Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 220: Duy Nhất…
Buổi tối ở xuân về hoa nở, đen sì chẳng khác nào một tòa tháp cổ bỏ hoang.
Gió biển vẫn mang theo hơi mặn thổi loạn rèm cửa sổ, trong góc tối, chai rượu tán loạn xung quanh, bóng dáng cô đơn màu đen tùy ý dựa vào góc tường, vẫn còn hết chai này đến chai khác rót vào dạ dày ngược lại giống như chất lỏng gây tê cho người ta. Điện thoại di động của anh, vẫn hoạt động, lóe sáng trên mặt đất, hát hết lần này đến lần khác:
“Bầu trời của anh tươi màu trong vắt
Một lời hẹn thề lảng vảng trong quá khứ
Người từng cầm tay anh là em
Nhưng nụ cười của em sao nhoà nhạt quá
Có phải vì một vì sao đã đổi thay tình cảm con tim
Những lời hứa trong quá khứ, đã quẳng đi
Giờ đây anh không thở nổi
Anh muốn trốn tránh cả cái bóng của chính mình
Oh baby - người tình duy nhất của anh
Hai thế giới đã thay hình đổi dạng, đâu dễ gì quay trở lại
Nhưng anh chắc rằng, em là người tình duy nhất của anh
Anh nói với chiếc điện thoại rằng anh chỉ yêu mình em thôi, anh thực sự yêu em…”
(*) Bài hát “Duy nhất” 唯一 của Vương Lực Hoành (nguồn dịch lời: mylyric.net)
Dưới ánh trăng nhạt, trên mặt tái nhợt của Lãnh Ngạn là một đống chất lỏng sáng trong, không biết là rượu rớt xuống hay là…
Nhớ lại bờ biển Aegean, lúc anh die3nda4nle3qu21ydo0n hỏi có phải Duy Nhất nhớ nhà, Duy Nhất trả lời chắc chắn với anh: “Em nhớ anh lắm…”
Giờ phút này, anh khắc sâu cảm nhận được ý nghĩa những lời này của cô, không có cô, nhà này còn là nhà sao? Anh còn là anh sao? Cuộc sống còn là cuộc sống sao?
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, cửa bị người nào đó một cước đá văng, đèn lập tức sáng trưng, Lãnh Ngạn lấy tay che mắt theo bản năng, không có thói quen rực sáng như thế.
Người đến là Lôi Đình Ân, anh đưa tay giật lấy rượu của Lãnh Ngạn, đá hai ba cái văng chai rượu trên đất, níu lấy cổ áo cậu ta nhấc cậu ta lên.
“Lãnh Ngạn! Đồ hèn nhát này! Cậu đứng lên cho tôi! Trở về Lãnh Ngạn trước đây! Đừng để tôi xem thường cậu!” Lôi Đình Ân gào to.
Lãnh Ngạn uống đến say khướt, anh vung tay ra, lại trượt trên đất, “Tránh ra!”
“Đuổi tôi đi phải không? Được, tôi đi! Tôi đi, cậu uống chết cũng không ai quản cậu!” Anh phát hiện điện thoại di động trên đất vẫn phát bài hát, một phát đạp lên, “Cậu có tư cách gì nghe bài hát này? Cậu không xứng! Uổng phí Duy Nhất mất nhiều công sức biến cậu từ người chết thành người sống như vậy, bây giờ cậu tiếp tục chết đi!”
“Không được nói tên cô ấy, không cho phép nói tên cô ấy!” Giọng Lãnh Ngạn từ nhỏ biến thành lớn, cuối cùng biến thành gào thét, “Không cho phép nói! Không cho phép.” Gào xong lại cúi đầu khẽ khóc.
“Tôi cứ nói!” Lôi Đình Ân cũng không chịu yếu thế, “Một tháng! Từ Athen trở lại một tháng, cậu cứ một mực như vậy! Kỳ Thịnh của cậu sắp sụp đổ cậu có biết không? Một mình Tần Nhiên chạy giữa hai công ty Mặc Toa và Kỳ Thịnh, con đàn bà Tĩnh Lam kia chạy đến công ty làm, đây muốn làm chủ, kia cũng muốn làm chủ, Tần Nhiên không có cổ phần, nói gì cũng không được, cậu ta không chịu nổi nữa! Cậu thì đi chết đi!”
Lãnh Ngạn vẫn không nói lời nào, Lôi Đình Ân die end aanle equu ydonn trong cơn tức giận nâng cậu ta lên, một quyền vung mạnh lên cằm cậu ta, “Cậu thật sự muốn chết đúng không? Nói với tôi! Cậu không nói tôi sẽ đánh cho tới khi cậu nói chuyện mới thôi!”
