Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 305: Ngoại truyện 3
Duy Nhất hoàn toàn không nghe anh giải thích, suy nghĩ đã sớm bay xa, chỉ lo lầm bầm lầu bầu một mình: “Mặc kệ, em muốn biết rõ cô gái kia là ai, tại sao anh cả lại chọn trúng cô ấy để đưa cho anh, em phải so xem người nào xinh đẹp hơn!”
“Nhàm chán!” Lãnh Ngạn phát giận với suy nghĩ cố chấp và ngu xuẩn của cô.
Duy Nhất há mồm cắn nhẹ lên đầu vai của anh: “Anh giỏi lắm! Bây giờ học được thói hung hăng với em rồi đúng không? Sớm biết vậy em đã không nhắc nhở anh, để thành toàn cho các người! Có phải anh sẽ rất hài lòng hay không?”
“Em dám!” Lãnh Ngạn ôm eo của cô, sắc mặt nghiêm trọng: “Em còn dám lôi kéo anh và cô gái khác lại với nhau nữa, thì anh sẽ không chỉ hung hăng với em, mà còn đánh em luôn!”
“Anh. . . . . . Ông chú xấu xa! Ông chú đáng ghét! Biết rất rõ người ta có bảo bảo còn bắt nạt người ta! Chờ bảo bảo được sinh ra em sẽ méc nó, nói cho nó biết, cha của nó là người xấu!” Duy Nhất khóc hu hu ở trong lòng anh, hai nắm tay đấm thùm thụp vào lồng ngực của anh.
Lãnh Ngạn bắt được cổ tay của cô, kéo vòng qua ôm chặt hông anh: “Được! Được! Chờ bảo bảo của chúng ta được sinh ra, thì hai người chính là một phe, bắt nạt một mình anh, có được hay không? Nhưng bây giờ trở đi, không cho phép em khóc, không cho phép tức giận, như vậy sẽ không tốt cho bảo bảo!”
“Anh đáng ghét! Bắt nạt em còn không cho phép em khóc, đây là đạo lý gì chứ!” Duy Nhất cắn loạn vào ngực anh.
Hàm răng của cô thật nhỏ nhưng sử dụng lực cũng có chút đau, Lãnh Ngạn hít một hơi lạnh: “Bảo bối, đây là ai bắt nạt ai? Cho tới bây giờ đều là em bắt nạt anh đấy!”
Duy Nhất không hiểu chuyện nhìn anh chằm chằm: “Không cho em bắt nạt anh, vậy thì em bắt nạt người khác!”
“Không được! Cứ bắt nạt anh đi! Ai bảo anh là ông xã em chứ! Trách nhiệm của ông xã chính là để cho bà xã bắt nạt! Ngoan, tiếp tục cắn anh đi, cắn ở đây này!” Anh chỉ môi mình.
“Hừ, thế thì tốt cho anh quá!” Duy Nhất quay đầu sang một bên.
“Vậy anh cắn em!” Lãnh Ngạn cười một tiếng rất vô lại, liền cúi đầu hôn lên môi cô.
“Đóa Nhi mau tránh ra! Trẻ nhỏ không nên xem!” Có người hô to một tiếng, thức tỉnh hai người đang hôn nhau say đắm.
Lãnh Ngạn xoay người, nắm bả vai Duy Nhất, dùng nụ cười chiến thắng tuyệt đối để đối mặt với Doãn Tiêu Trác: “Thế nào, tớ thắng rồi! Quà tặng lớn của chúng tớ đâu?”
“Như vậy mà cũng gọi là thắng sao?” Doãn Tiêu Trác xem thường: “Duy Nhất nhắc nhở cho cậu nên cậu mới đoán được! Phạm quy rồi!”
“Nào có phạm quy?” Duy Nhất không phục: “Anh chỉ nói không cho phép em lên tiếng, em đâu có phát ra tiếng!”
“Con nhóc ăn cây táo rào cây sung này! Con gái đúng là hướng ra ngoài mà!” Doãn Tiêu Trác cười nhạo cô.
Lãnh Ngạn cũng không vừa ý: “Cái gì hướng ra ngoài? Hướng về phía tôi mới đúng! Lăn đi, lấy quà tặng ra đây!”
“Quà tặng? Đừng nóng vội!” Doãn Tiêu Trác cười mờ ám: “Trò chơi này phải qua ba cửa ải! Còn hai cửa ải nữa!”
“Đến đây đi, binh đến tướng chắn, thuận vợ thuận chồng tác biển đông cũng cạn!” Bộ dạng của Lãnh Ngạn đầy vẻ khiêu khích, hơn nữa không kiêng kị chút nào hôn lên mặt của Duy Nhất một cái.
