Ông Xã Thần Bí
Chương 97: Dạ tiệc (2)
Hai người khoác tay nhau đi vào trong, cũng không quá yên phận.
An Hạ thỉnh thoảng cố ý đi loạn, dẫm lên chân của Bùi Chí Thành, còn Bùi Chí Thành thì càng quá phận hơn, duỗi cánh tay dài ôm lấy eo của An Hạ, nghiêng đầu không biết nói câu gì mà bị An Hạ hung hăng đá vào chân của anh ta, hai người thiếu chút nữa đánh nhau.
Tô Ánh Nguyệt nhìn hai người họ mà cười ra tiếng.
Trần Minh Tân nghe thấy tiếng cười của cô, quay đầu nhìn cô: “Có gì vui mà cười?”
Tô Ánh Nguyệt kéo cánh tay của anh cho dù đã mang giày cao gót, cô nhìn anh, còn ngước đầu lên: “Anh không cảm thấy buồn cười à?”
Trần Minh Tân nhíu mày, kéo cô đi vào thang máy, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Anh không cảm thấy người khác đang liếc mắt đưa tình thì có gì buồn cười.
…
Thang máy đi lên đến tầng mười bảy thì dừng lại.
Một đoàn người đi ra khỏi thang máy, đi về phía phòng tiệc.
Bùi Chí Thành và An Hạ đi đầu tiên, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đi phía sau, Nam Sơn cũng không có đi lên.
Tiến vào phòng tiệc, Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn thấy Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương đang đứng trong đoàn người.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: “Người nhà họ Huỳnh tổ chức tiệc rượu này à?”
Trần Minh Tân không nói chuyện, trầm mặc đại biểu ngầm thừa nhận.
Khó trách anh nói chỉ cần đến ăn uống thì được rồi.
Nhưng người nhà họ Huỳnh tổ chức tiệc rượu, anh đến tham gia làm gì?
Bùi Chí Thành và An Hạ vừa tiến vào thì đi qua một bên, không đi cùng với bọn họ.
“Muốn ăn gì, tôi lấy cho cô?” Trần Minh Tân vừa nói, vừa mang thức ăn đến cho cô.
Anh cầm chiếc đĩa trong tay, quay đầu hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
“…” Anh nói đến ăn với uống, thực sự là ăn uống thật sao?
Trần Minh Tân nhìn vẻ mặt tràn đầy hoài nghi của cô, khóe miệng giương lên, gắp vài món ăn cô yêu thích mang đến ngồi bên cạnh cô.
Những người khác vừa đến đều là tìm người hàn huyên hỏi thăm, muốn níu kéo quan hệ, chỉ mong sao có thể bám chắc những người có quyền lực.
Mà hai người Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân ngồi một bên yên tĩnh ăn thức ăn, hiển nhiên có chút không ăn khớp với nơi này.
Sau khi Trần Minh Tân ngồi xuống mới phát hiện không cầm theo đồ uống, đứng dậy nói với cô: “Tôi đi lấy đồ uống, cô ngoan ngoan ngồi ở đây.”
Ngoan ngoãn ngồi…
Cô cũng không phải là trẻ nhỏ.
“Muốn đi thì mau đi đi.” Tô Ánh Nguyệt trợn mắt nhìn anh, không biết rằng nơi khóe miệng của mình còn dính một ít tương.
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm cô một giây, đột nhiên cúi thấp đầu hôn cô, đem vết tương dính ở bên mép của cô liếm vào trong miệng mình.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, quay đầu nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai chú ý đến bên này mới quay đầu trừng anh.
Trần Minh Tân cũng không giận, đưa tay vỗ mặt cô, quay đầu đi lấy đồ uống.
Bước chân Trần Minh Tân vừa mới rời khỏi thì Huỳnh Tiến Dương đột nhiên xuất hiện.
“Ánh Nguyệt.”
Anh ta gọi Tô Ánh Nguyệt một tiếng thì người cũng đã đi đến trước mặt cô.
Tô Ánh Nguyệt giật mình nhìn Huỳnh Tiến Dương đang đứng trước mặt cô, nghĩ đến chuyện lần trước, không khỏi chột dạ xoay đầu nhìn về phía của Trần Minh Tân vừa đi qua.
