Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 47: Cuốn nhật ký
Tôi dường như cảm nhận được hơi thở hổn hển của một người khác nữa. Khẽ mở mắt ra, tôi thực tình vẫn có chút sợ hãi khi phải đối diện với thực tại. Nhưng rồi, đập vào mắt tôi là đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của Malfoy, và bàn tay ai đó ngăn cách môi chúng tôi với nhau.
- Ai cho cậu cái quyền này hả?
Giật mình, tôi đưa cây đũa phép lên, chiếu sáng gương mặt Eric dữ tợn không thể tả. Cậu ấy đẩy Malfoy ra, xô cậu ta ngã mạnh xuống sàn. Xem xét tôi một chút, Eric lại quay qua Malfoy, ánh mắt đầy sát khí. Trước khi kịp hiểu được tình hình, tôi đã thấy Eric lao tới, đấm liên tiếp vào mặt, vào bụng của cậu ta. Malfoy chống trả trong vô vọng. Tôi cứ đứng ngây ra đó, chẳng biết phải làm gì. Chợt nghe tiếng bước chân của ai đó, tôi vội kéo Eric ra khỏi đống hỗn độn. Cậu bất mãn đi theo, nhưng trước khi đi còn đá Malfoy thêm một cú nữa. Haizz... Sao tự dưng hành xử như trẻ con vậy nè?
* * *
Đang chạy thì Eric bỗng đột ngột dừng lại.
- Ngốc quá mà...
- Hả? Cái gì cơ?
Tôi cũng dừng chân lại, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.
- Lúc đó cậu bị gì thế hả? Sao không lo chạy thoát thân? Tớ mà không tới kịp thì...
Eric nói lớn, thiếu điều hét toáng lên khiến tôi đơ cả người.
- Thì... tại lúc đó không hiểu sao tớ mất hết sức lực chứ bộ... Tớ đâu có cố ý...
Tôi phụng phịu nói, hai ngón trỏ chạm chạm vào nhau, đôi mắt cún con nhìn Eric, cố gắng làm cho mình giống một đứa trẻ con nhất có thể. Eric đang chảy mồ hôi, các ngón tay cử động như cố gắng không véo má tôi vậy, nhưng rồi quay phắt sang chỗ khác, bụm miệng lại và đỏ mặt.
- Mà sao cậu biết mà tìm đến vậy?
- Cậu đấy! - Eric cau mày, nhí đầu tôi một cái. - Bắt Hermione ở trong phòng không cho đi đâu hết, cũng không có sách để mà đọc nên cô ấy la toáng hết cả lên. Tớ phải lên kiểm tra xem, nghe bảo cậu đi đâu đó thì vội lấy cho cô ấy vài cuốn sách rồi đi tìm.
À ra vậy. May ghê chứ. Súyt nữa thì chết. Tôi lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Eric nâng cằm tôi lên, vẫn chưa hết khó chịu.
- Sau này nhớ cẩn thận nghe chưa?
- Hì... Tớ nhớ rồi. - Tôi lè lưỡi trả lời.
* * *
Vừa về đến phòng, tôi đã nằm bịch xuống giường. Hermione tò mò, lê đầu gối tới và hỏi han:
- Có chuyện gì vậy Daisy?
- Tớ bị Eric mắng...
Tôi thở dài. Hermione không khỏi ngạc nhiên.
- Tại sao? Eric có bao giờ mắng cậu đâu.
- Thường thì là vậy. Thôi tớ mệt rồi, ngủ đi.
- Ừ, vậy tớ về phòng đây. Ngủ ngon.
Hermione toan bước đi.
- Ai cho mà cậu đi? Ngủ ở đây với tớ. Cậu ở đây với tớ.
- Cái quái!? Cậu mắc chứng gì vậy Daisy?
Nói rồi tôi kéo Hermione nằm xuống giường, ôm chặt lấy cô và đắp chăn đi ngủ.
- Ngủ ngon, Hermione.
- AAAAAAA!! Sao ngủ ngon được cơ chứ?
