Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích
Chương 25
NHẬT KÍ # 8
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@Tiamol type)
Lặn xuống Faar không hoàn toàn giống lặn xuống một nơi xa lạ. Vì tụi mình vừa ra khỏi đó mà. Nhưng bảo sự vật không thay đổi bao nhiêu là hoàn toàn không đúng sự thật. Chúng mình cũng đã có phần thông thạo đường lối của thành phố này, nhưng bây giờ chẳng khác nào liều lĩnh tiến vào một con tàu khổng lồ bị đánh đắm. Nước đã tràn ngập thành phố, tất nhiên sẽ có đủ thứ trên đời trôi nổi chung quanh.
Tuy nhiên hai đứa mình không còn chọn lựa nào khác nữa. Vì hàng chục người dân Faar và cậu Press có thể vẫn sống sót dưới đó. Phải thử liều một phen.
Spader lái xe tải tiến lại vỉa san hô từng là mái vòm của Faar. Anh lái nhẹ nhàng chậm rãi dưới mức cần thiết để thật rành rẽ với cách điều khiển cỗ máy. Rất sáng suốt. Vì tập lái xe tải cho thuần thục trong lòng đại dương thông thoáng này, hơn là bị lúng túng khi xuống tới độ sâu tăm tối, đục ngầu bên dưới.
Gần tới vỉa san hô, mình đảo mắt tìm lỗ hổng Saint Dane đã bắn phá: đây sẽ là cửa ngõ cho hai đứa mình vào thành phố. Cũng không khó tìm ra. Những đường song song xoi lõm mặt san hô như tấm bản đồ chỉ đường - chắc là do khối nước khổng lồ tạo ra khi bị hút vào lỗ hổng. Hai đứa mình theo lối đó.
Chỉ vài giây sau, mình đã thấy mục tiêu. Lỗ hổng khổng lồ nham nhở như một cái sẹo đen trên mặt tảng san hô. Càng lại gần, lỗ hổng đó càng lớn hơn so với lúc mình nhìn nó từ dưới lòng thành phố. Spader tắt máy ngay sát mí lỗ hổng. Hai đứa lửng lơ ở đó, lặng lẽ nhìn sự tổn thất do Saint Dane gây ra. Rồi, mình thấy có cái gì đó bập bềnh nổi lên từ bên dưới. Chính xác là một cái áo trắng rách tả tơi-cái áo chùng mà người dân Faar vẫn mặc. Mảnh áo trắng cuốn theo dòng nước, trông như một linh hồn đơn độc đang mãi mãi rời xa thành phố.
-Pendragon, mình cũng nóng lòng muốn cứu họ lên như cậu. Nhưng phải sáng suốt tìm cách kéo cả đống nhộn nhạo dưới đó ra trước đã.
-Mình hiểu.
Spader cho cái xe tải nhỏ phóng tới, và tụi mình lượn lờ ngay chính giữa lỗ hổng đen ngòm. Anh ta nhìn mình. Mình gật đầu.
-Đi thôi!
Spader hô, vặn một nút trên bảng điều khiển và chúng mình bắt đầu chìm thẳng xuống. Từ lòng đại dương xanh ngắt sáng sủa, chúng mình đang rơi xuống ngôi mộ tối tăm của thành phố chìm ngập dưới nước. Đầu tiên, tụi mình chìm qua lớp áo quần, sách vở - và tất cả những gì không được ràng buộc của thành phố - trôi dạt khắp nơi. Những vật phế thải này va chạm rầm rầm vào xe tải. Mình chằng muốn gọi những thứ này là đồ phế thải tý nào, vì mới đây thôi nó còn là tài sản của ai đó. Mình trôi qua rất nhiều quần áo, chén đĩa, thậm chí còn thấy một con búp bê nho nhỏ, chắc của em bé nào đã phải bỏ lại. Con búp bê làm tim mình thắt lại. Mình nhớ em gái bé nhỏ Shannon của mình quá.
Chẳng bao lâu, chung quanh trở nên tối tới nỗi mình mất hết phương hướng: chẳng hiểu đang lên hay xuống, tiến hay lùi. Spader lên tiếng:
-Phải có chút ánh sáng.
Đó là điều quan trọng. Chúng mình còn phải xuống sâu hơn nữa mới tới đỉnh núi Faar. Nhưng từ giờ cho tới lúc đó mà không có ánh sáng, chắc chắn tụi mình sẽ tan thây khi cái xe tải này va vào đỉnh núi. Spader thăm dò bảng kiểm soát, lẩm bẩm:
-Thử cái này coi.
Anh ta vặn cái núm, lập tức một loạt đèn sáng lên dưới mái vòm của buồng lái. Không phải đèn pha nên không sáng lắm, nhưng cũng đủ để thấy mấy mét chung quanh, ít ra bây giờ tụi mình sẽ nhìn ra được nếu sắp va phải thứ gì. Mình nhìn sang bên phải, và…
-AAAA!
Mình thét lên, suýt ngã vào lòng Spader.
Đó là một trong những bức chân dung treo dọc hành lang dẫn vào Vòng tròn Hội đồng thành phố Faar. Mình trừng trừng nhìn con người nghiêm nghị đang nhìn thẳng lại mình đầy vẻ khắc nghiệt.
Spader bảo:
-Cứ như đang lặn qua một bãi rác dưới nước.
-Như một bãi tha ma thì đúng hơn.
Bức chân dung trôi đi chỗ khác, làm mình bình tĩnh lại. Spader thử một núm khác, thêm một ngọt đèn bật sáng. Đèn này gắn bên ngoài buồng lái. Đúng là ngọn đèn pha mà hai đứa đang cần. Tuyệt vời! Spader bảo mình:
-Thử cái núm kia coi.
Ngay bên phải mình, có hai núm như cần điều khiển của trò chơi video game. Mình di động nút nhỏ hơn. Chính xác. Đèn pha bên ngoài cũng di chuyển theo. Tụi mình thấy đường rồi! Spader lại nói:
-Để xem phải đi theo hướng nào đây.
Tụi mình chỉ nhìn thấy những gì đèn pha chiếu sáng, xa hơn nữa thì toàn tối thui. Mình điều chỉnh cho đèn rọi xa hơn. Hình ảnh đầu tiên mình thấy chính là đỉnh núi Faar. Nó hiện ra xa xa như một đỉnh núi ma. Trông phát khiếp. May mà nước trong. Mình cứ nghĩ là cát sẽ cuộn lên chứ, nhưng hóa ra không tệ vậy. Kể cả những đồ phế thải cũng đã thưa thớt. Hầu hết những thứ có thể nổi được đã rút lên trên mặt nước. Tụi mình đang di chuyển ở bên dưới bãi rác rến.
-Đi tiếp thôi!
Spader nói và cho xe lặn sâu hơn. Nhờ có ánh sáng, tụi mình đã có thể xác định được hướng đi. Mũi xe tải chúc xuống, để đèn rọi sáng trước mắt giúp chúng mình không bị va chạm vào bất cứ vật gì nữa. Chúng mình xuống theo đường xoắn ốc, như vậy mới có thể hạ chính xác đúng điểm.
Chỉ sang trái, mình nói:
-Mình muốn nhìn một thứ.
Spader lái theo hướng tay mình chỉ. Chốc sau, đèn giữa quét qua mặt sàn đá từng là Vòng tròn Hội đồng. Như trước đó mình đã tả, mái vòm cẩm thạch đã bị phá vỡ khi nước tràn qua mái vòm của Faar. Giờ đây nó bị nghiêng sang một bên, che phủ nửa mặt sàn phòng họp. Biểu tượng hình tròn của Faar tan thành hai mảnh nằm trên sàn. Còn tượng trưng cho điều gì nữa đây? Hầu hết cột trụ đá vẫn bao quanh mặt sàn, nhưng chúng không còn phải đỡ bất cứ thứ gì nữa. Một vài cột trụ đổ chồng lên nhau.
-Gần chút nữa đi.
Mình yêu cầu và Spader hạ xuống thêm để hai đứa nhìn được rõ hơn.
Khi chỉ còn cách mặt sàn bên dưới mấy mét, mình chỉnh đèn xuống mặt sàn đổ nát, và rồi… mình nhìn thấy điều mình đang tìm kiếm – mà trong lòng luôn hy vọng đừng bao giờ phải thấy cảnh này. Cái bệ có bốn thanh điều khiển bằng pha lê đã đổ, nhưng vẫn còn hoạt động, vì cần pha lê vàng vẫn đang nhấp nháy. Ngay lúc này đây, tiếng còi báo động di tản vẫn vang lên. Nhưng đó không phải là điều mình tìm kiếm.
-Ôi! Không!
Spader đau xót kêu lên. Anh ta cũng vừa nhìn thấy điều mình đã thấy. Dưới mái vòm đổ, một cánh tay đang vươn ra. Trong thâm tâm, mình biết chắc đó là cụ già Abador. Ông lão đã bám vị trí cho đến phút cuối cùng và chết khi mái vòm sụp xuống. Dường như trong khoảnh khắc sau cùng, ông đã vươn tay với bảng kiểm soát để ráng sức “lộ diện” một cách tuyệt vọng. Nhưng ông cụ đã thất bại. Tất nhiên, cái chết của cụ già dũng cảm này đã đủ là một thảm kịch rồi, nhưng mình không chịu nổi ý nghĩ: ông cụ đã chết trong khi biết là đã bị thất bại. Ước chi cụ được biết là người dân Faar đã di tản an toàn.
Giọng đầy kính trọng, Spader thì thầm bảo mình:
-Chúng ta đi thôi.
Mình gật. Spader quay mũi xe, tiếp tục chạy xuống thấp để vào thành phố. Suốt dọc đường đi xuống, mình giữ đèn rọi phía trước để tránh mọi nguy hiểm. Chúng mình lướt qua những hình ảnh quen thuộc: những đường mòn tụi mình từng bước qua, lối vào đường hầm thoát hiểm và tất cả những con đường nhỏ đi sâu vào lòng núi Faar. Cho đến lúc này áp lực nước vẫn chưa gây thiệt hại lớn nào cho thành phố. Những ngôi nhà dường như còn nguyên vẹn. Những con đường chưa bị cuốn trôi. Đây là một dấu hiệu tốt, vì nếu những ngôi nhà lớn bằng đá cẩm thạch đổ ụp xuống khu nhà xưởng chứa xe tải, thì cuộc giải cứu này coi như chấm dứt trước khi tới nơi.
