Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn
Chương 60: Là Lục tiểu thư sai khiến
Cô gái nhỏ cũng rất nghe lời, lập tức chạy tới ôm chầm lấy chân Vãn Tịch: "Mẹ, mẹ ơi đừng bỏ Tiểu Tiểu lại, sau này Tiểu Tiểu sẽ nghe lời mà, mẹ..."
Nghe đến đây, tựa hồ rất nhiều người đều hiểu ngọn ngành.
Người con gái hiện tại đang chuẩn bị kết hôn cùng với đại thiếu gia nhà họ Lục, thật ra là người đã có gia đình, hơn nữa, còn có cái con gái lớn như vậy.
Vậy chẳng phải cô ta gả cho Lục đại thiếu chỉ vì tiền tài của anh thôi sao!
Kế tiếp, dưới khán đài bắt đầu huyên náo xôn xao, người ta châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ.
Mặt Vãn Tịch mờ mịt, nóng nảy đến luống cuống tay chân.
Cô ta nhìn sang Lục Vân Kỳ, giải thích: "A Kỳ, không phải đâu, em không hề biết bọn họ, A Kỳ..."
Lục Vân Kỳ trầm mặc, khó xử đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Anh thật không nghĩ tới, trong hôn lễ của mình lại xuất hiện một tình huống cẩu huyết như thế chẳng khác gì phim truyền hình nhiều tập cả.
Vãn Tịch đã có chồng? Ngay cả con cũng đã có rồi sao?
Anh thật không tin, không tin cô gái mà mình yêu, lại có thể lừa gạt anh trắng trợn như thế.
Lúc này, Lục Chấn Thiên và Triệu Thục Hoa đi lên sân khấu, kéo Vãn Tịch đến chất vấn: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Bọn họ là gì của cô?"
Vãn Tịch liền lắc đầu giải thích: "Cháu không biết, cháu thật sự không biết bọn họ."
"Vãn Vãn, làm sao em có thể không có lương tâm như thế, anh là chồng trước của em mà, em cũng chỉ vì ham hư vinh, cũng bởi vì con gái mắc bệnh ung thư, cho nên mới vứt bỏ hai cha con anh mà dứt áo ra đi."
Người đàn ông kia nói xong, còn quỳ gối ôm lấy chân Vãn Tịch, vô cùng chật vật: "Bà xã à, con gái quả thật rất cần em, em đừng bỏ cha con anh lại, bà xã à..."
Cô gái nhỏ cũng khóc rống lên ôm lấy chân của cô ta van xin: "Mẹ, mẹ, sau này Tiểu Tiểu sẽ nghe lời, mẹ đừng bỏ Tiểu Tiểu mà."
Vãn Tịch trở nên nóng nảy, luống cuống tay chân đá văng hai người họ ra, rồi quay sang giải thích: "Cháu không biết bọn họ, cháu thật sự không biết bọn họ."
Sau đó, cô ta liền nắm lấy tay Lục Vân Kỳ nói: "A Kỳ, anh phải tin em, em thật sự không biết bọn họ."
"Không biết? Không biết vậy tại sao bọn họ phải nói như thế chứ?", Lục Chấn Thiên tức giận đến mặt cũng xanh như tàu lá, hung dữ nhìn Vãn Tịch chằm chằm: "Ngươi phụ nữ như cô, vứt chồng bỏ con, ngay cả trời đất cũng khó dung."
Nói xong, Lục Chấn Thiên liền đi lên bục giành cho người chủ trì, gạt micro qua, hướng về phía các tân khách đang nghị luận ầm ĩ bên dưới nói: "Các vị khách quan, đầu tiên tôi xin cảm tạ các vị đã đến tham dự, chuyện hôm nay thật ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không nghĩ tới Thượng Vãn Tịch..."
"Đợi đã."
Lục Vân Kỳ đột nhiên cắt đứt lời của cha mình, đi tới đứng trước mặt người đàn ông kia, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt không sợ hãi, không gợn sóng.
