Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 29: Hộp cơm tình yêu
Buổi trưa, Duy Nhất đang chuẩn bị đi nhà ăn nhân viên ăn cơm, Doãn Tử Nhiên xuất hiện trước mặt cô, “Duy Nhất, cùng đi ăn cơm?”
Duy Nhất làm bộ kéo dài thời gian thu dọn đồ đạc, không biết nên cự tuyệt làm sao, dáng vẻ gây sự của Doãn Tử Nhiên khiến cho cô cảm thấy rất khẩn trương.
Đúng lúc ấy, điện thoại di động của cô vang lên, âm nhạc rất quen thuộc, “Baby, em chính là duy nhất của anh…” Âm thanh gọi tới này nhắc nhở tới một người.
Lần đầu tiên khi nghe thấy tiếng chuông reo, cô cảm thấy khủng hoảng, lần thứ hai, lần thứ ba… Hôm nay nghe thấy, cô cảm thấy đây là tiếng cứu mạng.
Cô vội vàng nghe điện thoại, trong chờ mong vẫn là âm thanh trầm thấp dịu dàng, vẫn là câu nói kia, “Duy Nhất, là anh.”
“Em biết là anh.” Duy Nhất cố ý dùng giọng nói dịu dàng để nói, khóe mắt vẫn quan sát phản ứng của Doãn Tử Nhiên.
“Ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
“Vẫn chưa! Đang định đi ăn!” Duy Nhất nhìn thấy Doãn Tử Nhiên giận đùng đùng rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Rất xin lỗi Tử Nhiên, em không có tư cách yêu anh nữa…
“À! Vậy đừng đi! Má Tằng làm cơm cho em, chắc sắp tới!”
Duy Nhất ngây ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô nhận được hộp cơm tình yêu, từ trước cô luôn tiết kiệm tiền thay mẹ, luôn để dành tiền cơm trưa mẹ cho…
Cô hít mũi một cái, cảm giác mình càng ngày càng yếu đuối…
“Duy Nhất kiên cường biến thành mít ướt rồi hả?” Anh đột nhiên cười trầm thấp một tiếng.
“Em không có… Em chẳng qua là…” Cô ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là má Tằng đang xách mấy hộp cơm tới, “Má Tằng đến rồi!” Cô vội nói.
“Được! Em ăn cơm trước đi! Không nói nữa!” Đầu bên kia lập tức chỉ còn lại tiếng tút tút.
Má Tằng cười tủm tỉm từng bước từng bước một bày hộp cơm trên bàn, Duy Nhất nhìn ngây người, nói chuyện cũng không lưu loát, “Má Tằng… Con ăn được nhiều như vậy sao?”
“Thiếu phu nhân, bây giờ cô phải ăn nhiều, cô quá gầy! Béo lên một chút để sinh cậu con trai béo tốt cho thiếu gia!” Đôi mắt má Tằng cười đến thành một đường thẳng rồi.
“Má Tằng…” Duy Nhất mắc cỡ đỏ bừng mặt, vùi đầu cắn đùi gà, tóc dài phủ xuống.
Má Tằng trìu mến vén tóc cô ra sau tai, “Ăn ngon không? Thiếu phu nhân?”
Duy Nhất ra sức gật đầu, trong mắt lại dần ướt át, má Tằng để cho cô cảm thấy ấm áp của mẹ.
“Ăn ngon là được rồi! Má Tằng trở về làm nhiều hơn một chút!”
Nước mắt của Duy Nhất liền không nhịn được mà rơi xuống, rơi vào trong chén, thì ra ấm áp càng làm cho người ta rơi lệ hơn là đau khổ.
“Thiếu phu nhân, tại sao khóc? Má Tằng nói sai?” Dáng vẻ má Tằng rất kinh hoảng.
“Không có! Không có!” Duy Nhất nhào vào trong ngực má Tằng, “Con chỉ nhớ mẹ, má Tằng, má thật tốt! Giống như mẹ! Tại sao người đối xử tốt với con như vậy?”
Má Tằng khẽ vuốt tóc cô, “Thiếu phu nhân, má Tằng ở nhà họ Lãnh nhiều năm như vậy, nhìn thiếu gia lớn lên, thiếu gia rất khổ, má Tằng hy vọng co có thể khiến thiếu gia vui vẻ.”
