Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 286: Tàn nhẫn
Người nào không biết, nhất định sẽ cho là cô là một người mẹ hạnh phúc nhất. Nhưng mà những người quen thân với cô ví dụ như cha con họ Doãn, thì thường không dám nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cô gầy sọp đi, giả bộ kiên cường như vậy cho ai nhìn?
“Cho con xem, bảo bối!”
Duy Nhất ngồi bên cửa sổ, tay đặt lên bụng, nụ cười điềm tĩnh trước sau như một, “Bảo bối, mẹ xin lỗi con, không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, nhưng mà mẹ sẽ cho con một tình yêu trọn vẹn nhất, mẹ sẽ dùng hành động của mình nói cho con biết, cuộc sống này vô cùng khó khăn vất vả, nhất định phải học được tính kiên cường!”
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, “Duy Nhất, vẫn chưa khoẻ sao? Hôm nay phải đi bệnh viện kiểm tra đó!” Là Doãn Tử Nhiên đang đứng bên ngoài đợi cô.
“Đến rồi đây!” Duy Nhất khoác thêm chiếc áo khoác, ra mở cửa. Nụ cười của Doãn Tử Nhiên như ánh mặt trời mùa đông, anh đưa tay ra: “Đến đây nào! Bảo bối!” Duy Nhất nghiêng đầu cười một tiếng, khoác tay anh, sau đó theo anh xuống dưới lầu.
Ánh mắt cô khẽ len lén liếc nhìn gò má của Doãn Tử Nhiên, trong đáy mắt lặng lẽ rơi lệ, cô thật may mắn, ông trời lại có thể ban cho cô một người anh trai như vậy, từ khi còn nhỏ tới lúc trưởng thành, rồi tới khi cô sắp làm mẹ, vẫn luôn ở sau lưng bảo vệ cô.
Lúc mới đầu chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, tới bây giờ thì trở thành tình anh em trong sáng, mối quan hệ anh em tình sâu nghĩa nặng này, cô mãi mãi sẽ trân trọng. Có lẽ trước đây cô còn có thể trốn tránh anh, nhưng bây giờ, rốt cục cô có thể thản nhiên hưởng thụ sự quan tâm lo lắng và cưng chiều của anh, như vậy có đền bù được một lỗ hổng ở trong lòng cô không?
Sự lạnh lẽo buồn bã từ lỗ hổng từ từ tràn lên khuôn mặt, đau đớn lan tràn ra như cỏ dại, chỉ chớp mắt một cái, đôi mắt của cô cũng trở nên đau nhức, cử động ngón tay một cái, ngón tay cũng cứng ngắc và đau nhói.
So với bất kỳ ai cô là người rõ ràng nhất, có vài người, không ai có thể thay thế được, giống như mỗi khi đêm tới, một mình đi vào giấc mơ, trong lòng vẫn sẽ nhớ đến tên của anh, Ngạn, Ngạn……..
Khi tỉnh lại nước mắt ướt đẫm áo, chỉ có thể cong hai chân lên, ôm chặt lấy cục cưng trong bụng, cục cưng có huyết mạch tương thông với anh, giống như đang ôm anh vào trong lòng, sau đó ép mình đi vào giấc mộng, tìm kiếm mắt của anh, lông mày của anh…….
Cô biết mình như vậy thì rất không có tiền đồ, nhưng mà ai có thể tới nói cho cô biết, làm sao để không nhớ đến anh nữa? Ví dụ như khi cô hay ngồi một mình trên bệ cửa sổ thì sẽ thấy khuôn mặt tươi cười của anh xuất hiện ở trước cửa sổ, cười gọi cô, bà xã, bà xã; hoặc là khi cô đọc sách, rõ ràng là đang đọc sách, nhưng những dòng chữ trên sách dần dần biến mất, trong sách lại xuất hiên gương mặt của anh, hoặc là lạnh lùng, hoặc là nghịch ngợm, hoặc là đau thương, hoặc là cưng chiều; hoặc là như bây giờ, bóng dáng của anh lại xuất hiện ở cửa, vẫn là bộ dạng đẹp trai mị hoặc như vậy, ánh mắt vẫn tối tăm như trước ……. Cô cười, nhào về phía ảo ảnh của anh, Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn, rốt cuộc em nên làm thế nào đây? Quên anh, em không làm được, không quên, em rất đau khổ, nhưng mà, quên hay không quên em có quyền lựa chọn sao?