"Anh nói Vãn Vãn là vợ trước của mình? Có chứng cứ gì không?"
Toàn thân của người kia khẽ run rẩy, trực tiếp bị ánh mắt thâm trầm lạnh như hàn băng của Lục Vân Kỳ dọa sợ, khí thế cực kỳ cường đại khiến người ta không rét mà run.
Anh ta ấp a ấp úng, lát sau mới thốt ra mấy chữ: "Anh, anh muốn làm cái gì, chứng cứ gì chứ? Tôi, con gái của tôi chính là chứng cứ xác thực nhất."
Lục Vân Kỳ liếc cô bé con kia một cái, sau đó vẫy đám vệ sĩ phía cách đó không xa lại nói: "Người đâu."
Hai vệ sĩ đi tới, cúi người chào.
Lục Vân Kỳ vô cùng bình tĩnh, nói rõ ràng từng chữ một: "Ôm đứa bé này đi làm xét nghiệm ADN!"
Hai vệ sĩ cúi người nhận lệnh, rồi lập tức liền ôm lấy cô gái nhỏ.
Cô nhóc bị dáng vẻ của bọn họ hù dọa, sợ hãi khóc gọi cha mình: "Cha ơi, cha mau cứu con."
Người kia hiển nhiên đang chột dạ, vội vàng đi đến giằng lấy con gái mình: "Hai người đừng động vào con bé."
"Nếu anh không chịu nói thật, tôi sẽ khiến cho anh cả đời này ngồi bóc lịch ở trong tù, đừng bao giờ hoài nghi lời nói của tôi.". Lục Vân Kỳ cắn răng nghiến lợi nói, sau đó cầm điện thoại lên, ngay trước trước mặt người kia, gọi 110.
Người nọ thấy thế cục có biến, vội vàng cản Lục Vân Kỳ lại : "Anh, anh đừng báo cảnh sát, tôi nói, tôi nói..."
"..."
"Là, là Lục tiểu thư, cô ấy cho tôi mười vạn, bảo tôi đem theo con gái tới vu cáo cho Thượng tiểu thư, cố ý để hai người không thể cử hành hôn lễ được."
Nghe đến đây, tựa hồ rất nhiều người đều hiểu ngọn ngành.
Người con gái hiện tại đang chuẩn bị kết hôn cùng với đại thiếu gia nhà họ Lục, thật ra là người đã có gia đình, hơn nữa, còn có cái con gái lớn như vậy.
Vậy chẳng phải cô ta gả cho Lục đại thiếu chỉ vì tiền tài của anh thôi sao!
Kế tiếp, dưới khán đài bắt đầu huyên náo xôn xao, người ta châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ.
Mặt Vãn Tịch mờ mịt, nóng nảy đến luống cuống tay chân.
Cô ta nhìn sang Lục Vân Kỳ, giải thích: "A Kỳ, không phải đâu, em không hề biết bọn họ, A Kỳ..."
Lục Vân Kỳ trầm mặc, khó xử đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Anh thật không nghĩ tới, trong hôn lễ của mình lại xuất hiện một tình huống cẩu huyết như thế chẳng khác gì phim truyền hình nhiều tập cả.
Vãn Tịch đã có chồng? Ngay cả con cũng đã có rồi sao?
Anh thật không tin, không tin cô gái mà mình yêu, lại có thể lừa gạt anh trắng trợn như thế.
Lúc này, Lục Chấn Thiên và Triệu Thục Hoa đi lên sân khấu, kéo Vãn Tịch đến chất vấn: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Bọn họ là gì của cô?"
Vãn Tịch liền lắc đầu giải thích: "Cháu không biết, cháu thật sự không biết bọn họ."
"Vãn Vãn, làm sao em có thể không có lương tâm như thế, anh là chồng trước của em mà, em cũng chỉ vì ham hư vinh, cũng bởi vì con gái mắc bệnh ung thư, cho nên mới vứt bỏ hai cha con anh mà dứt áo ra đi."
