Passage D'Enfer
Chương 18
Chuyển ngữ: Trần
Hai người nước ngoài, một người trong đó rất trắng, đứng trước gương soi toàn thân trong vắt, vừa hôn môi vừa tuốt súng. Tiếng nước bọt rõ mồn một, đều được quay đặc tả.
Lôi Tử giơ điện thoại lên cho Quan Huệ Lương nhìn, không ép buộc, mà lại có vẻ chột dạ, vừa ôm anh vừa nói: "Còn có thể loại phim này cơ à, em xem, mẹ kiếp mặt dày vãi..."
Quan Huệ Lương chôn mặt vào trong nệm, không ngẩng đầu lên. Anh chẳng muốn xem chút nào, thậm chí còn cảm thấy thật khủng khiếp. Nơi này chỉ có hai người họ, xảy ra chuyện gì cũng chẳng lạ.
"Này..." Lôi Tử gọi anh, không biết gọi thế nào mới ổn. Không dám gọi "Quan Huệ Lương", một cái tên nghiêm túc như vậy, gọi lên thôi cũng sợ anh không vui.
Tiếng rêи ɾỉ trong điện thoại vẫn văng vẳng, càng lúc càng thắm thiết, ngân dài. Lôi Tử lại chẳng hề bận tâm, tiện tay quẳng điện thoại bên gối, vắt chân qua người Quan Huệ Lương, túm lấy eo anh: "Sao thế?"
Quan Huệ Lương rất muốn nói "Tôi muốn về nhà", nhưng giá trị con người, tuổi tác, hoặc những thứ gì khác cản anh không thốt được nên lời. Anh cố kìm lại, đến mức vành mắt ửng đỏ.
"Tôi sẽ để em về nhà." Lôi Tử nói, như thể nhìn thấu được nỗi lòng của anh, "Để em đi tìm vợ em, vậy nên..." Hắn chỉ yêu cầu: "Em nhìn tôi đi."
Thế là Quan Huệ Lương nhìn hắn, ánh mắt chẳng hề dịu dàng, thậm chí còn hơi quắc mắt lên. Dẫu vậy, Lôi Tử cũng vẫn cười. Hắn cười lên trông rất đẹp trai, chẳng trách có cô tặng hắn nước suối, chẳng trách cô gái điếm răng thỏ kia bán khỏa thân chạy vào phòng bọn họ. Hắn đáng lắm chứ.
"Bọn họ sẽ gϊếŧ tôi..." Mắt Quan Huệ Lương phút chốc ướt nhòe, vai cổ khe khẽ run lên.
"Đợi bọn họ cầm được tiền sẽ khác." Lôi Tử nói, "Tôi sẽ thuyết phục bọn họ." Hắn cẩn thận chạm lên khuôn mặt anh, khẽ khàng ve vuốt, "Tôi không lấy phần mình nữa."
Hắn không lấy nữa. Quan Huệ Lương rũ mắt, lời này khiến anh sợ hãi. Hắn dựa vào đâu mà không lấy nữa? Đối với một con cừu béo như mình, hắn hẳn phải ham muốn lấy thứ gì đó chứ?
"Nếu như..." Hàng mi Quan Huệ Lương nhẹ chớp, sượt qua ngón tay Lôi Tử, "Bọn họ không lấy được tiền thì sao?"
"Vợ em đã đưa tiền đến rồi. Anh Triển dẫn cô ta lòng vòng một hai tiếng, đổi một vài địa điểm." Lôi Tử giải thích, sau đó nhỏ giọng quở trách, "Đừng nghĩ vẩn vơ nữa!"
Quan Huệ Lương không nói gì, úp mặt vào lòng bàn tay Lôi Tử, như thể tìm kiếm chút hơi ấm trong bước đường cùng. Lôi Tử bế xốc anh lên, để anh ngồi trên đùi mình, chầm chậm hôn anh.
Cảm giác môi chạm môi quá tuyệt vời, đến độ Quan Huệ Lương chẳng biết phải làm sao. Rốt cuộc anh thích người này, hay chỉ là đang lấy lòng hắn, bản thân anh cũng chẳng rõ nữa.
Loáng mắt, Lôi Tử đã ôm anh lật người lại. Anh kêu lên, mở mắt ra, thấy Lôi Tử đang toét miệng cười. Tên tội phạm gϊếŧ người này cười như một cậu trai trẻ, rực rỡ, khiến người ta sinh lòng yêu mến.
