Ông Xã Thần Bí
Chương 144: Chắc chắn sẽ đến tận nơi chúc phúc
Trần Minh Tân ném Thịt Bò về xong thì làm như không có chuyện gì ngồi lại trước bàn ăn bắt đầu ăn bữa tối, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy một cỗ hơi thở mưa gió sắp đến.
Cô chống đỡ khí áp ăn bữa tối xong, nhanh nhẹn chuồn về phòng ngủ, lúc còn đang tắm rửa bị Trần Minh Tân phá cửa đi vào, dạy dỗ “yêu thương” với cô.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt đỡ eo lầu, lập tức nhìn thấy dáng vẻ vô cùng sảng khoái của Trần Minh Tân.
“Đến đây ăn bữa sáng.”
Ha hả.
Tô Ánh Nguyệt đi qua, cướp lấy sữa nóng trong tay anh, đặt lên trên bàn kêu “cạch” một tiếng, ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng.
Khóe miệng Trần Minh Tân ẩn chứa ý cười, từ từ ăn bữa sáng, cả người nhìn qua ưu nhã đến khác thường.
Đột nhiên, Trần Minh Tân lên tiếng nói một câu: “Đêm nay về sớm một chút.”
“Ồ.” Tô Ánh Nguyệt lơ đễnh trả lời, bình thường anh cũng sẽ nói lời như thế, cho nên cô cũng không để trong bụng.
Trần Minh Tân không hài lòng với câu trả lời này lắm, nhíu mày: “Nếu không trở về đúng giờ, anh sẽ ném Thịt Bò ra đường.”
Tô Ánh Nguyệt nghẹn họng, uống một ngụm sữa lớn mới trở lại bình thường: “Biết rồi.”
Giọng điệu của Tô Ánh Nguyệt có chút không kiên nhẫn, càng ngày cô càng cảm thấy Trần Minh Tân rất bá đạo.
Nghĩ đến đây, cô ngẩn đầu liếc mắt nhìn Trần Minh Tân, phát hiện Trần Minh Tân cũng đang nhìn cô, Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Trở về sớm một chút có chuyện gì à?”
Trần Minh Tân thoáng ngơ ngác: “Không có chuyện gì, em trở về sớm một chút là được.”
“À, được rồi.” Tuy anh nói như vậy, nhưng Tô Ánh Nguyệt biết có lẽ anh có chuyện gì đó, mặc dù bình thường anh sẽ dặn dò cô về sớm một chút, nhưng sẽ không nhắc lại mãi.
…
Từ khoảng thời gian trước trời mưa liên tục cả một tuần, thành phố Vân Châu đã đi vào mùa đông, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Tô Ánh Nguyệt đi ra từ trong ga ra, trên người mặc áo khoác nỉ màu trắng dài đến đầu gối, từ đầu gối trở xuống đều lộ ra bên ngoài, đôi chân trắng như truyết nhỏ nhắn mà mê người, cô mang một đôi giày cao gót màu bạc, đang bước nhanh về phía tòa cao ốc của tập đoàn Tô Thị.
“Chào Tổng giám Tô!”
Dọc đường có nhân viên gặp được cô rồi chào hỏi, Tô Ánh Nguyệt sẽ gật đầu, khóe môi cong lên một độ cong rất nhỏ, khiến cả người thoạt nhìn lại nhiều thêm mấy phần lạnh lùng.
Tô Ánh Nguyệt bước vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên, cô mới xoa xoa tay đưa đến miệng hà hơi.
Đã nhiều năm không trải qua mùa đông ở thành phố Vân Châu, không ngờ mùa đông lại lạnh như thế.
Vì vậy, xinh đẹp động lòng người lập tức trở thành xinh đẹp “đông lạnh” người.
Vì cái đẹp, có lạnh một chút cũng chẳng sao, dù sao trong công ty có hệ thống máy sưởi mà.
Nhưng mà, nhớ đến ánh mắt của Trần Minh Tân khi cô ra ngoài, trong lòng vô thức có chút sợ sệt.
