Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 221: Chị đang run ư?
Hành động của anh, rất nhẹ, còn chậm chạp đến có hơi lằng nhằng.
Một luồng điện rất nhỏ trong lòng bàn tay trổi dậy từ chỗ bị anh lướt qua, cả người Phương Trì Hạ cứng đờ, trong đầu trống rỗng đi vài giây, tay cô gạt tay của anh ra.
Lạc Dịch Bắc không để ý đến cô, giữ tay của cô lại, vẫn chơi đùa một mình.
Cảm giác ấy, giống như là đang chơi một món đồ chơi vậy.
Sắc mặt Phương Trì Hạ có hơi mất tự nhiên, tay lại gạt lần nữa, thử đẩy tay của anh ra.
Lúc cô làm hành động này, bả vai cũng động đậy theo.
Từ hướng của tiểu Tả không nhìn thấy hai người đang làm gì, chỉ nhìn thấy vai của Phương Trì Hạ đang run rẩy.
Mắt tròn xoe nhìn hai người, nó tỉnh bơ buông một câu, "Cô gái ngốc, chị đang run ư?"
Phương Trì Hạ, "..."
Lạc Dịch Bắc thản nhiên nhìn cô, biểu cảm trên mặt có hơi bỡn cợt.
Phương Trì Hạ lườm anh một cái, vòng tay cầm tay của anh lại.
Tay cô vốn là rất nhỏ, bàn tay có thể còn chưa lớn bằng một nửa của Lạc Dịch Bắc, chồng lên tay của anh, căn bản không thể ôm trọn tay của anh.
Cản anh như thế, thật ra căn bản không có tác dụng gì.
Làn da còn rất trắng, xem ra rất mềm mại.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm tay của mình bị cô cầm lên rất lâu, động tác còn chưa dừng lại, ngón tay chuyển sang xoa phần da thịt ở mu bàn tay cô.
Ngón tay của anh mang theo một lớp chai mỏng vô cùng vô cùng nhỏ, có lẽ do bình thường luyện tập mà ra.
Lúc lướt qua trên làn da của cô, tê tê, nhột nhột, giống như mang theo điện, từng luồng từng luồng điện chảy men theo thuyết quản nhỏ của Phương Trì Hạ, trực tiếp tràn đến trái tim của cô.
Anh ta đang khiêu khích một cách trần trụi!
Mặt của Phương Trì Hạ, giống như là xông hơi vậy, suốt quá trình đều đỏ cả lên.
Tiểu Tả đang ở bên cạnh, lần này, cô không gạt ra nữa, mà đổi thành véo vào tay anh.
Nhưng mà, véo vào mảnh thịt nhỏ trên mu bàn tay của anh, còn chưa dùng sức, tiểu Tả đột nhiên chạy bước nhỏ đến.
"Sao còn đang quạt nữa, vẫn chưa nguội ư? Em giúp chị!" Cánh tay tì lên trên bàn làm việc, sờ vào ly cà phê kiểm tra nhiệt độ, cảm thấy dường như vẫn còn chút nóng, nó đón lấy tập tài liệu trong tay của Phương Trì Hạ, bắt đầu giúp cô quạt.
Hành động của nó vô cùng ngoan ngoãn, Phương Trì Hạ không ngờ bình thường trông nó rất độc mồm bỗng nhiên đối tốt với mình như vậy, dường như ngẩn ra được một lúc.
Tiểu Tả căn bản không nhìn hai người, cầm tài liệu nhẹ nhàng giúp cô quạt rồi lại quạt, vẻ mặt nghiêm túc.
Nó thật ra là thương Phương Trì Hạ mà chạy đến, tuy trước đây thường hay nói lời tổn thương cô, nhưng mà, xem ra, nó rất bảo vệ cô.
Được một đứa trẻ bảy tuổi bảo vệ, trong lòng Phương Trì Hạ nhất thời rối bời, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tiểu Tả là người đầu tiên của Lạc gia bảo vệ cô đến như vậy, lại đối tốt với cô như thế.
Ngoài những lúc xưng hô với cô có hơi gợi đòn!
Lạc Dịch Bắc gõ gàng cũng không nghĩ đến tiểu Tả sẽ làm ra hành động này, so với anh, Lạc Dịch Bắc cảm thấy bản thân lúc này xem ra giống hệt như một tên vô cùng tồi tệ chuyên ăn hiếp kẻ yếu.
Hiếm thấy, Lạc Dịch Bắc lại có thể có một chút tự kiểm điểm.
"Được rồi, không sao, cứ để vậy đi." Buông tay của Phương Trì Hạ ra, Lạc Dịch Bắc nhẹ nhàng đẩy tay của tiểu Tả vẫn còn đang chăm chỉ quạt cà phê ra.
"Còn không nhanh ra ngoài!" Tiểu Tả thừa cơ hội, đẩy Phương Trì Hạ ra bên ngoài phòng.
Nó kỳ thực căn bản không nhìn ra hai người đang làm gì, nó chỉ là theo lý giải của bản thân, luôn tưởng rằng Lạc Dịch Bắc đang cố tình làm khó Phương Trì Hạ, có cơ hội thì sẽ giúp tô gỡ tội.
