Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 71: Ngủ cùng giường mới có thể sinh em bé
Lãnh Ngạn thấy hai chân mình không thể nhúc nhích, thoái chí trong chốc lát, cũng không phản bác lại lời của cô, chỉ có thể để cho cô cởi quần áo của mình.
Đây là lần đầu tiên Duy Nhất nhìn thấy thân thể anh, không phải màu đồng cổ hay màu nâu phổ biến, khá trắng nõn, hoa văn và đường cong rất hoàn mỹ, cảm thấy nhẵn bóng khi cô từng chạm đến…
“Còn nhìn? Nước miếng cũng chảy ra?” Dáng vẻ háo sắc của cô khiến cho anh âm thầm buồn cười.
Duy Nhất thật sự lau khóe môi, liếc thấy mặt anh cười như không cười, mới phát hiện thì ra anh đang giễu cợt cô…
Vô ý đỏ mặt, không khí hơi mập mờ, cô vắt khô khăn lông, cẩn thận lau làn da sáng bóng của anh, hơi nóng từ đáy lòng của hai bên bốc lên.
Ở trên lưng anh, Duy Nhất nhìn thấy vết sẹo kia, vết sẹo đã từng chạm tới rất nhiều lần, giống như con rết khổng lồ, leo lên lưng anh, nhìn thấy mà ghê.
Cô không khỏi đưa tay ra vuốt ve, rõ ràng cảm thấy thân thể của anh khẽ run dưới đầu ngón tay cô.
“Ông xã, vết thương trên lưng anh là như thế nào?” Giọng nói dốc hết tình cảm dịu dàng của cô.
Lãnh Ngạn nhanh chóng mặc quần áo vào, lạnh lùng giống như người xa lạ, “Được rồi! Tôi muốn đi ngủ! Cô cũng nghỉ ngơi đi!”
Duy Nhất biết mình hỏi vấn đề không nên hỏi, bưng nước đến phòng tắm đổ đi, tự mình tắm rửa, lúc đi ra, dường như anh đã ngủ thiếp đi. Anh thật sự ngủ thiếp đi sao? Ban ngày ngủ một buổi chiều, bây giờ còn có thể ngủ?
Cô đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói, “Quy định thứ mười, trước lúc ngủ phải hôn ngủ ngon.” Nói xong cúi người xuống, hôn môi anh.
Anh vốn chính giả bộ ngủ, bị đôi môi mềm mại của cô mút, cả trái tim đều tê dại, sau khi tắm cô mặc áo ngủ của anh, bên trong không mặc áo ngực, mềm mại co giãn đè lên ngực anh, cô thật sự coi anh là người tàn tật sao? Chỉ hai chân anh không thể động mà thôi.
Trong nháy mắt khi cô chuẩn bị rút lui, anh vô cùng không muốn, xúc động mà lấy tay đè lại đầu cô, tham lam hút lấy ngọt ngào của cô, hơi thở của cô. Khát vọng trong bụng kêu gào loạn lên, anh không nhịn được đưa tay thăm dò vào phía dưới áo ngủ rộng thùng thình của cô, dọc theo sống lưng bóng loáng xuống, đầu óc anh vang lên, cô nhóc thối này cố ý quyến rũ anh, lại có thể chỉ mặc áo ngủ, không mặc quần ngủ…
Ngọn lửa đốt lên nhanh chóng, môi dần dần rời xuống, khẽ cắn cằm nhọn nhỏ của cô, hôn lên cổ trắng nõn, sau đó dùng hàm răng cắn nút thắt trên áo ngủ của cô, tỉ mỉ lưu lại dấu răng và vết hôn trước bộ ngực mềm mại, đồng thời, tay cũng chạy trên đường viền quần lót của cô.
“Ông xã… Không cần…” Duy Nhất nằm trên người anh nhẹ nhàng run rẩy, da thịt thành màu hồng sáng bóng, cô thích cảm giác này, cảm giác được anh yêu nhiệt liệt, nhưng mà, chân của anh bị thương đấy…
Anh không cách nào tránh né mà hô hấp dồn dập, ôm lấy cô thật chặt, lại buông tay ra, “Đi đi! Hôm nay em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút!”
