[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại
Chương 62
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khi mọi người đang trầm trồ ngưỡng mộ, Grid tới gần Quản Trị Viên và hỏi,
“Vậy món này sẽ đáng giá bao nhiêu? Không phải trước đây ông đã nói rồi sao? Rằng nếu tôi làm ra một trang bị tốt ông sẽ mua với cái giá cao hơn phải không!”
“U-ummmm… Chuyện đó… Chuyện đó…”
Quản Trị Viên không thể trả lời, giá trị của tuyệt tác này quá cao! Ông sẽ phải quyết định có nên mua hay không và ra giá nhưng đó là chỉ sau khi ông bàn bạc với Công nương.
Tuy nhiên, Irene đã đưa ra quyết định mất rồi.
“Ngài Phoenix.”
“Vâng, thưa Công Nương.”
“Nếu ngài có thanh kiếm này, liệu ngài có thể đánh bại một trong bảy Giáo Đồ?”
Phoenix so sánh những dữ liệu từ những người lính bại trận với khả năng của chính ông. Phoenix suy nghĩ cẩn thận trước khi đưa ra câu trả lời chính xác.
“Thần nghĩ thần có thể làm được. Không, thần sẽ mạnh hơn chút. Đương nhiên đó là trong trường hợp thần được sử dụng thanh bảo kiếm này.”
Đó chắc chắn không phải sự tự tin thái quá. Phoenix là một trong những kị sĩ mạnh nhất của đất Bắc và nằm trong top 10 trên toàn thể Vương Quốc Vĩnh Hằng. Irene cười trước câu trả lời chắc nịch của ông.
“Được rồi. Quản Trị Viên! Hãy mua thanh kiếm này! Ta sẽ để việc định giá cho ông.”
“Vâng, thưa Công nương.”
Grid bắt đầu thấy thích Irene.
‘Lời nói cô ấy thật quyền lực. Quả nhiên, quí tộc có khác.’
Ông ta sẽ ra giá bao nhiêu đây? Grid giờ đây tràn ngập mong đợi.
“Hãy tới văn phòng của ta nào.”
“Vâng, vậy thì, thưa Công Nương, tôi sẽ rời đi trước.”
“Ta sẽ gặp lại anh sau, Grid.”
Irene đưa tay ra trước mặt Grid, điều đó có nghĩa là một nụ hôn lên tay của nàng, thứ vốn là vinh dự lớn nhất mà một người phụ nữ quí tộc có thể trao cho người khác. Irene tôn trọng Grid sau khi chứng kiến thành phẩm và tay nghề tuyệt hảo của cậu.
‘Huh?’
Chiếc nhẫn xanh lam trên vòng cổ Irene bỗng lọt vào mắt Grid lúc cậu hôn lên tay nàng.
‘Mình đã thấy vật đó ở đâu rồi nhỉ?’
Grid cố nhớ lại nhưng cậu không nghĩ ra được gì.
‘Chắc chỉ là mẫu mã của chiếc nhẫn thôi.’
Sau khi nhóm Irene rời đi, Grid hướng tới phòng quản lí.
“Mời cậu ngồi đó và chờ một lúc để ta định giá. Có thể mất đôi chút thời gian, mong cậu hiểu cho.”
“Vâng, ông cứ thoải mái đi.”
Quản Trị Viên ngồi đối diện Grid và sử dụng bàn tính. Có vẻ như phép tính khá phức tạp vì nét mặt của ông ấy cực kì đăm chiêu. Grid đã uống chính xác tám tách trà thượng hạng và bắt đầu mơ màng ngay khi Quản Trị Viên hoàn thành việc tính toán, ông thông báo giá mua,
“Um…. 『 Dự liệu Kiếm 』 sẽ được mua với giá 7,000 vàng ; và tôi sẽ mua 『 Tự Siêu Kiếm 』 với giá 200,000 vàng.”
Grid ngái ngủ đang bị xúc phạm thật lòng.
“Ông đang đùa tôi đấy à? Ông định mua 『 Tự Siêu Kiếm 』Chỉ với 200 vàng thôi sao? Không, thanh còn lại lên tới 7,000 vàng mà tại sao 『 Tự Siêu Kiếm』 lại chỉ vỏn vẹn 200 đồng? Thật lố bịch… Tôi đã phải dùng nguyên liệu với tổng giá hơn 950 vàng để làm ra thanh bảo kiếm này đó!”
Quản Trị Viên cảm thấy xấu hổ thay Grid và nói,
“Không, ta nghĩ là cậu nghe nhầm rồi… Ta nói là 200,000 vàng, không phải 200.”
“200,000 vàng?”
“Đúng thế.”
“……?”
Tim Grid như ngừng đập trong thoáng chốc, sau một lúc bình tâm lại,
“Huuu….huuuk… huuuuck!… 200,000 vàng đó? Ông nghiêm túc chứ?”
Grid đang cố hết sức để thở bình thường khi đặt câu hỏi.
Quản Trị Viên cẩn thận hỏi lại,
“Cậu nghĩ số tiền đó quá thấp sao…? Đây là cái giá lớn nhất mà bọn ta có thể trả, cao hơn cả giá trị của báu vật gia truyền của gia đình bá tước Steim… Cậu vẫn nghĩ là quá ít à? Uhhh… Ta sẵn sàng bỏ thêm 20,000 vàng nữa nhưng hơn thế là bất khả thi vì nếu cao hơn sẽ gây ra một cú sốc trầm trọng cho tình hình tài chính của chúng ta. Mong cậu hiểu cho.”
Dân số Wintson hiện giờ vào khoảng 330,000 người với tốc độ tăng trưởng 22% mỗi năm cùng ngân sách hoạt động tầm 170,000 vàng. Giá trị của 『Tự Siêu Kiếm 』 vượt xa ngân sách hoạt động hằng năm của Winston.
