Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 100: Máu, thịt và xương
Trước khi đến sân bóng Quidditch, tôi chạy về tháp Gryffindor lấy cuốn nhật kí của anh Tom. Khi đến nơi thi đấu, mọi người đã ở đó hết rồi. Tôi vội chạy ra nơi các quán quân khác đang đứng thì bàn tay ai đó kéo tôi vào lòng, nói nhỏ:
- Đã chuẩn bị gì chưa?
Tôi ngước mặt lên và nhận ra đó chính là Eric.
- Không sao. Sẽ ổn thôi. Khi tớ phát tia sáng trắng thì cậu bay ra khỏi khán đài bắt Moody giả nhé!
- Được thôi. Nhớ kết thúc nhanh, gọn, lẹ. Mọi việc còn lại cứ để tớ lo. À, cũng đừng có rắc thính lung tung nữa.
- Rắc thính? - Tôi ngây ngô hỏi lại.
- Không có gì đâu. Chúc may mắn.
Nói rồi Eric cúi xuống hôn nhẹ vào trán tôi. Thoát ra khỏi vòng tay của cậu, tôi tiến đến đấu trường. Tiếng hò reo nghe ngày một rõ hơn, ầm ĩ, ồn ào, huyên náo. Tôi nhìn những hàng giậu cao 6 thước đằng trước mà mỉm cười. Khi ông Bagman chuẩn bị thổi còi, tôi chĩa đầu đũa phép vào cổ họng mình, nói lớn:
- Đợi đã!
Tiếng nói của tôi chấn động tới tất cả mọi người. Bọn hò đang im lặng nhìn tôi chằm chằm một cách khó hiểu. Tôi mỉm cười nói tiếp:
- Thưa ông Ludo Bagman, các quán quân có thể sử dụng những phép nào ạ?
Mọi người ngạc nhiên xì xào. Tôi chĩa đũa phép vào cổ họng ông Bagman để tăng âm lượng cho ông.
- À ừm.. Tất cả mọi bùa phép cháu có thể sử dụng.. Ồ phải, ngoại trừ bùa Triệu tập. Các quán quân không được triệu tập cây chổi để cưỡi như Harry Potter đã làm trong bài thi đầu tiên.
Tôi lại chĩa đũa phép vào cổ họng tôi.
- Các giám khảo còn lại có đồng ý không ạ?
Mọi người đã nhận ra sự đáng ngờ trong hành vi của tôi nhưng nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được gì nên các giám khảo chỉ biết gật đầu, ngoại trừ cụ Dumbledore nhìn tôi bằng con mắt có phần tự hào. Chỉ đợi có thế, tôi mỉm cười ranh ma, bảo:
- Vậy thì con với Harry nắm chắc phần thắng rồi!
Rồi tôi nắm tay Harry cùng bay lên cao trước sự kinh ngạc của tất cả. Những ai chưa biết đến khả năng của tôi đồng loạt hét to, chấn động cả đấu trường:
- C-C-C-CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA? CON BÉ ĐÓ LÀ THẦN THÁNH PHƯƠNG NÀO?
Những học viên nào của Hogwarts đã được biết đến kĩ năng này lúc tôi học năm hai cũng phải tỏ ra khá ngạc nhiên trước sự sáng suốt của tôi. Quay sang Harry, tôi nhe răng cười nói:
- Chia làm 2 hướng cho nhanh. Tia sáng đen nhé. Hứa với tớ là đừng có bỏ cuộc một lần nữa.
Harry gật đầu đồng ý và chúng tôi bắt đầu tìm kiếm trên các mê lộ rộng lớn này..
Bầu trời càng lúc càng sẫm màu. Bỗng, tôi nghe thấy tiếng gào của Fleur nên nhanh chóng chạy tới hiện trường. Tôi may mắn gặp Fleur nằm sõng soài dưới đất nên bắn tia sáng đỏ cầu cứu. Krum chắc chưa chạy đâu xa nên tôi thử dò tìm và cuối cùng cũng gặp được anh. Tôi đáp xuống trước mặt anh. Con mắt anh trông như vô hồn bởi bị điều khiển. Krum chĩa đũa phép vào tôi, nhưng trước đó, tôi đã mỉm cười và rút đũa phép phản công. Anh ngất đi, tôi lại bắn lên tia sáng đỏ và tiếp tục tìm kiếm.
