Ông Xã Thần Bí
Chương 304: Cách xa anh ta một chút
Vốn cô định nói chuyện tối qua với anh.
Nhưng lời đến bên miệng lại bị cô khắc chế.
Chuyện xảy ra tối qua chỉ là chuyện của một mình cô, cô và Trần Minh Tân chỉ là đối tác trên công việc…
Cô luôn cảnh cáo bản thân nhưng lại luôn suýt thì tiến tới.
“Kỳ lạ chỗ nào?” Trần Minh Tân dường như có hứng thú, anh hỏi cô rồi đi vào phòng học.
Vì là hang động đá núi nên ở đây rất ẩm thấp, ánh sáng cũng rất yếu, bàn ghế cơ bản đều là học sinh mang từ nhà đến.
Điều kiện thật sự rất kém.
“Ánh mắt.” Tô Ánh Nguyệt nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy người như thầy giáo Lý, tinh thần anh ta đáng quý nhưng ánh mắt anh ta khiến tôi cảm thấy không thoải mái lắm…”
Rốt cuộc không thoải mái thế nào, cô cũng có chút không nói rõ.
Cô tin rằng tướng do tâm sinh.
Một người có thể kiềm chế rời khỏi thế giới phồn hoa bên ngoài, trở về vùng núi nghèo khó lạc hậu dạy học, người như vậy nhất định phải lòng dạ phóng thoáng, tướng mạo độ lượng mới đúng.
Nhưng có đôi khi ánh mắt Lý Yến Nam thật sự kỳ lạ…
Trần Minh Tân vừa đi vừa nói: “Rất nhiều lúc tin vào trực giác của mình, không sai.”
Anh đi tới đứng trước một chiếc bàn, nhìn thấy một tầng bụi bẩn thật dày trên đó thì dừng lại, không đi vào nữa, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang suy nghĩ lời anh nói vừa nãy.
Thấy Trần Minh Tân quay người lại thì cô hỏi: “Ý anh là, anh cũng cảm thấy vậy?”
“Lời tôi vừa nói em quên rồi à?” Trần Minh Tân hỏi ngược lại.
Lời anh vừa nói…
Tin vào trực giác của mình?
Tô Ánh Nguyệt vội hỏi: “Anh cũng cảm thấy như vậy? Vậy anh cảm thấy thầy giáo Lý có vấn đề gì?”
Trần Minh Tân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vừa nãy không phải em còn nói anh ta đáng quý sao?”
Mặc dù kiểu người này anh cũng rất tán thưởng, nhưng cô khen người đàn ông khác trước mặt anh…
“Việc làm của anh ta vốn chính là đáng quý nhưng có đôi lúc ánh mắt anh ta có vẻ thật sự hơi kỳ lạ, cho nên tôi rất mâu thuẫn.”
Nếu là cô của trước đây có lẽ sẽ không nghĩ gì, nhưng sau chuyện hai năm trước, cô dần trở nên chú ý, cẩn thận.
Chuyện gì cũng không dám lơ là, chủ quan.
Thấy vẻ mặt rối rắm của Tô Ánh Nguyệt, cuối cùng Trần Minh Tân nghiêm mặt nói: “Giao cho tôi, em không có việc gì thì tránh xa anh ta một chút, đừng đi ra ngoài một mình là được.”
Mà chuyện Lý Yến Nam lặng lẽ đi theo cô, anh không định nói cho Tô Ánh Nguyệt.
Sợ sẽ doạ cô sợ.
…
Khi hai người trở về, đúng lúc gặp Lê Bách Lạc.
Lê Bách Lạc thấy hai người cùng nhau về thì đáy mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Nhưng cô ấy vẫn coi như có chừng mực, không nói lời gì không nên nói.
“Chủ tịch Trần, Tổng giám Tô.”
Tô Ánh Nguyệt biết, chắc chắn Lê Bách Lạc lại hiểu lầm cô và Trần Minh Tân rồi.
Cô tiến lên hỏi cô ấy: “Có chuyện gì không?”
Lê Bách Lạc ấp úng: “Chỉ là có chút chuyện muốn xin chị chỉ bảo…”
Cô ấy vẫn có vài phần kiêng kỵ với cấp trên này.
“Vừa đi vừa nói.” Tô Ánh Nguyệt nói câu này rồi quay đầu nhìn Trần Minh Tân: “Chúng tôi đi về trước đây, anh tự đi dạo xung quanh nhé.”
Nói xong cô dẫn Lê Bách Lạc rời đi.
Trần Minh Tân nhìn hai người đi vào phòng mới quay người đi về hướng khác.
Lúc trước anh đã nhìn thấy Lý Yến Nam.
Có điều lần này không phải Lý Yến Nam lặng lẽ đi theo, mà là khi anh mới đến ngẫu nhiên nhìn thấy nhà anh ta.