Quản Trị Viên cố thuyết phục Grid,
“Ta sẽ nói lại lần nữa, đây là cái giá cao nhất mà ta có thể trả, và thanh bảo kiếm này sẽ trở thành vật báu gia truyền của nhà bá tước Steim. Sẽ cực kì khó khăn cho bọn ta nếu cậu vẫn chưa thỏa mãn với giá tiền này. Và ta chắc chắn rằng cậu sẽ không tài nào kiếm được một quí tộc khác có thể đưa ra cái giá cao hơn.”
“…”
Grid không thể nói gì. Quản Trị Viên quan ngại sâu sắc. Ông ấy tưởng rằng Grid không hài lòng với giá tiền đưa ra. Tuy nhiên, người đàn ông này đã nhầm to. Grid đang vui mừng quá mức bình thường.
‘Những sự cố xui xẻo mà mình đã phải chịu đựng suốt 26 năm trời, tất cả là vì một khoảnh khắc may mắn này đây!’
220,000 vàng tương đương 871 triệu.
‘Sau khi trả hết nợ, mình còn dư tới 838 triệu!’
Grid muốn hoàn thành giao dịch và đăng xuất ngay lập tức. Sau đó cậu sẽ đi tới Công ty Trái tim của mẹ Đầy Hạnh Phúc để trả 33 triệu tiền nợ.
Cậu muốn hét lên thật to,
“Tiền đây! Đủ rồi chứ hả? Tôi đã trả hết nợ nên đừng bao giờ gọi tôi nữa! Cái đám ngu ngốc hám tiền các người!”
Đó là những gì cậu sẽ nói. Rồi cậu sẽ mua một con xe ngoại nhập siêu sang cùng áo quần sang trọng. Một tháng nữa, cậu sẽ tham dự buổi họp lớp thời cấp 3.
‘Mình sẽ xuất hiện trong một trang phục quí phái cùng chiếc xe nước ngoài hào nhoáng.’
Grid, người mê game đến nợ ngập đầu, luôn bị các thành viên khác trong lớp xem thường. Mỗi khi cậu đến buổi họp lớp, cậu luôn cảm thấy xấu hổ bởi lời lẽ lố bịch của bọn người đó. Vì thế cậu không hề tham dự buổi họp lớp năm trước, dù đó là nơi duy nhất mà cậu có thể gặp mối tình đầu của mình, Ahyoung xinh đẹp.
Nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi, Grid sẽ hoàn toàn tự tin mà tham gia buổi họp lớp đó và cho những người khác thấy rằng ‘Tôi là một con người đầy tài năng.’
‘Họ sẽ không thể phớt lờ mình nữa và rồi mình sẽ tỏ tình với Ahyoung!’
Thật ra, Grid đã cảm thấy lo lắng trước khi đến đây.
Cậu có nên bán 『Tự Siêu Kiếm』 trên các website giao dịch? Không phải trang bị Huyền Thoại đầu tiên sẽ được bán với cái giá cao ngất trời sao? Với ý nghĩ đó trong đầu, Grid hẳn đã từ bỏ nhiệm vụ của Quản Trị Viên giao cho và đăng bán thanh kiếm trên các trang giao dịch điện tử.
Nhưng cậu không nghĩ về nó quá lâu. Ngay lúc này, không tồn tại người chơi nào đủ điều kiện để sử dụng thanh bảo kiếm. Nếu cậu đăng bán, chắc chắn sẽ chỉ có những tên thương nhân muốn mua vì lợi ích tương lai, thay vì những người chơi thật lòng muốn mua thanh kiếm.
Hay nói cách khác, Grid không bán 『Tự Siêu Kiếm 』là vì lí do mà cậu không muốn bán 『 Dao Găm Lý Tưởng 』. Ngay từ đầu, Quản Trị Viên đã nói rằng ông ấy sẽ mua với một cái giá cao. Cậu đã nghĩ rằng sẽ tốt hơn để Quản Trị Viên mua thanh kiếm vì cậu sẽ không phải trả bất kì phí phụ phí nào khác.
Kết quả thì, Grid sẽ có được 871 triệu, cậu cực kì hài lòng với giao dịch này.
“ Được rồi, tôi sẽ bán với cái giá đó.”
“ Ohhh, đó quả là một quyết định sáng suốt. Giờ thì cuộc mua bán đã hoàn tất.”
‘ Ori Xanh!’
Grid mở phương thức chế tạo 『Phế Phẩm 』.
[Failure]
Vẫn vậy, năng lực của thanh đại kiếm này quá bá và để chế tạo nên một trang bị gian lận như thế, Grid cần có 15 mảnh Ori Xanh. Đó là một loại vật liệu quí hiếm chỉ có thể kiếm được bằng cách đánh bại Kẻ Bảo Vệ Rừng, nhưng giờ đây cậu đã có được 3 mảnh của món nguyên liệu quí giá này.
Quản Trị Viên cười khi thấy Grid đang đơ người vì loại khoáng vật xanh lam.
“Quả nhiên… cậu đúng thật là một thợ rèn xuất sắc nên có thể thấy ngay giá trị thực sự của loại đá đó. Đó là một món quà mà ta nhận được khi giúp đỡ người khác. Ta đã sử dụng chúng như món đồ trang trí vì màu sắc bí ẩn này, nhưng cậu có thể sử dụng chúng chuẩn chỉ hơn ta.”
Grid cảm thấy vui sướng vì món quà Ori Xanh bất ngờ này, rồi cậu hứng thú với phần thưởng còn lại.
‘Người Xuất Chúng của Winston? Cái gì thế này?’
Grid nhìn vào thông tin của chức vị mới.
