Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 148
Đầu dây bên kia Tô Vân Thư trầm mặc vài giây: “Thanh Vũ, chị không cần phải lo lắng cho em."
Cố Uyên lo lắng mở miệng: “Vân Thư, em sao rồi, tại sao không nghe điện thoại của chị, chị gọi cho em rất nhiều lần, lên mesenger nhắn tin em cũng không trả lời, Trần Thiệu nói em bị bệnh, ở chỗ đó em cũng không được thoải mái? Ông nội bà nội cũng rất nhớ mong."
"Em.. Rất tốt, chị không cần phải lo lắng." Tô Vân Thư nhắm mắt một cái, chỉ có cô mới biết, cô bị nhốt trong biệt thự lạnh như băng này đã hơn một tháng, từ lần trước khi cô nói muốn ly dị đi tìm Từ Dực, anh ta liền nhốt cô ở trong phòng ngủ, đúng vậy, chính là nhốt ở bên trong phòng ngủ.
Loại chuyện này, chỉ có Trần Thiệu mới làm được.
Tô Vân Thư nắm thật chặt điện thoại di động, cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên vững vàng, ánh mắt rơi vào xiềng xích ở dưới chân, những mắt xích nhỏ bằng ngón út, chiều dài chừng mười thước, vừa vặn đủ để hoạt động trong phòng ngủ, nhiều hơn một tấc cũng không có.
Trần Thiệu cắt đứt tất cả mọi thứ cô có thể truyền tin ra ngoài, chỉ có điện thoại của Trần Thiệu mới có thể gọi tới, những thứ khác đều bị chặn lại.
"Thanh Vũ, chị đưa điện thoại di động cho Trần Thiệu, em muốn nói vài lời với anh ta."
Cố Uyên đưa điện thoại di động cho Trần Thiệu, người đàn ông kia nghe thấy giọng nói, nhíu mày một cái, được mấy giây liền cúp điện thoại.
Cố Uyên mặc dù nói chuyện điện thoại với Tô Vân Thư, nhưng trái tim vẫn không thể ngừng lo lắng.
Đêm đã khuya, cô trở lại trong phòng.
Tô Ngọc Kỳ vừa vặn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Cố Uyên, ánh mắt rơi vào âu phục đang khoác lên vai cô, ánh mắt lạnh dần.
Chậm rãi đi xuống lầu, đứng cách cô chừng hai mét thì dừng lại: “Quần áo của ai?”
Cố Uyên mới bừng tỉnh phát giác, trên người mình còn khoác áo của Trần Thiệu, lập tức lấy âu phục xuống, cô nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông, có chút ảo não không hiểu tại sao mình không cầm âu phục lên, cô cũng quên mất, lúc ấy cô đưa cho Trần Thiệu, anh ta cũng không nhận, để cho cô khoác, hơn nữa bên ngoài trời quá lạnh.
"Trần Thiệu, bên ngoài hơi lạnh, anh ta đưa âu phục này cho tôi." Cố Uyên rất sợ Tô Ngọc Kỳ sẽ tức giận, nhưng Tô Ngọc Kỳ cũng không hề nổi giận, chẳng qua là lúc nghe được hai chữ Trần Thiệu liền nhíu mi lại.
"Cách xa anh ta ra một chút." Tô Ngọc Kỳ chỉ nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt rơi vào từ Trần Thiệu đang từ ngoài nhà đi vào, ánh mắt híp lại, anh cầm lấy âu phục từ tay người phụ nữ ném sang bên kia.
Trần Thiệu nhận lấy, tùy ý vắt lên cổ tay: “Anh ba, chị ba."
Cố Uyên dường như cũng ngửi thấy được mùi vị thuộc nổ, ánh mắt Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng: “Vân Thư thì sao?"
Đón tết, Tô Vân Thư cũng không hề đến.
Cả nhà đoàn viên sum họp, vậy mà cô tư nhà họ Tô lại không thấy đến
Trên mặt Trần Thiệu mang theo một nụ cười không kiềm chế được, nghịch bật lửa trong tay: “Sức khỏe Vân Thư không được tốt, ở nhà nghỉ ngơi, vừa rồi chị ba cũng đã gọi điện cho Vân Thư, anh có thể hỏi thử chị ba xem."
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ rơi vào trên người Cố Uyên.
Cố Uyên trầm ngâm mấy giây, mở miệng: “Quả thật là có nói chuyện điện thoại."
Bên trong phòng khách bà Tô cùng Cố Y và thím Từ trò chuyện rất vui vẻ, mở ti vi, không hề nhận ra cách đó không xa là mùi thuốc súng nồng nặc.
Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt hừ một tiếng, gương mặt lạnh lùng lộ ra tia mỉa mai, anh lành lạnh nhìn Trần Thiệu mở miệng: “Vậy sao."Anh lấy điện thoại di động ra, ánh mắt không hề có chút sợ hãi: “Tôi nghe nói, nhà của Trần trưởng quan, có công cụ truyền tin chặn lại máy, ngoại trừ số điện thoại di động đã cài đặt sẵn là có thể gọi đến, bất kỳ số điện thoại di động nào khác cũng không thể gọi được."
Trần Thiệu đứng ở cửa, trong đêm tối lạnh lẽo yên ắng không hề có chút biểu cảm khác lạ, anh tuấn cười một tiếng: “Đúng vậy."
Hai con ngươi của Tô Ngọc Kỳ híp lại, tùng bước đi tới níu lấy cổ áo Trần Thiệu, cất giọng trầm thấp: “Trần Thiệu, tốt nhất là cậu đừng để cho tôi biết được, cậu làm chuyện gì không đúng với Vân Thư."