Sau khi Lãnh Ngạn bị Lôi Đình Ân đánh đấm một trận, nằm trên đất cười to, “Đáng đánh! Người đáng chết chính là tôi! Duy Nhất vô tội! Thế giới này không có thiên lý! Xem ra tôi thật sự khắc vợ! Khắc vợ…”
“Dáng vẻ này của cậu, Duy Nhất ở trên trời biết được sẽ khinh bỉ cậu!” Lôi Đình Ân nhìn cậu ta, lạnh lùng phun ra một câu.
Lãnh Ngạn cười lắc đầu, “Cô ấy vốn nên khinh thường tôi, hận tôi, trên trời dưới đất hợp thành một…”
Lôi Đình Ân thấy mà lòng đau, kéo cậu ta dậy từ trên mặt đất, “Cậu qua đây! Cậu qua đây cho tôi!”
Anh kéo Lãnh Ngạn đến trước tủ lạnh, “Sách dạy nấu ăn này! Là ai dán lên? Là ai mỗi ngày thay đổi đa dạng giúp cậu điều dưỡng thân thể?”
Trong phòng khách. “Tự cậu xem đi, những lá cây nát bét này! Là ai tự hào nói cho tôi biết, bà xã cậu ta vì trị mất ngủ cho cậu ta, cố ý mua những lá cây rách nát này?”
Lãnh Ngạn hơi mất hứng, nhíu mày, “Lá cây rách nát gì, cái này gọi là cây chân vịt!”
Lôi Đình Ân ngấm ngầm buồn cười, “Cậu còn có thể phản kháng lại sao? Tôi cứ gọi nó là lá cây rách nát, hợp với người rách nát như cậu! Đi lên!”
Lôi Đình Ân một cước đạp cửa phòng ngủ, “Nơi này, là ai bày biện? Để cho cậu một hoàn cảnh yên bình, một buổi chiều đổi tất cả giấy dán tường? Còn nữa,” anh giơ một xấp tài liệu lên, “Là ai ngày ngày đảm nhiệm những tài liệu này, giúp cậu từ bỏ thuốc ngủ? Cậu đều quên sao?”
Lãnh Ngạn đột nhiên ngã xuống giường, trên chăn mềm mại vẫn còn hương thơm của cô làm ướt ánh mắt anh, “Tôi chưa, tôi vĩnh viễn không quên…” Anh nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn ngào.
“Vậy cậu đứng lên cho tôi! Nếu không cậu vĩnh viễn chỉ là Lãnh Ngạn bị Duy Nhất xem thường trong lòng! Nếu không muốn phụ lòng Duy Nhất, cậu hãy dùng phương thức của Duy Nhất mà sống tốt lần nữa!” Lôi Đình Ân thấy cậu ta không có động tĩnh, kéo mạnh ngăn kéo bàn đọc sách ra, móc ra một xấp giấy dày, tung ra không trung.
Lãnh Ngạn nhìn nhiều tờ giấy màu sắc khác nhau bay lả tả xuống, tâm tình đột nhiên vỡ vụn, bò từ trên giường, đấm một quyền đáp lễ Lôi Đình Ân, gào lên giận dữ với anh ta, “Tại sao anh lại đụng đến giấy tờ của tôi? Đó là tôi và Duy Nhất dùng một buổi tối mới sắp xếp xong, mỗi một tờ giấy đều sắp theo trình tự thời gian, tại sao anh lại làm loạn nó!”
Lôi Đình Ân lau vết máu nơi khóe miệng rồi cười lạnh, “Thì ra cậu còn quan tâm thứ gì đó? Tôi thật sự cho rằng dieendaanleequuydonn cậu không quan tâm gì nữa! Nếu quan tâm thì làm người cho tốt, đừng thành quỷ! Hổ thẹn thay Duy Nhất!”
Nói xong anh bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, vừa tới cửa, quay đầu cười một tiếng, “Con trai của cậu tới, cha con hai người sống nương tựa vào nhau cho tốt đi!”
Lãnh Ngạn không giải thích được, lại thấy Only ăng ẳng chạy tới bên chân anh, liếm anh.
Anh nghẹn ngào, ôm lấy Only, mặt khẽ chà lên người Only.
Mặt đất tán loạn vô số tờ giấy, chữ phía trên khó phân biệt rõ ràng, anh giống như nhớ lại thời gian mông lung lúc ban đầu: “Lãnh Dực, thật ra em muốn anh về nhà, anh ở nhà em không sợ…”
“Lãnh Dực, ông xã không trở về nhà không phải là ông xã tốt nha…”
“Lãnh Dực, em rất muốn thấy bộ dạng của anh, lần sau để em nhìn thử anh, được không?”
