Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 303: Ngoại truyện 1
Một ngày thật đẹp và nhẹ nhàng, bầu trời xanh thẳm.
Nhưng nhà họ Doãn thì đang rơi vào một tình cảnh rối ren.
“Mau! Mau lên! Nhất định phải đến đó trước khi bọn họ lên thuyền, nếu không sẽ không đi được!” Doãn Tiêu Trác ra sức thúc giục Tư Lam sắp xếp hành lý.
“Không sao đâu? Bọn Lãnh Ngạn sẽ không hẹp hòi đến nỗi không cho phép chúng ta lên thuyền đâu? Cái du thuyền kia gần một ngàn căn phòng, đã sớm vượt qua tàu Titanic rồi, mỗi đêm anh ấy và Duy Nhất ngủ một căn phòng cũng không hết!” Tư Lam vẫn không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc.
“Cô gái ngốc, nếu như là tôi, tôi cũng không muốn thế giới riêng của hai người có thêm mấy bóng đèn cản mũi!” Doãn Tiêu Trác xách hành lý của cô lên, nhẹ nhàng kêu Đóa Nhi, ba người cùng lên xe đi ra ngoài.
Doãn Tiêu Trác vừa đi ra thì đúng lúc gặp Tĩnh Tuyền mang theo đứa bé đi tản bộ ở trong hoa viên, cậu nhóc thấy xe của Doãn Tiêu Trác thì lập tức lảo đảo chạy tới: “Bác, bác ơi.” Dùng hết sức mà kêu.
“Thiên Ân bảo bối!” Doãn Tiêu Trác quay cửa xe xuống chào hỏi tiểu thiên sứ nhà bọn họ.
“Bác đi đâu vậy? Bảo bối muốn đi cùng. . . . . .” Thiên Ân tự xưng là bảo bối, giọng nói rất non nớt.
“Cái gì? Bảo bối, bác phải đến công ty! Khi trở về sẽ chơi với con nhé!” Doãn Tiêu Trác nhanh chóng quay cửa xe lên, giống như chạy trốn rời khỏi nhà họ Doãn.
“Anh làm gì thế? Giống như kẻ gian, còn lừa Thiên Ân!” Dung Tư Lam không hiểu.
“Đúng vậy! Nói dối không phải là đứa bé ngoan!” Đóa Nhi sáu tuổi, không nể tình riêng mà phê bình cha của cô bé.
“Các người thì biết cái gì? Để cho Tiêu Diệp và Tử Nhiên biết cha bỏ lại công ty để chạy đi du lịch vòng quanh thế giới, không chặt chém cha ra mới là lạ đó!” Doãn Tiêu Trác có chút sợ hãi nhìn kính chiếu hậu một chút.
Dung Tư Lam không khỏi cười lắc đầu, kể từ sau khi kết hôn, tính tình của Doãn Tiêu Trác càng ngày càng trẻ con! Nhưng, cô lại thích anh như vậy, không ra vẻ, không kiêu ngạo, ở trước mặt cô hoàn toàn là tính tình thật, có lúc cô cảm thấy anh nghĩ cái gì thì cô đều có thể hiểu được thấu đáo triệt để, loại cảm giác tâm linh tương thông này thật sự rất tốt!
Đến bến tàu, Doãn Tiêu Trác ôm lấy Đóa Nhi, dẫn Tư Lam lên chiếc du thuyền gọi là “Duy Nhất” kia. Rón ra rón rén, tìm kiếm căn phòng vừa ý mình.
Khi lên đến lầu hai, ngay tại bậc thang đầu tiên đã đụng mặt người khác.
“Cầu Chí Dương? !” Doãn Tiêu Trác sợ hãi kêu, chỉ vào Cầu Chí Dương và Phỉ Nhi: “ Sao các người cũng ở đây?”
“Xuỵt ——” Cầu Phỉ Nhi dựng thẳng ngón trỏ vào môi mình: “Chúng ta cùng đi lên! Đừng làm cho Lãnh Ngạn phát hiện, nếu không sẽ bị tống xuống thuyền!”