…
Khi Trần Minh Tân qua đó thì Lý Yến Nam đang quét dọn.
Nhà anh ta chỉ có hai phòng, một phòng bếp và một phòng ngủ.
Phòng ngủ và phòng bếp nối liền nhau.
Phòng bếp rất nhỏ, hai người đứng trong đó là sẽ thấy rõ sự chật hẹp, phòng ngủ lớn hơn một chút, một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ cũ nát và một bàn sách.
Đơn sơ không có gì đặc biệt nhưng rất sạch sẽ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Yến Nam nhanh chóng ngẩng đầu nhìn.
Thấy Trần Minh Tân, anh ta sững sờ một chút, dừng động tác quét dọn lại hỏi: “Anh Trần? Sao anh lại tới đây?”
Trần Minh Tân nhìn quanh một lượt, cuối cùng tìm thấy chiếc ghế hơi cũ nát ở góc tường.
Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Kết quả anh còn chưa ngồi vững, chiếc ghế đã phát ra tiếng “cót két”.
Trần Minh Tân nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục ngồi.
“Ở đây không có hoạt động âm nhạc, nhàn rỗi không có việc gì nên muốn tới đây tìm thầy giáo Lý nói chuyện, tôi phát hiện, thầy Lý có vẻ không giống những người khác trong thôn.”
Trần Minh Tân cố ý dừng một chút, hiển nhiên là anh suy nghĩ xong mới nói câu đó.
Anh vừa dứt lời, quả nhiên thấy sắc mặt Lý Yến Nam thay đổi vi diệu.
“Tôi có gì khác họ chứ, không phải đều là người nghèo sao?”
Lý Yến Nam vừa nói vừa quét rác vào cái hót rác, anh ta cầm đi đổ rồi mới vào.
“Anh không giống họ, có học thức, có suy nghĩ.” Trong giọng Trần Minh Tân mang theo sự thăm dò không dễ phát hiện.
Mọi hành vi của Lý Yến Nam đều cho thấy, anh ta muốn khiến bản thân khác với những người dân trong thôn.
Nói lên rằng anh ta là một người có ý tưởng trả thù, nhưng hoàn cảnh lớn lên của anh ta quyết định, nếu anh ta muốn khác người ta thì phải nỗ lực hơn người bình thường mới được.
Lý Yến Nam nghe lời anh nói thì mắt sáng lên, nhưng chẳng mấy chốc lại ảm đạm, lắc đầu nói: “Có thể dạy học ở trong thôn, tôi đã thoả mãn rồi.”
Trần Minh Tân nghe vậy thì nở nụ cười không rõ ý vị: “Thầy Lý đúng là một người vô tư.”
Lý Yến Nam nhìn nụ cười trên mặt Trần Minh Tân, sắc mặt đột nhiên tái đi vài phần: “Xin lỗi anh Trần, hôm nay tôi không khoẻ lắm, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy thầy giáo Lý nghỉ ngơi sớm đi, phải chú trọng sức khoẻ.” Trần Minh Tân nói xong thì đứng dậy ra về.
Trên đường trở về, Trần Minh Tân sắp xếp lại câu chuyện mà Nam Sơn nói cùng với biểu hiện của Lý Yến Nam một lượt.
Kẻ buôn người, tội phạm bỏ trốn, thầy giáo thôn nghèo…
Thật thú vị.
Chỉ là…
Người làm những chuyện đó chắc chắn không có tâm địa tốt, cho dù Lý Yến Nam mà Nam Sơn nói có phải Lý Yến Nam này hay không, thì anh đều phải nhắc nhở Tô Ánh Nguyệt.
Phụ nữ, đôi lúc rất dễ hồ đồ.
…
Khi ăn tối, Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt ngồi cùng bàn.
Những người khác đều không ngồi đây.
Trần Minh Tân chậm rãi ăn khoai lang, đột nhiên anh nói như đang nói chuyện phiếm: “Trước đây tôi bảo Nam Sơn điều tra, có người tên Lý Yến Nam là tội phạm bỏ trốn.”
Giọng Trần Minh Tân không lớn, vừa đủ để Tô Ánh Nguyệt nghe được.
Cô cho rằng mình nghe nhầm, hỏi lại nah: “Sao cơ?”
“Cho dù anh ta có phải hay không thì em đều phải cách xa anh ta một chút, cũng đừng chạy đi lung tung.”
Trần Minh Tân dặn dò ngắn gọn xong thì không nói gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt không còn khẩu vị ăn tiếp.
Trước đây cô chỉ cảm thấy Lý Yến Nam có chút kỳ lạ, hành động của anh ta và con người anh ta có chút mâu thuẫn.
Mà Trần Minh Tân nói cho cô những chuyện này khiến cô cảm thấy rất không hợp lẽ thường.
