Part Of Me
Chương 15: Lựa chọn của Juu Đệ Ngũ
“Thế anh định đặt tên chúng là gì?”
“Đứa ra trước sẽ là Huỳnh Bá Nam, còn đứa kia sẽ là Huỳnh Bá Long.” Người cha vui vẻ trả lời trong niềm vui sướng tột cùng.
“Em sẽ là mẹ đỡ đầu của Bá Nam, nó sẽ có cái tên khác là Ryu.” Aly mỉm cười.
“Thế, đứa còn lại là của em. Nó sẽ có them cái tên là Ray.” John nhe răng cười, nhướng nhướng mày với Aly thách thức, “Con của anh sẽ “ngon” hơn con của em cho mà xem.”
“Anh đừng có mơ.”
Tiếng cười ngập tràn cả căn phòng hồi sức sau khi sinh. Niềm hạnh phúc dâng trào trong tất cả con tim của những người có mặt ở đây. Họ trìu mến nhìn hay đứa bé chào đời, bụ bẫm, đáng yeê vào giống nhau y khuôn đúc. Đó là một buổi trời thu mát lạnh, làn gió nhẹ nhàng thổỉ qua mang theo biết bao nhiêu cảm xúc. Gió khẽ lay, lá vàng rơi lã chã, mặt hồ xanh trong gợn những làn nước lăn tăn chạy. Một người bí ẩn khoác trên mình một chiếc áo choàng màu rêu buồn bã, đứng nhìn từ phía dưới sân lên cân phòng tràn ngập tiếng cười đó.
Hai mươi năm sau, cả hai an hem, Ryu và Ray đều đã là những siên viên khoa Anh ngữ của trường Đại Học tổng hợp, và ngày mai đã kỉ niệm ngày sinh của họ.
Ray mơ màng nhìn Ryu đầy vẻ trìu mến. Đôi mắt cậu cứ xoáy sâu vào trong con người của người anh trai mình như để tìm kiếm, kiểm tra một điều gì đó.
“Mai sinh nhật của chúng ta rồi, anh có chuẩn bị quà gì cho em chưa, Ryu?”
“Tất nhiên là có rồi, nhóc con của anh.” Ryu mỉm cười hiền hoà nhìn anh trai, em theo một cử chỉ vỗ nhẹ lên đầu ra vẻ chiều chuộng.
“Em thích có một sợi dây đeo hộp thời trang.”
“Sẽ là một sợi dây tuyệt vời khi em thấy nó, em trai bé bỏng của anh.” Ryu tiếp tục cười, “Thế còn tụi bạn của chúng ta thì sao bây giờ? Ngày mai ta có cuộc party với ba mẹ, cũng như bố John và mẹ Aly rồi.”
“Đành phải cho bọn nó dự sinh nhật của mình trễ một ngày vậy.” Ray nháy mắt.
Ryu thả hồn mình vào trong một nơi nào đó xa xăm, tận đâu đâu. Cậu đang tận hưởng sự xoa dịu đầy nhẹ nhàng của làn nước ấm áp có một chút tinh dầu bạc hà khiến cho tinh thần cảm thấy nhẹ nhõm biết dường nào. Cậu đưa tay rê dọc theo thân thể rắn chắc của mình trong sự thích thú và tự hào khi sở hữu một thân hình tuyệt vời như thế. Ryu lại ra khỏi bồn, và đi đến đứng trước gương, cậu chăm chú nhìn, rồi say sưa cười khi thấy mình trong ấy, thực sự đẹp và lôi cuốn một cách tuyệt vời. “Đúng là, mình quá ư là đẹp trai, so so handsome.” Ryu nghĩ.
Cậu bỗng giật thót người rồi nhanh chóng quăng cơ thể vào trong bồn tắm khi cánh cửa phòng bật ra, và Ray đang đứng đó, cười hí hửng đầy mưu mô.
“Nhóc làm gì ở đây thế, anh đang tắm mà, vào cũng phải gõ cửa chứ.” Giọng Ryu có phần gay gắt.
“Em muốn… muốn…” Giọng Ray đầy vẻ tinh ranh mà mưu mô, “…muốn tắm chung với anh, được không Ryu?”
“Tại sao phải tắm chung với nhóc. Anh không thích.”
“Anh đáng ghét, khi xưa cũng tắm chung đó thôi. Giờ như thế cũng có sao đâu.” Ray nhăn nhó, vừa nói vừa làm điệu bộ nhõng nhẽo, rồi lại mỉm cười van nài, “Nha nha!!! Anh Ryu”.
“Xưa khác, nay khác chứ. Có nhiều thay đôi lắm, và không thể được.” Ryu mơ màng tận hưởng hương thơm dìu dịu từ tinh dầu bạc hà, vừa nói với giọng kẻ cả với em trai mình ra chiều dạy bảo. Và khi cậu mở mắt ra thì hoảng hốt lại tìm đến cậu khi Ray đang tháo từng mảnh vải trên người của mình, miệng vẫn mỉm cười toe toét. “Em làm thiệt sao Ray?” Ryu không tin vào những gì mắt mình thấy. Cậu lắc đầu ngơ ngác.
Ray hí hửng nhảy thẳng vào trong bồn nước của Ryu, miệng nở nụ cười y chang điệu bộ của bố John, rồi chồm tới ôm chầm lấy Ryu mặc cho anh trai mình có giẫy giụa và phản kháng đến thế nào.
“Thôi nào Ray, không giỡn như thế này nữa. Stop!!! Stop!!!” Ryu la thất thanh, và càng lúc càng dữ dội hơn, tay chân cứ đánh vào trong nước như trẻ đang tập bơi, cũng có khi giống như người đang sắp chết chìm. “Dừng lại, không được tới bên anh! Stop!!!”
Giờ thì Ray ngồi một góc bồn, đầu beê kia Ryu chiếm ngự trong tiếng thở hổn hển, mắt đỏ ngầu vì phải hụp lặn dưới làn nước kia. Ray mỉm cười khoái chí nhìn anh trai, lại nói những điều bong giớ đầy mờ ám.
“Anh Ryu, không ngờ trong ay thế, mà to dữ dằn.” Nụ cười kiểu bố John lại nở rộ trên khuôn mặt của Ray.
“Nhóc…nhóc…đang nói…về cái gì vậy?” Ryu cảm thấy mặt cũng như toàn cơ thể mình nóng bừng lên.
“Sao của em không được như của anh?” Ray với đôi mắt ngây thơ đưa xuống nhìn qua làn nước tìm kiếm cái gì đó của mình, rồi lại chồm tới một chút tìm kiếm của Ryu. Rồi lại ngẩng lên, cười tinh quái. “Anh có biết quyết gì à? Kể em nghe đi, Ryu!”
“Tào lao! Em nhắm mắt lại đi. Anh phải ra đây, muốn tắm thì cứ việc thoải mái mà tắm. Anh ra phòng.” Khuôn mặt Ryu vẫn đỏ như kẻ say rượu.
Ray đưa tay che mắt, nhưng cố tình để Ryu thấy mình để hở một bên, miệng vẫn mỉm cười tinh ranh. “Ừ, em nhắm mắt rồi nè, anh làm gì làm đi.”
Ryu mang vẻ mặt thỉu não nhìn đứa em nghịch ngợm của mình mà chào thua. Cậu đứng lên, ra khỏi bồn, tìm cái khăn choàng rồi bước khỏi cửa. Trước khi bước ra hoàn toàn, cậu nghe tiếng ray nói với theo đầy hứng chí, “Của anh tuyệt quá, anh trai. Em rất ngưỡng mộ.”
“Nó điên rồi!” Ryu nghĩ thầm và mỉm cười nhìn em trai mình trước khi ra khỏi phòng.
Ba giờ sáng, Ryu đang cuộn mình trong tấm chăn ấm tận hưởng một giấc ngủ ngon với những cơn mơ dễ thương và chính những điều ấy khiến cậu nhoẻn miệng cười ngay cả khi đang ngủ. Ryu cảm thấy có cái gì đó là lạ trong tấm chăn của mình, và bởi điều ấy khiến cậu phải choàng tỉnh dậy, thoát khỏi những cơn mơ đầy thú vị. Trong cái sự mơ màng kèm theo cơn ngái ngủ vẫn chưa tan, Ryu cảm thấy có một cơ thể khác, một bàn tay đang choàng qua ôm chầm lấy cậu, không ai khác, cậu biết chắc đó là em trai mình. Ryu nhướn người xoay sang, và thất thần khi trông thấy bộ dạng lúc bấy giờ của Ray, trần trụi, không một miếng vải che thân.
“Chẳng biết sao hôm nay em lại muốn ngủ như thế. Và lại muốn nằm kế cạnh anh, chỉ vậy thôi.” Đứa em nói, miệng mỉm cười, mắt thì vẫn nhắm nghiền, tay thì cứ giữ tư thế ghì chặt cơ thể của Ryu.
Ryu đưa tay chống đầu, cúi gầm và chẳng thể hiểu việc gì đang xảy ra. Cậu đang tìm một lời lí giải để giải thích cho cái việc làm khác thường của em trai mình. “Thôi nào Ray, giờ đang là lúc ngủ mà, sao nhóc lại đùa vào lúc này chứ.” Ryu lay em mình, “Dậy nào, về giường của em đi.”
Ray lầm lủi ngồi dậy, nhìn anh trai mình trong tức tưởi. Cậu định nói một điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, nín lặng, và đang dò bước tìm về giường mình. “Em chỉ muốn được ở bên cạnh anh cho đến hết ngày sinh nhật của chúng ta thôi mà, như thế cũng không được sao?”, cậu ngồi xoay mặt ngược hướng của Ryu, nói trong lặng lẽ.
“Ray này, nhưng không phải là nhóc sẽ làm như thế.”
“Em…em…thật sự…” Ray im bật, lặng bước về phía giường của mình, rồi nằm cuộn mình trong tấm chăn, mặt quay vào tường. “…không có gì hết, chúc anh ngày mới tốt lành.”
Ryu nhìn em trai mình buồn bã nằm co ro trong đêm tối, lòng lại nhói đau một cách kì lạ. Cậu tiến tới giường của Ray, nằm kế bên, rồi chủ động ôm choàng lấy em trai mình, thì thầm, “Như thế này đúng không nhóc con? Ngủ ngon em nhé!”. Ryu tự mỉm cười với chỉnh mình, rồi nhắm mắt cố gắng tìm lại giấc mơ bị gián đoạn khi nãy.
Giấc mơ lại đến với cậu, rỏ ràng hơn, và những đường nét của sự thật dường như phơi bày tỉ mỉ hơn. Cậu đang mộng mị và bị lôi kéo bởi một sức hút kì lạ lắm. Ryu cảm thấy có ai đó ôm mình mãnh liệt lắm, cuồng nhiệt lắm mà trao cho cậu nụ hôn nóng bỏng. Một luồn điện chạy dọc cơ thể cậu, Ryu choàng tỉnh dậy một lần nữa, toàn thân nổi đầy gay óc, và những gì Ryu đang mơ đang là một hiện thực không chối cãi. Ray vừa mới trao cho cậu một nụ hôn nhẹ lướt qua vành môi gợi cảm, rồi giờ đây chiếc lưỡi tinh quái của đứa em đang rà dọc chiếc cổ của người anh, rồi dần tiến xuống sâu hơn. Đôi môi mềm mại của cậu em dừng lại nơi vòm ngực nở nang, vạm vỡ của cậu anh trai. Tiếng thở hắt, mạnh mẽ, dồn dập phát ra từ cả hai con người nơi đây. Ray cảm thấy được được trống ngực của Ryu đang đạp cuồng nhiệt và đầy rạo rực. Cậu cảm nhận được cái rướn mình đầy đồng tình của người anh.