“Lãnh Ngạn?” Doãn Tử Nhiên ở bên cạnh kinh ngạc hô to lên. Một câu nói này vang lên, khiến Duy Nhất đang hoảng hốt tỉnh táo lại, cô dụi mắt, không sai là Lãnh Ngạn! Thật sự là Lãnh Ngạn! Không phải là ảo giác! Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn chạy vào trong lòng của anh, hình như hành động này đã trở thành phản ứng bản năng rồi, nhưng mà lúc cô định nhấc chân bước đi thì thấy Cầu Phỉ Nhi xuất hiện. Cầu Phỉ Nhi đường hoàng đứng bên cạnh anh, nắm tay của anh, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng về phía cô, nói cho cô biết, vị trí bên cạnh anh bây giờ là của Cầu Phỉ Nhi.
Một giây kia, cô thừa nhận, cô đã bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại. Móng tay cách một lớp áo khoác rất dày, hung hăng cấu vào cánh tay của Doãn Tử Nhiên, ai có thể tới nói cho cô biết, là sao để có thể giả bộ kiên cường đây?
Nhưng mà Doãn Tử Nhiên hiểu cô, anh dùng bàn tay trái ấm áp đặt lên tay của cô, từng bước từng bước dìu cô xuống cầu thang, đi tới trước mặt của hai người kia. Duy Nhất không dám nhìn anh, nhưng lại càng không muốn trốn tránh, tầm mắt lướt qua anh và Cầu Phỉ Nhi nhìn tới vườn hoa trong vườn nhà họ Doãn.
“Lãnh Ngạn, tôi và Duy Nhất phải tới bệnh viện rồi, có chuyện gì không?” Doãn Tử Nhiên dìu lấy cơ thể cô, chống đỡ lấy ý chí của cô, chống đỡ cái cục diện lúng túng này. May mà có anh, nếu không cô không biết mở miệng như thế nào?
Trong lòng sự đau đớn vẫn đang dâng trào, mắc kẹt trong cổ họng, khiến không thể nào hít thở được, sao có thể nói chuyện được? “Đi bệnh viện? Rất tốt! Tôi cũng đang muốn đưa Duy Nhất đi bệnh viện.” Lãng Ngạn vừa nói chuyện, tay lại khoác lên ngang hông của Cầu Phỉ Nhi. Đôi mắt của Duy Nhất đau nhói, có cần phải như vậy không? Có cần dương oai với một người bị ruồng bỏ không? Nhưng mà anh nói đi bệnh viện là có ý gì? Cô thu hồi tầm mắt, rốt cuộc nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt của anh là vẻ bình tĩnh và xa lạ, cũng bình tĩnh giống như một người xa lạ.
Giọng điệu của anh cũng rất bình tĩnh, nhưng mà lời nói bình tĩnh này đã mang đến một chấn động hoàn toàn phá huỷ đi sự rung động của Duy Nhất. “Tôi tới để đưa Duy Nhất đi bệnh viện phá thai, đứa bé này, tôi không muốn.”
Một câu nói hời hợt, giống như là đang kể chuyện của người khác. Trong đầu của Duy Nhất hiện lên một câu nói mà anh từng nói: Bà xã, mặc kệ là con gái hay là con trai cũng đều gọi là Lãnh Nhiễm, nhớ nha! Suy nghĩ của cô bị hỗn loạn, trong đầu luân phiên hiện lên hai câu nói này, nhất thời cô không phân biệt được câu nào là ảo giác, câu nào là thật.
“Anh vừa nói cái gì?” Cổ họng của cô không phát ra được tiếng nào, chỉ thấy môi mình khẽ cử động. Lãnh Ngạn cười dịu dàng một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Cầu Phỉ Nhi, rồi sau đó ánh mắt mới một lần nữa nhìn về phía Duy Nhất, vẻ mặt áy náy bất đắc dĩ: “Phỉ Nhi không thích tôi có con riêng lưu lạc ở bên ngoài, cho nên, Duy Nhất, thành thật xin lỗi, thật ra thì, như vậy cũng tốt, sau này em có tái giá cũng dễ dàng hơn chút……”
Trong nháy mắt đó, lục phủ ngũ tạng của Duy Nhất như bị người ta móc hết sạch, đầu óc trống rỗng, ngay cả cảm giác đau cũng không cảm nhận được nữa. Anh muốn bỏ đứa bé này đi? Đã từng là kết tinh tình yêu, là ước mơ tốt đẹp nhất giữa bọn họ, vô số lần anh rất kiêu ngạo nằm xuống ghé tai vào bụng cô để lắng nghe động tĩnh của đứa bé, những điều này anh đã quên hết sao? Một sinh mệnh đang từng ngày lớn lên ở trong cơ thể của cô, cô đã có thể cảm nhận được thỉnh thoảng bé không an phận mà “vận động”, lúc cô ở ranh giới chuẩn bị sụp đổ, nhưng vì có sự hiện hữu của bé, mới cho cô có dùng khí sống tiếp, mỗi đêm khuya cô đơn một mình, người cô có thể nói chuyện chỉ có mình bé.