“Đinh…”
Cửa thang máy mở ra, Tô Ánh Nguyệt đi ra ngoài, lập tức đi về phía phòng làm việc của mình.
Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương ngồi trên sô pha, có chút sửng sốt: “Sao anh lại ở đây?”
Mới sáng sớm đã ở trong phòng làm việc của cô, đây là muốn làm gì?
Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ sắp quên còn có tên Huỳnh Tiến Dương này rồi.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, lúc cô hơn mười tuổi thật sự rất thích Huỳnh Tiếng Dương, cho dù một ngày không gặp cũng vô cùng muốn gặp anh ta.
Mà sau khi gặp anh ta, sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Mà bây giờ, một khoảng thời gian không gặp, cô đã rất khó nhớ đến Huỳnh Tiến Dương này rồi, cũng có thể vì Tô Yến Nhi ra nước ngoài, anh ta cũng không có lý do đến tập đoàn Tô Thị, bản thân anh ta vừa phải bận chuyện của tập đoàn Huỳnh Thị, cho nên nếu hai người không phải hẹn riêng sẽ rất khó gặp mặt một lần.
“Không có việc gì không thể gặp mặt sao?” Trong mắt Huỳnh Tiến Dương lộ ra vẻ mất mát rất rõ ràng: “Ánh Nguyệt, chúng ta trở nên xa lạ như vậy từ lúc nào thế?”
“Có chuyện gì sau này nói đi, tôi phải làm việc rồi.” Nói xong, Tô Ánh Nguyệt bèn muốn đi đến phía sau bàn làm việc.
Huỳnh Tiếng Dương nhìn Tô Ánh Nguyệt đi qua trước mắt mình, hương nước hoa thanh nhã trên người cô thổi tới, thấm vào ruột gan.
Trên mặt rõ ràng là vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng đôi mắt đào hoa kia lại phủ kín sương mù, nhìn người khác một cái, giống như muốn câu mất linh hồn của người ta đi vậy.
Huỳnh Tiến Dương rung động một trận không có lý do, đưa tay giữ cô lại, trong lòng nhớ tới gì đó, bèn thốt lên: “Yến Nhi nói năm sau sẽ tổ chức hôn lễ.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt rơi xuống chỗ anh ta cầm lấy tay cô, không nặng không nhẹ lên tiếng: “À, anh buông ra trước.”
“Em không có gì muốn nói sao?” Huỳnh Tiến Dương không những không buông ra, tay cầm lấy tay cô còn nắm chặt hơn, nhíu mày lại, giống như bị cái gì làm bối rối vậy.
Nếu là trước đây, Tô Ánh Nguyệt thấy dáng vẻ này của anh ta chắc chắn sẽ nhẹ dạ đau lòng.
“Để người khác nhìn thấy không tốt.” Tô Ánh Nguyệt thấy anh ta không buông, thì tự mình đưa tay gỡ tay anh ta ra, lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Chúc mừng hai người, là cố ý đến cho tôi biết tin tức này à? Bây giờ tôi biết rồi, ngày tổ chức hôn lễ chắc chắn tôi sẽ tới chỗ chúc phúc.”
Tô ánh Nguyệt nói xong, cũng bước nhanh đến sau bàn làm việc, đưa tay mở máy tính, không nhìn Huỳnh Tiến Dương thêm lần nào nữa: “Tôi phải làm việc rồi, anh tự nhiên đi.”
Nói xong, lập tức thật sự bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Dáng vẻ lạnh lùng của Tô Ánh Nguyệt khiến đáy lòng của Huỳnh Tiến Dương hơi sợ hãi.
Anh ta nghiêm túc nhìn Tô Ánh Nguyệt cúi đầu làm việc, phát hiện cô thật sự rất xinh đẹp, luôn có thể khiến người ta liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Khi cô còn nhỏ, lúc nhìn thấy anh ta, dáng vẻ rõ ràng là thẹn thùng lại còn ra vẻ bình tĩnh vờ như hào phóng, ngọt ngào gọi anh ta là “anh Tiến Dương”.
Cô không biết cô như vậy có bao nhiêu đáng yêu đâu.