Mình thoáng có cảm giác như đang trong một quả cầu tuyết, chỉ cần lắc mạnh, đủ tạo nên giông bão. Chẳng hiểu bao lâu nữa những hình ảnh này sẽ tiêu tan vì bị xói mòn. Rồi đây thành phố sẽ trở thành cát bụi, nhưng ngay lúc này nó vẫn còn nguyên vẹn. Thật khó tin, chỉ mới đây thôi, nơi này còn khô ráo rộn rịp bóng người.
Spader thông báo:
-Tới rồi.
Chúng mình tiến gần nhà xưởng. Mình hồi hộp khi thấy tòa nhà vẫn như lần sau cùng mình nhìn thấy: chưa bị sụp đổ dưới trọng lực của nước. Ngoài đống mảnh mái vòm ngay trước lối vào, không có gì khác rơi xuống đó cản trở đường vào của mình. Vấn đề bây giờ là, liệu cánh tay cơ khí có dẹp được đống đổ nát kia không.
Spader hạ xe tải xuống con đường mà tụi mình mới chạy qua đây không lâu. Tụi mình đáp nhẹ nhàng tới mức chỉ làm vấy lên một chút cát. Spader bảo:
-Thử đi, anh bạn.
Biết Spader nhắc tới cánh tay cơ khí, mình xoay cần điều khiển bên phải. Tiếng máy vang lên, chứng tỏ cánh tay cơ khí đã khởi động. Cánh tay là một ống dài màu trắng có bốn khớp nối nên dễ dàng di chuyển mọi hướng. Đầu ống là một bàn tay máy lớn màu trắng, có ba ngón thường và một ngón cái. Chỉ cần xoay cần điều khiển là cánh tay chuyển động, nhưng phải mất nửa phút mình mới hiểu ra cách vận hành nó. Sau cùng, mình khám phá ra, kéo cái cò trên cần điều khiển, bàn tay sẽ nắm lại. Mình điều khiển cho cánh tay ra phía trước Spader, thả cái cò trên cần điều khiển để bàn tay xòe ra, và vẫy vẫy anh ta. Spader phì cười:
-Khá lắm, chắc cậu sẽ giải quyết được cái ụ kia.
Mình đã sẵn sang cho vụ “khai quật”.
Spader nhè nhẹ cho xe tải lên cao, ngay phía trên đống san hô trước lối vào. Anh nói:
-Từ từ thôi. Mỗi lần cậu gắp được một mảnh, mình sẽ lùi lại. Cố gắng không để cát bụi mù lên, nếu không tụi mình sẽ khỏi nhìn thấy cái gì luôn.
Mình xoa xoa hai tay, nắm cần điều khiển, thử lần thứ nhất. Cánh tay cơ khí vươn dài tới một mảnh nhỏ. Mình siết cò cần điều khiển, bàn tay mình nắm lại. Mình nâng mảnh san hô lên, thả sang một bên.
-Ngon ơ ha!
Spader thốt lên, cứ như anh tưởng là mọi chuyện sẽ không dễ xơi như thế. Mình tự tin bảo Sapder:
-Để mình thử một miếng lớn hơn.
Thấy một tảng san hô nhỏ nhô ra từ đống đổ nát có vẻ rất dễ gắp. Không cần Spader phải di chuyển xe, cho cánh tay vươn ra, mình chụp tảng san hô không chút khó khăn. Nhưng khi cố kéo thì cứ như bị ghì lại. Mình bảo:
-Nó chẳng nhúc nhích tí ti nào.
-Để mình dùng sức của xe.
Spader lùi xe, nhưng tảng san hô không hề di động. Anh nhấn thêm ga, máy xe gầm rú, vẫn không ăn thua gì. Spader bảo:
-Có lẽ cậu nên bốc những miếng nho nhỏ trước.
Thình lình tảng san hô bật ra, và cả đống san hô đồ sộ rào rào đổ theo. Hình như một nửa đống đá đó dựa trên tảng san hô nhỏ này và khi tụi mình kéo nó lỏng ra, chẳng khác nào kéo một lá bài xếp dưới đáy một ngôi nhà được dựng bằng những lá bài. Những mảnh mái vòm to lớn đổ nhào về phía hai đứa mình, rơi ầm ầm lên mái buồng lái. Cú va chạm làm tụi mình bị đánh dội lại, quay vòng về một bên. Rồi một mảnh khác đập vào thành xe bên kia, làm chúng mình bị quay qua hướng khác. Cát vần vũ khắp chung quanh, không còn có thể nhìn thấy gì nữa. Với một cú giật nảy lên, xe tải chạm đáy, lật qua một bên. Cùng lúc, hai mảng san hô lớn ầm ầm trút xuống. Hai đứa mình chỉ còn biết nín thở, cầu xin đừng chỗ nào bị thủng, nước sẽ tràn vào mất. Rốt cuộc hai đứa bị lật nghiêng, với một đống mảnh vòm vỡ đè lên trên.
Spader bảo:
-Bốc nhầm rồi!
-Đúng vậy! Không đùa đâu.
Tụi mình không nhúc nhích một lúc lâu, chờ cho cát lắng xuống để có thể nhìn thấy sự thể ra sao. Mình tin hai đứa đã bị ghim dưới đáy thành phố Faar này rồi. Vừa bắt đầu nghĩ đến việc đội quả cầu dưỡng khí vào và rời bỏ xe tải. Thì Spader khởi động được máy. Mình mừng đến run cả người khi thấy cái xe chuyển động. Spader chầm chậm cho xe lùi lại, đống mảnh vỡ của mái vòm ào ào ụp xuống trước mặt tụi mình. Thoát rồi. Spader lấy lại thăng bằng để điều khiển xe, tụi mình lại bồng bềnh nổi lên. Spader bảo:
-Lần này làm việc khoa học hơn một chút, được chứ, anh bạn?
Hừ, vừa phải thôi. Mình lườm hắn rồi bắt đầu quan sát đống đá lù lù trước mặt để lựa chọn “nạn nhân” kế tiếp. Sau những gì xảy ra, rõ ràng công việc này không thể hấp tấp được. Phải bắt đầu từ trên xuống, lựa những mảnh rời không chèn ép nhau. Không thể để cho nó ụp xuống lần nữa. Giống y như trò game Jenga- một game Jenga nguy hiểm thực sự. (game Jenga:một trò chơi rèn luyện kĩ năng thể chất và trí tuệ, gồm 54 khối gỗ chất thành hình tháp. Những người chơi chuyển các khối gỗ thừ tầng thấp bỏ lên trên nóc tháp. Ai làm tòa tháp đổ trước sẽ là người thua.(Nxb))
Vậy là hai đứa mình nhẫn nại, từ từ dọn dẹp đống vòm đổ nát. Những mảnh nhỏ đương nhiên rất dễ, những tảng lớn tốn công sức nhiều hơn. May là ở dưới nước nên chúng nhẹ hơn trên mặt đất nhiều. Nhiều khúc nguyên liệu dày, rộng đã chịu đựng sức ép qua nhiều thế kỉ. Có những tảng lớn hơn cả một chiếc xe hơi. Mình sợ không thể nào kéo nổi, vậy mà chiếc xe tải tí teo này lại hoàn thành nhiệm vụ một cách ngon lành.
Mình không biết tụi mình đã khai quật bao lâu. Chắc phải hàng giờ. Cứ miệt mài với công việc mình, quên khuấy một điều quan trọng nhất: quá muộn để cứu cậu Press và những người kia.
Sau cùng với một cú giật mạnh, một tảng mái vòm được kéo ra, để lộ cửa vào nhà xưởng. Mình la lên:
-Oa!
-Hô hây!
Spader la theo. Không thể tin nổi tụi mình đã làm được chuyện này. Nhưng niềm vui tắt ngấm, vì gần như ngay lập tức, cả hai đều nhớ đến việc phải làm kế tiếp. Hai đứa lo ngại không biết sẽ thấy gì đằng sau cánh cửa kia. Spader bật kêu lên:
-Ui da!
Mình rất ghét hai tiếng “ui da”, chẳng có gì hay ho xảy ra sau tiếng kêu “ui da” cả.
Anh ta chỉ tay lên một đường nứt trên tường, chắc chắn do mảnh mái vòm rơi trúng. Đường nứt toang hoác xuyên thủng tường. Như vậy có nghĩa, một khi nước dâng cao lên tới chỗ tường nứt, sẽ vào ngập nhà chứa xe. Mình chỉ còn lại mỗi một hy vọng: những thợ lặn Faar có bộ đồ da cá và có thể chia sẻ dụng cụ hít thở với cậu Press. Nếu không, khu nhà xưởng này giờ đây chỉ là một nấm mồ.
Spader cho xe từ từ tiến gần cửa. Mình rọi đèn pha, để thấy cánh cửa bẹp dúm. Mong sao nó đừng bị kẹt đến không mở nổi.
Nắm cần điều khiển, mình vừa định cho cánh tay cơ khí vươn tới quá nắm cửa, thì thoáng thấy có vật di động sau kẽ tường nứt. Spader cũng nhìn thấy như mình, nôn nóng bảo:
-Tiếp tục đi.
Phải hết sức bình tĩnh. Chỉ một sơ sẩy là có thể làm sụp bức tường. Từ từ điều chỉnh cánh tay máy tới nắm cửa, mình cố kéo, nhưng cánh cửa không hề chuyển động. Mình bảo Spader.
-Lùi lại.
Tiếng máy xe rú lên, nhưng cánh cửa vẫn bất động. Spader tăng ga vẫn không lay chuyển được cánh cửa. Spader nói:
-Mình húc đại vào, có thể cửa sẽ bung ra.
Rắc!
Spader chưa dứt lời, cánh cửa bật mở. Mình vội buông cần điều khiển và cái xe trôi ngược về sau. Spader kéo thắng cho xe ngừng lại vì sợ va chạm với bất kì thứ gì đằng sau. Mình giục giã:
-Tiến lên mau.
Spader cho xe tiến thẳng tới cánh cửa đã mở. Mình rọi đèn, hy vọng nếu còn ai trong đó thì họ sẽ thấy đường và biết lối ra. Vừa chờ đợi, mình vừa lẩm bẩm năn nỉ:
-Ra đi! Mau lên. Mau đi.
Spader hỏi:
-Tụi mình thấy có gì di chuyển trong đó đúng không?
-Đúng. Mình nghĩ là…Kìa!
