Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 19: Ấm ức
Đột nhiên có tiếng gõ cửa: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, ông chủ gọi hai người xuống ăn sáng.”
Lăng Nhược Tịch càng hoảng sợ hơn, cô vừa thẹn vừa giận lập tức chui vào lòng Cung Thụy Thần, không chịu ngẩng đầu lên. Cung Thụy Thần ở trêи người cô cũng cứng đờ ra, nhìn thấy cô như con đà điểu nhỏ bé, anh nhịn không được cong khóe môi, trong mắt hiện lên ý cười, sau đó hít sâu một hơi, nói vọng ra ngoài cửa: “Biết rồi, chúng tôi sẽ xuống ngay.”
Nhưng sau khi nói xong, anh không rời khỏi mà vẫn tiếp tục nằm trêи người Lăng Nhược Tịch như khi nãy, anh ngậm lấy vành tai hồng hồng vì xấu hổ của cô, ʍút̼ thành tiếng.
Lăng Nhược Tịch chịu đựng không dám nhúc nhích một hồi, cuối cùng nhịn không được nữa, ngẩng đầu lên, dùng bàn tay bé nhỏ của mình vỗ vỗ bả vai anh, nói: “Rời giường thôi anh.”
Cung Thụy Thần mè nheo đè cô thêm một lát, sau đó mới thở dài, bịn rịn rút vật nam tính đã mềm nhũn của mình trong huyệt nhỏ của cô ra ngoài, sau đó xoay người xuống giường, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Lăng Nhược Tịch cảm thấy trêи người nhẹ một chút, nhanh chóng cầm điện thoại lên xem: đã bảy giờ mười lăm rồi, trước đây cô chưa xuống ăn sáng, người làm cũng đúng bảy giờ sẽ gọi cô dậy, hôm nay sao lại muộn như thế, hay là?
Vừa nghĩ đến khả năng người làm có thể đã đứng ngoài phòng gõ cửa tận mười lăm phút, máu của Lăng Nhược Tịch lập tức vọt thẳng lên mặt, trời ạ, cô không muốn sống nữa, cũng không biết căn phòng này hiệu quả cách âm có tốt không nữa? Tiếng rêи rỉ của cô có bị người ngoài nghe thấy hay không? Hu hu… Vừa rồi cô hơi lớn tiếng một chút.
Lăng Nhược Tịch chịu đả kϊƈɦ quá lớn, mang suy nghĩ trong lòng nói thành lời, Cung Thụy Thần đang chuẩn bị đi tắm nghe được mấy lời cô lẩm bẩm, ý cười trong mắt càng nhiều, quay đầu lại nói với cô một câu: “Hiệu quả cách âm của phòng này không tệ lắm, em có rêи to thêm một chút nữa cũng không thành vấn đề.” Nói xong, trong lòng anh ngập tràn vui vẻ, đi tắm.
“A… Hả?” Tiêu hóa được những lời anh nói, Lăng Nhược Tịch lập tức ngổn ngang trong gió, thật sự là mắc cỡ muốn chết, cô vừa rồi đã nói cái gì chứ, hu hu hu… Cô không muốn sống nữa, Lăng Nhược Tịch chôn mặt vào chăn ủ ê không thôi, dùng sức đập giường.
Đợi đến khi cô đập đau cả tay rồi, mới nhớ ra đây không phải là lúc cô xấu hổ, ba mẹ chồng còn đang chờ ở dưới lầu, cô nhanh chóng ổn định tâm trạng, chuẩn bị đi tắm, nhưng cô buồn bực nhận ra rằng phòng tắm đã bị người nào đó cướp mất, cô chỉ đành phải đợi anh tắm xong mới có thể đi vào.
Cho nên Lăng Nhược Tịch là người cuối cùng đi xuống dưới nhà, đồng thời cũng phải đón nhận cái nhìn chằm chằm đầy bất mãn, và lời “dạy dỗ sâu xa” của mẹ Cung rồi.
Lăng Nhược Tịch làm ra dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn liên tục nhận sai, trong lòng thì hết sức bất mãn: Hu hu … Rõ ràng không phải lỗi của riêng mình cô, nhưng sao người chịu dạy dỗ lại là cô chứ? Đều là do tên tiểu nhân họ Cung kia sai trước, là anh ta sáng sớm không cho cô xuống nhà sớm, đè cô trêи giường hung hăng bắt nạt, lại còn cướp phòng tắm với cô nữa. Lăng Nhược Tịch nhân lúc mẹ Cung không để ý, lén trừng mắt nhìn tên đầu sỏ kia một cái, còn tên đầu sỏ kia cứ làm như không có gì xảy ra, còn dương dương tự đắc mà ăn bữa sáng của mình.
Trong lòng Lăng Nhược Tịch thật hận chết tên này mà, hại cô xuống trễ đã đành, cô bị mẹ anh răn dạy, anh cũng không biết giúp cô, còn một mình ăn uống say sưa.