“Còn có nhóm người chúng tôi!” Trong một chỗ kín đáo lại xuất hiện thêm một nhóm người, bao gồm Doãn Tử Nhiên, Lãnh Dực, hai vợ chồng Mỹ Mỹ, chen lấn chật kín cửa cầu thang.
“Các người. . . . . . Thật là lợi hại!” Doãn Tiêu Trác chĩa mũi nhọn vào Doãn Tử Nhiên: “Em cũng lên thuyền, còn công ty thì làm thế nào?”
“A. . . . . . Không phải còn có anh hai sao? Anh ấy cũng nên học cách quản lý công ty rồi! Làm diễn viên quèn thì có gì tốt chứ?” Doãn Tử Nhiên thờ ơ nhún nhún vai.
Đang nói, thì điện thoại của Doãn Tiêu Trác vang lên, nhắc tào tháo, tào tháo đến liền! Là điện thoại của Doãn Tiêu Diệp gọi đến.
“Này, anh cả! Anh và Tử Nhiên đi đâu rồi? Hôm nay ở công ty mở cuộc họp thường kỳ, ông cụ đang nổi giận đấy!” Theo thường lệ, Doãn Tiêu Diệp chỉ đến tham dự cuộc họp thường kỳ ở công ty.
“Cái gì? Bọn anh ư? Ha ha, anh và Tử Nhiên đang ở trên du thuyền của Lãnh Ngạn, chuẩn bị đi du lịch vòng quanh thế giới rồi!” Doãn Tiêu Trác ra vẻ hả hê.
Điện thoại của Doãn Tiêu Diệp thiếu chút nữa đã rớt xuống đất: “Không. . . . . . Không phải chứ? Đừng nói là em phải về quản lý cái công ty này nha? Không! Không được! Tự do của em, sự nghiệp của em, cuộc đời của em!”
Doãn Tiêu Trác nhíu mày: “Sự nghiệp của em chính là Doãn thị, cuộc đời của em chính là chăm sóc vợ con, đã lớn tuổi như vậy rồi còn lẫn vào trong cái giới diễn viên thần tượng! Về nhà xây nhà đi!”
“Không, anh cả, các người quá độc ác rồi, ít nhất phải để lại một người chứ! Tính tình của ông cụ. . . . . .”
“Em tự lo đi!” Doãn Tiêu Trác dứt khoát tắt máy, âm mưu được như ý nên cười khà một tiếng, Doãn Tiêu Diệp ơi Doãn Tiêu Diệp, cậu cũng có ngày hôm nay?
“Này, Lãnh Ngạn và Duy Nhất đang lên thuyền, chúng ta mau trốn thôi!” Không biết người nào hô lên một tiếng, một nhóm người nhanh chóng biến mất vào nơi kín đáo.
**********************************************************************************
Ban đêm, biển trời hòa làm một màu, bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, mặt biển sóng gợn lăn tăn, sóng biển nhẹ nhàng lay động, mặt biển giống như hút bầu trời đầy sao rơi xuống.
“Duy Nhất, chiếc du thuyền này rốt cuộc cũng được dùng tới, anh đã hứa cho em một hôn lễ tuyệt thế thì sẽ không nuốt lời.”
Duy Nhất vùi ở trong ngực anh, hưởng thụ mùi vị hạnh phúc: “Ông xã, em thích nhất là lời hứa kia của anh, ở bên cạnh em cả đời. Ông xã, em nói rồi, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau đến già, không nuốt lời!”
Sóng biển nhẹ nhàng lay động, trên boong thuyền, dưới ánh sao, truyền đến giọng nói khe khẽ của Duy Nhất và Lãnh Ngạn.
Trong khoang thuyền, mấy bóng đen cứ lấn tới lấn lui: “Đừng ầm ĩ nữa! Đừng làm ồn, nghe xem bọn họ đang nói cái gì!”
