Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 69: Bà đây không thèm hầu hạ anh nữa
Quả nhiên, cô vợ nhỏ nhà mình đang thầm tính toán, Cung Thụy Thần dừng
động tác trêи tay lại, ʍút̼ lấy bờ môi của cô, cười cười như không hỏi:
“Chờ cái gì? Hả?”
Lăng Nhược Tịch thở phào, nhỏ giọng nói: “Lần này tham gia ứng tuyển chức vụ trợ lý, em muốn dựa theo thực lực của mình, cho nên anh phải hứa với em không được lén lút tìm anh cả giúp đỡ đó.”
Là chuyện này sao? Cung Thụy Thần hơi giật mình, có đều đối với ý chí của cô vợ nhỏ nhà mình, anh rất thưởng thức, anh cũng thấy chướng mắt loại phụ nữ chỉ muốn dựa vào quan hệ để leo lên chỗ cao, lại nói, anh vốn không muốn cho cô tham gia, bây giờ còn đang do dự có nên đi phá hoại hay không, cho nên anh tuyệt đối không có khả năng lén lút đi xin sự giúp đỡ cho cô, có điều, chuyện này cũng không thể để cho cô biết được, thế là anh gật đầu: “Được.”
Thấy anh gật đầu đồng ý, Lăng Nhược Tịch lại bồi thêm: “Mà anh cũng không được phá hoại chuyện của em, phải ủng hộ em mới được đó.”
Cung Thụy Thần nghe vậy, chớp chớp mắt, không ngờ cô cũng quá thông minh đi, lại có thể nhìn thấu ý đồ của anh, câu nói ‘ Không được đi tìm anh cả giúp đỡ’ chỉ để làm đệm lót, câu này mới quan trọng. “Nếu làm vậy anh nhận được gì?” Nếu đã bị vợ yêu nhìn thấu như vậy, anh không cần mượn cớ để tìm chút lợi lộc cho mình nữa.
“Ưm…” Lăng Nhược Tịch đỏ mặt, tự mình vòng tay lên ôm lấy cổ anh, ghé vào lỗ tai anh, thỏ thẻ: “Ông xã, hồi nãy, ưm, anh sướиɠ không? Nếu biểu hiện của anh tốt, em sẽ thưởng cho anh như vậy, được không?”
Lúc tối khi gặp nhau, cô nói với anh tin này, cô rõ ràng đã nhìn thấy anh nhíu mày, cô cảm nhận được anh dường như không muốn cho cô đi dự tuyển, vì sợ anh chồng lòng dạ hẹp hòi lại gian trá của cô chơi chân sau, cho nên cô quyết định rút củi đáy nồi, phải làm cho anh từ bỏ triệt để ý nghĩ xấu xa trong đầu.
Cung Thụy Thần nghe vậy, hai mắt lóe sáng lên, tuy trong lòng vô cùng mất bình tĩnh nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hết sức bình thản hỏi: “Nương tử, nàng đang lợi dụng vi phu sao?”
“Không phải, đây là em dùng sắc dụ người mà.”
Lăng Nhược Tịch sửa lời của anh, đối với ông chồng của mình, cô tin rằng sắc dụ sẽ dễ dàng thực hiện hơn lợi dụ một chút.
“Mỹ nhân kế?” Cung Thụy Thần nghe cô nói xong, cười khẽ một cái.
Không nghe được câu trả lời chắc chắn của anh, trong lòng Lăng Nhược Tịch có chút khẩn trương, thế nên cô lè lưỡi ra ɭϊếʍ lấy vành tai của anh, nói với anh những lời êm ái: “Ừm, vậy cuối cùng thì anh có đồng ý hay không?”
Nghe thấy giọng điệu làm nũng của cô, Cung Thụy Thần cũng mềm nhũn trong lòng, anh nghiêng đầu sang hôn cô một cái thật sâu, mãi đến khi cô thở hồng hộc, anh mới buông cô ra, tuy nhiên anh vẫn không trả lời trực tiếp với cô, mà chỉ cong khóe miệng thật gian xảo: “Xem biểu hiệu của em ra sao đã!”
“Hả!” Lăng Nhược Tịch bất mãn khi anh có thái độ qua loa cho có như thế, vừa muốn nói cái gì, đã bị anh kéo hai chân ra, hạ eo xuống, hung hăng vọt vào trong, sau đó, vội vàng cắm sâu đến tận bên trong cô, phân thân nóng hổi của anh cọ vào miệng t.ử ƈυиɠ, khe huyệt nhỏ bị căng ra đến hết cỡ, như có cảm giác bị xé làm đôi, phân thân thô to của anh đã làm cô bao nhiêu lần cũng không thể khiến cô có cảm giác chứa đựng được.
