Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu
Chương 29
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Lôi Ti đi xuống phòng ăn dành cho người giúp việc, quản gia nhìn thấy cô liền lên tiếng chào hỏi “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng quản gia!” Cô lễ phép trả lời.
Đỗ Lôi Ti chào quản gia sau đó ngồi xuống từ từ ăn sáng.
Quản gia ăn được một nửa liền để ly cà phê trong tay xuống nhìn Đỗ Lôi Ti hỏi “Đêm đầu tiên ngủ ở đây có quen không?”
“Dạ, nói thế nào nhỉ, đây là lần đầu tiên cháu đến đây nên cũng chưa quen lắm.” Đỗ Lôi Ti khẽ trả lời.
“Quản gia, cháu muốn hỏi ông, hôm qua ông bảo cháu thay ông gọi tổng thống dậy, tại sao ông lại vui mừng như vậy?” Đỗ Lôi Ti không khách khí hỏi.
“À......Không có gì!” Quản gia ngồi một bên cười lại nói “Lôi Ti, còn mấy phút nữa là cô phải gọi tổng thống dậy, lát nữa còn phải đưa cậu chủ đi học.”
“Cái...cái gì...Còn mấy phút nữa phải gọi tổng thống dậy sao? Sau đó còn phải đưa cậu chủ đến trường?” Đỗ Lôi Ti nghe vậy liền sửng sốt.
“Cô còn mấy phút nữa!” Quản gia lại nhắc lại một lần nữa.
“Đợi chút...Quản gia, có thể thương lượng một chút không?” Đỗ Lôi Ti dùng ánh mắt van xin quản gia.
“Chuyện gì?”
“Có thể để người khác gọi tổng thống dậy được không?” Đỗ Lôi Ti cầu xin nói.
Bây giờ cô chỉ cần nghĩ tới bộ dáng ngày hôm qua của tổng thống đã cảm thấy sợ, hơn nữa tối qua còn ngắm nhìn cơ thể của tổng thống, nghĩ đến đây máu mũi như muốn chảy ra.
“Không thể!” Quản gia trực tiếp từ chối.
Đỗ Lôi Ti buồn bực cúi đầu, từ trên ghế đứng lên, nhìn thấy tiểu Ngọc đang chờ cô.
Tiểu Ngọc đi lên trước nói “Lôi Ti, tôi dẫn cô đến phòng ngủ của tổng thống, lần sau tự cô đi tới đó.”
“Tại sao?” Đỗ Lôi Ti không hiểu hỏi.
“Tổng thống không thích người khác tùy tiện vào đó.” Tiểu Ngọc giải thích xong nhấc chân đi lên lầu.
Đỗ Lôi Ti nhanh chóng đi theo, trong lòng đặt cho tổng thống một dấu chấm hỏi lớn.
Đến lầu hai, tiểu Ngọc dừng lại nói với Đỗ Lôi Ti “Lôi Ti, tí nữa sau khi cô đi vào thì bôi kem đánh răng lên bàn chải cho tổng thống, sau đó giặt khăn đưa cho tổng thống, nhớ, khăn lông không được quá lạnh, tổng thống không thích.....”
“Cái gì?” Đỗ Lôi Ti nghe xong trợn to hai mắt.
Choáng, sao lại phải phục vụ như thế chứ?
“Cô nhanh đi vào đi, không còn nhiều thời gian!” Đỗ Lôi Ti còn chưa hoàn hôn, tiểu Ngọc liền thúc giục.
“Biết rồi!” Đỗ Lôi Ti bi thương trả lời, bước chân nặng nề đi vào phòng ngủ của tổng thống.
Đứng ở cửa phòng ngủ nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là bảy giờ bốn mươi, còn có hai mươi phút để gọi tổng thống dậy, để tổng thống rửa mặt còn phải ăn sáng.
Mẹ kiếp, sao thời gian lại khó khăn như vậy?
Hít sâu một hơi, cô xoay nắm cửa, đi vào, phát hiện trong phòng rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.
Quả nhiên, lúc này tổng thống vẫn còn đang trong giấc mộng đẹp, hoàn toàn không biết mặt trời đã chiếu tới tận mông.
Rón rén đi tới cạnh giường, phóng tầm mắt, chính là đang chiêm ngưỡng dung nhan lúc ngủ của tổng thống.
Nhìn tư thế ngủ thật sự là mất hồn, Đỗ Lôi Ti thấy anh nằm trên giường lớn, đôi vòng tay chắc chắn, trên mặt nở nụ cười, khóe miệng cũng không có nước miếng.
Quả nhiên, trai đẹp khi ngủ cũng có thể khiến người ta mê mẩn.
Cô cứ như vậy đứng ngây ngốc nhìn trai đẹp ngủ, đột nhiên ý thức được mình tới đây làm gì, lập tức không chút do dự vén chăn lên......
