Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 131: Mất niềm tin
Tôi đứng giữa 1 căn phòng tan hoang, và ngạc nhiên khi thấy chính mình ở trước mặt, nhếch miệng cười. Đối mặt với tôi, một Voldemort, trông vô cùng giận dữ và rít lên:
- NGƯƠI! DAISY HELEN WILLIAMS! NGƯƠI DÁM CHỐNG LẠI TA SAO?
- Không. - Một "tôi" nào khác đáp lại, giọng nhừa nhựa, lạ lùng.
- NGƯƠI SẼ PHẢI CHẾT, DAISY WILLIAMS! AVADA KEDAVRA!
Voldemort dường như không thể kiềm chế cơn giận nên câu thần chú có vẻ mất hiệu lực đi.
- Từ trước đến giờ ngài vẫn nghĩ tôi đang muốn giúp ngài sao?
- CÂM HỌNG NGƯƠI LẠI CHO TA! CÂM NGAY! NHANH!
- Được thôi. Tôi nghĩ mình cũng nên đi, để bảo toàn tính mạng.
"Tôi" biến mất, để lại tôi còn bàng hoàng chưa hiểu mô tê gì. Voldemort trông hồng hào hơn một chút vì quá điên tiết, tiếng nói rít qua kẽ răng:
- Ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi. Ta sẽ bắt ngươi trả giá, Daisy Williams. Ta dám chắc đấy.
- Ôi chúa tể! Chuyện gì đã xảy ra? - Bellatrix từ đâu chạy đến, quỳ dưới chân Voldemort.
Voldemort hừ nhẹ một cái rồi quay lại, ngồi chễm chệ trên một cái ghế lớn trông như là dành cho chúa tể.
- Là Daisy Williams phải không, thưa chúa tể đáng kính?
- Phải. Nó lại phản bội ta một lần nữa. Ta đã nhầm to rồi.
- Tôi đã cảnh báo ngài bao nhiêu lần rồi. Nó là kẻ dối trá.
- Im lặng! - Voldemort thét lên. - Ngươi đã ở đâu từ nãy giờ?
- Tôi.. Tôi..
Lestrange hơi ngập ngừng, rồi mụ ta cố gắng đáp rành rọt:
- Tôi ở cùng em gái.. đi thám thính tình hình bên ngoài.. Tôi xin lỗi, thực tình.. thực tình tôi không nghĩ.. nó.. sẽ đến sớm..
- Vậy nói cho ta nghe xem, ngươi đã thu thập được gì rồi? - Voldemort trừng trừng.
- Tôi.. Tôi.. - Bellatrix bỗng nhiên nghiêm túc hơn. - Kẻ bề tôi này thật vô tích sự. Trừng trị thế nào, tùy ngài xử.
Tôi đang đơ người chẳng thể nào nghĩ được cái chi thì bỗng nhiên cảm thấy bị kéo trở lại thực tại. Harry nhìn tôi, sốt ruột hỏi:
- Sao? Không phải là cậu, có đúng không? Cử chỉ và thái độ của người đó.. tớ không thấy giống.
Tôi im lặng trong giây lát rồi đáp lại một cách lặng lẽ.
- Không sai đâu. Người mà cậu mơ thấy không phải tớ.. Nhưng.. nó nghĩa sao?
- Hay là Voldemort đang cố dụ tớ đến đó? Cơ mà nó chẳng cho ta thấy hắn muốn gì!
- Lần này thì không đúng. Voldemort sao lại có thể sơ suất đến nỗi như thế được?
- Có lẽ ông ta không biết rõ tính cách cậu. Ủa mà cái hồi năm tư, tên Tom đó lại..
- Ừ. Vậy ta loại trừ khả năng đó ra, thì việc ai đó cải trang thành tớ là khả thi nhất.
- Là có ý gì? Phá vỡ niềm tin, có lẽ đã mong manh từ mấy tuần trước của Voldemort?
- Tớ đoán thế. Có ai đó không muốn Voldemort hoàn lương. 1 tín đồ thuần chủng chăng?
- Bọn Tử thần thực tử! Nếu có 1 ai si mê Voldemort hắc ám đến vậy, tớ chỉ có thể nghĩ tới..