“Cho con xem, bảo bối!”
Duy Nhất ngồi bên cửa sổ, tay đặt lên bụng, nụ cười điềm tĩnh trước sau như một, “Bảo bối, mẹ xin lỗi con, không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, nhưng mà mẹ sẽ cho con một tình yêu trọn vẹn nhất, mẹ sẽ dùng hành động của mình nói cho con biết, cuộc sống này vô cùng khó khăn vất vả, nhất định phải học được tính kiên cường!”
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, “Duy Nhất, vẫn chưa khoẻ sao? Hôm nay phải đi bệnh viện kiểm tra đó!” Là Doãn Tử Nhiên đang đứng bên ngoài đợi cô.
“Đến rồi đây!” Duy Nhất khoác thêm chiếc áo khoác, ra mở cửa. Nụ cười của Doãn Tử Nhiên như ánh mặt trời mùa đông, anh đưa tay ra: “Đến đây nào! Bảo bối!” Duy Nhất nghiêng đầu cười một tiếng, khoác tay anh, sau đó theo anh xuống dưới lầu.
Ánh mắt cô khẽ len lén liếc nhìn gò má của Doãn Tử Nhiên, trong đáy mắt lặng lẽ rơi lệ, cô thật may mắn, ông trời lại có thể ban cho cô một người anh trai như vậy, từ khi còn nhỏ tới lúc trưởng thành, rồi tới khi cô sắp làm mẹ, vẫn luôn ở sau lưng bảo vệ cô.
Lúc mới đầu chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, tới bây giờ thì trở thành tình anh em trong sáng, mối quan hệ anh em tình sâu nghĩa nặng này, cô mãi mãi sẽ trân trọng. Có lẽ trước đây cô còn có thể trốn tránh anh, nhưng bây giờ, rốt cục cô có thể thản nhiên hưởng thụ sự quan tâm lo lắng và cưng chiều của anh, như vậy có đền bù được một lỗ hổng ở trong lòng cô không?
Sự lạnh lẽo buồn bã từ lỗ hổng từ từ tràn lên khuôn mặt, đau đớn lan tràn ra như cỏ dại, chỉ chớp mắt một cái, đôi mắt của cô cũng trở nên đau nhức, cử động ngón tay một cái, ngón tay cũng cứng ngắc và đau nhói.
So với bất kỳ ai cô là người rõ ràng nhất, có vài người, không ai có thể thay thế được, giống như mỗi khi đêm tới, một mình đi vào giấc mơ, trong lòng vẫn sẽ nhớ đến tên của anh, Ngạn, Ngạn……..
Khi tỉnh lại nước mắt ướt đẫm áo, chỉ có thể cong hai chân lên, ôm chặt lấy cục cưng trong bụng, cục cưng có huyết mạch tương thông với anh, giống như đang ôm anh vào trong lòng, sau đó ép mình đi vào giấc mộng, tìm kiếm mắt của anh, lông mày của anh…….
Cô biết mình như vậy thì rất không có tiền đồ, nhưng mà ai có thể tới nói cho cô biết, làm sao để không nhớ đến anh nữa? Ví dụ như khi cô hay ngồi một mình trên bệ cửa sổ thì sẽ thấy khuôn mặt tươi cười của anh xuất hiện ở trước cửa sổ, cười gọi cô, bà xã, bà xã; hoặc là khi cô đọc sách, rõ ràng là đang đọc sách, nhưng những dòng chữ trên sách dần dần biến mất, trong sách lại xuất hiên gương mặt của anh, hoặc là lạnh lùng, hoặc là nghịch ngợm, hoặc là đau thương, hoặc là cưng chiều; hoặc là như bây giờ, bóng dáng của anh lại xuất hiện ở cửa, vẫn là bộ dạng đẹp trai mị hoặc như vậy, ánh mắt vẫn tối tăm như trước ……. Cô cười, nhào về phía ảo ảnh của anh, Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn, rốt cuộc em nên làm thế nào đây? Quên anh, em không làm được, không quên, em rất đau khổ, nhưng mà, quên hay không quên em có quyền lựa chọn sao?
“Lãnh Ngạn?” Doãn Tử Nhiên ở bên cạnh kinh ngạc hô to lên. Một câu nói này vang lên, khiến Duy Nhất đang hoảng hốt tỉnh táo lại, cô dụi mắt, không sai là Lãnh Ngạn! Thật sự là Lãnh Ngạn! Không phải là ảo giác! Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn chạy vào trong lòng của anh, hình như hành động này đã trở thành phản ứng bản năng rồi, nhưng mà lúc cô định nhấc chân bước đi thì thấy Cầu Phỉ Nhi xuất hiện. Cầu Phỉ Nhi đường hoàng đứng bên cạnh anh, nắm tay của anh, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng về phía cô, nói cho cô biết, vị trí bên cạnh anh bây giờ là của Cầu Phỉ Nhi.