Gió biển vẫn mang theo hơi mặn thổi loạn rèm cửa sổ, trong góc tối, chai rượu tán loạn xung quanh, bóng dáng cô đơn màu đen tùy ý dựa vào góc tường, vẫn còn hết chai này đến chai khác rót vào dạ dày ngược lại giống như chất lỏng gây tê cho người ta. Điện thoại di động của anh, vẫn hoạt động, lóe sáng trên mặt đất, hát hết lần này đến lần khác:
“Bầu trời của anh tươi màu trong vắt
Một lời hẹn thề lảng vảng trong quá khứ
Người từng cầm tay anh là em
Nhưng nụ cười của em sao nhoà nhạt quá
Có phải vì một vì sao đã đổi thay tình cảm con tim
Những lời hứa trong quá khứ, đã quẳng đi
Giờ đây anh không thở nổi
Anh muốn trốn tránh cả cái bóng của chính mình
Oh baby - người tình duy nhất của anh
Hai thế giới đã thay hình đổi dạng, đâu dễ gì quay trở lại
Nhưng anh chắc rằng, em là người tình duy nhất của anh
Anh nói với chiếc điện thoại rằng anh chỉ yêu mình em thôi, anh thực sự yêu em…”
(*) Bài hát “Duy nhất” 唯一 của Vương Lực Hoành (nguồn dịch lời: mylyric.net)
Dưới ánh trăng nhạt, trên mặt tái nhợt của Lãnh Ngạn là một đống chất lỏng sáng trong, không biết là rượu rớt xuống hay là…
Nhớ lại bờ biển Aegean, lúc anh die3nda4nle3qu21ydo0n hỏi có phải Duy Nhất nhớ nhà, Duy Nhất trả lời chắc chắn với anh: “Em nhớ anh lắm…”
Giờ phút này, anh khắc sâu cảm nhận được ý nghĩa những lời này của cô, không có cô, nhà này còn là nhà sao? Anh còn là anh sao? Cuộc sống còn là cuộc sống sao?
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, cửa bị người nào đó một cước đá văng, đèn lập tức sáng trưng, Lãnh Ngạn lấy tay che mắt theo bản năng, không có thói quen rực sáng như thế.
Người đến là Lôi Đình Ân, anh đưa tay giật lấy rượu của Lãnh Ngạn, đá hai ba cái văng chai rượu trên đất, níu lấy cổ áo cậu ta nhấc cậu ta lên.
“Lãnh Ngạn! Đồ hèn nhát này! Cậu đứng lên cho tôi! Trở về Lãnh Ngạn trước đây! Đừng để tôi xem thường cậu!” Lôi Đình Ân gào to.
Lãnh Ngạn uống đến say khướt, anh vung tay ra, lại trượt trên đất, “Tránh ra!”
“Đuổi tôi đi phải không? Được, tôi đi! Tôi đi, cậu uống chết cũng không ai quản cậu!” Anh phát hiện điện thoại di động trên đất vẫn phát bài hát, một phát đạp lên, “Cậu có tư cách gì nghe bài hát này? Cậu không xứng! Uổng phí Duy Nhất mất nhiều công sức biến cậu từ người chết thành người sống như vậy, bây giờ cậu tiếp tục chết đi!”
“Không được nói tên cô ấy, không cho phép nói tên cô ấy!” Giọng Lãnh Ngạn từ nhỏ biến thành lớn, cuối cùng biến thành gào thét, “Không cho phép nói! Không cho phép.” Gào xong lại cúi đầu khẽ khóc.
“Tôi cứ nói!” Lôi Đình Ân cũng không chịu yếu thế, “Một tháng! Từ Athen trở lại một tháng, cậu cứ một mực như vậy! Kỳ Thịnh của cậu sắp sụp đổ cậu có biết không? Một mình Tần Nhiên chạy giữa hai công ty Mặc Toa và Kỳ Thịnh, con đàn bà Tĩnh Lam kia chạy đến công ty làm, đây muốn làm chủ, kia cũng muốn làm chủ, Tần Nhiên không có cổ phần, nói gì cũng không được, cậu ta không chịu nổi nữa! Cậu thì đi chết đi!”
Lãnh Ngạn vẫn không nói lời nào, Lôi Đình Ân die end aanle equu ydonn trong cơn tức giận nâng cậu ta lên, một quyền vung mạnh lên cằm cậu ta, “Cậu thật sự muốn chết đúng không? Nói với tôi! Cậu không nói tôi sẽ đánh cho tới khi cậu nói chuyện mới thôi!”
