Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 267: Thằng bé này đáng yêu hơn con hồi còn nhỏ nhiều
Thủy An Lạc đang ở trong chăn nghe thấy vậy, không nhịn được lại thò đầu ra nhìn Sở Ninh Dực.
"Biết rồi, tôi xuống ngay đây." Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo, sau đó lại chỉnh lại chăn cho Thủy An Lạc, "Ngủ thêm lát nữa đi, em không cần phải xuống đâu."
Thủy An Lạc chớp mắt gật đầu, nhìn Sở Ninh Dực đi rồi cô mới túm chăn ngồi dậy, hình như Sở Ninh Dực cố tình không muốn cho cô xuống thì phải.
Sở Ninh Dực nhàn nhã đi xuống lầu. Ba anh đang bế Tiểu Bảo Bối chơi đùa. Thằng nhóc này trước giờ nhìn người đều rất chuẩn, luôn biết mình nên phải nịnh ai, nên lúc này đang toe toét miệng cười nịnh nọt ông nội mình. Còn với những người mà thằng bé thấy không cần phải nịnh thì sẽ đối đãi lạnh lùng y như anh vậy.
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn, thấy trên cổ con trai bỗng có thêm một chiếc vòng ngọc, chẳng trách thằng con anh lại nịnh ông nó ghê như vậy. Ba anh vốn rất thích miếng ngọc này, đó là một miếng ngọc quý mà ông phải tốn hơn nghìn vạn mới mua về được, kể cả anh cũng mới chỉ được thấy có mấy lần. Không ngờ lần này ông lại dễ dàng cho thằng bé như vậy.
Sở Ninh Dực thản nhiên đi tới, ngồi xuống trước mặt hai ông bà.
"Thằng bé đáng yêu hơn con hồi còn nhỏ nhiều." Sở Mặc Bạch bế cháu, vui vẻ chơi đùa với cu cậu.
Sở Ninh Dực thầm nghĩ, hồi đó ba cũng đâu có đối xử với con tốt như vậy đâu!
Tâm trạng của Sở Mặc Bạch tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là tâm trạng của vợ ông cũng tốt.
"Chuyện ngày hôm qua rốt cuộc là sao? Còn chuyện phát triển song song giữa hai công ty nữa là thế nào?" Hà Tiêu Nhiên nghiêm nghị nói.
Sở Ninh Dực lật bừa mở một quyển sách trên bàn lên xem, sau đó lại ngẩng lên nhìn mẹ, "Không phải là mẹ đã biết hết mọi chuyện rồi sao?”
"Mẹ không phản đối chuyện con muốn giúp con bé, nhưng con cũng đâu cần thiết phải đổ tiền vào một công ty sắp phá sản như vậy, công bố phá sản không phải có giá trị hơn nhiều là so với việc con cứ dốc vốn của mình vào như thế à?" Hà Tiêu Nhiên đập mạnh lên bàn nói.
"Đó là tâm huyết cả đời của ông nội Lạc Lạc. Con còn định giữ lại nó cho con trai con nữa. Sao có thể để nó phá sản được?" Sợ Ninh Dực thản nhiên nói, "Hơn nữa, thua lỗ chỉ là chuyện tạm thời thôi, con sẽ nhanh chóng vực được nó dậy."
"Con..." Hà Tiêu Nhiên lại bị con trai mình chọc tức, bà quay sang nhìn chồng mình, "Anh nhìn con anh xem, nó muốn lấy tiền của công ty đổ vào một công ty không kiếm được tiền kia kìa."
Sở Mặc Bạch để cháu trai ngồi xuống đùi mình, nhìn thằng bé nghịch miếng ngọc kia trong tay, còn đang mải ngắm cháu thì tự dưng bị vợ quát.
"Không phải nó đã nói là có thể vực công ty dậy được đấy sao, thế em còn lo lắng làm gì?" Sở Mặc Bạch nói rồi đưa tay véo véo gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Bảo Bối.
"Ha ha~" Tiểu Bảo Bối ngẩng lên nhìn ông nội mình, cười chảy cả nước dãi ra ngoài.
Sở Ninh Dực lẳng lặng nhìn ba mình lau nước dãi cho con trai. Ba anh chưa bao giờ đối tốt với anh như vậy cả.
"Mẹ thấy từ sau khi cái con bé Thủy An Lạc kia trở về, con toàn làm mấy chuyện kỳ quái thôi. Giờ con còn muốn vì nó mà bồi thường hẳn một công ty nữa hả? Con muốn làm gì cho nó, mẹ không có ý kiến, dù sao nó cũng là mẹ của Lạc Ninh. Nhưng không có nghĩa là mẹ đồng ý cho con làm những chuyện ngu ngốc thế này." Hà Tiêu Nhiên tức giận nói.
Sau khi Thủy An Lạc thay đồ xong, vốn định xuống chào hai người một tiếng, nhưng không ngờ lại nghe thấy những lời tức giận này của Hà Tiêu Nhiên. Cô nhất thời chỉ biết đứng đó, không biết có nên xuống hay không nữa. Hóa ra Sở Ninh Dực không nói cho cô biết chuyện hoạt động song song của hai công ty vì thật ra là anh tự đổ tiền vào, đã thế còn không thu được lãi về?
