Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 229: Ngủ một chỗ với anh
Phương Trì Hạ đứng tại chỗ, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
Nếu như cứ đi như vậy, cô sẽ lo lắng tình hình của Tiểu Tả.
Nếu như không đi, hiện tại Lạc Dịch Bắc đã trở về, Lạc gia lại nhiều người như vậy cô sợ hai người không chú ý sẽ bị mọi người nhìn ra.
Phương Trì Hạ giãy dụa thật lâu cuối cùng vẫn ở lại.
Nếu đi, đợi tình hình của Tiểu Tả tốt một chút rồi đi.
Nếu như anh đã nói như vậy, cô còn cứ rời đi, khéo về nhà lại bị anh goi lại đây.
Vừa nghĩ như vậy Phương Trì Hạ liền quay lại phòng quản gia an bài cho cô.
Đây cửa phòng ra, còn chưa bước vào, phòng Lạc Dịch Bắc lại đột nhiên mở ra.
Dựa vào cánh cửa, mắt anh nhìn trên mặt cô, ý bảo cô qua phòng của mình.
Lạc gia lớn nhỏ nhiều người như vậy, hơn nữa người hầu còn kết bè kết phái, Phương Trì Hạ không muốn rước lấy phiền toái, làm như không thấy mắt anh, bước vào phòng,
Ai ngờ chân còn chưa bước vào, Lạc Dịch Bắc lại kéo cô vào lòng, đi qua phòng của anh.
Hành động của anh vô cùng bá đạo, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, Phương Trì Hạ ngay cả chỗ giãy dụa còn không có.
Phương Trì Hạ cả người cứng ngắc, giận đến run rấy.
Lạc Dịch Bắc ôm cô đến bên giường ném cô lên, đạm mạc nói “Ngủ ở chỗ này!”
“Không muốn!” Phương Trì Hạ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, lông mày nhướn lên “Vậy để anh qua bên kia?”
Một câu khiến Phương Trì Hạ không nói được gì, hung hăng trừng anh, cắn chặt răng.
Cô không hiếu được hành động của anh, rõ ràng hai người là ẩn hôn, nhưng mà tùy thời lại có thể bị mọi người phát hiện, nói chuyên hành động cũng không kiêng kỵ.
Phương Trì Hạ không rõ hắn đến cùng là có ý gì, ở công ty cũng có thể công khai tán tỉnh, ở nhà cũng như vậy!
Lạc Dịch Bắc hoàn toan bỏ quan ánh mắt cô, cởi áo quần trên người ra.
Anh vừa trên máy bay xuống, cũng như Phương Trì Hạ,hơn mười mấy tiêng chưa ngủ.
Phương Trì Hạ nhìn anh, đột nhiên ngĩ đến anh đã về, rất thuận miệng hỏi “Sao lại đột nhiên về như vậy?”
Không phải là nói cô đi đón sao?
“Sao? KHông thích?” Lạc Dịch Bắc nhìn cô, giọng điều giống như la tán tỉnh.
Phương Trì Hạ tránh hắn còn không kịp thích mới lạ.
Trong lòng cô nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện cái gì.
Lạc Dịch Bắc cởi sowmi rất tùy ý mà quăng ra bên cạnh, áo rơi xuống trước mặt Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ bị áo trắng hấp dẫn, anh mắt kinh ngạc.
Hắn vậy mà mặc cái này!
Áo sơ mi mà Lạc Dịch Băc vừa cởi là cô mua cho anh khi hai người hưởng tuần trăng mật ở Sicily, cô vốn không có nhiều tiền nên mua cái rất rẻ, nhưng Lạc Dịch Bắc lại thường xuyên mang đi.
Phương Trì Hạ ánh mắt thất thần nhìn cái áo kia.
Trong tủ quân áo của anh không hề có loại rẻ tiền này, cô cho rằng, hắn mặc một lần liền ném đi mới đúng.
Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn anh, như không có việc gì đi vào phòng tắm,
Ở trong phòng tắm tắm xong, tùy ý mang áo tắm đi ra, Phương Trì Hạ vẫn nhìn cái áo kia thất thần.
Cô như vậy khiến cho Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, khóe mắt hơi rút một chút.