* * *
Sáng hôm sau, Malfoy chẳng chịu xin lỗi tôi gì cả. Chúng tôi đang đi dạo ở Hogwarts sau khi Harry và Ron giải quyết xong đống bài tập thì nghe thấy tiếng thét giận dữ vọng xuống từ trên lầu. Harry thì thầm:
- Tiếng thầy Filch.
Vội vàng lên hết cầu thang, chúng tôi dừng lại nghe ngóng. Ron lo lắng ra mặt.
- Các cậu có nghĩ ai đó bị tấn công không?
- Không đâu. Là chuyện khác. Giờ thì im lặng nào.
Chúng tôi đứng yên, dỏng tai về phía phát ra tiếng thét của thầy Filch, nghe càng lúc càng điên tiết:
- Lại thêm việc trút xuống đầu ta! Kì cọ suốt cả đêm, làm như ta không đủ việc để làm hay sao ấy! Không! Quá sức chịu đựng rồi! Chuyện này thật đúng là giọt nước làm tràn ly! Ta phải đi gặp cụ Dumbledore!
Và thế là tiếng dẫm thình thịch của thầy Filch nhỏ dần. Chúng tôi nghe tiếng cánh cửa đóng sầm lại. Ở góc cua hành lang, tôi thập thò, ló đầu ngó theo. Rõ ràng thầy Filch vẫn không rời vị trí canh gác của mình, vì chỗ vừa xảy ra chuyện chính là chỗ mà bà Noris đã bị hóa đá. Tôi ra hiệu cho mọi người bước ra.
Ezz... Nhìn đúng là mệt mà. Một vũng nước lai láng tràn ngập hết nửa hành lang, có vẻ như đã chảy ra từ kẽ hở dưới cánh cửa nhà vệ sinh nữ của con ma khóc nhè Myrtle. Lúc này, khi không còn oang oang tiếng hét của thầy Filch nữa, thì tiếng tỉ tê nức nở của con ma khóc nhè Myrtle vọng ra lại càng rõ. Ron thắc mắc:
- Giờ này chị ấy lại mắc chứng gì vậy?
- Tụi mình vô coi sao.
Tôi nhìn vũng nước dưới sàn, miễn cưỡng ôm ngang hông Hermione, kéo cô bay lên cùng, sao cho chân cách mặt sàn hơn 2 tấc. Eric cũng bay theo tôi, còn hai người kia thì túm vạt áo chùng kéo lên cao quá mắt cá chân để bước qua vũng nước, tới trước cánh cửa đeo tấm bảng nhỏ ghi chữ thật to: CẦU TIÊU HƯ. Cũng như mọi khi, bất chấp ghi chú trên bảng, chúng tôi vẫn cứ bước vào.
Lúc này Myrtle lại đang khóc lóc, có lẽ thảm thiết và ai oán hơn bao giờ hết. Con ma ẩn mình dưới cái bồn nước thường ngày của chị ta. Đèn cầy thắp trong nhà vệ sinh đã tắt hết vì bị nước tạt. Cả phòng tối đen, tường và sàn thì ướt đẫm. Harry lịch sự hỏi:
- Chị Myrtle, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Tiếng Myrtle rên lên thống thiết:
- Ai đó? Lại đến quẳng vô đầu tôi cái gì nữa hả?
Harry đến gần cái buồng cầu mà nói:
- Mắc gì mà tôi lại quẳng cái gì đó vô chị chứ?
- Đừng có mà hỏi tôi nữa! - Myrtle rống lên.
Con ma khóc nhè xuất hiện, kéo theo làn nước cứ trào ra làm sàn nhà càng thêm ngập lụt. Tôi phải nhanh chóng tránh xa chứ không lại bẩn hết cả người.
- Tôi chỉ ở trong này, chỉ lo đau nỗi đau của mình, vậy mà người ta cũng cứ tới quăng sách vô đầu tôi để bày trò vui...
- Nhưng mà cái cuốn sổ người ta ném vào chị đâu rồi?
Myrtle ngước mặt lên, định trả lời, nhưng phát hiện ra tôi và Eric đang lơ lửng trên không trung mà chẳng cần chổi nên kêu lên mừng rỡ:
- Ôi... Vậy là ta có bạn rồi sao? Các người chết rồi hả? Vô đây, vô đây. Cùng dùng chung nhé!