Sắc mặt Trần Thiệu vẫn không chút biến đổi, ánh mắt hơi nâng lên, lộ ra vẻ kiên định lạnh nhạt cười: “Anh Ba, những lời này của anh quá nghiêm trọng rồi, Vân Thư là vợ tôi, dĩ nhiên tôi phải yêu thương cô ấy rồi."
Cố Uyên rất sợ hai người sẽ nảy ra tranh chấp, lập tức đi tới khoác lên cánh tay Tô Ngọc Kỳ, nhỏ giọng nói: “Ngọc Kỳ... Bà nội vẫn còn ở phòng khách."
Mặc dù cô cũng cảm thấy, Tô Vân Thư không phải là do sức khỏe không tốt, hẳn là có nguyên nhân gì khác, nói chuyện điện thoại với Tô Vân Thư, cũng không có bất kỳ dị thường, nhưng bởi vì quá bình tĩnh cho nên lại càng...
Tô Ngọc Kỳ buông lỏng cánh tay.
Trần Thiệu cười cười sửa sang lại cổ áo, hai người đàn ông đều rất kích động, Cố Uyên cảm thấy nếu hai người này thật sự đánh nhau, thật sự đúng là không người nào có thể ngăn được.
Sau khi ăn Tết một khoảng thời gian Cố Uyên hầu như mỗi ngày đều đến nhà họ Tô một chuyến, Cố Y lấy một chiếc vòng tay chế tác tinh xảo ra đeo lên cổ tay cho Cố Uyên: “Đã sớm nghe nói Ngọc Kỳ kết hôn rồi, vẫn không thể tới dự được, phần tâm ý nhỏ nhoi này, đây là do chính Vân Thâm chọn đấy, quả nhiên rất thích hợp với cháu."
"Thím Hai thật khách sáoquá, chiếc vòng rất đẹp." Cố Uyên cũng không hề cự tuyệt, quà tặng của trưởng bối, cự tuyệt thì đúng là có chút không phù hợp.
Cố Y có một phần tư là huyết thống của người Mỹ, là con gái của thần thoại giới kinh doanh - Cố Viễn Chương, là thiên kim tiểu thư của Cố Thị, xuất thân cao quý, mặc dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn chăm sóc rất tốt, chỉ là khóe mắt có chút nếp nhăn, màu sắc con người lộ ra một sắc xanh da trời.
"Cháu thích là tốt, Vân Thâm nhà ta mà có thể cưới được một người con gái như cháu thì tốt biết mấy, nhưng mà nó lại thích làm cho người ta phải lo lắng." Cố Y nhìn Cố Uyên, càng nhìn lại càng thích, chính là kiểu người càng nhìn lâu sẽ càng ưa thích, Cố Y cả người là khí chất trầm tĩnh ít nói, cho nên nhìn thấy Cố Uyên là kiểu người dịu dàng điềm tĩnh lại vô cùng quý mến.
Con trai Vân Thâm của bà mà có thể có một người bạn gái như cô gái này, bà nằm mơ cũng cười đến khi tỉnh lại.
"Cậu hai nhà họ Tô gia ưu việt xuất sắc, nhất định có thể tìm được một cô gái xuất sắc." Thấy Cố Y lắc đầu, Cố Uyên tiếp tục nói: “Những người con gái thích anh hai Tô chắc chắn là rất nhiều, dù sao anh hai Tô cũng rất dịu dàng nho nhã, bây giờ rất nhiều con gái đều thích như vậy."
"Không phải chứ?" Một giọng nói trầm lặng vang lên, một dáng người cao thẳng từ trên cầu thang đi xuống, mặc áo sơ mi trắng tinh, quần tây màu đen, mặt mũi như ngọc, Tô Vân Thâm đi xuống: “Nếu như lão Tam nghe thấy cô nói như vậy, chắc chắn sẽ ghen tuông chết mất."
"Nào có..." Anh ấy mà lại phải ghen sao.
Khuôn mặt trắng nõn của Cố Uyên có chút ửng đỏ, mặc dù cô nói đều là thật, nhưng chẳng qua chỉ là an ủi thím Hai, không ngờ rằng lại bị đối phương nghe thấy, nhất thời có chút căng thẳng.
"Làm sao mà không biết chứ, hũ giấm chua sắp đổ mất rồi." Tô Vân Thâm lên trên lầu nhìn một cái, vừa nghe thấy Lưu Thanh Vũ khen mình mấy câu, người em trai này đã nhìn mình đầy căm thù rồi.
Cố Uyên cũng theo ánh mắt nhìn sang, chẳng qua là nhìn thấy một ống quần tây màu đen lộ ra.
Đây là...
Tô Ngọc Kỳ sao?
Anh đến đây lúc nào.
Cô ngồi ở bên trong phòng khách cùng Cố Y nói chuyện phiếm, cũng không hề nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ đến.
Cố Y mở miệng nói: “Ngọc Kỳ sao, sáng sớm nó đã tới rồi, cùng với Vân Thâm bàn chuyện của công ty ở bên Mỹ."
Cố Y mở miệng nói: “Ngọc Kỳ sao, sáng sớm nó đã tới rồi, còn cũng Vân Thâm bàn chuyện công ty bên Mỹ."
Nước Mỹ có rất nhiều chi nhánh công ty của Tô thị, đều do Tô Diệu Đông và Tô Vân Thâm xử lý.
Cố Uyên giơ tay lên xoa trán, thì ra anh sớm đã đến rồi.