Tôi và Harry trao đổi ánh nhìn với nhau rồi đồng thanh:
* * * Bellatrix Lestrange!
Nhìn vào hình ảnh lờ mờ của "tôi" giả trong vòng xoáy, tôi càng cảm thấy não ruột.
- Có lẽ do quá tức giận nên Voldemort không hề nhận ra điểm khả nghi đó. Quả thật cuộc đời không hề giống như 1 cuốn sách, đọc đoạn đầu là biết được đoạn cuối..
* * * Mà nó thú vị hơn nhiều. Phải không? Quá khó đoán. Quá khó khăn. Nhưng lại không kém phần thú vị.
Harry đứng lên, ngồi xuống giường, 2 tay vòng qua sau đầu, nắm lại với nhau, ngã người xuống, miệng cười tủm tỉm trông có vẻ đang nhớ lại những hồi ức nào đó.
- Chỉ có đoạn này thôi sao? - Tôi hỏi thử.
- Ừ. - Harry liếc nhìn tôi. - Có sao không?
- Ổn mà, có điều tớ sẽ sắp xếp kĩ càng hơn.
- Tớ biết cậu sẽ làm được mà Daisy!
- Tớ không tin tưởng bản thân cho lắm.
- Ơ.. Daisy tự luyến nhà ta đâu mất rồi?
- Đừng đá xoáy tớ như thế! Cậu dám?
- Thôi. Không dám nữa đâu. Chừa rồi.
Harry cười mỉm, tôi cười trừ đáp lại. Tôi nán lại hỏi thêm về tình hình hiện nay của Harry. Cụ Dumbledore đã gửi cú nhắn rằng sẽ đến đón cậu. Ngoại trừ lần này, từ sau trận chiến vừa qua, vết thẹo của Harry đã không còn thường xuyên gặp phải những cơn đau đớn. Và, điều đó chứng tỏ rằng Voldemort đã nhận thấy sự nguy hiểm khi để Harry thâm nhập trí óc, và vị chúa tể này đã dùng Bế Quan Bí Thuật để ngăn chặn việc đó.
Tiện đây, tôi cũng thông tin cho Harry về những vụ mất tích mà tôi đoán là do phe hắc ám mà ra. Không chỉ có dân phù thủy, mà những người dân Muggle cũng đang đương đầu với tai họa kinh khủng này. Nhiều Tử thần thực tử bị bắt trong lần vừa rồi không có nghĩa sự việc lần này không thể coi là nghiêm trọng. Ông Malfoy đã bị bắt, nhưng vì Draco đang được tôi bảo vệ nên chưa sao cả. Ông Fudge đã bị buộc từ chức, điều đó là không thể chối cãi, và thay vào đó sẽ là ông Rufus Scrimgeour, người đã từng là Đội trưởng của Phòng Thần Sáng. Theo tôi nhớ, cụ Dumbledore đã nói rằng ông ấy có cá tính mạnh mẽ và quyết đoán hơn, là 1 con người của hành động và đã chiến đấu với những phù thủy hắc ám suốt quãng đời làm việc, đó là chưa kể đến Voldemort.
Khoảng 3 tuần sau, tôi đến Hang Sóc cùng với Draco và chú Sirius. Mọi người chào đón chúng tôi rất nồng nhiệt, mặc dù bà Weasley không được ưa Draco cho lắm. Thấy cái vẻ mặt không được hài lòng của Draco, tôi húych cùi chỏ vào người cậu ta, khẽ nhếch môi:
- Tập sống giản dị!
Draco không trả lời, chỉ ậm ừ cho qua, rồi đảo mắt tìm kiếm Mione. Chị Fleur cũng tới đây, cốt là để học phép làm dâu, vì năm sau là chị ấy cưới anh Bill rồi. Thế nhưng, Mione, Ginny và cả bà Weasley có vẻ không thích chị ấy cho lắm, bởi chị ấy có hơi.. cho ta đây là nhất. Ơ.. Mà tôi thấy tôi cũng như vậy mà, sao lại được mến hơn nhỉ?
