Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 75: Gặp chuyện không may
“Phu nhân!” Vú Từng đột nhiên quỳ gối xuống, “Phu nhân, tôi cầu xin cô, cầu cô trở về đi.”
Duy Nhất sợ hãi, vội vàng đỡ lấy bà, “Vú Từng, bà làm cái gì vậy! Bà mau đứng lên!”
“Phu nhân đáp ứng trở về tôi mới đứng lên!” Vú Từng cố chấp tựa như một tiểu hài tử.
Duy Nhất kéo trái kéo phải cũng không có thể kéo được bà, đành phải tự mình cũng quỳ trên mặt đất, không ngừng lắc đầu, “Vú Từng, tôi sẽ không bao giờ trở về nữa! Vô luận bà nói như thế nào tôi cũng sẽ không trở về ! Nếu phải lạy tôi liền cùng bà cùng nhau quỳ đi.”
Hai người giằng co một lúc chẳng xong, khóa cửa vừa xoay, Doãn Tử Nhiên đã trở lại, thấy tình cảnh trong phòng, không rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Duy Nhất nhỏ giọng nói, Doãn Tử Nhiên liền giữ chặt cánh tay cô, túm cô đứng dậy, mà rống lên, “Người nhà Lãnh gia bọn họ là đồ điên, em cũng định điên theo sao? Bà ta thích quỳ thì em để cho bà ta quỳ , em ngồi ở trong này làm gì? Đi, nhắm mắt làm ngơ! Chúng ta cứ đi ra ngoài!”
Nói xong liền lôi Duy Nhất ra khỏi cửa, sắc mặt Vú Từng trở nên vô cùng khó coi.
Duy Nhất ở bên ngoài dùng sức giãy dụa, “Tử Nhiên, bà ta là một lão nhân gia (người lớn tuổi)! Anh sao lại làm như vậy?”
“Lão nhân gia cái gì? Lão nhân gia thì phải có bộ dạng của lão nhân gia! Nói cái gì Lãnh Ngạn để ý em, quan tâm em thì chính hắn sao lại không đến? Toàn thế giới có ai so với anh để ý em hơn!” Doãn Tử Nhiên tức giận bất bình, lao thẳng đến túm lấy Duy Nhất lên xe.
“Anh làm anh cũng là người điên, cư nhiên còn giúp Lãnh gia kéo em xuống hố, như thế nào còn không giúp anh!” Doãn Tử Nhiên khởi động xe, một mặt vẫn còn oán giận.
“Đi đâu?” Duy Nhất cắt đứt mấy lời lãi nhãi của hắn.
“Không bằng chúng ta đi xem phim điện ảnh, sau đó vừa vặn ăn cơm chiều, thế nào?” Doãn Tử Nhiên hứng thú đề nghị.
“Anh không phải đi làm sao?” Duy Nhất liếc mắt hắn một cái.
“Anh cũng là vì em hy sinh hết thảy!” Doãn Tử Nhiên ở bên người cô lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to.
Duy Nhất đẩy đẩy hắn, “Anh vẫn là nên đi làm đi, bằng không ba anh sẽ lại giáo huấn anh nữa !”
“Không quan hệ! Cho dù anh có đi làm thì ông ta vẫn muốn giáo huấn ta! Tóm lại chính là nhìn anh không vừa mắt!” Xe chậm rãi khởi động, bọn họ ai cũng không phát hiện, ở trong ngõ nhỏ phía sau lưng bọn họ có người giơ lên máy chụp ảnh…
Trong toàn bộ quá trình xem phim, tinh thần của Duy Nhất vẫn không yên, hoàn toàn không biết phim điện ảnh diễn cái gì.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Doãn Tử Nhiên vì cô mở cửa xe, “Duy Nhất, nam chủ kia vừa rồi thật khôi hài!”
Duy Nhất ngồi trên xe lại giống như không có nghe thấy.
Doãn Tử Nhiên lên xe nhìn thấy sắc mặt của cô, trong lòng không khỏi mất mát, ai nấy đều thấy được Duy Nhất không yên lòng.”Duy Nhất!” Hắn lại kêu cô một tiếng.
“Ừ? Cái gì?” Duy Nhất như ở trong mộng mới tỉnh.
Doãn Tử Nhiên có chút uể oải, “Nói cho anh biết, vừa rồi điện ảnh diễn cái gì?”
“Á?” Duy Nhất một mảnh mờ mịt.
Doãn Tử Nhiên mặt trầm xuống, “Quên đi, anh còn phải đưa em trở về đi, em là người đi, nhưng tâm căn bản là không đi.”
