Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 126: Quả cầu thủy tinh
Khi chúng tôi đã trở lại được căn phòng tròn tối thui, Harry hỏi Mione:
- Cậu đoán coi cái cổng tò vò đó là cái gì?
Mione khẳng định mạnh mẽ:
- Tớ không biết, nhưng cho dù có là gì đi nữa thì nó cũng nguy hiểm.
Một lần nữa, bức tường xoay tít rồi Harry lại ngẫu nhiên bước tới và lấy tay đẩy. Cánh cửa không chịu mở ra. Neville hỏi:
- Bị trục trặc gì vậy?
Harry tông hết sức nặng của cậu vô cánh cửa mà nó vẫn không hề lay chuyển.
- Nó.. bị khóa..
Ron nhanh chóng chạy đến giúp sức cho Harry, hồi hộp nói, không được chắc chắn lắm:
- Vậy là nó đúng không? Chắc là nó rồi!
Ginny nói lớn:
- Mọi người tránh ra!
Nói rồi, cô bé chĩa cây đũa phép vào chỗ có thể là ổ khóa trên 1 cánh cửa bình thường, hô:
- Alohomora!
Không có gì xảy ra cả. Harry chợt có 1 phát kiến.
- Con dao của chú Sirius!
Rút con dao từ bên trong áo chùng ra, Harry thử lách lưỡi dao vào khe giữa cánh cửa với bức tường. Những người khác cứ đứng đó quan sát và háo hức chờ đợi. Khi Harry rút lại con dao và thử tông mạnh vô cánh cửa lần nữa, thì nó vẫn đóng kín vững vàng như cũ. Đã vậy, khi tôi ngó xuống con dao trên tay Harry, thì tôi thấy lưỡi dao đã bị tan chảy rồi. Mione dứt khoát nói:
- Được, tụi mình bỏ căn phòng đó.
Ron ngó chằm chằm cánh cửa vừa lo sợ vừa ham muốn.
- Nhưng nếu đúng là nó thì sao?
- Không thể là nó được! Trong chiêm bao, Harry có thể đi qua mọi cánh cửa mà!
Harry nhét vô trong túi áo con dao kì diệu chú Sirius tặng nhưng bây giờ đã vô tích sự. Khi bức tường lại một phen nữa xoay tít, Luna háo hức nói:
- Chị biết trong đó có thể có cái gì không?
Mione nín hơi nói nhỏ:
- Chắc chắn là một cái gì đó xàm xí!
Neville nghe vậy thì cười khúc khích. Còn tôi thì chẳng thèm nhếch môi đến một chút. Kể từ khi tới đây, tôi đã thấy có gì đó bất an rồi. Và thế là, tôi tự biến mình thành một người con gái có mái tóc nâu ngắn ngang vai, hơi lùn so với chiều cao thực tế. Neville khá là ngạc nhiên:
- Cậu làm gì vậy?
- Không có gì.
Tôi lạnh nhạt đáp và không quên nhắc thêm:
- Từ giờ mọi người đừng gọi tên tớ nữa. Nếu cần thì gọi BR. Là được rồi.
Tuy không hiểu nhưng tất cả đều gật nhẹ đầu đồng ý. Bức tường khựng đứng lại và Harry đẩy cánh cửa kế tiếp với một cảm giác càng lúc càng thêm tuyệt vọng hiện rõ trên mặt. Tuy nhiên..
- Đây rồi! Nó đây rồi!
Harry reo lên đầy phấn khích. Tôi nhanh chân chạy vào phòng và quan sát. Ánh sáng lấp lánh như kim cương, đẹp đẽ và lung linh rọi vào mắt tôi. Khi đôi mắt đã quen dần với ánh sáng chói lòa rực rỡ, tôi mới nhìn thấy những cái đồng hồ lóe sáng từ mọi phía, cái lớn cái nhỏ, loại đứng và loại có bánh xe, treo giữa những kệ sách hay đứng thành dãy theo chiều dọc của căn phòng, khiến cho những tiếng tích tắc bận bịu không ngơi nghỉ văng khắp phòng giống như hàng ngàn bàn chân nhỏ xíu đang bước đi.
- Lối này!