“Em xin lỗi vì lại đánh thức anh, Ryu. Nhưng em không thể kiềm chế nổi mình khi ở gần bên anh.”
Không để người anh kịp trả lời, hay nói bất cứ một câu gì. Ray tiếp tục tấn công khi luồn tay vào chiếc áo thun mỏng của Ryu, và sờ nắn nơi vòm ngực căng đầy của cậu anh trai. Ray càng cảm nhận được hơi thở hắt từ phía trên đầu mình mỗi lúc mỗi mạnh mẽ hơn, và chính Ryu cũng không thể chối bỏ cảm giác ấy. Cậu đưa tay rờ dọc thân thể trần trụi của đứa em trai mình. Nhè nhàng lướt trên làn da mởn mởn, hoà theo từng hành động lôi kéo của cậu em.
“Em…em…thực sự rất thích anh, anh Ryu.”
Ray ồm chầm lấy anh trai mình, rồi cậu bỗng thấy xấu hổ một tí, khi cái vật của mình đang cương cứng mà ép sát lấy cơ thể của Ryu. Người anh bỗng phát lên tiếng cười khúc khít.
“Có phải nóng vội như thế không nhóc con.” Ryu cười hề hề theo cái lỗi không lẫn lộn của người cha đỡ đầu của mình. Tay đưa tới, tóm chặt lấy cái thứ mà Ray đang căng tràn sức sống, và kêu gọi. “Của nhóc cũng đâu thua kém gì của anh đâu.” Ryu khẽ hôn lên trán em trai.
Những cái lướt tay nhẹ nhàng trên da thịt. Những nụ hồn nồng nàn. Những lời thì thầm trao tai. Tất cả tạo nên một không gian đầy màu sức của sự yêu thương. Rồi cả hai đã cùng yêu nhau. Ryu đi vào trong Ray như một lẽ tất nhiên, và chân lí đã như thế theo tiếng gọi của con tim mỗi người. Cả hai quấn quit lấy nhau, hoà quyện vào nhau, và khao khát tan chảy vào nhau cho đến khi căng tràn sức sống của những mầm hạt yêu thương. Rồi hai anh em ôm nhau ngủ trong niềm vui và hạnh phúc.
Một thiếu nữ với làn da trắng muốt tựa như những mảnh băng chói lọi của xứ sở phương bắc kiêu kì. Nàng có mái tóc dài chấm đất với một màu lam nhạt phủ đầy những sợi tóc thẳng, mượt của mình. Đôi môi nhỏ, chum chím hiển hiện một nụ cười điềm đạm. Ánh mắt dịu hiện những không kém phần sắc bén, nó cũng có một màu xanh thẫm tuyệt đẹp. Cô đang lướt đi trên một vùng không gian nhuộm một màu đen thăm thẳm. Cô đến kế bên một người thiếu nữ khác, đang bận bịu giữ chặt những sợi tơ định mệnh trong tay, nhắm chăm chú dò theo những chuyển động của những vì tinh tú. Bên cạnh cô, còn có một thiếu nữ khác, đang ngồi gục trông thảm thương.
“Rất cảm ơn mọi việc cô đã làm Du Chỉ. Tôi không biết phải nói gì hơn là phải cám ơn cô hang triệu lần cho việc làm đó.” Thiếu nữ với mái tóc màu lam mỉm cười nhìn cô gái với trang phục đen đang ngồi gục mặt vì mệt mỏi. “Do đó, tôi đã có thể khắc chế được Tà Ác.”
“Tôi không chắc việc tôi làm có đến đích hay không, Piro ạ!” Du Chỉ đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn thiếu nữ có mái tóc màu làm, “Có một điều gì đó kì lạ lắm. Một số tà khí trong cái bẫy của hắn đã chui vào trong người tôi. Tôi không biết mình sẽ ức chế hắn, chịu đựng hắn được tới lúc nào nữa.”
“Tôi hiểu, Du Chỉ. Chính hắn cũng đang ẩn đầy trong cơ thể tôi đây.”
Piro vừa nói vừa tháo tung những mảnh vải màu xanh nhạt, trong suốt phía sau lưng mình. Cô vén mái tóc sang một bên để lộ một vết ố màu đen to tướng hằn sâu trên làn da trắng như tuyết của mình.
“Tà Ác sẽ không bao giờ bị tiêu diệt hoàn toàn. Hắn chị có thể bị ức chế lâu hay mau tuỳ vào chúng ta thôi.” Piro nhẹ nhàng đáp, kèm theo một nụ cười hiền hoà nhìn Du Chỉ và Phi Á Tiên.
“Cuộc chiến này hình như không có hồi kết, đúng không Piro?” Du Chỉ buồn bã nhìn cô nàng, rồi lại ngước lên xem xét bầu trời.
“Tôi chắc là như thế, đó dường như là đã là định mệnh. Nó như một bánh xe khác còn to lớn hơn, mạnh mẽ và khủng khiếp hơn cả vòng quay của luân hồi.”
“Tà Ác là bóng tối. Và dường như màn đêm tăm tối ấy không bao giờ lụi tàn trong cái thế giới này. Nơi đâu có ánh sáng, ắt nơi ấy sẽ lại có màn đêm tắm tối, và ngược lại. Cả ánh sáng và bóng tối hấp dẫn và hút lần nhau. Trong mỗi chúng ta đều có đâu đó những vùng tăm tối của tăm hồn, và chính những nơi ấy, Tà Ác luôn có thể chiếm ngự.” Phi Á Tiên nói, vừa nhìn hay người bạn của mình.
Cả Piro và Du Chỉ chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
“Thử thách ấy, cô dành cho Juu Đệ Ngũ là sao thế Piro?” Phi Á Tiên lên tiếng hỏi.
“Tôi muốn cậu ta lựa chọn một điều nào đó. Cậu ấy buộc phải nắm cho được sự thật và cảm xúc con tim của mình. Tôi không muốn, tấn bi kịch lại tái diễn cho cậu ta giống như đã từng xảy ra với Ken.”
Phi Á Tiên nhìn Du Chỉ, cô đang thăm dò phản ứng thái độ của bạn mình. Chẳng một lời nào được nói ra cho cả hai. Rồi họ lại tiếp tục lắng nghe Piro nói tiếp.
“Tôi biết đâu đó trong con người của Juu Đệ Ngũ vẫn con ẩn chứa tình cảm, tình yêu mà Juu Đệ Tứ dành cho Ray Đệ Lục. Và tôi muốn cậu ấy tìm được cái cảm xúc ấy trong sự lựa chọn mà cậu ta phải đối mặt.”
“Thế tại sao, lại phải cho cậu ta vào sống cuộc sống mà Ray và Mark đã từng?” Phi Á Tiên hỏi trong sự nghi hoặc.
“Để Juu Đệ Ngũ có thể là Juu Đệ Tứ.” Piro đáp một cách đầy chắc chắn.
“Thế tại sao lại có những điều khác nhau giữa thử thách và hiện tại đã từng có?” Du Chỉ tiếp lời Phi Á Tiên bằng một cậu hỏi đầy phù phiếm nghi hoặc.
“Bởi Juu Đệ Ngũ không là Juu Đệ Tứ.” Piro đáp đầy chắc chắn.
“Mục đích của việc giống và khác đó là gì?” Du Chỉ hỏi tiếp. Mắt cô tràn đầy nghi vấn, nhìn Piro không rời dù chỉ một tít tắc nào.
“Tôi nghĩ không cần giải thích. Các cô đã hiểu vấn đề đó rồi mà, hãy tự giải thích cho chính mình đi chứ.”
Cuối cùng cả hai cũng đã về tới nhà vào hôm sinh nhật của mình. Và sau khi hoàn tất khoản bài tập được giao cũng như tất cả nhiệm vụ cần thiết, hai anh em biết rằng mình đã trễ hẹn gần hai giờ.
Cuối cùng cả hai cũng đã về tới nhà. Mồ hôi, mồ kê thi nhau đổ khắp cơ thể, làm ướt cả áo từ trong ra ngoài mặc cho cái thời tiết có lạnh hay mát mẻ đến dường nào. Ryu và Ray nở một nụ cười thật tươi như đúng kế hoạch trên môi, và từ từ mở cửa.
“Ôi chào mẹ Aly, lâu quá con không gặp mẹ rồi. Mẹ vẫn xin đẹp lắm đấy.” Ray nhào tới, hòng ôm chầm lấy mẹ đỡ đầu của mình.
“Xê ra!”
“Bố John, bố vừa mới đến phải không, con có vài điều thú vị muốn khoe với bố nè. Mấy con bọ mà con mới bắt được để cho vào bộ sưu tập của bố đấy.” Ryu lưng tưng nhảy tới gần bên cha đỡ đầu của mình.
Cả bốn người, cha mẹ ruột, và cha mẹ đỡ đầu của Ryu và Ray đang ngồi trên ghế, chân nhịp nhịp, mắt liếc về phía hai người. Miệng nhếch mép cười khó hiểu. Rồi đồng thanh nói.
“ĐÓI BỤNG LẮM RỒI ĐÓ BIẾT KHÔNG. GẦN 1 TIẾNG RỒI ĐÓ BIẾT KHÔNG. CON GÀ NƯỚNG NÓ CŨNG SẮP THÀNH GÀ ĐÔNG LẠNH RỒI ĐÓ BIẾT KHÔNG!!!!!! BIẾT KHÔNG!!!!”
Ray và Ryu lại cùng cười, cười tươi hơn trên khuôn mặt giờ đã bớt lấm lem mồ hồi. “Ồ thế à, thế thì mình vào tiệc đi, tụi con cũng đói lắm rồi.” Ray hí hứng nói rồi nhảy tót vào đúng vị trí của mình.
Bỗng cậu cảm thấy người mình lạnh ngắt đi.
“Con không được khỏe sao trai cưng.” Aly lo lắng khi thấy thái độ kì lạ mới xảy ra với Ray.
Mark vội chạy đến bên em, cậu bỗng cảm thấy người mình nóng rang cả lên. Định đưa tay chạm vào Ray thì lại có cảm giác tê rần chạy dọc theo sóng lưng.
“Con làm sao thế Ryu.” Giờ thì cả bốn ông bố, bà mẹ đều hốt hoảng.
Cả hai đứa, Ray và Mark đều ngất đi.
Ryu gào lên thảm thiết, cậu cảm thấy thân thể mình như bị một cơn lửa đốt tàn tạ. Một cơn đau nhói nơi ***g ngực cậu khiến cho cả cái thân thể như muốn đổ ập không thể chống đỡ được. Thân thể Ryu loan lỗ máu, nó thấm và ướt cả lớp vải ngay trước ngực cậu. Một mảng to tràn đầy loại dịch màu đỏ. Ryu cảm thấy từng tia điện chạy khắp thân thể mình và đang thiêu đốt cái thể xác yếu ớt này. Tiếng rống của cậu mỗi lúc mỗi thảm tihết hơn. Đến lúc có thể định thân lại, và trông theo mọi thứ, Ryu mới bang hoàng nhận ra rằng, cả căn phòng đã nát vụn cả ra. Xác của bố mẹ, hai cả John, và Aly đang nằm đó, bất động và vô hồn. Còn Ray thì đang đứng, lạnh lùng nhìn anh trai mình lê lết từng bước đứng dậy trông đau đớn.