“Ghê tởm quá!” Doãn Tiêu Trác khinh thường nhìn hai người bọn họ: “Kế tiếp chính là thời điểm để hai vợ chồng các người thể hiện! Cửa thứ hai, khảo nghiệm sự thông minh và ăn ý của vợ chồng các người, lấy cái bảng ra đây!”
Đóa Nhi vui mừng lấy cái bảng ra cho Duy Nhất và Lãnh Ngạn mỗi người một cái.
Lãnh Ngạn cầm cái bảng suy nghĩ mãi cũng không hiểu được là dùng để làm gì: “Tớ nói này Tiêu, tớ không hiểu, tại sao hai chúng tớ phải để cho các cậu trêu chọc mãi vậy chứ?”
Doãn Tiêu Trác cười một tiếng: “Không trêu chọc cũng được! Nhưng hãy nghĩ về món quà lớn kia một chút! Nghĩ lại những đêm sau này của hai người!”
“Doãn Tiêu Trác, tớ rất hối hận khi để cho các cậu ở lại trên du thuyền!” Lãnh Ngạn thề.
Doãn Tiêu Trác lại cười đến khoác trá vô sỉ: “Lãnh Ngạn, đừng như vậy mà! Cái thế giới này nhờ có chúng tớ mới trở nên đặc sắc như vậy được, lần này cũng nhờ có chúng tớ nên mới có thêm màu sắc đó chứ! Nếu không, đêm nay, cậu và Duy Nhất ngoại trừ việc tạo người còn có thể làm cái gì? Chuyện đó lại vừa khô khan vừa tổn hại sức khỏe không đúng sao?”
“Doãn Tiêu Trác!” Lãnh Ngạn cắn răng nghiến lợi: “Tớ muốn ném cậu xuống biển để làm mồi cho cá mập!”
“Vậy cũng phải chờ tớ xem xong đoạn náo nhiệt này đã!” Doãn Tiêu Trác nín cười: “Bắt đầu hỏi! Vấn đề thứ nhất: cậu thích nhất bộ phận nào trên người Duy Nhất? Nhớ, nếu như mọi người không hài lòng với đáp án của hai người, có nghĩa là không được qua cửa!”
“Anh! Rốt cuộc anh có phải là anh ruột của em hay không? Lại đi hỏi loại vấn đề này?” Duy Nhất đỏ mặt kháng nghị.
“Vấn đề gì? Vấn đề này có vấn đề gì sao?” Doãn Tiêu Trác cố làm ra vẻ ngây thơ.
“Anh. . . . . .” Duy Nhất không còn lời nào để nói, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Trở về em nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh!”
“Trả lời đi! Trả lời đi! Trả lời đi!” Những người ở bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào lên.
Lãnh Ngạn nháy mắt với Duy Nhất, lập tức bị Doãn Tiêu Trác ngăn lại: “Aiz, không cho nhắc nhở nhau, mau viết đi!”
Duy Nhất suy nghĩ một chút, chắc chắn sẽ không trả lời theo ý của Doãn Tiêu Trác, nhớ lại lời nói thường ngày Lãnh Ngạn hay nói, giật mình, viết một chữ.
“Được rồi! Đã đến lúc công bố câu trả lời!” Doãn Tiêu Trác đoạt lấy cái bảng của Lãnh Ngạn, chỉ thấy trên đó viết một chữ “Tay“.
“Đến đây! Xem của Duy Nhất một chút!” Cầu Chí Dương lấy cái bảng từ trong tay của Duy Nhất, cũng là một chữ “Tay“.
Những người khác đều thất vọng: “Câu trả lời đó không biết mọi người có hài lòng hay không?” Doãn Tiêu Trác cố ý hỏi.
“Không phải chỉ cần giống nhau là được sao?” Duy Nhất kiêu ngạo nhìn chằm chằm người anh trai hay đùa dai này.
“Tốt lắm, vậy thì nói rõ nguyên nhân một chút đi! Lãnh Ngạn, tại sao thích tay của Duy Nhất?” Doãn Tiêu Trác coi như là tha cho bọn họ một lần.
“Trong lúc tớ ngã bệnh, mỗi lần bị đau đớn hành hạ đến chết đi sống lại thì tớ đều không dám lên tiếng, tớ sợ Duy Nhất sẽ đau lòng khi nghe tớ kêu đau, nhưng tớ biết rõ, thật ra thì cô ấy cũng biết. Khoảng thời gian đó, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tớ, cho dù là đang tỉnh hay ngủ, cô ấy vẫn luôn nắm tay của tớ, có lúc tớ đau đến không biết gì cả, nhưng thứ duy nhất tớ có thể cảm nhận được chính là bàn tay của cô ấy, đang nắm thật chặt tay tớ, truyền sức mạnh cho tớ, để tớ biết mình còn sống, để tớ cố gắng kiên trì không buông tay.”