Làn da của cô rất trắng, đôi mắt là mắt đào hoa tiêu chuẩn, cho dù nhìn ai đều giống như đang quyến rũ, màu môi đỏ tươi, sống mũi cũng rất xinh đẹp.
Anh ta nhận ra, cô gái nhỏ ngọt ngào gọi anh ta là “anh Tiến Dương” đã thật sự trưởng thành rồi, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp thành thục.
Mà sau khi anh ta đồng ý chuyện Tô Yến Nhi nhắc tới muốn tổ chức hôn lễ, phản ứng đầu tiên thế nhưng lại là đến tìm Tô Ánh Nguyệt.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt bày ra dáng vẻ không muốn để ý đến anh ta, nhưng anh ta vẫn không muốn đi: “Ánh Nguyệt, em sống có tốt không?”
Cuối cùng Tô Ánh Nguyệt cũng quay đầu nhìn anh ta thêm một cái: “Rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn.”
“Khoảng thời gian trước, em…”
“Tổng giám Tô.”
Vào lúc này, có người đến đây gõ cửa.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày nhìn Huỳnh Tiến Dương.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu ra cửa kêu một tiếng: “Vào đi.”
“Phó Tổng giám đốc nói bây giờ phải…” Người đi vào là trợ lý của Tô Nguyên Minh, cô ta đẩy cửa vào nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương cũng ở đây thì hơi ngơ ngác, đáy mắt hiện lên nghi ngờ.
Tô Ánh Nguyệt cũng không quan tâm cô ta nghi ngờ cái gì, lên tiếng hỏi: “Phó Tổng giám đốc nói cái gì?”
Phó Tổng Giám đốc nói lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp.” Trợ lý nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, sau khi nói xong lại không nhịn được liếc mắt nhìn thoáng qua Huỳnh Tiếng Dương.
Huỳnh Tiến Dương bình tĩnh ung dung ngồi ở đó, giống như không cảm thấy anh rể đột nhiên tìm em vợ có vấn đề gì.
Tô Ánh Nguyệt nhíu nhíu mày, quay đầu gật đầu với trợ lý: “Tôi sẽ đến ngay.”
Cô chống đỡ khí áp ăn bữa tối xong, nhanh nhẹn chuồn về phòng ngủ, lúc còn đang tắm rửa bị Trần Minh Tân phá cửa đi vào, dạy dỗ “yêu thương” với cô.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt đỡ eo lầu, lập tức nhìn thấy dáng vẻ vô cùng sảng khoái của Trần Minh Tân.
“Đến đây ăn bữa sáng.”
Ha hả.
Tô Ánh Nguyệt đi qua, cướp lấy sữa nóng trong tay anh, đặt lên trên bàn kêu “cạch” một tiếng, ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng.
Khóe miệng Trần Minh Tân ẩn chứa ý cười, từ từ ăn bữa sáng, cả người nhìn qua ưu nhã đến khác thường.
Đột nhiên, Trần Minh Tân lên tiếng nói một câu: “Đêm nay về sớm một chút.”
“Ồ.” Tô Ánh Nguyệt lơ đễnh trả lời, bình thường anh cũng sẽ nói lời như thế, cho nên cô cũng không để trong bụng.
Trần Minh Tân không hài lòng với câu trả lời này lắm, nhíu mày: “Nếu không trở về đúng giờ, anh sẽ ném Thịt Bò ra đường.”
Tô Ánh Nguyệt nghẹn họng, uống một ngụm sữa lớn mới trở lại bình thường: “Biết rồi.”
Giọng điệu của Tô Ánh Nguyệt có chút không kiên nhẫn, càng ngày cô càng cảm thấy Trần Minh Tân rất bá đạo.
Nghĩ đến đây, cô ngẩn đầu liếc mắt nhìn Trần Minh Tân, phát hiện Trần Minh Tân cũng đang nhìn cô, Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Trở về sớm một chút có chuyện gì à?”
Trần Minh Tân thoáng ngơ ngác: “Không có chuyện gì, em trở về sớm một chút là được.”