Sau khi Lãnh Ngạn bị Lôi Đình Ân đánh đấm một trận, nằm trên đất cười to, “Đáng đánh! Người đáng chết chính là tôi! Duy Nhất vô tội! Thế giới này không có thiên lý! Xem ra tôi thật sự khắc vợ! Khắc vợ…”
“Dáng vẻ này của cậu, Duy Nhất ở trên trời biết được sẽ khinh bỉ cậu!” Lôi Đình Ân nhìn cậu ta, lạnh lùng phun ra một câu.
Lãnh Ngạn cười lắc đầu, “Cô ấy vốn nên khinh thường tôi, hận tôi, trên trời dưới đất hợp thành một…”
Lôi Đình Ân thấy mà lòng đau, kéo cậu ta dậy từ trên mặt đất, “Cậu qua đây! Cậu qua đây cho tôi!”
Anh kéo Lãnh Ngạn đến trước tủ lạnh, “Sách dạy nấu ăn này! Là ai dán lên? Là ai mỗi ngày thay đổi đa dạng giúp cậu điều dưỡng thân thể?”
Trong phòng khách. “Tự cậu xem đi, những lá cây nát bét này! Là ai tự hào nói cho tôi biết, bà xã cậu ta vì trị mất ngủ cho cậu ta, cố ý mua những lá cây rách nát này?”
Lãnh Ngạn hơi mất hứng, nhíu mày, “Lá cây rách nát gì, cái này gọi là cây chân vịt!”
Lôi Đình Ân ngấm ngầm buồn cười, “Cậu còn có thể phản kháng lại sao? Tôi cứ gọi nó là lá cây rách nát, hợp với người rách nát như cậu! Đi lên!”
Lôi Đình Ân một cước đạp cửa phòng ngủ, “Nơi này, là ai bày biện? Để cho cậu một hoàn cảnh yên bình, một buổi chiều đổi tất cả giấy dán tường? Còn nữa,” anh giơ một xấp tài liệu lên, “Là ai ngày ngày đảm nhiệm những tài liệu này, giúp cậu từ bỏ thuốc ngủ? Cậu đều quên sao?”
Lãnh Ngạn đột nhiên ngã xuống giường, trên chăn mềm mại vẫn còn hương thơm của cô làm ướt ánh mắt anh, “Tôi chưa, tôi vĩnh viễn không quên…” Anh nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn ngào.
“Vậy cậu đứng lên cho tôi! Nếu không cậu vĩnh viễn chỉ là Lãnh Ngạn bị Duy Nhất xem thường trong lòng! Nếu không muốn phụ lòng Duy Nhất, cậu hãy dùng phương thức của Duy Nhất mà sống tốt lần nữa!” Lôi Đình Ân thấy cậu ta không có động tĩnh, kéo mạnh ngăn kéo bàn đọc sách ra, móc ra một xấp giấy dày, tung ra không trung.
Lãnh Ngạn nhìn nhiều tờ giấy màu sắc khác nhau bay lả tả xuống, tâm tình đột nhiên vỡ vụn, bò từ trên giường, đấm một quyền đáp lễ Lôi Đình Ân, gào lên giận dữ với anh ta, “Tại sao anh lại đụng đến giấy tờ của tôi? Đó là tôi và Duy Nhất dùng một buổi tối mới sắp xếp xong, mỗi một tờ giấy đều sắp theo trình tự thời gian, tại sao anh lại làm loạn nó!”
Lôi Đình Ân lau vết máu nơi khóe miệng rồi cười lạnh, “Thì ra cậu còn quan tâm thứ gì đó? Tôi thật sự cho rằng dieendaanleequuydonn cậu không quan tâm gì nữa! Nếu quan tâm thì làm người cho tốt, đừng thành quỷ! Hổ thẹn thay Duy Nhất!”
Nói xong anh bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, vừa tới cửa, quay đầu cười một tiếng, “Con trai của cậu tới, cha con hai người sống nương tựa vào nhau cho tốt đi!”
Lãnh Ngạn không giải thích được, lại thấy Only ăng ẳng chạy tới bên chân anh, liếm anh.
Anh nghẹn ngào, ôm lấy Only, mặt khẽ chà lên người Only.
Mặt đất tán loạn vô số tờ giấy, chữ phía trên khó phân biệt rõ ràng, anh giống như nhớ lại thời gian mông lung lúc ban đầu: “Lãnh Dực, thật ra em muốn anh về nhà, anh ở nhà em không sợ…”
“Lãnh Dực, ông xã không trở về nhà không phải là ông xã tốt nha…”
“Lãnh Dực, em rất muốn thấy bộ dạng của anh, lần sau để em nhìn thử anh, được không?”
Tác giả :
Cát Tường Dạ