Sở Ninh Dực thấy Hà Tiêu Nhiên nhìn lên tầng hai, không nhịn được cũng ngoảnh lại nhìn. Thủy An Lạc đứng đó, vịn tay vào lan can, gượng cười nhìn anh, nhưng nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
"Biết rồi, tôi xuống ngay đây." Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo, sau đó lại chỉnh lại chăn cho Thủy An Lạc, "Ngủ thêm lát nữa đi, em không cần phải xuống đâu."
Thủy An Lạc chớp mắt gật đầu, nhìn Sở Ninh Dực đi rồi cô mới túm chăn ngồi dậy, hình như Sở Ninh Dực cố tình không muốn cho cô xuống thì phải.
Sở Ninh Dực nhàn nhã đi xuống lầu. Ba anh đang bế Tiểu Bảo Bối chơi đùa. Thằng nhóc này trước giờ nhìn người đều rất chuẩn, luôn biết mình nên phải nịnh ai, nên lúc này đang toe toét miệng cười nịnh nọt ông nội mình. Còn với những người mà thằng bé thấy không cần phải nịnh thì sẽ đối đãi lạnh lùng y như anh vậy.
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn, thấy trên cổ con trai bỗng có thêm một chiếc vòng ngọc, chẳng trách thằng con anh lại nịnh ông nó ghê như vậy. Ba anh vốn rất thích miếng ngọc này, đó là một miếng ngọc quý mà ông phải tốn hơn nghìn vạn mới mua về được, kể cả anh cũng mới chỉ được thấy có mấy lần. Không ngờ lần này ông lại dễ dàng cho thằng bé như vậy.
Sở Ninh Dực thản nhiên đi tới, ngồi xuống trước mặt hai ông bà.
"Thằng bé đáng yêu hơn con hồi còn nhỏ nhiều." Sở Mặc Bạch bế cháu, vui vẻ chơi đùa với cu cậu.
Sở Ninh Dực thầm nghĩ, hồi đó ba cũng đâu có đối xử với con tốt như vậy đâu!
Tâm trạng của Sở Mặc Bạch tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là tâm trạng của vợ ông cũng tốt.
"Chuyện ngày hôm qua rốt cuộc là sao? Còn chuyện phát triển song song giữa hai công ty nữa là thế nào?" Hà Tiêu Nhiên nghiêm nghị nói.
Sở Ninh Dực lật bừa mở một quyển sách trên bàn lên xem, sau đó lại ngẩng lên nhìn mẹ, "Không phải là mẹ đã biết hết mọi chuyện rồi sao?”
"Mẹ không phản đối chuyện con muốn giúp con bé, nhưng con cũng đâu cần thiết phải đổ tiền vào một công ty sắp phá sản như vậy, công bố phá sản không phải có giá trị hơn nhiều là so với việc con cứ dốc vốn của mình vào như thế à?" Hà Tiêu Nhiên đập mạnh lên bàn nói.
"Đó là tâm huyết cả đời của ông nội Lạc Lạc. Con còn định giữ lại nó cho con trai con nữa. Sao có thể để nó phá sản được?" Sợ Ninh Dực thản nhiên nói, "Hơn nữa, thua lỗ chỉ là chuyện tạm thời thôi, con sẽ nhanh chóng vực được nó dậy."
"Con..." Hà Tiêu Nhiên lại bị con trai mình chọc tức, bà quay sang nhìn chồng mình, "Anh nhìn con anh xem, nó muốn lấy tiền của công ty đổ vào một công ty không kiếm được tiền kia kìa."
Sở Mặc Bạch để cháu trai ngồi xuống đùi mình, nhìn thằng bé nghịch miếng ngọc kia trong tay, còn đang mải ngắm cháu thì tự dưng bị vợ quát.
"Không phải nó đã nói là có thể vực công ty dậy được đấy sao, thế em còn lo lắng làm gì?" Sở Mặc Bạch nói rồi đưa tay véo véo gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Bảo Bối.
"Ha ha~" Tiểu Bảo Bối ngẩng lên nhìn ông nội mình, cười chảy cả nước dãi ra ngoài.
Sở Ninh Dực lẳng lặng nhìn ba mình lau nước dãi cho con trai. Ba anh chưa bao giờ đối tốt với anh như vậy cả.
"Mẹ thấy từ sau khi cái con bé Thủy An Lạc kia trở về, con toàn làm mấy chuyện kỳ quái thôi. Giờ con còn muốn vì nó mà bồi thường hẳn một công ty nữa hả? Con muốn làm gì cho nó, mẹ không có ý kiến, dù sao nó cũng là mẹ của Lạc Ninh. Nhưng không có nghĩa là mẹ đồng ý cho con làm những chuyện ngu ngốc thế này." Hà Tiêu Nhiên tức giận nói.
Sau khi Thủy An Lạc thay đồ xong, vốn định xuống chào hai người một tiếng, nhưng không ngờ lại nghe thấy những lời tức giận này của Hà Tiêu Nhiên. Cô nhất thời chỉ biết đứng đó, không biết có nên xuống hay không nữa. Hóa ra Sở Ninh Dực không nói cho cô biết chuyện hoạt động song song của hai công ty vì thật ra là anh tự đổ tiền vào, đã thế còn không thu được lãi về?
Sở Ninh Dực thấy Hà Tiêu Nhiên nhìn lên tầng hai, không nhịn được cũng ngoảnh lại nhìn. Thủy An Lạc đứng đó, vịn tay vào lan can, gượng cười nhìn anh, nhưng nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
Tác giả :
Dou Zi