Anh em sinh đôi Fred và George rất có tài trong việc làm ăn kinh doanh, bận bịu tới nỗi thuê luôn ngôi nhà ở Hẻm Xéo để thuận tiện làm ăn. Anh Percy thì vẫn đang làm việc tại Bộ Pháp thuật, và còn chưa dám đối diện với sự thật để xin lỗi cả gia đình mình. Người trong Hội thường xuyên lui tới đây để họp bàn một chút, rồi rất nhanh chóng lại tạm biệt chúng tôi để đi làm nhiệm vụ. Tình hình quá căng thẳng, tôi hiểu điều đó, nhưng tôi mong họ sẽ được thảnh thơi hơn. Không biết giờ này Eric ra sao rồi nhỉ? Không liên lạc nhiều cho lắm, ngoại trừ vài ngày sau khi rời sân ga.
Bà Weasley vừa làm súp cho tôi ăn đỡ mệt, lại vừa hỏi:
- Con biết ông Slughorn chứ Daisy?
Tôi đảo mắt quanh nhà, mỉm cười đáp lại.
- Cũng sơ sơ ạ. Có chuyện gì sao bác?
Chỉ là câu hỏi lấy lệ thôi, bởi những gì bà Weasley nói ra y như tôi đoán:
- À, ông ấy sẽ là giáo sư của tụi con năm nay. Mà ta biết tỏng cái mà ông ấy gọi là câu lạc bộ học sinh cưng sẽ mở rộng cửa chào đón con sớm thôi, như Harry vậy. Con biết không, mọi người thường bảo rằng ông ấy có khả năng đặc biệt, luôn biết cách tìm đến người sẽ nổi tiếng hoặc thành công sau này. Thế nhưng, ta không dám chắc về điều đó đâu. Ông ấy không được ưa bác Arthur khi các bác học ở trường. Và ta nghĩ giờ ông ấy phải hối hận lắm. Bác Arthur giờ còn được thăng chức làm Bộ trưởng Bộ Phát hiện và tịch thu các câu thần chú bảo vệ và vật phòng thân giả mạo, 1 công việc rất tốt, bác ấy hiện có tới 10 phụ tá.
Tôi cười gượng, hỏi thêm vài điều, coi như là tỏ vẻ kính trọng:
- Công việc đó chắc vất vả lắm bác nhỉ? Chúa tể hắc ám đang ở ngoài kia nên đây sẽ là thời cơ tốt để bọn lừa đảo lộng hành.
Bà Weasley quay lại, miệng tươi cười rạng rỡ.
- Ồ tất nhiên rồi. Bác ấy đi làm từ sáng sớm, mà tới tận khuya mới về. Mặc dù đang rất chăm chỉ, bác ấy vẫn còn tiếc khi không được ở trong Bộ liên quan đến vật dụng Muggle, cái công việc cũ rích chả đáng đồng tiền. Ta cũng chả hiểu làm sao nữa.
Harry đã kể tất cả mọi chuyện cho mọi người nghe. Và cũng vì Mione muốn xem kết quả của tôi, tôi nghĩ mình nên đưa trực tiếp tấm giấy da thông báo được gửi tới. Quả là không ngoài dự đoán, mấy người kia vừa có chút ganh tị, lại có niềm vui mừng vì tôi đạt điểm O (Xuất sắc) tất cả các môn, ngoại trừ môn Tiên tri thì không tham gia thi, và môn E (Trên cả tuyệt vời) cho Lịch sử pháp thuật vì bị ngất. Tuy cũng chỉ được điểm E, Ron vẫn luôn rất ngưỡng mộ tôi khi bảo rằng:
- Ôi Daisy.. Ngất mà còn được điểm E cơ đấy! Ước gì tớ được bằng một phần của cậu nhỉ?
Tôi cười trừ, không nói gì cả.
Ron à, cậu không biết đâu, khi tớ có những khả năng này, cái giá của tớ cũng chẳng phải là thấp. Nếu cậu hiểu, cậu sẽ chẳng bao giờ muốn đâu, chẳng bao giờ.
Harry dường như đọc được suy nghĩ ấy của tôi, đẩy Ron xuống nhà dưới.
- Thôi! Tụi mình xuống nhà chơi đi! Quidditch chứ Daisy?
