Passage D'Enfer
Chương 9
Chuyển ngữ: Trần
Quan Huệ Lương thấy hắn tiến vào, bèn ngồi phắt dậy, khép chân, nép sát vào góc tường. A Trai thấy thế, thú lưu manh lại càng trỗi dậy, dưỡn dẹo bước tới, ngồi bên mép sập, giở trò kéo cẳng chân anh.
Quan Huệ Lương đá hắn, hắn cũng chẳng bực, cợt nhả bám riết: "Đùa, xem tí thì đã sao nào." Hắn ngắm nghía bộ dạng cùng quẫn của kẻ có tiền này, mặt dày đè thấp giọng, nói, "Nó cɦịƈɦ mày rồi chứ, hả?" Nói rồi hất cằm về phía căn buồng kia, ý chỉ Lôi Tử, "Cái sịp rách của nó mà mày cũng mặc..."
Quan Huệ Lương lườm hắn, chẳng nói chẳng rằng. Đôi mắt rất đẹp, nhìn lâu sẽ hớp hồn người ta vào đó. A Trai bất giác nuốt nước bọt, quay đầu lại dè chừng, rồi đứng dậy cởi thắt lưng: "Cho mày xem hàng của anh đây, ngon nghẻ hơn của nó nhiều..."
Cót két, cửa mở ra, Lôi Tử ở trần quay lại. Dưới xương đòn có một dấu son rõ to, bị chùi nhòe đi, hẳn là bị hắn dùng tay lau, kẽ ngón cái có một vạt màu đỏ. Hắn ngẩng đầu thấy động tác của A Trai, phần da giữa hàng mày lập tức nhăn nhíu lại, vẻ hằn học dữ tợn.
A Trai lập tức rời khỏi sập, cảnh giác tia nắm đấm của hắn: "Đệt, không phải chứ, mỡ dâng tận miệng mà không húp à?"
Lôi Tử không động tay, hống hách huých ngang vai hắn, ngồi xuống sập, vắt chân chữ ngũ, chắn cho Quan Huệ Lương đằng sau: "Sao lại đưa về đây?" Ám chỉ ả gái đĩ, "Mày ngu, anh Triển cũng ngu theo à?"
"Đệt!" A Trai bực bội, "Mày có biết ăn nói không thế?" Hắn móc gói thuốc hiệu Bạch Sa nhăn nhúm từ túi quần ra, "Anh Triển chê tiệm bẩn, vốn định chơi trong xe. Ai dè mưa mỗi lúc một to, cửa sổ xe còn không kín, thế là đành lái về."
Hắn đưa thuốc cho Lôi Tử. Lôi Tử không nhận. Trong tù không có thuốc, hắn cai lâu rồi: "Con bé tuổi còn nhỏ, chơi xong thì thả cho người ta về đi."
A Trai cũng không hút, bèn cất lại thuốc vào, qua loa một câu: "Đến lúc đó rồi tính."
Hắn quay người định đi, bị Lôi Tử gọi giật lại: "Ê, qυầи ɭóŧ đâu?"
Ý nói chiếc qυầи ɭóŧ tam giác của Quan Huệ Lương. A Trai cười tí tởn, hai tay nhét túi quần, liếc mắt đong đưa với hắn một cách hết sức mắc ói: "Ngoài kia mưa to thế cũng chẳng ướŧ áŧ bằng hai đứa mày, bật nhạc du dương ôm nhau thắm thiết quá cơ!"
"Cút!" Lôi Tử vặn khớp tay răng rắc, không định võ mồm với thằng kia nữa. A Trai bất cần nhún vai: "Đợi đó." Hắn ra khỏi phòng, chỉ một chốc sau dùng chân hất một miếng vải con vào phòng.
Lôi Tử khóa chặt cửa lại, lôi từ dưới gầm bàn ra một cái chậu nhựa. Hôm qua mua đồ có mua cả xà phòng giặt quần áo. Hắn đổ nước nóng vào rửa sạch chậu, rồi ném qυầи ɭóŧ bẩn vào trong, vừa chà vừa hỏi Quan Huệ Lương: "Khát không?"