Anh ở trên, Lôi Tử ở dưới, một tư thế hết sức lúng túng. Lúng túng hơn là tiếng rên của hai người đàn ông trong điện thoại. Quan Huệ Lương nghiêng đầu, thấy màn hình bên gối vẫn sáng, hai người đàn ông đó đang... Anh kinh hãi đến sững người ra, đây là lần đầu tiên anh thấy quan hệ bằng hậu môn giữa đàn ông với đàn ông. Lỗ hậu không lông mở rộng, bị một thứ cũng trần trụi như thế ra ra vào vào.
Anh vội vàng rời mắt về, sợ Lôi Tử nhìn thấy. Ngộ nhỡ hắn nhìn thấy, muốn cùng anh làm chuyện tương tự thì biết phải làm sao đây?
Mặt đối mặt, Lôi Tử để ý thấy mặt anh cứng đờ, cũng định quay đầu nhìn theo tầm mắt anh. Quan Huệ Lương chẳng màng tất thảy nhào tới, nhiệt tình gặm cắn.
Lôi Tử vừa mừng vừa sợ, bị gặm suốt nửa buổi, mới thốt lên "A a?" đầy kinh ngạc. Quan Huệ Lương ra sức liếʍ ɭáρ chân răng hắn, đùa bỡn chiếc lưỡi nhạy cảm của hắn, khiến hắn đê mê, khiến hắn quên đi chiếc điện thoại kia, mặc cho tiếng rên trong ấy càng lúc càng phóng đãng cuồng điên.
Lôi Tử dần theo kịp, bắt chước anh, di chuyển đầu lưỡi linh hoạt, đồng thời, tay trượt xuống kéo chiếc qυầи ɭóŧ tam giác của anh. Quan Huệ Lương dùng bàn tay bị trói ngược kéo tay hắn lại, không kéo nổi, qυầи ɭóŧ trượt qua mông, chun co giãn vừa lỏng ra, đã tụt hẳn xuống đùi.
"Mẹ kiếp!" Lôi Tử rõ ràng đã không kiềm chế nổi nữa, bắt đầu ưỡn hông, muốn lật anh xuống. Quan Huệ Lương vừa hôn hắn, vừa liếc màn hình điện thoại. Màn giao cấu dài đằng đẵng vẫn chưa kết thúc. Anh dồn sức nặng toàn thân đè lên Lôi Tử, tựa như chơi xấu, tựa như làm nũng. Nhưng càng đè lên, mắt càng không rời nổi điện thoại, bên dưới càng cương cứng.
Hai người nước ngoài, một người trong đó rất trắng, đứng trước gương soi toàn thân trong vắt, vừa hôn môi vừa tuốt súng. Tiếng nước bọt rõ mồn một, đều được quay đặc tả.
Lôi Tử giơ điện thoại lên cho Quan Huệ Lương nhìn, không ép buộc, mà lại có vẻ chột dạ, vừa ôm anh vừa nói: "Còn có thể loại phim này cơ à, em xem, mẹ kiếp mặt dày vãi..."
Quan Huệ Lương chôn mặt vào trong nệm, không ngẩng đầu lên. Anh chẳng muốn xem chút nào, thậm chí còn cảm thấy thật khủng khiếp. Nơi này chỉ có hai người họ, xảy ra chuyện gì cũng chẳng lạ.
"Này..." Lôi Tử gọi anh, không biết gọi thế nào mới ổn. Không dám gọi "Quan Huệ Lương", một cái tên nghiêm túc như vậy, gọi lên thôi cũng sợ anh không vui.
Tiếng rêи ɾỉ trong điện thoại vẫn văng vẳng, càng lúc càng thắm thiết, ngân dài. Lôi Tử lại chẳng hề bận tâm, tiện tay quẳng điện thoại bên gối, vắt chân qua người Quan Huệ Lương, túm lấy eo anh: "Sao thế?"
Quan Huệ Lương rất muốn nói "Tôi muốn về nhà", nhưng giá trị con người, tuổi tác, hoặc những thứ gì khác cản anh không thốt được nên lời. Anh cố kìm lại, đến mức vành mắt ửng đỏ.
"Tôi sẽ để em về nhà." Lôi Tử nói, như thể nhìn thấu được nỗi lòng của anh, "Để em đi tìm vợ em, vậy nên..." Hắn chỉ yêu cầu: "Em nhìn tôi đi."
Thế là Quan Huệ Lương nhìn hắn, ánh mắt chẳng hề dịu dàng, thậm chí còn hơi quắc mắt lên. Dẫu vậy, Lôi Tử cũng vẫn cười. Hắn cười lên trông rất đẹp trai, chẳng trách có cô tặng hắn nước suối, chẳng trách cô gái điếm răng thỏ kia bán khỏa thân chạy vào phòng bọn họ. Hắn đáng lắm chứ.
