Ông Xã Thần Bí
Chương 85: Giấy thỏa thuận ly hôn
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Trần Minh Tân không có ý định muốn qua giúp đỡ, cô đành phải đáp một tiếng: “Lập tức qua liền.”
Sau đó phải dốc sức mới đem được vali bỏ vào cốp sau.
Đợi cô trở lại xe ngồi thì đầu đã đầy mồ hôi rồi.
Cô vừa mới ngồi xuống, vẫn chưa thắt dây an toàn thì Trần Minh Tân đã khỏi động xe, chạy với tốc độ cực nhanh.
Thân thể của Tô Ánh Nguyệt theo quán tính nghiêng về trước, đụng trúng kính chắn gió, cái trán trắng nõn của cô thoáng cái đã đỏ một mảng.
Trần Minh Tân cũng không liếc mắt nhìn cô nhưng ngược lại chạy xe chậm hơn chút.
Tô Ánh Nguyệt thắt dây an toàn mới vuốt vuốt cái trán có chút đau của mình, Trần Minh Tân tuy không nói chuyện nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang rất tức giận.
Tức giận gì chứ?
Tức giận những lời của Lý Tĩnh Kỳ nói trước đó sao?
Nhưng lần đó, cô rõ ràng là đi ra từ trong biệt thự của anh mà.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mấp máy môi, cô không việc gì phải đi suy đoán tâm tư của anh cả!
Trên đường hai người không nói một lời trở lại vịnh Vân Thượng.
Xe dừng lại, Trần Minh Tân xuống xe thì đi vào biệt thự, lúc xuống xe anh đem cửa xe đóng mạnh một cái, làm Tô Ánh Nguyệt ngẩn người.
Anh đang giận dữ cái gì chứ?
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh bước nhanh vào biệt thự, càng nghĩ càng cảm thấy anh thật sự đang tức giận, nhưng cô ngược lại không biết bản thân đã làm gì mà chọc giận anh.
Đợi cô xách vali ra, chậm rãi kéo đi vào bên trong thì nghe thấy giọng nói không cảm xúc của Trần Minh Tân truyền đến: “Thịt Bò hết nước rồi.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì gia tăng bước chân đi vào nhà, trước tiên đi qua múc nước cho Thịt Bò, mới chậm rãi xách vali gian nan đi lên lầu.
Tuy nhìn thì đồ không nhiều lắm, đều là những vật dụng thường ngày, nhưng sau khi bỏ chung tất cả cùng một chỗ thì mới đặc biệt nặng.
Cô đi được nửa đường thì nhìn thấy Trần Minh Tân đứng ở lối đi lầu hai nhìn chằm chằm cô.
Người đàn ông này! Thấy cô xách mệt như vậy cũng không đến giúp cô một chút, làm uổng công cô trước đây còn cảm thấy anh chu đáo tỉ mỉ.
Tô Ánh Nguyệt thở ra một hơi, cảm thấy trong lòng ứ đọng thành một đống rồi.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, lắc lắc tay, phát hiện trên tay đã bị siết chặt đỏ ửng rồi.
“Gâu gâu…”
Sau lưng truyền đến tiếng sủa của chú chó con, Tô Ánh Nguyệt quay đầu thì nhìn thấy Thịt Bò không biết gì cũng leo lên, ở sau lưng cô muốn leo lên một bậc thang, nhưng lại bị tuột về phía sau hai bậc thang.
Cho dù như vậy nó vẫn không từ bỏ mà tiếp tục leo lên, thân thể tròn tròn nhìn thì thấy rất buồn cười.
Kết quả cô vẫn chưa cười xong thì cười không nỗi nửa, bởi vì Trần Minh Tân đột nhiên đi xuống, ôm Thịt Bò đi lên lầu.
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra nhìn Trần Minh Tân.
Anh thà ôm một con chó cũng không muốn xách vali giúp cô.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đây chính là báo ứng hiện tại của cô.
Ngày đó anh hỏi cô muốn cô cho một đáp án, cô để anh nuôi chó, hiện tại anh đối xử với con chó còn tốt hơn cô…
Tô Ánh Nguyệt cắn răng leo lên hai bậc thang, khuôn mặt trắng nõn bởi vì sử dụng lực quá lớn mà kìm nén hơi ửng đỏ.
Trần Minh Tân ngồi trước cửa cầu thang trêu đùa Thịt Bò, một người một chó chơi rất vui vẻ.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên rất ghen tỵvới Thịt Bò.
Cô hơi tức giận đá vali, kêu Trần Minh Tân: “Trần Minh Tân.”
Trần Minh Tân không quay đầu lại: “Chuyện gì?”