Quan Huệ Lương chẳng hó hé gì. Mãi đến lúc Lôi Tử ngẩng đầu lên, anh mới khe khẽ gật đầu.
Trên bàn chỉ còn dư lại nửa chai nước suối, Lôi Tử chưa đụng tới. Hắn giũ tay đứng dậy, vừa định cầm vào, mới lại để ý lau tay vào quần, rồi mới vặn nắp chai nước.
Lúc này Quan Huệ Lương hệt như nai con bú sữa, ngửa đầu, ngậm lấy miệng chai không ngừng hút nước. Lôi Tử dốc chai nước đến không dốc được nữa, chầm chậm đợi giọt nước cuối cùng đưa vào đôi môi ướt mềm của anh.
Bọn họ rất gần nhau, chỉ có khoảng cách một chai nước, cách một lớp nhựa trong suốt mờ đục, hai đôi mắt biến dạng thậm thụt dòm ngó nhau, chớp chớp, rồi lại liếc sang hai bên.
Lôi Tử xuống sập, không vứt chai rỗng đi, mà đổ thêm nước đã nguội bớt trong phích giữ nhiệt vào, tự uống. Tu một hơi hết nửa chai, hắn ngồi xổm xuống tiếp tục giặt qυầи ɭóŧ. Buồng bên kia có vẻ đã xong chuyện, cô gái vui vẻ cười rinh rích. Có tiếng bật lửa châm thuốc, A Trai bỗng dưng gào tướng lên: "...Đệt, cô em quáng gà à, mặt mũi tụi này không ngon chán hơn cái thằng nguyên zin ấy!"
Bàn tay đang vắt qυầи ɭóŧ của Lôi Tử khựng lại, đờ ra một chốc, rồi len lén dòm sang Quan Huệ Lương. Quan Huệ Lương cũng đang nhìn hắn, Lôi Tử bỗng ngượng ngùng vùi thấp đầu xuống. Hồi lâu sau mới đứng dậy vắt qυầи ɭóŧ lên dây phơi treo trước giường.
Trời tối sập xuống rất nhanh. Quan Huệ Lương mệt mỏi nằm xuống. Người ở buồng bên la lối om sòm, có vẻ như đang đánh bài. Lôi Tử lượn qua trước mắt anh vài lần, còn lấy khăn ấm lau mặt cho anh. Có khi còn sờ soạng anh, anh cũng chẳng biết, chỉ đành kệ vậy rồi thiếp đi.
Trong mơ thấy Hoa Hoàn. Đôi mắt hai mí hơi sưng của cô ấy cứ luôn rũ xuống, chẳng thấy ý cười nào trong mắt. Anh loáng thoáng ngửi thấy mùi nước hoa Dior thường dùng trên cổ tay cô, nghe thấy bài hát cũ mà bọn họ thường nghe cùng nhau hồi trung học: Từ từ hồi tưởng, đêm mà chúng ta đã từng thuộc về nhau. Sắc đỏ kia là vầng dương rực rỡ mà em gieo vào trái tim tôi...
"Một thoáng ấy, biết bao lời muốn nói. Tiếc thay đã sắp phải mỗi người một phương, chỉ đành dõi mắt khắc ghi lấy khoảnh khắc này."
Quan Huệ Lương mở bừng mắt. Căn buồng chốn thôn quê tối thui. Quá nửa đêm, trên đầu treo lơ lửng một chiếc qυầи ɭóŧ được ánh trăng rọi trắng sáng. Lôi Tử quay lưng lại với anh, âm lượng điện thoại chỉnh rất thấp, có tiếng gì đó lẫn giữa tiếng ca sầu bi. Lâu thật lâu sau, Quan Huệ Lương mới nhận ra, ấy là tiếng nghẹn ngào của hắn.