[Winston’s Person of Distinction]
‘Ohhh… Khan đã phải trả nhiều loại thuế khác nhau khi kinh doanh. Một khi mình trở thành chủ lò rèn thì mình sẽ không phải trả thuế à?’
Biểu cảm của Grid sáng bừng lên. Cậu một lần nữa nghĩ rằng quyết định giao thương với Quản Trị Viên này đây là một quyết định cực kì đúng đắn.
Nhưng còn sự thật thì sao? Grid thực tế đã bị lỗ nặng khi chấp nhận cuộc giao dịch này.
Tại sao?
Grid và đa phần người chơi đều không biết rằng, những người chơi trong top 20 đang gần như thành thạo những kĩ năng trung cấp và chỉ trong vài tháng nữa, họ sẽ sở hữu những kĩ năng cao cấp.
Nếu Grid đăng bán trên các trang giao dịch, giá tiền sẽ có thể lên tới vài tỷ vì sự cạnh tranh khốc liệt giữa những người chơi trong bảng xếp hạng. Con số này không hề phóng đại tí nào. Có ít nhất hai tỉ người chơi Satisfy. Đa phần trong số họ kiếm tiền rồi đầu tư tiền vào việc mua những trang bị mạnh mẽ hơn. Nhưng mặt khác, nguồn cung trang bị lại cực kì thấp.
Giá tiền một trang bị hạng Huyền Thoại sẽ cao ngóc trời nếu nó được đăng bán đấu giá. Hay nói cách khác, Grid đã có thể ở vị trí được giao dịch với những người giàu nhất thế giới. Grid đã đạt được ý định ban đầu về việc tạo ra các vật phẩm Huyền Thoại và sẽ khiến cả thế giới điên đảo.
Grid chắc chắn sẽ kiếm được một gia tài khổng lồ chỉ bằng việc bán một vật phẩm Huyền Thoại. Nhưng cậu lại đem nó đi bán cho một NPC chỉ với cái giá 871 triệu, một con số lố bịch. Điểm lợi duy nhất để an ủi cậu là chức vị『Người Xuất Chúng của Winston 』. Grid sẽ kiếm được khoản lợi lâu dài bằng việc bán 『 Tự Siêu Kiếm 』 với cái giá rẻ bèo.
***
“Mẹ! Cha! Sehee!”
Tôi rời khỏi cỗ máy và chạy thẳng đến phòng khách. Tôi muốn cho họ biết tin mừng, rằng đứa con trai đáng thất vọng của họ đã kiếm được một khoảng tiền khổng lồ.
Tuy nhiên, phòng khách trống không.
“Eh?”
Phòng khách tối om, không lẽ nào….. tôi bỗng có dự cảm không lành…
“C-có chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình trong thời gian mình ở Satisfy sao…?”
Tôi bị nỗi bất an không tên áp đảo.
“Mình nên thử gọi họ…” Đầu tiên, tôi muốn gọi cho cha mẹ nhưng lại không thể tìm thấy điện thoại đâu,
“Không, điện thoại của mình đâu rồi cơ chứ? Đáng lẽ mình nên dùng điện thoại bàn… Giờ thì bình tĩnh nào. Bình tĩnh.”
Tôi đứng trước điện thoại. Tôi nguyện cầu cho gia đình mình được bình an khi tôi nghe thấy tiếng chuông rung. Rồi tôi kiểm tra lại chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh điện thoại và hoảng hồn…
“ … Giờ là 3 giờ sáng á?”
Tôi đã đăng nhập vào Satisfy nhiều đến mức mà cảm nhận về thực tại của tôi cũng bị lu mờ dần. Tôi thậm chí còn không biết rằng bình minh đang lên. Tôi mở cửa phòng ngủ của từng thành viên và xác nhận rằng Sehee và cha mẹ tôi đều đang ngủ ngon lành.
“Phù… may thật.”
Tôi tự gọi bản thân là một tên ngu vô độ và trở về giường ngủ. Tôi chắc chắn sẽ cho gia đình biết tin vui vào buổi sáng.
Sáng hôm sau, tôi mở mắt dậy và tìm ra được nguồn cơn của nỗi bất an đêm qua.
“Youngwoo… Sehee… đây không phải trò đùa nên hai con nghe kĩ đây. Cha con đã phạm phải một sai lầm lớn.”
“…….”
Mẹ tôi đang khóc đẫm nước mắt còn cha thì đang hút thuốc, mặc cho ông đã bỏ thuốc hơn 10 năm nay.
“Thật ra, cha con đã trở thành người bảo lãnh cho món nợ của một người bạn của ông ấy… và người đó đã mất liên lạc từ lâu… Ôi trời ~~!! Chúng ta nên làm gì đây?”
“Ch-Chuyện này….”
Cha tôi, người chia một con gà thành ba bữa, lại trở thành người bảo lãnh cho bạn của ông! Người cha mà tôi hằng tôn kính thực chất cực kì ngu ngốc! Khi tôi vẫn còn thấy sốc xen lẫn thất vọng, Sehee điềm tĩnh hỏi hai bậc phụ huynh,
“Vậy thì khoản nợ mà cha phải trả là bao nhiêu?”
“2 tỷ 640 triệu… Nếu cha bán cửa hàng, ngôi nhà này và sử dụng mọi khoản tiền mà bọn ta đã dành dụm, cha có thể trả được 1 tỷ 300 triệu. Cha xin lỗi, Sehee, số tiền mà cha mẹ tích cóp cho chi phí đại học và đám cưới sau này của con, chúng đã…”
Hình như có gì đó thiếu thiếu thì phải?
“Cha này… Nếu cha dành dụm tiền cho Sehee học đại học, thì chắc hẳn cha mẹ cũng dành một khoản tiền cho đám cưới của con trai hai người đúng không?”