- Cũng được. Lâu rồi chưa vận động. Thư giãn gân cốt một tí.
Tôi mỉm cười bước ra khỏi phòng.
- NGƯƠI! DAISY HELEN WILLIAMS! NGƯƠI DÁM CHỐNG LẠI TA SAO?
- Không. - Một "tôi" nào khác đáp lại, giọng nhừa nhựa, lạ lùng.
- NGƯƠI SẼ PHẢI CHẾT, DAISY WILLIAMS! AVADA KEDAVRA!
Voldemort dường như không thể kiềm chế cơn giận nên câu thần chú có vẻ mất hiệu lực đi.
- Từ trước đến giờ ngài vẫn nghĩ tôi đang muốn giúp ngài sao?
- CÂM HỌNG NGƯƠI LẠI CHO TA! CÂM NGAY! NHANH!
- Được thôi. Tôi nghĩ mình cũng nên đi, để bảo toàn tính mạng.
"Tôi" biến mất, để lại tôi còn bàng hoàng chưa hiểu mô tê gì. Voldemort trông hồng hào hơn một chút vì quá điên tiết, tiếng nói rít qua kẽ răng:
- Ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi. Ta sẽ bắt ngươi trả giá, Daisy Williams. Ta dám chắc đấy.
- Ôi chúa tể! Chuyện gì đã xảy ra? - Bellatrix từ đâu chạy đến, quỳ dưới chân Voldemort.
Voldemort hừ nhẹ một cái rồi quay lại, ngồi chễm chệ trên một cái ghế lớn trông như là dành cho chúa tể.
- Là Daisy Williams phải không, thưa chúa tể đáng kính?
- Phải. Nó lại phản bội ta một lần nữa. Ta đã nhầm to rồi.
- Tôi đã cảnh báo ngài bao nhiêu lần rồi. Nó là kẻ dối trá.
- Im lặng! - Voldemort thét lên. - Ngươi đã ở đâu từ nãy giờ?
- Tôi.. Tôi..
Lestrange hơi ngập ngừng, rồi mụ ta cố gắng đáp rành rọt:
- Tôi ở cùng em gái.. đi thám thính tình hình bên ngoài.. Tôi xin lỗi, thực tình.. thực tình tôi không nghĩ.. nó.. sẽ đến sớm..
- Vậy nói cho ta nghe xem, ngươi đã thu thập được gì rồi? - Voldemort trừng trừng.
- Tôi.. Tôi.. - Bellatrix bỗng nhiên nghiêm túc hơn. - Kẻ bề tôi này thật vô tích sự. Trừng trị thế nào, tùy ngài xử.
Tôi đang đơ người chẳng thể nào nghĩ được cái chi thì bỗng nhiên cảm thấy bị kéo trở lại thực tại. Harry nhìn tôi, sốt ruột hỏi:
- Sao? Không phải là cậu, có đúng không? Cử chỉ và thái độ của người đó.. tớ không thấy giống.
Tôi im lặng trong giây lát rồi đáp lại một cách lặng lẽ.
- Không sai đâu. Người mà cậu mơ thấy không phải tớ.. Nhưng.. nó nghĩa sao?
- Hay là Voldemort đang cố dụ tớ đến đó? Cơ mà nó chẳng cho ta thấy hắn muốn gì!
- Lần này thì không đúng. Voldemort sao lại có thể sơ suất đến nỗi như thế được?
- Có lẽ ông ta không biết rõ tính cách cậu. Ủa mà cái hồi năm tư, tên Tom đó lại..
- Ừ. Vậy ta loại trừ khả năng đó ra, thì việc ai đó cải trang thành tớ là khả thi nhất.
- Là có ý gì? Phá vỡ niềm tin, có lẽ đã mong manh từ mấy tuần trước của Voldemort?
- Tớ đoán thế. Có ai đó không muốn Voldemort hoàn lương. 1 tín đồ thuần chủng chăng?
- Bọn Tử thần thực tử! Nếu có 1 ai si mê Voldemort hắc ám đến vậy, tớ chỉ có thể nghĩ tới..
Tôi và Harry trao đổi ánh nhìn với nhau rồi đồng thanh:
* * * Bellatrix Lestrange!