Không cho cô thời gian thích ứng, dựa vào sự ướt át của cô, anh bắt đầu chuyển động, kéo ra sát cửa động lại thúc sâu vào tận bên trong, Lăng Nhược Tịch bị anh kϊƈɦ thích không nói thành lời, cái miệng nhỏ nhắn chỉ có thể ư ưm a rêи rĩ từng cơn.
Thần trí dần dần trở nên mơ hồ, hoa huy*t bên dưới bị cắm chọc vừa đau rát vừa căng trướng, kɧօáϊ cảm như cơn lũ tràn về tập kϊƈɦ cơ thể cô.
Lăng Nhược Tịch theo bản năng, vòng hai chân kẹp chặt eo anh, miệng lại càng phát ra những tiếng rêи rĩ nhiều hơn. Không bao lâu sau, cô run rẩy leo lên tận đỉnh cao trào.
Cảm giác được cô gái nhỏ dưới thân mình đã lên đỉnh, động tác của Cung Thụy Thần càng thêm mạnh mẽ, mồ hôi từ trêи người anh theo chuyển động rơi xuống, nhỏ lên làn da trơn nhẵn như tơ lụa của cô.
“Đừng mà… Tha cho em… Ông xã…Chậm một chút… Chậm một chút…Á…” Lăng Nhược Tịch đã chịu không nổi, bắt đầu cầu xin anh bỏ qua cho mình.
Ngón tay nhỏ bé của cô víu chặt bờ vai anh, móng tay lại cắm thật sâu vào trong da thịt. Cung Thụy Thần bị đau đớn trêи vai kϊƈɦ thích dẫn đến động tác càng kịch liệt.
“Hư hư…Ông xã… Em…Á… Chịu không nổi…A…” Cuối cùng thì Lăng Nhược Tịch cũng bị ép đến khóc nấc lên, Cung Thụy Thần nhìn cô khóc lóc đáng thương như vậy, anh cũng đã sắp đến giới hạn rồi. Thế là anh kìm chặt vòng eo thon nhỏ của cô, thêm một lần điên cuồng cắm rút, ngay trong sự cao trào của cô, anh đã đem toàn bộ tinh hoa nóng rực của mình, toàn bộ rót vào trong hoa huy*t.
Sau khi xuất ra, Cung Thụy Thần ôm lấy cô, thở dốc xoay người lại, cho cô nằm sấp trêи người mình. Lăng Nhược Tịch tủi thân khóc thút thít một hồi, người cũng đã lấy lại được chút sức lực, vẫn không quên ngẩng đầu lên hỏi anh: “Ông xã, vừa rồi biểu hiện của em thế nào?”
Cung Thụy Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn đẫm nước mắt tràn đầy sự chờ mong của vợ yêu, không nhịn được muốn ức hϊế͙p͙ cô, thế nên giả vờ nghiêm túc: “Không ra sao cả, thể lực thì quá kém, làm không quá một lúc lại la lớn không chịu nổi, thắt lưng thì cứng ngắc, có rất nhiều tư thế không thể làm được. Chỉ có chỗ này là không tệ, mềm mại lại đầy nước, sờ thật thoải mái.”
“Anh…” Thấy anh được lợi còn khoe mẽ, Lăng Nhược Tịch bị chọc phát cáu rồi. Chê cô cái này, chê cô cái nọ chứ gì, được thôi, bà đây không thèm hầu hạ nữa.
Lăng Nhược Tịch xoay người ngồi dậy, cầm cái gối đầu vung lên nhét vào ngực anh, thở phì phò nói: “Cái này mềm nè, sau này anh cứ ôm lấy nó mà ngủ, hứ, em không phải hầu hạ anh.” Nói rồi, Lăng Nhược Tịch lập tức đứng dậy, xuống giường đi tắm. Thật ra là cô muốn ném cái gối lên mặt anh, sau đó rống to lên rằng: Sau này anh yêu ai, tìm ai thì kệ anh, bà đây khỏi phải hầu hạ.
Nhưng đến cùng thì cô lại không nở đẩy anh rời khỏi mình, hơn nữa, cô sợ lỡ chọc giận anh rồi, sau đó người bị dạy dỗ lại là cô. Thế nên mới đổi lại thành những lời như trêи.