Trái tim Duy Nhất dâng lên từng hồi ngọt ngào, núi băng này cuối cùng hơi cảm động sao? Sẽ nói lời như vậy với cô? Cô gật đầu, “Ngủ ngon, ông xã! Có chuyện gọi em.”
“Ừ.” Hô hấp của Lãnh Ngạn bình tĩnh lại, thái độ lại trở nên lạnh lẽo.
Đột nhiên Duy Nhất nhớ ra bức tranh mình vẽ, rõ ràng đặt lên giường, sao lại không thấy? Cô cúi đầu tìm kiếm chung quanh gầm giường.
“Anh có thấy bức tranh em vẽ không?” Tìm khắp ngăn kéo hộc tủ cũng không thấy, cô chỉ có thể hỏi anh.
Anh nhắm mắt lại, nói thản nhiên, “Cái gì? Không nhìn thấy!”
“À! Vậy thôi! Có thể dì quét dọn vệ sinh cầm đi!”Cô thất vọng đi sang căn phòng bên cạnh ngủ.
Đợi sau khi cô đi, Lãnh Ngạn mở mắt, lấy ra bức tranh ở dưới gối, nhìn hồi lâu, cuối cùng phát ra tiếng cười khẽ, có không? Anh và Duy Nhất thật sự sẽ có hai đứa bé đáng yêu như vậy sao? Bé trai giống anh, bé gái giống cô? Anh thật sự không dám hy vọng xa vời…
Ánh mắt dần dần u ám, anh nhét bức tranh vào dưới gối lần nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được, trước mắt không ngừng hiện ra khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Duy Nhất và tình trạng bi thảm của hai người phụ nữ khác.
Đột nhiên trong phòng bệnh vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt, anh mở mắt ra, Duy Nhất chạy về bên ạnh anh, hai gò má ửng hồng, áo ngủ dài đến mông lộ ra hai chân thon dài mượt mà, anh không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Duy Nhất e dè đến gần bên giường, nói lắp bắp, “Em… không ngủ được!
“Em định thế nào?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
“Điều thứ tư của hiệp nghị quy định, vợ chồng phải cùng giường chung gối!” Nói xong, cô nhanh chóng chui vào chăn mền của anh, giống như sợ anh phản đối.
Hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi, hai hàng chân mày của anh khẽ nhếch, “Có điều này à? Sao tôi không thấy?”
“Em mới thêm đấy! Nói nhảm! Không ngủ chung giường sao có thể sinh con?”
Duy Nhất biết mình đã lớn mật đến cực điểm, nếu như anh đuổi mình đi, cô sẽ lúng túng chết mất.
Mà đúng là anh không nể mặt cô, lại có thể hung ác với cô, “Mau đi về ngủ! Đừng đè lên chân tôi!”
“Không đi! Cứ không đi!” Nếu đã ỷ lại thì triệt để mặt dày mày dạn đi!
Hai cánh tay cô vòng chắc cổ anh tuyên bố, “Em ngủ đây, đừng đánh thức em! Có bản lĩnh anh ôm em sang!”
Anh dở khóc dở cười, gặp phải vật nhỏ dính người như vậy đúng là trước nay chưa từng có, vốn cho rằng cô là cô gái xấu hổ căng thẳng, xem ra anh cũng có lúc nhìn nhầm.
Được rồi, được rồi, cùng nhau thì cùng nhau! Sao anh lại không muốn ôm cô ngủ, nhưng mà, ông trời, ngài cho phép sao?
Một đêm, chỉ một đêm cô không phải là bà xã của anh… Lừa mình dối người tự an ủi mình như thế, anh đưa tay ra ôm cô, để cho cô yên ổn dựa vào bả vai anh ngủ.
Quả nhiên, không tới mấy phút, thân thể trong ngực dần thả lỏng ra, hô hấp đều đều, tiếng ngáy nhè nhẹ tỏ rõ cô đã ngủ.