“Anh…” Lời nói đến bên miệng cô cảm thấy nói không ra lời.
“Không nói thì tôi đi về phòng.” Trần Minh Tân đẩy Thịt Bò xuống bậc thang, để nó tự đi xuống, phủi phủi tay đứng dậy, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chằm Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt chớp mắt, quay đầu qua một bên nói: “Anh xách vali giúp tôi.”
“Nói gì tôi không nghe thấy.” Trần Minh Tân nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, thân thể vẫn chưa cử động, đứng ở đó nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại.
Thần sắc trên mặt anh rất bình tĩnh nhưng đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm khác thường lại nhìn chằm chằm cô, tự dưng làm cho cô sinh ra một loại ảo giác, giống như cô nói cái gì, anh cũng đều sẽ đáp ứng.
“Anh giúp tôi xách vali được không…” Tô Ánh Nguyệt nhẹ giọng, nhưng tỏ ra yếu kém không quá thích hợp với cô, luôn làm cô cảm thấy không được tự nhiên, cô quay đầu qua một bên, tiếp tục nói: “Vali hơi nặng.”
Ánh mắt của Trần Minh Tân lướt qua ngón tay nắm chặt lại của cô, nhìn thấy bộ dạng không được tự nhiên của cô, anh không tiếng động cười lên, nhưng rất nhanh lại thu ý cười lại.
Sau đó, anh nhấc chân tiến lên mấy bước, không cần tốn sức thì đã xách vali của cô lên.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô vừa mới thực sự lo lắng Trần Minh Tân sẽ không quan tâm đến cô.
…
Trần Minh Tân xách vali của cô để ở phòng cô, nhìn xung quanh một vòng nói: “Tôi về phòng trước, cô sắp xếp xong đồ thì qua tìm tôi.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt sắp xếp đơn giản lại đồ đạc thì đến phòng làm việc tìm anh.
Phòng làm việc giống với phòng ngủ của anh, đều là màu sắc u ám.
Tô Ánh Nguyệt đi vào thì cảm giác được một cỗ áp lực nặng nề.
Trần Minh Tân ngồi phía sau bàn làm việc, lật văn kiện trong tay, nhìn rất tỉ mỉ.
Tô Ánh Nguyệt đến gần cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy một chuỗi con số bên trên, không biết là cái gì.
Trần Minh Tân cất giọng: “Tự ngồi đi.”
Tô Ánh Nguyệt kéo ghế qua một bên ngồi đối diện anh, trong cả quá trình, anh cũng không ngước mắt lên nhìn cô.
Đang lúc chuẩn bị mở lời thì Trần Minh Tân đưa văn kiện trong tay anh tới trước mặt cô, sắc mặt bình tĩnh nói: “Nhìn chút đi, không có vấn đề gì thì kí tên đi.”
“Kí tên” hai từ làm cho trong lòng Tô Ánh Nguyệt hồi hộp một trận.
Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ liếc nhìn anh, lúc cúi đầu nhìn thấy năm chữ lớn “giấy thỏa thuận ly hôn”, trong đầu cô nháy mắt cảm thấy mơ hồ.
Trần Minh Tân cuối cùng cũng đồng ý ly hôn với cô, nhưng trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
“Cô tỉ mỉ xem lại lần nữa đi, nếu như không có ý kiến gì thì kí tên đi.” Trần Minh Tân thật giống như không nhìn ra sự hoảng loạn của cô, đem bút để trước mặt cô.
Khớp xương ngón tay tinh xảo của anh đập vào mắt cô, Tô Ánh Nguyệt giật mình hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Có ý kiến, những thứ này đều phải sửa.”
Thật ra nội dung trên đó cô vẫn chưa nhìn rõ, chỉ là lúc biết bản thân phải thực sự ly hôn với anh, trong lòng cô rất hoảng loạn.
Không muốn kí tên.
Ý niệm này tràn ngập trong đầu của cô, ở trong lòng cô mà điên cuồng phát sinh.
Không muốn ly hôn, cũng không muốn kí tên.
Cô đem giấy thỏa thuận đẩy ra trước mặt: “Anh đổi lại lần nữa đi, tôi đều không hài lòng.”
“Được.” Trần Minh Tân gật đầu, sau đó giải thích rõ: “Thỏa thuận có thể bàn bạc, không vội, chỉ là đưa bản in trước cho cô xem, không muốn để cô hiểu lầm rằng hôm qua tôi giúp cô là có mục đích khác, quan hệ của hai người, vẫn nên phân rõ ràng thì càng tốt, cô nói phải không?”
“Phải… phải!” Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, nở cụ cười cứng nhắc.
Ánh mắt Trần Minh Tân lóe lên, cất giấy thỏa thuận, giọng nói xa cách: “Tôi còn có việc phải xử lí, cô Tô xin cứ tự nhiên.”