“Tử Nhiên, thực xin lỗi, em chỉ là lo lắng bà ta lão nhân gia một người ở đó sẽ không có việc gì…” Duy Nhất giải thích nghe qua nhợt nhạt mà vô lực.
Doãn Tử Nhiên không thèm nhắc lại, yên lặng chạy xe về chuồng bồ câu của cô.
Duy Nhất vội vàng xuống xe chạy lên lầu, mở cửa ra vừa thấy, Vú Từng cư nhiên hôn mê trên mặt đất.
Cô vừa kinh vừa sợ, lớn tiếng kêu Doãn Tử Nhiên, đưa Vú Từng vào bệnh viện.
Ở cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu Vú Từng bởi vì cô vừa rồi không quan tâm mà tùy hứng rời đi lỡ có cái gì ngoài ý muốn , cô sẽ áy náy cả đời, Lãnh Ngạn cũng nhất định sẽ mắng chết cô…
Nhớ tới đến hẳn là nên báo cho người của Lãnh gia, cũng không dám nói cho Lãnh Ngạn, vì thế gọi một cú điện thoại báo cho tần nhiên, sau đó ngồi ở ghế chờ, yên lặng vì Vú Từng cầu nguyện.
Doãn Tử Nhiên ngồi xổm xuống cầm tay cô, “Duy Nhất, đừng lo lắng, không có việc gì! Chỉ là té xỉu mà thôi, có thể là bệnh của người già.”
Duy Nhất gật gật đầu, nhưng trong lòng không chút nào thoải mái, mệt mỏi chôn đầu vào trong đầu gối.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau đó, trên đầu cô chỉ cảm thấy bị một cái bóng ma bao phủ, trước mắt xuất hiện một cái xe lăn cùng một đôi chân bó thạch cao, trong lòng mạnh mẽ trở nên khẩn trương, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Giong nói của hắn thực vội, cũng thực dữ dằn.
Duy Nhất mười ngón móc vào nhau, che dấu nội tâm khẩn trương, nhỏ giọng nói, “Thực xin lỗi, là em không tốt, không nên bỏ Vú Từng một mình trong nhà.”
“Nhà cô? Cô về nhà cô làm gì?” Hắn tựa hồ có chút tức giận.
Duy Nhất nói không ra tiếng , vì sao về nhà cô, còn hỏi sao?
“Cô để bà ta một người trong nhà, vậy thì cô đi đâu ?” Ngữ khí của hắn là đang chỉ trích cô sao?
Duy Nhất không dám nói lời nào, Vú Từng sẽ không thật sự vẫn quỳ gối trong nhà cô? Vậy lương tâm cô thật bất an , sớm biết rằng không nên cùng Doãn Tử Nhiên đi ra ngoài, cô kìm lòng không đậu vụng trộm liếc mắt nhìn Doãn Tử Nhiên một cái .
Lãnh Ngạn nhìn thấy ánh mắt của cô liền hiểu được , nguyên lai là hẹn hò với Doãn Tử Nhiên, vừa mới ly khai nơi này với hắn liền cùng Doãn Tử Nhiên hẹn hò! Còn luôn mồm định ra điều ước cái gì, còn muốn hắn nói yêu cô, mua đưa hoa cho hắn, hắn không được thì liền đi tìm nam nhân khác sao?
Hắn từ nhỏ mất mẹ, là Vú Từng nuôi lớm, đối với một Vú Từng hắn có cảm tình không thua gì mẫu thân, nếu Vú Từng thực ra chuyện gì, hắn…
“Nhiễm Duy Nhất!” Hắn trong cơn giận dữ, hắn bắt lấy cổ tay cô, đem cô từ trên ghế vứt xuống mặt đất, “Cho dù cô ra ngoài câu dẫn nam nhân , tôi không tính toán, nhưng mà, cô lại muốn đả thương Vú Từng, tôi quyết không tha cho cô!”
Duy Nhất ngã sấp xuống mặt đất lạnh như băng của bệnh viện lạnh, cánh tay chống đỡ trên mặt đất, chà sát làm rách mất một miếng da, máu liền chảy ra, nóng rát mà đau buốt.
Doãn Tử Nhiên thấy thế lập tức tiến lên đỡ cô dậy, dùng thân thể bảo vệ cô, đối Lãnh Ngạn giận giữ la lên, “Rốt cuộc là ai thương tổn ai? Ngươi đối Duy Nhất thương tổn còn chưa đủ sao? Ngươi có cái gì tư cách mắng Duy Nhất?”
Lãnh Ngạn khiêu khích nhìn hắn, “Tôi không có tư cách? Cậu có tư cách? Cô ta hiện tại là lão bà của ta! Doãn Tử Nhiên, bó cánh tay của ngươi trên người lão bà của ta ra!”