Cũng may, nơi Trần Minh Tân muốn đi cũng không nhìn thấy tình hình bên này của cô.
“Có chuyện gì à?” Tô Ánh Nguyệt xoay đầu nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương, trên mặt lộ ra ý cười, cô chỉ mong nhanh chóng đem Huỳnh Tiến Dương đuổi đi.
Sắc mặt Huỳnh Tiến Dương hơi lạnh lùng liếc nhìn về phía nơi Trần Minh Tân vừa đi qua: “Em vẫn ở chung với anh ta?”
Khẩu khí này nghe hình như có điểm hơi lạ.
“Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp đã được chứng nhận, vì sao lại không thể ở cùng nhau được chứ?” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi buồn cười, Huỳnh Tiến Dương vì sao lúc nào cũng mang dáng vẻ muốn quản mọi việc của cô vậy.
Trong tay của Huỳnh Tiến Dương vẫn đang cầm một ly Champagne, anh ta đặt ly rượu xuống, khẽ nhíu mày: “Ánh Nguyệt, không phải mọi người đều tin tưởng em giống như anh, em quá đơn thuần, sẽ bị lừa gạt, anh ta biết chuyện của em không?”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Huỳnh Tiến Dương thấy cô không nói chuyện, cho là bị mình nói trúng, đi qua ngồi xuống cạnh cô, thanh âm không lớn nói: “Anh ta không biết chuyện em phá thai trước chứ?”
“Có ý gì?” Lần này, ý cười trên mặt của Tô Ánh Nguyệt cũng không còn duy trì nữa, cô thật sự là hoài nghi mạch não của Huỳnh Tiến Dương dài như thế nào.
“Không cần nhạy cảm như vậy, anh biết lúc đó vì tuổi em còn nhỏ nên mới bị lừa, đó cũng không quan trọng, cho nên em hoàn toàn không cần chịu thiệt mà gả cho người đàn ông đó, anh ta không có gì tốt, không thể mang lại hạnh phúc cho em.”
Đối với Huỳnh Tiến Dương mà nói, người như Trần Minh Tân mà làm phó giám đốc ở một công ty nhỏ thì chính là không có triển vọng gì, hoàn toàn không đặt vào trong mắt.
Tô Ánh Nguyệt đại khái cũng biết là là bởi vì lần trước cô nói những lời đó với Huỳnh Tiến Dương dẫn đến anh ta hiểu lầm cô.
Nhưng cho dù bây giờ cô có giải thích thì Huỳnh Tiến Dương cũng sẽ không nghe, một người cố chấp như anh ta, cho là cái gì thì sẽ là cái đó.
Cũng không biết đây là việc tốt hay là xấu, về chuyện Tô Ánh Nguyệt năm đó bị hãm hại mà xảy thai, anh ta lựa chọn tin tưởng, nhưng ngược lại cũng không vì vậy mà xem thường cô.
Đối với anh ta mà nói, Tô Ánh Nguyệt chính là không hiểu chuyện, đã làm ra chuyện khác người như vậy mà cũng không lo lắng gì, cho dù danh tiếng có kém chút thì anh ta cũng sẽ không cưới cô.
Cho dù như vậy, cô vẫn muốn giải thích: “Tôi gả cho người đàn ông như thế nào đó là quyền của tôi, anh ấy giàu hay không, tôi sống như thế nào, đó cũng là chuyện của tôi, cũng không cần anh phải bận tâm.”
Huỳnh Tiến Dương nhíu mày: “Ánh Nguyệt! Em nói như vậy, tôi rất tức giận, em nên gả cho người tốt hơn, sống một cuộc sống tốt hơn.”
Tô Ánh Nguyệt: “Hiện giờ tôi cũng sống rất tốt rồi…”
Cô cảm thấy Huỳnh Tiến Dương chính là bị điên rồi!
Huỳnh Tiến Dương phản bác: “Em rời khỏi anh ta thì sẽ sống tốt hơn.”
“Mời anh Huỳnh nói tôi biết, vợ tôi vì sao sau khi rời khỏi tôi thì sẽ sống tốt hơn?”