Quan Huệ Lương thấy hắn tiến vào, bèn ngồi phắt dậy, khép chân, nép sát vào góc tường. A Trai thấy thế, thú lưu manh lại càng trỗi dậy, dưỡn dẹo bước tới, ngồi bên mép sập, giở trò kéo cẳng chân anh.
Quan Huệ Lương đá hắn, hắn cũng chẳng bực, cợt nhả bám riết: "Đùa, xem tí thì đã sao nào." Hắn ngắm nghía bộ dạng cùng quẫn của kẻ có tiền này, mặt dày đè thấp giọng, nói, "Nó cɦịƈɦ mày rồi chứ, hả?" Nói rồi hất cằm về phía căn buồng kia, ý chỉ Lôi Tử, "Cái sịp rách của nó mà mày cũng mặc..."
Quan Huệ Lương lườm hắn, chẳng nói chẳng rằng. Đôi mắt rất đẹp, nhìn lâu sẽ hớp hồn người ta vào đó. A Trai bất giác nuốt nước bọt, quay đầu lại dè chừng, rồi đứng dậy cởi thắt lưng: "Cho mày xem hàng của anh đây, ngon nghẻ hơn của nó nhiều..."
Cót két, cửa mở ra, Lôi Tử ở trần quay lại. Dưới xương đòn có một dấu son rõ to, bị chùi nhòe đi, hẳn là bị hắn dùng tay lau, kẽ ngón cái có một vạt màu đỏ. Hắn ngẩng đầu thấy động tác của A Trai, phần da giữa hàng mày lập tức nhăn nhíu lại, vẻ hằn học dữ tợn.
A Trai lập tức rời khỏi sập, cảnh giác tia nắm đấm của hắn: "Đệt, không phải chứ, mỡ dâng tận miệng mà không húp à?"
Lôi Tử không động tay, hống hách huých ngang vai hắn, ngồi xuống sập, vắt chân chữ ngũ, chắn cho Quan Huệ Lương đằng sau: "Sao lại đưa về đây?" Ám chỉ ả gái đĩ, "Mày ngu, anh Triển cũng ngu theo à?"
"Đệt!" A Trai bực bội, "Mày có biết ăn nói không thế?" Hắn móc gói thuốc hiệu Bạch Sa nhăn nhúm từ túi quần ra, "Anh Triển chê tiệm bẩn, vốn định chơi trong xe. Ai dè mưa mỗi lúc một to, cửa sổ xe còn không kín, thế là đành lái về."
Hắn đưa thuốc cho Lôi Tử. Lôi Tử không nhận. Trong tù không có thuốc, hắn cai lâu rồi: "Con bé tuổi còn nhỏ, chơi xong thì thả cho người ta về đi."
A Trai cũng không hút, bèn cất lại thuốc vào, qua loa một câu: "Đến lúc đó rồi tính."
Hắn quay người định đi, bị Lôi Tử gọi giật lại: "Ê, qυầи ɭóŧ đâu?"
Ý nói chiếc qυầи ɭóŧ tam giác của Quan Huệ Lương. A Trai cười tí tởn, hai tay nhét túi quần, liếc mắt đong đưa với hắn một cách hết sức mắc ói: "Ngoài kia mưa to thế cũng chẳng ướŧ áŧ bằng hai đứa mày, bật nhạc du dương ôm nhau thắm thiết quá cơ!"
"Cút!" Lôi Tử vặn khớp tay răng rắc, không định võ mồm với thằng kia nữa. A Trai bất cần nhún vai: "Đợi đó." Hắn ra khỏi phòng, chỉ một chốc sau dùng chân hất một miếng vải con vào phòng.
Lôi Tử khóa chặt cửa lại, lôi từ dưới gầm bàn ra một cái chậu nhựa. Hôm qua mua đồ có mua cả xà phòng giặt quần áo. Hắn đổ nước nóng vào rửa sạch chậu, rồi ném qυầи ɭóŧ bẩn vào trong, vừa chà vừa hỏi Quan Huệ Lương: "Khát không?"