“Người nào ầm ĩ? Chỉ mình cô ầm ĩ thì có! Mau tránh ra, để tôi xem thử!”
Không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên Duy Nhất vịn lan can ói ra.
“Oa, hình như Duy Nhất có thai rồi!” Vừa đúng lúc Mỹ Mỹ ghé tai vào khe cửa trong thuyền để nghe âm thanh dội lại.
“Thật sao? Tôi xem một chút, để tôi xem một chút!” Mấy người ở phía sau bắt đầu chen lấn chật chội.
“Ầm” một tiếng, cửa khoang thuyền bị đẩy ra, bọn họ liền hiện hình dưới ánh sao sáng ngời.
Mọi người cười khúc khích mấy tiếng, vẻ mặt liền trở nên khiếp sợ đi về phía Lãnh Ngạn.
Nhìn gương mặt u ám của Lãnh Ngạn, Cầu Chí Dương vội vàng lấy lòng: “Này, người anh em, vui vẻ lên chút! Xem chúng tôi chuẩn bị lễ vật gì cho cậu này!” Cầu Chí Dương giơ tay lên.
Lập tức, cả bầu trời sáng rực pháo hoa, đặc biệt là pháo hoa tạo thành dãy chữ tiếng Anh ——FOR¬EV¬ER.
“Duy Nhất, nhất định phải hạnh phúc mãi mãi nhé!” Dưới bóng đêm tuyệt đẹp, mọi người đều chân thành chúc phúc.
Đối mặt với đám bạn mặt dày mày dạn dám trốn lên thuyền này, Lãnh Ngạn còn có thể nói gì đây? Trên bầu trời xuất nhiện những chấm nhỏ và khói lửa khiến cho màn đêm trở nên vô cùng rực rỡ, ngày mai trời lại sáng, chuyến du lịch vòng quanh thế giới lần này nhất định sẽ tràn đầy hạnh phúc và bất ngờ, anh thật sự rất mong đợi. . . . . .
Nhưng nhà họ Doãn thì đang rơi vào một tình cảnh rối ren.
“Mau! Mau lên! Nhất định phải đến đó trước khi bọn họ lên thuyền, nếu không sẽ không đi được!” Doãn Tiêu Trác ra sức thúc giục Tư Lam sắp xếp hành lý.
“Không sao đâu? Bọn Lãnh Ngạn sẽ không hẹp hòi đến nỗi không cho phép chúng ta lên thuyền đâu? Cái du thuyền kia gần một ngàn căn phòng, đã sớm vượt qua tàu Titanic rồi, mỗi đêm anh ấy và Duy Nhất ngủ một căn phòng cũng không hết!” Tư Lam vẫn không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc.
“Cô gái ngốc, nếu như là tôi, tôi cũng không muốn thế giới riêng của hai người có thêm mấy bóng đèn cản mũi!” Doãn Tiêu Trác xách hành lý của cô lên, nhẹ nhàng kêu Đóa Nhi, ba người cùng lên xe đi ra ngoài.
Doãn Tiêu Trác vừa đi ra thì đúng lúc gặp Tĩnh Tuyền mang theo đứa bé đi tản bộ ở trong hoa viên, cậu nhóc thấy xe của Doãn Tiêu Trác thì lập tức lảo đảo chạy tới: “Bác, bác ơi.” Dùng hết sức mà kêu.
“Thiên Ân bảo bối!” Doãn Tiêu Trác quay cửa xe xuống chào hỏi tiểu thiên sứ nhà bọn họ.
“Bác đi đâu vậy? Bảo bối muốn đi cùng. . . . . .” Thiên Ân tự xưng là bảo bối, giọng nói rất non nớt.
“Cái gì? Bảo bối, bác phải đến công ty! Khi trở về sẽ chơi với con nhé!” Doãn Tiêu Trác nhanh chóng quay cửa xe lên, giống như chạy trốn rời khỏi nhà họ Doãn.