“Ấy…” Nhìn gối đầu trong ngực, Cung Thụy Thần hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có lẽ vừa rồi anh nói hơi quá, vợ đại nhân nhà anh dường như đã thật sự nổi giận rồi.
Lăng Nhược Tịch thở phào, nhỏ giọng nói: “Lần này tham gia ứng tuyển chức vụ trợ lý, em muốn dựa theo thực lực của mình, cho nên anh phải hứa với em không được lén lút tìm anh cả giúp đỡ đó.”
Là chuyện này sao? Cung Thụy Thần hơi giật mình, có đều đối với ý chí của cô vợ nhỏ nhà mình, anh rất thưởng thức, anh cũng thấy chướng mắt loại phụ nữ chỉ muốn dựa vào quan hệ để leo lên chỗ cao, lại nói, anh vốn không muốn cho cô tham gia, bây giờ còn đang do dự có nên đi phá hoại hay không, cho nên anh tuyệt đối không có khả năng lén lút đi xin sự giúp đỡ cho cô, có điều, chuyện này cũng không thể để cho cô biết được, thế là anh gật đầu: “Được.”
Thấy anh gật đầu đồng ý, Lăng Nhược Tịch lại bồi thêm: “Mà anh cũng không được phá hoại chuyện của em, phải ủng hộ em mới được đó.”
Cung Thụy Thần nghe vậy, chớp chớp mắt, không ngờ cô cũng quá thông minh đi, lại có thể nhìn thấu ý đồ của anh, câu nói ‘ Không được đi tìm anh cả giúp đỡ’ chỉ để làm đệm lót, câu này mới quan trọng. “Nếu làm vậy anh nhận được gì?” Nếu đã bị vợ yêu nhìn thấu như vậy, anh không cần mượn cớ để tìm chút lợi lộc cho mình nữa.
“Ưm…” Lăng Nhược Tịch đỏ mặt, tự mình vòng tay lên ôm lấy cổ anh, ghé vào lỗ tai anh, thỏ thẻ: “Ông xã, hồi nãy, ưm, anh sướиɠ không? Nếu biểu hiện của anh tốt, em sẽ thưởng cho anh như vậy, được không?”
Lúc tối khi gặp nhau, cô nói với anh tin này, cô rõ ràng đã nhìn thấy anh nhíu mày, cô cảm nhận được anh dường như không muốn cho cô đi dự tuyển, vì sợ anh chồng lòng dạ hẹp hòi lại gian trá của cô chơi chân sau, cho nên cô quyết định rút củi đáy nồi, phải làm cho anh từ bỏ triệt để ý nghĩ xấu xa trong đầu.
Cung Thụy Thần nghe vậy, hai mắt lóe sáng lên, tuy trong lòng vô cùng mất bình tĩnh nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hết sức bình thản hỏi: “Nương tử, nàng đang lợi dụng vi phu sao?”
“Không phải, đây là em dùng sắc dụ người mà.”
Lăng Nhược Tịch sửa lời của anh, đối với ông chồng của mình, cô tin rằng sắc dụ sẽ dễ dàng thực hiện hơn lợi dụ một chút.
“Mỹ nhân kế?” Cung Thụy Thần nghe cô nói xong, cười khẽ một cái.
Không nghe được câu trả lời chắc chắn của anh, trong lòng Lăng Nhược Tịch có chút khẩn trương, thế nên cô lè lưỡi ra ɭϊếʍ lấy vành tai của anh, nói với anh những lời êm ái: “Ừm, vậy cuối cùng thì anh có đồng ý hay không?”
Nghe thấy giọng điệu làm nũng của cô, Cung Thụy Thần cũng mềm nhũn trong lòng, anh nghiêng đầu sang hôn cô một cái thật sâu, mãi đến khi cô thở hồng hộc, anh mới buông cô ra, tuy nhiên anh vẫn không trả lời trực tiếp với cô, mà chỉ cong khóe miệng thật gian xảo: “Xem biểu hiệu của em ra sao đã!”
“Hả!” Lăng Nhược Tịch bất mãn khi anh có thái độ qua loa cho có như thế, vừa muốn nói cái gì, đã bị anh kéo hai chân ra, hạ eo xuống, hung hăng vọt vào trong, sau đó, vội vàng cắm sâu đến tận bên trong cô, phân thân nóng hổi của anh cọ vào miệng t.ử ƈυиɠ, khe huyệt nhỏ bị căng ra đến hết cỡ, như có cảm giác bị xé làm đôi, phân thân thô to của anh đã làm cô bao nhiêu lần cũng không thể khiến cô có cảm giác chứa đựng được.