"Bọn họ sẽ gϊếŧ tôi..." Mắt Quan Huệ Lương phút chốc ướt nhòe, vai cổ khe khẽ run lên.
"Đợi bọn họ cầm được tiền sẽ khác." Lôi Tử nói, "Tôi sẽ thuyết phục bọn họ." Hắn cẩn thận chạm lên khuôn mặt anh, khẽ khàng ve vuốt, "Tôi không lấy phần mình nữa."
Hắn không lấy nữa. Quan Huệ Lương rũ mắt, lời này khiến anh sợ hãi. Hắn dựa vào đâu mà không lấy nữa? Đối với một con cừu béo như mình, hắn hẳn phải ham muốn lấy thứ gì đó chứ?
"Nếu như..." Hàng mi Quan Huệ Lương nhẹ chớp, sượt qua ngón tay Lôi Tử, "Bọn họ không lấy được tiền thì sao?"
"Vợ em đã đưa tiền đến rồi. Anh Triển dẫn cô ta lòng vòng một hai tiếng, đổi một vài địa điểm." Lôi Tử giải thích, sau đó nhỏ giọng quở trách, "Đừng nghĩ vẩn vơ nữa!"
Quan Huệ Lương không nói gì, úp mặt vào lòng bàn tay Lôi Tử, như thể tìm kiếm chút hơi ấm trong bước đường cùng. Lôi Tử bế xốc anh lên, để anh ngồi trên đùi mình, chầm chậm hôn anh.
Cảm giác môi chạm môi quá tuyệt vời, đến độ Quan Huệ Lương chẳng biết phải làm sao. Rốt cuộc anh thích người này, hay chỉ là đang lấy lòng hắn, bản thân anh cũng chẳng rõ nữa.
Loáng mắt, Lôi Tử đã ôm anh lật người lại. Anh kêu lên, mở mắt ra, thấy Lôi Tử đang toét miệng cười. Tên tội phạm gϊếŧ người này cười như một cậu trai trẻ, rực rỡ, khiến người ta sinh lòng yêu mến.
Anh ở trên, Lôi Tử ở dưới, một tư thế hết sức lúng túng. Lúng túng hơn là tiếng rên của hai người đàn ông trong điện thoại. Quan Huệ Lương nghiêng đầu, thấy màn hình bên gối vẫn sáng, hai người đàn ông đó đang... Anh kinh hãi đến sững người ra, đây là lần đầu tiên anh thấy quan hệ bằng hậu môn giữa đàn ông với đàn ông. Lỗ hậu không lông mở rộng, bị một thứ cũng trần trụi như thế ra ra vào vào.
Anh vội vàng rời mắt về, sợ Lôi Tử nhìn thấy. Ngộ nhỡ hắn nhìn thấy, muốn cùng anh làm chuyện tương tự thì biết phải làm sao đây?
Mặt đối mặt, Lôi Tử để ý thấy mặt anh cứng đờ, cũng định quay đầu nhìn theo tầm mắt anh. Quan Huệ Lương chẳng màng tất thảy nhào tới, nhiệt tình gặm cắn.
Lôi Tử vừa mừng vừa sợ, bị gặm suốt nửa buổi, mới thốt lên "A a?" đầy kinh ngạc. Quan Huệ Lương ra sức liếʍ ɭáρ chân răng hắn, đùa bỡn chiếc lưỡi nhạy cảm của hắn, khiến hắn đê mê, khiến hắn quên đi chiếc điện thoại kia, mặc cho tiếng rên trong ấy càng lúc càng phóng đãng cuồng điên.
Lôi Tử dần theo kịp, bắt chước anh, di chuyển đầu lưỡi linh hoạt, đồng thời, tay trượt xuống kéo chiếc qυầи ɭóŧ tam giác của anh. Quan Huệ Lương dùng bàn tay bị trói ngược kéo tay hắn lại, không kéo nổi, qυầи ɭóŧ trượt qua mông, chun co giãn vừa lỏng ra, đã tụt hẳn xuống đùi.
"Mẹ kiếp!" Lôi Tử rõ ràng đã không kiềm chế nổi nữa, bắt đầu ưỡn hông, muốn lật anh xuống. Quan Huệ Lương vừa hôn hắn, vừa liếc màn hình điện thoại. Màn giao cấu dài đằng đẵng vẫn chưa kết thúc. Anh dồn sức nặng toàn thân đè lên Lôi Tử, tựa như chơi xấu, tựa như làm nũng. Nhưng càng đè lên, mắt càng không rời nổi điện thoại, bên dưới càng cương cứng.
Tác giả :
Đồng Tử/Chiết Nhất Mai Châm