“Anh làm gì thế? Giống như kẻ gian, còn lừa Thiên Ân!” Dung Tư Lam không hiểu.
“Đúng vậy! Nói dối không phải là đứa bé ngoan!” Đóa Nhi sáu tuổi, không nể tình riêng mà phê bình cha của cô bé.
“Các người thì biết cái gì? Để cho Tiêu Diệp và Tử Nhiên biết cha bỏ lại công ty để chạy đi du lịch vòng quanh thế giới, không chặt chém cha ra mới là lạ đó!” Doãn Tiêu Trác có chút sợ hãi nhìn kính chiếu hậu một chút.
Dung Tư Lam không khỏi cười lắc đầu, kể từ sau khi kết hôn, tính tình của Doãn Tiêu Trác càng ngày càng trẻ con! Nhưng, cô lại thích anh như vậy, không ra vẻ, không kiêu ngạo, ở trước mặt cô hoàn toàn là tính tình thật, có lúc cô cảm thấy anh nghĩ cái gì thì cô đều có thể hiểu được thấu đáo triệt để, loại cảm giác tâm linh tương thông này thật sự rất tốt!
Đến bến tàu, Doãn Tiêu Trác ôm lấy Đóa Nhi, dẫn Tư Lam lên chiếc du thuyền gọi là “Duy Nhất” kia. Rón ra rón rén, tìm kiếm căn phòng vừa ý mình.
Khi lên đến lầu hai, ngay tại bậc thang đầu tiên đã đụng mặt người khác.
“Cầu Chí Dương? !” Doãn Tiêu Trác sợ hãi kêu, chỉ vào Cầu Chí Dương và Phỉ Nhi: “ Sao các người cũng ở đây?”
“Xuỵt ——” Cầu Phỉ Nhi dựng thẳng ngón trỏ vào môi mình: “Chúng ta cùng đi lên! Đừng làm cho Lãnh Ngạn phát hiện, nếu không sẽ bị tống xuống thuyền!”
“Còn có nhóm người chúng tôi!” Trong một chỗ kín đáo lại xuất hiện thêm một nhóm người, bao gồm Doãn Tử Nhiên, Lãnh Dực, hai vợ chồng Mỹ Mỹ, chen lấn chật kín cửa cầu thang.
“Các người. . . . . . Thật là lợi hại!” Doãn Tiêu Trác chĩa mũi nhọn vào Doãn Tử Nhiên: “Em cũng lên thuyền, còn công ty thì làm thế nào?”
“A. . . . . . Không phải còn có anh hai sao? Anh ấy cũng nên học cách quản lý công ty rồi! Làm diễn viên quèn thì có gì tốt chứ?” Doãn Tử Nhiên thờ ơ nhún nhún vai.
Đang nói, thì điện thoại của Doãn Tiêu Trác vang lên, nhắc tào tháo, tào tháo đến liền! Là điện thoại của Doãn Tiêu Diệp gọi đến.
“Này, anh cả! Anh và Tử Nhiên đi đâu rồi? Hôm nay ở công ty mở cuộc họp thường kỳ, ông cụ đang nổi giận đấy!” Theo thường lệ, Doãn Tiêu Diệp chỉ đến tham dự cuộc họp thường kỳ ở công ty.
“Cái gì? Bọn anh ư? Ha ha, anh và Tử Nhiên đang ở trên du thuyền của Lãnh Ngạn, chuẩn bị đi du lịch vòng quanh thế giới rồi!” Doãn Tiêu Trác ra vẻ hả hê.
Điện thoại của Doãn Tiêu Diệp thiếu chút nữa đã rớt xuống đất: “Không. . . . . . Không phải chứ? Đừng nói là em phải về quản lý cái công ty này nha? Không! Không được! Tự do của em, sự nghiệp của em, cuộc đời của em!”