Tô Vân Thâm nhớ ra ánh mắt của lão Tam, càng mở miệng cười to: “Thanh Vũ, không ngờ rằng cô lại thích kiểu người như tôi, khó trách, bây giờ con gái đúng là thích kiểu người nho nhã dịu dàng, còn kiểu người lạnh lùng như băng giống như lão Tam, cho dù dáng dấp có đẹp trai đi nữa, cũng có nhiều người không thích."
Người trên lầu dừng chân một cái.
Cố Uyên kêu lên "A" một tiếng, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Tô Vân Thâm: “May mà, em khá là.. khá là thích... ý em là những người con gái khác thích kiểu người như anh."
Tô Vân Thâm bưng chén trà, uống một hớp: “A, vậy em là thích loại còn lại sao?"
"Loại còn lại.." Cố Uyên thực sự muốn được sống.
Hết lần này tới lần khác Tô Vân Thâm vẫn trêu đùa không buông: “Loại nào cơ?"
Ngay cả Cố Y đang đứng bên cạnh cũng có thể nhìn ra, cười nói:"Tốt lắm."
Cố Uyên ảo não: “Chính là loại lạnh như băng đó..."
"Trời ơi, em dâu, em nói rất nhiều con gái thích kiểu người như anh đây, vậy mà anh đến bây giờ còn không có bạn gái, nếu như anh mà còn không tìm được nữa, em nhất định phải chịu trách nhiệm đấy."
Cố Uyên da mặt mỏng, xấu hổ đến mức cả mặt và tai đều đỏ ửng lên, sao cô lại không hề biết Anh Hai nhà họ Tô này lại có chút vô lại chứ.
"Được rồi." Cố Y nói: “Vân Thâm, con đừng trêu ghẹo Thanh Vũ nữa."
"Được được được." Tô Vân Thâm gật đầu, nhìn sang Cố Uyên, chỉ cảm thấy Lưu Thanh Vũ này rất đáng yêu, khó trách lão Tam để ý như vậy, cái vòng trên cổ tay cũng là do lão Tam chọn, nói kiểu này rất đẹp mắt.
Lúc Cố Uyên đi, là đang ngồi trên xe Tô Ngọc Kỳ cùng nhau rời đi.
Buổi tối cũng không ở lại nhà họ Tô để cùng nhau dùng cơm.
Cố Uyên còn tưởng rằng Tô Ngọc Kỳ sẽ đưa cô về biệt thự Ngân Phong, nhưng không phải, xe không ngừng lại ở biệt thự Ngân Phong, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Cố Uyên nhìn ngắm phong cảnh dọc đường, cuối cùng dừng ở một nhà hàng đồ Tây sang trọng.
Phòng ăn của nhà hàng này Cố Uyên cũng rất quen thuộc, bởi vì hình như là do Tiêu Tuyết đầu tư.
Ngay cả khi đi vào phòng ăn, nhân viên nhà hàng dường như cũng nhận ra cô: “Mợ Tô, cô đã tới rồi."
Cố Uyên gật đầu.
Nhân viên dẫn hai người đi đến vị trí bên trên, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông, sắc mặt đỏ lên, người này là mợ Tô, vậy thì người kia nhất định là ngài Tô.
"Ngài Tô, mợ Tô, hai vị có muốn ăn chút gì không?"
Cố Uyên không thể ăn hải sản, cho nên liền gọi một chút thịt bò bít tết cùng nước trái cây, gọi cho Tô Ngọc Kỳ một phần hải sản, còn có một chút những đồ ăn nhẹ khác.
Đồ ăn rất nhanh đã được bày lên hết.
Còn có cả một nhánh hoa hồng, tặng cho Cố Uyên, nhân viên kia nói: “Đây là chủ của nhà hàng chúng tôi muốn đưa cho phu nhân."
Tô Ngọc Kỳ nhìn người kia, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên hoa hồng, cười lạnh một tiếng: “Ông chủ của nhà hàng này cũng thật là tầm thường, còn đưa hoa hồng."
"Tô tổng nói tôi như vậy, tôi rất buồn đó." Một giọng nữ yêu kiều cất lên, một cô gái cao gầy mặc đầm đỏ đi tới, Tiêu Tuyết gỡ kính mắt xuống, ngồi ở bên cạnh Cố Uyên, nói với nhân viên: “Cứ dựa vào khẩu vị của tôi mà làm cho tôi một phần."
" Vâng."
Tiêu Tuyết gỡ kính mắt, lộ ra một tầng hào quang chói mắt: “Tô tổng, anh không thể nào vì bản thân cảm thấy không thích, liền nói người khác tặng hoa hồng là tầm thường, Thanh Vũ, cô nói xem có đúng hay không."
Cố Uyên: “....."
Cô bật cười: “Tiểu Tuyết."
"Cô Tiêu nói rất đúng, tôi đúng là một người không thú vị." Động tác của người đàn ông rất lịch sự nhã nhặn cắt thịt bò bít tết: “Vẫn còn kém so với cao thủ tình trường một năm đổi hơn 10 người bạn trai như cô Tiêu đây."
Tiêu Tuyết là một đóa hồng xanh xinh đẹp mê người trong giới giải trí.
Xinh đẹp rạng ngời, mặc dù mặc trên cũng là những hàng hiệu nổi tiếng nhưng ai nói cô ấy có danh tiếng tốt, kĩ năng diễn xuất tài giỏi chứ, rất nhiều những giải thưởng danh giá, bạn trai bên cạnh cũng thay đổi không ngừng.
Khoảng thời gian trước còn truyền tin có xung đột cùng với Tống Ánh San, còn suýt nữa bị truyền thông cấm vận.