Tô Ánh Nguyệt bỗng quay đầu, nhìn thấy Trần Minh Tân không biết lúc nào đã quay trở lại, sắc mặt u ám, hiển nhiên là đang tức giận.
Tô Ánh Nguyệt chột dạ rụt cổ lại, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu rồi.
Huỳnh Tiến Dương dường như cũng không ngờ đến là Trần Minh Tân sẽ đột nhiên xuất hiện, trên mặt thoáng qua một tia không được tự nhiên.
Nhưng vì sự kiêu ngạo của đại thiếu gia nhà họ Huỳnh làm anh ta không thể lùi bước, anh ta đứng dậy: “Thứ cho tôi nói thẳng, anh Trần và Ánh Nguyệt thật sự không xứng, Ánh Nguyệt đáng ra nên gả cho người đàn ông tốt hơn.”
Sắc mặt Trần Minh Tân lạnh đi vài phần, một người ngoài cũng dám chạy đến trước mặt anh nói những lời này.
“Vậy anh Huỳnh cho rằng, người đàn ông như thế nào mới xứng với vợ tôi?” Trần Minh Tân vừa nói, vừa ngồi xuống, thân thể khẽ nghiêng về phía sau.
Anh ngồi, còn Huỳnh Tiến Dương thì đứng, Huỳnh Tiến Dương có cảm giác kì dị giống như mình thấp hơn Trần Minh Tân một bậc.
Nhận thức này làm sắc mặt Huỳnh Tiến Dương lạnh đi, anh ta hừ lạnh nói: “Ít nhất không giống như anh.”
Tô Ánh Nguyệt nghe một câu “không xứng” của Huỳnh Tiến Dương, vẻ mặt đã mất hết kiên nhẫn.
“Anh mau đi đi, Tô Yến Nhi đang tìm anh, chuyện của tôi không cần anh lo, tôi và anh ấy ở cùng nhau có hạnh phúc hay không, đó là chuyện của tôi, anh năm đó lựa chọn việc không tin tưởng tôi, hiện tại cũng không cần anh giả vờ giả vịt như vậy, tôi cũng không ngạc nhiên gì.”
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Huỳnh Tiến Dương, trong con ngươi không có chút nhiệt độ nào.
An Hạ thỉnh thoảng cố ý đi loạn, dẫm lên chân của Bùi Chí Thành, còn Bùi Chí Thành thì càng quá phận hơn, duỗi cánh tay dài ôm lấy eo của An Hạ, nghiêng đầu không biết nói câu gì mà bị An Hạ hung hăng đá vào chân của anh ta, hai người thiếu chút nữa đánh nhau.
Tô Ánh Nguyệt nhìn hai người họ mà cười ra tiếng.
Trần Minh Tân nghe thấy tiếng cười của cô, quay đầu nhìn cô: “Có gì vui mà cười?”
Tô Ánh Nguyệt kéo cánh tay của anh cho dù đã mang giày cao gót, cô nhìn anh, còn ngước đầu lên: “Anh không cảm thấy buồn cười à?”
Trần Minh Tân nhíu mày, kéo cô đi vào thang máy, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Anh không cảm thấy người khác đang liếc mắt đưa tình thì có gì buồn cười.
…
Thang máy đi lên đến tầng mười bảy thì dừng lại.
Một đoàn người đi ra khỏi thang máy, đi về phía phòng tiệc.
Bùi Chí Thành và An Hạ đi đầu tiên, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đi phía sau, Nam Sơn cũng không có đi lên.
Tiến vào phòng tiệc, Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn thấy Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương đang đứng trong đoàn người.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: “Người nhà họ Huỳnh tổ chức tiệc rượu này à?”
Trần Minh Tân không nói chuyện, trầm mặc đại biểu ngầm thừa nhận.
Khó trách anh nói chỉ cần đến ăn uống thì được rồi.
Nhưng người nhà họ Huỳnh tổ chức tiệc rượu, anh đến tham gia làm gì?
Bùi Chí Thành và An Hạ vừa tiến vào thì đi qua một bên, không đi cùng với bọn họ.
“Muốn ăn gì, tôi lấy cho cô?” Trần Minh Tân vừa nói, vừa mang thức ăn đến cho cô.