“Không?”
“K-Không? Sao lại vậy? Con là con trai trưởng đó! Tại sao hai người lại dành tiền cho đám cưới của Sehee trước? Mà thực ra, con gái đâu cần có quỹ cưới? Tiền mua nhà, lễ cưới, tuần trăng mật, tất cả đều do nhà trai trả mà!”
Tôi nhảy lên vì tức tối, nhưng Sehee kéo tôi lại và tuyên bố,
“Con sẽ không học Đại học, con sẽ kiếm việc bán thời gian và giúp hai người trả bớt nợ nần.”
“Ch-Chuyện gì thế này…!”
Không như tôi, Sehee có ngoại hình ưa nhìn và một cái đầu thông minh. Con bé chưa bao giờ mất vị trí đầu bảng kể từ những ngày tiểu học. Lí do khiến con bé nuôi ý định từ bỏ Đại học khiến cha mẹ tôi tức giận.
“Con không cần phải lo về việc đó, cứ sống bình thường! Con cần phải học. Khi con tốt nghiệp cấp 3 thì ta chắc chắn đã trả hết nợ và sẽ chu cấp cho con tham gia Đại Học. Nên đừng bao giờ nói những lời lẽ như thế nữa!”
“Ôi trời, thật tội nghiệp cho Sehee…”
Một khung cảnh ấm áp giữa ba thành viên trong gia đình. Còn tôi là thành viên thứ tư đang bị bỏ rơi, tôi nhận ra cái tình cảnh tồi tệ trong thực tại.
‘Phải,… ngay lúc này, gia đình mình đang gặp nguy khó. Đây là cơ hội của mình. Đã tới thời điểm mà đứa con trai cả này tỏa sáng.’
Tôi đứng dậy và hét to.
“Con sẽ kiếm tiền nên mọi người không cần phải lo! Cha! Không cần phải bán cửa hàng hay căn nhà này. Mẹ! Mẹ không cần phải lo nữa. Mọi chuyện con sẽ lo. Sehee! Như cha đã nói, em chỉ cần tập trung vào việc học.”
“Haiz… Cha phải bắt đầu kiếm việc thêm kể từ ngày mai…”
“Còn mẹ sẽ tới nhà hàng và rửa chén tăng ca…”
“Cha, Mẹ, con sẽ kiếm việc bán thời gian vào cuối tuần.”
“……..”
Đây thậm chí không bằng phản ứng với một con chó đang sủa nữa!!! Gia đình tôi đang xem tôi như một thằng vô hình! Tôi là một đứa con bất tài và một thằng anh trai vô dụng không hề khơi gợi được một chút tin tưởng nào của gia đình.
Tôi bình tĩnh ngồi xuống, chỉnh tư thế, và nhìn thẳng vào mắt của từng thành viên trong gia đình.
“Thật ra, con phải nói với mọi người điều này. Con đã nghỉ việc lao động chân tay từ 10 ngày trước.”
“C-cái gì…? Con không hề làm việc?”
Tôi nhìn thằng vào mắt cha tôi, nghiêm túc trả lời,
“Trong 10 ngày qua, con đã kiếm được hơn 660 triệu từ game. Trong tương lai, Con… con là con cả của gia đình! Con sẽ chịu trách nhiệm cho cả cha mẹ lẫn Sehee!”
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy được tinh thần trách nhiệm đè nặng lên vai. Một con xe ngoại? Quần áo sang chảnh? Tôi không cần những thứ đó. Tình yêu đầu đời, Ahyoung? Không có chỗ trong tâm trí này cho cái tình yêu không hồi đáp đó.
Cho tới khi vượt qua được tình cảnh khốn đốn này, tôi phải chăm lo cho gia đình mình. Và tôi sẽ phải thay đổi cách chơi Satisfy, tôi sẽ cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen
*** Đừng lo lắng/. Chắc bạn cũng suy nghĩ như mình khi đọc xong chương này. Gì mà vất vả mãi mới kiếm được tiền trả nợ cá nhân. Xong kiếm được nhiều hơn lại trả nợ gia đình. Thế sau này chắc truyện này chỉ có nợ và nợ à. Nhưng không đâu, truyện không còn sa lầy vào nợ nần nào phải trả nữa nhé. Sau món nợ này. Grid sẽ bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Trong khi mọi người đang trầm trồ ngưỡng mộ, Grid tới gần Quản Trị Viên và hỏi,
“Vậy món này sẽ đáng giá bao nhiêu? Không phải trước đây ông đã nói rồi sao? Rằng nếu tôi làm ra một trang bị tốt ông sẽ mua với cái giá cao hơn phải không!”
“U-ummmm… Chuyện đó… Chuyện đó…”
Quản Trị Viên không thể trả lời, giá trị của tuyệt tác này quá cao! Ông sẽ phải quyết định có nên mua hay không và ra giá nhưng đó là chỉ sau khi ông bàn bạc với Công nương.
Tuy nhiên, Irene đã đưa ra quyết định mất rồi.
“Ngài Phoenix.”
“Vâng, thưa Công Nương.”
“Nếu ngài có thanh kiếm này, liệu ngài có thể đánh bại một trong bảy Giáo Đồ?”
Phoenix so sánh những dữ liệu từ những người lính bại trận với khả năng của chính ông. Phoenix suy nghĩ cẩn thận trước khi đưa ra câu trả lời chính xác.
“Thần nghĩ thần có thể làm được. Không, thần sẽ mạnh hơn chút. Đương nhiên đó là trong trường hợp thần được sử dụng thanh bảo kiếm này.”