Không cho cô thời gian thích ứng, dựa vào sự ướt át của cô, anh bắt đầu chuyển động, kéo ra sát cửa động lại thúc sâu vào tận bên trong, Lăng Nhược Tịch bị anh kϊƈɦ thích không nói thành lời, cái miệng nhỏ nhắn chỉ có thể ư ưm a rêи rĩ từng cơn.
Thần trí dần dần trở nên mơ hồ, hoa huy*t bên dưới bị cắm chọc vừa đau rát vừa căng trướng, kɧօáϊ cảm như cơn lũ tràn về tập kϊƈɦ cơ thể cô.
Lăng Nhược Tịch theo bản năng, vòng hai chân kẹp chặt eo anh, miệng lại càng phát ra những tiếng rêи rĩ nhiều hơn. Không bao lâu sau, cô run rẩy leo lên tận đỉnh cao trào.
Cảm giác được cô gái nhỏ dưới thân mình đã lên đỉnh, động tác của Cung Thụy Thần càng thêm mạnh mẽ, mồ hôi từ trêи người anh theo chuyển động rơi xuống, nhỏ lên làn da trơn nhẵn như tơ lụa của cô.
“Đừng mà… Tha cho em… Ông xã…Chậm một chút… Chậm một chút…Á…” Lăng Nhược Tịch đã chịu không nổi, bắt đầu cầu xin anh bỏ qua cho mình.
Ngón tay nhỏ bé của cô víu chặt bờ vai anh, móng tay lại cắm thật sâu vào trong da thịt. Cung Thụy Thần bị đau đớn trêи vai kϊƈɦ thích dẫn đến động tác càng kịch liệt.
“Hư hư…Ông xã… Em…Á… Chịu không nổi…A…” Cuối cùng thì Lăng Nhược Tịch cũng bị ép đến khóc nấc lên, Cung Thụy Thần nhìn cô khóc lóc đáng thương như vậy, anh cũng đã sắp đến giới hạn rồi. Thế là anh kìm chặt vòng eo thon nhỏ của cô, thêm một lần điên cuồng cắm rút, ngay trong sự cao trào của cô, anh đã đem toàn bộ tinh hoa nóng rực của mình, toàn bộ rót vào trong hoa huy*t.
Sau khi xuất ra, Cung Thụy Thần ôm lấy cô, thở dốc xoay người lại, cho cô nằm sấp trêи người mình. Lăng Nhược Tịch tủi thân khóc thút thít một hồi, người cũng đã lấy lại được chút sức lực, vẫn không quên ngẩng đầu lên hỏi anh: “Ông xã, vừa rồi biểu hiện của em thế nào?”
Cung Thụy Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn đẫm nước mắt tràn đầy sự chờ mong của vợ yêu, không nhịn được muốn ức hϊế͙p͙ cô, thế nên giả vờ nghiêm túc: “Không ra sao cả, thể lực thì quá kém, làm không quá một lúc lại la lớn không chịu nổi, thắt lưng thì cứng ngắc, có rất nhiều tư thế không thể làm được. Chỉ có chỗ này là không tệ, mềm mại lại đầy nước, sờ thật thoải mái.”
“Anh…” Thấy anh được lợi còn khoe mẽ, Lăng Nhược Tịch bị chọc phát cáu rồi. Chê cô cái này, chê cô cái nọ chứ gì, được thôi, bà đây không thèm hầu hạ nữa.
Lăng Nhược Tịch xoay người ngồi dậy, cầm cái gối đầu vung lên nhét vào ngực anh, thở phì phò nói: “Cái này mềm nè, sau này anh cứ ôm lấy nó mà ngủ, hứ, em không phải hầu hạ anh.” Nói rồi, Lăng Nhược Tịch lập tức đứng dậy, xuống giường đi tắm. Thật ra là cô muốn ném cái gối lên mặt anh, sau đó rống to lên rằng: Sau này anh yêu ai, tìm ai thì kệ anh, bà đây khỏi phải hầu hạ.
Nhưng đến cùng thì cô lại không nở đẩy anh rời khỏi mình, hơn nữa, cô sợ lỡ chọc giận anh rồi, sau đó người bị dạy dỗ lại là cô. Thế nên mới đổi lại thành những lời như trêи.
“Ấy…” Nhìn gối đầu trong ngực, Cung Thụy Thần hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có lẽ vừa rồi anh nói hơi quá, vợ đại nhân nhà anh dường như đã thật sự nổi giận rồi.
Tác giả :
Thủy Mạc Duyên Thiển