Bỗng, tia sáng đen được bắn lên trời, đồng nghĩa với việc Harry đã tìm thấy chiếc Cúp. Aizza.. Cũng đã đến lúc phải đi rồi. Chắc Harry đã sử dụng phép 4 điểm đây, phép đó sẽ giúp chúng ta tìm đúng hướng. Nhưng tôi thì lại chẳng dùng phép đó, chỉ bởi vì tôi muốn giúp Krum và Fleur trước khi đi. Tôi mỉm cười, chân đã ở trong tư thế sẵn sàng, nghiêng người một cái lấy đà và vẫy đũa phép. "Bùm" một cái, tôi lao đến phía trước, xuyên qua không khí thật nhanh. Cứ như vậy rồi chả mấy chốc tôi đã tới nơi.
Anh Cedric đang đứng đó, cố gắng với lấy chiếc Cúp trước sự bảo vệ của Harry. Vừa nhìn thấy tôi, mặt anh bỗng trở nên mừng rỡ.
- Daisy!
- Daisy?
Cả 2 người đều ngước lên nhìn tôi đang lơ lửng trên bầu trời. Tôi cười trừ, đáp xuống mặt đất trước mặt anh Cedric.
- Ba anh đã kỳ vọng lắm nhỉ? Ông ấy muốn anh trở thành nhà vô địch phải không?
- À ừm, đúng vậy. Mặc dù anh nghĩ có lẽ phần lớn là do ham muốn của anh.
Anh Cedric gãi gãi đầu và cười lấy lệ. Có chút căng thẳng quanh quẩn gần đây. Tôi cất tiếng vờ như rất ngạc nhiên:
- Ể? Thật vậy sao?
Nhanh chóng đổi bằng giọng ma mị, tôi nói tiếp:
- Em biết ai cũng có cái ham muốn được giành lấy vinh quang, nhưng có lẽ em không giúp được anh rồi. ~
Anh Cedric giật mình hỏi lại:
- D-Daisy.. em bị.. sao v-vậy?
- Chẳng có gì cả.
Tôi đánh vần từng tiếng, bước đến chỗ chiếc Cúp, nắm lấy tay Harry và bảo:
- 1 đứa ích kỉ như em thì đời nào lại bỏ đi 1 người anh trai tốt bụng có thể chăm sóc tận tình cho mình chứ? Eric sẽ giải thích với anh sau. Còn giờ thì tạm biệt anh nhé!
Nói rồi tôi chạm tay vào chiếc Cúp, vẫy đũa phép bắn tia sáng trắng lên trời báo hiệu. Và ngay lập tức, chân tôi bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Tôi không thể buông tay khỏi cái quai của Cúp Tam pháp thuật, chính cái Cúp kéo tôi lên cao trong tiếng gió hú và cảnh vật quay mòng mòng. Tôi quay lại đằng sau, Harry vẫn nắm chặt tay tôi, khuôn mặt lo lắng.
Chúng tôi đã đến nơi cần đến trong giây lát. Tôi chợt thấy 2 chân mình dội mạnh vào mặt đất, và điều đó súyt làm tôi ngã nhào về phía trước nếu Harry không giữ lại. Sau cùng thì tôi cũng buông cái Cúp Tam pháp thuật ra. Tôi ngó nghiêng xung quanh. Hoàn toàn đã ra khỏi khuôn viên trường Hogwarts rồi. Nơi chúng tôi đang đứng là 1 bãi tha ma tối thui, và ở bên phải chúng tôi là 1 cây thủy tùng cao to, xa xa lờ mờ còn có bóng 1 ngôi nhà thờ nhỏ. Bên trái chúng nhô lên 1 ngọn đồi. Tôi chỉ có thể nhận ra được dáng của 1 ngôi nhà cổ nho nhỏ khác trên sườn đồi mà thôi. Harry bỗng nhiên lên tiếng:
- Có ai đó đang đi tới..