Harry dẫn đường đi xuống một lối hẹp giữa 2 dãy bàn, bước về phía nguồn sáng, nơi đặt trên bàn là 1 cái bình pha lê hình trái chuông cao gần bằng chúng tôi và có vẻ như đầy sinh khí sóng sánh cuồn cuộn. Khi chúng tôi tới gần, Ginny chỉ vào ngay chính giữa cái bình, kêu lên:
- Ôi coi kìa!
Trôi lơ lửng giữa luồng khí bên trong cái bình là 1 cái trứng nhỏ xíu sáng như ngọc. Khi cái trứng dâng lên trong bình, trứng nứt ra và 1 con chim ruồi xuất hiện, từ từ trồi lên tuốt trên chóp bình. Rồi theo làn nước, con chim ruồi ấy chìm xuống, lông cánh lại bị lấm lem và ướt nhẹp, để đến khi chìm tới đáy bình thì một lần nữa được bọc kín trở lại trong cái vỏ trứng của mình.
- Đi thôi!
Harry kêu lên chói tai, bởi vì Ginny tỏ vẻ muốn dừng lại để coi tiến trình cái trứng trở lại thành con chim. Cô bé đanh đá đáp lại:
- Anh la cà chán chê ở cái cổng tò vò cũ ấy thì sao?
Tuy nói vậy, cuối cùng thì cô bé cũng đi theo Harry, bỏ qua cái bình pha lê, đến cánh cửa duy nhất ở đằng sau. Vừa nhìn thấy nó, Harry lại vui mừng thốt lên, giọng nghe như có gì đó nho nhỏ nghẹn trong cổ họng:
- Đúng đây rồi! Qua lối này!
Harry liếc nhìn quanh cả đám. Tất cả chúng tôi đều đã cầm chắc cây đũa phép, bỗng nhiên trông đều rất nghiêm trọng và căng thẳng. Rồi, cậu nhìn lại cánh cửa và đẩy. Cánh cửa mở bung ra. Vậy là chúng tôi đã tới nơi, cũng như tìm được đúng chỗ: Căn phòng có trần cao như nhà thờ và không có cái gì khác hơn là những dãy kệ cao ngất chất đầy những trái cầu thủy tinh nhỏ xíu bám đầy bụi bặm. Những trái cầu này chập chờn trong ánh sáng phát ra từ nhiều giá nến gắn trên tường giữa các kệ. Giống như nến trong căn phòng tròn, những ngọn nến này cũng phát ra ánh sáng màu xanh lơ. Căn phòng rất lạnh. Tôi ngước nhìn lên đầu kệ gần nhất. Bên dưới 1 giá nến phát ánh sáng xanh lam nhô lên 1 con số bạc sáng lờ mờ: 53.
Mione liếc nhìn qua hàng kế tiếp, nói nhỏ:
- Tớ nghĩ tụi mình cần phải đi theo hướng bên phải. Đúng vậy, kia là số 54..
Tôi đột ngột lên tiếng sau thời gian dài im lặng:
- Cầm chắc lấy đũa phép. Đừng để bị tước mất.
Rồi chúng tôi rón rén tiến tới trước, đăm đăm ngó lại đằng sau trong lúc lần xuống lối đi hẹp dài giữa các dãy kệ, lần đến cuối dãy thì gần như tối đen. Mấy cái nhãn hiệu vàng ệch nhỏ xíu được dán bên dưới mỗi trái cầu thủy tinh đặt trên kệ. Có mấy trái cầu chứa một chất lỏng kỳ lạ phát sáng, mấy trái khác thì mờ mịt và đen xỉn như mấy cái bóng đèn đã nổ.
Chúng tôi đi qua dãy kệ thứ 84.. 85.. Tôi chăm chú lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất của cử động. Bỗng nhiên, Mione thì thầm bên tai tôi:
- 97!
Đứng chụm lại thành vòng tròn ở cuối dãy, chúng tôi chăm chú nhìn xuống lối đi bên cạnh. Chẳng có ai ở đó cả. Miệng của Harry bắt đầu hơi khô.
- Chú ấy ở ngay cuối dãy. Từ chỗ này mấy cậu không thể nhìn rõ được..
Tôi lắc đầu thở dài, theo sau Harry, đi giữa 2 dãy kệ cao ngất ngưởng chứa đầy những trái cầu thủy tinh, có một số trái cầu hơi phát sáng khi chúng tôi đi ngang qua. Không biết có phải là tôi đang ở gần Harry, hay cũng có thể do ở đây quá im ắng, mà tôi nghe rõ mồn một từng từ Harry lẩm bẩm, mặc dù đang ở cuối đoàn người:
- Chú ấy ắt là ở gần đây.. Đâu đó gần đây.. Gần lắm..