“Chuyện quái gì vừa mới xảy ra thế Ray. Bố mẹ, cả bố John và mẹ aly làm sao thế này? Tại sao nhà của ta lại đổ nát hết thế. Chuyện gì đã xảy ra, hôm nay là sinh nhật của chúng ta mà, đúng không nhóc?”
Ryu hỏi dồn dập Ray bằng những cậu hỏi mà miệng cậu có thể thốt ran gay khi ấy, còn trong đâu thì đang tồn tại những thứ thắc mắc chưa biết giải quyết bằng cách nào khi đang chờ xử lí. Rồi Ryu nhìn lại bộ dạng của Ray, nó trông không giống khi nãy cậu đi cùng nó về nhà.
Trước mắt Ryu giờ là một chàng trai y khuôn mình, trông rất tuấn tú, khôi ngô. Mái tóc quá vai màu bạch kim. Trên người Ray đang vận một bộ giáp phục với chiếc đầu rồng lớn giữa ngực, chân đi không. Trên tay cậu đang cầm một thanh kiếm sắc bén, đang nhễu từng giọt máu còn ứ đọng lại. Mắt thất thần, lạnh giá nhìn về phía Ryu.
“Giờ thì tới lượt ngươi Juu Đệ Ngũ. Người phải chết!”
“Chuyện gì thế này? Em đang làm gì thế Ray, em đã giết cha mẹ chúng ta sao? Em đã làm điều này sao?”
“Người đã làm điều đó là người.” Giọng Ray lạnh hơn bao giờ hết, cậu đưa đôi mắt vô hồn, đỏ hoe nhìn về phía Ryu.
Ryu giơ tay mình lên. Cậu bang hoàng nhận ra, những cái vuốt cứng cáp, đang nhuốm một màu đỏ của máu, và đó chính là máu của cha mẹ cậu. Cơn đau nơi ***g ngực lại nhói lên dữ dội hơn. Cậu ôm lấy nó, cố ngăn một dòng huyết đỏ phun trào ra khỏi cơ thể. Khắp người cậu, Ryu cảm thấy một luồn điện mạnh, chạy khắp cơ thể, xâu xé cậu. Ryu quằn quại nằm lăn trên sàn nhà đổ nát.
Ryu giơ tay mình lên. Cậu bàng hoàng nhận ra, những cái vuốt cứng cáp, đang nhuốm một màu đỏ của máu, và đó chính là máu của cha mẹ cậu. Cơn đau nơi ***g ngực lại nhói lên dữ dội hơn. Cậu ôm lấy nó, cố ngăng một dòng huyết đỏ phu trào ra khỏi cơ thể. Khắp người cậu, Ryu cảm thấy một luồn điện mạnh, chạy khắp cơ thể, xâu xé cậu. Ryu quằn quại nằm lăn trên sàn nhà nổ nát.
Ray lạnh lùng nhìn Ryu nằm trên sàn nhà mà không biểu lộ một cảm xúc gì cả. Bàn tay cậu cầm chắc thanh kiếm trong tay rồi dần tiến đến bên người anh trai song sinh của mình. Cậu giơ kiếm chỉ thiên, và trao cho cái người đang nằm ngất xỉu dưới nền nhà đổ nát kia một nhát đâm cuối cùng. “Vĩnh biệt Juu Đệ Ngũ, tôi làm thế này chỉ vì anh bắt tôi làm thế.” Cậu nói khi trông thấy dòng máu tươi chảy lênh láng ướt khắp quanh người của Ryu.
Triết Nam choàng tỉnh dậy. Cậu thấy mình đang ngồi trong căn phòng của mình, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cậu hoảng sợ, lo lắng nhìn xung quanh, dáo dát ngó nghiên những thứ hiện hữu trong ngôi nhà của mình, tìm kiếm bóng dáng của Juu Đệ Lục, như để né tránh một cái kết thãm thương như trong giấc mơ cậu đã thấy.
“Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng vẫn trông thấy Ray giết ta, thế thì cớ gì ta lại tha cho hắn. Kiếp trước chính nó đã giết mình, kiếp này nếu mình không làm thế với nó, thì rồi nó cũng sẽ làm vậy với mình. Ray, ta phải giết người, đó là lí do vì sao ta sống lại. Ta tái sinh chỉ vì một mục đích, trả thù cho những gì mi đã gây ra cho ta trong quá khứ.” Triết Nam lẩm nhẩm một mình qua những tiếng rít pha lẫn tiếng thở ***g lộn vì giận dữ, tức tối đan lẫn với những e ngại, nghi hoặc.
Phi Á Tiên nhìn Piro như muốn tìm kiếm một lời giải thích thoã đáng.
“Thế này là sao. Cô cũng đã không làm xoay chuyển được gì cả. Cuối cùng Juu Đệ Ngũ cũng tái sinh, và nhận ra rằng, điều cậu ta sẽ làm là giết chết Ray Đệ Lục.”
“Đó là sự lựa chọn cuối cùng của cậu ta sao? Thế thì nó có khác gì khi xưa đâu. Cuối cùng, không lẽ Ray và Juu cũng sẽ lại đối chọi, phải bắt buộc chọn một quyết định. Và không lẽ để cho Ray một lần nữa giết chết Juu trong đau đớn?” Du Chỉ cũng bức xúc, cô không hiểu ý định mà Piro định làm.
“Tôi không biết! Tôi chỉ là người tạo ra tình huống, còn người lựa chọn là cậu ta.” Piro nói một cách thản nhiên, cô chăm chú nhìn một ngọn nến cháy rực kế bên Phi Á Tiên.
“Thế tại sao lại tạo ra một hoàn cảnh như thế?” Du Chỉ nói mỗi lúc mỗi lớn, và dường như cô mất đi sự bình tĩnh, “Cô tạo ra một cái kết cho một giấc mơ là cảnh hai người chém giết lẫn nhau, thì cớ gì có một sự cảm thông nào từ Juu Đệ Ngũ chứ!”
Piro quay sang, nhìn Du Chỉ, rồi tiếp tục lướt ánh mắt nhìn Phi Á Tiên. Cô chỉ khẽ lắc đầu, rồi lại khẽ gật đầu thật khó hiểu. Hai cô bạn nhìn Piro cũng chẳng hiểu cô ta đang biểu hiện một ý nghĩa gì.
Căn nhà ảm đạm đầy ủ dột. Cha lẫn mẹ của Mark và Ray đang ngồi trầm lặng một cách đáng sợ trước phòng khách, không nói nỗi lấy đến một câu. Mark ôm Ray trong hình hài một giọt nước trong lòng, nhìn cha mẹ mà cũng không biết nói gì vào lúc này. Sư u ám, yên tĩnh của căn phòng thật đáng sợ, nó dần biến thành một thứ vũ khí tàn bạo nào đó mà chém giết linh hồn của những người đang trú ngụ trong căn nhà này.
“Chuyện gì đã xảy ra? John và Aly thì chết, còn cái vật biết nói con ôm trên tay cao lại bảo là Ray, là sao hả Mark?” Người cha tội nghiệp, khốn khổ nói trong sự kiềm chế dữ dội cảm xúc để nó không vỡ oà ra trong lúc này mà cản trở những lời nói thốt ra.
Người mẹ thì lại cứ như lúc mê lúc tỉnh. Cô cứ gục vào vai người chồng của mình mà khóc dữ dội. Rồi khi kiềm chế dược một chút nỗi buồn, cô lại ngó nhìn đứa con trai của mình bằng đôi mắt đỏ ao, nhoè cả đi vì lệ. Nhưng cũng chẳng giữ được trạng thái đó bao lâu, cô lại khóc, thảm thiết. Người mẹ nhìn cái thứ được gọi là con mình trong một hình hài quái gỡ mà không thể nói trọn nên một lời gì cả, chỉ có khóc và chỉ có nước mắt. Cô muốn chồm tới ôm cái thứ gọi là con mình vào lòng mà chở che, mà đem đến cho nó sự yêu thương. Nhưng dường như sự khổ đau hiện giờ đã không cho cô làm như thế, nó bắt cô chỉ quằn quại khóc, và chỉ có thế.
Ray nhìn mẹ mình cứ vật vờ như thế mà lòng quặn lên từng hồi đau đớn sâu sắc. Cậu muốn khóc nhưng dường như với cái cơ thể này, tuyến lệ không phải là cái thứ cậu có thể điều khiển dễ dàng, nên chẳng một tí nước mắt nào trào ra được cái đôi mắt tròn xoe của cậu. Cậu muốn như lúc trước chạy đến bên mẹ, nói một câu gì đó vui tươi, làm một động tác hài hước nào đó, hai một cái vỗ vai an ủi, để trấn an mẹ. Nhưng giờ đây những thứ ấy như một món hàng xa xỉ đối với Ray. Cậu không thể làm những gì như ngày xưa đã làm, cậu chỉ còn biết trân mắt ra mà nhìn mẹ cậu khóc trong đau đớn, còn cậu chỉ nhìn trong ray rứt, chẳng nói được một lời.
Mark thì cũng cứng đờ quai hàm, cái miệng thì chẳng chịu tuân theo ý cậu vào lúc này. Cậu muốn nói những lời trấn an nhưng chẳng được, tất cả đều vô tác dụng. Ngó hết cha, mẹ, cậu cũng nhìn đứa em khốn khổ của mình mà gào lên những cơn bão lòng đau đớn.
Mel cùng Q Bích nhẹ nhàng bước vào nhà không một chút tiếng động. Hay dù có thì ngay lúc đó cũng không ai thèm quan tâm. Rồi sự xuất hiện của hai người lạ trong căn nhà của mình, khiến cho bố mẹ của Mark lại giật thót người khi vừa ngó sang đã trông thấy sự hiện hữu này.
“Ai đấy, tại sao các người vào nhà của tôi?”
“Xin lỗi ông vì những chuyện đã xảy ra, đó là một tấn bi kịch buồn và trong chúng tôi không ai muốn.” Q Bích nói bằng cái giọng nhỏ như muốn mất hút trong họng mình.
“Một câu chuyện dài, đầy đau khổ. Và tất cả chúng ta là một mắc xích cho cái sự khổ đau đó.” Mel nói, đôi mắt màu tím của cô không một sắc thái biểu lộ tình cảm, nhưng tuyến lệ thì đang hoạt động mạnh mẽ. Trong đầu Mel đang nhớ về người cha đã cưu mang mình, rồi đã nụ cười của John, hình ảnh của anh trước khi chết.
“Tôi không hiểu hai người đang nói gì. Yêu cầu ra khỏi nhà tôi.” Giọng bố của Mark lại gào lên chứa đựng sự tức tối.
“Bố, không có vấn đề gì đâu. Họ là bạn của chúng con, những đồng đội của chúng con.” Ray nói và biết rằng cả ba mẹ mình đang nhìn mình bằng một cách mắt dò xét dữ dội.