Sau đó phải dốc sức mới đem được vali bỏ vào cốp sau.
Đợi cô trở lại xe ngồi thì đầu đã đầy mồ hôi rồi.
Cô vừa mới ngồi xuống, vẫn chưa thắt dây an toàn thì Trần Minh Tân đã khỏi động xe, chạy với tốc độ cực nhanh.
Thân thể của Tô Ánh Nguyệt theo quán tính nghiêng về trước, đụng trúng kính chắn gió, cái trán trắng nõn của cô thoáng cái đã đỏ một mảng.
Trần Minh Tân cũng không liếc mắt nhìn cô nhưng ngược lại chạy xe chậm hơn chút.
Tô Ánh Nguyệt thắt dây an toàn mới vuốt vuốt cái trán có chút đau của mình, Trần Minh Tân tuy không nói chuyện nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang rất tức giận.
Tức giận gì chứ?
Tức giận những lời của Lý Tĩnh Kỳ nói trước đó sao?
Nhưng lần đó, cô rõ ràng là đi ra từ trong biệt thự của anh mà.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mấp máy môi, cô không việc gì phải đi suy đoán tâm tư của anh cả!
Trên đường hai người không nói một lời trở lại vịnh Vân Thượng.
Xe dừng lại, Trần Minh Tân xuống xe thì đi vào biệt thự, lúc xuống xe anh đem cửa xe đóng mạnh một cái, làm Tô Ánh Nguyệt ngẩn người.
Anh đang giận dữ cái gì chứ?
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh bước nhanh vào biệt thự, càng nghĩ càng cảm thấy anh thật sự đang tức giận, nhưng cô ngược lại không biết bản thân đã làm gì mà chọc giận anh.
Đợi cô xách vali ra, chậm rãi kéo đi vào bên trong thì nghe thấy giọng nói không cảm xúc của Trần Minh Tân truyền đến: “Thịt Bò hết nước rồi.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì gia tăng bước chân đi vào nhà, trước tiên đi qua múc nước cho Thịt Bò, mới chậm rãi xách vali gian nan đi lên lầu.
Tuy nhìn thì đồ không nhiều lắm, đều là những vật dụng thường ngày, nhưng sau khi bỏ chung tất cả cùng một chỗ thì mới đặc biệt nặng.
Cô đi được nửa đường thì nhìn thấy Trần Minh Tân đứng ở lối đi lầu hai nhìn chằm chằm cô.
Người đàn ông này! Thấy cô xách mệt như vậy cũng không đến giúp cô một chút, làm uổng công cô trước đây còn cảm thấy anh chu đáo tỉ mỉ.
Tô Ánh Nguyệt thở ra một hơi, cảm thấy trong lòng ứ đọng thành một đống rồi.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, lắc lắc tay, phát hiện trên tay đã bị siết chặt đỏ ửng rồi.
“Gâu gâu…”
Sau lưng truyền đến tiếng sủa của chú chó con, Tô Ánh Nguyệt quay đầu thì nhìn thấy Thịt Bò không biết gì cũng leo lên, ở sau lưng cô muốn leo lên một bậc thang, nhưng lại bị tuột về phía sau hai bậc thang.
Cho dù như vậy nó vẫn không từ bỏ mà tiếp tục leo lên, thân thể tròn tròn nhìn thì thấy rất buồn cười.
Kết quả cô vẫn chưa cười xong thì cười không nỗi nửa, bởi vì Trần Minh Tân đột nhiên đi xuống, ôm Thịt Bò đi lên lầu.
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra nhìn Trần Minh Tân.
Anh thà ôm một con chó cũng không muốn xách vali giúp cô.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đây chính là báo ứng hiện tại của cô.
Ngày đó anh hỏi cô muốn cô cho một đáp án, cô để anh nuôi chó, hiện tại anh đối xử với con chó còn tốt hơn cô…
Tô Ánh Nguyệt cắn răng leo lên hai bậc thang, khuôn mặt trắng nõn bởi vì sử dụng lực quá lớn mà kìm nén hơi ửng đỏ.
Trần Minh Tân ngồi trước cửa cầu thang trêu đùa Thịt Bò, một người một chó chơi rất vui vẻ.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên rất ghen tỵvới Thịt Bò.
Cô hơi tức giận đá vali, kêu Trần Minh Tân: “Trần Minh Tân.”
Trần Minh Tân không quay đầu lại: “Chuyện gì?”
“Anh…” Lời nói đến bên miệng cô cảm thấy nói không ra lời.