Doãn Tiêu Trác nhíu mày: “Sự nghiệp của em chính là Doãn thị, cuộc đời của em chính là chăm sóc vợ con, đã lớn tuổi như vậy rồi còn lẫn vào trong cái giới diễn viên thần tượng! Về nhà xây nhà đi!”
“Không, anh cả, các người quá độc ác rồi, ít nhất phải để lại một người chứ! Tính tình của ông cụ. . . . . .”
“Em tự lo đi!” Doãn Tiêu Trác dứt khoát tắt máy, âm mưu được như ý nên cười khà một tiếng, Doãn Tiêu Diệp ơi Doãn Tiêu Diệp, cậu cũng có ngày hôm nay?
“Này, Lãnh Ngạn và Duy Nhất đang lên thuyền, chúng ta mau trốn thôi!” Không biết người nào hô lên một tiếng, một nhóm người nhanh chóng biến mất vào nơi kín đáo.
**********************************************************************************
Ban đêm, biển trời hòa làm một màu, bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, mặt biển sóng gợn lăn tăn, sóng biển nhẹ nhàng lay động, mặt biển giống như hút bầu trời đầy sao rơi xuống.
“Duy Nhất, chiếc du thuyền này rốt cuộc cũng được dùng tới, anh đã hứa cho em một hôn lễ tuyệt thế thì sẽ không nuốt lời.”
Duy Nhất vùi ở trong ngực anh, hưởng thụ mùi vị hạnh phúc: “Ông xã, em thích nhất là lời hứa kia của anh, ở bên cạnh em cả đời. Ông xã, em nói rồi, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau đến già, không nuốt lời!”
Sóng biển nhẹ nhàng lay động, trên boong thuyền, dưới ánh sao, truyền đến giọng nói khe khẽ của Duy Nhất và Lãnh Ngạn.
Trong khoang thuyền, mấy bóng đen cứ lấn tới lấn lui: “Đừng ầm ĩ nữa! Đừng làm ồn, nghe xem bọn họ đang nói cái gì!”
“Người nào ầm ĩ? Chỉ mình cô ầm ĩ thì có! Mau tránh ra, để tôi xem thử!”
Không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên Duy Nhất vịn lan can ói ra.
“Oa, hình như Duy Nhất có thai rồi!” Vừa đúng lúc Mỹ Mỹ ghé tai vào khe cửa trong thuyền để nghe âm thanh dội lại.
“Thật sao? Tôi xem một chút, để tôi xem một chút!” Mấy người ở phía sau bắt đầu chen lấn chật chội.
“Ầm” một tiếng, cửa khoang thuyền bị đẩy ra, bọn họ liền hiện hình dưới ánh sao sáng ngời.
Mọi người cười khúc khích mấy tiếng, vẻ mặt liền trở nên khiếp sợ đi về phía Lãnh Ngạn.
Nhìn gương mặt u ám của Lãnh Ngạn, Cầu Chí Dương vội vàng lấy lòng: “Này, người anh em, vui vẻ lên chút! Xem chúng tôi chuẩn bị lễ vật gì cho cậu này!” Cầu Chí Dương giơ tay lên.
Lập tức, cả bầu trời sáng rực pháo hoa, đặc biệt là pháo hoa tạo thành dãy chữ tiếng Anh ——FOR¬EV¬ER.
“Duy Nhất, nhất định phải hạnh phúc mãi mãi nhé!” Dưới bóng đêm tuyệt đẹp, mọi người đều chân thành chúc phúc.
Đối mặt với đám bạn mặt dày mày dạn dám trốn lên thuyền này, Lãnh Ngạn còn có thể nói gì đây? Trên bầu trời xuất nhiện những chấm nhỏ và khói lửa khiến cho màn đêm trở nên vô cùng rực rỡ, ngày mai trời lại sáng, chuyến du lịch vòng quanh thế giới lần này nhất định sẽ tràn đầy hạnh phúc và bất ngờ, anh thật sự rất mong đợi. . . . . .
Tác giả :
Cát Tường Dạ