Càng nghĩ càng ức, càng nghĩ càng không chịu được, núi lửa nhỏ Lăng Nhược Tịch bộc phát, nhân lúc mọi người không chú ý, tay cô chui dưới bàn nhéo anh một cái. Dường như cô đã chẳng còn sợ anh, ở chung với anh cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
“Úi….” Cung Thụy Thần bị cô nhéo bất ngờ như thế, phân tâm cắn luôn cái lưỡi của mình, cắn cũng không nhẹ, đau đớn làm cho anh nhíu mày kêu ra tiếng.
“Có chuyện gì đó?” Ba mẹ Cung nghe thấy đều ngẩng đầu lên nhìn anh, Lăng Nhược Tịch càng thêm hoảng sợ, nhanh chóng rụt tay về, làm bộ đang ăn như không có chuyện gì.
“Không có chuyện gì ạ.” Cung Thụy Thần xua tay, cầm sữa tươi lên uống một ngụm che giấu sự mất tự nhiên của mình. Nhưng sữa tươi vừa vào miệng lập tức đã làm anh hối hận, ui… Vết thương ở lưỡi bị sữa nóng làm cho đau rát hơn thêm, anh trừng mắt liếc cô gái đầu sỏ kia. Nhưng cô lại học theo điệu bộ khi nãy của anh, coi như việc chẳng liên quan chỉ tập trung ăn sáng là được, cũng không thèm nhìn anh cái nào.
Cung Thụy Thần bị dáng vẻ ranh mảnh này của cô chọc cho suýt phải bật cười, anh uống thêm vài ngụm sữa, đến khi ba mẹ Cung ăn xong rời khỏi bàn ăn, lúc này anh mới nghiêng người sang, nói nhỏ bên tai cô: “Trưa nay mang cơm cho anh nhé.” Nói xong còn hôn vào má cô một cái, sau đó cũng không đợi cô đồng ý hay không đã đứng dậy nhẹ bước rời khỏi phòng ăn.
Lăng Nhược Tịch bị hành động thân mật bất ngờ của anh làm cho đỏ mặt, chắc chắn là không có ai nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy thật ngọt ngào nhưng cô lại không cam lòng xé mẫu bánh mì trong tay, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh, lầm bầm nhỏ giọng mắng: “Anh bảo em mang cơm thì em sẽ mang sao, thật mất mặt, em đây không mang đó thì sao, xem anh có thể làm gì em, hứ…”
Lăng Nhược Tịch càng hoảng sợ hơn, cô vừa thẹn vừa giận lập tức chui vào lòng Cung Thụy Thần, không chịu ngẩng đầu lên. Cung Thụy Thần ở trêи người cô cũng cứng đờ ra, nhìn thấy cô như con đà điểu nhỏ bé, anh nhịn không được cong khóe môi, trong mắt hiện lên ý cười, sau đó hít sâu một hơi, nói vọng ra ngoài cửa: “Biết rồi, chúng tôi sẽ xuống ngay.”
Nhưng sau khi nói xong, anh không rời khỏi mà vẫn tiếp tục nằm trêи người Lăng Nhược Tịch như khi nãy, anh ngậm lấy vành tai hồng hồng vì xấu hổ của cô, ʍút̼ thành tiếng.
Lăng Nhược Tịch chịu đựng không dám nhúc nhích một hồi, cuối cùng nhịn không được nữa, ngẩng đầu lên, dùng bàn tay bé nhỏ của mình vỗ vỗ bả vai anh, nói: “Rời giường thôi anh.”
Cung Thụy Thần mè nheo đè cô thêm một lát, sau đó mới thở dài, bịn rịn rút vật nam tính đã mềm nhũn của mình trong huyệt nhỏ của cô ra ngoài, sau đó xoay người xuống giường, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Lăng Nhược Tịch cảm thấy trêи người nhẹ một chút, nhanh chóng cầm điện thoại lên xem: đã bảy giờ mười lăm rồi, trước đây cô chưa xuống ăn sáng, người làm cũng đúng bảy giờ sẽ gọi cô dậy, hôm nay sao lại muộn như thế, hay là?
Vừa nghĩ đến khả năng người làm có thể đã đứng ngoài phòng gõ cửa tận mười lăm phút, máu của Lăng Nhược Tịch lập tức vọt thẳng lên mặt, trời ạ, cô không muốn sống nữa, cũng không biết căn phòng này hiệu quả cách âm có tốt không nữa? Tiếng rêи rỉ của cô có bị người ngoài nghe thấy hay không? Hu hu… Vừa rồi cô hơi lớn tiếng một chút.