Nhưng lời đến bên miệng lại bị cô khắc chế.
Chuyện xảy ra tối qua chỉ là chuyện của một mình cô, cô và Trần Minh Tân chỉ là đối tác trên công việc…
Cô luôn cảnh cáo bản thân nhưng lại luôn suýt thì tiến tới.
“Kỳ lạ chỗ nào?” Trần Minh Tân dường như có hứng thú, anh hỏi cô rồi đi vào phòng học.
Vì là hang động đá núi nên ở đây rất ẩm thấp, ánh sáng cũng rất yếu, bàn ghế cơ bản đều là học sinh mang từ nhà đến.
Điều kiện thật sự rất kém.
“Ánh mắt.” Tô Ánh Nguyệt nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy người như thầy giáo Lý, tinh thần anh ta đáng quý nhưng ánh mắt anh ta khiến tôi cảm thấy không thoải mái lắm…”
Rốt cuộc không thoải mái thế nào, cô cũng có chút không nói rõ.
Cô tin rằng tướng do tâm sinh.
Một người có thể kiềm chế rời khỏi thế giới phồn hoa bên ngoài, trở về vùng núi nghèo khó lạc hậu dạy học, người như vậy nhất định phải lòng dạ phóng thoáng, tướng mạo độ lượng mới đúng.
Nhưng có đôi khi ánh mắt Lý Yến Nam thật sự kỳ lạ…
Trần Minh Tân vừa đi vừa nói: “Rất nhiều lúc tin vào trực giác của mình, không sai.”
Anh đi tới đứng trước một chiếc bàn, nhìn thấy một tầng bụi bẩn thật dày trên đó thì dừng lại, không đi vào nữa, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang suy nghĩ lời anh nói vừa nãy.
Thấy Trần Minh Tân quay người lại thì cô hỏi: “Ý anh là, anh cũng cảm thấy vậy?”
“Lời tôi vừa nói em quên rồi à?” Trần Minh Tân hỏi ngược lại.
Lời anh vừa nói…
Tin vào trực giác của mình?
Tô Ánh Nguyệt vội hỏi: “Anh cũng cảm thấy như vậy? Vậy anh cảm thấy thầy giáo Lý có vấn đề gì?”
Trần Minh Tân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vừa nãy không phải em còn nói anh ta đáng quý sao?”
Mặc dù kiểu người này anh cũng rất tán thưởng, nhưng cô khen người đàn ông khác trước mặt anh…
“Việc làm của anh ta vốn chính là đáng quý nhưng có đôi lúc ánh mắt anh ta có vẻ thật sự hơi kỳ lạ, cho nên tôi rất mâu thuẫn.”
Nếu là cô của trước đây có lẽ sẽ không nghĩ gì, nhưng sau chuyện hai năm trước, cô dần trở nên chú ý, cẩn thận.
Chuyện gì cũng không dám lơ là, chủ quan.
Thấy vẻ mặt rối rắm của Tô Ánh Nguyệt, cuối cùng Trần Minh Tân nghiêm mặt nói: “Giao cho tôi, em không có việc gì thì tránh xa anh ta một chút, đừng đi ra ngoài một mình là được.”
Mà chuyện Lý Yến Nam lặng lẽ đi theo cô, anh không định nói cho Tô Ánh Nguyệt.
Sợ sẽ doạ cô sợ.
…
Khi hai người trở về, đúng lúc gặp Lê Bách Lạc.
Lê Bách Lạc thấy hai người cùng nhau về thì đáy mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Nhưng cô ấy vẫn coi như có chừng mực, không nói lời gì không nên nói.
“Chủ tịch Trần, Tổng giám Tô.”
Tô Ánh Nguyệt biết, chắc chắn Lê Bách Lạc lại hiểu lầm cô và Trần Minh Tân rồi.
Cô tiến lên hỏi cô ấy: “Có chuyện gì không?”
Lê Bách Lạc ấp úng: “Chỉ là có chút chuyện muốn xin chị chỉ bảo…”
Cô ấy vẫn có vài phần kiêng kỵ với cấp trên này.
“Vừa đi vừa nói.” Tô Ánh Nguyệt nói câu này rồi quay đầu nhìn Trần Minh Tân: “Chúng tôi đi về trước đây, anh tự đi dạo xung quanh nhé.”
Nói xong cô dẫn Lê Bách Lạc rời đi.
Trần Minh Tân nhìn hai người đi vào phòng mới quay người đi về hướng khác.
Lúc trước anh đã nhìn thấy Lý Yến Nam.
Có điều lần này không phải Lý Yến Nam lặng lẽ đi theo, mà là khi anh mới đến ngẫu nhiên nhìn thấy nhà anh ta.