Đó chắc chắn không phải sự tự tin thái quá. Phoenix là một trong những kị sĩ mạnh nhất của đất Bắc và nằm trong top 10 trên toàn thể Vương Quốc Vĩnh Hằng. Irene cười trước câu trả lời chắc nịch của ông.
“Được rồi. Quản Trị Viên! Hãy mua thanh kiếm này! Ta sẽ để việc định giá cho ông.”
“Vâng, thưa Công nương.”
Grid bắt đầu thấy thích Irene.
‘Lời nói cô ấy thật quyền lực. Quả nhiên, quí tộc có khác.’
Ông ta sẽ ra giá bao nhiêu đây? Grid giờ đây tràn ngập mong đợi.
“Hãy tới văn phòng của ta nào.”
“Vâng, vậy thì, thưa Công Nương, tôi sẽ rời đi trước.”
“Ta sẽ gặp lại anh sau, Grid.”
Irene đưa tay ra trước mặt Grid, điều đó có nghĩa là một nụ hôn lên tay của nàng, thứ vốn là vinh dự lớn nhất mà một người phụ nữ quí tộc có thể trao cho người khác. Irene tôn trọng Grid sau khi chứng kiến thành phẩm và tay nghề tuyệt hảo của cậu.
‘Huh?’
Chiếc nhẫn xanh lam trên vòng cổ Irene bỗng lọt vào mắt Grid lúc cậu hôn lên tay nàng.
‘Mình đã thấy vật đó ở đâu rồi nhỉ?’
Grid cố nhớ lại nhưng cậu không nghĩ ra được gì.
‘Chắc chỉ là mẫu mã của chiếc nhẫn thôi.’
Sau khi nhóm Irene rời đi, Grid hướng tới phòng quản lí.
“Mời cậu ngồi đó và chờ một lúc để ta định giá. Có thể mất đôi chút thời gian, mong cậu hiểu cho.”
“Vâng, ông cứ thoải mái đi.”
Quản Trị Viên ngồi đối diện Grid và sử dụng bàn tính. Có vẻ như phép tính khá phức tạp vì nét mặt của ông ấy cực kì đăm chiêu. Grid đã uống chính xác tám tách trà thượng hạng và bắt đầu mơ màng ngay khi Quản Trị Viên hoàn thành việc tính toán, ông thông báo giá mua,
“Um…. 『 Dự liệu Kiếm 』 sẽ được mua với giá 7,000 vàng ; và tôi sẽ mua 『 Tự Siêu Kiếm 』 với giá 200,000 vàng.”
Grid ngái ngủ đang bị xúc phạm thật lòng.
“Ông đang đùa tôi đấy à? Ông định mua 『 Tự Siêu Kiếm 』Chỉ với 200 vàng thôi sao? Không, thanh còn lại lên tới 7,000 vàng mà tại sao 『 Tự Siêu Kiếm』 lại chỉ vỏn vẹn 200 đồng? Thật lố bịch… Tôi đã phải dùng nguyên liệu với tổng giá hơn 950 vàng để làm ra thanh bảo kiếm này đó!”
Quản Trị Viên cảm thấy xấu hổ thay Grid và nói,
“Không, ta nghĩ là cậu nghe nhầm rồi… Ta nói là 200,000 vàng, không phải 200.”
“200,000 vàng?”
“Đúng thế.”
“……?”
Tim Grid như ngừng đập trong thoáng chốc, sau một lúc bình tâm lại,
“Huuu….huuuk… huuuuck!… 200,000 vàng đó? Ông nghiêm túc chứ?”
Grid đang cố hết sức để thở bình thường khi đặt câu hỏi.
Quản Trị Viên cẩn thận hỏi lại,
“Cậu nghĩ số tiền đó quá thấp sao…? Đây là cái giá lớn nhất mà bọn ta có thể trả, cao hơn cả giá trị của báu vật gia truyền của gia đình bá tước Steim… Cậu vẫn nghĩ là quá ít à? Uhhh… Ta sẵn sàng bỏ thêm 20,000 vàng nữa nhưng hơn thế là bất khả thi vì nếu cao hơn sẽ gây ra một cú sốc trầm trọng cho tình hình tài chính của chúng ta. Mong cậu hiểu cho.”
Dân số Wintson hiện giờ vào khoảng 330,000 người với tốc độ tăng trưởng 22% mỗi năm cùng ngân sách hoạt động tầm 170,000 vàng. Giá trị của 『Tự Siêu Kiếm 』 vượt xa ngân sách hoạt động hằng năm của Winston.
Quản Trị Viên cố thuyết phục Grid,
“Ta sẽ nói lại lần nữa, đây là cái giá cao nhất mà ta có thể trả, và thanh bảo kiếm này sẽ trở thành vật báu gia truyền của nhà bá tước Steim. Sẽ cực kì khó khăn cho bọn ta nếu cậu vẫn chưa thỏa mãn với giá tiền này. Và ta chắc chắn rằng cậu sẽ không tài nào kiếm được một quí tộc khác có thể đưa ra cái giá cao hơn.”
“…”
Grid không thể nói gì. Quản Trị Viên quan ngại sâu sắc. Ông ấy tưởng rằng Grid không hài lòng với giá tiền đưa ra. Tuy nhiên, người đàn ông này đã nhầm to. Grid đang vui mừng quá mức bình thường.
‘Những sự cố xui xẻo mà mình đã phải chịu đựng suốt 26 năm trời, tất cả là vì một khoảnh khắc may mắn này đây!’
220,000 vàng tương đương 871 triệu.
‘Sau khi trả hết nợ, mình còn dư tới 838 triệu!’
Grid muốn hoàn thành giao dịch và đăng xuất ngay lập tức. Sau đó cậu sẽ đi tới Công ty Trái tim của mẹ Đầy Hạnh Phúc để trả 33 triệu tiền nợ.