Duy Nhất sợ hãi, vội vàng đỡ lấy bà, “Vú Từng, bà làm cái gì vậy! Bà mau đứng lên!”
“Phu nhân đáp ứng trở về tôi mới đứng lên!” Vú Từng cố chấp tựa như một tiểu hài tử.
Duy Nhất kéo trái kéo phải cũng không có thể kéo được bà, đành phải tự mình cũng quỳ trên mặt đất, không ngừng lắc đầu, “Vú Từng, tôi sẽ không bao giờ trở về nữa! Vô luận bà nói như thế nào tôi cũng sẽ không trở về ! Nếu phải lạy tôi liền cùng bà cùng nhau quỳ đi.”
Hai người giằng co một lúc chẳng xong, khóa cửa vừa xoay, Doãn Tử Nhiên đã trở lại, thấy tình cảnh trong phòng, không rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Duy Nhất nhỏ giọng nói, Doãn Tử Nhiên liền giữ chặt cánh tay cô, túm cô đứng dậy, mà rống lên, “Người nhà Lãnh gia bọn họ là đồ điên, em cũng định điên theo sao? Bà ta thích quỳ thì em để cho bà ta quỳ , em ngồi ở trong này làm gì? Đi, nhắm mắt làm ngơ! Chúng ta cứ đi ra ngoài!”
Nói xong liền lôi Duy Nhất ra khỏi cửa, sắc mặt Vú Từng trở nên vô cùng khó coi.
Duy Nhất ở bên ngoài dùng sức giãy dụa, “Tử Nhiên, bà ta là một lão nhân gia (người lớn tuổi)! Anh sao lại làm như vậy?”
“Lão nhân gia cái gì? Lão nhân gia thì phải có bộ dạng của lão nhân gia! Nói cái gì Lãnh Ngạn để ý em, quan tâm em thì chính hắn sao lại không đến? Toàn thế giới có ai so với anh để ý em hơn!” Doãn Tử Nhiên tức giận bất bình, lao thẳng đến túm lấy Duy Nhất lên xe.
“Anh làm anh cũng là người điên, cư nhiên còn giúp Lãnh gia kéo em xuống hố, như thế nào còn không giúp anh!” Doãn Tử Nhiên khởi động xe, một mặt vẫn còn oán giận.
“Đi đâu?” Duy Nhất cắt đứt mấy lời lãi nhãi của hắn.
“Không bằng chúng ta đi xem phim điện ảnh, sau đó vừa vặn ăn cơm chiều, thế nào?” Doãn Tử Nhiên hứng thú đề nghị.
“Anh không phải đi làm sao?” Duy Nhất liếc mắt hắn một cái.
“Anh cũng là vì em hy sinh hết thảy!” Doãn Tử Nhiên ở bên người cô lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to.
Duy Nhất đẩy đẩy hắn, “Anh vẫn là nên đi làm đi, bằng không ba anh sẽ lại giáo huấn anh nữa !”
“Không quan hệ! Cho dù anh có đi làm thì ông ta vẫn muốn giáo huấn ta! Tóm lại chính là nhìn anh không vừa mắt!” Xe chậm rãi khởi động, bọn họ ai cũng không phát hiện, ở trong ngõ nhỏ phía sau lưng bọn họ có người giơ lên máy chụp ảnh…
Trong toàn bộ quá trình xem phim, tinh thần của Duy Nhất vẫn không yên, hoàn toàn không biết phim điện ảnh diễn cái gì.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Doãn Tử Nhiên vì cô mở cửa xe, “Duy Nhất, nam chủ kia vừa rồi thật khôi hài!”
Duy Nhất ngồi trên xe lại giống như không có nghe thấy.
Doãn Tử Nhiên lên xe nhìn thấy sắc mặt của cô, trong lòng không khỏi mất mát, ai nấy đều thấy được Duy Nhất không yên lòng.”Duy Nhất!” Hắn lại kêu cô một tiếng.
“Ừ? Cái gì?” Duy Nhất như ở trong mộng mới tỉnh.
Doãn Tử Nhiên có chút uể oải, “Nói cho anh biết, vừa rồi điện ảnh diễn cái gì?”
“Á?” Duy Nhất một mảnh mờ mịt.
Doãn Tử Nhiên mặt trầm xuống, “Quên đi, anh còn phải đưa em trở về đi, em là người đi, nhưng tâm căn bản là không đi.”
“Tử Nhiên, thực xin lỗi, em chỉ là lo lắng bà ta lão nhân gia một người ở đó sẽ không có việc gì…” Duy Nhất giải thích nghe qua nhợt nhạt mà vô lực.