Mione ngập ngừng nói:
- Harry à..
Harry không trả lời, vẫn tiếp tục lẩm bẩm với chính mình:
- Đâu đó.. quanh đây thôi mà..
Chúng tôi đã đi tới cuối dãy kệ và bước ra vùng sáng lờ mờ được ánh nến chiếu rọi. Chẳng có ai ở đó cả. Chỉ có sự im ắng bụi bặm. Harry khản giọng thì thầm:
- Chú ấy có thể..
Lần này thì tôi quyết định lên tiếng:
- Không ở đây. Chú ấy không ở đây. Voldemort đánh lừa cậu.
- Nhưng cậu cũng biết mà! Tớ.. Tớ đã cứ ông Weas-
- Đó không phải lí do cậu dùng để bao biện đâu, Harry à.
Tôi ngó dáo dác xung quanh, bắt gặp 1 trái cầu thủy tinh mà Voldemort đang cần lấy.
- Harry. Cậu nên lấy quả cầu này xuống.
Harry vẫn đang bận tìm kiếm xung quanh, chỉ nói nhỏ:
- Quả cầu nào? Ở đây có hàng đống quả cầu..
- Tất nhiên là quả cầu có cái nhãn viết tên cậu..
Tôi hơi ngập ngừng, nhớ lại từng chi tiết trong lời tiên tri định mệnh nối kết giữa Harry và..
* * * Voldemort.
Harry khựng lại. Cậu chậm rãi bước đến, nhìn theo hướng ngón tay tôi chỉ. Dưới quả cầu thủy tinh nhỏ xíu mà tôi chỉ có 1 cái nhãn ố vàng, nét chữ ngoằn ngoèo ghi ngày tháng cách đây 16 năm, và bên dưới là:
S. P. T gửi A. P. W. B. D
Chúa tể hắc ám và Harry Potter
Harry đưa tay ra với lấy trái cầu nhưng Mione lại đanh giọng bảo:
- Harry, tớ nghĩ không nên đụng tới nó.
Cơ mà, lần này tôi lại phản bác ý kiến đó:
- Harry cần được biết sự thật.
Tôi có thể cảm thấy những ánh mắt với những cảm xúc kì lạ đổ dồn vào tôi. Harry gật nhẹ đầu, chậm rãi lấy nó xuống. Vừa nhấc quả cầu ra khỏi kệ, 1 giọng nói nhừa nhựa bỗng vang lên đằng sau chúng tôi:
- Giỏi lắm, Potter à. Bây giờ mi hãy quay lại, nhẹ nhàng thong thả thôi, và đưa cái đó cho ta.
Những hình thù đen thui từ hư không chợt hiện ra vây chung quanh chúng tôi, chặn cả đường tiến thoái bên trái lẫn bên phải. Tôi cười khẩy, nhìn những ánh mắt lóe sáng qua khe hở của mũ trùm đầu, mặc kệ khoảng một tá đầu đũa phép phát sáng đang chĩa thẳng vào ngực. Ginny há hốc miệng thở hổn hển vì hoảng sợ.
- Đưa cho ta, Potter.
Giọng nói nhừa nhựa của Lucius Malfoy lặp lại mệnh lệnh trong khi hắn đưa tay ra, bàn tay để ngửa. Nhếch môi cười khinh, tôi bảo:
- Tại sao chứ? Nếu có gan thì tới lấy đi.
Không có tiếng động gì trong một vài giây. Ông Malfoy điềm nhiên nói:
- Mi là ai mà dám hống hách nơi đây?
- Thế muốn tôi đập vỡ nó sao, ông Malfoy?
Tất cả bọn Tử thần thực tử đều rùng mình hoảng sợ, và tôi biết chắc mọi người đã biết được điểm yếu của chúng. 1 mụ phù thủy đột ngột ré lên:
- Acci-
- Protego!
Harry may mắn thay đã rút cây đũa phép ra tạo 1 bức tường bảo vệ, tuy súyt rớt nhưng cậu đã giữ lại được quả cầu trong tay. Đôi mắt điên dại của mụ đàn bà kinh ngạc nhìn trừng trừng qua khe hở của cái mũ trùm đầu.