Cậu muốn hét lên thật to,
“Tiền đây! Đủ rồi chứ hả? Tôi đã trả hết nợ nên đừng bao giờ gọi tôi nữa! Cái đám ngu ngốc hám tiền các người!”
Đó là những gì cậu sẽ nói. Rồi cậu sẽ mua một con xe ngoại nhập siêu sang cùng áo quần sang trọng. Một tháng nữa, cậu sẽ tham dự buổi họp lớp thời cấp 3.
‘Mình sẽ xuất hiện trong một trang phục quí phái cùng chiếc xe nước ngoài hào nhoáng.’
Grid, người mê game đến nợ ngập đầu, luôn bị các thành viên khác trong lớp xem thường. Mỗi khi cậu đến buổi họp lớp, cậu luôn cảm thấy xấu hổ bởi lời lẽ lố bịch của bọn người đó. Vì thế cậu không hề tham dự buổi họp lớp năm trước, dù đó là nơi duy nhất mà cậu có thể gặp mối tình đầu của mình, Ahyoung xinh đẹp.
Nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi, Grid sẽ hoàn toàn tự tin mà tham gia buổi họp lớp đó và cho những người khác thấy rằng ‘Tôi là một con người đầy tài năng.’
‘Họ sẽ không thể phớt lờ mình nữa và rồi mình sẽ tỏ tình với Ahyoung!’
Thật ra, Grid đã cảm thấy lo lắng trước khi đến đây.
Cậu có nên bán 『Tự Siêu Kiếm』 trên các website giao dịch? Không phải trang bị Huyền Thoại đầu tiên sẽ được bán với cái giá cao ngất trời sao? Với ý nghĩ đó trong đầu, Grid hẳn đã từ bỏ nhiệm vụ của Quản Trị Viên giao cho và đăng bán thanh kiếm trên các trang giao dịch điện tử.
Nhưng cậu không nghĩ về nó quá lâu. Ngay lúc này, không tồn tại người chơi nào đủ điều kiện để sử dụng thanh bảo kiếm. Nếu cậu đăng bán, chắc chắn sẽ chỉ có những tên thương nhân muốn mua vì lợi ích tương lai, thay vì những người chơi thật lòng muốn mua thanh kiếm.
Hay nói cách khác, Grid không bán 『Tự Siêu Kiếm 』là vì lí do mà cậu không muốn bán 『 Dao Găm Lý Tưởng 』. Ngay từ đầu, Quản Trị Viên đã nói rằng ông ấy sẽ mua với một cái giá cao. Cậu đã nghĩ rằng sẽ tốt hơn để Quản Trị Viên mua thanh kiếm vì cậu sẽ không phải trả bất kì phí phụ phí nào khác.
Kết quả thì, Grid sẽ có được 871 triệu, cậu cực kì hài lòng với giao dịch này.
“ Được rồi, tôi sẽ bán với cái giá đó.”
“ Ohhh, đó quả là một quyết định sáng suốt. Giờ thì cuộc mua bán đã hoàn tất.”
[ Giao dịch hoàn tất. ] [ Nhiệm vụ hoàn thành.] [ Bạn đã nhận được 234,000 vàng. ] [ Bạn đã nhận được 3 mảnh Ori Xanh.] [ Đạt được chức vị『 Người Xuất Chúng của Winston. 』 [ Độ thân mật với Quản lí trưởng đã đạt mức tối đa.] |
‘ Ori Xanh!’
Grid mở phương thức chế tạo 『Phế Phẩm 』.
[Phế phẩm] Xếp hạng: Cực phẩm ~ Huyền thoại |
Thông tin hạng Cực phẩm: Độ bền: 699/699 | Tấn công: 733~1,621 | Phòng thủ: 50 * Nhanh nhẹn +30 * Có tỉ lệ thấp chặn đòn tấn công kẻ thù. * Có tỉ lệ khá kích hoạt kỹ năng “Ngũ Liên Kích”. * Có tỉ lệ cao kích hoạt kỹ năng “Trảm”. * Gây hiệu ứng sợ hãi nếu mục tiêu thấp hơn 20 level so với người sử dụng. * Sức tấn công +20% trong bóng tối. Thông tin hạng Huyền thoại: Độ bền: 1.090/1.090 | Tấn công: 874~1.820 | Phòng thủ: 80 * Nhanh nhẹn +50 * Có tỉ lệ thấp chặn đòn tấn công kẻ thù. * Có tỉ lệ khá kích hoạt kỹ năng “Ngũ Liên Kích”. * Có tỉ lệ cao kích hoạt kỹ năng “Trảm”. * Có thể sử dụng kỹ năng “Chia đôi” * Gây hiệu ứng sợ hãi nếu mục tiêu thấp hơn 20 level so với người sử dụng. * Sức tấn công +20% trong bóng tối. |
Vũ khí này được thiết kế bởi một thợ rèn huyền thoại. Nó là một thanh đại kiếm nhưng lại có khả năng cắt tuyệt vời vì hình dáng độc đáo của nó. Nó mang hình dáng của sinh vật bá chủ biển sâu – cá mập, và nó khiến kẻ địch phải sợ hãi. Các lưỡi kiếm nhỏ nhô lên giúp tăng sức phòng ngự. Ori Xanh được sử dụng làm vật liệu. Đặc tính nhẹ khiến cho tốc độ tấn công không bị giảm. Do đặc điểm của Ori Xanh, nó trở nên mạnh hơn trong bóng tối. |
Điều kiện sử dụng: Cấp 300 trở lên. Hơn 5.000 Sức mạnh. Thông thạo Kiếm thuật Bậc cao Lv. 8 trở lên. Khối lượng: 550 |
Vẫn vậy, năng lực của thanh đại kiếm này quá bá và để chế tạo nên một trang bị gian lận như thế, Grid cần có 15 mảnh Ori Xanh. Đó là một loại vật liệu quí hiếm chỉ có thể kiếm được bằng cách đánh bại Kẻ Bảo Vệ Rừng, nhưng giờ đây cậu đã có được 3 mảnh của món nguyên liệu quí giá này.