Anh cầm chiếc đĩa trong tay, quay đầu hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
“…” Anh nói đến ăn với uống, thực sự là ăn uống thật sao?
Trần Minh Tân nhìn vẻ mặt tràn đầy hoài nghi của cô, khóe miệng giương lên, gắp vài món ăn cô yêu thích mang đến ngồi bên cạnh cô.
Những người khác vừa đến đều là tìm người hàn huyên hỏi thăm, muốn níu kéo quan hệ, chỉ mong sao có thể bám chắc những người có quyền lực.
Mà hai người Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân ngồi một bên yên tĩnh ăn thức ăn, hiển nhiên có chút không ăn khớp với nơi này.
Sau khi Trần Minh Tân ngồi xuống mới phát hiện không cầm theo đồ uống, đứng dậy nói với cô: “Tôi đi lấy đồ uống, cô ngoan ngoan ngồi ở đây.”
Ngoan ngoãn ngồi…
Cô cũng không phải là trẻ nhỏ.
“Muốn đi thì mau đi đi.” Tô Ánh Nguyệt trợn mắt nhìn anh, không biết rằng nơi khóe miệng của mình còn dính một ít tương.
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm cô một giây, đột nhiên cúi thấp đầu hôn cô, đem vết tương dính ở bên mép của cô liếm vào trong miệng mình.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, quay đầu nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai chú ý đến bên này mới quay đầu trừng anh.
Trần Minh Tân cũng không giận, đưa tay vỗ mặt cô, quay đầu đi lấy đồ uống.
Bước chân Trần Minh Tân vừa mới rời khỏi thì Huỳnh Tiến Dương đột nhiên xuất hiện.
“Ánh Nguyệt.”
Anh ta gọi Tô Ánh Nguyệt một tiếng thì người cũng đã đi đến trước mặt cô.
Tô Ánh Nguyệt giật mình nhìn Huỳnh Tiến Dương đang đứng trước mặt cô, nghĩ đến chuyện lần trước, không khỏi chột dạ xoay đầu nhìn về phía của Trần Minh Tân vừa đi qua.
Cũng may, nơi Trần Minh Tân muốn đi cũng không nhìn thấy tình hình bên này của cô.
“Có chuyện gì à?” Tô Ánh Nguyệt xoay đầu nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương, trên mặt lộ ra ý cười, cô chỉ mong nhanh chóng đem Huỳnh Tiến Dương đuổi đi.
Sắc mặt Huỳnh Tiến Dương hơi lạnh lùng liếc nhìn về phía nơi Trần Minh Tân vừa đi qua: “Em vẫn ở chung với anh ta?”
Khẩu khí này nghe hình như có điểm hơi lạ.
“Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp đã được chứng nhận, vì sao lại không thể ở cùng nhau được chứ?” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi buồn cười, Huỳnh Tiến Dương vì sao lúc nào cũng mang dáng vẻ muốn quản mọi việc của cô vậy.
Trong tay của Huỳnh Tiến Dương vẫn đang cầm một ly Champagne, anh ta đặt ly rượu xuống, khẽ nhíu mày: “Ánh Nguyệt, không phải mọi người đều tin tưởng em giống như anh, em quá đơn thuần, sẽ bị lừa gạt, anh ta biết chuyện của em không?”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Huỳnh Tiến Dương thấy cô không nói chuyện, cho là bị mình nói trúng, đi qua ngồi xuống cạnh cô, thanh âm không lớn nói: “Anh ta không biết chuyện em phá thai trước chứ?”
“Có ý gì?” Lần này, ý cười trên mặt của Tô Ánh Nguyệt cũng không còn duy trì nữa, cô thật sự là hoài nghi mạch não của Huỳnh Tiến Dương dài như thế nào.
“Không cần nhạy cảm như vậy, anh biết lúc đó vì tuổi em còn nhỏ nên mới bị lừa, đó cũng không quan trọng, cho nên em hoàn toàn không cần chịu thiệt mà gả cho người đàn ông đó, anh ta không có gì tốt, không thể mang lại hạnh phúc cho em.”
Đối với Huỳnh Tiến Dương mà nói, người như Trần Minh Tân mà làm phó giám đốc ở một công ty nhỏ thì chính là không có triển vọng gì, hoàn toàn không đặt vào trong mắt.
