Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn
Chương 62: Khắp thành phố đều chửi mắng Duẫn Nặc
Toàn thân cô run rẩy, cánh tay cũng run lẩy bẩy, cho nên con dao trong tay cũng theo đó mà vô ý phá vỡ động mạch trên cổ của cô, máu tươi theo vết dao cứa, động phách kinh tâm thánh thót chảy xuống.
Những người xung quanh ai nhìn cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng hình như cô không hề để ý đến chuyện này, vẫn trơ mắt nhìn chằm chằm vào Lục Vân Kỳ.
Lúc này, Trác Quân và Lục Tiêu Triết cũng cùng nhau xông đến.
Trác Quân mặc dù đau lòng, nhưng cũng không dám tiến lên thêm nữa, chỉ có Lục Tiêu Triết đứng ra, cố gắng giành con dao trong tay cô, nhưng Duẫn Nặc lại cảnh giác phát hiện ra hành vi này của anh, nên càng dí sâu dao vào cổ của mình.
"Tiểu Nặc."
Lục Tiêu Triết trầm thống hét lên: "Em đừng tiếp tục làm những chuyện ngu ngốc nữa, mau nghe lời anh, bỏ dao xuống."
Duẫn Nặc lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn chằm chằm Lục Vân Kỳ: "Anh cả, anh thật sự muốn em chết ở trước mặt của anh sao?"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào trên người Lục Vân Kỳ, phảng phất, như đang đợi anh nói câu cuối cùng.
Vẻ mặt của anh lúc này cực kỳ đau đớn, ảo não, xấu hổ, nhìn chằm chằm Duẫn Nặc, trong ánh mắt hàm chứa nỗi oán hận không nói ra được, oán hận này cơ hồ là sâu đến tận xương tủy.
Anh cũng không hiểu tại sao em gái mình lại muốn làm như vậy, cũng rất đau lòng.
Nhưng khi nhìn thấy con dao đang kề lên cổ của cô, máu tươi vẫn không cầm được chảy xuống thánh thót, anh vừa vội vừa đau.
Cuối cùng, chỉ có thể đoạt lấy micro, nhắm mắt lại trầm thống nói: "Lục Vân Kỳ tôi, đời này sẽ không bao giờ lấy Thượng Vãn Tịch làm vợ."
Tiểu Nặc, em muốn giết chết anh sao? Em cũng biết rõ anh yêu cô ấy như vậy, em biết rõ . . . . . .
Vậy mà, nghe nói anh như thế, Duẫn Nặc lại cười, còn Thượng Vãn Tịch lại khóc.
Cô ta khóc ôm lấy Lục Vân Kỳ hỏi: "Anh nói cái gì? A Kỳ, anh thật sự không quan tâm đến em nữa sao?"
Anh cúi đầu, nói không ra một lời, con tim buồn bực, ngực đau đớn khó chịu.
Tựa hồ như lục phủ ngũ tạng đều run lên bần bật.
Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng bắn thẳng về phía Duẫn Nặc: "Em còn không bỏ dao xuống."
Duẫn Nặc khổ sở cười một tiếng, buông tay ra, con dao rơi thẳng xuống đất, cả người cũng vô lực lảo đảo, cuối cùng, ngã ra hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Nặc."
Mấy người trăm miệng một lời, cũng gấp đến độ đều muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng người ôm lấy Duẫn Nặc, lại chính là Tần Mạc.
Bọn họ không biết anh đã tiếp cận chỗ này từ lúc nào, mới vừa rồi khi Duẫn Nặc muốn tự sát lại không hề thấy bóng dáng của anh đâu cả.
Thế mà hiện tại Duẫn Nặc vừa ngất xỉu, anh đã lập tức chạy đến ôm lấy cô.
Cũng không kịp suy tư nhiều nữa, chỉ thấy Tần Mạc hô to: "Mau lái xe đến đây, đưa cô ấy đi bệnh viện."
Sau đó, anh mạnh mẽ bế cô lên, vọt ra khỏi khách sạn.
Hiện trường hôn lễ lúc này cũng trở nên rối loạn, trong lúc người nhà họ Lục đang rối rít nói xin lỗi với tân khách, mọi người cũng lục tục đừng dậy ra về.
