Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu
Chương 30
Tổng thống thân yêu của chúng ta có thói quen không mặc gì khi ngủ, vì vậy không có mặc quần áo, bên dưới chỉ có một cái quần lót, ngủ rất ngọt ngào, bởi vì bị người khác vén chăn lên, cơ thể chợt cảm thấy lạnh, ngay lập tức liền mở mắt.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền bị dọa sợ, không còn thưởng thức dáng người hoàn hảo của tổng thống, kêu “a” một tiếng, sau đó dùng tay che kín mặt mình.
“Cô ở đây làm gì? Ai cho cô vào đây?” Tổng thống bị tiếng hét chói tai làm cho tỉnh lại, ánh mắt hết sức khó chịu bởi vì cô đã nhìn thấy hết cơ thể của anh.
“Tổng......tổng......tổng thống......phải......dậy......rồi......” Phục hồi tinh thần, cô lắp bắp nói, nói rõ nguyên nhân bản thân ở đây, mặc dù đã bỏ tay xuống nhưng vẫn không dám mở mắt.
Vốn cho rằng sau khi nghe cô nói Bùi Tuấn Vũ sẽ lập tức xuống giường nhưng chờ mãi cũng không nghe thấy tiếng động, không cảm thấy trên giường có bất kỳ tiếng động nào.
Cô hơi mở mắt, cô kinh ngạc khi nhìn thấy tổng thống lại kéo chăn ngủ tiếp.
Choáng, sao lại có thể như vậy chứ?
Chẳng lẽ anh ta muốn ngủ nướng sao?
Nghĩ đến nguyên nhân này, Đỗ Lôi Ti thầm khinh bỉ trong lòng, hít một hơi thật sâu, nhìn đồng đồ trên cổ tay còn có mười phút.
Bây giờ thời gian rất gấp gáp, cô cũng không nghĩ nhiều, đưa tay vén chăn lên muốn gọi anh dậy.
Thế nhưng hình như anh đã có chuẩn bị trước, đè chặt chăn dưới người, mặc kệ cô dùng sức thế nào cũng không thể kéo ra.
Sao người đàn ông này lại có thể có dáng vẻ như vậy chứ?
Một người đàn ông lại muốn ngủ nướng, anh ta nghĩ gì vậy chứ?
“Tổng thống, bây giờ anh phải dậy rồi, còn mười phút nữa anh phải đi làm rồi, xin hãy nhanh dậy đi.” Trong lúc khẩn cấp, Đỗ Lôi Ti không thể làm gì khác hơn là dùng ngôn ngữ bắt đầu công kích.
Vậy mà sau khi đã nói xong một lúc lâu cũng không thấy người đàn ông trên giường có phản ứng gì.
Đỗ Lôi Ti lo lắng nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ không còn thời gian nữa, phải làm sao chứ? Kết quả là cô chuyển sang khuyên bảo “Tổng thống, nếu anh không chịu dậy thì sẽ không kịp.”
Mẹ kiếp, cô lớn như vậy lại còn phải đi dụ dỗ anh ta, gọi anh ta dậy sao lại mệt như vậy chứ......
Anh đó, sao có thể ngồi lên được vị trí tổng thống này chứ?A?A?A?A?A?
Người đàn ông nằm trên giường tiếp tục ngủ không thèm quan tâm đến cô, vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, tiếng ngáy khe khẽ vang lên bên tai cô, khiến cho cô nhất thời tức giận......
Không thể nhẫn nhịn được nữa, Bùi Tuấn Vũ là anh ép tôi làm như vậy đấy!!!
Đỗ Lôi Ti khuyên bảo không có kết quả gì, tốt cuộc nảy sinh tà ác, cô không chút suy nghĩ đi vào phòng vệ sinh, dùng khăn lông nhúng vào nước lạnh, vắt ráo nước rồi đi ra, đắp vào trên mặt của tổng thống......Bộ dáng rất hạnh phúc.
“A......Người phụ nữ ngu ngốc này cô làm gì vậy?” Tiếng thét đầy giận dữ của tổng thống như muốn xuyên thấu qua màng nhĩ của Đỗ Lôi Ti.
Đỗ Lôi Ti giật mình, thấy anh cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, sau đo không nói gì cầm khăn lông đi vào phòng vệ sinh.
Sau đó hấp ta hấp tấp đi chuẩn bị kem đánh răng, nước súc miệng, còn có khăn lông đã giặt qua nước ấm đưa tới trước mặt tổng thống, nhìn bộ mặt đầy tức giận của Bùi Tuấn Vũ nói “Tổng thống, anh nhanh rửa mặt đi, thời gian không còn sớm nữa, lát nữa tôi còn phải đưa cậu chủ đi học!”