“Nhàm chán!” Lãnh Ngạn phát giận với suy nghĩ cố chấp và ngu xuẩn của cô.
Duy Nhất há mồm cắn nhẹ lên đầu vai của anh: “Anh giỏi lắm! Bây giờ học được thói hung hăng với em rồi đúng không? Sớm biết vậy em đã không nhắc nhở anh, để thành toàn cho các người! Có phải anh sẽ rất hài lòng hay không?”
“Em dám!” Lãnh Ngạn ôm eo của cô, sắc mặt nghiêm trọng: “Em còn dám lôi kéo anh và cô gái khác lại với nhau nữa, thì anh sẽ không chỉ hung hăng với em, mà còn đánh em luôn!”
“Anh. . . . . . Ông chú xấu xa! Ông chú đáng ghét! Biết rất rõ người ta có bảo bảo còn bắt nạt người ta! Chờ bảo bảo được sinh ra em sẽ méc nó, nói cho nó biết, cha của nó là người xấu!” Duy Nhất khóc hu hu ở trong lòng anh, hai nắm tay đấm thùm thụp vào lồng ngực của anh.
Lãnh Ngạn bắt được cổ tay của cô, kéo vòng qua ôm chặt hông anh: “Được! Được! Chờ bảo bảo của chúng ta được sinh ra, thì hai người chính là một phe, bắt nạt một mình anh, có được hay không? Nhưng bây giờ trở đi, không cho phép em khóc, không cho phép tức giận, như vậy sẽ không tốt cho bảo bảo!”
“Anh đáng ghét! Bắt nạt em còn không cho phép em khóc, đây là đạo lý gì chứ!” Duy Nhất cắn loạn vào ngực anh.
Hàm răng của cô thật nhỏ nhưng sử dụng lực cũng có chút đau, Lãnh Ngạn hít một hơi lạnh: “Bảo bối, đây là ai bắt nạt ai? Cho tới bây giờ đều là em bắt nạt anh đấy!”
Duy Nhất không hiểu chuyện nhìn anh chằm chằm: “Không cho em bắt nạt anh, vậy thì em bắt nạt người khác!”
“Không được! Cứ bắt nạt anh đi! Ai bảo anh là ông xã em chứ! Trách nhiệm của ông xã chính là để cho bà xã bắt nạt! Ngoan, tiếp tục cắn anh đi, cắn ở đây này!” Anh chỉ môi mình.
“Hừ, thế thì tốt cho anh quá!” Duy Nhất quay đầu sang một bên.
“Vậy anh cắn em!” Lãnh Ngạn cười một tiếng rất vô lại, liền cúi đầu hôn lên môi cô.
“Đóa Nhi mau tránh ra! Trẻ nhỏ không nên xem!” Có người hô to một tiếng, thức tỉnh hai người đang hôn nhau say đắm.
Lãnh Ngạn xoay người, nắm bả vai Duy Nhất, dùng nụ cười chiến thắng tuyệt đối để đối mặt với Doãn Tiêu Trác: “Thế nào, tớ thắng rồi! Quà tặng lớn của chúng tớ đâu?”
“Như vậy mà cũng gọi là thắng sao?” Doãn Tiêu Trác xem thường: “Duy Nhất nhắc nhở cho cậu nên cậu mới đoán được! Phạm quy rồi!”
“Nào có phạm quy?” Duy Nhất không phục: “Anh chỉ nói không cho phép em lên tiếng, em đâu có phát ra tiếng!”
“Con nhóc ăn cây táo rào cây sung này! Con gái đúng là hướng ra ngoài mà!” Doãn Tiêu Trác cười nhạo cô.
Lãnh Ngạn cũng không vừa ý: “Cái gì hướng ra ngoài? Hướng về phía tôi mới đúng! Lăn đi, lấy quà tặng ra đây!”
“Quà tặng? Đừng nóng vội!” Doãn Tiêu Trác cười mờ ám: “Trò chơi này phải qua ba cửa ải! Còn hai cửa ải nữa!”
“Đến đây đi, binh đến tướng chắn, thuận vợ thuận chồng tác biển đông cũng cạn!” Bộ dạng của Lãnh Ngạn đầy vẻ khiêu khích, hơn nữa không kiêng kị chút nào hôn lên mặt của Duy Nhất một cái.
“Ghê tởm quá!” Doãn Tiêu Trác khinh thường nhìn hai người bọn họ: “Kế tiếp chính là thời điểm để hai vợ chồng các người thể hiện! Cửa thứ hai, khảo nghiệm sự thông minh và ăn ý của vợ chồng các người, lấy cái bảng ra đây!”