Mà người muốn cấm vận cô, chính là VK.
VK chính là BOSS lớn nhất, cũng là người đàn ông đang nhàn nhã ăn đồ trước mặt, Tiêu Tuyết kìm nén nỗi bực tức: “Thanh Vũ, đợi một chút nữa ăn cơm xong chúng ta cùng đi xem phim?"
Cố Uyên suy nghĩ một chút, chuẩn bị gật đầu, vừa liếc nhìn Ngài Tô: “Ngài Tô, đợi một chút tôi cùng tiểu Tuyết..."
Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt mở miệng: “Chờ một lúc sao, tôi còn có việc, tôi và cô sẽ cùng đi."
"A."
Tiêu Tuyết "hừ" lạnh một tiếng.
Người đàn ông gắp một con tôm đặt vào trong đĩa của cô, Cố Uyên do dự một chút, cô dị ứng với tôm, ở đây cũng không có người ngoài, chỉ có Tiêu Tuyết, cô cũng có chút bất ngờ Tô Ngọc Kỳ vậy mà lại gắp thức ăn cho mình, anh chủ động gắp thức ăn cho cô cũng chỉ có những lúc ở trong nhà họ Tô, vì ở trước mặt ông nội bà nội biểu diễn một chút dáng vẻ ân ái, sau đó bị đẩy ra, anh cũng không hề giả bộ tiếp tục diễn nữa.
Mà bây giờ..
Cô do dự một chút, ăn vào.
Mùi thơm của tôm hòa quyện cùng gia vị, rất đậm đà.
Thật sự ngon.
Chỉ ăn một miếng, có lẽ sẽ không có chuyện gì.
Cả bữa cơm, Tô Ngọc Kỳ rất ít khi lên tiếng, chỉ có giọng nói của Cố Uyên cùng Tiêu Tuyết nói chuyện với nhau, nói về những thứ mà con gái ưa thích như quần áo, đồ trang điểm, còn có son môi.
"Thanh Vũ, ngày mai cùng tôi đi dạo phố đi, mấy ngày nay đúng lúc tôi không có chuyện gì, hẹn thêm Sở Vận, chúng ta cùng nhau đi, đến lúc đó chúng ta đi dạo phố xong rồi cùng đi xem phim, đúng rồi, tôi có mua một tiệm trà sữa ở gần khu cao ốc Cảnh Hòa, tôi còn tìm Như Phương lấy được một bí kíp độc nhất vô nhị làm trà sữa."
"Được." Cố Uyên gật đầu, Mộ Nam Phương làm trà sữa, vô cùng ngon.
Hai người phụ nữ trò chuyện,Tô Ngọc Kỳ thanh toán xong, anh nhìn sang Cố Uyên, cô cười rất vui vẻ, cũng không có dáng vẻ yếu đuối câu nệ như ở nhà, lúc nói chuyện với Tiêu Tuyết, gương mặt cũng sáng bừng lên.
Ở dưới ánh đèn thủy tinh, lại càng sáng ngời mà xinh đẹp.
Cố Uyên cũng không ngờ rằng cô chỉ ăn có một con tôm mà thôi, lúc nửa đêm bắt đầu lên cơn sốt.
Cô khó chịu ngồi dậy, hơi khát.
Cổ họng giống như là có lửa đốt.
Cô vốn cho rằng khi mình dị ứng cũng sẽ chỉ bị nổi mề đay ngứa ngáy, nhưng không ngờ mình lại lên cơn sốt.
Giơ tay lên xoa xoa lông mày, cô muốn xuống giường uống nước, cổ họng thực sự khô khốc không thoải mái.
Vén chăn lên xuống giường, một cái tay đã bắt được cổ tay của cô, người đàn ông khàn khàn giọng: “Có chuyện gì vậy?"
"Ngài Tô, anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?" Bây giờ có lẽ đã là rạng sáng rồi, Cố Uyên nói: “Tôi muốn uống nước."
Tô Ngọc Kỳ muốn buông tay ra, nhưng phát hiện trong lòng bàn tay có nhiệt độ không bình thường, đáy mắt anh như sáng lên, ngồi dậy, kéo cô vào trong ngực, kéo cằm của cô sát lên trán mình.
Nhiệt độ nóng bỏng không bình thường chút nào, tim của Tô Ngọc Kỳ như đập loạn một nhịp.
Một tay ôm lấy Cố Uyên, một tay khác cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho bác sỹ gia đình.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, bác sĩ Lý mới chạy tới, sau khi kiểm tra một lần, nhìn thấy những nốt đỏ trên cánh tay Cố Uyên.
"Mợ chủ chắc hẳn là dị ứng với thứ gì, mới có thể sốt như vậy."
"Dị ứng?" Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, hôm nay vẫn rất ổn, dị ứng với thứ gì đó, buổi tối cũng là cùng anh đến nhà hàng ăn đồ Tây, anh nhìn lên cổ tay trắng nõn của người phụ nữ, phía trên lấm tấm đỏ.
"Tôi.. dị ứng với tôm.." Cố Uyên vì đang lên cơn sốt, giọng nói cũng mềm yếu không chút sức lực: “Tôi cứ nghĩ là ăn một chút thôi sẽ không ảnh hưởng gì..."
Trước kia, chỉ những khi nào ăn nhiều một chút mới sốt như vậy.
Tô Ngọc Kỳ ngẩn ra, bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhạt: “Cô dị ứng với tôm mà tự mình không biết chú ý một chút sao?" Ngón tay trắng ngà của người đàn ông nắm được cằm của cô, giọng nói cũng lạnh dần, giống như còn có chút tức giận: “Dị ứng sao còn ăn chứ!"