Lăng Nhược Tịch chịu đả kϊƈɦ quá lớn, mang suy nghĩ trong lòng nói thành lời, Cung Thụy Thần đang chuẩn bị đi tắm nghe được mấy lời cô lẩm bẩm, ý cười trong mắt càng nhiều, quay đầu lại nói với cô một câu: “Hiệu quả cách âm của phòng này không tệ lắm, em có rêи to thêm một chút nữa cũng không thành vấn đề.” Nói xong, trong lòng anh ngập tràn vui vẻ, đi tắm.
“A… Hả?” Tiêu hóa được những lời anh nói, Lăng Nhược Tịch lập tức ngổn ngang trong gió, thật sự là mắc cỡ muốn chết, cô vừa rồi đã nói cái gì chứ, hu hu hu… Cô không muốn sống nữa, Lăng Nhược Tịch chôn mặt vào chăn ủ ê không thôi, dùng sức đập giường.
Đợi đến khi cô đập đau cả tay rồi, mới nhớ ra đây không phải là lúc cô xấu hổ, ba mẹ chồng còn đang chờ ở dưới lầu, cô nhanh chóng ổn định tâm trạng, chuẩn bị đi tắm, nhưng cô buồn bực nhận ra rằng phòng tắm đã bị người nào đó cướp mất, cô chỉ đành phải đợi anh tắm xong mới có thể đi vào.
Cho nên Lăng Nhược Tịch là người cuối cùng đi xuống dưới nhà, đồng thời cũng phải đón nhận cái nhìn chằm chằm đầy bất mãn, và lời “dạy dỗ sâu xa” của mẹ Cung rồi.
Lăng Nhược Tịch làm ra dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn liên tục nhận sai, trong lòng thì hết sức bất mãn: Hu hu … Rõ ràng không phải lỗi của riêng mình cô, nhưng sao người chịu dạy dỗ lại là cô chứ? Đều là do tên tiểu nhân họ Cung kia sai trước, là anh ta sáng sớm không cho cô xuống nhà sớm, đè cô trêи giường hung hăng bắt nạt, lại còn cướp phòng tắm với cô nữa. Lăng Nhược Tịch nhân lúc mẹ Cung không để ý, lén trừng mắt nhìn tên đầu sỏ kia một cái, còn tên đầu sỏ kia cứ làm như không có gì xảy ra, còn dương dương tự đắc mà ăn bữa sáng của mình.
Trong lòng Lăng Nhược Tịch thật hận chết tên này mà, hại cô xuống trễ đã đành, cô bị mẹ anh răn dạy, anh cũng không biết giúp cô, còn một mình ăn uống say sưa.
Càng nghĩ càng ức, càng nghĩ càng không chịu được, núi lửa nhỏ Lăng Nhược Tịch bộc phát, nhân lúc mọi người không chú ý, tay cô chui dưới bàn nhéo anh một cái. Dường như cô đã chẳng còn sợ anh, ở chung với anh cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
“Úi….” Cung Thụy Thần bị cô nhéo bất ngờ như thế, phân tâm cắn luôn cái lưỡi của mình, cắn cũng không nhẹ, đau đớn làm cho anh nhíu mày kêu ra tiếng.
“Có chuyện gì đó?” Ba mẹ Cung nghe thấy đều ngẩng đầu lên nhìn anh, Lăng Nhược Tịch càng thêm hoảng sợ, nhanh chóng rụt tay về, làm bộ đang ăn như không có chuyện gì.
“Không có chuyện gì ạ.” Cung Thụy Thần xua tay, cầm sữa tươi lên uống một ngụm che giấu sự mất tự nhiên của mình. Nhưng sữa tươi vừa vào miệng lập tức đã làm anh hối hận, ui… Vết thương ở lưỡi bị sữa nóng làm cho đau rát hơn thêm, anh trừng mắt liếc cô gái đầu sỏ kia. Nhưng cô lại học theo điệu bộ khi nãy của anh, coi như việc chẳng liên quan chỉ tập trung ăn sáng là được, cũng không thèm nhìn anh cái nào.
Cung Thụy Thần bị dáng vẻ ranh mảnh này của cô chọc cho suýt phải bật cười, anh uống thêm vài ngụm sữa, đến khi ba mẹ Cung ăn xong rời khỏi bàn ăn, lúc này anh mới nghiêng người sang, nói nhỏ bên tai cô: “Trưa nay mang cơm cho anh nhé.” Nói xong còn hôn vào má cô một cái, sau đó cũng không đợi cô đồng ý hay không đã đứng dậy nhẹ bước rời khỏi phòng ăn.
Lăng Nhược Tịch bị hành động thân mật bất ngờ của anh làm cho đỏ mặt, chắc chắn là không có ai nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy thật ngọt ngào nhưng cô lại không cam lòng xé mẫu bánh mì trong tay, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh, lầm bầm nhỏ giọng mắng: “Anh bảo em mang cơm thì em sẽ mang sao, thật mất mặt, em đây không mang đó thì sao, xem anh có thể làm gì em, hứ…”
Tác giả :
Thủy Mạc Duyên Thiển