Nếu như cứ đi như vậy, cô sẽ lo lắng tình hình của Tiểu Tả.
Nếu như không đi, hiện tại Lạc Dịch Bắc đã trở về, Lạc gia lại nhiều người như vậy cô sợ hai người không chú ý sẽ bị mọi người nhìn ra.
Phương Trì Hạ giãy dụa thật lâu cuối cùng vẫn ở lại.
Nếu đi, đợi tình hình của Tiểu Tả tốt một chút rồi đi.
Nếu như anh đã nói như vậy, cô còn cứ rời đi, khéo về nhà lại bị anh goi lại đây.
Vừa nghĩ như vậy Phương Trì Hạ liền quay lại phòng quản gia an bài cho cô.
Đây cửa phòng ra, còn chưa bước vào, phòng Lạc Dịch Bắc lại đột nhiên mở ra.
Dựa vào cánh cửa, mắt anh nhìn trên mặt cô, ý bảo cô qua phòng của mình.
Lạc gia lớn nhỏ nhiều người như vậy, hơn nữa người hầu còn kết bè kết phái, Phương Trì Hạ không muốn rước lấy phiền toái, làm như không thấy mắt anh, bước vào phòng,
Ai ngờ chân còn chưa bước vào, Lạc Dịch Bắc lại kéo cô vào lòng, đi qua phòng của anh.
Hành động của anh vô cùng bá đạo, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, Phương Trì Hạ ngay cả chỗ giãy dụa còn không có.
Phương Trì Hạ cả người cứng ngắc, giận đến run rấy.
Lạc Dịch Bắc ôm cô đến bên giường ném cô lên, đạm mạc nói “Ngủ ở chỗ này!”
“Không muốn!” Phương Trì Hạ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, lông mày nhướn lên “Vậy để anh qua bên kia?”
Một câu khiến Phương Trì Hạ không nói được gì, hung hăng trừng anh, cắn chặt răng.
Cô không hiếu được hành động của anh, rõ ràng hai người là ẩn hôn, nhưng mà tùy thời lại có thể bị mọi người phát hiện, nói chuyên hành động cũng không kiêng kỵ.
Phương Trì Hạ không rõ hắn đến cùng là có ý gì, ở công ty cũng có thể công khai tán tỉnh, ở nhà cũng như vậy!
Lạc Dịch Bắc hoàn toan bỏ quan ánh mắt cô, cởi áo quần trên người ra.
Anh vừa trên máy bay xuống, cũng như Phương Trì Hạ,hơn mười mấy tiêng chưa ngủ.
Phương Trì Hạ nhìn anh, đột nhiên ngĩ đến anh đã về, rất thuận miệng hỏi “Sao lại đột nhiên về như vậy?”
Không phải là nói cô đi đón sao?
“Sao? KHông thích?” Lạc Dịch Bắc nhìn cô, giọng điều giống như la tán tỉnh.
Phương Trì Hạ tránh hắn còn không kịp thích mới lạ.
Trong lòng cô nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện cái gì.
Lạc Dịch Bắc cởi sowmi rất tùy ý mà quăng ra bên cạnh, áo rơi xuống trước mặt Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ bị áo trắng hấp dẫn, anh mắt kinh ngạc.
Hắn vậy mà mặc cái này!
Áo sơ mi mà Lạc Dịch Băc vừa cởi là cô mua cho anh khi hai người hưởng tuần trăng mật ở Sicily, cô vốn không có nhiều tiền nên mua cái rất rẻ, nhưng Lạc Dịch Bắc lại thường xuyên mang đi.
Phương Trì Hạ ánh mắt thất thần nhìn cái áo kia.
Trong tủ quân áo của anh không hề có loại rẻ tiền này, cô cho rằng, hắn mặc một lần liền ném đi mới đúng.
Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn anh, như không có việc gì đi vào phòng tắm,
Ở trong phòng tắm tắm xong, tùy ý mang áo tắm đi ra, Phương Trì Hạ vẫn nhìn cái áo kia thất thần.
Cô như vậy khiến cho Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, khóe mắt hơi rút một chút.
Tác giả :
Thất Tích