Cố Uyên lo lắng mở miệng: “Vân Thư, em sao rồi, tại sao không nghe điện thoại của chị, chị gọi cho em rất nhiều lần, lên mesenger nhắn tin em cũng không trả lời, Trần Thiệu nói em bị bệnh, ở chỗ đó em cũng không được thoải mái? Ông nội bà nội cũng rất nhớ mong."
"Em.. Rất tốt, chị không cần phải lo lắng." Tô Vân Thư nhắm mắt một cái, chỉ có cô mới biết, cô bị nhốt trong biệt thự lạnh như băng này đã hơn một tháng, từ lần trước khi cô nói muốn ly dị đi tìm Từ Dực, anh ta liền nhốt cô ở trong phòng ngủ, đúng vậy, chính là nhốt ở bên trong phòng ngủ.
Loại chuyện này, chỉ có Trần Thiệu mới làm được.
Tô Vân Thư nắm thật chặt điện thoại di động, cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên vững vàng, ánh mắt rơi vào xiềng xích ở dưới chân, những mắt xích nhỏ bằng ngón út, chiều dài chừng mười thước, vừa vặn đủ để hoạt động trong phòng ngủ, nhiều hơn một tấc cũng không có.
Trần Thiệu cắt đứt tất cả mọi thứ cô có thể truyền tin ra ngoài, chỉ có điện thoại của Trần Thiệu mới có thể gọi tới, những thứ khác đều bị chặn lại.
"Thanh Vũ, chị đưa điện thoại di động cho Trần Thiệu, em muốn nói vài lời với anh ta."
Cố Uyên đưa điện thoại di động cho Trần Thiệu, người đàn ông kia nghe thấy giọng nói, nhíu mày một cái, được mấy giây liền cúp điện thoại.
Cố Uyên mặc dù nói chuyện điện thoại với Tô Vân Thư, nhưng trái tim vẫn không thể ngừng lo lắng.
Đêm đã khuya, cô trở lại trong phòng.
Tô Ngọc Kỳ vừa vặn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Cố Uyên, ánh mắt rơi vào âu phục đang khoác lên vai cô, ánh mắt lạnh dần.
Chậm rãi đi xuống lầu, đứng cách cô chừng hai mét thì dừng lại: “Quần áo của ai?”
Cố Uyên mới bừng tỉnh phát giác, trên người mình còn khoác áo của Trần Thiệu, lập tức lấy âu phục xuống, cô nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông, có chút ảo não không hiểu tại sao mình không cầm âu phục lên, cô cũng quên mất, lúc ấy cô đưa cho Trần Thiệu, anh ta cũng không nhận, để cho cô khoác, hơn nữa bên ngoài trời quá lạnh.
"Trần Thiệu, bên ngoài hơi lạnh, anh ta đưa âu phục này cho tôi." Cố Uyên rất sợ Tô Ngọc Kỳ sẽ tức giận, nhưng Tô Ngọc Kỳ cũng không hề nổi giận, chẳng qua là lúc nghe được hai chữ Trần Thiệu liền nhíu mi lại.
"Cách xa anh ta ra một chút." Tô Ngọc Kỳ chỉ nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt rơi vào từ Trần Thiệu đang từ ngoài nhà đi vào, ánh mắt híp lại, anh cầm lấy âu phục từ tay người phụ nữ ném sang bên kia.
Trần Thiệu nhận lấy, tùy ý vắt lên cổ tay: “Anh ba, chị ba."
Cố Uyên dường như cũng ngửi thấy được mùi vị thuộc nổ, ánh mắt Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng: “Vân Thư thì sao?"
Đón tết, Tô Vân Thư cũng không hề đến.
Cả nhà đoàn viên sum họp, vậy mà cô tư nhà họ Tô lại không thấy đến
Trên mặt Trần Thiệu mang theo một nụ cười không kiềm chế được, nghịch bật lửa trong tay: “Sức khỏe Vân Thư không được tốt, ở nhà nghỉ ngơi, vừa rồi chị ba cũng đã gọi điện cho Vân Thư, anh có thể hỏi thử chị ba xem."
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ rơi vào trên người Cố Uyên.
Cố Uyên trầm ngâm mấy giây, mở miệng: “Quả thật là có nói chuyện điện thoại."
Bên trong phòng khách bà Tô cùng Cố Y và thím Từ trò chuyện rất vui vẻ, mở ti vi, không hề nhận ra cách đó không xa là mùi thuốc súng nồng nặc.
Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt hừ một tiếng, gương mặt lạnh lùng lộ ra tia mỉa mai, anh lành lạnh nhìn Trần Thiệu mở miệng: “Vậy sao."Anh lấy điện thoại di động ra, ánh mắt không hề có chút sợ hãi: “Tôi nghe nói, nhà của Trần trưởng quan, có công cụ truyền tin chặn lại máy, ngoại trừ số điện thoại di động đã cài đặt sẵn là có thể gọi đến, bất kỳ số điện thoại di động nào khác cũng không thể gọi được."
Trần Thiệu đứng ở cửa, trong đêm tối lạnh lẽo yên ắng không hề có chút biểu cảm khác lạ, anh tuấn cười một tiếng: “Đúng vậy."
Hai con ngươi của Tô Ngọc Kỳ híp lại, tùng bước đi tới níu lấy cổ áo Trần Thiệu, cất giọng trầm thấp: “Trần Thiệu, tốt nhất là cậu đừng để cho tôi biết được, cậu làm chuyện gì không đúng với Vân Thư."