Thì đúng lúc đó Vãn Tịch đứng ở trên khan đài, cầm lấy micro, hướng về phía bóng lưng của Lục Vân Kỳ nghẹn ngào nói: "Em bỏ rơi em như vậy, thế thì con của chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người cũng đều dừng bước.
Người khiếp sợ nhất chính là Lục Vân Kỳ, anh chợt quay đầu lại, nhìn về phía Vãn Tịch.
Người phụ nữ kia đứng ở trên khan đài, mỉm cười nhìn anh, cười đến tang thương như thế: "cho dù anh vì em gái mình mà quyết bỏ rơi em, em cũng không quan tâm, nhưng anh muốn con của chúng ta sinh ra lại không có cha hay sao?"
Lục Vân Kỳ cứng người lại, tim quặn đau, anh nhíu chặt mày, suýt chút nữa đã cầm lòng không đặng.
Chung quanh, lại vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, cùng với tiếng chụp ảnh không ngừng của cánh truyền thông.
Cuối cùng, Lục Vân Kỳ vẫn nhịn không được, xông tới ôm lấy Vãn Tịch.
Anh cúi đầu ở bên tai cô ta, tê tâm liệt phế nỉ non: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không thể để cho tiểu Nặc gặp chuyện không may được, Vãn Tịch, thật xin lỗi."
"Em không có anh đúng là không sống nổi, cũng muốn con của mình có một người cha." Vãn Tịch cũng ôm lấy anh, nói rất nhỏ, người bên cạnh cũng không nghe được gì.
Nhưng hình ảnh này, lại bị truyền thông thêu dệt ra nhiều chuyện.
Ngày hôm sau trên các tờ báo lớn nhỏ, tin tức trang đầu, đều là câu chuyện về nhà họ Lục , tất cả mọi người đều trăm miệng một lời chửi mắng Lục Duẫn Nặc, còn nói rằng cô không phải là người, có em gái nào lại đi phá tan hôn lễ của anh trai mình như thế chứ.
Họ còn thêu dệt rằng cô yêu anh trai của mình, cho nên mới dùng trăm phương ngàn cách để ngăn cản đám cưới này bằng được.
Còn nói cô không biết xấu hổ, làm trái với luân thường đạo lý, nói cô đạo đức bại hoại, đồi phong bại tục. . . . . .
Tin tức một khi đã truyền đi, khắp thành phố này ai ai cũng đều đang chửi mắng Duẫn Nặc.
Những người xung quanh ai nhìn cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng hình như cô không hề để ý đến chuyện này, vẫn trơ mắt nhìn chằm chằm vào Lục Vân Kỳ.
Lúc này, Trác Quân và Lục Tiêu Triết cũng cùng nhau xông đến.
Trác Quân mặc dù đau lòng, nhưng cũng không dám tiến lên thêm nữa, chỉ có Lục Tiêu Triết đứng ra, cố gắng giành con dao trong tay cô, nhưng Duẫn Nặc lại cảnh giác phát hiện ra hành vi này của anh, nên càng dí sâu dao vào cổ của mình.
"Tiểu Nặc."
Lục Tiêu Triết trầm thống hét lên: "Em đừng tiếp tục làm những chuyện ngu ngốc nữa, mau nghe lời anh, bỏ dao xuống."
Duẫn Nặc lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn chằm chằm Lục Vân Kỳ: "Anh cả, anh thật sự muốn em chết ở trước mặt của anh sao?"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào trên người Lục Vân Kỳ, phảng phất, như đang đợi anh nói câu cuối cùng.
Vẻ mặt của anh lúc này cực kỳ đau đớn, ảo não, xấu hổ, nhìn chằm chằm Duẫn Nặc, trong ánh mắt hàm chứa nỗi oán hận không nói ra được, oán hận này cơ hồ là sâu đến tận xương tủy.
Anh cũng không hiểu tại sao em gái mình lại muốn làm như vậy, cũng rất đau lòng.
Nhưng khi nhìn thấy con dao đang kề lên cổ của cô, máu tươi vẫn không cầm được chảy xuống thánh thót, anh vừa vội vừa đau.
Cuối cùng, chỉ có thể đoạt lấy micro, nhắm mắt lại trầm thống nói: "Lục Vân Kỳ tôi, đời này sẽ không bao giờ lấy Thượng Vãn Tịch làm vợ."
Tiểu Nặc, em muốn giết chết anh sao? Em cũng biết rõ anh yêu cô ấy như vậy, em biết rõ . . . . . .