Nhìn vào hình ảnh lờ mờ của "tôi" giả trong vòng xoáy, tôi càng cảm thấy não ruột.
- Có lẽ do quá tức giận nên Voldemort không hề nhận ra điểm khả nghi đó. Quả thật cuộc đời không hề giống như 1 cuốn sách, đọc đoạn đầu là biết được đoạn cuối..
* * * Mà nó thú vị hơn nhiều. Phải không? Quá khó đoán. Quá khó khăn. Nhưng lại không kém phần thú vị.
Harry đứng lên, ngồi xuống giường, 2 tay vòng qua sau đầu, nắm lại với nhau, ngã người xuống, miệng cười tủm tỉm trông có vẻ đang nhớ lại những hồi ức nào đó.
- Chỉ có đoạn này thôi sao? - Tôi hỏi thử.
- Ừ. - Harry liếc nhìn tôi. - Có sao không?
- Ổn mà, có điều tớ sẽ sắp xếp kĩ càng hơn.
- Tớ biết cậu sẽ làm được mà Daisy!
- Tớ không tin tưởng bản thân cho lắm.
- Ơ.. Daisy tự luyến nhà ta đâu mất rồi?
- Đừng đá xoáy tớ như thế! Cậu dám?
- Thôi. Không dám nữa đâu. Chừa rồi.
Harry cười mỉm, tôi cười trừ đáp lại. Tôi nán lại hỏi thêm về tình hình hiện nay của Harry. Cụ Dumbledore đã gửi cú nhắn rằng sẽ đến đón cậu. Ngoại trừ lần này, từ sau trận chiến vừa qua, vết thẹo của Harry đã không còn thường xuyên gặp phải những cơn đau đớn. Và, điều đó chứng tỏ rằng Voldemort đã nhận thấy sự nguy hiểm khi để Harry thâm nhập trí óc, và vị chúa tể này đã dùng Bế Quan Bí Thuật để ngăn chặn việc đó.
Tiện đây, tôi cũng thông tin cho Harry về những vụ mất tích mà tôi đoán là do phe hắc ám mà ra. Không chỉ có dân phù thủy, mà những người dân Muggle cũng đang đương đầu với tai họa kinh khủng này. Nhiều Tử thần thực tử bị bắt trong lần vừa rồi không có nghĩa sự việc lần này không thể coi là nghiêm trọng. Ông Malfoy đã bị bắt, nhưng vì Draco đang được tôi bảo vệ nên chưa sao cả. Ông Fudge đã bị buộc từ chức, điều đó là không thể chối cãi, và thay vào đó sẽ là ông Rufus Scrimgeour, người đã từng là Đội trưởng của Phòng Thần Sáng. Theo tôi nhớ, cụ Dumbledore đã nói rằng ông ấy có cá tính mạnh mẽ và quyết đoán hơn, là 1 con người của hành động và đã chiến đấu với những phù thủy hắc ám suốt quãng đời làm việc, đó là chưa kể đến Voldemort.
Khoảng 3 tuần sau, tôi đến Hang Sóc cùng với Draco và chú Sirius. Mọi người chào đón chúng tôi rất nồng nhiệt, mặc dù bà Weasley không được ưa Draco cho lắm. Thấy cái vẻ mặt không được hài lòng của Draco, tôi húych cùi chỏ vào người cậu ta, khẽ nhếch môi:
- Tập sống giản dị!
Draco không trả lời, chỉ ậm ừ cho qua, rồi đảo mắt tìm kiếm Mione. Chị Fleur cũng tới đây, cốt là để học phép làm dâu, vì năm sau là chị ấy cưới anh Bill rồi. Thế nhưng, Mione, Ginny và cả bà Weasley có vẻ không thích chị ấy cho lắm, bởi chị ấy có hơi.. cho ta đây là nhất. Ơ.. Mà tôi thấy tôi cũng như vậy mà, sao lại được mến hơn nhỉ?