“Chào buổi sáng quản gia!” Cô lễ phép trả lời.
Đỗ Lôi Ti chào quản gia sau đó ngồi xuống từ từ ăn sáng.
Quản gia ăn được một nửa liền để ly cà phê trong tay xuống nhìn Đỗ Lôi Ti hỏi “Đêm đầu tiên ngủ ở đây có quen không?”
“Dạ, nói thế nào nhỉ, đây là lần đầu tiên cháu đến đây nên cũng chưa quen lắm.” Đỗ Lôi Ti khẽ trả lời.
“Quản gia, cháu muốn hỏi ông, hôm qua ông bảo cháu thay ông gọi tổng thống dậy, tại sao ông lại vui mừng như vậy?” Đỗ Lôi Ti không khách khí hỏi.
“À......Không có gì!” Quản gia ngồi một bên cười lại nói “Lôi Ti, còn mấy phút nữa là cô phải gọi tổng thống dậy, lát nữa còn phải đưa cậu chủ đi học.”
“Cái...cái gì...Còn mấy phút nữa phải gọi tổng thống dậy sao? Sau đó còn phải đưa cậu chủ đến trường?” Đỗ Lôi Ti nghe vậy liền sửng sốt.
“Cô còn mấy phút nữa!” Quản gia lại nhắc lại một lần nữa.
“Đợi chút...Quản gia, có thể thương lượng một chút không?” Đỗ Lôi Ti dùng ánh mắt van xin quản gia.
“Chuyện gì?”
“Có thể để người khác gọi tổng thống dậy được không?” Đỗ Lôi Ti cầu xin nói.
Bây giờ cô chỉ cần nghĩ tới bộ dáng ngày hôm qua của tổng thống đã cảm thấy sợ, hơn nữa tối qua còn ngắm nhìn cơ thể của tổng thống, nghĩ đến đây máu mũi như muốn chảy ra.
“Không thể!” Quản gia trực tiếp từ chối.
Đỗ Lôi Ti buồn bực cúi đầu, từ trên ghế đứng lên, nhìn thấy tiểu Ngọc đang chờ cô.
Tiểu Ngọc đi lên trước nói “Lôi Ti, tôi dẫn cô đến phòng ngủ của tổng thống, lần sau tự cô đi tới đó.”
“Tại sao?” Đỗ Lôi Ti không hiểu hỏi.
“Tổng thống không thích người khác tùy tiện vào đó.” Tiểu Ngọc giải thích xong nhấc chân đi lên lầu.
Đỗ Lôi Ti nhanh chóng đi theo, trong lòng đặt cho tổng thống một dấu chấm hỏi lớn.
Đến lầu hai, tiểu Ngọc dừng lại nói với Đỗ Lôi Ti “Lôi Ti, tí nữa sau khi cô đi vào thì bôi kem đánh răng lên bàn chải cho tổng thống, sau đó giặt khăn đưa cho tổng thống, nhớ, khăn lông không được quá lạnh, tổng thống không thích.....”
“Cái gì?” Đỗ Lôi Ti nghe xong trợn to hai mắt.
Choáng, sao lại phải phục vụ như thế chứ?
“Cô nhanh đi vào đi, không còn nhiều thời gian!” Đỗ Lôi Ti còn chưa hoàn hôn, tiểu Ngọc liền thúc giục.
“Biết rồi!” Đỗ Lôi Ti bi thương trả lời, bước chân nặng nề đi vào phòng ngủ của tổng thống.
Đứng ở cửa phòng ngủ nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là bảy giờ bốn mươi, còn có hai mươi phút để gọi tổng thống dậy, để tổng thống rửa mặt còn phải ăn sáng.
Mẹ kiếp, sao thời gian lại khó khăn như vậy?
Hít sâu một hơi, cô xoay nắm cửa, đi vào, phát hiện trong phòng rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.
Quả nhiên, lúc này tổng thống vẫn còn đang trong giấc mộng đẹp, hoàn toàn không biết mặt trời đã chiếu tới tận mông.
Rón rén đi tới cạnh giường, phóng tầm mắt, chính là đang chiêm ngưỡng dung nhan lúc ngủ của tổng thống.
Nhìn tư thế ngủ thật sự là mất hồn, Đỗ Lôi Ti thấy anh nằm trên giường lớn, đôi vòng tay chắc chắn, trên mặt nở nụ cười, khóe miệng cũng không có nước miếng.
Quả nhiên, trai đẹp khi ngủ cũng có thể khiến người ta mê mẩn.
Cô cứ như vậy đứng ngây ngốc nhìn trai đẹp ngủ, đột nhiên ý thức được mình tới đây làm gì, lập tức không chút do dự vén chăn lên......
Tác giả :
Ti Mộng