Vậy mà, nghe nói anh như thế, Duẫn Nặc lại cười, còn Thượng Vãn Tịch lại khóc.
Cô ta khóc ôm lấy Lục Vân Kỳ hỏi: "Anh nói cái gì? A Kỳ, anh thật sự không quan tâm đến em nữa sao?"
Anh cúi đầu, nói không ra một lời, con tim buồn bực, ngực đau đớn khó chịu.
Tựa hồ như lục phủ ngũ tạng đều run lên bần bật.
Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng bắn thẳng về phía Duẫn Nặc: "Em còn không bỏ dao xuống."
Duẫn Nặc khổ sở cười một tiếng, buông tay ra, con dao rơi thẳng xuống đất, cả người cũng vô lực lảo đảo, cuối cùng, ngã ra hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Nặc."
Mấy người trăm miệng một lời, cũng gấp đến độ đều muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng người ôm lấy Duẫn Nặc, lại chính là Tần Mạc.
Bọn họ không biết anh đã tiếp cận chỗ này từ lúc nào, mới vừa rồi khi Duẫn Nặc muốn tự sát lại không hề thấy bóng dáng của anh đâu cả.
Thế mà hiện tại Duẫn Nặc vừa ngất xỉu, anh đã lập tức chạy đến ôm lấy cô.
Cũng không kịp suy tư nhiều nữa, chỉ thấy Tần Mạc hô to: "Mau lái xe đến đây, đưa cô ấy đi bệnh viện."
Sau đó, anh mạnh mẽ bế cô lên, vọt ra khỏi khách sạn.
Hiện trường hôn lễ lúc này cũng trở nên rối loạn, trong lúc người nhà họ Lục đang rối rít nói xin lỗi với tân khách, mọi người cũng lục tục đừng dậy ra về.
Thì đúng lúc đó Vãn Tịch đứng ở trên khan đài, cầm lấy micro, hướng về phía bóng lưng của Lục Vân Kỳ nghẹn ngào nói: "Em bỏ rơi em như vậy, thế thì con của chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người cũng đều dừng bước.
Người khiếp sợ nhất chính là Lục Vân Kỳ, anh chợt quay đầu lại, nhìn về phía Vãn Tịch.
Người phụ nữ kia đứng ở trên khan đài, mỉm cười nhìn anh, cười đến tang thương như thế: "cho dù anh vì em gái mình mà quyết bỏ rơi em, em cũng không quan tâm, nhưng anh muốn con của chúng ta sinh ra lại không có cha hay sao?"
Lục Vân Kỳ cứng người lại, tim quặn đau, anh nhíu chặt mày, suýt chút nữa đã cầm lòng không đặng.
Chung quanh, lại vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, cùng với tiếng chụp ảnh không ngừng của cánh truyền thông.
Cuối cùng, Lục Vân Kỳ vẫn nhịn không được, xông tới ôm lấy Vãn Tịch.
Anh cúi đầu ở bên tai cô ta, tê tâm liệt phế nỉ non: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không thể để cho tiểu Nặc gặp chuyện không may được, Vãn Tịch, thật xin lỗi."
"Em không có anh đúng là không sống nổi, cũng muốn con của mình có một người cha." Vãn Tịch cũng ôm lấy anh, nói rất nhỏ, người bên cạnh cũng không nghe được gì.
Nhưng hình ảnh này, lại bị truyền thông thêu dệt ra nhiều chuyện.
Ngày hôm sau trên các tờ báo lớn nhỏ, tin tức trang đầu, đều là câu chuyện về nhà họ Lục , tất cả mọi người đều trăm miệng một lời chửi mắng Lục Duẫn Nặc, còn nói rằng cô không phải là người, có em gái nào lại đi phá tan hôn lễ của anh trai mình như thế chứ.
Họ còn thêu dệt rằng cô yêu anh trai của mình, cho nên mới dùng trăm phương ngàn cách để ngăn cản đám cưới này bằng được.
Còn nói cô không biết xấu hổ, làm trái với luân thường đạo lý, nói cô đạo đức bại hoại, đồi phong bại tục. . . . . .
Tin tức một khi đã truyền đi, khắp thành phố này ai ai cũng đều đang chửi mắng Duẫn Nặc.
Tác giả :
Quỷ Cửu Cửu