Sắc mặt Trần Thiệu vẫn không chút biến đổi, ánh mắt hơi nâng lên, lộ ra vẻ kiên định lạnh nhạt cười: “Anh Ba, những lời này của anh quá nghiêm trọng rồi, Vân Thư là vợ tôi, dĩ nhiên tôi phải yêu thương cô ấy rồi."
Cố Uyên rất sợ hai người sẽ nảy ra tranh chấp, lập tức đi tới khoác lên cánh tay Tô Ngọc Kỳ, nhỏ giọng nói: “Ngọc Kỳ... Bà nội vẫn còn ở phòng khách."
Mặc dù cô cũng cảm thấy, Tô Vân Thư không phải là do sức khỏe không tốt, hẳn là có nguyên nhân gì khác, nói chuyện điện thoại với Tô Vân Thư, cũng không có bất kỳ dị thường, nhưng bởi vì quá bình tĩnh cho nên lại càng...
Tô Ngọc Kỳ buông lỏng cánh tay.
Trần Thiệu cười cười sửa sang lại cổ áo, hai người đàn ông đều rất kích động, Cố Uyên cảm thấy nếu hai người này thật sự đánh nhau, thật sự đúng là không người nào có thể ngăn được.
Sau khi ăn Tết một khoảng thời gian Cố Uyên hầu như mỗi ngày đều đến nhà họ Tô một chuyến, Cố Y lấy một chiếc vòng tay chế tác tinh xảo ra đeo lên cổ tay cho Cố Uyên: “Đã sớm nghe nói Ngọc Kỳ kết hôn rồi, vẫn không thể tới dự được, phần tâm ý nhỏ nhoi này, đây là do chính Vân Thâm chọn đấy, quả nhiên rất thích hợp với cháu."
"Thím Hai thật khách sáoquá, chiếc vòng rất đẹp." Cố Uyên cũng không hề cự tuyệt, quà tặng của trưởng bối, cự tuyệt thì đúng là có chút không phù hợp.
Cố Y có một phần tư là huyết thống của người Mỹ, là con gái của thần thoại giới kinh doanh - Cố Viễn Chương, là thiên kim tiểu thư của Cố Thị, xuất thân cao quý, mặc dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn chăm sóc rất tốt, chỉ là khóe mắt có chút nếp nhăn, màu sắc con người lộ ra một sắc xanh da trời.
"Cháu thích là tốt, Vân Thâm nhà ta mà có thể cưới được một người con gái như cháu thì tốt biết mấy, nhưng mà nó lại thích làm cho người ta phải lo lắng." Cố Y nhìn Cố Uyên, càng nhìn lại càng thích, chính là kiểu người càng nhìn lâu sẽ càng ưa thích, Cố Y cả người là khí chất trầm tĩnh ít nói, cho nên nhìn thấy Cố Uyên là kiểu người dịu dàng điềm tĩnh lại vô cùng quý mến.
Con trai Vân Thâm của bà mà có thể có một người bạn gái như cô gái này, bà nằm mơ cũng cười đến khi tỉnh lại.
"Cậu hai nhà họ Tô gia ưu việt xuất sắc, nhất định có thể tìm được một cô gái xuất sắc." Thấy Cố Y lắc đầu, Cố Uyên tiếp tục nói: “Những người con gái thích anh hai Tô chắc chắn là rất nhiều, dù sao anh hai Tô cũng rất dịu dàng nho nhã, bây giờ rất nhiều con gái đều thích như vậy."
"Không phải chứ?" Một giọng nói trầm lặng vang lên, một dáng người cao thẳng từ trên cầu thang đi xuống, mặc áo sơ mi trắng tinh, quần tây màu đen, mặt mũi như ngọc, Tô Vân Thâm đi xuống: “Nếu như lão Tam nghe thấy cô nói như vậy, chắc chắn sẽ ghen tuông chết mất."
"Nào có..." Anh ấy mà lại phải ghen sao.
Khuôn mặt trắng nõn của Cố Uyên có chút ửng đỏ, mặc dù cô nói đều là thật, nhưng chẳng qua chỉ là an ủi thím Hai, không ngờ rằng lại bị đối phương nghe thấy, nhất thời có chút căng thẳng.
"Làm sao mà không biết chứ, hũ giấm chua sắp đổ mất rồi." Tô Vân Thâm lên trên lầu nhìn một cái, vừa nghe thấy Lưu Thanh Vũ khen mình mấy câu, người em trai này đã nhìn mình đầy căm thù rồi.
Cố Uyên cũng theo ánh mắt nhìn sang, chẳng qua là nhìn thấy một ống quần tây màu đen lộ ra.
Đây là...
Tô Ngọc Kỳ sao?
Anh đến đây lúc nào.
Cô ngồi ở bên trong phòng khách cùng Cố Y nói chuyện phiếm, cũng không hề nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ đến.
Cố Y mở miệng nói: “Ngọc Kỳ sao, sáng sớm nó đã tới rồi, cùng với Vân Thâm bàn chuyện của công ty ở bên Mỹ."
Cố Y mở miệng nói: “Ngọc Kỳ sao, sáng sớm nó đã tới rồi, còn cũng Vân Thâm bàn chuyện công ty bên Mỹ."
Nước Mỹ có rất nhiều chi nhánh công ty của Tô thị, đều do Tô Diệu Đông và Tô Vân Thâm xử lý.
Cố Uyên giơ tay lên xoa trán, thì ra anh sớm đã đến rồi.