Mark định nói một điều gì đó nhưng cơn đau nhói lại xuất hiện, và dường như lần này nó tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Cái vết xăm trên cánh tay trái ngày nào của Mark giờ đây đã lang sang rộng khắp nửa tấm lưng rắn chắc của cậu. Và giờ đây nó đang đau buốt từng hồi dữ dội. Mark cố đặt nhẹ thân thể Ray lên bàn rồi nằm lăn lộn chống chọi với cơn đau đang đến hành hạ thân xác cậu. Ba của Mark chỉ có thể đứng đó, hoảng loạn nhìn mà không biết phải làm gì. Mẹ cậu thì gào lên từng hồi như điên dại, ôm đầu, nước mắt ràn rụa nhìn con mình đau đớn ***g lộn té từ trên chiếc trường kĩ xuống nền nhà. Cả Mel và Q Bích cũng chẳng biết sẽ nên làm gì vào lúc này, chỉ còn biết đứng đó, quan sát và chờ đợi. Ray thì gào thét dữ dội, cậu muốn chạy đến ôm chầm lấy Mark để sẽ chia cảm giác đau đớn của anh mình, nhưng cũng đành bất lực khi ý chỉ không thể điều khiển cơ thể cậu vào lúc này.
Từng cái giật cơ thế là từng mảng kí ức hiện về trong tâm trí của Mark. Cậu thấy lại những gì của ngày xưa qua những cái đau mà vết xăm đang hành hạ lên cơ thể cậu…
Những đoạn băng ký ức như đang tua lại, lúc chậm, lúc nhanh qua trí não của Mark. Cậu thấy những ngày chiếc đấu cùng đồng đội khi còn là một thiếu niên mười tám tuổi. Rồi những khi ngồi trò chuyện với nhóc tì Ray trên ngọn đồi trở nên quen thuộc với hai người. Cả hai rồi trở thành những người bạn đồng đội đầy ăn ý. Họ cùng chiến đấu chống lại Tà Ác, cùng nhau trao cả người tình những nụ hôn nóng bổng, và cả những lần họ yêu nhau. Hình ảnh trên ngọn đồi vào cái đêm định mệnh ấy cũng hiển hiện trong cậu. Mark thấy cả những điều xảy ra ở một nơi tăm tối sau khi cậu tỉnh dậy vì một cú ngất không rỏ nguyên nhân. Cậu thấy đôi mắt vô hồn của Ray đang cầm kiếm mà dúi những nhát mạnh bạo, tàn nhẫn vào thân xác cậu, và vô cảm bỏ mặt dẫu cậu có gào thét đớn đau đến thế nào. Những kí ức ngày xưa cứ tua lại trong đầu của Mark, nó bắt cậu nhớ, bắt cậu phải quay về đúng là mình của những ngày tháng trước. Và dường như quá sức chịu đựng, Mark ngất trong sự lo lắng kinh hoàng của những người xung quanh.
Mark thấy mình đang đứng ở một vùng đất nào đó kì lạ, và mờ mịt và đầy sự chết chóc. Mọi cảnh vật xung quanh ập vào mắt cậu chỉ mach với Mark rằng đầy là một nơi không có tương lai, hay đại loại là nó đang xảy ra một sự tranh đấu sống còn và dường như mọi người đều chết. Cậu kinh hoàng thấy những thây người nằm ngổn ngang đầy khắp mọi nơi, và hoảng hốt nhiều hơn khi dần dần trí nhớ mach với cậu rằng, đây chính là VÔ.
Cậu thấy còn một người sống sót, đang đứng nhìn cậu chầm chầm. Khuôn mặt lo lắng của cậu khi thấy người thanh niên đó đang tiến mỗi lúc mỗi gần hơn về phía cậu. Nhưng khi những bám bùi mù không còn che lấp tầm nhìn của mình nữa, Mark lại giãn khuôn mặt ra vì một cái cười rất tươi khi trông thấy người đang đi đến là Ray, Thanh Long Đệ Lục.
“Chào mừng em tới đây Ray, và anh sẽ là người giết em chứ không phải một ai khác.” Mark thất thần khi không hiểu sao từ cái miệng mình lại thốt ra những từ cay cú, thâm độc vậy cùng với một cái cười gian manh.
“Chính anh đã tạo dựng nên một nơi mà anh cố công bảo vệ ra như thế này đấy Juu. Anh đúng là một người làm cho cả dòng tộc thất vọng. Anh làm em thất vọng.” Ray nói bằng cái thứ ngôn ngữ của sự bể vỡ, gẫy gập và không trôi trãi.
Mark bàng hoàng một lần nữa khi biết mình đang nhếch mép cười thích thú, cậu đưa những cái vuốt lên, rồi dùng lưỡi liếm một dòng máu dính ướt tay mình. “Đây phải là cái điều mà cả VÔ phải chịu. Và người phải bị hành hạ dã man nhất chính là em, Ray Đệ Lục ạ.” Mark lại cười khoái trá không thể kiềm hãm được.
Ray giận dữ, rồi bắn một quả cầu điện về phía Mark. Chẳng một chút phản ứng nào, cậu chỉ đứng dó, hiên ngang đón nhận sự tấn công ấy, nhưng chẳng hề hấn một chút nào.
“Nếu em chỉ có bấy nhiêu trò vặt, thì sẽ không thể nào làm anh chết một lần nữa đâu, Ray Đệ Lục ạ.” Một cái cười khinh khỉnh hiện rỏ trên mặt Mark. Cậu hoảng hốt khi lại làm như thế, nói như thế với người đứng trước mặt mình. Đó lại là Ray,người mình yêu.
“Đây là kêt cuộc của chúng ta đó sao Juu? Anh có thấy xấu hổ vì những gì anh đã gây ra cho VÔ, và đền thờ của bốn vị đại nhân không?”
“Tất cả chỉ vì mục đích trả thù. Ta sống bởi mục đích đó, và người ta muốn giết thật sự chính là ngươi, Thanh Long Đệ Lúc. Vì người đã giết ta.” Giọng nói vẫn lạnh lùng không cảm xúc. Mark đam ra bấn loạn và hoang mang hơn bao giờ hết khi biết chính mình nói những điều đó.
Ray lắc đầu ra chiều thất vọng, bởi anh biết dù có giải thích bao nhiêu lần thì Juu cũng không tin là mình vô can. Và giờ anh cnàg thất vọng khi tâm trí của Juu chỉ còn là những tư tưởng trả thù, và cậu đau đớn sâu sắc hơn bởi người anh ta muốn giết nhất lại chính là cậu, người đã từng được Juu yêu, và đã yêu Juu.
Nước mắt ràn rụa chảy dài trên khuôn mặt của. Ray lao thẳng vào Juu với ngọn kiếm sắc bén hướng thẳng vào người yêu mình mà tiến.
Mark thấy tim mình nhói đau dữ dội. Anh đau khổ khi thấy Ray đã khóc vì anh như thế. Bỗng tâm trí mach bảo với cậu rằng, đây là những gì đã xảy ra khi cậu chết, và những điều này chính là đoạn đối thoại giữa Juu Đệ Ngũ và Ray. Và thời khắc định mệnh vào lúc này, Ray sẽ giết chết Juu để kết thúc một mối tình, chấm dứt một mối hiểm nguy cho VÔ.
Ray lao mỗi lúc một nhanh hơn về phía Mark. Thanh kiếm hướng thẳng vào người cậu. Nước mắt thì chứ chạy dài, theo gió mà bay tung toé vào không gian.
Mark nhận thấy Ray đã rất gần với mình. Cậu đưa tay vết những cái vuốt đã dính đầy máu đỏ mà lao tới bên Ray.
Những móng vuốt ấy đâm xuyên qua cơ thể của Ray, người yêu bé bỏng của anh. Rồi nó lún sâu hơn, sâu hơn nữa, và giờ đaâ thì những cái vuốt vô tình đó đã xuyên thủng qua bên kia cơ thể của Ray. Ray đứng sát bên anh, lệ vẫn chảy ròng theo cảm giác đau đớn. Cậu chồm tới mà đặt một nụ hôn lạnh từ làn môi mình lên chiếc môi quen thuộc của Mark. Rồi Ray gục chết trên tay Mark, khi những cái vuốt cứ dính mãi, dày vò mãi tấm thân của Ray Thanh Long Đệ Lục.
Mark điếng người khi thấy rằng chính mình đã giết chết Ray. “Không, không, sự thật không là như thế, mình không phải là kẻ giết Ray. Dối trá! sự thật không phải như thế!” Mark kêu gào dữ dội, nhưng qua ánh nhìn dửng dưng mà Juu trao cho Ray khi rút cánh tay ra khỏi cơ thể cậu bẻ, rồi cứ để mặt cho cầu nằm vật vờ trên nền đất đá đổ nát, mặc cho máu chảy lênh láng.
Gió thét gào dữ dội. Gió mang theo những lời oán thán, tru tréo. Gió hát một khúc mặc niềm buồn bã. Gió ru con người vào giấc ngủ nghì thu trong một sư đau đớn sâu sắc, và khổ cực tột cùng.
Mark đứng nhìn Ray chết giữa một nơi lạnh lẽo và chưua đầy những hận thù mà anh đã trút lên bằng ánh mắt cay nghiệt của mình. Nhưng chính Mark lại kêu gào thảm thiệt dữ dội khi chứng kiến cái cảnh bi kịch đó. Vết xăm trên người của cậu bỗng nóng rang vào lúc này, nó nhói lên từng hồi dữ dội. Mark lăn đùng xuống nền đất mà quằn quại, gào thét, giẫy giụa trong đau đớn
Phi Á Tiên quay sang nhìn Piro, cô im lặng, không nói gì cả. Rồi tiếp tung nhấp nhẹ những ngón tay đang quặn quại chịu những cái xiết hung tợn từ những sợi dây định mệnh. Cô thi thoảng lại ngó những ngọn lửa từ những cây nến đang cháy. Có cái thì bập bùng sáng, có cái thì le lói yếu ớt.
Du Chỉ không màng đến cái người đang đưa ai đó về quá khứ nữa. Cô cứ mặc, chỉ nghiễm nhiên nhìn bầu trời bừng sáng tinh tú, và ẩn chứa một thông điệp bí ẩn nào ở trên đó.
Piro cũng chỉ cứ đứng lặng im, không nói đến một từ. Cô ôm con rùa bằng đá thạch anh màu lam nhạt trong tay, rồi xiết mạnh.
Bố mẹ của Mark, Ray, lẫn Mel và Q Bích trở nên dịu hơn, không bàng hoàng, hoảng hốt khi thấy cậu đã lịm đi và ngon một giấc ngủ. Họ nhìn nhau, chẳng thể nói được một lời, mà cũng vì không biết phải thốt lên một lời nào để nói. Chỉ ngồi phịch xuống nơi nào đó có thể. Chán chườn và và buồn rầu mà chờ đợi.
Làn nước mát lạnh xoa dịu vết đau nóng rát đang âm ỉ hành hạ Triết Nam. Cậu ngó tấm lưng lớn, săn chắc của mình qua chiếc gương, mà nhìn vết xăm hình phượng hoàng to lớn ấy. Ánh mắt cậu xoáy sâu vào con mắt của con điểu trên lưng mình. Rồi cậu nhìn chính mình qua phản chiếu của tấm gương. Nhẹ nhàng, xoa từ tốn làn da thịt của mình dưới làn nước mát lạnh, Triết Nam đang nghĩ về muốn điều gì đó, chỉ mỗi mình cậu biết.