Căng mắt nhìn vào đêm tối, chúng tôi thấy 1 cái bóng đang tiến tới gần hơn, đi thong thả giữa những ngôi mộ về phía chúng tôi. Không thấy rõ mặt, nhưng theo cái cách đi đứng thì chắc là kẻ đó đang ôm cái gì đó trong tay. Không biết là ai, chỉ biết là kẻ mặc 1 cái áo khoác có mũ trùm đầu kín mít che khuất cả gương mặt. Khoảng cách ngày càng bị thu hẹp. Tôi thấy cái thứ trong tay hắn giống như 1 em bé, hay đó chỉ là 1 cái bọc khăn áo? Đùa chút thôi! Tôi biết rõ chứ, đó chính là Gilderoy Lockhart và Chúa tể hắc ám Voldemort. Cái bóng dừng lại bên 1 tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch cao hơn chúng tôi cả mấy thước. Và rồi, cái thẹo của Harry bất ngờ phát đau dữ dội. Cậu trông như chưa bao giờ đau như vậy. Cây đũa phép đã tuột khỏi mấy ngón tay khi cậu đưa tay lên ôm mặt. Đầu gối khụyu xuống, cậu quỳ trên mặt đất hét lớn vì đầu của cậu như muốn nứt toác ra. Tôi lo lắng đến bên xem xét.
- Harry! Cậu có ổn không đó?
- D-Daisy..
- Tớ ở đây! Tớ ở đây! Đừng làm tớ lo lắng!
Trong lúc tôi hoảng sợ khi thấy Harry cứ lăn lộn trên mặt đất, và tay thì bấu chặt lấy vết thẹo, Lockhart đẩy cái vạc bằng đá tới chân 1 ngôi mộ có vẻ như là mộ của ba Voldemort. Cái vạc đó lớn chưa từng thấy, và có thể bỏ vừa xác chết của 1 người đàn ông bự con, dường như đang chứa đầy nước. Voldemort thì trông cáu kỉnh chui ra khỏi trong cái bọc để nhảy vào trong vạc. Bấy giờ, Lockhart còn đang loay hoay với cây đũa phép, mãi mới có thể tạo ra ngọn lửa cháy bùng lên dưới đáy vạc. Nagini tự nhiên trườn đi mất trong bóng tối, có lẽ vì nó cũng hơi sợ hãi trước chủ nhân.
Chất lỏng trong cái vạc có vẻ nóng lên rất nhanh. Mặt nước không chỉ sôi lụp bụp, mà còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờ đi hình dáng Lockhart đang canh lửa. Cái đống khăn áo lại càng kích động dữ hơn, và tôi nghe giọng nói sắc lạnh vang lên:
- Mau lên!
Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực, như là có kim cương nạm trên đó.
- Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ.
- Vậy thì..
Lại vang lên giọng nói sắc lạnh. Lockhart mở cái gói khăn áo trên mặt đất, nặng nhọc như thể nâng 1 hòn đá bự, và trong bọc vải hiện ra 1 cái gì đó xấu xí, nhầy nhụa, trông tởm lợm khủng khiếp, gấp trăm lần khủng khiếp luôn á! Voldemort giờ đây có hình thù của 1 đứa con nít đang ngồi co ro. Không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chân ốm yếu, và gương mặt thì bèn bẹt, giống đầu rắn, với 2 con mắt đỏ rực. Hahaha.. Bất tử thì có gì hay chứ? Như thế này lại khiến tôi ớn lạnh rồi.. Không phải tôi quan trọng vấn đề sắc đẹp, mà ít ra thì giống người bình thường có phải tốt hơn không? Giờ tôi mới hiểu đánh mất toàn bộ tình thương là như thế nào. Ngẫm lại nếu tôi đánh mất tình yêu dành cho chính mình thì cũng như thế này luôn quá..
Lockhart thả Voldemort vào trong vạc. 1 tiếng rít vang lên, và Voldemort biến mất dưới mặt nước. Lockhart trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với khi chưa thả Voldemort vào vạc. Ông ta giơ cao cây đũa phép, mắt nhắm nghiền và nói với bóng đêm:
- Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!
Nấm mộ của ba Voldemort nứt toạc ra. Kinh hoàng, tôi ngó theo luồng bụi mỏng bốc lên và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên, vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi, rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người. Lockhartrút từ trong áo choàng ra 1 con dao găm mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Hắn cười, dã man chưa từng thấy.
- Thịt của kẻ bầy tôi tự nguyện dâng cho chủ nhân hồi sinh!
