Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 320: Ngoại truyện 18
Dưới sự hướng dẫn của Nhược Lâm, xe chạy hai ba ngày, mới tới một trấn nhỏ vắng vẻ.
Lãnh Ngạn cảm thấy kỳ quái, “Nhược Lâm, đường xa như vậy cô đều nhớ?”
“Đúng! Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, tính phương hướng của tôi rất mạnh, mặc dù không nhớ ra chuyện trước kia, nhưng sau khi mất trí nhớ đi qua đường tuyệt đối sẽ không quên, tôi nghĩ đây là thiên phú thôi.” Nhược Lâm nằm trên xe, đi cùng xe với Lãnh Ngạn và Địch Khắc, Địch Khắc ở bên cạnh tùy thời phụ trách an toàn của cô.
“Vậy bây giờ chúng ta đi như thế nào?” Lãnh Ngạn nhìn Nhược Lâm hỏi.
Dưới sự nâng đỡ của Địch Khắc, Nhược Lâm đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chính là chỗ này, đợi buổi tối chúng ta lại đi đường núi, hiện tại mục tiêu quá lớn.”
“Được!” Lãnh Ngạn nghe theo sắp xếp của cô, dẫn mọi người lên xe mình nghỉ ngơi, cũng không xuống xe ăn cơm, mà ăn lương khô mang theo trên xe.
Địch Khắc nháy mắt với Lãnh Ngạn, hai người xuống xe và bàn đối sách với những người khác, đổi Cầu Chí Dương lên xe coi chừng Nhược Lâm.
“Lãnh Ngạn, cậu cứ yên tâm về Nhược Lâm như vậy sao? Cậu không sợ cô ta có bẫy?” Địch Khắc nổi lên lòng nghi ngờ với Nhược Lâm.
Lãnh Ngạn lặp lại lời Nhược Lâm nói trên xe cho mọi người nghe, hy vọng mọi người châm chước. Cuối cùng Lãnh Ngạn hỏi, “Nếu như Nhược Lâm không gạt chúng ta, chúng ta làm thế nào?”
“Nói nhảm, đương nhiên đi theo cô ấy!” Doãn Tiêu Trác nói.
“Vậy nếu như cô ấy gạt chúng ta?” Lãnh Ngạn lại hỏi.
“Đương nhiên vẫn phải đi! Không phải die enda anle equu ydonn cô ấy muốn dẫn chúng ta mắc câu, mục đích của chúng ta chính là mắc câu, tìm hang ổ!” Lúc này Lãnh Dực nói vậy.
“Đã như vậy, còn có cái gì do dự đây?” Lãnh Ngạn mỉm cười, “Không vào hang hổ sao bắt được hổ con?”
Địch Khắc không còn lời nào để nói, cười than thở, “Bội phục! Bội phục!”
Ban đêm mùa hè tới tương đối trễ, lúc sắc trời đen thui thời gian đã không còn sớm, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, dưới sự chỉ điểm của Nhược Lâm, mọi người lái ô tô vào rừng núi.
Trên đường núi quanh co đi về phía trước, bọn họ thậm chí không dám bật đèn xe, chỉ sợ khiến người khác hoài nghi. Dưới ánh trăng u ám, lái xe trở nên chật vật.
Dần dần, đường xe càng ngày càng hẹp, bọn họ quyết định bỏ xe đi bộ.
Nhược Lâm không cách nào đi bộ, Cầu Chí Dương lập tức cõng cô trên lưng, đi tuốt đằng trước dẫn đường.
Đi vào đường núi, Nhược Lâm dẫn bọn họ đi vào một khu rừng rậm, “Xuyên qua cánh rừng rậm này thì có một dòng sông nhỏ, qua sông, gần như đã đến Chân Thần, cũng chính là nơi ác ma ở, ngàn vạn lần không được kinh động hắn, nếu không chúng ta cũng sẽ chết.”
Mọi người cười cười, lơ đễnh, ngược lại bản lĩnh của Nhược Lâm để cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Cô giống như một nhà địa lý học, ở trong rừng rậm phân biệt phương hướng rất rõ ràng, tìm kiếm ký hiệu ngày trước cô làm ra như thế nào, phản ứng hết sức nhạy bén.
Toàn bộ ký hiệu của cô khắc trên dieendaanleequuydonn cây, cực kỳ giống hoa văn của cây, không chú ý thì không nhìn ra, thật sự không biết lúc đó cô khắc lên như thế nào.