Bên trong cánh cửa mở có vật gì đó di động. Mình nín thở. Người sống hay một cái xác trôi?
Rồi một người Faar trong bộ đồ da xanh ló đầu ra khỏi cửa. Một người sống! Anh ta che mắt vì chói đèn, sững sờ nhìn quanh thành phố chìm ngập trong nước. Rồi anh ta đưa tay lên vẫy, đạp chân, bơi lên.
Mình toét miệng cười. Ít ra hai đứa cũng đã cứu được một người. Nhưng còn ai sống sót nữa không? Cậu mình sống chết ra sao?
Lần lượt từng người Faar trong bộ đồ da bơi ra khỏi cửa. Nhìn thấy mà ớn. Trông họ như những con ma xanh lè đang bồng bềnh chui ra từ trong mộ. Ồ không. Đây đâu phải nấm mồ. Ngôi nhà này đã cứu họ khỏi bị đè nát và chết chìm, hoặc chết chìm rồi mới bị đè nát. Hoàn toàn không là nấm mồ, mà là con thuyền cứu sinh của họ.
Mình ngong ngóng chờ cậu Press. Vì cậu mình không có quả cầu dưỡng khí, nên mình hy vọng thấy ông xuất hiện – sử dụng chung ống hít thở với một người Faar. Nhưng sau khi đếm tới mười bốn người, mình vẫn chẳng thấy cậu đâu. Mình bắt đầu căng thẳng trở lại. Có lẽ nào tất cả người Faar đều sống sót nhờ có bộ đồ bơi, để mặc cậu mình phải chết vì không có dụng cụ nào dưới nước? Thật bất công! Không còn ai khác chui ra nữa! Mình quyết định đội quả cầu dưỡng khí, kiếm cách ra khỏi xa để đi tìm cậu Press thì có tiếng gõ vào vòm xe. Quay sang phải, mình nhảy dựng lên:
-Aaaa!
Một người Faar đang dí sát mặt vào lớp kính của mái vòm. Lớp da xanh lè phủ kín đầu làm mình phát hoảng. Cứ hình dung người Nhện ra sao , thì người Faar trong bộ da cá y như vậy, y như một con cóc.
Gã này bám vào vòm xe, chỉ trỏ. Spader hỏi:
-Hắn muốn gì vậy?
-Hắn muốn bảo chúng mình chuyện gì đó.
Gã Faar vẫn tiếp tục chỉ trỏ vào cái gì đó trong xe, phía sau đầu mình. Quay lại, mình thấy móc sau ghế mình và ghế Spader là hai bộ tai nghe. Nhìn gã người Faar, mình chỉ bộ tai nghe. Hắn gật rối rít.
Cả mình và Spader đều nhún vai, đeo hai bộ tai nghe lớn, rồi nhìn anh chàng kia. Một giọng nói quen thuộc cất lên:
-Làm gì mà lâu dữ vậy?
Cậu Press.
-Oa! Đúng rồi! Hô hây hô!
Hai đứa mình mừng rỡ la lên như được bay lên cung trăng. Chắc là người Faar có bộ đồ da dự phòng trong xưởng. Cậu Press hỏi:
-Sao hai đứa lại gặp xe tải này?
Mình nói:
-Chuyện dài lắm.
Cậu hỏi tiếp:
-Chuyện tệ thế nào?
-Saint Dane bắn vỡ một mảng mái vòm. Thành phố tràn ngập nước. Nhưng mọi người đã kịp di tản. Cho đến lúc này, theo cháu biết, chỉ có một tổn thất là ông lão trong hội đồng thành phố bị chết. Những xe tải còn lại sao rồi cậu? Hạ thủy được hết không?
-Không. Tất cả vẫn còn trong đó. Các cửa mở ra biển đều đã bị chôn vùi.
Quả là một tin khủng khiếp. Những nông trại dưới nước của Cloral hết đường cứu chữa. Saint Dane vẫn nắm phần thắng. Spader bảo:
-Ra khỏi đây thôi. Ông Press tìm cách bám theo, để bọn này kéo đi.
Cậu Press không thể vào xe, vì chúng mình đang ở trong nước.Cậu bám vào một điểm trên vòm mái. Mình cảnh giác:
-Cậu coi chừng, đồ đạc nổi lềnh bềnh khắp chung quanh đó.
Spader khởi động, hướng mũi xe lên và chúng mình bắt đầu rời thành phố Faar lần cuối. Xe vượt lên từ từ, để cậu Press không bị tuột tay. Hơn nữa cũng không còn gì phải vội vàng. Trong thời gian đó, mình kể lại với cậu tất cả những gì xảy ra từ lúc hai cậu cháu chia tay. Sự thật cay đắng làm cậu cũng bàng hoàng như mình. Cậu cháu mình đã hoàn toàn thất bại. Nông trại vẫn tiếp tục sản sinh hoa màu độc hại, Faar bị tàn phá, và Cloral đang trên bờ vực hỗn loạn. Thậm chí, nếu trên kia Yenza chiến thắng Saint Dane, cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Tổn thất đã xảy ra rồi.
Cậu cháu mình và Spader im lặng trong suốt chặng đường đi lên mặt nước. Mình muốn được nhìn lại Faar, cái thành phố đã chết trong khi đang cố gắng cứu vớt Cloral. Chương cuối của huyền thoại về một thành phố mất tích là một chương bi thảm. Bi thảm nhất là cụ Abador khốn khổ, vị chủ tịch hội thành phố Faar, đã chết trong khi cố gắng hoàn thành định mệnh. Dù “lộ diện” là gì, nó cũng sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Nó sẽ lại trở thành một bí ẩn nữa chưa được giải đáp của huyền thoại.
Ngay lúc đó, mình chợt nảy ra một ý:
-Ngừng lại.
-Sao?
-Ngừng lại ngay.
Spader ngừng xe. Chúng mình lơ lửng trong nước. Cậu Press hỏi:
-Chuyện gì vậy, Booby?
-Thành phố Faar đã chết. Chúng ta không thể làm gì để cứu nó được nữa. Chúng ta cũng không thể đưa những xe tải kia đi cứu các nông trại, đúng không?
Spader nói:
-Đúng. Tất cả đã vượt khỏi tầm tay của chúng ta. Nhưng anh bạn có ý kiến gì?
-Ý mình là chúng ta không còn gì để mất.
Cậu Press chất vấn:
-Cháu định triết lý, hay muốn nói gì khác nữa?
-Cháu nghĩ chúng ta nên làm cho trót. Chúng ta hoàn tất số phận của Faar.
-Nghĩa là…?
-Lộ diện. Cháu nói là: Chúng ta nên hoàn tất những gì cụ Abador đã không thể làm.
-Nhưng, thậm chí, chúng ta không hề biết chuyện đó là gì. Chính cháu bảo rất có thể đó là sự tự hủy mà.
-Thì sao, thưa cậu? Nếu đó là cách người dân Faar mong muốn, cháu nghĩ họ xứng đáng được kết thúc mọi thứ theo cách họ đã sắp đặt. Chúng ta chẳng có thể làm gì nguy hại cho Cloral hơn nữa, đúng thế không? Cụ Abador đã nói, họ đã sửa soạn cho giây phút này từ nhiều thế hệ trước. Sao nỡ từ chối ước nguyện của họ?
Mình nhìn Spader chờ nghe ý kiến, nhưng anh ta chỉ nhún vai, bảo:
-Tại sao không nhỉ?
Mình nhìn cậu Press bên ngoài xe, nhưng với lớp da xanh phủ kín mặt, không thể nào biết được thái độ của ông. Ông hỏi mình:
-Cháu biết cách làm chứ?
-Cháu nghĩ vậy.
-Vậy thì… cháu nói đúng. Chúng ta chẳng còn gì để mất. Hãy làm đi.
Mình bảo Spader:
-Trở lại Vòng tròn Hội đồng đi.
Spader nổ máy. Mấy phút sau chúng mình đã lại lơ lửng trên sàn phòng họp, nhìn xuống bàn tay cụ Abador buồn thảm vươn ra chừng một mét. Mình lẩm bẩm cùng ông:
-Cụ ơi, chắc cụ không thể biết chuyện này. Nhưng chúng cháu sắp hoàn tất công việc thay cụ đây.
Cậu Press hỏi:
-Cậu phải làm gì?
-Cậu thấy cái đèn vàng đang nhấp nháy kia chứ?
-Thấy.
-Còn ba cần điều khiển bằng pha lê nữa. Một trong ba cần đó chắc chắn phải là chốt điều khiển để…lộ diện.
-Được rồi, nhưng cái nào?
-Để cháu đoán… đông, tây, nam, bắc…Cháu thiên về bắc hơn.
-Đại tài!
Cậu Press phì cười chọc ghẹo, rồi bơi tới bảng điều khiển.
Ông nhìn ba núm xanh, đỏ, trắng. Đầu tiên, ông bấm màu xanh. Thanh pha lê xanh bừng sáng, đèn vàng hết nhấp nháy.
Mình nói ngay:
-Chắc đó là núm tắt còi báo động.
Còn lại hai lựa chọn. Nhưng mình thấy hình như thành màu trắng đã được ấn xuống.
-Cháu nghĩ thành pha lê trắng là để nâng và hạ bảng điều khiển. Chắc chắn là thanh màu đỏ rồi.
-Này thì màu đỏ.
Cậu Press vừa nói vừa đặt tay lên cần màu đỏ, rồi nhìn lại mình. Mình gật đầu. Cậu Press nhấn nút.
Và ngay lúc đó mọi chuyện thật sự bắt đầu.
Trước hết, thanh pha lê đỏ sáng rực lên. Đúng như mình nghĩ. Tiếp theo, chung quanh rền rền một âm thanh nho nhỏ rồi lớn dần. Nghe giống như một cỗ máy khổng lồ đang khởi động. Lòng núi sôi lên ùng ục. Sóng nước chao đảo cái xe tải của chúng mình.
Cậu Press phóng người trở lại, nắm lấy thành xe:
-Tới lúc chuồn gấp khỏi đây là vừa rồi.
Spader la lớn:
-Nắm chắc nghe.
Anh nhấn ga cho xe phóng trở lên. Âm thanh kỳ lạ càng lớn hơn. Chiếc xe tải bị xô đẩy mạnh tới nỗi hai hàm răng mình va vào nhau lộp cộp. Spader gào to:
-Không sao chứ, ông Press?
-Mau ra khỏi đây đi!