“Con? Con có thể sao?” Duy Nhất ngước đôi mắt đẫm lệ, ông xã chưa từng gặp này, mang lại vui vẻ cho anh ấy như thế nào?
Duy Nhất làm bộ kéo dài thời gian thu dọn đồ đạc, không biết nên cự tuyệt làm sao, dáng vẻ gây sự của Doãn Tử Nhiên khiến cho cô cảm thấy rất khẩn trương.
Đúng lúc ấy, điện thoại di động của cô vang lên, âm nhạc rất quen thuộc, “Baby, em chính là duy nhất của anh…” Âm thanh gọi tới này nhắc nhở tới một người.
Lần đầu tiên khi nghe thấy tiếng chuông reo, cô cảm thấy khủng hoảng, lần thứ hai, lần thứ ba… Hôm nay nghe thấy, cô cảm thấy đây là tiếng cứu mạng.
Cô vội vàng nghe điện thoại, trong chờ mong vẫn là âm thanh trầm thấp dịu dàng, vẫn là câu nói kia, “Duy Nhất, là anh.”
“Em biết là anh.” Duy Nhất cố ý dùng giọng nói dịu dàng để nói, khóe mắt vẫn quan sát phản ứng của Doãn Tử Nhiên.
“Ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
“Vẫn chưa! Đang định đi ăn!” Duy Nhất nhìn thấy Doãn Tử Nhiên giận đùng đùng rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Rất xin lỗi Tử Nhiên, em không có tư cách yêu anh nữa…
“À! Vậy đừng đi! Má Tằng làm cơm cho em, chắc sắp tới!”
Duy Nhất ngây ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô nhận được hộp cơm tình yêu, từ trước cô luôn tiết kiệm tiền thay mẹ, luôn để dành tiền cơm trưa mẹ cho…
Cô hít mũi một cái, cảm giác mình càng ngày càng yếu đuối…
“Duy Nhất kiên cường biến thành mít ướt rồi hả?” Anh đột nhiên cười trầm thấp một tiếng.
“Em không có… Em chẳng qua là…” Cô ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là má Tằng đang xách mấy hộp cơm tới, “Má Tằng đến rồi!” Cô vội nói.
“Được! Em ăn cơm trước đi! Không nói nữa!” Đầu bên kia lập tức chỉ còn lại tiếng tút tút.
Má Tằng cười tủm tỉm từng bước từng bước một bày hộp cơm trên bàn, Duy Nhất nhìn ngây người, nói chuyện cũng không lưu loát, “Má Tằng… Con ăn được nhiều như vậy sao?”
“Thiếu phu nhân, bây giờ cô phải ăn nhiều, cô quá gầy! Béo lên một chút để sinh cậu con trai béo tốt cho thiếu gia!” Đôi mắt má Tằng cười đến thành một đường thẳng rồi.
“Má Tằng…” Duy Nhất mắc cỡ đỏ bừng mặt, vùi đầu cắn đùi gà, tóc dài phủ xuống.
Má Tằng trìu mến vén tóc cô ra sau tai, “Ăn ngon không? Thiếu phu nhân?”
Duy Nhất ra sức gật đầu, trong mắt lại dần ướt át, má Tằng để cho cô cảm thấy ấm áp của mẹ.
“Ăn ngon là được rồi! Má Tằng trở về làm nhiều hơn một chút!”
Nước mắt của Duy Nhất liền không nhịn được mà rơi xuống, rơi vào trong chén, thì ra ấm áp càng làm cho người ta rơi lệ hơn là đau khổ.
“Thiếu phu nhân, tại sao khóc? Má Tằng nói sai?” Dáng vẻ má Tằng rất kinh hoảng.
“Không có! Không có!” Duy Nhất nhào vào trong ngực má Tằng, “Con chỉ nhớ mẹ, má Tằng, má thật tốt! Giống như mẹ! Tại sao người đối xử tốt với con như vậy?”
Má Tằng khẽ vuốt tóc cô, “Thiếu phu nhân, má Tằng ở nhà họ Lãnh nhiều năm như vậy, nhìn thiếu gia lớn lên, thiếu gia rất khổ, má Tằng hy vọng co có thể khiến thiếu gia vui vẻ.”
“Con? Con có thể sao?” Duy Nhất ngước đôi mắt đẫm lệ, ông xã chưa từng gặp này, mang lại vui vẻ cho anh ấy như thế nào?
Tác giả :
Cát Tường Dạ