Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 229: Chân tướng (2) – Người không muốn gặp
Đang ngồi là ông cụ Doãn!
Hai ánh mắt lợi hại bắn về phía Duy Nhất, Duy Nhất thầm nghĩ, đây cũng không phải là ánh mắt có ý tốt!
Lại so sánh với thái độ mấy lần trước của ông cụ Doãn, cô không thể không hoài nghi, hôm nay cô tới dự Hồng Môn yến sao?
“Tôi ăn cơm với đứa nhỏ một lần cũng phải có nguyên nhân sao?” Không nhìn ra chút đầu mối nào từ trên mặt sắt của ông cụ Doãn.
Doãn Tử Nhiên thở phì phò, “Có lầm không! Duy Nhất, chúng ta đổi chỗ đi!”
“Con đứng lại đó cho cha!” Ông cụ Doãn phát uy.
Duy Nhất kéo Doãn Tử Nhiên, ý bảo anh không cần chống đối lại ông cụ, dù thế nào ông cũng là cha của Doãn Tử Nhiên, từ cha này là vĩ đại với cô, chỉ có thể hy vọng không thể có...
“Ngồi xuống!” Ông cụ Doãn trầm mặt ra lệnh cho Doãn Tử Nhiên.
Doãn Tử Nhiên liếc nhìn Duy Nhất, kéo Duy Nhất ngồi đối diện với ông cụ, tùy tùy tiện tiện nói, “Duy Nhất, chọn món, cố gắng chọn món đắt tiền nhất, khó có được người vắt cổ chày ra nước nhà chúng ta chịu đổ máu mời chúng ta ăn cơm, cơ hội ngàn năm một thuở không làm thịt thì phí!”
Duy Nhất lúng túng liếc nhìn Doãn Tử Nhiên, lễ phép cười cười với ông cụ Doãn, “Bác trai, chào bác! Vậy bác gọi món đi!” Cô đưa thực đơn trong tay cho ông cụ.
Ông cụ liếc mắt nhìn cô, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt, “Đừng gọi tôi là bác! Tôi không phải bác của cô!”
Duy Nhất giật mình, mỉm cười, ông cụ Doãn lại tự tung tự tác gọi một bàn lớn đồ ăn.
Doãn Tử Nhiên khoa trương trợn tròn mắt, nửa phần ngạc nhiên, nửa phần giễu cợt, “Ha ha, Duy Nhất, em chắc chắn hôm nay mặt trời mọc đằng đông chứ? Ông cụ ra tay mạnh bạo!”
“Con câm miệng cho cha!” Ông cụ khẽ quát con trai, ánh mắt tập trung trên người Duy Nhất, “Thích ăn gì thì ăn nấy đi!”
Duy Nhất hơi được sủng mà hoảng sợ, ngây ngốc gật gật đầu.
“Nghe nói mẹ cô làm người giúp việc?” Ông cụ Doãn thình lình hỏi một câu.
Máu Duy Nhất “Vọt” xông lên, ông cụ Doãn xem thường cô vẫn không thay đổi!
“Không sai!”Cô đặt đũa xuống, kiêu ngạo nghiêm nghị, “Mẹ cháu là người giúp việc, chúng cháu rất nghèo khó, chúng cháu die enda anle equu ydonn vẫn ở phòng nhỏ giống như chuồng chim bồ câu, nhưng mà, cho tới bây giờ cháu vẫn chưa có ý tưởng dính vào người nhà có tiền chiếm tiện nghi, sở dĩ cháu có thể đi bên cạnh Doãn Tử Nhiên, là bởi vì phẩm cách của cháu cao thượng như anh ấy!”
“Cao thượng? Không chiếm tiện nghi?” Ông cụ Doãn hừ nhẹ, “Vậy sao cô còn tiếp nhận căn biệt thự kia?”
“Biệt thự?” Duy Nhất bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra biệt thự do bác bồi thường cho cháu?”
“Bằng không cô thật sự cho rằng trên trời rớt xuống bánh nhân thịt? Phụ nữ đều tham tiền! Tử Nhiên con phải thấy cho rõ ràng!” Sáng loáng trong tròng mắt ông cụ Doãn bắn ra bốn phía, tràn đầy khinh bỉ.