Rồi chị ta vui vẻ chỉ tay vào cái bồn cầu tiên của mình. Tôi nhìn nó, ớn đến tận cổ.
- Hơ... Tụi này không dễ chết vậy đâu. Phép thuật ấy mà.
- Ta chưa từng thấy người nào lại làm thế này!
- Voldemort cũng làm được đấy thôi.
Myrtle bụm miệng kinh hãi.
- Cô dám sao?
Tôi gật nhẹ đầu. Hermione cất lời hỏi thăm:
- Vậy chuyện gì đã xảy ra ạ?
Vừa dứt lời thì bỗng nhiên Myrtle trừng mắt nhìn chúng tôi.
- Tôi không biết. Tôi đang ngồi trên cái ống nước chữ U suy tư về cái chết thì nó rớt ngay trên đỉnh đầu tôi. Nó đằng kia kìa, chắc bị nước tẩy sạch rồi...
Chúng tôi cùng nhìn vô cái chậu mà Myrtle chỉ. Bên trong có một quyển sổ nhỏ và mỏng. Bìa quyển sổ đã te tua và ướt nhẹp như mọi thứ trong nhà vệ sinh này. Harry bước tới lượm cuốn sổ lên nhưng Hermione vung tay cản lại.
- Đừng! Lỡ đâu có chuyện gì thì sao?
- Không... sao... Eric à...
Eric chán nản lắc đầu, vẫy đũa phép nhấc cuốn sách lên rồi vẫy thêm cái nữa để nó trở nên khô ráo và thơm tho.
- Hermione, cầm giúp tớ.
Cô gật đầu, đưa tay nhận lấy cuốn sổ từ Eric.
- Không còn việc gì nữa mà. Để tớ giữ cuốn sách này.
- Được không vậy? - Eric thì thầm vào tai tôi.
- Ổn mà, tớ lo liệu được. Đừng quên là còn có cả Hermione.
Eric nghi hoặc nhìn cuốn sổ, à không, phải nói là cuốn nhật ký thời trẻ của Voldemort, và cũng là một trong những Trường Sinh Linh Giá của y.
- Ai cho cậu cái quyền này hả?
Giật mình, tôi đưa cây đũa phép lên, chiếu sáng gương mặt Eric dữ tợn không thể tả. Cậu ấy đẩy Malfoy ra, xô cậu ta ngã mạnh xuống sàn. Xem xét tôi một chút, Eric lại quay qua Malfoy, ánh mắt đầy sát khí. Trước khi kịp hiểu được tình hình, tôi đã thấy Eric lao tới, đấm liên tiếp vào mặt, vào bụng của cậu ta. Malfoy chống trả trong vô vọng. Tôi cứ đứng ngây ra đó, chẳng biết phải làm gì. Chợt nghe tiếng bước chân của ai đó, tôi vội kéo Eric ra khỏi đống hỗn độn. Cậu bất mãn đi theo, nhưng trước khi đi còn đá Malfoy thêm một cú nữa. Haizz... Sao tự dưng hành xử như trẻ con vậy nè?
* * *
Đang chạy thì Eric bỗng đột ngột dừng lại.
- Ngốc quá mà...
- Hả? Cái gì cơ?
Tôi cũng dừng chân lại, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.
- Lúc đó cậu bị gì thế hả? Sao không lo chạy thoát thân? Tớ mà không tới kịp thì...
Eric nói lớn, thiếu điều hét toáng lên khiến tôi đơ cả người.
- Thì... tại lúc đó không hiểu sao tớ mất hết sức lực chứ bộ... Tớ đâu có cố ý...
Tôi phụng phịu nói, hai ngón trỏ chạm chạm vào nhau, đôi mắt cún con nhìn Eric, cố gắng làm cho mình giống một đứa trẻ con nhất có thể. Eric đang chảy mồ hôi, các ngón tay cử động như cố gắng không véo má tôi vậy, nhưng rồi quay phắt sang chỗ khác, bụm miệng lại và đỏ mặt.