Một luồng điện rất nhỏ trong lòng bàn tay trổi dậy từ chỗ bị anh lướt qua, cả người Phương Trì Hạ cứng đờ, trong đầu trống rỗng đi vài giây, tay cô gạt tay của anh ra.
Lạc Dịch Bắc không để ý đến cô, giữ tay của cô lại, vẫn chơi đùa một mình.
Cảm giác ấy, giống như là đang chơi một món đồ chơi vậy.
Sắc mặt Phương Trì Hạ có hơi mất tự nhiên, tay lại gạt lần nữa, thử đẩy tay của anh ra.
Lúc cô làm hành động này, bả vai cũng động đậy theo.
Từ hướng của tiểu Tả không nhìn thấy hai người đang làm gì, chỉ nhìn thấy vai của Phương Trì Hạ đang run rẩy.
Mắt tròn xoe nhìn hai người, nó tỉnh bơ buông một câu, "Cô gái ngốc, chị đang run ư?"
Phương Trì Hạ, "..."
Lạc Dịch Bắc thản nhiên nhìn cô, biểu cảm trên mặt có hơi bỡn cợt.
Phương Trì Hạ lườm anh một cái, vòng tay cầm tay của anh lại.
Tay cô vốn là rất nhỏ, bàn tay có thể còn chưa lớn bằng một nửa của Lạc Dịch Bắc, chồng lên tay của anh, căn bản không thể ôm trọn tay của anh.
Cản anh như thế, thật ra căn bản không có tác dụng gì.
Làn da còn rất trắng, xem ra rất mềm mại.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm tay của mình bị cô cầm lên rất lâu, động tác còn chưa dừng lại, ngón tay chuyển sang xoa phần da thịt ở mu bàn tay cô.
Ngón tay của anh mang theo một lớp chai mỏng vô cùng vô cùng nhỏ, có lẽ do bình thường luyện tập mà ra.
Lúc lướt qua trên làn da của cô, tê tê, nhột nhột, giống như mang theo điện, từng luồng từng luồng điện chảy men theo thuyết quản nhỏ của Phương Trì Hạ, trực tiếp tràn đến trái tim của cô.
Anh ta đang khiêu khích một cách trần trụi!
Mặt của Phương Trì Hạ, giống như là xông hơi vậy, suốt quá trình đều đỏ cả lên.
Tiểu Tả đang ở bên cạnh, lần này, cô không gạt ra nữa, mà đổi thành véo vào tay anh.
Nhưng mà, véo vào mảnh thịt nhỏ trên mu bàn tay của anh, còn chưa dùng sức, tiểu Tả đột nhiên chạy bước nhỏ đến.
"Sao còn đang quạt nữa, vẫn chưa nguội ư? Em giúp chị!" Cánh tay tì lên trên bàn làm việc, sờ vào ly cà phê kiểm tra nhiệt độ, cảm thấy dường như vẫn còn chút nóng, nó đón lấy tập tài liệu trong tay của Phương Trì Hạ, bắt đầu giúp cô quạt.
Hành động của nó vô cùng ngoan ngoãn, Phương Trì Hạ không ngờ bình thường trông nó rất độc mồm bỗng nhiên đối tốt với mình như vậy, dường như ngẩn ra được một lúc.
Tiểu Tả căn bản không nhìn hai người, cầm tài liệu nhẹ nhàng giúp cô quạt rồi lại quạt, vẻ mặt nghiêm túc.
Nó thật ra là thương Phương Trì Hạ mà chạy đến, tuy trước đây thường hay nói lời tổn thương cô, nhưng mà, xem ra, nó rất bảo vệ cô.
Được một đứa trẻ bảy tuổi bảo vệ, trong lòng Phương Trì Hạ nhất thời rối bời, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tiểu Tả là người đầu tiên của Lạc gia bảo vệ cô đến như vậy, lại đối tốt với cô như thế.
Ngoài những lúc xưng hô với cô có hơi gợi đòn!
Lạc Dịch Bắc gõ gàng cũng không nghĩ đến tiểu Tả sẽ làm ra hành động này, so với anh, Lạc Dịch Bắc cảm thấy bản thân lúc này xem ra giống hệt như một tên vô cùng tồi tệ chuyên ăn hiếp kẻ yếu.
Hiếm thấy, Lạc Dịch Bắc lại có thể có một chút tự kiểm điểm.
"Được rồi, không sao, cứ để vậy đi." Buông tay của Phương Trì Hạ ra, Lạc Dịch Bắc nhẹ nhàng đẩy tay của tiểu Tả vẫn còn đang chăm chỉ quạt cà phê ra.
"Còn không nhanh ra ngoài!" Tiểu Tả thừa cơ hội, đẩy Phương Trì Hạ ra bên ngoài phòng.
Nó kỳ thực căn bản không nhìn ra hai người đang làm gì, nó chỉ là theo lý giải của bản thân, luôn tưởng rằng Lạc Dịch Bắc đang cố tình làm khó Phương Trì Hạ, có cơ hội thì sẽ giúp tô gỡ tội.
Tác giả :
Thất Tích