“À, được rồi.” Tuy anh nói như vậy, nhưng Tô Ánh Nguyệt biết có lẽ anh có chuyện gì đó, mặc dù bình thường anh sẽ dặn dò cô về sớm một chút, nhưng sẽ không nhắc lại mãi.
…
Từ khoảng thời gian trước trời mưa liên tục cả một tuần, thành phố Vân Châu đã đi vào mùa đông, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Tô Ánh Nguyệt đi ra từ trong ga ra, trên người mặc áo khoác nỉ màu trắng dài đến đầu gối, từ đầu gối trở xuống đều lộ ra bên ngoài, đôi chân trắng như truyết nhỏ nhắn mà mê người, cô mang một đôi giày cao gót màu bạc, đang bước nhanh về phía tòa cao ốc của tập đoàn Tô Thị.
“Chào Tổng giám Tô!”
Dọc đường có nhân viên gặp được cô rồi chào hỏi, Tô Ánh Nguyệt sẽ gật đầu, khóe môi cong lên một độ cong rất nhỏ, khiến cả người thoạt nhìn lại nhiều thêm mấy phần lạnh lùng.
Tô Ánh Nguyệt bước vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên, cô mới xoa xoa tay đưa đến miệng hà hơi.
Đã nhiều năm không trải qua mùa đông ở thành phố Vân Châu, không ngờ mùa đông lại lạnh như thế.
Vì vậy, xinh đẹp động lòng người lập tức trở thành xinh đẹp “đông lạnh” người.
Vì cái đẹp, có lạnh một chút cũng chẳng sao, dù sao trong công ty có hệ thống máy sưởi mà.
Nhưng mà, nhớ đến ánh mắt của Trần Minh Tân khi cô ra ngoài, trong lòng vô thức có chút sợ sệt.
“Đinh…”
Cửa thang máy mở ra, Tô Ánh Nguyệt đi ra ngoài, lập tức đi về phía phòng làm việc của mình.
Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương ngồi trên sô pha, có chút sửng sốt: “Sao anh lại ở đây?”
Mới sáng sớm đã ở trong phòng làm việc của cô, đây là muốn làm gì?
Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ sắp quên còn có tên Huỳnh Tiến Dương này rồi.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, lúc cô hơn mười tuổi thật sự rất thích Huỳnh Tiếng Dương, cho dù một ngày không gặp cũng vô cùng muốn gặp anh ta.
Mà sau khi gặp anh ta, sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Mà bây giờ, một khoảng thời gian không gặp, cô đã rất khó nhớ đến Huỳnh Tiến Dương này rồi, cũng có thể vì Tô Yến Nhi ra nước ngoài, anh ta cũng không có lý do đến tập đoàn Tô Thị, bản thân anh ta vừa phải bận chuyện của tập đoàn Huỳnh Thị, cho nên nếu hai người không phải hẹn riêng sẽ rất khó gặp mặt một lần.
“Không có việc gì không thể gặp mặt sao?” Trong mắt Huỳnh Tiến Dương lộ ra vẻ mất mát rất rõ ràng: “Ánh Nguyệt, chúng ta trở nên xa lạ như vậy từ lúc nào thế?”
“Có chuyện gì sau này nói đi, tôi phải làm việc rồi.” Nói xong, Tô Ánh Nguyệt bèn muốn đi đến phía sau bàn làm việc.
Huỳnh Tiếng Dương nhìn Tô Ánh Nguyệt đi qua trước mắt mình, hương nước hoa thanh nhã trên người cô thổi tới, thấm vào ruột gan.
Trên mặt rõ ràng là vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng đôi mắt đào hoa kia lại phủ kín sương mù, nhìn người khác một cái, giống như muốn câu mất linh hồn của người ta đi vậy.
Huỳnh Tiến Dương rung động một trận không có lý do, đưa tay giữ cô lại, trong lòng nhớ tới gì đó, bèn thốt lên: “Yến Nhi nói năm sau sẽ tổ chức hôn lễ.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt rơi xuống chỗ anh ta cầm lấy tay cô, không nặng không nhẹ lên tiếng: “À, anh buông ra trước.”
