Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu
Chương 18: Tất cả đều nghe theo cậu
Bùi Vũ mất mác rời khỏi phòng, đi tới vườn hoa ngồi lên xích đu, nghĩ những chuyện mà tuổi của anh chưa phải nghĩ.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy thằng bé đi vào vườn hoa, cô len lén đi qua, nhìn thấy mặt thằng bé không vui, đi lên trước an ủi “Cậu chủ có chuyện gì sao?”
Bùi Vũ liền xem như cô cùng tiếng nói chuyện của cô không tồn tại.
Đỗ Lôi Ti chưa từ bỏ ý định lại hỏi “Cậu chủ, cậu sao thế? Có phải có chuyện không vui sao?”
Bùi Vũ vẫn im lặng như cũ.
Mẹ kiếp, không phải chỉ là con tổng thống thôi sao? Cứ như vậy không để người khác trong mắt sao?
Cảm xúc của Đỗ Lôi Ti trong nháy mắt bị bộc phát, không quản thằng bé có phải là con trai của tổng thống hay không, cũng không quản là mình có thể chọc vào nhân vật hay không, cứ như vậy không che miệng mà nói những lời không nên nói.
“Thằng bé kia cậu chảnh cái gì chứ? Sao không nói lời nào, như vậy là không lễ phép cậu có biết không?” Đỗ Lôi Ti tức giận nói xong thằng bé vẫn im lặng như cũ không thèm để ý đến cô.
“Nếu như cậu không lễ phép như vậy tôi sẽ đánh mông cậu.” Đỗ Lôi Ti chưa từ bỏ ý định.
“Hu hu......” Bùi Vũ khóc.
Đỗ Lôi Ti nhất thời bị dọa sợ, mở to mắt, mẹ kiếp, cô cũng chưa có nói gì, sao lại khóc chứ, cô quay đầu xem có người đi qua hay không, nếu như bị phát hiện cô làm cho cậu chủ khóc, vậy thì cô xong đời rồi.
“Cậu chủ, vừa rồi tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu chủ đừng khóc có được không?”
“Tôi muốn đi nói với ba, còn có cô, ông nội, bà nội, nói cô bắt nạt tôi, hu hu......” Bùi Vũ vừa khóc vừa nói.
“Cậu chủ, tôi biết sai rồi, cậu chủ đừng khóc, nếu người khác nhìn thấy thì tôi sẽ chết chắc.”
Đỗ Lôi Ti bây giờ mới phát hiện người muốn khóc là cô mới phải, cô cũng không nói gì, nếu như thằng bé đi mách với mọi người trong nhà vậy thì cô thật sự là bi thương, vừa tới đây liền gặp phải hai người khó trị như vậy.
Bùi Vũ nhìn cô mở miệng nói “Không muốn tôi khóc, không muốn tôi tố cáo thì về sau cô nhất định phải nghe lời tôi có được không?”
Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy thằng bé nói như vậy, nhất thời cảm giác như mình lên nhầm thuyền của cướp biển, nhưng bây giờ không còn cách nào, chỉ cần thằng bé không khóc, chuyện gì cô cũng đồng ý.
“Được, tôi đồng ý với cậu chủ, cậu đừng khóc nữa được không?” Đỗ Lôi Ti miễn cưỡng nói.
Bùi Vũ dùng bàn tay nhỏ bé của mình lau nước mắt, ngay sau đó lộ ra khuôn mặt lừa gạt nói “Đây là do cô nói, sau này phải nghe lời tôi, nếu không nghe tôi liền đi tố cáo.”
Không ngờ một thằng bé nhỏ tuổi nhưng lại xấu xa như vậy, giống y như ba thằng bé, thật không hổ là hai cha con.
Mẹ kiếp sao cô lại xui xẻo như vậy, đụng phải hai người đàn ông xấu xa như vậy, không biết có người phụ nữ nào bi thương như cô không.
Bùi Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại, nhạo báng nói “Sao, không muốn à? Vậy được, bây giờ tôi sẽ đi tìm ba nói cô bắt nạt tôi.” Nói xong muốn xuống khỏi xích đu.
Đỗ Lôi Ti vừa nghe thằng bé nói như vậy, sợ đến nỗi thiếu chút nữa khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn phàn nàn “Đừng, cậu chủ, tất cả đều nghe theo cậu, lần này được rồi chứ?”