Duy Nhất “Vụt” đứng lên, “Doãn lão tiên sinh, cháu vẫn tôn trọng ngài là người vai trên, tôn trọng ngài là cha của Tử Nhiên, nhưng mà, tôn trọng ngài không đại biểu ngài có thể tùy ý nhục nhã cháu! Cám ơn bữa tối của ngài, tôi nhận không nổi! Về căn biệt thự kia, tôi sẽ theo bồi thường bình thường đền bù giá cho ngài!” Cô âm thầm may mắn, kinh doanh Mặc Toa ngắn ngủi trong mấy tháng để cho cô có khoản để dành, có thể bổ sung số tiền kia.
Mặt ông cụ Doãn trầm xuống, “Đây chính là mẹ cô dạy cô sao? Thái độ nói chuyện với người lớn như vậy?”
Doãn Tử Nhiên không nén được giận, trở nên xung đột với ông cụ, “Cha có dáng vẻ của người lớn sao? Già mà không kính, muốn ai tới tôn trọng cha?”
“Con... Súc sinh!” Ông cụ Doãn giận tím mặt, “Mỗi đứa đều là con bất hiếu! Đều ngồi xuống cả cho ta!”
Lúc này, trong nhà hàng đã có người chú ý tới động tĩnh bên này, ông cụ Doãn hết sức khó chịu, Duy Nhất suy nghĩ một chút, đứng trước mặt ông, bình tĩnh như nước, “Xin hỏi ông cụ Doãn còn có gì chỉ giáo nữa không?”
“Mẹ cô...” Ông cụ Doãn chậm rãi nói, “Vì sao phải đi làm người giúp việc cho nhà họ Cầu? Tôi vì vụ án của Cầu phu nhân dieendaanleequuydonn mới có lòng hiếu kỳ, mà cô lại gần gũi với Tử Nhiên, tôi không thể không dò nghe tất cả về cô. Vụ án đang trong quá trình điều tra, phát hiện mẹ cô có một số tiền lớn, vì sao bà ấy còn muốn làm người giúp việc?”
Một số tiền lớn? Cho tới bây giờ Duy Nhất cũng không biết mẹ có một số tiền lớn...
“Ngài đang nói gì?” Duy Nhất trợn to hai mắt, “Sao cháu không biết mẹ cháu có một số tiền lớn?”
Trong lòng ông cụ Doãn đã âm thầm gõ trống, “Chẳng lẽ cho tới bây giờ mẹ cô chưa từng nói cho cô sao? Cũng không cho cô bất kỳ sổ tiết kiệm ngân hàng nào?”
Duy Nhất cảm thấy buồn cười, “Ông cụ Doãn, có phải cảm giác được bản thân rất buồn cười không? Đừng nói mẹ cháu không có tiền, coi như thật sự có tiền cũng không liên quan gì đến chuyện của ngài! Được rồi, cháu nhận được rồi! Hôm nay chuyện ngưng ở đây! Xin từ biệt!”
Cô nói xong lập tức chạy ra khỏi nhà hàng, một giây cũng không muốn nán lại, Doãn Tử Nhiên vội đuổi theo, lúc rời đi vẫn không quên oán hận liếc nhìn cha mình.
Ông cụ Doãn nhìn theo bóng lưng Duy Nhất, nhíu mày suy tư, “Nhìn dáng vẻ Duy Nhất không có vẻ nói láo, nói như vậy mẹ con bé không cầm khoản tiền kia? Như vậy người trong nhà nói láo? Rốt cuộc ai mới là người nói thật...?”
Doãn Tử Nhiên đuổi theo Duy Nhất rồi nhận lỗi với cô, “Duy Nhất, thật sự xin lỗi, cha anh già rồi nên hồ đồ! Chính là người tham tiền như mạng vắt cổ chày ra nước, em đừng tức giận, cẩn thận tức đến cục cưng!”
Duy Nhất cười lắc đầu, “Sao có thể? Sao em lại vì điều này mà tức giận?”
“Em chưa ăn no đúng không? Nếu không chúng ta đổi nhà hàng khác ăn?” Doãn Tử Nhiên đề nghị.
Vừa rồi đúng là Duy Nhất không ăn gì, sơn hào hải vị đầy bàn, cũng phải xem ăn cùng ai, ăn cùng những người ngán đến tận cổ, ăn thịt rồng cũng không ngon!
Còn đang kỳ phản ứng có thai cô vốn không muốn ăn gì nữa, nhưng mà, nghĩ đến cục cưng cần dinh dưỡng, dù thế nào cũng phải buộc mình ăn, cho nên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhưngmà, hôm nay không phải là ngày cô ăn cơm, ở nhà hàng nào cũng gặp người cô không muốn gặp...