…
Khi Trần Minh Tân qua đó thì Lý Yến Nam đang quét dọn.
Nhà anh ta chỉ có hai phòng, một phòng bếp và một phòng ngủ.
Phòng ngủ và phòng bếp nối liền nhau.
Phòng bếp rất nhỏ, hai người đứng trong đó là sẽ thấy rõ sự chật hẹp, phòng ngủ lớn hơn một chút, một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ cũ nát và một bàn sách.
Đơn sơ không có gì đặc biệt nhưng rất sạch sẽ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Yến Nam nhanh chóng ngẩng đầu nhìn.
Thấy Trần Minh Tân, anh ta sững sờ một chút, dừng động tác quét dọn lại hỏi: “Anh Trần? Sao anh lại tới đây?”
Trần Minh Tân nhìn quanh một lượt, cuối cùng tìm thấy chiếc ghế hơi cũ nát ở góc tường.
Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Kết quả anh còn chưa ngồi vững, chiếc ghế đã phát ra tiếng “cót két”.
Trần Minh Tân nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục ngồi.
“Ở đây không có hoạt động âm nhạc, nhàn rỗi không có việc gì nên muốn tới đây tìm thầy giáo Lý nói chuyện, tôi phát hiện, thầy Lý có vẻ không giống những người khác trong thôn.”
Trần Minh Tân cố ý dừng một chút, hiển nhiên là anh suy nghĩ xong mới nói câu đó.
Anh vừa dứt lời, quả nhiên thấy sắc mặt Lý Yến Nam thay đổi vi diệu.
“Tôi có gì khác họ chứ, không phải đều là người nghèo sao?”
Lý Yến Nam vừa nói vừa quét rác vào cái hót rác, anh ta cầm đi đổ rồi mới vào.
“Anh không giống họ, có học thức, có suy nghĩ.” Trong giọng Trần Minh Tân mang theo sự thăm dò không dễ phát hiện.
Mọi hành vi của Lý Yến Nam đều cho thấy, anh ta muốn khiến bản thân khác với những người dân trong thôn.
Nói lên rằng anh ta là một người có ý tưởng trả thù, nhưng hoàn cảnh lớn lên của anh ta quyết định, nếu anh ta muốn khác người ta thì phải nỗ lực hơn người bình thường mới được.
Lý Yến Nam nghe lời anh nói thì mắt sáng lên, nhưng chẳng mấy chốc lại ảm đạm, lắc đầu nói: “Có thể dạy học ở trong thôn, tôi đã thoả mãn rồi.”
Trần Minh Tân nghe vậy thì nở nụ cười không rõ ý vị: “Thầy Lý đúng là một người vô tư.”
Lý Yến Nam nhìn nụ cười trên mặt Trần Minh Tân, sắc mặt đột nhiên tái đi vài phần: “Xin lỗi anh Trần, hôm nay tôi không khoẻ lắm, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy thầy giáo Lý nghỉ ngơi sớm đi, phải chú trọng sức khoẻ.” Trần Minh Tân nói xong thì đứng dậy ra về.
Trên đường trở về, Trần Minh Tân sắp xếp lại câu chuyện mà Nam Sơn nói cùng với biểu hiện của Lý Yến Nam một lượt.
Kẻ buôn người, tội phạm bỏ trốn, thầy giáo thôn nghèo…
Thật thú vị.
Chỉ là…
Người làm những chuyện đó chắc chắn không có tâm địa tốt, cho dù Lý Yến Nam mà Nam Sơn nói có phải Lý Yến Nam này hay không, thì anh đều phải nhắc nhở Tô Ánh Nguyệt.
Phụ nữ, đôi lúc rất dễ hồ đồ.
…
Khi ăn tối, Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt ngồi cùng bàn.
Những người khác đều không ngồi đây.
Trần Minh Tân chậm rãi ăn khoai lang, đột nhiên anh nói như đang nói chuyện phiếm: “Trước đây tôi bảo Nam Sơn điều tra, có người tên Lý Yến Nam là tội phạm bỏ trốn.”
Giọng Trần Minh Tân không lớn, vừa đủ để Tô Ánh Nguyệt nghe được.
Cô cho rằng mình nghe nhầm, hỏi lại nah: “Sao cơ?”
“Cho dù anh ta có phải hay không thì em đều phải cách xa anh ta một chút, cũng đừng chạy đi lung tung.”
Trần Minh Tân dặn dò ngắn gọn xong thì không nói gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt không còn khẩu vị ăn tiếp.
Trước đây cô chỉ cảm thấy Lý Yến Nam có chút kỳ lạ, hành động của anh ta và con người anh ta có chút mâu thuẫn.
Mà Trần Minh Tân nói cho cô những chuyện này khiến cô cảm thấy rất không hợp lẽ thường.
Tác giả :
Tiểu Chủ