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy thằng bé đi vào vườn hoa, cô len lén đi qua, nhìn thấy mặt thằng bé không vui, đi lên trước an ủi “Cậu chủ có chuyện gì sao?”
Bùi Vũ liền xem như cô cùng tiếng nói chuyện của cô không tồn tại.
Đỗ Lôi Ti chưa từ bỏ ý định lại hỏi “Cậu chủ, cậu sao thế? Có phải có chuyện không vui sao?”
Bùi Vũ vẫn im lặng như cũ.
Mẹ kiếp, không phải chỉ là con tổng thống thôi sao? Cứ như vậy không để người khác trong mắt sao?
Cảm xúc của Đỗ Lôi Ti trong nháy mắt bị bộc phát, không quản thằng bé có phải là con trai của tổng thống hay không, cũng không quản là mình có thể chọc vào nhân vật hay không, cứ như vậy không che miệng mà nói những lời không nên nói.
“Thằng bé kia cậu chảnh cái gì chứ? Sao không nói lời nào, như vậy là không lễ phép cậu có biết không?” Đỗ Lôi Ti tức giận nói xong thằng bé vẫn im lặng như cũ không thèm để ý đến cô.
“Nếu như cậu không lễ phép như vậy tôi sẽ đánh mông cậu.” Đỗ Lôi Ti chưa từ bỏ ý định.
“Hu hu......” Bùi Vũ khóc.
Đỗ Lôi Ti nhất thời bị dọa sợ, mở to mắt, mẹ kiếp, cô cũng chưa có nói gì, sao lại khóc chứ, cô quay đầu xem có người đi qua hay không, nếu như bị phát hiện cô làm cho cậu chủ khóc, vậy thì cô xong đời rồi.
“Cậu chủ, vừa rồi tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu chủ đừng khóc có được không?”
“Tôi muốn đi nói với ba, còn có cô, ông nội, bà nội, nói cô bắt nạt tôi, hu hu......” Bùi Vũ vừa khóc vừa nói.
“Cậu chủ, tôi biết sai rồi, cậu chủ đừng khóc, nếu người khác nhìn thấy thì tôi sẽ chết chắc.”
Đỗ Lôi Ti bây giờ mới phát hiện người muốn khóc là cô mới phải, cô cũng không nói gì, nếu như thằng bé đi mách với mọi người trong nhà vậy thì cô thật sự là bi thương, vừa tới đây liền gặp phải hai người khó trị như vậy.
Bùi Vũ nhìn cô mở miệng nói “Không muốn tôi khóc, không muốn tôi tố cáo thì về sau cô nhất định phải nghe lời tôi có được không?”
Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy thằng bé nói như vậy, nhất thời cảm giác như mình lên nhầm thuyền của cướp biển, nhưng bây giờ không còn cách nào, chỉ cần thằng bé không khóc, chuyện gì cô cũng đồng ý.
“Được, tôi đồng ý với cậu chủ, cậu đừng khóc nữa được không?” Đỗ Lôi Ti miễn cưỡng nói.
Bùi Vũ dùng bàn tay nhỏ bé của mình lau nước mắt, ngay sau đó lộ ra khuôn mặt lừa gạt nói “Đây là do cô nói, sau này phải nghe lời tôi, nếu không nghe tôi liền đi tố cáo.”
Không ngờ một thằng bé nhỏ tuổi nhưng lại xấu xa như vậy, giống y như ba thằng bé, thật không hổ là hai cha con.
Mẹ kiếp sao cô lại xui xẻo như vậy, đụng phải hai người đàn ông xấu xa như vậy, không biết có người phụ nữ nào bi thương như cô không.
Bùi Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại, nhạo báng nói “Sao, không muốn à? Vậy được, bây giờ tôi sẽ đi tìm ba nói cô bắt nạt tôi.” Nói xong muốn xuống khỏi xích đu.
Đỗ Lôi Ti vừa nghe thằng bé nói như vậy, sợ đến nỗi thiếu chút nữa khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn phàn nàn “Đừng, cậu chủ, tất cả đều nghe theo cậu, lần này được rồi chứ?”
Tác giả :
Ti Mộng