Men theo những ký hiệu này, bọn họ xuyên qua rừng cây, lúc đến bờ sông trời đã sắp sáng.
“Ở đây rồi! Tôi không đi sai!” Nhược Lâm rất hưng phấn, rất hài lòng với biểu hiện của mình. “Qua sông, vẫn đi về phía trước, sẽ tiến vào một hang núi, ác ma ở trong hang núi, sau hang núi trồng rất nhiều hoa, ban đầu tôi ở trong hang núi giúp chúng trồng hoa, vẫn trồng hơn một năm, mới đưa tôi ra ngoài.”
Lãnh Ngạn quan sát địa thế, từ nơi này nhìn sang, vốn không nhìn thấy hang núi theo lời Nhược Lâm, nơi này đúng là địa phương hết sức bí ẩn.
“Thừa dịp trời còn chưa sáng, chúng ta đi qua.” Mặc dù đã hết sức mệt mỏi, nhưng Lãnh Ngạn vẫn đưa ra quyết định này.
Bởi vì Lãnh Dực đi đứng không tiện, mà Nhược Lâm bị thương, nên để cho Nhược Lâm vẽ tấm bản đồ đơn giản, hai người bọn họ ở lại trong rừng, nấp kỹ, những người khác lặn xuống nước, sau khi qua sông lập tức chui vào bụi cỏ.
Đứng trong bụi cỏ, quan sát chung quanh, xa xa, có thể thấy canh phòng hết sức nghiêm ngặt.
Lãnh Ngạn ra dấu cho bọn họ, mọi người chậm rãi nằm rạp xuống trườn theo đống rơm đi về phía trước.
Đột nhiên truyền đến tiếng chuông chói tai, đội canh phòng bắt đầu chạy hỗn loạn, Lãnh Ngạn giật mình, cho rằng bị phát hiện, lại nhìn thấy đội canh phòng không chạy về phía bọn họ.
Đợi bọn chúng chạy xa, mấy người Lãnh Ngạn cũng đi theo, dần dần đến gần đội ngũ của bọn chúng thì xuất hiện ở phần đuôi, mỗi người canh chừng một tên, che miệng lại, kéo bọn chúng vào trong die nda nle equ ydo nn bụi cỏ đánh ngất xỉu, sau đó thay quần áo của bọn chúng, công khai đuổi theo đội ngũ đội canh phòng.
Không lâu, bọn họ đi tới một hang núi, trước hang núi là một mảnh đất bằng phẳng, đã có rất nhiều người đứng thẳng, nữ có nam có, phần lớn đàn ông mặc đồ canh phòng, phụ nữ rất ít, phía trước mảnh đất bằng đốt một đống lửa.
Đám người Lãnh Ngạn cũng xen lẫn vào trong.
“Xin mời Chân Thần!” Sau một tiếng kêu bén nhọn kéo dài, một người đàn ông cài lông vũ màu đỏ chậm rãi đi tới, trước ngực vẻ biểu tượng mặt trời.
“Dẫn – tội – phạm!” Kéo dài giọng, cũng treo lòng nhóm người Lãnh Ngạn lên, rốt cuộc là tội phạm như thế nào, bọn họ sẽ xử lý người phạm tội như thế nào.
Đám người bên trái mở đường, chỉ thấy hai người phụ nữ bị trói được dẫn đến.
Bọn họ lập tức bị rung động, một trong hai người phụ nữ này lại là Phỉ Nhi!
Cầu Chí Dương rất kích động, định lập tức xông lên cứu Phỉ Nhi, bị Lãnh Ngạn giữ chặt lại, “Bình tĩnh đừng nóng, xem bọn họ làm trò gì!”
“Báo cáo Chân Thần! Tội phạm định chạy trốn được đưa đến! Mời Chân Thần xử trí.” Có người địa phương ăn mặc rất quê mùa báo cáo.
“Bất kỳ người nào không muốn cống hiến sức lực vì Chân Thần, chỉ có chết...” Lời từ trong miệng người gọi là Chân Thần phát ra vừa bén nhọn lại kinh khủng, quả thật giống như bùa đòi mạng của Diêm Vương.
“Buông tôi ra! Mấy tên ma quỷ này! Các người sẽ bị trời phạt!” Cô gái đi cùng Phỉ Nhi lạnh lùng quát lớn, mà Phỉ Nhi lại dựa vào cô gái, trong đôi mắt hoàn toàn không có thần thái.