Hai ánh mắt lợi hại bắn về phía Duy Nhất, Duy Nhất thầm nghĩ, đây cũng không phải là ánh mắt có ý tốt!
Lại so sánh với thái độ mấy lần trước của ông cụ Doãn, cô không thể không hoài nghi, hôm nay cô tới dự Hồng Môn yến sao?
“Tôi ăn cơm với đứa nhỏ một lần cũng phải có nguyên nhân sao?” Không nhìn ra chút đầu mối nào từ trên mặt sắt của ông cụ Doãn.
Doãn Tử Nhiên thở phì phò, “Có lầm không! Duy Nhất, chúng ta đổi chỗ đi!”
“Con đứng lại đó cho cha!” Ông cụ Doãn phát uy.
Duy Nhất kéo Doãn Tử Nhiên, ý bảo anh không cần chống đối lại ông cụ, dù thế nào ông cũng là cha của Doãn Tử Nhiên, từ cha này là vĩ đại với cô, chỉ có thể hy vọng không thể có...
“Ngồi xuống!” Ông cụ Doãn trầm mặt ra lệnh cho Doãn Tử Nhiên.
Doãn Tử Nhiên liếc nhìn Duy Nhất, kéo Duy Nhất ngồi đối diện với ông cụ, tùy tùy tiện tiện nói, “Duy Nhất, chọn món, cố gắng chọn món đắt tiền nhất, khó có được người vắt cổ chày ra nước nhà chúng ta chịu đổ máu mời chúng ta ăn cơm, cơ hội ngàn năm một thuở không làm thịt thì phí!”
Duy Nhất lúng túng liếc nhìn Doãn Tử Nhiên, lễ phép cười cười với ông cụ Doãn, “Bác trai, chào bác! Vậy bác gọi món đi!” Cô đưa thực đơn trong tay cho ông cụ.
Ông cụ liếc mắt nhìn cô, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt, “Đừng gọi tôi là bác! Tôi không phải bác của cô!”
Duy Nhất giật mình, mỉm cười, ông cụ Doãn lại tự tung tự tác gọi một bàn lớn đồ ăn.
Doãn Tử Nhiên khoa trương trợn tròn mắt, nửa phần ngạc nhiên, nửa phần giễu cợt, “Ha ha, Duy Nhất, em chắc chắn hôm nay mặt trời mọc đằng đông chứ? Ông cụ ra tay mạnh bạo!”
“Con câm miệng cho cha!” Ông cụ khẽ quát con trai, ánh mắt tập trung trên người Duy Nhất, “Thích ăn gì thì ăn nấy đi!”
Duy Nhất hơi được sủng mà hoảng sợ, ngây ngốc gật gật đầu.
“Nghe nói mẹ cô làm người giúp việc?” Ông cụ Doãn thình lình hỏi một câu.
Máu Duy Nhất “Vọt” xông lên, ông cụ Doãn xem thường cô vẫn không thay đổi!
“Không sai!”Cô đặt đũa xuống, kiêu ngạo nghiêm nghị, “Mẹ cháu là người giúp việc, chúng cháu rất nghèo khó, chúng cháu die enda anle equu ydonn vẫn ở phòng nhỏ giống như chuồng chim bồ câu, nhưng mà, cho tới bây giờ cháu vẫn chưa có ý tưởng dính vào người nhà có tiền chiếm tiện nghi, sở dĩ cháu có thể đi bên cạnh Doãn Tử Nhiên, là bởi vì phẩm cách của cháu cao thượng như anh ấy!”
“Cao thượng? Không chiếm tiện nghi?” Ông cụ Doãn hừ nhẹ, “Vậy sao cô còn tiếp nhận căn biệt thự kia?”
“Biệt thự?” Duy Nhất bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra biệt thự do bác bồi thường cho cháu?”
“Bằng không cô thật sự cho rằng trên trời rớt xuống bánh nhân thịt? Phụ nữ đều tham tiền! Tử Nhiên con phải thấy cho rõ ràng!” Sáng loáng trong tròng mắt ông cụ Doãn bắn ra bốn phía, tràn đầy khinh bỉ.