Hắn xòe bàn tay trái ra trước mặt, tay phải thì nắm chặt con dao găm và vung lên. Tôi nhắm tịt mắt lại vì không muốn nhìn những gì xảy ra tiếp theo. Lockhart thét lên đau đớn, cánh tay trái của hắn rơi bịch xuống đất.
- Đã chuẩn bị gì chưa?
Tôi ngước mặt lên và nhận ra đó chính là Eric.
- Không sao. Sẽ ổn thôi. Khi tớ phát tia sáng trắng thì cậu bay ra khỏi khán đài bắt Moody giả nhé!
- Được thôi. Nhớ kết thúc nhanh, gọn, lẹ. Mọi việc còn lại cứ để tớ lo. À, cũng đừng có rắc thính lung tung nữa.
- Rắc thính? - Tôi ngây ngô hỏi lại.
- Không có gì đâu. Chúc may mắn.
Nói rồi Eric cúi xuống hôn nhẹ vào trán tôi. Thoát ra khỏi vòng tay của cậu, tôi tiến đến đấu trường. Tiếng hò reo nghe ngày một rõ hơn, ầm ĩ, ồn ào, huyên náo. Tôi nhìn những hàng giậu cao 6 thước đằng trước mà mỉm cười. Khi ông Bagman chuẩn bị thổi còi, tôi chĩa đầu đũa phép vào cổ họng mình, nói lớn:
- Đợi đã!
Tiếng nói của tôi chấn động tới tất cả mọi người. Bọn hò đang im lặng nhìn tôi chằm chằm một cách khó hiểu. Tôi mỉm cười nói tiếp:
- Thưa ông Ludo Bagman, các quán quân có thể sử dụng những phép nào ạ?
Mọi người ngạc nhiên xì xào. Tôi chĩa đũa phép vào cổ họng ông Bagman để tăng âm lượng cho ông.
- À ừm.. Tất cả mọi bùa phép cháu có thể sử dụng.. Ồ phải, ngoại trừ bùa Triệu tập. Các quán quân không được triệu tập cây chổi để cưỡi như Harry Potter đã làm trong bài thi đầu tiên.
Tôi lại chĩa đũa phép vào cổ họng tôi.
- Các giám khảo còn lại có đồng ý không ạ?
Mọi người đã nhận ra sự đáng ngờ trong hành vi của tôi nhưng nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được gì nên các giám khảo chỉ biết gật đầu, ngoại trừ cụ Dumbledore nhìn tôi bằng con mắt có phần tự hào. Chỉ đợi có thế, tôi mỉm cười ranh ma, bảo:
- Vậy thì con với Harry nắm chắc phần thắng rồi!
Rồi tôi nắm tay Harry cùng bay lên cao trước sự kinh ngạc của tất cả. Những ai chưa biết đến khả năng của tôi đồng loạt hét to, chấn động cả đấu trường:
- C-C-C-CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA? CON BÉ ĐÓ LÀ THẦN THÁNH PHƯƠNG NÀO?
Những học viên nào của Hogwarts đã được biết đến kĩ năng này lúc tôi học năm hai cũng phải tỏ ra khá ngạc nhiên trước sự sáng suốt của tôi. Quay sang Harry, tôi nhe răng cười nói:
- Chia làm 2 hướng cho nhanh. Tia sáng đen nhé. Hứa với tớ là đừng có bỏ cuộc một lần nữa.
Harry gật đầu đồng ý và chúng tôi bắt đầu tìm kiếm trên các mê lộ rộng lớn này..
Bầu trời càng lúc càng sẫm màu. Bỗng, tôi nghe thấy tiếng gào của Fleur nên nhanh chóng chạy tới hiện trường. Tôi may mắn gặp Fleur nằm sõng soài dưới đất nên bắn tia sáng đỏ cầu cứu. Krum chắc chưa chạy đâu xa nên tôi thử dò tìm và cuối cùng cũng gặp được anh. Tôi đáp xuống trước mặt anh. Con mắt anh trông như vô hồn bởi bị điều khiển. Krum chĩa đũa phép vào tôi, nhưng trước đó, tôi đã mỉm cười và rút đũa phép phản công. Anh ngất đi, tôi lại bắn lên tia sáng đỏ và tiếp tục tìm kiếm.