Một giây kia, cô thừa nhận, cô đã bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại. Móng tay cách một lớp áo khoác rất dày, hung hăng cấu vào cánh tay của Doãn Tử Nhiên, ai có thể tới nói cho cô biết, là sao để có thể giả bộ kiên cường đây?
Nhưng mà Doãn Tử Nhiên hiểu cô, anh dùng bàn tay trái ấm áp đặt lên tay của cô, từng bước từng bước dìu cô xuống cầu thang, đi tới trước mặt của hai người kia. Duy Nhất không dám nhìn anh, nhưng lại càng không muốn trốn tránh, tầm mắt lướt qua anh và Cầu Phỉ Nhi nhìn tới vườn hoa trong vườn nhà họ Doãn.
“Lãnh Ngạn, tôi và Duy Nhất phải tới bệnh viện rồi, có chuyện gì không?” Doãn Tử Nhiên dìu lấy cơ thể cô, chống đỡ lấy ý chí của cô, chống đỡ cái cục diện lúng túng này. May mà có anh, nếu không cô không biết mở miệng như thế nào?
Trong lòng sự đau đớn vẫn đang dâng trào, mắc kẹt trong cổ họng, khiến không thể nào hít thở được, sao có thể nói chuyện được? “Đi bệnh viện? Rất tốt! Tôi cũng đang muốn đưa Duy Nhất đi bệnh viện.” Lãng Ngạn vừa nói chuyện, tay lại khoác lên ngang hông của Cầu Phỉ Nhi. Đôi mắt của Duy Nhất đau nhói, có cần phải như vậy không? Có cần dương oai với một người bị ruồng bỏ không? Nhưng mà anh nói đi bệnh viện là có ý gì? Cô thu hồi tầm mắt, rốt cuộc nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt của anh là vẻ bình tĩnh và xa lạ, cũng bình tĩnh giống như một người xa lạ.
Giọng điệu của anh cũng rất bình tĩnh, nhưng mà lời nói bình tĩnh này đã mang đến một chấn động hoàn toàn phá huỷ đi sự rung động của Duy Nhất. “Tôi tới để đưa Duy Nhất đi bệnh viện phá thai, đứa bé này, tôi không muốn.”
Một câu nói hời hợt, giống như là đang kể chuyện của người khác. Trong đầu của Duy Nhất hiện lên một câu nói mà anh từng nói: Bà xã, mặc kệ là con gái hay là con trai cũng đều gọi là Lãnh Nhiễm, nhớ nha! Suy nghĩ của cô bị hỗn loạn, trong đầu luân phiên hiện lên hai câu nói này, nhất thời cô không phân biệt được câu nào là ảo giác, câu nào là thật.
“Anh vừa nói cái gì?” Cổ họng của cô không phát ra được tiếng nào, chỉ thấy môi mình khẽ cử động. Lãnh Ngạn cười dịu dàng một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Cầu Phỉ Nhi, rồi sau đó ánh mắt mới một lần nữa nhìn về phía Duy Nhất, vẻ mặt áy náy bất đắc dĩ: “Phỉ Nhi không thích tôi có con riêng lưu lạc ở bên ngoài, cho nên, Duy Nhất, thành thật xin lỗi, thật ra thì, như vậy cũng tốt, sau này em có tái giá cũng dễ dàng hơn chút……”
Trong nháy mắt đó, lục phủ ngũ tạng của Duy Nhất như bị người ta móc hết sạch, đầu óc trống rỗng, ngay cả cảm giác đau cũng không cảm nhận được nữa. Anh muốn bỏ đứa bé này đi? Đã từng là kết tinh tình yêu, là ước mơ tốt đẹp nhất giữa bọn họ, vô số lần anh rất kiêu ngạo nằm xuống ghé tai vào bụng cô để lắng nghe động tĩnh của đứa bé, những điều này anh đã quên hết sao? Một sinh mệnh đang từng ngày lớn lên ở trong cơ thể của cô, cô đã có thể cảm nhận được thỉnh thoảng bé không an phận mà “vận động”, lúc cô ở ranh giới chuẩn bị sụp đổ, nhưng vì có sự hiện hữu của bé, mới cho cô có dùng khí sống tiếp, mỗi đêm khuya cô đơn một mình, người cô có thể nói chuyện chỉ có mình bé.
Tác giả :
Cát Tường Dạ