- Mà sao cậu biết mà tìm đến vậy?
- Cậu đấy! - Eric cau mày, nhí đầu tôi một cái. - Bắt Hermione ở trong phòng không cho đi đâu hết, cũng không có sách để mà đọc nên cô ấy la toáng hết cả lên. Tớ phải lên kiểm tra xem, nghe bảo cậu đi đâu đó thì vội lấy cho cô ấy vài cuốn sách rồi đi tìm.
À ra vậy. May ghê chứ. Súyt nữa thì chết. Tôi lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Eric nâng cằm tôi lên, vẫn chưa hết khó chịu.
- Sau này nhớ cẩn thận nghe chưa?
- Hì... Tớ nhớ rồi. - Tôi lè lưỡi trả lời.
* * *
Vừa về đến phòng, tôi đã nằm bịch xuống giường. Hermione tò mò, lê đầu gối tới và hỏi han:
- Có chuyện gì vậy Daisy?
- Tớ bị Eric mắng...
Tôi thở dài. Hermione không khỏi ngạc nhiên.
- Tại sao? Eric có bao giờ mắng cậu đâu.
- Thường thì là vậy. Thôi tớ mệt rồi, ngủ đi.
- Ừ, vậy tớ về phòng đây. Ngủ ngon.
Hermione toan bước đi.
- Ai cho mà cậu đi? Ngủ ở đây với tớ. Cậu ở đây với tớ.
- Cái quái!? Cậu mắc chứng gì vậy Daisy?
Nói rồi tôi kéo Hermione nằm xuống giường, ôm chặt lấy cô và đắp chăn đi ngủ.
- Ngủ ngon, Hermione.
- AAAAAAA!! Sao ngủ ngon được cơ chứ?
* * *
Sáng hôm sau, Malfoy chẳng chịu xin lỗi tôi gì cả. Chúng tôi đang đi dạo ở Hogwarts sau khi Harry và Ron giải quyết xong đống bài tập thì nghe thấy tiếng thét giận dữ vọng xuống từ trên lầu. Harry thì thầm:
- Tiếng thầy Filch.
Vội vàng lên hết cầu thang, chúng tôi dừng lại nghe ngóng. Ron lo lắng ra mặt.
- Các cậu có nghĩ ai đó bị tấn công không?
- Không đâu. Là chuyện khác. Giờ thì im lặng nào.
Chúng tôi đứng yên, dỏng tai về phía phát ra tiếng thét của thầy Filch, nghe càng lúc càng điên tiết:
- Lại thêm việc trút xuống đầu ta! Kì cọ suốt cả đêm, làm như ta không đủ việc để làm hay sao ấy! Không! Quá sức chịu đựng rồi! Chuyện này thật đúng là giọt nước làm tràn ly! Ta phải đi gặp cụ Dumbledore!
Và thế là tiếng dẫm thình thịch của thầy Filch nhỏ dần. Chúng tôi nghe tiếng cánh cửa đóng sầm lại. Ở góc cua hành lang, tôi thập thò, ló đầu ngó theo. Rõ ràng thầy Filch vẫn không rời vị trí canh gác của mình, vì chỗ vừa xảy ra chuyện chính là chỗ mà bà Noris đã bị hóa đá. Tôi ra hiệu cho mọi người bước ra.
Ezz... Nhìn đúng là mệt mà. Một vũng nước lai láng tràn ngập hết nửa hành lang, có vẻ như đã chảy ra từ kẽ hở dưới cánh cửa nhà vệ sinh nữ của con ma khóc nhè Myrtle. Lúc này, khi không còn oang oang tiếng hét của thầy Filch nữa, thì tiếng tỉ tê nức nở của con ma khóc nhè Myrtle vọng ra lại càng rõ. Ron thắc mắc:
- Giờ này chị ấy lại mắc chứng gì vậy?
- Tụi mình vô coi sao.