Nói xong lại cầm nước súc miệng ở bên cạnh đưa cho anh.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền bị dọa sợ, không còn thưởng thức dáng người hoàn hảo của tổng thống, kêu “a” một tiếng, sau đó dùng tay che kín mặt mình.
“Cô ở đây làm gì? Ai cho cô vào đây?” Tổng thống bị tiếng hét chói tai làm cho tỉnh lại, ánh mắt hết sức khó chịu bởi vì cô đã nhìn thấy hết cơ thể của anh.
“Tổng......tổng......tổng thống......phải......dậy......rồi......” Phục hồi tinh thần, cô lắp bắp nói, nói rõ nguyên nhân bản thân ở đây, mặc dù đã bỏ tay xuống nhưng vẫn không dám mở mắt.
Vốn cho rằng sau khi nghe cô nói Bùi Tuấn Vũ sẽ lập tức xuống giường nhưng chờ mãi cũng không nghe thấy tiếng động, không cảm thấy trên giường có bất kỳ tiếng động nào.
Cô hơi mở mắt, cô kinh ngạc khi nhìn thấy tổng thống lại kéo chăn ngủ tiếp.
Choáng, sao lại có thể như vậy chứ?
Chẳng lẽ anh ta muốn ngủ nướng sao?
Nghĩ đến nguyên nhân này, Đỗ Lôi Ti thầm khinh bỉ trong lòng, hít một hơi thật sâu, nhìn đồng đồ trên cổ tay còn có mười phút.
Bây giờ thời gian rất gấp gáp, cô cũng không nghĩ nhiều, đưa tay vén chăn lên muốn gọi anh dậy.
Thế nhưng hình như anh đã có chuẩn bị trước, đè chặt chăn dưới người, mặc kệ cô dùng sức thế nào cũng không thể kéo ra.
Sao người đàn ông này lại có thể có dáng vẻ như vậy chứ?
Một người đàn ông lại muốn ngủ nướng, anh ta nghĩ gì vậy chứ?
“Tổng thống, bây giờ anh phải dậy rồi, còn mười phút nữa anh phải đi làm rồi, xin hãy nhanh dậy đi.” Trong lúc khẩn cấp, Đỗ Lôi Ti không thể làm gì khác hơn là dùng ngôn ngữ bắt đầu công kích.
Vậy mà sau khi đã nói xong một lúc lâu cũng không thấy người đàn ông trên giường có phản ứng gì.
Đỗ Lôi Ti lo lắng nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ không còn thời gian nữa, phải làm sao chứ? Kết quả là cô chuyển sang khuyên bảo “Tổng thống, nếu anh không chịu dậy thì sẽ không kịp.”
Mẹ kiếp, cô lớn như vậy lại còn phải đi dụ dỗ anh ta, gọi anh ta dậy sao lại mệt như vậy chứ......
Anh đó, sao có thể ngồi lên được vị trí tổng thống này chứ?A?A?A?A?A?
Người đàn ông nằm trên giường tiếp tục ngủ không thèm quan tâm đến cô, vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, tiếng ngáy khe khẽ vang lên bên tai cô, khiến cho cô nhất thời tức giận......
Không thể nhẫn nhịn được nữa, Bùi Tuấn Vũ là anh ép tôi làm như vậy đấy!!!
Đỗ Lôi Ti khuyên bảo không có kết quả gì, tốt cuộc nảy sinh tà ác, cô không chút suy nghĩ đi vào phòng vệ sinh, dùng khăn lông nhúng vào nước lạnh, vắt ráo nước rồi đi ra, đắp vào trên mặt của tổng thống......Bộ dáng rất hạnh phúc.
“A......Người phụ nữ ngu ngốc này cô làm gì vậy?” Tiếng thét đầy giận dữ của tổng thống như muốn xuyên thấu qua màng nhĩ của Đỗ Lôi Ti.
Đỗ Lôi Ti giật mình, thấy anh cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, sau đo không nói gì cầm khăn lông đi vào phòng vệ sinh.
Sau đó hấp ta hấp tấp đi chuẩn bị kem đánh răng, nước súc miệng, còn có khăn lông đã giặt qua nước ấm đưa tới trước mặt tổng thống, nhìn bộ mặt đầy tức giận của Bùi Tuấn Vũ nói “Tổng thống, anh nhanh rửa mặt đi, thời gian không còn sớm nữa, lát nữa tôi còn phải đưa cậu chủ đi học!”
Nói xong lại cầm nước súc miệng ở bên cạnh đưa cho anh.
Tác giả :
Ti Mộng