Quản Trị Viên cười khi thấy Grid đang đơ người vì loại khoáng vật xanh lam.
“Quả nhiên… cậu đúng thật là một thợ rèn xuất sắc nên có thể thấy ngay giá trị thực sự của loại đá đó. Đó là một món quà mà ta nhận được khi giúp đỡ người khác. Ta đã sử dụng chúng như món đồ trang trí vì màu sắc bí ẩn này, nhưng cậu có thể sử dụng chúng chuẩn chỉ hơn ta.”
Grid cảm thấy vui sướng vì món quà Ori Xanh bất ngờ này, rồi cậu hứng thú với phần thưởng còn lại.
‘Người Xuất Chúng của Winston? Cái gì thế này?’
Grid nhìn vào thông tin của chức vị mới.
[Người Xuất Chúng của Winston.] |
Đây là chức vị được trao cho những thợ cơ khí được công nhận bởi người cai trị Winston. Các tác phẩm được tạo ra bởi người sở hữu danh hiệu này sẽ có giá trị cao hơn ở Winston và được miễn mọi loại thuế. |
‘Ohhh… Khan đã phải trả nhiều loại thuế khác nhau khi kinh doanh. Một khi mình trở thành chủ lò rèn thì mình sẽ không phải trả thuế à?’
Biểu cảm của Grid sáng bừng lên. Cậu một lần nữa nghĩ rằng quyết định giao thương với Quản Trị Viên này đây là một quyết định cực kì đúng đắn.
Nhưng còn sự thật thì sao? Grid thực tế đã bị lỗ nặng khi chấp nhận cuộc giao dịch này.
Tại sao?
Grid và đa phần người chơi đều không biết rằng, những người chơi trong top 20 đang gần như thành thạo những kĩ năng trung cấp và chỉ trong vài tháng nữa, họ sẽ sở hữu những kĩ năng cao cấp.
Nếu Grid đăng bán trên các trang giao dịch, giá tiền sẽ có thể lên tới vài tỷ vì sự cạnh tranh khốc liệt giữa những người chơi trong bảng xếp hạng. Con số này không hề phóng đại tí nào. Có ít nhất hai tỉ người chơi Satisfy. Đa phần trong số họ kiếm tiền rồi đầu tư tiền vào việc mua những trang bị mạnh mẽ hơn. Nhưng mặt khác, nguồn cung trang bị lại cực kì thấp.
Giá tiền một trang bị hạng Huyền Thoại sẽ cao ngóc trời nếu nó được đăng bán đấu giá. Hay nói cách khác, Grid đã có thể ở vị trí được giao dịch với những người giàu nhất thế giới. Grid đã đạt được ý định ban đầu về việc tạo ra các vật phẩm Huyền Thoại và sẽ khiến cả thế giới điên đảo.
Grid chắc chắn sẽ kiếm được một gia tài khổng lồ chỉ bằng việc bán một vật phẩm Huyền Thoại. Nhưng cậu lại đem nó đi bán cho một NPC chỉ với cái giá 871 triệu, một con số lố bịch. Điểm lợi duy nhất để an ủi cậu là chức vị『Người Xuất Chúng của Winston 』. Grid sẽ kiếm được khoản lợi lâu dài bằng việc bán 『 Tự Siêu Kiếm 』 với cái giá rẻ bèo.
***
“Mẹ! Cha! Sehee!”
Tôi rời khỏi cỗ máy và chạy thẳng đến phòng khách. Tôi muốn cho họ biết tin mừng, rằng đứa con trai đáng thất vọng của họ đã kiếm được một khoảng tiền khổng lồ.
Tuy nhiên, phòng khách trống không.
“Eh?”
Phòng khách tối om, không lẽ nào….. tôi bỗng có dự cảm không lành…
“C-có chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình trong thời gian mình ở Satisfy sao…?”
Tôi bị nỗi bất an không tên áp đảo.
“Mình nên thử gọi họ…” Đầu tiên, tôi muốn gọi cho cha mẹ nhưng lại không thể tìm thấy điện thoại đâu,
“Không, điện thoại của mình đâu rồi cơ chứ? Đáng lẽ mình nên dùng điện thoại bàn… Giờ thì bình tĩnh nào. Bình tĩnh.”
Tôi đứng trước điện thoại. Tôi nguyện cầu cho gia đình mình được bình an khi tôi nghe thấy tiếng chuông rung. Rồi tôi kiểm tra lại chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh điện thoại và hoảng hồn…
“ … Giờ là 3 giờ sáng á?”
Tôi đã đăng nhập vào Satisfy nhiều đến mức mà cảm nhận về thực tại của tôi cũng bị lu mờ dần. Tôi thậm chí còn không biết rằng bình minh đang lên. Tôi mở cửa phòng ngủ của từng thành viên và xác nhận rằng Sehee và cha mẹ tôi đều đang ngủ ngon lành.
“Phù… may thật.”
Tôi tự gọi bản thân là một tên ngu vô độ và trở về giường ngủ. Tôi chắc chắn sẽ cho gia đình biết tin vui vào buổi sáng.
Sáng hôm sau, tôi mở mắt dậy và tìm ra được nguồn cơn của nỗi bất an đêm qua.
“Youngwoo… Sehee… đây không phải trò đùa nên hai con nghe kĩ đây. Cha con đã phạm phải một sai lầm lớn.”
“…….”