Cậu Press gào lại. Rồi mình nghe như có tiếng rạn nứt. Nhưng là một âm thanh răng rắc dàn trải rất lớn rộng. Spader kêu lên:
-Ui da!
Giời ạ! Lại ui da! Mình rất ghét “ui da”!
Spader đang trợn mắt ngước nhìn. Mình nhìn lên theo. Tụi mình đã gần tới lỗ hổng của vòm mái một cách an toàn. Nhưng đó không phải là nguyên nhân để “ui da”. Vấn đề gay go là phần còn lại của mái vòm đang rạn nứt. Tiếng dội ầm ầm quá mạnh trong nước làm mặt mái vòm nứt nẻ. Nhưng không chỉ một mảng như lần trước, lần này toàn thể mái sắp tan ra từng mảnh. Spader la lên:
-Vỡ đến nơi rồi.
-Tiến ngay vào dưới lỗ hổng.
Mình la lại. Vì theo mình, chỉ ở ngay dưới lỗ hổng đó thì khi tất cả những mảnh vỡ ào ào đổ xuống, sẽ chỉ rơi xuống chung quanh.
Spader thông báo:
-Tôi tăng tốc đây!
Cậu Press đáp:
-Cậu không sao đâu. Đi!
Mình tắt đèn vì không cần thiết nữa, phải dành năng lượng tăng tốc cho xe. Rồi tụi mình cũng kịp lên tới lớp nước đầy rác trôi nổi. Đủ thứ trên đời lại rầm rầm va đập vào mui, nhưng mình không lo kính vỡ. Đạn đại bác dưới nước của hải tặc còn không đập vỡ nổi nó, thì đống rác trôi kia nhằm nhò gì. Mình chỉ sợ có vật gì đập trúng cậu Press thôi. Spader hét lên:
-Thành công rồi!
Một giây sau, chúng mình đã vượt qua lỗ hổng và tiến vào vùng sáng của đại dương bao la. Không thể tin được, mái vòm vẫn đứng yên. Nhưng tụi mình vẫn chưa yên thân. Bên ngoài mái vòm, âm thanh gầm rú của cỗ máy thậm chí còn khủng khiếp hơn. Nước chuyển động như hóa rồ. Còn nữa: chung quanh chúng mình, trong chu vi mái vòm, những tia nước khổng lồ phùn phụt phun lên. Cậu Press la lớn:
-Đi tiếp đi!
Spader nhấn ga, cho xe vọt tới. Tới đâu cũng được, miễn là thoát khỏi đây nhanh chừng nào tốt chừng ấy. Những tia nước phun lên khắp nơi quanh chúng mình. Hình như có những đường nứt từ sâu bên dưới đẩy sức ép lên. Không cách gì tránh khỏi những tia nước bắn trúng và quay tít chúng mình như trong lòng máy giặt.
Spader gọi:
-Ông Press, có sao không?
-Đừng nói, lo lái đi.
Cậu Press quát lên.
Sau cùng cũng vượt qua được vùng nguy hiểm, Spader lại có thể điều khiển xe trong dòng nước phẳng lặng. Chỉ trong mấy giây, từ vùng nước quay như chong chóng, chúng mình lại bập bềnh êm ả như đang ở trong bồn tắm. Cảm giác thật lạ kỳ.
Spader bảo:
-Thế là nhộn xong rồi nhé!
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc. Dù chúng mình đã ra khỏi vùng náo động, tiếng máy – thật ra mình không chắc đó là tiếng gì – gầm rú càng hung hãn hơn. Những tia nước khổng lồ thình lình phụt tắt.
Thế rồi, bọn mình nghe thấy tiếng răng rắc đến rợn người. Spader thét lên:
-Mái vòm đang sụp xuống!
Ba cậu cháu cùng nhìn ngược xuống rặng san hô, chờ mái vòm đổ. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Nó nhô lên! Thật mà, cái mái khổng lồ đó đang phồng lên. Spader khiếp đảm thì thào:
-Không thể tin được!
Phải tin thôi.
Chỉ một thoáng sau, mình thấy hình như có một thứ gì đó từ dưới đẩy mái vòm lên. Và… đó chính là đỉnh của ngọn núi Faar! Trong thoáng giây sững sờ đó, mình chợt hiểu rõ “xuất đầu lộ diện” nghĩa là gì. Khi cụ Abador và hội đồng tranh luận nên lộ diện hay tiếp tục ẩn cư, ý họ không phải là tự hủy. Họ bàn về vấn đề hòa nhập trở lại vào thế giới. Đúng là như vậy. Tất cả những gì chuẩn bị từ nhiều thế kỷ, là để đẩy Thành Phố Faar Mất Tích trở lên mặt nước.
Ba người mình bàng hoàng nhìn ngọt núi Faar vượt qua mái vòm rời rụng, tiếp tục vươn lên. May thay, một trong ba người mình vẫn đủ sáng suốt để mà suy tính. Cậu Press bảo:
-Núi Faar lớn khiếp lắm, ở đây chưa an toàn đâu.
Đúng vậy, nếu núi cứ tiếp tục vươn lên, vị trí của chúng mình vẫn còn quá gần vùng nguy hiểm. Spader nhấn ga, la lên:
-Vọt khỏi đây thôi.
Trong khi xe phóng đi, mình ngoái nhìn lại. Núi vẫn tiếp tục vươn qua mái vòm tan nát. Chỉ chốc lát nữa thôi, ngọn núi sẽ đội vỡ mặt biển. Một cảnh tượng kinh hoàng… mà bọn mình lại chưa vào được vùng an toàn. Bỗng Spader nhìn lướt qua các thiết bị xe, lên tiếng:
-Có vấn đề rồi.
-Sao?
-Xe không di chuyển.
Chính cái sức mạnh nào đó đang đẩy thành phố này lên đã níu chúng mình lại, cứ như chúng mình đang chạy ngược chiều một dòng chảy cực kỳ dũng mãnh. Mình gào lên với Spader:
-Nhấn hết ga đi!
-Đang cố đây, nhưng vẫn bị kéo ngược về phía sau.
Spader rồ ga hết cỡ, nhưng không ăn thua. Tụi mình đang bị hút ngược về quả núi, như bị hút vào một vùng nước xoáy. Nhưng, thình lình, tất cả đều đảo lộn. Chẳng hiểu có phải vì lực trồi lên của núi lúc nãy mạnh hơn lực kéo của bộ máy đang đẩy nó lên không, nhưng mới giây trước tụi mình đang bị kéo ngược, bỗng được một con nước triều đẩy tới. Cái xe tải phóng đi nhanh hơn cả tốc lực thật của nó.
Con sóng ngầm này kéo dài cả phút, rồi Spader mới điều khiển cho xe giảm tốc được. Spader thông báo:
-Tụi mình nhoi lên được rồi đây.
Một lát sau, tụi mình đã lên khỏi mặt nước. Mình mở ngay mui xe, nhoài người ra kéo cậu Press lên. Ông mệt lả, nhưng an toàn. Lột bỏ lớp da xanh trên mặt, cậu Press nhìn mình, cười nói:
-Cháu chắc là cái núm màu đỏ chứ?
Mình phì cười. Ôi! Cậu mình tuyệt thật.
Đúng lúc đó một âm thanh vang lên, như tiếng động của một con cá voi nhô lên khỏi mặt nước. Nhưng, tất nhiên, không phải cá voi. Đó là núi Faar. Spader leo lên mui xe với cậu cháu mình. Cả ba lặng ngắm quang cảnh diệu kì trước mắt.
Quả núi đang từ từ nhoi lên từ dưới nước. Không thể nào tin nổi, vậy mà sự thật hiển nhiên đang xuất hiện trước mặt mình. Mình đang ở xa đủ để an toàn, nhưng vẫn đủ gần để thấy từng chi tiết. Khi núi đang cao hơn, những ngôi nhà bằng đá cẩm thạch cùng những con đường cũng hiện ra. Từ từ, thành phố từng ẩn mình suốt mấy trăm năm lại phơi mình dưới ánh mặt trời.
Spader kêu lên:
-Nhìn kìa.
Cậu cháu mình quay lại. Những cái đầu màu xanh nhấp nhô khắp mặt biển. Người dân Faar đang tiến lại, để chứng kiến ngôi nhà của họ tái sinh. Chung quanh tụi mình rải rác hàng mấy trăm người. Tất cả đều lột bỏ lớp da xanh phủ đầu để nhìn thật rõ quang cảnh nhiệm màu này.
Núi Faar vẫn tiếp tục dâng cao. Càng lên cao càng to lớn. Mình bắt đầu cho rằng, tụi mình vẫn đang ở vị trí quá gần. Nếu núi cứ lên cao mãi, chắc chắn tụi mình bị nâng lên theo.Lúc này núi đã sừng sững trên đầu mình. Rồi từ dưới nước, nhô lên khu nhà xưởng – con tàu cứu sinh của cậu Press và những người dân Faar dũng cảm.
Mình chợt khấp khởi mừng: nhà xưởng nổi lên, cũng có nghĩa nó đem theo cả những chiếc xe tải. Giờ thì có thể kéo xe ra khỏi nhà xưởng để thi hành nhiệm vụ. Không thể tin được! Vẫn còn cơ hội để cứu các nông trại dưới nước.
Với cái rùng mình sau cùng, núi Faar ngừng chuyển động. Một đợt sóng cuối dội qua chúng mình – bọn mình cưỡi lên rồi vượt qua nó. Rồi tất cả đều phẳng lặng. Đứng trên chiếc xe tải bồng bềnh, ba cậu cháu sững sờ nhìn thành phố trên hòn đảo khổng lồ.
Chung quanh mình, người dân Faar cất tiếng hoan hô rầm rầm. Họ ôm lấy nhau mà la hét, khóc cười. Từ mất mát tất cả, họ đang bước vào một cuộc đời mới trên Cloral. Họ đang đón mừng định mệnh mới dành cho họ.
Mình không thể nào không nghĩ tới cụ già Abador. Mong sao cụ biết được những gì đang xảy ra. Có thể không phải do chính tay cụ làm Faar sống lại, nhưng rõ ràng là nhờ vào tinh thần của cụ.
Còn một sự kiện đáng ngạc nhiên hơn nữa: trước mắt mình là mảnh đất khô ráo độc nhất của toàn bộ lãnh địa Cloral. Nói theo kiểu Saint Dane: “Không tệ lắm cho công việc của một buổi chiều, đúng không?”