“Không nói thì tôi đi về phòng.” Trần Minh Tân đẩy Thịt Bò xuống bậc thang, để nó tự đi xuống, phủi phủi tay đứng dậy, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chằm Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt chớp mắt, quay đầu qua một bên nói: “Anh xách vali giúp tôi.”
“Nói gì tôi không nghe thấy.” Trần Minh Tân nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, thân thể vẫn chưa cử động, đứng ở đó nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại.
Thần sắc trên mặt anh rất bình tĩnh nhưng đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm khác thường lại nhìn chằm chằm cô, tự dưng làm cho cô sinh ra một loại ảo giác, giống như cô nói cái gì, anh cũng đều sẽ đáp ứng.
“Anh giúp tôi xách vali được không…” Tô Ánh Nguyệt nhẹ giọng, nhưng tỏ ra yếu kém không quá thích hợp với cô, luôn làm cô cảm thấy không được tự nhiên, cô quay đầu qua một bên, tiếp tục nói: “Vali hơi nặng.”
Ánh mắt của Trần Minh Tân lướt qua ngón tay nắm chặt lại của cô, nhìn thấy bộ dạng không được tự nhiên của cô, anh không tiếng động cười lên, nhưng rất nhanh lại thu ý cười lại.
Sau đó, anh nhấc chân tiến lên mấy bước, không cần tốn sức thì đã xách vali của cô lên.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô vừa mới thực sự lo lắng Trần Minh Tân sẽ không quan tâm đến cô.
…
Trần Minh Tân xách vali của cô để ở phòng cô, nhìn xung quanh một vòng nói: “Tôi về phòng trước, cô sắp xếp xong đồ thì qua tìm tôi.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt sắp xếp đơn giản lại đồ đạc thì đến phòng làm việc tìm anh.
Phòng làm việc giống với phòng ngủ của anh, đều là màu sắc u ám.
Tô Ánh Nguyệt đi vào thì cảm giác được một cỗ áp lực nặng nề.
Trần Minh Tân ngồi phía sau bàn làm việc, lật văn kiện trong tay, nhìn rất tỉ mỉ.
Tô Ánh Nguyệt đến gần cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy một chuỗi con số bên trên, không biết là cái gì.
Trần Minh Tân cất giọng: “Tự ngồi đi.”
Tô Ánh Nguyệt kéo ghế qua một bên ngồi đối diện anh, trong cả quá trình, anh cũng không ngước mắt lên nhìn cô.
Đang lúc chuẩn bị mở lời thì Trần Minh Tân đưa văn kiện trong tay anh tới trước mặt cô, sắc mặt bình tĩnh nói: “Nhìn chút đi, không có vấn đề gì thì kí tên đi.”
“Kí tên” hai từ làm cho trong lòng Tô Ánh Nguyệt hồi hộp một trận.
Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ liếc nhìn anh, lúc cúi đầu nhìn thấy năm chữ lớn “giấy thỏa thuận ly hôn”, trong đầu cô nháy mắt cảm thấy mơ hồ.
Trần Minh Tân cuối cùng cũng đồng ý ly hôn với cô, nhưng trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
“Cô tỉ mỉ xem lại lần nữa đi, nếu như không có ý kiến gì thì kí tên đi.” Trần Minh Tân thật giống như không nhìn ra sự hoảng loạn của cô, đem bút để trước mặt cô.
Khớp xương ngón tay tinh xảo của anh đập vào mắt cô, Tô Ánh Nguyệt giật mình hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Có ý kiến, những thứ này đều phải sửa.”
Thật ra nội dung trên đó cô vẫn chưa nhìn rõ, chỉ là lúc biết bản thân phải thực sự ly hôn với anh, trong lòng cô rất hoảng loạn.
Không muốn kí tên.
Ý niệm này tràn ngập trong đầu của cô, ở trong lòng cô mà điên cuồng phát sinh.
Không muốn ly hôn, cũng không muốn kí tên.
Cô đem giấy thỏa thuận đẩy ra trước mặt: “Anh đổi lại lần nữa đi, tôi đều không hài lòng.”
“Được.” Trần Minh Tân gật đầu, sau đó giải thích rõ: “Thỏa thuận có thể bàn bạc, không vội, chỉ là đưa bản in trước cho cô xem, không muốn để cô hiểu lầm rằng hôm qua tôi giúp cô là có mục đích khác, quan hệ của hai người, vẫn nên phân rõ ràng thì càng tốt, cô nói phải không?”
“Phải… phải!” Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, nở cụ cười cứng nhắc.
Ánh mắt Trần Minh Tân lóe lên, cất giấy thỏa thuận, giọng nói xa cách: “Tôi còn có việc phải xử lí, cô Tô xin cứ tự nhiên.”
Tác giả :
Tiểu Chủ