“Đứa ra trước sẽ là Huỳnh Bá Nam, còn đứa kia sẽ là Huỳnh Bá Long.” Người cha vui vẻ trả lời trong niềm vui sướng tột cùng.
“Em sẽ là mẹ đỡ đầu của Bá Nam, nó sẽ có cái tên khác là Ryu.” Aly mỉm cười.
“Thế, đứa còn lại là của em. Nó sẽ có them cái tên là Ray.” John nhe răng cười, nhướng nhướng mày với Aly thách thức, “Con của anh sẽ “ngon” hơn con của em cho mà xem.”
“Anh đừng có mơ.”
Tiếng cười ngập tràn cả căn phòng hồi sức sau khi sinh. Niềm hạnh phúc dâng trào trong tất cả con tim của những người có mặt ở đây. Họ trìu mến nhìn hay đứa bé chào đời, bụ bẫm, đáng yeê vào giống nhau y khuôn đúc. Đó là một buổi trời thu mát lạnh, làn gió nhẹ nhàng thổỉ qua mang theo biết bao nhiêu cảm xúc. Gió khẽ lay, lá vàng rơi lã chã, mặt hồ xanh trong gợn những làn nước lăn tăn chạy. Một người bí ẩn khoác trên mình một chiếc áo choàng màu rêu buồn bã, đứng nhìn từ phía dưới sân lên cân phòng tràn ngập tiếng cười đó.
Hai mươi năm sau, cả hai an hem, Ryu và Ray đều đã là những siên viên khoa Anh ngữ của trường Đại Học tổng hợp, và ngày mai đã kỉ niệm ngày sinh của họ.
Ray mơ màng nhìn Ryu đầy vẻ trìu mến. Đôi mắt cậu cứ xoáy sâu vào trong con người của người anh trai mình như để tìm kiếm, kiểm tra một điều gì đó.
“Mai sinh nhật của chúng ta rồi, anh có chuẩn bị quà gì cho em chưa, Ryu?”
“Tất nhiên là có rồi, nhóc con của anh.” Ryu mỉm cười hiền hoà nhìn anh trai, em theo một cử chỉ vỗ nhẹ lên đầu ra vẻ chiều chuộng.
“Em thích có một sợi dây đeo hộp thời trang.”
“Sẽ là một sợi dây tuyệt vời khi em thấy nó, em trai bé bỏng của anh.” Ryu tiếp tục cười, “Thế còn tụi bạn của chúng ta thì sao bây giờ? Ngày mai ta có cuộc party với ba mẹ, cũng như bố John và mẹ Aly rồi.”
“Đành phải cho bọn nó dự sinh nhật của mình trễ một ngày vậy.” Ray nháy mắt.
Ryu thả hồn mình vào trong một nơi nào đó xa xăm, tận đâu đâu. Cậu đang tận hưởng sự xoa dịu đầy nhẹ nhàng của làn nước ấm áp có một chút tinh dầu bạc hà khiến cho tinh thần cảm thấy nhẹ nhõm biết dường nào. Cậu đưa tay rê dọc theo thân thể rắn chắc của mình trong sự thích thú và tự hào khi sở hữu một thân hình tuyệt vời như thế. Ryu lại ra khỏi bồn, và đi đến đứng trước gương, cậu chăm chú nhìn, rồi say sưa cười khi thấy mình trong ấy, thực sự đẹp và lôi cuốn một cách tuyệt vời. “Đúng là, mình quá ư là đẹp trai, so so handsome.” Ryu nghĩ.
Cậu bỗng giật thót người rồi nhanh chóng quăng cơ thể vào trong bồn tắm khi cánh cửa phòng bật ra, và Ray đang đứng đó, cười hí hửng đầy mưu mô.
“Nhóc làm gì ở đây thế, anh đang tắm mà, vào cũng phải gõ cửa chứ.” Giọng Ryu có phần gay gắt.
“Em muốn… muốn…” Giọng Ray đầy vẻ tinh ranh mà mưu mô, “…muốn tắm chung với anh, được không Ryu?”
“Tại sao phải tắm chung với nhóc. Anh không thích.”
“Anh đáng ghét, khi xưa cũng tắm chung đó thôi. Giờ như thế cũng có sao đâu.” Ray nhăn nhó, vừa nói vừa làm điệu bộ nhõng nhẽo, rồi lại mỉm cười van nài, “Nha nha!!! Anh Ryu”.
“Xưa khác, nay khác chứ. Có nhiều thay đôi lắm, và không thể được.” Ryu mơ màng tận hưởng hương thơm dìu dịu từ tinh dầu bạc hà, vừa nói với giọng kẻ cả với em trai mình ra chiều dạy bảo. Và khi cậu mở mắt ra thì hoảng hốt lại tìm đến cậu khi Ray đang tháo từng mảnh vải trên người của mình, miệng vẫn mỉm cười toe toét. “Em làm thiệt sao Ray?” Ryu không tin vào những gì mắt mình thấy. Cậu lắc đầu ngơ ngác.
Ray hí hửng nhảy thẳng vào trong bồn nước của Ryu, miệng nở nụ cười y chang điệu bộ của bố John, rồi chồm tới ôm chầm lấy Ryu mặc cho anh trai mình có giẫy giụa và phản kháng đến thế nào.
“Thôi nào Ray, không giỡn như thế này nữa. Stop!!! Stop!!!” Ryu la thất thanh, và càng lúc càng dữ dội hơn, tay chân cứ đánh vào trong nước như trẻ đang tập bơi, cũng có khi giống như người đang sắp chết chìm. “Dừng lại, không được tới bên anh! Stop!!!”
Giờ thì Ray ngồi một góc bồn, đầu beê kia Ryu chiếm ngự trong tiếng thở hổn hển, mắt đỏ ngầu vì phải hụp lặn dưới làn nước kia. Ray mỉm cười khoái chí nhìn anh trai, lại nói những điều bong giớ đầy mờ ám.
“Anh Ryu, không ngờ trong ay thế, mà to dữ dằn.” Nụ cười kiểu bố John lại nở rộ trên khuôn mặt của Ray.
“Nhóc…nhóc…đang nói…về cái gì vậy?” Ryu cảm thấy mặt cũng như toàn cơ thể mình nóng bừng lên.
“Sao của em không được như của anh?” Ray với đôi mắt ngây thơ đưa xuống nhìn qua làn nước tìm kiếm cái gì đó của mình, rồi lại chồm tới một chút tìm kiếm của Ryu. Rồi lại ngẩng lên, cười tinh quái. “Anh có biết quyết gì à? Kể em nghe đi, Ryu!”
“Tào lao! Em nhắm mắt lại đi. Anh phải ra đây, muốn tắm thì cứ việc thoải mái mà tắm. Anh ra phòng.” Khuôn mặt Ryu vẫn đỏ như kẻ say rượu.
Ray đưa tay che mắt, nhưng cố tình để Ryu thấy mình để hở một bên, miệng vẫn mỉm cười tinh ranh. “Ừ, em nhắm mắt rồi nè, anh làm gì làm đi.”
Ryu mang vẻ mặt thỉu não nhìn đứa em nghịch ngợm của mình mà chào thua. Cậu đứng lên, ra khỏi bồn, tìm cái khăn choàng rồi bước khỏi cửa. Trước khi bước ra hoàn toàn, cậu nghe tiếng ray nói với theo đầy hứng chí, “Của anh tuyệt quá, anh trai. Em rất ngưỡng mộ.”
“Nó điên rồi!” Ryu nghĩ thầm và mỉm cười nhìn em trai mình trước khi ra khỏi phòng.
Ba giờ sáng, Ryu đang cuộn mình trong tấm chăn ấm tận hưởng một giấc ngủ ngon với những cơn mơ dễ thương và chính những điều ấy khiến cậu nhoẻn miệng cười ngay cả khi đang ngủ. Ryu cảm thấy có cái gì đó là lạ trong tấm chăn của mình, và bởi điều ấy khiến cậu phải choàng tỉnh dậy, thoát khỏi những cơn mơ đầy thú vị. Trong cái sự mơ màng kèm theo cơn ngái ngủ vẫn chưa tan, Ryu cảm thấy có một cơ thể khác, một bàn tay đang choàng qua ôm chầm lấy cậu, không ai khác, cậu biết chắc đó là em trai mình. Ryu nhướn người xoay sang, và thất thần khi trông thấy bộ dạng lúc bấy giờ của Ray, trần trụi, không một miếng vải che thân.
“Chẳng biết sao hôm nay em lại muốn ngủ như thế. Và lại muốn nằm kế cạnh anh, chỉ vậy thôi.” Đứa em nói, miệng mỉm cười, mắt thì vẫn nhắm nghiền, tay thì cứ giữ tư thế ghì chặt cơ thể của Ryu.
Ryu đưa tay chống đầu, cúi gầm và chẳng thể hiểu việc gì đang xảy ra. Cậu đang tìm một lời lí giải để giải thích cho cái việc làm khác thường của em trai mình. “Thôi nào Ray, giờ đang là lúc ngủ mà, sao nhóc lại đùa vào lúc này chứ.” Ryu lay em mình, “Dậy nào, về giường của em đi.”
Ray lầm lủi ngồi dậy, nhìn anh trai mình trong tức tưởi. Cậu định nói một điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, nín lặng, và đang dò bước tìm về giường mình. “Em chỉ muốn được ở bên cạnh anh cho đến hết ngày sinh nhật của chúng ta thôi mà, như thế cũng không được sao?”, cậu ngồi xoay mặt ngược hướng của Ryu, nói trong lặng lẽ.
“Ray này, nhưng không phải là nhóc sẽ làm như thế.”
“Em…em…thật sự…” Ray im bật, lặng bước về phía giường của mình, rồi nằm cuộn mình trong tấm chăn, mặt quay vào tường. “…không có gì hết, chúc anh ngày mới tốt lành.”
Ryu nhìn em trai mình buồn bã nằm co ro trong đêm tối, lòng lại nhói đau một cách kì lạ. Cậu tiến tới giường của Ray, nằm kế bên, rồi chủ động ôm choàng lấy em trai mình, thì thầm, “Như thế này đúng không nhóc con? Ngủ ngon em nhé!”. Ryu tự mỉm cười với chỉnh mình, rồi nhắm mắt cố gắng tìm lại giấc mơ bị gián đoạn khi nãy.
Giấc mơ lại đến với cậu, rỏ ràng hơn, và những đường nét của sự thật dường như phơi bày tỉ mỉ hơn. Cậu đang mộng mị và bị lôi kéo bởi một sức hút kì lạ lắm. Ryu cảm thấy có ai đó ôm mình mãnh liệt lắm, cuồng nhiệt lắm mà trao cho cậu nụ hôn nóng bỏng. Một luồn điện chạy dọc cơ thể cậu, Ryu choàng tỉnh dậy một lần nữa, toàn thân nổi đầy gay óc, và những gì Ryu đang mơ đang là một hiện thực không chối cãi. Ray vừa mới trao cho cậu một nụ hôn nhẹ lướt qua vành môi gợi cảm, rồi giờ đây chiếc lưỡi tinh quái của đứa em đang rà dọc chiếc cổ của người anh, rồi dần tiến xuống sâu hơn. Đôi môi mềm mại của cậu em dừng lại nơi vòm ngực nở nang, vạm vỡ của cậu anh trai. Tiếng thở hắt, mạnh mẽ, dồn dập phát ra từ cả hai con người nơi đây. Ray cảm thấy được được trống ngực của Ryu đang đạp cuồng nhiệt và đầy rạo rực. Cậu cảm nhận được cái rướn mình đầy đồng tình của người anh.