Người đàn ông kia nói xong, còn quỳ gối ôm lấy chân Vãn Tịch, vô cùng chật vật: "Bà xã à, con gái quả thật rất cần em, em đừng bỏ cha con anh lại, bà xã à..."
Cô gái nhỏ cũng khóc rống lên ôm lấy chân của cô ta van xin: "Mẹ, mẹ, sau này Tiểu Tiểu sẽ nghe lời, mẹ đừng bỏ Tiểu Tiểu mà."
Vãn Tịch trở nên nóng nảy, luống cuống tay chân đá văng hai người họ ra, rồi quay sang giải thích: "Cháu không biết bọn họ, cháu thật sự không biết bọn họ."
Sau đó, cô ta liền nắm lấy tay Lục Vân Kỳ nói: "A Kỳ, anh phải tin em, em thật sự không biết bọn họ."
"Không biết? Không biết vậy tại sao bọn họ phải nói như thế chứ?", Lục Chấn Thiên tức giận đến mặt cũng xanh như tàu lá, hung dữ nhìn Vãn Tịch chằm chằm: "Ngươi phụ nữ như cô, vứt chồng bỏ con, ngay cả trời đất cũng khó dung."
Nói xong, Lục Chấn Thiên liền đi lên bục giành cho người chủ trì, gạt micro qua, hướng về phía các tân khách đang nghị luận ầm ĩ bên dưới nói: "Các vị khách quan, đầu tiên tôi xin cảm tạ các vị đã đến tham dự, chuyện hôm nay thật ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không nghĩ tới Thượng Vãn Tịch..."
"Đợi đã."
Lục Vân Kỳ đột nhiên cắt đứt lời của cha mình, đi tới đứng trước mặt người đàn ông kia, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt không sợ hãi, không gợn sóng.
"Anh nói Vãn Vãn là vợ trước của mình? Có chứng cứ gì không?"
Toàn thân của người kia khẽ run rẩy, trực tiếp bị ánh mắt thâm trầm lạnh như hàn băng của Lục Vân Kỳ dọa sợ, khí thế cực kỳ cường đại khiến người ta không rét mà run.
Anh ta ấp a ấp úng, lát sau mới thốt ra mấy chữ: "Anh, anh muốn làm cái gì, chứng cứ gì chứ? Tôi, con gái của tôi chính là chứng cứ xác thực nhất."
Lục Vân Kỳ liếc cô bé con kia một cái, sau đó vẫy đám vệ sĩ phía cách đó không xa lại nói: "Người đâu."
Hai vệ sĩ đi tới, cúi người chào.
Lục Vân Kỳ vô cùng bình tĩnh, nói rõ ràng từng chữ một: "Ôm đứa bé này đi làm xét nghiệm ADN!"
Hai vệ sĩ cúi người nhận lệnh, rồi lập tức liền ôm lấy cô gái nhỏ.
Cô nhóc bị dáng vẻ của bọn họ hù dọa, sợ hãi khóc gọi cha mình: "Cha ơi, cha mau cứu con."
Người kia hiển nhiên đang chột dạ, vội vàng đi đến giằng lấy con gái mình: "Hai người đừng động vào con bé."
"Nếu anh không chịu nói thật, tôi sẽ khiến cho anh cả đời này ngồi bóc lịch ở trong tù, đừng bao giờ hoài nghi lời nói của tôi.". Lục Vân Kỳ cắn răng nghiến lợi nói, sau đó cầm điện thoại lên, ngay trước trước mặt người kia, gọi 110.
Người nọ thấy thế cục có biến, vội vàng cản Lục Vân Kỳ lại : "Anh, anh đừng báo cảnh sát, tôi nói, tôi nói..."
"..."
"Là, là Lục tiểu thư, cô ấy cho tôi mười vạn, bảo tôi đem theo con gái tới vu cáo cho Thượng tiểu thư, cố ý để hai người không thể cử hành hôn lễ được."
Tác giả :
Quỷ Cửu Cửu