Tô Vân Thâm nhớ ra ánh mắt của lão Tam, càng mở miệng cười to: “Thanh Vũ, không ngờ rằng cô lại thích kiểu người như tôi, khó trách, bây giờ con gái đúng là thích kiểu người nho nhã dịu dàng, còn kiểu người lạnh lùng như băng giống như lão Tam, cho dù dáng dấp có đẹp trai đi nữa, cũng có nhiều người không thích."
Người trên lầu dừng chân một cái.
Cố Uyên kêu lên "A" một tiếng, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Tô Vân Thâm: “May mà, em khá là.. khá là thích... ý em là những người con gái khác thích kiểu người như anh."
Tô Vân Thâm bưng chén trà, uống một hớp: “A, vậy em là thích loại còn lại sao?"
"Loại còn lại.." Cố Uyên thực sự muốn được sống.
Hết lần này tới lần khác Tô Vân Thâm vẫn trêu đùa không buông: “Loại nào cơ?"
Ngay cả Cố Y đang đứng bên cạnh cũng có thể nhìn ra, cười nói:"Tốt lắm."
Cố Uyên ảo não: “Chính là loại lạnh như băng đó..."
"Trời ơi, em dâu, em nói rất nhiều con gái thích kiểu người như anh đây, vậy mà anh đến bây giờ còn không có bạn gái, nếu như anh mà còn không tìm được nữa, em nhất định phải chịu trách nhiệm đấy."
Cố Uyên da mặt mỏng, xấu hổ đến mức cả mặt và tai đều đỏ ửng lên, sao cô lại không hề biết Anh Hai nhà họ Tô này lại có chút vô lại chứ.
"Được rồi." Cố Y nói: “Vân Thâm, con đừng trêu ghẹo Thanh Vũ nữa."
"Được được được." Tô Vân Thâm gật đầu, nhìn sang Cố Uyên, chỉ cảm thấy Lưu Thanh Vũ này rất đáng yêu, khó trách lão Tam để ý như vậy, cái vòng trên cổ tay cũng là do lão Tam chọn, nói kiểu này rất đẹp mắt.
Lúc Cố Uyên đi, là đang ngồi trên xe Tô Ngọc Kỳ cùng nhau rời đi.
Buổi tối cũng không ở lại nhà họ Tô để cùng nhau dùng cơm.
Cố Uyên còn tưởng rằng Tô Ngọc Kỳ sẽ đưa cô về biệt thự Ngân Phong, nhưng không phải, xe không ngừng lại ở biệt thự Ngân Phong, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Cố Uyên nhìn ngắm phong cảnh dọc đường, cuối cùng dừng ở một nhà hàng đồ Tây sang trọng.
Phòng ăn của nhà hàng này Cố Uyên cũng rất quen thuộc, bởi vì hình như là do Tiêu Tuyết đầu tư.
Ngay cả khi đi vào phòng ăn, nhân viên nhà hàng dường như cũng nhận ra cô: “Mợ Tô, cô đã tới rồi."
Cố Uyên gật đầu.
Nhân viên dẫn hai người đi đến vị trí bên trên, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông, sắc mặt đỏ lên, người này là mợ Tô, vậy thì người kia nhất định là ngài Tô.
"Ngài Tô, mợ Tô, hai vị có muốn ăn chút gì không?"
Cố Uyên không thể ăn hải sản, cho nên liền gọi một chút thịt bò bít tết cùng nước trái cây, gọi cho Tô Ngọc Kỳ một phần hải sản, còn có một chút những đồ ăn nhẹ khác.
Đồ ăn rất nhanh đã được bày lên hết.
Còn có cả một nhánh hoa hồng, tặng cho Cố Uyên, nhân viên kia nói: “Đây là chủ của nhà hàng chúng tôi muốn đưa cho phu nhân."
Tô Ngọc Kỳ nhìn người kia, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên hoa hồng, cười lạnh một tiếng: “Ông chủ của nhà hàng này cũng thật là tầm thường, còn đưa hoa hồng."
"Tô tổng nói tôi như vậy, tôi rất buồn đó." Một giọng nữ yêu kiều cất lên, một cô gái cao gầy mặc đầm đỏ đi tới, Tiêu Tuyết gỡ kính mắt xuống, ngồi ở bên cạnh Cố Uyên, nói với nhân viên: “Cứ dựa vào khẩu vị của tôi mà làm cho tôi một phần."
" Vâng."
Tiêu Tuyết gỡ kính mắt, lộ ra một tầng hào quang chói mắt: “Tô tổng, anh không thể nào vì bản thân cảm thấy không thích, liền nói người khác tặng hoa hồng là tầm thường, Thanh Vũ, cô nói xem có đúng hay không."
Cố Uyên: “....."
Cô bật cười: “Tiểu Tuyết."
"Cô Tiêu nói rất đúng, tôi đúng là một người không thú vị." Động tác của người đàn ông rất lịch sự nhã nhặn cắt thịt bò bít tết: “Vẫn còn kém so với cao thủ tình trường một năm đổi hơn 10 người bạn trai như cô Tiêu đây."
Tiêu Tuyết là một đóa hồng xanh xinh đẹp mê người trong giới giải trí.
Xinh đẹp rạng ngời, mặc dù mặc trên cũng là những hàng hiệu nổi tiếng nhưng ai nói cô ấy có danh tiếng tốt, kĩ năng diễn xuất tài giỏi chứ, rất nhiều những giải thưởng danh giá, bạn trai bên cạnh cũng thay đổi không ngừng.
Khoảng thời gian trước còn truyền tin có xung đột cùng với Tống Ánh San, còn suýt nữa bị truyền thông cấm vận.
Mà người muốn cấm vận cô, chính là VK.