“Em xin lỗi vì lại đánh thức anh, Ryu. Nhưng em không thể kiềm chế nổi mình khi ở gần bên anh.”
Không để người anh kịp trả lời, hay nói bất cứ một câu gì. Ray tiếp tục tấn công khi luồn tay vào chiếc áo thun mỏng của Ryu, và sờ nắn nơi vòm ngực căng đầy của cậu anh trai. Ray càng cảm nhận được hơi thở hắt từ phía trên đầu mình mỗi lúc mỗi mạnh mẽ hơn, và chính Ryu cũng không thể chối bỏ cảm giác ấy. Cậu đưa tay rờ dọc thân thể trần trụi của đứa em trai mình. Nhè nhàng lướt trên làn da mởn mởn, hoà theo từng hành động lôi kéo của cậu em.
“Em…em…thực sự rất thích anh, anh Ryu.”
Ray ồm chầm lấy anh trai mình, rồi cậu bỗng thấy xấu hổ một tí, khi cái vật của mình đang cương cứng mà ép sát lấy cơ thể của Ryu. Người anh bỗng phát lên tiếng cười khúc khít.
“Có phải nóng vội như thế không nhóc con.” Ryu cười hề hề theo cái lỗi không lẫn lộn của người cha đỡ đầu của mình. Tay đưa tới, tóm chặt lấy cái thứ mà Ray đang căng tràn sức sống, và kêu gọi. “Của nhóc cũng đâu thua kém gì của anh đâu.” Ryu khẽ hôn lên trán em trai.
Những cái lướt tay nhẹ nhàng trên da thịt. Những nụ hồn nồng nàn. Những lời thì thầm trao tai. Tất cả tạo nên một không gian đầy màu sức của sự yêu thương. Rồi cả hai đã cùng yêu nhau. Ryu đi vào trong Ray như một lẽ tất nhiên, và chân lí đã như thế theo tiếng gọi của con tim mỗi người. Cả hai quấn quit lấy nhau, hoà quyện vào nhau, và khao khát tan chảy vào nhau cho đến khi căng tràn sức sống của những mầm hạt yêu thương. Rồi hai anh em ôm nhau ngủ trong niềm vui và hạnh phúc.
Một thiếu nữ với làn da trắng muốt tựa như những mảnh băng chói lọi của xứ sở phương bắc kiêu kì. Nàng có mái tóc dài chấm đất với một màu lam nhạt phủ đầy những sợi tóc thẳng, mượt của mình. Đôi môi nhỏ, chum chím hiển hiện một nụ cười điềm đạm. Ánh mắt dịu hiện những không kém phần sắc bén, nó cũng có một màu xanh thẫm tuyệt đẹp. Cô đang lướt đi trên một vùng không gian nhuộm một màu đen thăm thẳm. Cô đến kế bên một người thiếu nữ khác, đang bận bịu giữ chặt những sợi tơ định mệnh trong tay, nhắm chăm chú dò theo những chuyển động của những vì tinh tú. Bên cạnh cô, còn có một thiếu nữ khác, đang ngồi gục trông thảm thương.
“Rất cảm ơn mọi việc cô đã làm Du Chỉ. Tôi không biết phải nói gì hơn là phải cám ơn cô hang triệu lần cho việc làm đó.” Thiếu nữ với mái tóc màu lam mỉm cười nhìn cô gái với trang phục đen đang ngồi gục mặt vì mệt mỏi. “Do đó, tôi đã có thể khắc chế được Tà Ác.”
“Tôi không chắc việc tôi làm có đến đích hay không, Piro ạ!” Du Chỉ đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn thiếu nữ có mái tóc màu làm, “Có một điều gì đó kì lạ lắm. Một số tà khí trong cái bẫy của hắn đã chui vào trong người tôi. Tôi không biết mình sẽ ức chế hắn, chịu đựng hắn được tới lúc nào nữa.”
“Tôi hiểu, Du Chỉ. Chính hắn cũng đang ẩn đầy trong cơ thể tôi đây.”
Piro vừa nói vừa tháo tung những mảnh vải màu xanh nhạt, trong suốt phía sau lưng mình. Cô vén mái tóc sang một bên để lộ một vết ố màu đen to tướng hằn sâu trên làn da trắng như tuyết của mình.
“Tà Ác sẽ không bao giờ bị tiêu diệt hoàn toàn. Hắn chị có thể bị ức chế lâu hay mau tuỳ vào chúng ta thôi.” Piro nhẹ nhàng đáp, kèm theo một nụ cười hiền hoà nhìn Du Chỉ và Phi Á Tiên.
“Cuộc chiến này hình như không có hồi kết, đúng không Piro?” Du Chỉ buồn bã nhìn cô nàng, rồi lại ngước lên xem xét bầu trời.
“Tôi chắc là như thế, đó dường như là đã là định mệnh. Nó như một bánh xe khác còn to lớn hơn, mạnh mẽ và khủng khiếp hơn cả vòng quay của luân hồi.”
“Tà Ác là bóng tối. Và dường như màn đêm tăm tối ấy không bao giờ lụi tàn trong cái thế giới này. Nơi đâu có ánh sáng, ắt nơi ấy sẽ lại có màn đêm tắm tối, và ngược lại. Cả ánh sáng và bóng tối hấp dẫn và hút lần nhau. Trong mỗi chúng ta đều có đâu đó những vùng tăm tối của tăm hồn, và chính những nơi ấy, Tà Ác luôn có thể chiếm ngự.” Phi Á Tiên nói, vừa nhìn hay người bạn của mình.
Cả Piro và Du Chỉ chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
“Thử thách ấy, cô dành cho Juu Đệ Ngũ là sao thế Piro?” Phi Á Tiên lên tiếng hỏi.
“Tôi muốn cậu ta lựa chọn một điều nào đó. Cậu ấy buộc phải nắm cho được sự thật và cảm xúc con tim của mình. Tôi không muốn, tấn bi kịch lại tái diễn cho cậu ta giống như đã từng xảy ra với Ken.”
Phi Á Tiên nhìn Du Chỉ, cô đang thăm dò phản ứng thái độ của bạn mình. Chẳng một lời nào được nói ra cho cả hai. Rồi họ lại tiếp tục lắng nghe Piro nói tiếp.
“Tôi biết đâu đó trong con người của Juu Đệ Ngũ vẫn con ẩn chứa tình cảm, tình yêu mà Juu Đệ Tứ dành cho Ray Đệ Lục. Và tôi muốn cậu ấy tìm được cái cảm xúc ấy trong sự lựa chọn mà cậu ta phải đối mặt.”
“Thế tại sao, lại phải cho cậu ta vào sống cuộc sống mà Ray và Mark đã từng?” Phi Á Tiên hỏi trong sự nghi hoặc.
“Để Juu Đệ Ngũ có thể là Juu Đệ Tứ.” Piro đáp một cách đầy chắc chắn.
“Thế tại sao lại có những điều khác nhau giữa thử thách và hiện tại đã từng có?” Du Chỉ tiếp lời Phi Á Tiên bằng một cậu hỏi đầy phù phiếm nghi hoặc.
“Bởi Juu Đệ Ngũ không là Juu Đệ Tứ.” Piro đáp đầy chắc chắn.
“Mục đích của việc giống và khác đó là gì?” Du Chỉ hỏi tiếp. Mắt cô tràn đầy nghi vấn, nhìn Piro không rời dù chỉ một tít tắc nào.
“Tôi nghĩ không cần giải thích. Các cô đã hiểu vấn đề đó rồi mà, hãy tự giải thích cho chính mình đi chứ.”
Cuối cùng cả hai cũng đã về tới nhà vào hôm sinh nhật của mình. Và sau khi hoàn tất khoản bài tập được giao cũng như tất cả nhiệm vụ cần thiết, hai anh em biết rằng mình đã trễ hẹn gần hai giờ.
Cuối cùng cả hai cũng đã về tới nhà. Mồ hôi, mồ kê thi nhau đổ khắp cơ thể, làm ướt cả áo từ trong ra ngoài mặc cho cái thời tiết có lạnh hay mát mẻ đến dường nào. Ryu và Ray nở một nụ cười thật tươi như đúng kế hoạch trên môi, và từ từ mở cửa.
“Ôi chào mẹ Aly, lâu quá con không gặp mẹ rồi. Mẹ vẫn xin đẹp lắm đấy.” Ray nhào tới, hòng ôm chầm lấy mẹ đỡ đầu của mình.
“Xê ra!”
“Bố John, bố vừa mới đến phải không, con có vài điều thú vị muốn khoe với bố nè. Mấy con bọ mà con mới bắt được để cho vào bộ sưu tập của bố đấy.” Ryu lưng tưng nhảy tới gần bên cha đỡ đầu của mình.
Cả bốn người, cha mẹ ruột, và cha mẹ đỡ đầu của Ryu và Ray đang ngồi trên ghế, chân nhịp nhịp, mắt liếc về phía hai người. Miệng nhếch mép cười khó hiểu. Rồi đồng thanh nói.
“ĐÓI BỤNG LẮM RỒI ĐÓ BIẾT KHÔNG. GẦN 1 TIẾNG RỒI ĐÓ BIẾT KHÔNG. CON GÀ NƯỚNG NÓ CŨNG SẮP THÀNH GÀ ĐÔNG LẠNH RỒI ĐÓ BIẾT KHÔNG!!!!!! BIẾT KHÔNG!!!!”
Ray và Ryu lại cùng cười, cười tươi hơn trên khuôn mặt giờ đã bớt lấm lem mồ hồi. “Ồ thế à, thế thì mình vào tiệc đi, tụi con cũng đói lắm rồi.” Ray hí hứng nói rồi nhảy tót vào đúng vị trí của mình.
Bỗng cậu cảm thấy người mình lạnh ngắt đi.
“Con không được khỏe sao trai cưng.” Aly lo lắng khi thấy thái độ kì lạ mới xảy ra với Ray.
Mark vội chạy đến bên em, cậu bỗng cảm thấy người mình nóng rang cả lên. Định đưa tay chạm vào Ray thì lại có cảm giác tê rần chạy dọc theo sóng lưng.
“Con làm sao thế Ryu.” Giờ thì cả bốn ông bố, bà mẹ đều hốt hoảng.
Cả hai đứa, Ray và Mark đều ngất đi.
Ryu gào lên thảm thiết, cậu cảm thấy thân thể mình như bị một cơn lửa đốt tàn tạ. Một cơn đau nhói nơi ***g ngực cậu khiến cho cả cái thân thể như muốn đổ ập không thể chống đỡ được. Thân thể Ryu loan lỗ máu, nó thấm và ướt cả lớp vải ngay trước ngực cậu. Một mảng to tràn đầy loại dịch màu đỏ. Ryu cảm thấy từng tia điện chạy khắp thân thể mình và đang thiêu đốt cái thể xác yếu ớt này. Tiếng rống của cậu mỗi lúc mỗi thảm tihết hơn. Đến lúc có thể định thân lại, và trông theo mọi thứ, Ryu mới bang hoàng nhận ra rằng, cả căn phòng đã nát vụn cả ra. Xác của bố mẹ, hai cả John, và Aly đang nằm đó, bất động và vô hồn. Còn Ray thì đang đứng, lạnh lùng nhìn anh trai mình lê lết từng bước đứng dậy trông đau đớn.