- Cậu đoán coi cái cổng tò vò đó là cái gì?
Mione khẳng định mạnh mẽ:
- Tớ không biết, nhưng cho dù có là gì đi nữa thì nó cũng nguy hiểm.
Một lần nữa, bức tường xoay tít rồi Harry lại ngẫu nhiên bước tới và lấy tay đẩy. Cánh cửa không chịu mở ra. Neville hỏi:
- Bị trục trặc gì vậy?
Harry tông hết sức nặng của cậu vô cánh cửa mà nó vẫn không hề lay chuyển.
- Nó.. bị khóa..
Ron nhanh chóng chạy đến giúp sức cho Harry, hồi hộp nói, không được chắc chắn lắm:
- Vậy là nó đúng không? Chắc là nó rồi!
Ginny nói lớn:
- Mọi người tránh ra!
Nói rồi, cô bé chĩa cây đũa phép vào chỗ có thể là ổ khóa trên 1 cánh cửa bình thường, hô:
- Alohomora!
Không có gì xảy ra cả. Harry chợt có 1 phát kiến.
- Con dao của chú Sirius!
Rút con dao từ bên trong áo chùng ra, Harry thử lách lưỡi dao vào khe giữa cánh cửa với bức tường. Những người khác cứ đứng đó quan sát và háo hức chờ đợi. Khi Harry rút lại con dao và thử tông mạnh vô cánh cửa lần nữa, thì nó vẫn đóng kín vững vàng như cũ. Đã vậy, khi tôi ngó xuống con dao trên tay Harry, thì tôi thấy lưỡi dao đã bị tan chảy rồi. Mione dứt khoát nói:
- Được, tụi mình bỏ căn phòng đó.
Ron ngó chằm chằm cánh cửa vừa lo sợ vừa ham muốn.
- Nhưng nếu đúng là nó thì sao?
- Không thể là nó được! Trong chiêm bao, Harry có thể đi qua mọi cánh cửa mà!
Harry nhét vô trong túi áo con dao kì diệu chú Sirius tặng nhưng bây giờ đã vô tích sự. Khi bức tường lại một phen nữa xoay tít, Luna háo hức nói:
- Chị biết trong đó có thể có cái gì không?
Mione nín hơi nói nhỏ:
- Chắc chắn là một cái gì đó xàm xí!
Neville nghe vậy thì cười khúc khích. Còn tôi thì chẳng thèm nhếch môi đến một chút. Kể từ khi tới đây, tôi đã thấy có gì đó bất an rồi. Và thế là, tôi tự biến mình thành một người con gái có mái tóc nâu ngắn ngang vai, hơi lùn so với chiều cao thực tế. Neville khá là ngạc nhiên:
- Cậu làm gì vậy?
- Không có gì.
Tôi lạnh nhạt đáp và không quên nhắc thêm:
- Từ giờ mọi người đừng gọi tên tớ nữa. Nếu cần thì gọi BR. Là được rồi.
Tuy không hiểu nhưng tất cả đều gật nhẹ đầu đồng ý. Bức tường khựng đứng lại và Harry đẩy cánh cửa kế tiếp với một cảm giác càng lúc càng thêm tuyệt vọng hiện rõ trên mặt. Tuy nhiên..
- Đây rồi! Nó đây rồi!
Harry reo lên đầy phấn khích. Tôi nhanh chân chạy vào phòng và quan sát. Ánh sáng lấp lánh như kim cương, đẹp đẽ và lung linh rọi vào mắt tôi. Khi đôi mắt đã quen dần với ánh sáng chói lòa rực rỡ, tôi mới nhìn thấy những cái đồng hồ lóe sáng từ mọi phía, cái lớn cái nhỏ, loại đứng và loại có bánh xe, treo giữa những kệ sách hay đứng thành dãy theo chiều dọc của căn phòng, khiến cho những tiếng tích tắc bận bịu không ngơi nghỉ văng khắp phòng giống như hàng ngàn bàn chân nhỏ xíu đang bước đi.
- Lối này!
Harry dẫn đường đi xuống một lối hẹp giữa 2 dãy bàn, bước về phía nguồn sáng, nơi đặt trên bàn là 1 cái bình pha lê hình trái chuông cao gần bằng chúng tôi và có vẻ như đầy sinh khí sóng sánh cuồn cuộn. Khi chúng tôi tới gần, Ginny chỉ vào ngay chính giữa cái bình, kêu lên:
- Ôi coi kìa!