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@Tiamol type)
Lặn xuống Faar không hoàn toàn giống lặn xuống một nơi xa lạ. Vì tụi mình vừa ra khỏi đó mà. Nhưng bảo sự vật không thay đổi bao nhiêu là hoàn toàn không đúng sự thật. Chúng mình cũng đã có phần thông thạo đường lối của thành phố này, nhưng bây giờ chẳng khác nào liều lĩnh tiến vào một con tàu khổng lồ bị đánh đắm. Nước đã tràn ngập thành phố, tất nhiên sẽ có đủ thứ trên đời trôi nổi chung quanh.
Tuy nhiên hai đứa mình không còn chọn lựa nào khác nữa. Vì hàng chục người dân Faar và cậu Press có thể vẫn sống sót dưới đó. Phải thử liều một phen.
Spader lái xe tải tiến lại vỉa san hô từng là mái vòm của Faar. Anh lái nhẹ nhàng chậm rãi dưới mức cần thiết để thật rành rẽ với cách điều khiển cỗ máy. Rất sáng suốt. Vì tập lái xe tải cho thuần thục trong lòng đại dương thông thoáng này, hơn là bị lúng túng khi xuống tới độ sâu tăm tối, đục ngầu bên dưới.
Gần tới vỉa san hô, mình đảo mắt tìm lỗ hổng Saint Dane đã bắn phá: đây sẽ là cửa ngõ cho hai đứa mình vào thành phố. Cũng không khó tìm ra. Những đường song song xoi lõm mặt san hô như tấm bản đồ chỉ đường - chắc là do khối nước khổng lồ tạo ra khi bị hút vào lỗ hổng. Hai đứa mình theo lối đó.
Chỉ vài giây sau, mình đã thấy mục tiêu. Lỗ hổng khổng lồ nham nhở như một cái sẹo đen trên mặt tảng san hô. Càng lại gần, lỗ hổng đó càng lớn hơn so với lúc mình nhìn nó từ dưới lòng thành phố. Spader tắt máy ngay sát mí lỗ hổng. Hai đứa lửng lơ ở đó, lặng lẽ nhìn sự tổn thất do Saint Dane gây ra. Rồi, mình thấy có cái gì đó bập bềnh nổi lên từ bên dưới. Chính xác là một cái áo trắng rách tả tơi-cái áo chùng mà người dân Faar vẫn mặc. Mảnh áo trắng cuốn theo dòng nước, trông như một linh hồn đơn độc đang mãi mãi rời xa thành phố.
-Pendragon, mình cũng nóng lòng muốn cứu họ lên như cậu. Nhưng phải sáng suốt tìm cách kéo cả đống nhộn nhạo dưới đó ra trước đã.
-Mình hiểu.
Spader cho cái xe tải nhỏ phóng tới, và tụi mình lượn lờ ngay chính giữa lỗ hổng đen ngòm. Anh ta nhìn mình. Mình gật đầu.
-Đi thôi!
Spader hô, vặn một nút trên bảng điều khiển và chúng mình bắt đầu chìm thẳng xuống. Từ lòng đại dương xanh ngắt sáng sủa, chúng mình đang rơi xuống ngôi mộ tối tăm của thành phố chìm ngập dưới nước. Đầu tiên, tụi mình chìm qua lớp áo quần, sách vở - và tất cả những gì không được ràng buộc của thành phố - trôi dạt khắp nơi. Những vật phế thải này va chạm rầm rầm vào xe tải. Mình chằng muốn gọi những thứ này là đồ phế thải tý nào, vì mới đây thôi nó còn là tài sản của ai đó. Mình trôi qua rất nhiều quần áo, chén đĩa, thậm chí còn thấy một con búp bê nho nhỏ, chắc của em bé nào đã phải bỏ lại. Con búp bê làm tim mình thắt lại. Mình nhớ em gái bé nhỏ Shannon của mình quá.
Chẳng bao lâu, chung quanh trở nên tối tới nỗi mình mất hết phương hướng: chẳng hiểu đang lên hay xuống, tiến hay lùi. Spader lên tiếng:
-Phải có chút ánh sáng.
Đó là điều quan trọng. Chúng mình còn phải xuống sâu hơn nữa mới tới đỉnh núi Faar. Nhưng từ giờ cho tới lúc đó mà không có ánh sáng, chắc chắn tụi mình sẽ tan thây khi cái xe tải này va vào đỉnh núi. Spader thăm dò bảng kiểm soát, lẩm bẩm:
-Thử cái này coi.
Anh ta vặn cái núm, lập tức một loạt đèn sáng lên dưới mái vòm của buồng lái. Không phải đèn pha nên không sáng lắm, nhưng cũng đủ để thấy mấy mét chung quanh, ít ra bây giờ tụi mình sẽ nhìn ra được nếu sắp va phải thứ gì. Mình nhìn sang bên phải, và…
-AAAA!
Mình thét lên, suýt ngã vào lòng Spader.
Đó là một trong những bức chân dung treo dọc hành lang dẫn vào Vòng tròn Hội đồng thành phố Faar. Mình trừng trừng nhìn con người nghiêm nghị đang nhìn thẳng lại mình đầy vẻ khắc nghiệt.
Spader bảo:
-Cứ như đang lặn qua một bãi rác dưới nước.
-Như một bãi tha ma thì đúng hơn.
Bức chân dung trôi đi chỗ khác, làm mình bình tĩnh lại. Spader thử một núm khác, thêm một ngọt đèn bật sáng. Đèn này gắn bên ngoài buồng lái. Đúng là ngọn đèn pha mà hai đứa đang cần. Tuyệt vời! Spader bảo mình:
-Thử cái núm kia coi.
Ngay bên phải mình, có hai núm như cần điều khiển của trò chơi video game. Mình di động nút nhỏ hơn. Chính xác. Đèn pha bên ngoài cũng di chuyển theo. Tụi mình thấy đường rồi! Spader lại nói:
-Để xem phải đi theo hướng nào đây.
Tụi mình chỉ nhìn thấy những gì đèn pha chiếu sáng, xa hơn nữa thì toàn tối thui. Mình điều chỉnh cho đèn rọi xa hơn. Hình ảnh đầu tiên mình thấy chính là đỉnh núi Faar. Nó hiện ra xa xa như một đỉnh núi ma. Trông phát khiếp. May mà nước trong. Mình cứ nghĩ là cát sẽ cuộn lên chứ, nhưng hóa ra không tệ vậy. Kể cả những đồ phế thải cũng đã thưa thớt. Hầu hết những thứ có thể nổi được đã rút lên trên mặt nước. Tụi mình đang di chuyển ở bên dưới bãi rác rến.
-Đi tiếp thôi!
Spader nói và cho xe lặn sâu hơn. Nhờ có ánh sáng, tụi mình đã có thể xác định được hướng đi. Mũi xe tải chúc xuống, để đèn rọi sáng trước mắt giúp chúng mình không bị va chạm vào bất cứ vật gì nữa. Chúng mình xuống theo đường xoắn ốc, như vậy mới có thể hạ chính xác đúng điểm.
Chỉ sang trái, mình nói:
-Mình muốn nhìn một thứ.
Spader lái theo hướng tay mình chỉ. Chốc sau, đèn giữa quét qua mặt sàn đá từng là Vòng tròn Hội đồng. Như trước đó mình đã tả, mái vòm cẩm thạch đã bị phá vỡ khi nước tràn qua mái vòm của Faar. Giờ đây nó bị nghiêng sang một bên, che phủ nửa mặt sàn phòng họp. Biểu tượng hình tròn của Faar tan thành hai mảnh nằm trên sàn. Còn tượng trưng cho điều gì nữa đây? Hầu hết cột trụ đá vẫn bao quanh mặt sàn, nhưng chúng không còn phải đỡ bất cứ thứ gì nữa. Một vài cột trụ đổ chồng lên nhau.
-Gần chút nữa đi.
Mình yêu cầu và Spader hạ xuống thêm để hai đứa nhìn được rõ hơn.
Khi chỉ còn cách mặt sàn bên dưới mấy mét, mình chỉnh đèn xuống mặt sàn đổ nát, và rồi… mình nhìn thấy điều mình đang tìm kiếm – mà trong lòng luôn hy vọng đừng bao giờ phải thấy cảnh này. Cái bệ có bốn thanh điều khiển bằng pha lê đã đổ, nhưng vẫn còn hoạt động, vì cần pha lê vàng vẫn đang nhấp nháy. Ngay lúc này đây, tiếng còi báo động di tản vẫn vang lên. Nhưng đó không phải là điều mình tìm kiếm.
-Ôi! Không!
Spader đau xót kêu lên. Anh ta cũng vừa nhìn thấy điều mình đã thấy. Dưới mái vòm đổ, một cánh tay đang vươn ra. Trong thâm tâm, mình biết chắc đó là cụ già Abador. Ông lão đã bám vị trí cho đến phút cuối cùng và chết khi mái vòm sụp xuống. Dường như trong khoảnh khắc sau cùng, ông đã vươn tay với bảng kiểm soát để ráng sức “lộ diện” một cách tuyệt vọng. Nhưng ông cụ đã thất bại. Tất nhiên, cái chết của cụ già dũng cảm này đã đủ là một thảm kịch rồi, nhưng mình không chịu nổi ý nghĩ: ông cụ đã chết trong khi biết là đã bị thất bại. Ước chi cụ được biết là người dân Faar đã di tản an toàn.
Giọng đầy kính trọng, Spader thì thầm bảo mình:
-Chúng ta đi thôi.
Mình gật. Spader quay mũi xe, tiếp tục chạy xuống thấp để vào thành phố. Suốt dọc đường đi xuống, mình giữ đèn rọi phía trước để tránh mọi nguy hiểm. Chúng mình lướt qua những hình ảnh quen thuộc: những đường mòn tụi mình từng bước qua, lối vào đường hầm thoát hiểm và tất cả những con đường nhỏ đi sâu vào lòng núi Faar. Cho đến lúc này áp lực nước vẫn chưa gây thiệt hại lớn nào cho thành phố. Những ngôi nhà dường như còn nguyên vẹn. Những con đường chưa bị cuốn trôi. Đây là một dấu hiệu tốt, vì nếu những ngôi nhà lớn bằng đá cẩm thạch đổ ụp xuống khu nhà xưởng chứa xe tải, thì cuộc giải cứu này coi như chấm dứt trước khi tới nơi.