“Chuyện quái gì vừa mới xảy ra thế Ray. Bố mẹ, cả bố John và mẹ aly làm sao thế này? Tại sao nhà của ta lại đổ nát hết thế. Chuyện gì đã xảy ra, hôm nay là sinh nhật của chúng ta mà, đúng không nhóc?”
Ryu hỏi dồn dập Ray bằng những cậu hỏi mà miệng cậu có thể thốt ran gay khi ấy, còn trong đâu thì đang tồn tại những thứ thắc mắc chưa biết giải quyết bằng cách nào khi đang chờ xử lí. Rồi Ryu nhìn lại bộ dạng của Ray, nó trông không giống khi nãy cậu đi cùng nó về nhà.
Trước mắt Ryu giờ là một chàng trai y khuôn mình, trông rất tuấn tú, khôi ngô. Mái tóc quá vai màu bạch kim. Trên người Ray đang vận một bộ giáp phục với chiếc đầu rồng lớn giữa ngực, chân đi không. Trên tay cậu đang cầm một thanh kiếm sắc bén, đang nhễu từng giọt máu còn ứ đọng lại. Mắt thất thần, lạnh giá nhìn về phía Ryu.
“Giờ thì tới lượt ngươi Juu Đệ Ngũ. Người phải chết!”
“Chuyện gì thế này? Em đang làm gì thế Ray, em đã giết cha mẹ chúng ta sao? Em đã làm điều này sao?”
“Người đã làm điều đó là người.” Giọng Ray lạnh hơn bao giờ hết, cậu đưa đôi mắt vô hồn, đỏ hoe nhìn về phía Ryu.
Ryu giơ tay mình lên. Cậu bang hoàng nhận ra, những cái vuốt cứng cáp, đang nhuốm một màu đỏ của máu, và đó chính là máu của cha mẹ cậu. Cơn đau nơi ***g ngực lại nhói lên dữ dội hơn. Cậu ôm lấy nó, cố ngăn một dòng huyết đỏ phun trào ra khỏi cơ thể. Khắp người cậu, Ryu cảm thấy một luồn điện mạnh, chạy khắp cơ thể, xâu xé cậu. Ryu quằn quại nằm lăn trên sàn nhà đổ nát.
Ryu giơ tay mình lên. Cậu bàng hoàng nhận ra, những cái vuốt cứng cáp, đang nhuốm một màu đỏ của máu, và đó chính là máu của cha mẹ cậu. Cơn đau nơi ***g ngực lại nhói lên dữ dội hơn. Cậu ôm lấy nó, cố ngăng một dòng huyết đỏ phu trào ra khỏi cơ thể. Khắp người cậu, Ryu cảm thấy một luồn điện mạnh, chạy khắp cơ thể, xâu xé cậu. Ryu quằn quại nằm lăn trên sàn nhà nổ nát.
Ray lạnh lùng nhìn Ryu nằm trên sàn nhà mà không biểu lộ một cảm xúc gì cả. Bàn tay cậu cầm chắc thanh kiếm trong tay rồi dần tiến đến bên người anh trai song sinh của mình. Cậu giơ kiếm chỉ thiên, và trao cho cái người đang nằm ngất xỉu dưới nền nhà đổ nát kia một nhát đâm cuối cùng. “Vĩnh biệt Juu Đệ Ngũ, tôi làm thế này chỉ vì anh bắt tôi làm thế.” Cậu nói khi trông thấy dòng máu tươi chảy lênh láng ướt khắp quanh người của Ryu.
Triết Nam choàng tỉnh dậy. Cậu thấy mình đang ngồi trong căn phòng của mình, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cậu hoảng sợ, lo lắng nhìn xung quanh, dáo dát ngó nghiên những thứ hiện hữu trong ngôi nhà của mình, tìm kiếm bóng dáng của Juu Đệ Lục, như để né tránh một cái kết thãm thương như trong giấc mơ cậu đã thấy.
“Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng vẫn trông thấy Ray giết ta, thế thì cớ gì ta lại tha cho hắn. Kiếp trước chính nó đã giết mình, kiếp này nếu mình không làm thế với nó, thì rồi nó cũng sẽ làm vậy với mình. Ray, ta phải giết người, đó là lí do vì sao ta sống lại. Ta tái sinh chỉ vì một mục đích, trả thù cho những gì mi đã gây ra cho ta trong quá khứ.” Triết Nam lẩm nhẩm một mình qua những tiếng rít pha lẫn tiếng thở ***g lộn vì giận dữ, tức tối đan lẫn với những e ngại, nghi hoặc.
Phi Á Tiên nhìn Piro như muốn tìm kiếm một lời giải thích thoã đáng.
“Thế này là sao. Cô cũng đã không làm xoay chuyển được gì cả. Cuối cùng Juu Đệ Ngũ cũng tái sinh, và nhận ra rằng, điều cậu ta sẽ làm là giết chết Ray Đệ Lục.”
“Đó là sự lựa chọn cuối cùng của cậu ta sao? Thế thì nó có khác gì khi xưa đâu. Cuối cùng, không lẽ Ray và Juu cũng sẽ lại đối chọi, phải bắt buộc chọn một quyết định. Và không lẽ để cho Ray một lần nữa giết chết Juu trong đau đớn?” Du Chỉ cũng bức xúc, cô không hiểu ý định mà Piro định làm.
“Tôi không biết! Tôi chỉ là người tạo ra tình huống, còn người lựa chọn là cậu ta.” Piro nói một cách thản nhiên, cô chăm chú nhìn một ngọn nến cháy rực kế bên Phi Á Tiên.
“Thế tại sao lại tạo ra một hoàn cảnh như thế?” Du Chỉ nói mỗi lúc mỗi lớn, và dường như cô mất đi sự bình tĩnh, “Cô tạo ra một cái kết cho một giấc mơ là cảnh hai người chém giết lẫn nhau, thì cớ gì có một sự cảm thông nào từ Juu Đệ Ngũ chứ!”
Piro quay sang, nhìn Du Chỉ, rồi tiếp tục lướt ánh mắt nhìn Phi Á Tiên. Cô chỉ khẽ lắc đầu, rồi lại khẽ gật đầu thật khó hiểu. Hai cô bạn nhìn Piro cũng chẳng hiểu cô ta đang biểu hiện một ý nghĩa gì.
Căn nhà ảm đạm đầy ủ dột. Cha lẫn mẹ của Mark và Ray đang ngồi trầm lặng một cách đáng sợ trước phòng khách, không nói nỗi lấy đến một câu. Mark ôm Ray trong hình hài một giọt nước trong lòng, nhìn cha mẹ mà cũng không biết nói gì vào lúc này. Sư u ám, yên tĩnh của căn phòng thật đáng sợ, nó dần biến thành một thứ vũ khí tàn bạo nào đó mà chém giết linh hồn của những người đang trú ngụ trong căn nhà này.
“Chuyện gì đã xảy ra? John và Aly thì chết, còn cái vật biết nói con ôm trên tay cao lại bảo là Ray, là sao hả Mark?” Người cha tội nghiệp, khốn khổ nói trong sự kiềm chế dữ dội cảm xúc để nó không vỡ oà ra trong lúc này mà cản trở những lời nói thốt ra.
Người mẹ thì lại cứ như lúc mê lúc tỉnh. Cô cứ gục vào vai người chồng của mình mà khóc dữ dội. Rồi khi kiềm chế dược một chút nỗi buồn, cô lại ngó nhìn đứa con trai của mình bằng đôi mắt đỏ ao, nhoè cả đi vì lệ. Nhưng cũng chẳng giữ được trạng thái đó bao lâu, cô lại khóc, thảm thiết. Người mẹ nhìn cái thứ được gọi là con mình trong một hình hài quái gỡ mà không thể nói trọn nên một lời gì cả, chỉ có khóc và chỉ có nước mắt. Cô muốn chồm tới ôm cái thứ gọi là con mình vào lòng mà chở che, mà đem đến cho nó sự yêu thương. Nhưng dường như sự khổ đau hiện giờ đã không cho cô làm như thế, nó bắt cô chỉ quằn quại khóc, và chỉ có thế.
Ray nhìn mẹ mình cứ vật vờ như thế mà lòng quặn lên từng hồi đau đớn sâu sắc. Cậu muốn khóc nhưng dường như với cái cơ thể này, tuyến lệ không phải là cái thứ cậu có thể điều khiển dễ dàng, nên chẳng một tí nước mắt nào trào ra được cái đôi mắt tròn xoe của cậu. Cậu muốn như lúc trước chạy đến bên mẹ, nói một câu gì đó vui tươi, làm một động tác hài hước nào đó, hai một cái vỗ vai an ủi, để trấn an mẹ. Nhưng giờ đây những thứ ấy như một món hàng xa xỉ đối với Ray. Cậu không thể làm những gì như ngày xưa đã làm, cậu chỉ còn biết trân mắt ra mà nhìn mẹ cậu khóc trong đau đớn, còn cậu chỉ nhìn trong ray rứt, chẳng nói được một lời.
Mark thì cũng cứng đờ quai hàm, cái miệng thì chẳng chịu tuân theo ý cậu vào lúc này. Cậu muốn nói những lời trấn an nhưng chẳng được, tất cả đều vô tác dụng. Ngó hết cha, mẹ, cậu cũng nhìn đứa em khốn khổ của mình mà gào lên những cơn bão lòng đau đớn.
Mel cùng Q Bích nhẹ nhàng bước vào nhà không một chút tiếng động. Hay dù có thì ngay lúc đó cũng không ai thèm quan tâm. Rồi sự xuất hiện của hai người lạ trong căn nhà của mình, khiến cho bố mẹ của Mark lại giật thót người khi vừa ngó sang đã trông thấy sự hiện hữu này.
“Ai đấy, tại sao các người vào nhà của tôi?”
“Xin lỗi ông vì những chuyện đã xảy ra, đó là một tấn bi kịch buồn và trong chúng tôi không ai muốn.” Q Bích nói bằng cái giọng nhỏ như muốn mất hút trong họng mình.
“Một câu chuyện dài, đầy đau khổ. Và tất cả chúng ta là một mắc xích cho cái sự khổ đau đó.” Mel nói, đôi mắt màu tím của cô không một sắc thái biểu lộ tình cảm, nhưng tuyến lệ thì đang hoạt động mạnh mẽ. Trong đầu Mel đang nhớ về người cha đã cưu mang mình, rồi đã nụ cười của John, hình ảnh của anh trước khi chết.
“Tôi không hiểu hai người đang nói gì. Yêu cầu ra khỏi nhà tôi.” Giọng bố của Mark lại gào lên chứa đựng sự tức tối.
“Bố, không có vấn đề gì đâu. Họ là bạn của chúng con, những đồng đội của chúng con.” Ray nói và biết rằng cả ba mẹ mình đang nhìn mình bằng một cách mắt dò xét dữ dội.