Đóa Nhi vui mừng lấy cái bảng ra cho Duy Nhất và Lãnh Ngạn mỗi người một cái.
Lãnh Ngạn cầm cái bảng suy nghĩ mãi cũng không hiểu được là dùng để làm gì: “Tớ nói này Tiêu, tớ không hiểu, tại sao hai chúng tớ phải để cho các cậu trêu chọc mãi vậy chứ?”
Doãn Tiêu Trác cười một tiếng: “Không trêu chọc cũng được! Nhưng hãy nghĩ về món quà lớn kia một chút! Nghĩ lại những đêm sau này của hai người!”
“Doãn Tiêu Trác, tớ rất hối hận khi để cho các cậu ở lại trên du thuyền!” Lãnh Ngạn thề.
Doãn Tiêu Trác lại cười đến khoác trá vô sỉ: “Lãnh Ngạn, đừng như vậy mà! Cái thế giới này nhờ có chúng tớ mới trở nên đặc sắc như vậy được, lần này cũng nhờ có chúng tớ nên mới có thêm màu sắc đó chứ! Nếu không, đêm nay, cậu và Duy Nhất ngoại trừ việc tạo người còn có thể làm cái gì? Chuyện đó lại vừa khô khan vừa tổn hại sức khỏe không đúng sao?”
“Doãn Tiêu Trác!” Lãnh Ngạn cắn răng nghiến lợi: “Tớ muốn ném cậu xuống biển để làm mồi cho cá mập!”
“Vậy cũng phải chờ tớ xem xong đoạn náo nhiệt này đã!” Doãn Tiêu Trác nín cười: “Bắt đầu hỏi! Vấn đề thứ nhất: cậu thích nhất bộ phận nào trên người Duy Nhất? Nhớ, nếu như mọi người không hài lòng với đáp án của hai người, có nghĩa là không được qua cửa!”
“Anh! Rốt cuộc anh có phải là anh ruột của em hay không? Lại đi hỏi loại vấn đề này?” Duy Nhất đỏ mặt kháng nghị.
“Vấn đề gì? Vấn đề này có vấn đề gì sao?” Doãn Tiêu Trác cố làm ra vẻ ngây thơ.
“Anh. . . . . .” Duy Nhất không còn lời nào để nói, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Trở về em nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh!”
“Trả lời đi! Trả lời đi! Trả lời đi!” Những người ở bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào lên.
Lãnh Ngạn nháy mắt với Duy Nhất, lập tức bị Doãn Tiêu Trác ngăn lại: “Aiz, không cho nhắc nhở nhau, mau viết đi!”
Duy Nhất suy nghĩ một chút, chắc chắn sẽ không trả lời theo ý của Doãn Tiêu Trác, nhớ lại lời nói thường ngày Lãnh Ngạn hay nói, giật mình, viết một chữ.
“Được rồi! Đã đến lúc công bố câu trả lời!” Doãn Tiêu Trác đoạt lấy cái bảng của Lãnh Ngạn, chỉ thấy trên đó viết một chữ “Tay“.
“Đến đây! Xem của Duy Nhất một chút!” Cầu Chí Dương lấy cái bảng từ trong tay của Duy Nhất, cũng là một chữ “Tay“.
Những người khác đều thất vọng: “Câu trả lời đó không biết mọi người có hài lòng hay không?” Doãn Tiêu Trác cố ý hỏi.
“Không phải chỉ cần giống nhau là được sao?” Duy Nhất kiêu ngạo nhìn chằm chằm người anh trai hay đùa dai này.
“Tốt lắm, vậy thì nói rõ nguyên nhân một chút đi! Lãnh Ngạn, tại sao thích tay của Duy Nhất?” Doãn Tiêu Trác coi như là tha cho bọn họ một lần.
“Trong lúc tớ ngã bệnh, mỗi lần bị đau đớn hành hạ đến chết đi sống lại thì tớ đều không dám lên tiếng, tớ sợ Duy Nhất sẽ đau lòng khi nghe tớ kêu đau, nhưng tớ biết rõ, thật ra thì cô ấy cũng biết. Khoảng thời gian đó, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tớ, cho dù là đang tỉnh hay ngủ, cô ấy vẫn luôn nắm tay của tớ, có lúc tớ đau đến không biết gì cả, nhưng thứ duy nhất tớ có thể cảm nhận được chính là bàn tay của cô ấy, đang nắm thật chặt tay tớ, truyền sức mạnh cho tớ, để tớ biết mình còn sống, để tớ cố gắng kiên trì không buông tay.”
Tác giả :
Cát Tường Dạ