Trôi lơ lửng giữa luồng khí bên trong cái bình là 1 cái trứng nhỏ xíu sáng như ngọc. Khi cái trứng dâng lên trong bình, trứng nứt ra và 1 con chim ruồi xuất hiện, từ từ trồi lên tuốt trên chóp bình. Rồi theo làn nước, con chim ruồi ấy chìm xuống, lông cánh lại bị lấm lem và ướt nhẹp, để đến khi chìm tới đáy bình thì một lần nữa được bọc kín trở lại trong cái vỏ trứng của mình.
- Đi thôi!
Harry kêu lên chói tai, bởi vì Ginny tỏ vẻ muốn dừng lại để coi tiến trình cái trứng trở lại thành con chim. Cô bé đanh đá đáp lại:
- Anh la cà chán chê ở cái cổng tò vò cũ ấy thì sao?
Tuy nói vậy, cuối cùng thì cô bé cũng đi theo Harry, bỏ qua cái bình pha lê, đến cánh cửa duy nhất ở đằng sau. Vừa nhìn thấy nó, Harry lại vui mừng thốt lên, giọng nghe như có gì đó nho nhỏ nghẹn trong cổ họng:
- Đúng đây rồi! Qua lối này!
Harry liếc nhìn quanh cả đám. Tất cả chúng tôi đều đã cầm chắc cây đũa phép, bỗng nhiên trông đều rất nghiêm trọng và căng thẳng. Rồi, cậu nhìn lại cánh cửa và đẩy. Cánh cửa mở bung ra. Vậy là chúng tôi đã tới nơi, cũng như tìm được đúng chỗ: Căn phòng có trần cao như nhà thờ và không có cái gì khác hơn là những dãy kệ cao ngất chất đầy những trái cầu thủy tinh nhỏ xíu bám đầy bụi bặm. Những trái cầu này chập chờn trong ánh sáng phát ra từ nhiều giá nến gắn trên tường giữa các kệ. Giống như nến trong căn phòng tròn, những ngọn nến này cũng phát ra ánh sáng màu xanh lơ. Căn phòng rất lạnh. Tôi ngước nhìn lên đầu kệ gần nhất. Bên dưới 1 giá nến phát ánh sáng xanh lam nhô lên 1 con số bạc sáng lờ mờ: 53.
Mione liếc nhìn qua hàng kế tiếp, nói nhỏ:
- Tớ nghĩ tụi mình cần phải đi theo hướng bên phải. Đúng vậy, kia là số 54..
Tôi đột ngột lên tiếng sau thời gian dài im lặng:
- Cầm chắc lấy đũa phép. Đừng để bị tước mất.
Rồi chúng tôi rón rén tiến tới trước, đăm đăm ngó lại đằng sau trong lúc lần xuống lối đi hẹp dài giữa các dãy kệ, lần đến cuối dãy thì gần như tối đen. Mấy cái nhãn hiệu vàng ệch nhỏ xíu được dán bên dưới mỗi trái cầu thủy tinh đặt trên kệ. Có mấy trái cầu chứa một chất lỏng kỳ lạ phát sáng, mấy trái khác thì mờ mịt và đen xỉn như mấy cái bóng đèn đã nổ.
Chúng tôi đi qua dãy kệ thứ 84.. 85.. Tôi chăm chú lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất của cử động. Bỗng nhiên, Mione thì thầm bên tai tôi:
- 97!
Đứng chụm lại thành vòng tròn ở cuối dãy, chúng tôi chăm chú nhìn xuống lối đi bên cạnh. Chẳng có ai ở đó cả. Miệng của Harry bắt đầu hơi khô.
- Chú ấy ở ngay cuối dãy. Từ chỗ này mấy cậu không thể nhìn rõ được..
Tôi lắc đầu thở dài, theo sau Harry, đi giữa 2 dãy kệ cao ngất ngưởng chứa đầy những trái cầu thủy tinh, có một số trái cầu hơi phát sáng khi chúng tôi đi ngang qua. Không biết có phải là tôi đang ở gần Harry, hay cũng có thể do ở đây quá im ắng, mà tôi nghe rõ mồn một từng từ Harry lẩm bẩm, mặc dù đang ở cuối đoàn người:
- Chú ấy ắt là ở gần đây.. Đâu đó gần đây.. Gần lắm..