Mark định nói một điều gì đó nhưng cơn đau nhói lại xuất hiện, và dường như lần này nó tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Cái vết xăm trên cánh tay trái ngày nào của Mark giờ đây đã lang sang rộng khắp nửa tấm lưng rắn chắc của cậu. Và giờ đây nó đang đau buốt từng hồi dữ dội. Mark cố đặt nhẹ thân thể Ray lên bàn rồi nằm lăn lộn chống chọi với cơn đau đang đến hành hạ thân xác cậu. Ba của Mark chỉ có thể đứng đó, hoảng loạn nhìn mà không biết phải làm gì. Mẹ cậu thì gào lên từng hồi như điên dại, ôm đầu, nước mắt ràn rụa nhìn con mình đau đớn ***g lộn té từ trên chiếc trường kĩ xuống nền nhà. Cả Mel và Q Bích cũng chẳng biết sẽ nên làm gì vào lúc này, chỉ còn biết đứng đó, quan sát và chờ đợi. Ray thì gào thét dữ dội, cậu muốn chạy đến ôm chầm lấy Mark để sẽ chia cảm giác đau đớn của anh mình, nhưng cũng đành bất lực khi ý chỉ không thể điều khiển cơ thể cậu vào lúc này.
Từng cái giật cơ thế là từng mảng kí ức hiện về trong tâm trí của Mark. Cậu thấy lại những gì của ngày xưa qua những cái đau mà vết xăm đang hành hạ lên cơ thể cậu…
Những đoạn băng ký ức như đang tua lại, lúc chậm, lúc nhanh qua trí não của Mark. Cậu thấy những ngày chiếc đấu cùng đồng đội khi còn là một thiếu niên mười tám tuổi. Rồi những khi ngồi trò chuyện với nhóc tì Ray trên ngọn đồi trở nên quen thuộc với hai người. Cả hai rồi trở thành những người bạn đồng đội đầy ăn ý. Họ cùng chiến đấu chống lại Tà Ác, cùng nhau trao cả người tình những nụ hôn nóng bổng, và cả những lần họ yêu nhau. Hình ảnh trên ngọn đồi vào cái đêm định mệnh ấy cũng hiển hiện trong cậu. Mark thấy cả những điều xảy ra ở một nơi tăm tối sau khi cậu tỉnh dậy vì một cú ngất không rỏ nguyên nhân. Cậu thấy đôi mắt vô hồn của Ray đang cầm kiếm mà dúi những nhát mạnh bạo, tàn nhẫn vào thân xác cậu, và vô cảm bỏ mặt dẫu cậu có gào thét đớn đau đến thế nào. Những kí ức ngày xưa cứ tua lại trong đầu của Mark, nó bắt cậu nhớ, bắt cậu phải quay về đúng là mình của những ngày tháng trước. Và dường như quá sức chịu đựng, Mark ngất trong sự lo lắng kinh hoàng của những người xung quanh.
Mark thấy mình đang đứng ở một vùng đất nào đó kì lạ, và mờ mịt và đầy sự chết chóc. Mọi cảnh vật xung quanh ập vào mắt cậu chỉ mach với Mark rằng đầy là một nơi không có tương lai, hay đại loại là nó đang xảy ra một sự tranh đấu sống còn và dường như mọi người đều chết. Cậu kinh hoàng thấy những thây người nằm ngổn ngang đầy khắp mọi nơi, và hoảng hốt nhiều hơn khi dần dần trí nhớ mach với cậu rằng, đây chính là VÔ.
Cậu thấy còn một người sống sót, đang đứng nhìn cậu chầm chầm. Khuôn mặt lo lắng của cậu khi thấy người thanh niên đó đang tiến mỗi lúc mỗi gần hơn về phía cậu. Nhưng khi những bám bùi mù không còn che lấp tầm nhìn của mình nữa, Mark lại giãn khuôn mặt ra vì một cái cười rất tươi khi trông thấy người đang đi đến là Ray, Thanh Long Đệ Lục.
“Chào mừng em tới đây Ray, và anh sẽ là người giết em chứ không phải một ai khác.” Mark thất thần khi không hiểu sao từ cái miệng mình lại thốt ra những từ cay cú, thâm độc vậy cùng với một cái cười gian manh.
“Chính anh đã tạo dựng nên một nơi mà anh cố công bảo vệ ra như thế này đấy Juu. Anh đúng là một người làm cho cả dòng tộc thất vọng. Anh làm em thất vọng.” Ray nói bằng cái thứ ngôn ngữ của sự bể vỡ, gẫy gập và không trôi trãi.
Mark bàng hoàng một lần nữa khi biết mình đang nhếch mép cười thích thú, cậu đưa những cái vuốt lên, rồi dùng lưỡi liếm một dòng máu dính ướt tay mình. “Đây phải là cái điều mà cả VÔ phải chịu. Và người phải bị hành hạ dã man nhất chính là em, Ray Đệ Lục ạ.” Mark lại cười khoái trá không thể kiềm hãm được.
Ray giận dữ, rồi bắn một quả cầu điện về phía Mark. Chẳng một chút phản ứng nào, cậu chỉ đứng dó, hiên ngang đón nhận sự tấn công ấy, nhưng chẳng hề hấn một chút nào.
“Nếu em chỉ có bấy nhiêu trò vặt, thì sẽ không thể nào làm anh chết một lần nữa đâu, Ray Đệ Lục ạ.” Một cái cười khinh khỉnh hiện rỏ trên mặt Mark. Cậu hoảng hốt khi lại làm như thế, nói như thế với người đứng trước mặt mình. Đó lại là Ray,người mình yêu.
“Đây là kêt cuộc của chúng ta đó sao Juu? Anh có thấy xấu hổ vì những gì anh đã gây ra cho VÔ, và đền thờ của bốn vị đại nhân không?”
“Tất cả chỉ vì mục đích trả thù. Ta sống bởi mục đích đó, và người ta muốn giết thật sự chính là ngươi, Thanh Long Đệ Lúc. Vì người đã giết ta.” Giọng nói vẫn lạnh lùng không cảm xúc. Mark đam ra bấn loạn và hoang mang hơn bao giờ hết khi biết chính mình nói những điều đó.
Ray lắc đầu ra chiều thất vọng, bởi anh biết dù có giải thích bao nhiêu lần thì Juu cũng không tin là mình vô can. Và giờ anh cnàg thất vọng khi tâm trí của Juu chỉ còn là những tư tưởng trả thù, và cậu đau đớn sâu sắc hơn bởi người anh ta muốn giết nhất lại chính là cậu, người đã từng được Juu yêu, và đã yêu Juu.
Nước mắt ràn rụa chảy dài trên khuôn mặt của. Ray lao thẳng vào Juu với ngọn kiếm sắc bén hướng thẳng vào người yêu mình mà tiến.
Mark thấy tim mình nhói đau dữ dội. Anh đau khổ khi thấy Ray đã khóc vì anh như thế. Bỗng tâm trí mach bảo với cậu rằng, đây là những gì đã xảy ra khi cậu chết, và những điều này chính là đoạn đối thoại giữa Juu Đệ Ngũ và Ray. Và thời khắc định mệnh vào lúc này, Ray sẽ giết chết Juu để kết thúc một mối tình, chấm dứt một mối hiểm nguy cho VÔ.
Ray lao mỗi lúc một nhanh hơn về phía Mark. Thanh kiếm hướng thẳng vào người cậu. Nước mắt thì chứ chạy dài, theo gió mà bay tung toé vào không gian.
Mark nhận thấy Ray đã rất gần với mình. Cậu đưa tay vết những cái vuốt đã dính đầy máu đỏ mà lao tới bên Ray.
Những móng vuốt ấy đâm xuyên qua cơ thể của Ray, người yêu bé bỏng của anh. Rồi nó lún sâu hơn, sâu hơn nữa, và giờ đaâ thì những cái vuốt vô tình đó đã xuyên thủng qua bên kia cơ thể của Ray. Ray đứng sát bên anh, lệ vẫn chảy ròng theo cảm giác đau đớn. Cậu chồm tới mà đặt một nụ hôn lạnh từ làn môi mình lên chiếc môi quen thuộc của Mark. Rồi Ray gục chết trên tay Mark, khi những cái vuốt cứ dính mãi, dày vò mãi tấm thân của Ray Thanh Long Đệ Lục.
Mark điếng người khi thấy rằng chính mình đã giết chết Ray. “Không, không, sự thật không là như thế, mình không phải là kẻ giết Ray. Dối trá! sự thật không phải như thế!” Mark kêu gào dữ dội, nhưng qua ánh nhìn dửng dưng mà Juu trao cho Ray khi rút cánh tay ra khỏi cơ thể cậu bẻ, rồi cứ để mặt cho cầu nằm vật vờ trên nền đất đá đổ nát, mặc cho máu chảy lênh láng.
Gió thét gào dữ dội. Gió mang theo những lời oán thán, tru tréo. Gió hát một khúc mặc niềm buồn bã. Gió ru con người vào giấc ngủ nghì thu trong một sư đau đớn sâu sắc, và khổ cực tột cùng.
Mark đứng nhìn Ray chết giữa một nơi lạnh lẽo và chưua đầy những hận thù mà anh đã trút lên bằng ánh mắt cay nghiệt của mình. Nhưng chính Mark lại kêu gào thảm thiệt dữ dội khi chứng kiến cái cảnh bi kịch đó. Vết xăm trên người của cậu bỗng nóng rang vào lúc này, nó nhói lên từng hồi dữ dội. Mark lăn đùng xuống nền đất mà quằn quại, gào thét, giẫy giụa trong đau đớn
Phi Á Tiên quay sang nhìn Piro, cô im lặng, không nói gì cả. Rồi tiếp tung nhấp nhẹ những ngón tay đang quặn quại chịu những cái xiết hung tợn từ những sợi dây định mệnh. Cô thi thoảng lại ngó những ngọn lửa từ những cây nến đang cháy. Có cái thì bập bùng sáng, có cái thì le lói yếu ớt.
Du Chỉ không màng đến cái người đang đưa ai đó về quá khứ nữa. Cô cứ mặc, chỉ nghiễm nhiên nhìn bầu trời bừng sáng tinh tú, và ẩn chứa một thông điệp bí ẩn nào ở trên đó.
Piro cũng chỉ cứ đứng lặng im, không nói đến một từ. Cô ôm con rùa bằng đá thạch anh màu lam nhạt trong tay, rồi xiết mạnh.
Bố mẹ của Mark, Ray, lẫn Mel và Q Bích trở nên dịu hơn, không bàng hoàng, hoảng hốt khi thấy cậu đã lịm đi và ngon một giấc ngủ. Họ nhìn nhau, chẳng thể nói được một lời, mà cũng vì không biết phải thốt lên một lời nào để nói. Chỉ ngồi phịch xuống nơi nào đó có thể. Chán chườn và và buồn rầu mà chờ đợi.
Làn nước mát lạnh xoa dịu vết đau nóng rát đang âm ỉ hành hạ Triết Nam. Cậu ngó tấm lưng lớn, săn chắc của mình qua chiếc gương, mà nhìn vết xăm hình phượng hoàng to lớn ấy. Ánh mắt cậu xoáy sâu vào con mắt của con điểu trên lưng mình. Rồi cậu nhìn chính mình qua phản chiếu của tấm gương. Nhẹ nhàng, xoa từ tốn làn da thịt của mình dưới làn nước mát lạnh, Triết Nam đang nghĩ về muốn điều gì đó, chỉ mỗi mình cậu biết.
Tác giả :
Yuuhi Alex