Chỉ có điều, đêm nay anh ngủ như thế nào, chân trần trụi của cô nhóc này đã quấn lên hông anh…
Đây là lần đầu tiên Duy Nhất nhìn thấy thân thể anh, không phải màu đồng cổ hay màu nâu phổ biến, khá trắng nõn, hoa văn và đường cong rất hoàn mỹ, cảm thấy nhẵn bóng khi cô từng chạm đến…
“Còn nhìn? Nước miếng cũng chảy ra?” Dáng vẻ háo sắc của cô khiến cho anh âm thầm buồn cười.
Duy Nhất thật sự lau khóe môi, liếc thấy mặt anh cười như không cười, mới phát hiện thì ra anh đang giễu cợt cô…
Vô ý đỏ mặt, không khí hơi mập mờ, cô vắt khô khăn lông, cẩn thận lau làn da sáng bóng của anh, hơi nóng từ đáy lòng của hai bên bốc lên.
Ở trên lưng anh, Duy Nhất nhìn thấy vết sẹo kia, vết sẹo đã từng chạm tới rất nhiều lần, giống như con rết khổng lồ, leo lên lưng anh, nhìn thấy mà ghê.
Cô không khỏi đưa tay ra vuốt ve, rõ ràng cảm thấy thân thể của anh khẽ run dưới đầu ngón tay cô.
“Ông xã, vết thương trên lưng anh là như thế nào?” Giọng nói dốc hết tình cảm dịu dàng của cô.
Lãnh Ngạn nhanh chóng mặc quần áo vào, lạnh lùng giống như người xa lạ, “Được rồi! Tôi muốn đi ngủ! Cô cũng nghỉ ngơi đi!”
Duy Nhất biết mình hỏi vấn đề không nên hỏi, bưng nước đến phòng tắm đổ đi, tự mình tắm rửa, lúc đi ra, dường như anh đã ngủ thiếp đi. Anh thật sự ngủ thiếp đi sao? Ban ngày ngủ một buổi chiều, bây giờ còn có thể ngủ?
Cô đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói, “Quy định thứ mười, trước lúc ngủ phải hôn ngủ ngon.” Nói xong cúi người xuống, hôn môi anh.
Anh vốn chính giả bộ ngủ, bị đôi môi mềm mại của cô mút, cả trái tim đều tê dại, sau khi tắm cô mặc áo ngủ của anh, bên trong không mặc áo ngực, mềm mại co giãn đè lên ngực anh, cô thật sự coi anh là người tàn tật sao? Chỉ hai chân anh không thể động mà thôi.
Trong nháy mắt khi cô chuẩn bị rút lui, anh vô cùng không muốn, xúc động mà lấy tay đè lại đầu cô, tham lam hút lấy ngọt ngào của cô, hơi thở của cô. Khát vọng trong bụng kêu gào loạn lên, anh không nhịn được đưa tay thăm dò vào phía dưới áo ngủ rộng thùng thình của cô, dọc theo sống lưng bóng loáng xuống, đầu óc anh vang lên, cô nhóc thối này cố ý quyến rũ anh, lại có thể chỉ mặc áo ngủ, không mặc quần ngủ…
Ngọn lửa đốt lên nhanh chóng, môi dần dần rời xuống, khẽ cắn cằm nhọn nhỏ của cô, hôn lên cổ trắng nõn, sau đó dùng hàm răng cắn nút thắt trên áo ngủ của cô, tỉ mỉ lưu lại dấu răng và vết hôn trước bộ ngực mềm mại, đồng thời, tay cũng chạy trên đường viền quần lót của cô.
“Ông xã… Không cần…” Duy Nhất nằm trên người anh nhẹ nhàng run rẩy, da thịt thành màu hồng sáng bóng, cô thích cảm giác này, cảm giác được anh yêu nhiệt liệt, nhưng mà, chân của anh bị thương đấy…
Anh không cách nào tránh né mà hô hấp dồn dập, ôm lấy cô thật chặt, lại buông tay ra, “Đi đi! Hôm nay em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút!”