Doãn Tử Nhiên không thèm nhắc lại, yên lặng chạy xe về chuồng bồ câu của cô.
Duy Nhất vội vàng xuống xe chạy lên lầu, mở cửa ra vừa thấy, Vú Từng cư nhiên hôn mê trên mặt đất.
Cô vừa kinh vừa sợ, lớn tiếng kêu Doãn Tử Nhiên, đưa Vú Từng vào bệnh viện.
Ở cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu Vú Từng bởi vì cô vừa rồi không quan tâm mà tùy hứng rời đi lỡ có cái gì ngoài ý muốn , cô sẽ áy náy cả đời, Lãnh Ngạn cũng nhất định sẽ mắng chết cô…
Nhớ tới đến hẳn là nên báo cho người của Lãnh gia, cũng không dám nói cho Lãnh Ngạn, vì thế gọi một cú điện thoại báo cho tần nhiên, sau đó ngồi ở ghế chờ, yên lặng vì Vú Từng cầu nguyện.
Doãn Tử Nhiên ngồi xổm xuống cầm tay cô, “Duy Nhất, đừng lo lắng, không có việc gì! Chỉ là té xỉu mà thôi, có thể là bệnh của người già.”
Duy Nhất gật gật đầu, nhưng trong lòng không chút nào thoải mái, mệt mỏi chôn đầu vào trong đầu gối.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau đó, trên đầu cô chỉ cảm thấy bị một cái bóng ma bao phủ, trước mắt xuất hiện một cái xe lăn cùng một đôi chân bó thạch cao, trong lòng mạnh mẽ trở nên khẩn trương, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Giong nói của hắn thực vội, cũng thực dữ dằn.
Duy Nhất mười ngón móc vào nhau, che dấu nội tâm khẩn trương, nhỏ giọng nói, “Thực xin lỗi, là em không tốt, không nên bỏ Vú Từng một mình trong nhà.”
“Nhà cô? Cô về nhà cô làm gì?” Hắn tựa hồ có chút tức giận.
Duy Nhất nói không ra tiếng , vì sao về nhà cô, còn hỏi sao?
“Cô để bà ta một người trong nhà, vậy thì cô đi đâu ?” Ngữ khí của hắn là đang chỉ trích cô sao?
Duy Nhất không dám nói lời nào, Vú Từng sẽ không thật sự vẫn quỳ gối trong nhà cô? Vậy lương tâm cô thật bất an , sớm biết rằng không nên cùng Doãn Tử Nhiên đi ra ngoài, cô kìm lòng không đậu vụng trộm liếc mắt nhìn Doãn Tử Nhiên một cái .
Lãnh Ngạn nhìn thấy ánh mắt của cô liền hiểu được , nguyên lai là hẹn hò với Doãn Tử Nhiên, vừa mới ly khai nơi này với hắn liền cùng Doãn Tử Nhiên hẹn hò! Còn luôn mồm định ra điều ước cái gì, còn muốn hắn nói yêu cô, mua đưa hoa cho hắn, hắn không được thì liền đi tìm nam nhân khác sao?
Hắn từ nhỏ mất mẹ, là Vú Từng nuôi lớm, đối với một Vú Từng hắn có cảm tình không thua gì mẫu thân, nếu Vú Từng thực ra chuyện gì, hắn…
“Nhiễm Duy Nhất!” Hắn trong cơn giận dữ, hắn bắt lấy cổ tay cô, đem cô từ trên ghế vứt xuống mặt đất, “Cho dù cô ra ngoài câu dẫn nam nhân , tôi không tính toán, nhưng mà, cô lại muốn đả thương Vú Từng, tôi quyết không tha cho cô!”
Duy Nhất ngã sấp xuống mặt đất lạnh như băng của bệnh viện lạnh, cánh tay chống đỡ trên mặt đất, chà sát làm rách mất một miếng da, máu liền chảy ra, nóng rát mà đau buốt.
Doãn Tử Nhiên thấy thế lập tức tiến lên đỡ cô dậy, dùng thân thể bảo vệ cô, đối Lãnh Ngạn giận giữ la lên, “Rốt cuộc là ai thương tổn ai? Ngươi đối Duy Nhất thương tổn còn chưa đủ sao? Ngươi có cái gì tư cách mắng Duy Nhất?”
Lãnh Ngạn khiêu khích nhìn hắn, “Tôi không có tư cách? Cậu có tư cách? Cô ta hiện tại là lão bà của ta! Doãn Tử Nhiên, bó cánh tay của ngươi trên người lão bà của ta ra!”
Tác giả :
Cát Tường Dạ