Duy Nhất “Vụt” đứng lên, “Doãn lão tiên sinh, cháu vẫn tôn trọng ngài là người vai trên, tôn trọng ngài là cha của Tử Nhiên, nhưng mà, tôn trọng ngài không đại biểu ngài có thể tùy ý nhục nhã cháu! Cám ơn bữa tối của ngài, tôi nhận không nổi! Về căn biệt thự kia, tôi sẽ theo bồi thường bình thường đền bù giá cho ngài!” Cô âm thầm may mắn, kinh doanh Mặc Toa ngắn ngủi trong mấy tháng để cho cô có khoản để dành, có thể bổ sung số tiền kia.
Mặt ông cụ Doãn trầm xuống, “Đây chính là mẹ cô dạy cô sao? Thái độ nói chuyện với người lớn như vậy?”
Doãn Tử Nhiên không nén được giận, trở nên xung đột với ông cụ, “Cha có dáng vẻ của người lớn sao? Già mà không kính, muốn ai tới tôn trọng cha?”
“Con... Súc sinh!” Ông cụ Doãn giận tím mặt, “Mỗi đứa đều là con bất hiếu! Đều ngồi xuống cả cho ta!”
Lúc này, trong nhà hàng đã có người chú ý tới động tĩnh bên này, ông cụ Doãn hết sức khó chịu, Duy Nhất suy nghĩ một chút, đứng trước mặt ông, bình tĩnh như nước, “Xin hỏi ông cụ Doãn còn có gì chỉ giáo nữa không?”
“Mẹ cô...” Ông cụ Doãn chậm rãi nói, “Vì sao phải đi làm người giúp việc cho nhà họ Cầu? Tôi vì vụ án của Cầu phu nhân dieendaanleequuydonn mới có lòng hiếu kỳ, mà cô lại gần gũi với Tử Nhiên, tôi không thể không dò nghe tất cả về cô. Vụ án đang trong quá trình điều tra, phát hiện mẹ cô có một số tiền lớn, vì sao bà ấy còn muốn làm người giúp việc?”
Một số tiền lớn? Cho tới bây giờ Duy Nhất cũng không biết mẹ có một số tiền lớn...
“Ngài đang nói gì?” Duy Nhất trợn to hai mắt, “Sao cháu không biết mẹ cháu có một số tiền lớn?”
Trong lòng ông cụ Doãn đã âm thầm gõ trống, “Chẳng lẽ cho tới bây giờ mẹ cô chưa từng nói cho cô sao? Cũng không cho cô bất kỳ sổ tiết kiệm ngân hàng nào?”
Duy Nhất cảm thấy buồn cười, “Ông cụ Doãn, có phải cảm giác được bản thân rất buồn cười không? Đừng nói mẹ cháu không có tiền, coi như thật sự có tiền cũng không liên quan gì đến chuyện của ngài! Được rồi, cháu nhận được rồi! Hôm nay chuyện ngưng ở đây! Xin từ biệt!”
Cô nói xong lập tức chạy ra khỏi nhà hàng, một giây cũng không muốn nán lại, Doãn Tử Nhiên vội đuổi theo, lúc rời đi vẫn không quên oán hận liếc nhìn cha mình.
Ông cụ Doãn nhìn theo bóng lưng Duy Nhất, nhíu mày suy tư, “Nhìn dáng vẻ Duy Nhất không có vẻ nói láo, nói như vậy mẹ con bé không cầm khoản tiền kia? Như vậy người trong nhà nói láo? Rốt cuộc ai mới là người nói thật...?”
Doãn Tử Nhiên đuổi theo Duy Nhất rồi nhận lỗi với cô, “Duy Nhất, thật sự xin lỗi, cha anh già rồi nên hồ đồ! Chính là người tham tiền như mạng vắt cổ chày ra nước, em đừng tức giận, cẩn thận tức đến cục cưng!”
Duy Nhất cười lắc đầu, “Sao có thể? Sao em lại vì điều này mà tức giận?”
“Em chưa ăn no đúng không? Nếu không chúng ta đổi nhà hàng khác ăn?” Doãn Tử Nhiên đề nghị.
Vừa rồi đúng là Duy Nhất không ăn gì, sơn hào hải vị đầy bàn, cũng phải xem ăn cùng ai, ăn cùng những người ngán đến tận cổ, ăn thịt rồng cũng không ngon!
Còn đang kỳ phản ứng có thai cô vốn không muốn ăn gì nữa, nhưng mà, nghĩ đến cục cưng cần dinh dưỡng, dù thế nào cũng phải buộc mình ăn, cho nên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhưngmà, hôm nay không phải là ngày cô ăn cơm, ở nhà hàng nào cũng gặp người cô không muốn gặp...
Tác giả :
Cát Tường Dạ