Bỗng, tia sáng đen được bắn lên trời, đồng nghĩa với việc Harry đã tìm thấy chiếc Cúp. Aizza.. Cũng đã đến lúc phải đi rồi. Chắc Harry đã sử dụng phép 4 điểm đây, phép đó sẽ giúp chúng ta tìm đúng hướng. Nhưng tôi thì lại chẳng dùng phép đó, chỉ bởi vì tôi muốn giúp Krum và Fleur trước khi đi. Tôi mỉm cười, chân đã ở trong tư thế sẵn sàng, nghiêng người một cái lấy đà và vẫy đũa phép. "Bùm" một cái, tôi lao đến phía trước, xuyên qua không khí thật nhanh. Cứ như vậy rồi chả mấy chốc tôi đã tới nơi.
Anh Cedric đang đứng đó, cố gắng với lấy chiếc Cúp trước sự bảo vệ của Harry. Vừa nhìn thấy tôi, mặt anh bỗng trở nên mừng rỡ.
- Daisy!
- Daisy?
Cả 2 người đều ngước lên nhìn tôi đang lơ lửng trên bầu trời. Tôi cười trừ, đáp xuống mặt đất trước mặt anh Cedric.
- Ba anh đã kỳ vọng lắm nhỉ? Ông ấy muốn anh trở thành nhà vô địch phải không?
- À ừm, đúng vậy. Mặc dù anh nghĩ có lẽ phần lớn là do ham muốn của anh.
Anh Cedric gãi gãi đầu và cười lấy lệ. Có chút căng thẳng quanh quẩn gần đây. Tôi cất tiếng vờ như rất ngạc nhiên:
- Ể? Thật vậy sao?
Nhanh chóng đổi bằng giọng ma mị, tôi nói tiếp:
- Em biết ai cũng có cái ham muốn được giành lấy vinh quang, nhưng có lẽ em không giúp được anh rồi. ~
Anh Cedric giật mình hỏi lại:
- D-Daisy.. em bị.. sao v-vậy?
- Chẳng có gì cả.
Tôi đánh vần từng tiếng, bước đến chỗ chiếc Cúp, nắm lấy tay Harry và bảo:
- 1 đứa ích kỉ như em thì đời nào lại bỏ đi 1 người anh trai tốt bụng có thể chăm sóc tận tình cho mình chứ? Eric sẽ giải thích với anh sau. Còn giờ thì tạm biệt anh nhé!
Nói rồi tôi chạm tay vào chiếc Cúp, vẫy đũa phép bắn tia sáng trắng lên trời báo hiệu. Và ngay lập tức, chân tôi bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Tôi không thể buông tay khỏi cái quai của Cúp Tam pháp thuật, chính cái Cúp kéo tôi lên cao trong tiếng gió hú và cảnh vật quay mòng mòng. Tôi quay lại đằng sau, Harry vẫn nắm chặt tay tôi, khuôn mặt lo lắng.
Chúng tôi đã đến nơi cần đến trong giây lát. Tôi chợt thấy 2 chân mình dội mạnh vào mặt đất, và điều đó súyt làm tôi ngã nhào về phía trước nếu Harry không giữ lại. Sau cùng thì tôi cũng buông cái Cúp Tam pháp thuật ra. Tôi ngó nghiêng xung quanh. Hoàn toàn đã ra khỏi khuôn viên trường Hogwarts rồi. Nơi chúng tôi đang đứng là 1 bãi tha ma tối thui, và ở bên phải chúng tôi là 1 cây thủy tùng cao to, xa xa lờ mờ còn có bóng 1 ngôi nhà thờ nhỏ. Bên trái chúng nhô lên 1 ngọn đồi. Tôi chỉ có thể nhận ra được dáng của 1 ngôi nhà cổ nho nhỏ khác trên sườn đồi mà thôi. Harry bỗng nhiên lên tiếng:
- Có ai đó đang đi tới..