Mình thoáng có cảm giác như đang trong một quả cầu tuyết, chỉ cần lắc mạnh, đủ tạo nên giông bão. Chẳng hiểu bao lâu nữa những hình ảnh này sẽ tiêu tan vì bị xói mòn. Rồi đây thành phố sẽ trở thành cát bụi, nhưng ngay lúc này nó vẫn còn nguyên vẹn. Thật khó tin, chỉ mới đây thôi, nơi này còn khô ráo rộn rịp bóng người.
Spader thông báo:
-Tới rồi.
Chúng mình tiến gần nhà xưởng. Mình hồi hộp khi thấy tòa nhà vẫn như lần sau cùng mình nhìn thấy: chưa bị sụp đổ dưới trọng lực của nước. Ngoài đống mảnh mái vòm ngay trước lối vào, không có gì khác rơi xuống đó cản trở đường vào của mình. Vấn đề bây giờ là, liệu cánh tay cơ khí có dẹp được đống đổ nát kia không.
Spader hạ xe tải xuống con đường mà tụi mình mới chạy qua đây không lâu. Tụi mình đáp nhẹ nhàng tới mức chỉ làm vấy lên một chút cát. Spader bảo:
-Thử đi, anh bạn.
Biết Spader nhắc tới cánh tay cơ khí, mình xoay cần điều khiển bên phải. Tiếng máy vang lên, chứng tỏ cánh tay cơ khí đã khởi động. Cánh tay là một ống dài màu trắng có bốn khớp nối nên dễ dàng di chuyển mọi hướng. Đầu ống là một bàn tay máy lớn màu trắng, có ba ngón thường và một ngón cái. Chỉ cần xoay cần điều khiển là cánh tay chuyển động, nhưng phải mất nửa phút mình mới hiểu ra cách vận hành nó. Sau cùng, mình khám phá ra, kéo cái cò trên cần điều khiển, bàn tay sẽ nắm lại. Mình điều khiển cho cánh tay ra phía trước Spader, thả cái cò trên cần điều khiển để bàn tay xòe ra, và vẫy vẫy anh ta. Spader phì cười:
-Khá lắm, chắc cậu sẽ giải quyết được cái ụ kia.
Mình đã sẵn sang cho vụ “khai quật”.
Spader nhè nhẹ cho xe tải lên cao, ngay phía trên đống san hô trước lối vào. Anh nói:
-Từ từ thôi. Mỗi lần cậu gắp được một mảnh, mình sẽ lùi lại. Cố gắng không để cát bụi mù lên, nếu không tụi mình sẽ khỏi nhìn thấy cái gì luôn.
Mình xoa xoa hai tay, nắm cần điều khiển, thử lần thứ nhất. Cánh tay cơ khí vươn dài tới một mảnh nhỏ. Mình siết cò cần điều khiển, bàn tay mình nắm lại. Mình nâng mảnh san hô lên, thả sang một bên.
-Ngon ơ ha!
Spader thốt lên, cứ như anh tưởng là mọi chuyện sẽ không dễ xơi như thế. Mình tự tin bảo Sapder:
-Để mình thử một miếng lớn hơn.
Thấy một tảng san hô nhỏ nhô ra từ đống đổ nát có vẻ rất dễ gắp. Không cần Spader phải di chuyển xe, cho cánh tay vươn ra, mình chụp tảng san hô không chút khó khăn. Nhưng khi cố kéo thì cứ như bị ghì lại. Mình bảo:
-Nó chẳng nhúc nhích tí ti nào.
-Để mình dùng sức của xe.
Spader lùi xe, nhưng tảng san hô không hề di động. Anh nhấn thêm ga, máy xe gầm rú, vẫn không ăn thua gì. Spader bảo:
-Có lẽ cậu nên bốc những miếng nho nhỏ trước.
Thình lình tảng san hô bật ra, và cả đống san hô đồ sộ rào rào đổ theo. Hình như một nửa đống đá đó dựa trên tảng san hô nhỏ này và khi tụi mình kéo nó lỏng ra, chẳng khác nào kéo một lá bài xếp dưới đáy một ngôi nhà được dựng bằng những lá bài. Những mảnh mái vòm to lớn đổ nhào về phía hai đứa mình, rơi ầm ầm lên mái buồng lái. Cú va chạm làm tụi mình bị đánh dội lại, quay vòng về một bên. Rồi một mảnh khác đập vào thành xe bên kia, làm chúng mình bị quay qua hướng khác. Cát vần vũ khắp chung quanh, không còn có thể nhìn thấy gì nữa. Với một cú giật nảy lên, xe tải chạm đáy, lật qua một bên. Cùng lúc, hai mảng san hô lớn ầm ầm trút xuống. Hai đứa mình chỉ còn biết nín thở, cầu xin đừng chỗ nào bị thủng, nước sẽ tràn vào mất. Rốt cuộc hai đứa bị lật nghiêng, với một đống mảnh vòm vỡ đè lên trên.
Spader bảo:
-Bốc nhầm rồi!
-Đúng vậy! Không đùa đâu.
Tụi mình không nhúc nhích một lúc lâu, chờ cho cát lắng xuống để có thể nhìn thấy sự thể ra sao. Mình tin hai đứa đã bị ghim dưới đáy thành phố Faar này rồi. Vừa bắt đầu nghĩ đến việc đội quả cầu dưỡng khí vào và rời bỏ xe tải. Thì Spader khởi động được máy. Mình mừng đến run cả người khi thấy cái xe chuyển động. Spader chầm chậm cho xe lùi lại, đống mảnh vỡ của mái vòm ào ào ụp xuống trước mặt tụi mình. Thoát rồi. Spader lấy lại thăng bằng để điều khiển xe, tụi mình lại bồng bềnh nổi lên. Spader bảo:
-Lần này làm việc khoa học hơn một chút, được chứ, anh bạn?
Hừ, vừa phải thôi. Mình lườm hắn rồi bắt đầu quan sát đống đá lù lù trước mặt để lựa chọn “nạn nhân” kế tiếp. Sau những gì xảy ra, rõ ràng công việc này không thể hấp tấp được. Phải bắt đầu từ trên xuống, lựa những mảnh rời không chèn ép nhau. Không thể để cho nó ụp xuống lần nữa. Giống y như trò game Jenga- một game Jenga nguy hiểm thực sự. (game Jenga:một trò chơi rèn luyện kĩ năng thể chất và trí tuệ, gồm 54 khối gỗ chất thành hình tháp. Những người chơi chuyển các khối gỗ thừ tầng thấp bỏ lên trên nóc tháp. Ai làm tòa tháp đổ trước sẽ là người thua.(Nxb))
Vậy là hai đứa mình nhẫn nại, từ từ dọn dẹp đống vòm đổ nát. Những mảnh nhỏ đương nhiên rất dễ, những tảng lớn tốn công sức nhiều hơn. May là ở dưới nước nên chúng nhẹ hơn trên mặt đất nhiều. Nhiều khúc nguyên liệu dày, rộng đã chịu đựng sức ép qua nhiều thế kỉ. Có những tảng lớn hơn cả một chiếc xe hơi. Mình sợ không thể nào kéo nổi, vậy mà chiếc xe tải tí teo này lại hoàn thành nhiệm vụ một cách ngon lành.
Mình không biết tụi mình đã khai quật bao lâu. Chắc phải hàng giờ. Cứ miệt mài với công việc mình, quên khuấy một điều quan trọng nhất: quá muộn để cứu cậu Press và những người kia.
Sau cùng với một cú giật mạnh, một tảng mái vòm được kéo ra, để lộ cửa vào nhà xưởng. Mình la lên:
-Oa!
-Hô hây!
Spader la theo. Không thể tin nổi tụi mình đã làm được chuyện này. Nhưng niềm vui tắt ngấm, vì gần như ngay lập tức, cả hai đều nhớ đến việc phải làm kế tiếp. Hai đứa lo ngại không biết sẽ thấy gì đằng sau cánh cửa kia. Spader bật kêu lên:
-Ui da!
Mình rất ghét hai tiếng “ui da”, chẳng có gì hay ho xảy ra sau tiếng kêu “ui da” cả.
Anh ta chỉ tay lên một đường nứt trên tường, chắc chắn do mảnh mái vòm rơi trúng. Đường nứt toang hoác xuyên thủng tường. Như vậy có nghĩa, một khi nước dâng cao lên tới chỗ tường nứt, sẽ vào ngập nhà chứa xe. Mình chỉ còn lại mỗi một hy vọng: những thợ lặn Faar có bộ đồ da cá và có thể chia sẻ dụng cụ hít thở với cậu Press. Nếu không, khu nhà xưởng này giờ đây chỉ là một nấm mồ.
Spader cho xe từ từ tiến gần cửa. Mình rọi đèn pha, để thấy cánh cửa bẹp dúm. Mong sao nó đừng bị kẹt đến không mở nổi.
Nắm cần điều khiển, mình vừa định cho cánh tay cơ khí vươn tới quá nắm cửa, thì thoáng thấy có vật di động sau kẽ tường nứt. Spader cũng nhìn thấy như mình, nôn nóng bảo:
-Tiếp tục đi.
Phải hết sức bình tĩnh. Chỉ một sơ sẩy là có thể làm sụp bức tường. Từ từ điều chỉnh cánh tay máy tới nắm cửa, mình cố kéo, nhưng cánh cửa không hề chuyển động. Mình bảo Spader.
-Lùi lại.
Tiếng máy xe rú lên, nhưng cánh cửa vẫn bất động. Spader tăng ga vẫn không lay chuyển được cánh cửa. Spader nói:
-Mình húc đại vào, có thể cửa sẽ bung ra.
Rắc!
Spader chưa dứt lời, cánh cửa bật mở. Mình vội buông cần điều khiển và cái xe trôi ngược về sau. Spader kéo thắng cho xe ngừng lại vì sợ va chạm với bất kì thứ gì đằng sau. Mình giục giã:
-Tiến lên mau.
Spader cho xe tiến thẳng tới cánh cửa đã mở. Mình rọi đèn, hy vọng nếu còn ai trong đó thì họ sẽ thấy đường và biết lối ra. Vừa chờ đợi, mình vừa lẩm bẩm năn nỉ:
-Ra đi! Mau lên. Mau đi.
Spader hỏi:
-Tụi mình thấy có gì di chuyển trong đó đúng không?
-Đúng. Mình nghĩ là…Kìa!