Mione ngập ngừng nói:
- Harry à..
Harry không trả lời, vẫn tiếp tục lẩm bẩm với chính mình:
- Đâu đó.. quanh đây thôi mà..
Chúng tôi đã đi tới cuối dãy kệ và bước ra vùng sáng lờ mờ được ánh nến chiếu rọi. Chẳng có ai ở đó cả. Chỉ có sự im ắng bụi bặm. Harry khản giọng thì thầm:
- Chú ấy có thể..
Lần này thì tôi quyết định lên tiếng:
- Không ở đây. Chú ấy không ở đây. Voldemort đánh lừa cậu.
- Nhưng cậu cũng biết mà! Tớ.. Tớ đã cứ ông Weas-
- Đó không phải lí do cậu dùng để bao biện đâu, Harry à.
Tôi ngó dáo dác xung quanh, bắt gặp 1 trái cầu thủy tinh mà Voldemort đang cần lấy.
- Harry. Cậu nên lấy quả cầu này xuống.
Harry vẫn đang bận tìm kiếm xung quanh, chỉ nói nhỏ:
- Quả cầu nào? Ở đây có hàng đống quả cầu..
- Tất nhiên là quả cầu có cái nhãn viết tên cậu..
Tôi hơi ngập ngừng, nhớ lại từng chi tiết trong lời tiên tri định mệnh nối kết giữa Harry và..
* * * Voldemort.
Harry khựng lại. Cậu chậm rãi bước đến, nhìn theo hướng ngón tay tôi chỉ. Dưới quả cầu thủy tinh nhỏ xíu mà tôi chỉ có 1 cái nhãn ố vàng, nét chữ ngoằn ngoèo ghi ngày tháng cách đây 16 năm, và bên dưới là:
S. P. T gửi A. P. W. B. D
Chúa tể hắc ám và Harry Potter
Harry đưa tay ra với lấy trái cầu nhưng Mione lại đanh giọng bảo:
- Harry, tớ nghĩ không nên đụng tới nó.
Cơ mà, lần này tôi lại phản bác ý kiến đó:
- Harry cần được biết sự thật.
Tôi có thể cảm thấy những ánh mắt với những cảm xúc kì lạ đổ dồn vào tôi. Harry gật nhẹ đầu, chậm rãi lấy nó xuống. Vừa nhấc quả cầu ra khỏi kệ, 1 giọng nói nhừa nhựa bỗng vang lên đằng sau chúng tôi:
- Giỏi lắm, Potter à. Bây giờ mi hãy quay lại, nhẹ nhàng thong thả thôi, và đưa cái đó cho ta.
Những hình thù đen thui từ hư không chợt hiện ra vây chung quanh chúng tôi, chặn cả đường tiến thoái bên trái lẫn bên phải. Tôi cười khẩy, nhìn những ánh mắt lóe sáng qua khe hở của mũ trùm đầu, mặc kệ khoảng một tá đầu đũa phép phát sáng đang chĩa thẳng vào ngực. Ginny há hốc miệng thở hổn hển vì hoảng sợ.
- Đưa cho ta, Potter.
Giọng nói nhừa nhựa của Lucius Malfoy lặp lại mệnh lệnh trong khi hắn đưa tay ra, bàn tay để ngửa. Nhếch môi cười khinh, tôi bảo:
- Tại sao chứ? Nếu có gan thì tới lấy đi.
Không có tiếng động gì trong một vài giây. Ông Malfoy điềm nhiên nói:
- Mi là ai mà dám hống hách nơi đây?
- Thế muốn tôi đập vỡ nó sao, ông Malfoy?
Tất cả bọn Tử thần thực tử đều rùng mình hoảng sợ, và tôi biết chắc mọi người đã biết được điểm yếu của chúng. 1 mụ phù thủy đột ngột ré lên:
- Acci-
- Protego!
Harry may mắn thay đã rút cây đũa phép ra tạo 1 bức tường bảo vệ, tuy súyt rớt nhưng cậu đã giữ lại được quả cầu trong tay. Đôi mắt điên dại của mụ đàn bà kinh ngạc nhìn trừng trừng qua khe hở của cái mũ trùm đầu.
Tác giả :
Jade Elain