Quan Huệ Lương chẳng hó hé gì. Mãi đến lúc Lôi Tử ngẩng đầu lên, anh mới khe khẽ gật đầu.
Trên bàn chỉ còn dư lại nửa chai nước suối, Lôi Tử chưa đụng tới. Hắn giũ tay đứng dậy, vừa định cầm vào, mới lại để ý lau tay vào quần, rồi mới vặn nắp chai nước.
Lúc này Quan Huệ Lương hệt như nai con bú sữa, ngửa đầu, ngậm lấy miệng chai không ngừng hút nước. Lôi Tử dốc chai nước đến không dốc được nữa, chầm chậm đợi giọt nước cuối cùng đưa vào đôi môi ướt mềm của anh.
Bọn họ rất gần nhau, chỉ có khoảng cách một chai nước, cách một lớp nhựa trong suốt mờ đục, hai đôi mắt biến dạng thậm thụt dòm ngó nhau, chớp chớp, rồi lại liếc sang hai bên.
Lôi Tử xuống sập, không vứt chai rỗng đi, mà đổ thêm nước đã nguội bớt trong phích giữ nhiệt vào, tự uống. Tu một hơi hết nửa chai, hắn ngồi xổm xuống tiếp tục giặt qυầи ɭóŧ. Buồng bên kia có vẻ đã xong chuyện, cô gái vui vẻ cười rinh rích. Có tiếng bật lửa châm thuốc, A Trai bỗng dưng gào tướng lên: "...Đệt, cô em quáng gà à, mặt mũi tụi này không ngon chán hơn cái thằng nguyên zin ấy!"
Bàn tay đang vắt qυầи ɭóŧ của Lôi Tử khựng lại, đờ ra một chốc, rồi len lén dòm sang Quan Huệ Lương. Quan Huệ Lương cũng đang nhìn hắn, Lôi Tử bỗng ngượng ngùng vùi thấp đầu xuống. Hồi lâu sau mới đứng dậy vắt qυầи ɭóŧ lên dây phơi treo trước giường.
Trời tối sập xuống rất nhanh. Quan Huệ Lương mệt mỏi nằm xuống. Người ở buồng bên la lối om sòm, có vẻ như đang đánh bài. Lôi Tử lượn qua trước mắt anh vài lần, còn lấy khăn ấm lau mặt cho anh. Có khi còn sờ soạng anh, anh cũng chẳng biết, chỉ đành kệ vậy rồi thiếp đi.
Trong mơ thấy Hoa Hoàn. Đôi mắt hai mí hơi sưng của cô ấy cứ luôn rũ xuống, chẳng thấy ý cười nào trong mắt. Anh loáng thoáng ngửi thấy mùi nước hoa Dior thường dùng trên cổ tay cô, nghe thấy bài hát cũ mà bọn họ thường nghe cùng nhau hồi trung học: Từ từ hồi tưởng, đêm mà chúng ta đã từng thuộc về nhau. Sắc đỏ kia là vầng dương rực rỡ mà em gieo vào trái tim tôi...
"Một thoáng ấy, biết bao lời muốn nói. Tiếc thay đã sắp phải mỗi người một phương, chỉ đành dõi mắt khắc ghi lấy khoảnh khắc này."
Quan Huệ Lương mở bừng mắt. Căn buồng chốn thôn quê tối thui. Quá nửa đêm, trên đầu treo lơ lửng một chiếc qυầи ɭóŧ được ánh trăng rọi trắng sáng. Lôi Tử quay lưng lại với anh, âm lượng điện thoại chỉnh rất thấp, có tiếng gì đó lẫn giữa tiếng ca sầu bi. Lâu thật lâu sau, Quan Huệ Lương mới nhận ra, ấy là tiếng nghẹn ngào của hắn.
Tác giả :
Đồng Tử/Chiết Nhất Mai Châm