Tôi nhìn vũng nước dưới sàn, miễn cưỡng ôm ngang hông Hermione, kéo cô bay lên cùng, sao cho chân cách mặt sàn hơn 2 tấc. Eric cũng bay theo tôi, còn hai người kia thì túm vạt áo chùng kéo lên cao quá mắt cá chân để bước qua vũng nước, tới trước cánh cửa đeo tấm bảng nhỏ ghi chữ thật to: CẦU TIÊU HƯ. Cũng như mọi khi, bất chấp ghi chú trên bảng, chúng tôi vẫn cứ bước vào.
Lúc này Myrtle lại đang khóc lóc, có lẽ thảm thiết và ai oán hơn bao giờ hết. Con ma ẩn mình dưới cái bồn nước thường ngày của chị ta. Đèn cầy thắp trong nhà vệ sinh đã tắt hết vì bị nước tạt. Cả phòng tối đen, tường và sàn thì ướt đẫm. Harry lịch sự hỏi:
- Chị Myrtle, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Tiếng Myrtle rên lên thống thiết:
- Ai đó? Lại đến quẳng vô đầu tôi cái gì nữa hả?
Harry đến gần cái buồng cầu mà nói:
- Mắc gì mà tôi lại quẳng cái gì đó vô chị chứ?
- Đừng có mà hỏi tôi nữa! - Myrtle rống lên.
Con ma khóc nhè xuất hiện, kéo theo làn nước cứ trào ra làm sàn nhà càng thêm ngập lụt. Tôi phải nhanh chóng tránh xa chứ không lại bẩn hết cả người.
- Tôi chỉ ở trong này, chỉ lo đau nỗi đau của mình, vậy mà người ta cũng cứ tới quăng sách vô đầu tôi để bày trò vui...
- Nhưng mà cái cuốn sổ người ta ném vào chị đâu rồi?
Myrtle ngước mặt lên, định trả lời, nhưng phát hiện ra tôi và Eric đang lơ lửng trên không trung mà chẳng cần chổi nên kêu lên mừng rỡ:
- Ôi... Vậy là ta có bạn rồi sao? Các người chết rồi hả? Vô đây, vô đây. Cùng dùng chung nhé!
Rồi chị ta vui vẻ chỉ tay vào cái bồn cầu tiên của mình. Tôi nhìn nó, ớn đến tận cổ.
- Hơ... Tụi này không dễ chết vậy đâu. Phép thuật ấy mà.
- Ta chưa từng thấy người nào lại làm thế này!
- Voldemort cũng làm được đấy thôi.
Myrtle bụm miệng kinh hãi.
- Cô dám sao?
Tôi gật nhẹ đầu. Hermione cất lời hỏi thăm:
- Vậy chuyện gì đã xảy ra ạ?
Vừa dứt lời thì bỗng nhiên Myrtle trừng mắt nhìn chúng tôi.
- Tôi không biết. Tôi đang ngồi trên cái ống nước chữ U suy tư về cái chết thì nó rớt ngay trên đỉnh đầu tôi. Nó đằng kia kìa, chắc bị nước tẩy sạch rồi...
Chúng tôi cùng nhìn vô cái chậu mà Myrtle chỉ. Bên trong có một quyển sổ nhỏ và mỏng. Bìa quyển sổ đã te tua và ướt nhẹp như mọi thứ trong nhà vệ sinh này. Harry bước tới lượm cuốn sổ lên nhưng Hermione vung tay cản lại.
- Đừng! Lỡ đâu có chuyện gì thì sao?
- Không... sao... Eric à...
Eric chán nản lắc đầu, vẫy đũa phép nhấc cuốn sách lên rồi vẫy thêm cái nữa để nó trở nên khô ráo và thơm tho.
- Hermione, cầm giúp tớ.
Cô gật đầu, đưa tay nhận lấy cuốn sổ từ Eric.
- Không còn việc gì nữa mà. Để tớ giữ cuốn sách này.
- Được không vậy? - Eric thì thầm vào tai tôi.
- Ổn mà, tớ lo liệu được. Đừng quên là còn có cả Hermione.
Eric nghi hoặc nhìn cuốn sổ, à không, phải nói là cuốn nhật ký thời trẻ của Voldemort, và cũng là một trong những Trường Sinh Linh Giá của y.
Tác giả :
Jade Elain