Mẹ tôi đang khóc đẫm nước mắt còn cha thì đang hút thuốc, mặc cho ông đã bỏ thuốc hơn 10 năm nay.
“Thật ra, cha con đã trở thành người bảo lãnh cho món nợ của một người bạn của ông ấy… và người đó đã mất liên lạc từ lâu… Ôi trời ~~!! Chúng ta nên làm gì đây?”
“Ch-Chuyện này….”
Cha tôi, người chia một con gà thành ba bữa, lại trở thành người bảo lãnh cho bạn của ông! Người cha mà tôi hằng tôn kính thực chất cực kì ngu ngốc! Khi tôi vẫn còn thấy sốc xen lẫn thất vọng, Sehee điềm tĩnh hỏi hai bậc phụ huynh,
“Vậy thì khoản nợ mà cha phải trả là bao nhiêu?”
“2 tỷ 640 triệu… Nếu cha bán cửa hàng, ngôi nhà này và sử dụng mọi khoản tiền mà bọn ta đã dành dụm, cha có thể trả được 1 tỷ 300 triệu. Cha xin lỗi, Sehee, số tiền mà cha mẹ tích cóp cho chi phí đại học và đám cưới sau này của con, chúng đã…”
Hình như có gì đó thiếu thiếu thì phải?
“Cha này… Nếu cha dành dụm tiền cho Sehee học đại học, thì chắc hẳn cha mẹ cũng dành một khoản tiền cho đám cưới của con trai hai người đúng không?”
“Không?”
“K-Không? Sao lại vậy? Con là con trai trưởng đó! Tại sao hai người lại dành tiền cho đám cưới của Sehee trước? Mà thực ra, con gái đâu cần có quỹ cưới? Tiền mua nhà, lễ cưới, tuần trăng mật, tất cả đều do nhà trai trả mà!”
Tôi nhảy lên vì tức tối, nhưng Sehee kéo tôi lại và tuyên bố,
“Con sẽ không học Đại học, con sẽ kiếm việc bán thời gian và giúp hai người trả bớt nợ nần.”
“Ch-Chuyện gì thế này…!”
Không như tôi, Sehee có ngoại hình ưa nhìn và một cái đầu thông minh. Con bé chưa bao giờ mất vị trí đầu bảng kể từ những ngày tiểu học. Lí do khiến con bé nuôi ý định từ bỏ Đại học khiến cha mẹ tôi tức giận.
“Con không cần phải lo về việc đó, cứ sống bình thường! Con cần phải học. Khi con tốt nghiệp cấp 3 thì ta chắc chắn đã trả hết nợ và sẽ chu cấp cho con tham gia Đại Học. Nên đừng bao giờ nói những lời lẽ như thế nữa!”
“Ôi trời, thật tội nghiệp cho Sehee…”
Một khung cảnh ấm áp giữa ba thành viên trong gia đình. Còn tôi là thành viên thứ tư đang bị bỏ rơi, tôi nhận ra cái tình cảnh tồi tệ trong thực tại.
‘Phải,… ngay lúc này, gia đình mình đang gặp nguy khó. Đây là cơ hội của mình. Đã tới thời điểm mà đứa con trai cả này tỏa sáng.’
Tôi đứng dậy và hét to.
“Con sẽ kiếm tiền nên mọi người không cần phải lo! Cha! Không cần phải bán cửa hàng hay căn nhà này. Mẹ! Mẹ không cần phải lo nữa. Mọi chuyện con sẽ lo. Sehee! Như cha đã nói, em chỉ cần tập trung vào việc học.”
“Haiz… Cha phải bắt đầu kiếm việc thêm kể từ ngày mai…”
“Còn mẹ sẽ tới nhà hàng và rửa chén tăng ca…”
“Cha, Mẹ, con sẽ kiếm việc bán thời gian vào cuối tuần.”
“……..”
Đây thậm chí không bằng phản ứng với một con chó đang sủa nữa!!! Gia đình tôi đang xem tôi như một thằng vô hình! Tôi là một đứa con bất tài và một thằng anh trai vô dụng không hề khơi gợi được một chút tin tưởng nào của gia đình.
Tôi bình tĩnh ngồi xuống, chỉnh tư thế, và nhìn thẳng vào mắt của từng thành viên trong gia đình.
“Thật ra, con phải nói với mọi người điều này. Con đã nghỉ việc lao động chân tay từ 10 ngày trước.”
“C-cái gì…? Con không hề làm việc?”
Tôi nhìn thằng vào mắt cha tôi, nghiêm túc trả lời,
“Trong 10 ngày qua, con đã kiếm được hơn 660 triệu từ game. Trong tương lai, Con… con là con cả của gia đình! Con sẽ chịu trách nhiệm cho cả cha mẹ lẫn Sehee!”
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy được tinh thần trách nhiệm đè nặng lên vai. Một con xe ngoại? Quần áo sang chảnh? Tôi không cần những thứ đó. Tình yêu đầu đời, Ahyoung? Không có chỗ trong tâm trí này cho cái tình yêu không hồi đáp đó.
Cho tới khi vượt qua được tình cảnh khốn đốn này, tôi phải chăm lo cho gia đình mình. Và tôi sẽ phải thay đổi cách chơi Satisfy, tôi sẽ cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen
*** Đừng lo lắng/. Chắc bạn cũng suy nghĩ như mình khi đọc xong chương này. Gì mà vất vả mãi mới kiếm được tiền trả nợ cá nhân. Xong kiếm được nhiều hơn lại trả nợ gia đình. Thế sau này chắc truyện này chỉ có nợ và nợ à. Nhưng không đâu, truyện không còn sa lầy vào nợ nần nào phải trả nữa nhé. Sau món nợ này. Grid sẽ bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Tác giả :
Dong Wook Lee