Trời ạ! Không biết con bé bị hủy hoại như thế nào! Môi Cầu Chí Dương trắng bệch.
Lãnh Ngạn cảm thấy kỳ quái, “Nhược Lâm, đường xa như vậy cô đều nhớ?”
“Đúng! Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, tính phương hướng của tôi rất mạnh, mặc dù không nhớ ra chuyện trước kia, nhưng sau khi mất trí nhớ đi qua đường tuyệt đối sẽ không quên, tôi nghĩ đây là thiên phú thôi.” Nhược Lâm nằm trên xe, đi cùng xe với Lãnh Ngạn và Địch Khắc, Địch Khắc ở bên cạnh tùy thời phụ trách an toàn của cô.
“Vậy bây giờ chúng ta đi như thế nào?” Lãnh Ngạn nhìn Nhược Lâm hỏi.
Dưới sự nâng đỡ của Địch Khắc, Nhược Lâm đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chính là chỗ này, đợi buổi tối chúng ta lại đi đường núi, hiện tại mục tiêu quá lớn.”
“Được!” Lãnh Ngạn nghe theo sắp xếp của cô, dẫn mọi người lên xe mình nghỉ ngơi, cũng không xuống xe ăn cơm, mà ăn lương khô mang theo trên xe.
Địch Khắc nháy mắt với Lãnh Ngạn, hai người xuống xe và bàn đối sách với những người khác, đổi Cầu Chí Dương lên xe coi chừng Nhược Lâm.
“Lãnh Ngạn, cậu cứ yên tâm về Nhược Lâm như vậy sao? Cậu không sợ cô ta có bẫy?” Địch Khắc nổi lên lòng nghi ngờ với Nhược Lâm.
Lãnh Ngạn lặp lại lời Nhược Lâm nói trên xe cho mọi người nghe, hy vọng mọi người châm chước. Cuối cùng Lãnh Ngạn hỏi, “Nếu như Nhược Lâm không gạt chúng ta, chúng ta làm thế nào?”
“Nói nhảm, đương nhiên đi theo cô ấy!” Doãn Tiêu Trác nói.
“Vậy nếu như cô ấy gạt chúng ta?” Lãnh Ngạn lại hỏi.
“Đương nhiên vẫn phải đi! Không phải die enda anle equu ydonn cô ấy muốn dẫn chúng ta mắc câu, mục đích của chúng ta chính là mắc câu, tìm hang ổ!” Lúc này Lãnh Dực nói vậy.
“Đã như vậy, còn có cái gì do dự đây?” Lãnh Ngạn mỉm cười, “Không vào hang hổ sao bắt được hổ con?”
Địch Khắc không còn lời nào để nói, cười than thở, “Bội phục! Bội phục!”
Ban đêm mùa hè tới tương đối trễ, lúc sắc trời đen thui thời gian đã không còn sớm, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, dưới sự chỉ điểm của Nhược Lâm, mọi người lái ô tô vào rừng núi.
Trên đường núi quanh co đi về phía trước, bọn họ thậm chí không dám bật đèn xe, chỉ sợ khiến người khác hoài nghi. Dưới ánh trăng u ám, lái xe trở nên chật vật.
Dần dần, đường xe càng ngày càng hẹp, bọn họ quyết định bỏ xe đi bộ.
Nhược Lâm không cách nào đi bộ, Cầu Chí Dương lập tức cõng cô trên lưng, đi tuốt đằng trước dẫn đường.
Đi vào đường núi, Nhược Lâm dẫn bọn họ đi vào một khu rừng rậm, “Xuyên qua cánh rừng rậm này thì có một dòng sông nhỏ, qua sông, gần như đã đến Chân Thần, cũng chính là nơi ác ma ở, ngàn vạn lần không được kinh động hắn, nếu không chúng ta cũng sẽ chết.”
Mọi người cười cười, lơ đễnh, ngược lại bản lĩnh của Nhược Lâm để cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Cô giống như một nhà địa lý học, ở trong rừng rậm phân biệt phương hướng rất rõ ràng, tìm kiếm ký hiệu ngày trước cô làm ra như thế nào, phản ứng hết sức nhạy bén.
Toàn bộ ký hiệu của cô khắc trên dieendaanleequuydonn cây, cực kỳ giống hoa văn của cây, không chú ý thì không nhìn ra, thật sự không biết lúc đó cô khắc lên như thế nào.
Men theo những ký hiệu này, bọn họ xuyên qua rừng cây, lúc đến bờ sông trời đã sắp sáng.