Bên trong cánh cửa mở có vật gì đó di động. Mình nín thở. Người sống hay một cái xác trôi?
Rồi một người Faar trong bộ đồ da xanh ló đầu ra khỏi cửa. Một người sống! Anh ta che mắt vì chói đèn, sững sờ nhìn quanh thành phố chìm ngập trong nước. Rồi anh ta đưa tay lên vẫy, đạp chân, bơi lên.
Mình toét miệng cười. Ít ra hai đứa cũng đã cứu được một người. Nhưng còn ai sống sót nữa không? Cậu mình sống chết ra sao?
Lần lượt từng người Faar trong bộ đồ da bơi ra khỏi cửa. Nhìn thấy mà ớn. Trông họ như những con ma xanh lè đang bồng bềnh chui ra từ trong mộ. Ồ không. Đây đâu phải nấm mồ. Ngôi nhà này đã cứu họ khỏi bị đè nát và chết chìm, hoặc chết chìm rồi mới bị đè nát. Hoàn toàn không là nấm mồ, mà là con thuyền cứu sinh của họ.
Mình ngong ngóng chờ cậu Press. Vì cậu mình không có quả cầu dưỡng khí, nên mình hy vọng thấy ông xuất hiện – sử dụng chung ống hít thở với một người Faar. Nhưng sau khi đếm tới mười bốn người, mình vẫn chẳng thấy cậu đâu. Mình bắt đầu căng thẳng trở lại. Có lẽ nào tất cả người Faar đều sống sót nhờ có bộ đồ bơi, để mặc cậu mình phải chết vì không có dụng cụ nào dưới nước? Thật bất công! Không còn ai khác chui ra nữa! Mình quyết định đội quả cầu dưỡng khí, kiếm cách ra khỏi xa để đi tìm cậu Press thì có tiếng gõ vào vòm xe. Quay sang phải, mình nhảy dựng lên:
-Aaaa!
Một người Faar đang dí sát mặt vào lớp kính của mái vòm. Lớp da xanh lè phủ kín đầu làm mình phát hoảng. Cứ hình dung người Nhện ra sao , thì người Faar trong bộ da cá y như vậy, y như một con cóc.
Gã này bám vào vòm xe, chỉ trỏ. Spader hỏi:
-Hắn muốn gì vậy?
-Hắn muốn bảo chúng mình chuyện gì đó.
Gã Faar vẫn tiếp tục chỉ trỏ vào cái gì đó trong xe, phía sau đầu mình. Quay lại, mình thấy móc sau ghế mình và ghế Spader là hai bộ tai nghe. Nhìn gã người Faar, mình chỉ bộ tai nghe. Hắn gật rối rít.
Cả mình và Spader đều nhún vai, đeo hai bộ tai nghe lớn, rồi nhìn anh chàng kia. Một giọng nói quen thuộc cất lên:
-Làm gì mà lâu dữ vậy?
Cậu Press.
-Oa! Đúng rồi! Hô hây hô!
Hai đứa mình mừng rỡ la lên như được bay lên cung trăng. Chắc là người Faar có bộ đồ da dự phòng trong xưởng. Cậu Press hỏi:
-Sao hai đứa lại gặp xe tải này?
Mình nói:
-Chuyện dài lắm.
Cậu hỏi tiếp:
-Chuyện tệ thế nào?
-Saint Dane bắn vỡ một mảng mái vòm. Thành phố tràn ngập nước. Nhưng mọi người đã kịp di tản. Cho đến lúc này, theo cháu biết, chỉ có một tổn thất là ông lão trong hội đồng thành phố bị chết. Những xe tải còn lại sao rồi cậu? Hạ thủy được hết không?
-Không. Tất cả vẫn còn trong đó. Các cửa mở ra biển đều đã bị chôn vùi.
Quả là một tin khủng khiếp. Những nông trại dưới nước của Cloral hết đường cứu chữa. Saint Dane vẫn nắm phần thắng. Spader bảo:
-Ra khỏi đây thôi. Ông Press tìm cách bám theo, để bọn này kéo đi.
Cậu Press không thể vào xe, vì chúng mình đang ở trong nước.Cậu bám vào một điểm trên vòm mái. Mình cảnh giác:
-Cậu coi chừng, đồ đạc nổi lềnh bềnh khắp chung quanh đó.
Spader khởi động, hướng mũi xe lên và chúng mình bắt đầu rời thành phố Faar lần cuối. Xe vượt lên từ từ, để cậu Press không bị tuột tay. Hơn nữa cũng không còn gì phải vội vàng. Trong thời gian đó, mình kể lại với cậu tất cả những gì xảy ra từ lúc hai cậu cháu chia tay. Sự thật cay đắng làm cậu cũng bàng hoàng như mình. Cậu cháu mình đã hoàn toàn thất bại. Nông trại vẫn tiếp tục sản sinh hoa màu độc hại, Faar bị tàn phá, và Cloral đang trên bờ vực hỗn loạn. Thậm chí, nếu trên kia Yenza chiến thắng Saint Dane, cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Tổn thất đã xảy ra rồi.
Cậu cháu mình và Spader im lặng trong suốt chặng đường đi lên mặt nước. Mình muốn được nhìn lại Faar, cái thành phố đã chết trong khi đang cố gắng cứu vớt Cloral. Chương cuối của huyền thoại về một thành phố mất tích là một chương bi thảm. Bi thảm nhất là cụ Abador khốn khổ, vị chủ tịch hội thành phố Faar, đã chết trong khi cố gắng hoàn thành định mệnh. Dù “lộ diện” là gì, nó cũng sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Nó sẽ lại trở thành một bí ẩn nữa chưa được giải đáp của huyền thoại.
Ngay lúc đó, mình chợt nảy ra một ý:
-Ngừng lại.
-Sao?
-Ngừng lại ngay.
Spader ngừng xe. Chúng mình lơ lửng trong nước. Cậu Press hỏi:
-Chuyện gì vậy, Booby?
-Thành phố Faar đã chết. Chúng ta không thể làm gì để cứu nó được nữa. Chúng ta cũng không thể đưa những xe tải kia đi cứu các nông trại, đúng không?
Spader nói:
-Đúng. Tất cả đã vượt khỏi tầm tay của chúng ta. Nhưng anh bạn có ý kiến gì?
-Ý mình là chúng ta không còn gì để mất.
Cậu Press chất vấn:
-Cháu định triết lý, hay muốn nói gì khác nữa?
-Cháu nghĩ chúng ta nên làm cho trót. Chúng ta hoàn tất số phận của Faar.
-Nghĩa là…?
-Lộ diện. Cháu nói là: Chúng ta nên hoàn tất những gì cụ Abador đã không thể làm.
-Nhưng, thậm chí, chúng ta không hề biết chuyện đó là gì. Chính cháu bảo rất có thể đó là sự tự hủy mà.
-Thì sao, thưa cậu? Nếu đó là cách người dân Faar mong muốn, cháu nghĩ họ xứng đáng được kết thúc mọi thứ theo cách họ đã sắp đặt. Chúng ta chẳng có thể làm gì nguy hại cho Cloral hơn nữa, đúng thế không? Cụ Abador đã nói, họ đã sửa soạn cho giây phút này từ nhiều thế hệ trước. Sao nỡ từ chối ước nguyện của họ?
Mình nhìn Spader chờ nghe ý kiến, nhưng anh ta chỉ nhún vai, bảo:
-Tại sao không nhỉ?
Mình nhìn cậu Press bên ngoài xe, nhưng với lớp da xanh phủ kín mặt, không thể nào biết được thái độ của ông. Ông hỏi mình:
-Cháu biết cách làm chứ?
-Cháu nghĩ vậy.
-Vậy thì… cháu nói đúng. Chúng ta chẳng còn gì để mất. Hãy làm đi.
Mình bảo Spader:
-Trở lại Vòng tròn Hội đồng đi.
Spader nổ máy. Mấy phút sau chúng mình đã lại lơ lửng trên sàn phòng họp, nhìn xuống bàn tay cụ Abador buồn thảm vươn ra chừng một mét. Mình lẩm bẩm cùng ông:
-Cụ ơi, chắc cụ không thể biết chuyện này. Nhưng chúng cháu sắp hoàn tất công việc thay cụ đây.
Cậu Press hỏi:
-Cậu phải làm gì?
-Cậu thấy cái đèn vàng đang nhấp nháy kia chứ?
-Thấy.
-Còn ba cần điều khiển bằng pha lê nữa. Một trong ba cần đó chắc chắn phải là chốt điều khiển để…lộ diện.
-Được rồi, nhưng cái nào?
-Để cháu đoán… đông, tây, nam, bắc…Cháu thiên về bắc hơn.
-Đại tài!
Cậu Press phì cười chọc ghẹo, rồi bơi tới bảng điều khiển.
Ông nhìn ba núm xanh, đỏ, trắng. Đầu tiên, ông bấm màu xanh. Thanh pha lê xanh bừng sáng, đèn vàng hết nhấp nháy.
Mình nói ngay:
-Chắc đó là núm tắt còi báo động.
Còn lại hai lựa chọn. Nhưng mình thấy hình như thành màu trắng đã được ấn xuống.
-Cháu nghĩ thành pha lê trắng là để nâng và hạ bảng điều khiển. Chắc chắn là thanh màu đỏ rồi.
-Này thì màu đỏ.
Cậu Press vừa nói vừa đặt tay lên cần màu đỏ, rồi nhìn lại mình. Mình gật đầu. Cậu Press nhấn nút.
Và ngay lúc đó mọi chuyện thật sự bắt đầu.
Trước hết, thanh pha lê đỏ sáng rực lên. Đúng như mình nghĩ. Tiếp theo, chung quanh rền rền một âm thanh nho nhỏ rồi lớn dần. Nghe giống như một cỗ máy khổng lồ đang khởi động. Lòng núi sôi lên ùng ục. Sóng nước chao đảo cái xe tải của chúng mình.
Cậu Press phóng người trở lại, nắm lấy thành xe:
-Tới lúc chuồn gấp khỏi đây là vừa rồi.
Spader la lớn:
-Nắm chắc nghe.
Anh nhấn ga cho xe phóng trở lên. Âm thanh kỳ lạ càng lớn hơn. Chiếc xe tải bị xô đẩy mạnh tới nỗi hai hàm răng mình va vào nhau lộp cộp. Spader gào to:
-Không sao chứ, ông Press?
-Mau ra khỏi đây đi!