“Em không có gì muốn nói sao?” Huỳnh Tiến Dương không những không buông ra, tay cầm lấy tay cô còn nắm chặt hơn, nhíu mày lại, giống như bị cái gì làm bối rối vậy.
Nếu là trước đây, Tô Ánh Nguyệt thấy dáng vẻ này của anh ta chắc chắn sẽ nhẹ dạ đau lòng.
“Để người khác nhìn thấy không tốt.” Tô Ánh Nguyệt thấy anh ta không buông, thì tự mình đưa tay gỡ tay anh ta ra, lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Chúc mừng hai người, là cố ý đến cho tôi biết tin tức này à? Bây giờ tôi biết rồi, ngày tổ chức hôn lễ chắc chắn tôi sẽ tới chỗ chúc phúc.”
Tô ánh Nguyệt nói xong, cũng bước nhanh đến sau bàn làm việc, đưa tay mở máy tính, không nhìn Huỳnh Tiến Dương thêm lần nào nữa: “Tôi phải làm việc rồi, anh tự nhiên đi.”
Nói xong, lập tức thật sự bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Dáng vẻ lạnh lùng của Tô Ánh Nguyệt khiến đáy lòng của Huỳnh Tiến Dương hơi sợ hãi.
Anh ta nghiêm túc nhìn Tô Ánh Nguyệt cúi đầu làm việc, phát hiện cô thật sự rất xinh đẹp, luôn có thể khiến người ta liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Khi cô còn nhỏ, lúc nhìn thấy anh ta, dáng vẻ rõ ràng là thẹn thùng lại còn ra vẻ bình tĩnh vờ như hào phóng, ngọt ngào gọi anh ta là “anh Tiến Dương”.
Cô không biết cô như vậy có bao nhiêu đáng yêu đâu.
Làn da của cô rất trắng, đôi mắt là mắt đào hoa tiêu chuẩn, cho dù nhìn ai đều giống như đang quyến rũ, màu môi đỏ tươi, sống mũi cũng rất xinh đẹp.
Anh ta nhận ra, cô gái nhỏ ngọt ngào gọi anh ta là “anh Tiến Dương” đã thật sự trưởng thành rồi, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp thành thục.
Mà sau khi anh ta đồng ý chuyện Tô Yến Nhi nhắc tới muốn tổ chức hôn lễ, phản ứng đầu tiên thế nhưng lại là đến tìm Tô Ánh Nguyệt.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt bày ra dáng vẻ không muốn để ý đến anh ta, nhưng anh ta vẫn không muốn đi: “Ánh Nguyệt, em sống có tốt không?”
Cuối cùng Tô Ánh Nguyệt cũng quay đầu nhìn anh ta thêm một cái: “Rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn.”
“Khoảng thời gian trước, em…”
“Tổng giám Tô.”
Vào lúc này, có người đến đây gõ cửa.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày nhìn Huỳnh Tiến Dương.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu ra cửa kêu một tiếng: “Vào đi.”
“Phó Tổng giám đốc nói bây giờ phải…” Người đi vào là trợ lý của Tô Nguyên Minh, cô ta đẩy cửa vào nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương cũng ở đây thì hơi ngơ ngác, đáy mắt hiện lên nghi ngờ.
Tô Ánh Nguyệt cũng không quan tâm cô ta nghi ngờ cái gì, lên tiếng hỏi: “Phó Tổng giám đốc nói cái gì?”
Phó Tổng Giám đốc nói lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp.” Trợ lý nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, sau khi nói xong lại không nhịn được liếc mắt nhìn thoáng qua Huỳnh Tiếng Dương.
Huỳnh Tiến Dương bình tĩnh ung dung ngồi ở đó, giống như không cảm thấy anh rể đột nhiên tìm em vợ có vấn đề gì.
Tô Ánh Nguyệt nhíu nhíu mày, quay đầu gật đầu với trợ lý: “Tôi sẽ đến ngay.”
Tác giả :
Tiểu Chủ