên Trái Đất Thứ Nhất và Thứ Hai.
Ông Gunny ngắm nhìn toàn cảnh, rồi bảo mình:
-Đây là lý do ta đưa cháu tới nơi này. Cháu cần phải thấy. Nó gợi ra rất nhiều câu hỏi, phải không?
-Vâng. Hãy đi tìm vài lời giải đáp.
Tác giả :
D.J. Machale