Cậu Press gào lại. Rồi mình nghe như có tiếng rạn nứt. Nhưng là một âm thanh răng rắc dàn trải rất lớn rộng. Spader kêu lên:
-Ui da!
Giời ạ! Lại ui da! Mình rất ghét “ui da”!
Spader đang trợn mắt ngước nhìn. Mình nhìn lên theo. Tụi mình đã gần tới lỗ hổng của vòm mái một cách an toàn. Nhưng đó không phải là nguyên nhân để “ui da”. Vấn đề gay go là phần còn lại của mái vòm đang rạn nứt. Tiếng dội ầm ầm quá mạnh trong nước làm mặt mái vòm nứt nẻ. Nhưng không chỉ một mảng như lần trước, lần này toàn thể mái sắp tan ra từng mảnh. Spader la lên:
-Vỡ đến nơi rồi.
-Tiến ngay vào dưới lỗ hổng.
Mình la lại. Vì theo mình, chỉ ở ngay dưới lỗ hổng đó thì khi tất cả những mảnh vỡ ào ào đổ xuống, sẽ chỉ rơi xuống chung quanh.
Spader thông báo:
-Tôi tăng tốc đây!
Cậu Press đáp:
-Cậu không sao đâu. Đi!
Mình tắt đèn vì không cần thiết nữa, phải dành năng lượng tăng tốc cho xe. Rồi tụi mình cũng kịp lên tới lớp nước đầy rác trôi nổi. Đủ thứ trên đời lại rầm rầm va đập vào mui, nhưng mình không lo kính vỡ. Đạn đại bác dưới nước của hải tặc còn không đập vỡ nổi nó, thì đống rác trôi kia nhằm nhò gì. Mình chỉ sợ có vật gì đập trúng cậu Press thôi. Spader hét lên:
-Thành công rồi!
Một giây sau, chúng mình đã vượt qua lỗ hổng và tiến vào vùng sáng của đại dương bao la. Không thể tin được, mái vòm vẫn đứng yên. Nhưng tụi mình vẫn chưa yên thân. Bên ngoài mái vòm, âm thanh gầm rú của cỗ máy thậm chí còn khủng khiếp hơn. Nước chuyển động như hóa rồ. Còn nữa: chung quanh chúng mình, trong chu vi mái vòm, những tia nước khổng lồ phùn phụt phun lên. Cậu Press la lớn:
-Đi tiếp đi!
Spader nhấn ga, cho xe vọt tới. Tới đâu cũng được, miễn là thoát khỏi đây nhanh chừng nào tốt chừng ấy. Những tia nước phun lên khắp nơi quanh chúng mình. Hình như có những đường nứt từ sâu bên dưới đẩy sức ép lên. Không cách gì tránh khỏi những tia nước bắn trúng và quay tít chúng mình như trong lòng máy giặt.
Spader gọi:
-Ông Press, có sao không?
-Đừng nói, lo lái đi.
Cậu Press quát lên.
Sau cùng cũng vượt qua được vùng nguy hiểm, Spader lại có thể điều khiển xe trong dòng nước phẳng lặng. Chỉ trong mấy giây, từ vùng nước quay như chong chóng, chúng mình lại bập bềnh êm ả như đang ở trong bồn tắm. Cảm giác thật lạ kỳ.
Spader bảo:
-Thế là nhộn xong rồi nhé!
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc. Dù chúng mình đã ra khỏi vùng náo động, tiếng máy – thật ra mình không chắc đó là tiếng gì – gầm rú càng hung hãn hơn. Những tia nước khổng lồ thình lình phụt tắt.
Thế rồi, bọn mình nghe thấy tiếng răng rắc đến rợn người. Spader thét lên:
-Mái vòm đang sụp xuống!
Ba cậu cháu cùng nhìn ngược xuống rặng san hô, chờ mái vòm đổ. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Nó nhô lên! Thật mà, cái mái khổng lồ đó đang phồng lên. Spader khiếp đảm thì thào:
-Không thể tin được!
Phải tin thôi.
Chỉ một thoáng sau, mình thấy hình như có một thứ gì đó từ dưới đẩy mái vòm lên. Và… đó chính là đỉnh của ngọn núi Faar! Trong thoáng giây sững sờ đó, mình chợt hiểu rõ “xuất đầu lộ diện” nghĩa là gì. Khi cụ Abador và hội đồng tranh luận nên lộ diện hay tiếp tục ẩn cư, ý họ không phải là tự hủy. Họ bàn về vấn đề hòa nhập trở lại vào thế giới. Đúng là như vậy. Tất cả những gì chuẩn bị từ nhiều thế kỷ, là để đẩy Thành Phố Faar Mất Tích trở lên mặt nước.
Ba người mình bàng hoàng nhìn ngọt núi Faar vượt qua mái vòm rời rụng, tiếp tục vươn lên. May thay, một trong ba người mình vẫn đủ sáng suốt để mà suy tính. Cậu Press bảo:
-Núi Faar lớn khiếp lắm, ở đây chưa an toàn đâu.
Đúng vậy, nếu núi cứ tiếp tục vươn lên, vị trí của chúng mình vẫn còn quá gần vùng nguy hiểm. Spader nhấn ga, la lên:
-Vọt khỏi đây thôi.
Trong khi xe phóng đi, mình ngoái nhìn lại. Núi vẫn tiếp tục vươn qua mái vòm tan nát. Chỉ chốc lát nữa thôi, ngọn núi sẽ đội vỡ mặt biển. Một cảnh tượng kinh hoàng… mà bọn mình lại chưa vào được vùng an toàn. Bỗng Spader nhìn lướt qua các thiết bị xe, lên tiếng:
-Có vấn đề rồi.
-Sao?
-Xe không di chuyển.
Chính cái sức mạnh nào đó đang đẩy thành phố này lên đã níu chúng mình lại, cứ như chúng mình đang chạy ngược chiều một dòng chảy cực kỳ dũng mãnh. Mình gào lên với Spader:
-Nhấn hết ga đi!
-Đang cố đây, nhưng vẫn bị kéo ngược về phía sau.
Spader rồ ga hết cỡ, nhưng không ăn thua. Tụi mình đang bị hút ngược về quả núi, như bị hút vào một vùng nước xoáy. Nhưng, thình lình, tất cả đều đảo lộn. Chẳng hiểu có phải vì lực trồi lên của núi lúc nãy mạnh hơn lực kéo của bộ máy đang đẩy nó lên không, nhưng mới giây trước tụi mình đang bị kéo ngược, bỗng được một con nước triều đẩy tới. Cái xe tải phóng đi nhanh hơn cả tốc lực thật của nó.
Con sóng ngầm này kéo dài cả phút, rồi Spader mới điều khiển cho xe giảm tốc được. Spader thông báo:
-Tụi mình nhoi lên được rồi đây.
Một lát sau, tụi mình đã lên khỏi mặt nước. Mình mở ngay mui xe, nhoài người ra kéo cậu Press lên. Ông mệt lả, nhưng an toàn. Lột bỏ lớp da xanh trên mặt, cậu Press nhìn mình, cười nói:
-Cháu chắc là cái núm màu đỏ chứ?
Mình phì cười. Ôi! Cậu mình tuyệt thật.
Đúng lúc đó một âm thanh vang lên, như tiếng động của một con cá voi nhô lên khỏi mặt nước. Nhưng, tất nhiên, không phải cá voi. Đó là núi Faar. Spader leo lên mui xe với cậu cháu mình. Cả ba lặng ngắm quang cảnh diệu kì trước mắt.
Quả núi đang từ từ nhoi lên từ dưới nước. Không thể nào tin nổi, vậy mà sự thật hiển nhiên đang xuất hiện trước mặt mình. Mình đang ở xa đủ để an toàn, nhưng vẫn đủ gần để thấy từng chi tiết. Khi núi đang cao hơn, những ngôi nhà bằng đá cẩm thạch cùng những con đường cũng hiện ra. Từ từ, thành phố từng ẩn mình suốt mấy trăm năm lại phơi mình dưới ánh mặt trời.
Spader kêu lên:
-Nhìn kìa.
Cậu cháu mình quay lại. Những cái đầu màu xanh nhấp nhô khắp mặt biển. Người dân Faar đang tiến lại, để chứng kiến ngôi nhà của họ tái sinh. Chung quanh tụi mình rải rác hàng mấy trăm người. Tất cả đều lột bỏ lớp da xanh phủ đầu để nhìn thật rõ quang cảnh nhiệm màu này.
Núi Faar vẫn tiếp tục dâng cao. Càng lên cao càng to lớn. Mình bắt đầu cho rằng, tụi mình vẫn đang ở vị trí quá gần. Nếu núi cứ lên cao mãi, chắc chắn tụi mình bị nâng lên theo.Lúc này núi đã sừng sững trên đầu mình. Rồi từ dưới nước, nhô lên khu nhà xưởng – con tàu cứu sinh của cậu Press và những người dân Faar dũng cảm.
Mình chợt khấp khởi mừng: nhà xưởng nổi lên, cũng có nghĩa nó đem theo cả những chiếc xe tải. Giờ thì có thể kéo xe ra khỏi nhà xưởng để thi hành nhiệm vụ. Không thể tin được! Vẫn còn cơ hội để cứu các nông trại dưới nước.
Với cái rùng mình sau cùng, núi Faar ngừng chuyển động. Một đợt sóng cuối dội qua chúng mình – bọn mình cưỡi lên rồi vượt qua nó. Rồi tất cả đều phẳng lặng. Đứng trên chiếc xe tải bồng bềnh, ba cậu cháu sững sờ nhìn thành phố trên hòn đảo khổng lồ.
Chung quanh mình, người dân Faar cất tiếng hoan hô rầm rầm. Họ ôm lấy nhau mà la hét, khóc cười. Từ mất mát tất cả, họ đang bước vào một cuộc đời mới trên Cloral. Họ đang đón mừng định mệnh mới dành cho họ.
Mình không thể nào không nghĩ tới cụ già Abador. Mong sao cụ biết được những gì đang xảy ra. Có thể không phải do chính tay cụ làm Faar sống lại, nhưng rõ ràng là nhờ vào tinh thần của cụ.
Còn một sự kiện đáng ngạc nhiên hơn nữa: trước mắt mình là mảnh đất khô ráo độc nhất của toàn bộ lãnh địa Cloral. Nói theo kiểu Saint Dane: “Không tệ lắm cho công việc của một buổi chiều, đúng không?”
Tác giả :
D.J. Machale