Trái tim Duy Nhất dâng lên từng hồi ngọt ngào, núi băng này cuối cùng hơi cảm động sao? Sẽ nói lời như vậy với cô? Cô gật đầu, “Ngủ ngon, ông xã! Có chuyện gọi em.”
“Ừ.” Hô hấp của Lãnh Ngạn bình tĩnh lại, thái độ lại trở nên lạnh lẽo.
Đột nhiên Duy Nhất nhớ ra bức tranh mình vẽ, rõ ràng đặt lên giường, sao lại không thấy? Cô cúi đầu tìm kiếm chung quanh gầm giường.
“Anh có thấy bức tranh em vẽ không?” Tìm khắp ngăn kéo hộc tủ cũng không thấy, cô chỉ có thể hỏi anh.
Anh nhắm mắt lại, nói thản nhiên, “Cái gì? Không nhìn thấy!”
“À! Vậy thôi! Có thể dì quét dọn vệ sinh cầm đi!”Cô thất vọng đi sang căn phòng bên cạnh ngủ.
Đợi sau khi cô đi, Lãnh Ngạn mở mắt, lấy ra bức tranh ở dưới gối, nhìn hồi lâu, cuối cùng phát ra tiếng cười khẽ, có không? Anh và Duy Nhất thật sự sẽ có hai đứa bé đáng yêu như vậy sao? Bé trai giống anh, bé gái giống cô? Anh thật sự không dám hy vọng xa vời…
Ánh mắt dần dần u ám, anh nhét bức tranh vào dưới gối lần nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được, trước mắt không ngừng hiện ra khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Duy Nhất và tình trạng bi thảm của hai người phụ nữ khác.
Đột nhiên trong phòng bệnh vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt, anh mở mắt ra, Duy Nhất chạy về bên ạnh anh, hai gò má ửng hồng, áo ngủ dài đến mông lộ ra hai chân thon dài mượt mà, anh không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Duy Nhất e dè đến gần bên giường, nói lắp bắp, “Em… không ngủ được!
“Em định thế nào?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
“Điều thứ tư của hiệp nghị quy định, vợ chồng phải cùng giường chung gối!” Nói xong, cô nhanh chóng chui vào chăn mền của anh, giống như sợ anh phản đối.
Hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi, hai hàng chân mày của anh khẽ nhếch, “Có điều này à? Sao tôi không thấy?”
“Em mới thêm đấy! Nói nhảm! Không ngủ chung giường sao có thể sinh con?”
Duy Nhất biết mình đã lớn mật đến cực điểm, nếu như anh đuổi mình đi, cô sẽ lúng túng chết mất.
Mà đúng là anh không nể mặt cô, lại có thể hung ác với cô, “Mau đi về ngủ! Đừng đè lên chân tôi!”
“Không đi! Cứ không đi!” Nếu đã ỷ lại thì triệt để mặt dày mày dạn đi!
Hai cánh tay cô vòng chắc cổ anh tuyên bố, “Em ngủ đây, đừng đánh thức em! Có bản lĩnh anh ôm em sang!”
Anh dở khóc dở cười, gặp phải vật nhỏ dính người như vậy đúng là trước nay chưa từng có, vốn cho rằng cô là cô gái xấu hổ căng thẳng, xem ra anh cũng có lúc nhìn nhầm.
Được rồi, được rồi, cùng nhau thì cùng nhau! Sao anh lại không muốn ôm cô ngủ, nhưng mà, ông trời, ngài cho phép sao?
Một đêm, chỉ một đêm cô không phải là bà xã của anh… Lừa mình dối người tự an ủi mình như thế, anh đưa tay ra ôm cô, để cho cô yên ổn dựa vào bả vai anh ngủ.
Quả nhiên, không tới mấy phút, thân thể trong ngực dần thả lỏng ra, hô hấp đều đều, tiếng ngáy nhè nhẹ tỏ rõ cô đã ngủ.
Chỉ có điều, đêm nay anh ngủ như thế nào, chân trần trụi của cô nhóc này đã quấn lên hông anh…
Tác giả :
Cát Tường Dạ