“Ở đây rồi! Tôi không đi sai!” Nhược Lâm rất hưng phấn, rất hài lòng với biểu hiện của mình. “Qua sông, vẫn đi về phía trước, sẽ tiến vào một hang núi, ác ma ở trong hang núi, sau hang núi trồng rất nhiều hoa, ban đầu tôi ở trong hang núi giúp chúng trồng hoa, vẫn trồng hơn một năm, mới đưa tôi ra ngoài.”
Lãnh Ngạn quan sát địa thế, từ nơi này nhìn sang, vốn không nhìn thấy hang núi theo lời Nhược Lâm, nơi này đúng là địa phương hết sức bí ẩn.
“Thừa dịp trời còn chưa sáng, chúng ta đi qua.” Mặc dù đã hết sức mệt mỏi, nhưng Lãnh Ngạn vẫn đưa ra quyết định này.
Bởi vì Lãnh Dực đi đứng không tiện, mà Nhược Lâm bị thương, nên để cho Nhược Lâm vẽ tấm bản đồ đơn giản, hai người bọn họ ở lại trong rừng, nấp kỹ, những người khác lặn xuống nước, sau khi qua sông lập tức chui vào bụi cỏ.
Đứng trong bụi cỏ, quan sát chung quanh, xa xa, có thể thấy canh phòng hết sức nghiêm ngặt.
Lãnh Ngạn ra dấu cho bọn họ, mọi người chậm rãi nằm rạp xuống trườn theo đống rơm đi về phía trước.
Đột nhiên truyền đến tiếng chuông chói tai, đội canh phòng bắt đầu chạy hỗn loạn, Lãnh Ngạn giật mình, cho rằng bị phát hiện, lại nhìn thấy đội canh phòng không chạy về phía bọn họ.
Đợi bọn chúng chạy xa, mấy người Lãnh Ngạn cũng đi theo, dần dần đến gần đội ngũ của bọn chúng thì xuất hiện ở phần đuôi, mỗi người canh chừng một tên, che miệng lại, kéo bọn chúng vào trong die nda nle equ ydo nn bụi cỏ đánh ngất xỉu, sau đó thay quần áo của bọn chúng, công khai đuổi theo đội ngũ đội canh phòng.
Không lâu, bọn họ đi tới một hang núi, trước hang núi là một mảnh đất bằng phẳng, đã có rất nhiều người đứng thẳng, nữ có nam có, phần lớn đàn ông mặc đồ canh phòng, phụ nữ rất ít, phía trước mảnh đất bằng đốt một đống lửa.
Đám người Lãnh Ngạn cũng xen lẫn vào trong.
“Xin mời Chân Thần!” Sau một tiếng kêu bén nhọn kéo dài, một người đàn ông cài lông vũ màu đỏ chậm rãi đi tới, trước ngực vẻ biểu tượng mặt trời.
“Dẫn – tội – phạm!” Kéo dài giọng, cũng treo lòng nhóm người Lãnh Ngạn lên, rốt cuộc là tội phạm như thế nào, bọn họ sẽ xử lý người phạm tội như thế nào.
Đám người bên trái mở đường, chỉ thấy hai người phụ nữ bị trói được dẫn đến.
Bọn họ lập tức bị rung động, một trong hai người phụ nữ này lại là Phỉ Nhi!
Cầu Chí Dương rất kích động, định lập tức xông lên cứu Phỉ Nhi, bị Lãnh Ngạn giữ chặt lại, “Bình tĩnh đừng nóng, xem bọn họ làm trò gì!”
“Báo cáo Chân Thần! Tội phạm định chạy trốn được đưa đến! Mời Chân Thần xử trí.” Có người địa phương ăn mặc rất quê mùa báo cáo.
“Bất kỳ người nào không muốn cống hiến sức lực vì Chân Thần, chỉ có chết...” Lời từ trong miệng người gọi là Chân Thần phát ra vừa bén nhọn lại kinh khủng, quả thật giống như bùa đòi mạng của Diêm Vương.
“Buông tôi ra! Mấy tên ma quỷ này! Các người sẽ bị trời phạt!” Cô gái đi cùng Phỉ Nhi lạnh lùng quát lớn, mà Phỉ Nhi lại dựa vào cô gái, trong đôi mắt hoàn toàn không có thần thái.
Trời ạ! Không biết con bé bị hủy hoại như thế nào! Môi Cầu Chí Dương trắng bệch.
Tác giả :
Cát Tường Dạ