Anh em sinh đôi Fred và George rất có tài trong việc làm ăn kinh doanh, bận bịu tới nỗi thuê luôn ngôi nhà ở Hẻm Xéo để thuận tiện làm ăn. Anh Percy thì vẫn đang làm việc tại Bộ Pháp thuật, và còn chưa dám đối diện với sự thật để xin lỗi cả gia đình mình. Người trong Hội thường xuyên lui tới đây để họp bàn một chút, rồi rất nhanh chóng lại tạm biệt chúng tôi để đi làm nhiệm vụ. Tình hình quá căng thẳng, tôi hiểu điều đó, nhưng tôi mong họ sẽ được thảnh thơi hơn. Không biết giờ này Eric ra sao rồi nhỉ? Không liên lạc nhiều cho lắm, ngoại trừ vài ngày sau khi rời sân ga.
Bà Weasley vừa làm súp cho tôi ăn đỡ mệt, lại vừa hỏi:
- Con biết ông Slughorn chứ Daisy?
Tôi đảo mắt quanh nhà, mỉm cười đáp lại.
- Cũng sơ sơ ạ. Có chuyện gì sao bác?
Chỉ là câu hỏi lấy lệ thôi, bởi những gì bà Weasley nói ra y như tôi đoán:
- À, ông ấy sẽ là giáo sư của tụi con năm nay. Mà ta biết tỏng cái mà ông ấy gọi là câu lạc bộ học sinh cưng sẽ mở rộng cửa chào đón con sớm thôi, như Harry vậy. Con biết không, mọi người thường bảo rằng ông ấy có khả năng đặc biệt, luôn biết cách tìm đến người sẽ nổi tiếng hoặc thành công sau này. Thế nhưng, ta không dám chắc về điều đó đâu. Ông ấy không được ưa bác Arthur khi các bác học ở trường. Và ta nghĩ giờ ông ấy phải hối hận lắm. Bác Arthur giờ còn được thăng chức làm Bộ trưởng Bộ Phát hiện và tịch thu các câu thần chú bảo vệ và vật phòng thân giả mạo, 1 công việc rất tốt, bác ấy hiện có tới 10 phụ tá.
Tôi cười gượng, hỏi thêm vài điều, coi như là tỏ vẻ kính trọng:
- Công việc đó chắc vất vả lắm bác nhỉ? Chúa tể hắc ám đang ở ngoài kia nên đây sẽ là thời cơ tốt để bọn lừa đảo lộng hành.
Bà Weasley quay lại, miệng tươi cười rạng rỡ.
- Ồ tất nhiên rồi. Bác ấy đi làm từ sáng sớm, mà tới tận khuya mới về. Mặc dù đang rất chăm chỉ, bác ấy vẫn còn tiếc khi không được ở trong Bộ liên quan đến vật dụng Muggle, cái công việc cũ rích chả đáng đồng tiền. Ta cũng chả hiểu làm sao nữa.
Harry đã kể tất cả mọi chuyện cho mọi người nghe. Và cũng vì Mione muốn xem kết quả của tôi, tôi nghĩ mình nên đưa trực tiếp tấm giấy da thông báo được gửi tới. Quả là không ngoài dự đoán, mấy người kia vừa có chút ganh tị, lại có niềm vui mừng vì tôi đạt điểm O (Xuất sắc) tất cả các môn, ngoại trừ môn Tiên tri thì không tham gia thi, và môn E (Trên cả tuyệt vời) cho Lịch sử pháp thuật vì bị ngất. Tuy cũng chỉ được điểm E, Ron vẫn luôn rất ngưỡng mộ tôi khi bảo rằng:
- Ôi Daisy.. Ngất mà còn được điểm E cơ đấy! Ước gì tớ được bằng một phần của cậu nhỉ?
Tôi cười trừ, không nói gì cả.
Ron à, cậu không biết đâu, khi tớ có những khả năng này, cái giá của tớ cũng chẳng phải là thấp. Nếu cậu hiểu, cậu sẽ chẳng bao giờ muốn đâu, chẳng bao giờ.
Harry dường như đọc được suy nghĩ ấy của tôi, đẩy Ron xuống nhà dưới.
- Thôi! Tụi mình xuống nhà chơi đi! Quidditch chứ Daisy?
- Cũng được. Lâu rồi chưa vận động. Thư giãn gân cốt một tí.
Tôi mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Tác giả :
Jade Elain