VK chính là BOSS lớn nhất, cũng là người đàn ông đang nhàn nhã ăn đồ trước mặt, Tiêu Tuyết kìm nén nỗi bực tức: “Thanh Vũ, đợi một chút nữa ăn cơm xong chúng ta cùng đi xem phim?"
Cố Uyên suy nghĩ một chút, chuẩn bị gật đầu, vừa liếc nhìn Ngài Tô: “Ngài Tô, đợi một chút tôi cùng tiểu Tuyết..."
Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt mở miệng: “Chờ một lúc sao, tôi còn có việc, tôi và cô sẽ cùng đi."
"A."
Tiêu Tuyết "hừ" lạnh một tiếng.
Người đàn ông gắp một con tôm đặt vào trong đĩa của cô, Cố Uyên do dự một chút, cô dị ứng với tôm, ở đây cũng không có người ngoài, chỉ có Tiêu Tuyết, cô cũng có chút bất ngờ Tô Ngọc Kỳ vậy mà lại gắp thức ăn cho mình, anh chủ động gắp thức ăn cho cô cũng chỉ có những lúc ở trong nhà họ Tô, vì ở trước mặt ông nội bà nội biểu diễn một chút dáng vẻ ân ái, sau đó bị đẩy ra, anh cũng không hề giả bộ tiếp tục diễn nữa.
Mà bây giờ..
Cô do dự một chút, ăn vào.
Mùi thơm của tôm hòa quyện cùng gia vị, rất đậm đà.
Thật sự ngon.
Chỉ ăn một miếng, có lẽ sẽ không có chuyện gì.
Cả bữa cơm, Tô Ngọc Kỳ rất ít khi lên tiếng, chỉ có giọng nói của Cố Uyên cùng Tiêu Tuyết nói chuyện với nhau, nói về những thứ mà con gái ưa thích như quần áo, đồ trang điểm, còn có son môi.
"Thanh Vũ, ngày mai cùng tôi đi dạo phố đi, mấy ngày nay đúng lúc tôi không có chuyện gì, hẹn thêm Sở Vận, chúng ta cùng nhau đi, đến lúc đó chúng ta đi dạo phố xong rồi cùng đi xem phim, đúng rồi, tôi có mua một tiệm trà sữa ở gần khu cao ốc Cảnh Hòa, tôi còn tìm Như Phương lấy được một bí kíp độc nhất vô nhị làm trà sữa."
"Được." Cố Uyên gật đầu, Mộ Nam Phương làm trà sữa, vô cùng ngon.
Hai người phụ nữ trò chuyện,Tô Ngọc Kỳ thanh toán xong, anh nhìn sang Cố Uyên, cô cười rất vui vẻ, cũng không có dáng vẻ yếu đuối câu nệ như ở nhà, lúc nói chuyện với Tiêu Tuyết, gương mặt cũng sáng bừng lên.
Ở dưới ánh đèn thủy tinh, lại càng sáng ngời mà xinh đẹp.
Cố Uyên cũng không ngờ rằng cô chỉ ăn có một con tôm mà thôi, lúc nửa đêm bắt đầu lên cơn sốt.
Cô khó chịu ngồi dậy, hơi khát.
Cổ họng giống như là có lửa đốt.
Cô vốn cho rằng khi mình dị ứng cũng sẽ chỉ bị nổi mề đay ngứa ngáy, nhưng không ngờ mình lại lên cơn sốt.
Giơ tay lên xoa xoa lông mày, cô muốn xuống giường uống nước, cổ họng thực sự khô khốc không thoải mái.
Vén chăn lên xuống giường, một cái tay đã bắt được cổ tay của cô, người đàn ông khàn khàn giọng: “Có chuyện gì vậy?"
"Ngài Tô, anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?" Bây giờ có lẽ đã là rạng sáng rồi, Cố Uyên nói: “Tôi muốn uống nước."
Tô Ngọc Kỳ muốn buông tay ra, nhưng phát hiện trong lòng bàn tay có nhiệt độ không bình thường, đáy mắt anh như sáng lên, ngồi dậy, kéo cô vào trong ngực, kéo cằm của cô sát lên trán mình.
Nhiệt độ nóng bỏng không bình thường chút nào, tim của Tô Ngọc Kỳ như đập loạn một nhịp.
Một tay ôm lấy Cố Uyên, một tay khác cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho bác sỹ gia đình.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, bác sĩ Lý mới chạy tới, sau khi kiểm tra một lần, nhìn thấy những nốt đỏ trên cánh tay Cố Uyên.
"Mợ chủ chắc hẳn là dị ứng với thứ gì, mới có thể sốt như vậy."
"Dị ứng?" Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, hôm nay vẫn rất ổn, dị ứng với thứ gì đó, buổi tối cũng là cùng anh đến nhà hàng ăn đồ Tây, anh nhìn lên cổ tay trắng nõn của người phụ nữ, phía trên lấm tấm đỏ.
"Tôi.. dị ứng với tôm.." Cố Uyên vì đang lên cơn sốt, giọng nói cũng mềm yếu không chút sức lực: “Tôi cứ nghĩ là ăn một chút thôi sẽ không ảnh hưởng gì..."
Trước kia, chỉ những khi nào ăn nhiều một chút mới sốt như vậy.
Tô Ngọc Kỳ ngẩn ra, bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhạt: “Cô dị ứng với tôm mà tự mình không biết chú ý một chút sao?" Ngón tay trắng ngà của người đàn ông nắm được cằm của cô, giọng nói cũng lạnh dần, giống như còn có chút tức giận: “Dị ứng sao còn ăn chứ!"
Tác giả :
Mộc Thất Thất