Căng mắt nhìn vào đêm tối, chúng tôi thấy 1 cái bóng đang tiến tới gần hơn, đi thong thả giữa những ngôi mộ về phía chúng tôi. Không thấy rõ mặt, nhưng theo cái cách đi đứng thì chắc là kẻ đó đang ôm cái gì đó trong tay. Không biết là ai, chỉ biết là kẻ mặc 1 cái áo khoác có mũ trùm đầu kín mít che khuất cả gương mặt. Khoảng cách ngày càng bị thu hẹp. Tôi thấy cái thứ trong tay hắn giống như 1 em bé, hay đó chỉ là 1 cái bọc khăn áo? Đùa chút thôi! Tôi biết rõ chứ, đó chính là Gilderoy Lockhart và Chúa tể hắc ám Voldemort. Cái bóng dừng lại bên 1 tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch cao hơn chúng tôi cả mấy thước. Và rồi, cái thẹo của Harry bất ngờ phát đau dữ dội. Cậu trông như chưa bao giờ đau như vậy. Cây đũa phép đã tuột khỏi mấy ngón tay khi cậu đưa tay lên ôm mặt. Đầu gối khụyu xuống, cậu quỳ trên mặt đất hét lớn vì đầu của cậu như muốn nứt toác ra. Tôi lo lắng đến bên xem xét.
- Harry! Cậu có ổn không đó?
- D-Daisy..
- Tớ ở đây! Tớ ở đây! Đừng làm tớ lo lắng!
Trong lúc tôi hoảng sợ khi thấy Harry cứ lăn lộn trên mặt đất, và tay thì bấu chặt lấy vết thẹo, Lockhart đẩy cái vạc bằng đá tới chân 1 ngôi mộ có vẻ như là mộ của ba Voldemort. Cái vạc đó lớn chưa từng thấy, và có thể bỏ vừa xác chết của 1 người đàn ông bự con, dường như đang chứa đầy nước. Voldemort thì trông cáu kỉnh chui ra khỏi trong cái bọc để nhảy vào trong vạc. Bấy giờ, Lockhart còn đang loay hoay với cây đũa phép, mãi mới có thể tạo ra ngọn lửa cháy bùng lên dưới đáy vạc. Nagini tự nhiên trườn đi mất trong bóng tối, có lẽ vì nó cũng hơi sợ hãi trước chủ nhân.
Chất lỏng trong cái vạc có vẻ nóng lên rất nhanh. Mặt nước không chỉ sôi lụp bụp, mà còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờ đi hình dáng Lockhart đang canh lửa. Cái đống khăn áo lại càng kích động dữ hơn, và tôi nghe giọng nói sắc lạnh vang lên:
- Mau lên!
Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực, như là có kim cương nạm trên đó.
- Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ.
- Vậy thì..
Lại vang lên giọng nói sắc lạnh. Lockhart mở cái gói khăn áo trên mặt đất, nặng nhọc như thể nâng 1 hòn đá bự, và trong bọc vải hiện ra 1 cái gì đó xấu xí, nhầy nhụa, trông tởm lợm khủng khiếp, gấp trăm lần khủng khiếp luôn á! Voldemort giờ đây có hình thù của 1 đứa con nít đang ngồi co ro. Không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chân ốm yếu, và gương mặt thì bèn bẹt, giống đầu rắn, với 2 con mắt đỏ rực. Hahaha.. Bất tử thì có gì hay chứ? Như thế này lại khiến tôi ớn lạnh rồi.. Không phải tôi quan trọng vấn đề sắc đẹp, mà ít ra thì giống người bình thường có phải tốt hơn không? Giờ tôi mới hiểu đánh mất toàn bộ tình thương là như thế nào. Ngẫm lại nếu tôi đánh mất tình yêu dành cho chính mình thì cũng như thế này luôn quá..
Lockhart thả Voldemort vào trong vạc. 1 tiếng rít vang lên, và Voldemort biến mất dưới mặt nước. Lockhart trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với khi chưa thả Voldemort vào vạc. Ông ta giơ cao cây đũa phép, mắt nhắm nghiền và nói với bóng đêm:
- Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!
Nấm mộ của ba Voldemort nứt toạc ra. Kinh hoàng, tôi ngó theo luồng bụi mỏng bốc lên và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên, vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi, rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người. Lockhartrút từ trong áo choàng ra 1 con dao găm mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Hắn cười, dã man chưa từng thấy.
- Thịt của kẻ bầy tôi tự nguyện dâng cho chủ nhân hồi sinh!
Hắn xòe bàn tay trái ra trước mặt, tay phải thì nắm chặt con dao găm và vung lên. Tôi nhắm tịt mắt lại vì không muốn nhìn những gì xảy ra tiếp theo. Lockhart thét lên đau đớn, cánh tay trái của hắn rơi bịch xuống đất.
Tác giả :
Jade Elain