Tô Ánh Nguyệt đại khái cũng biết là là bởi vì lần trước cô nói những lời đó với Huỳnh Tiến Dương dẫn đến anh ta hiểu lầm cô.
Nhưng cho dù bây giờ cô có giải thích thì Huỳnh Tiến Dương cũng sẽ không nghe, một người cố chấp như anh ta, cho là cái gì thì sẽ là cái đó.
Cũng không biết đây là việc tốt hay là xấu, về chuyện Tô Ánh Nguyệt năm đó bị hãm hại mà xảy thai, anh ta lựa chọn tin tưởng, nhưng ngược lại cũng không vì vậy mà xem thường cô.
Đối với anh ta mà nói, Tô Ánh Nguyệt chính là không hiểu chuyện, đã làm ra chuyện khác người như vậy mà cũng không lo lắng gì, cho dù danh tiếng có kém chút thì anh ta cũng sẽ không cưới cô.
Cho dù như vậy, cô vẫn muốn giải thích: “Tôi gả cho người đàn ông như thế nào đó là quyền của tôi, anh ấy giàu hay không, tôi sống như thế nào, đó cũng là chuyện của tôi, cũng không cần anh phải bận tâm.”
Huỳnh Tiến Dương nhíu mày: “Ánh Nguyệt! Em nói như vậy, tôi rất tức giận, em nên gả cho người tốt hơn, sống một cuộc sống tốt hơn.”
Tô Ánh Nguyệt: “Hiện giờ tôi cũng sống rất tốt rồi…”
Cô cảm thấy Huỳnh Tiến Dương chính là bị điên rồi!
Huỳnh Tiến Dương phản bác: “Em rời khỏi anh ta thì sẽ sống tốt hơn.”
“Mời anh Huỳnh nói tôi biết, vợ tôi vì sao sau khi rời khỏi tôi thì sẽ sống tốt hơn?”
Tô Ánh Nguyệt bỗng quay đầu, nhìn thấy Trần Minh Tân không biết lúc nào đã quay trở lại, sắc mặt u ám, hiển nhiên là đang tức giận.
Tô Ánh Nguyệt chột dạ rụt cổ lại, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu rồi.
Huỳnh Tiến Dương dường như cũng không ngờ đến là Trần Minh Tân sẽ đột nhiên xuất hiện, trên mặt thoáng qua một tia không được tự nhiên.
Nhưng vì sự kiêu ngạo của đại thiếu gia nhà họ Huỳnh làm anh ta không thể lùi bước, anh ta đứng dậy: “Thứ cho tôi nói thẳng, anh Trần và Ánh Nguyệt thật sự không xứng, Ánh Nguyệt đáng ra nên gả cho người đàn ông tốt hơn.”
Sắc mặt Trần Minh Tân lạnh đi vài phần, một người ngoài cũng dám chạy đến trước mặt anh nói những lời này.
“Vậy anh Huỳnh cho rằng, người đàn ông như thế nào mới xứng với vợ tôi?” Trần Minh Tân vừa nói, vừa ngồi xuống, thân thể khẽ nghiêng về phía sau.
Anh ngồi, còn Huỳnh Tiến Dương thì đứng, Huỳnh Tiến Dương có cảm giác kì dị giống như mình thấp hơn Trần Minh Tân một bậc.
Nhận thức này làm sắc mặt Huỳnh Tiến Dương lạnh đi, anh ta hừ lạnh nói: “Ít nhất không giống như anh.”
Tô Ánh Nguyệt nghe một câu “không xứng” của Huỳnh Tiến Dương, vẻ mặt đã mất hết kiên nhẫn.
“Anh mau đi đi, Tô Yến Nhi đang tìm anh, chuyện của tôi không cần anh lo, tôi và anh ấy ở cùng nhau có hạnh phúc hay không, đó là chuyện của tôi, anh năm đó lựa chọn việc không tin tưởng tôi, hiện tại cũng không cần anh giả vờ giả vịt như vậy, tôi cũng không ngạc nhiên gì.”
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Huỳnh Tiến Dương, trong con ngươi không có chút nhiệt độ nào.
Tác giả :
Tiểu Chủ