Ông Xã Là Trung Khuyển
Chương 43: Thăm nom
Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ
Nightclub đối với Trịnh Thâm và Lâm Phóng mà nói, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, che giấu bóng tối cong cong lượn lượn, ánh mắt hai người đảo qua, thu hết vào mắt.
Dĩ nhiên, hôm nay cũng không phải đến bắt người.
Hai người nghênh ngang tiến vào, con ngươi xoay chuyển, đi tìm một góc tốt nhất.
"Nightclub thành phố Bắc Kinh khác thật."
"Khác chỗ nào?" Trịnh Thâm nhấp rượu, ánh mắt khẽ nâng.
"Sạch sẽ hơn!" Lâm Phóng vui vẻ, dù ông ta trông rất gian, trên thực tế vô cùng thương người, hận thiên hạ không thể thái bình.
Điều này không thể so sánh với tên tội phạm mặt trông có vẻ chính khí bên cạnh này.
"Còn phải đợi bao lâu?"
Trịnh Thâm bình tĩnh: "Đợi lâu như vậy rồi, thế này chẳng là gì đâu?"
...
"Ba nói này con gái, nightclub có gì hay để chơi, còn không bằng ở nhà đọc sách một chút."
"Ba! Ba thật là! Bạn con sắp tới rồi, đừng nói nữa, cậu ấy còn dẫn theo bạn khác đấy." Cô nhóc mười mấy tuổi nọ bĩu môi, nhìn ra được, ngày thường đều được nuông chiều đến khi lớn.
Ba cô ấy, cũng chính là đổng sự trưởng Hoàng Thành mang vẻ mặt cưng chìu, hoàn toàn là con sen của con gái: "Được được được, tất cả đều nghe theo con."
Lúc này cửa mở ra, một đám trai gái đi vào, đổng sự trưởng Hoàng Thành Vưu Đạt Minh nhíu mày, mấy đứa này tóc tai nhuộm kỳ lạ, là bạn của con gái ông ta sao?
Con gái ông ta đứng lên, một cô gái khác đến kéo cô, chắc là bạn của cô ấy, tiếp đó mọi người bỗng ồn ào lên.
Vưu Đạt Minh đau đầu, một cô bé khác nói câu gì đó với con gái ông ta, con gái ông ta nói: "Ba, người trẻ tuổi chúng con tự chơi, ba về trước đi!"
"Vậy..."
"Ba!" Cô gái nhỏ giậm chân.
"Kiều Kiều!" Ông ta cũng không ngờ đám bạn của con gái ông trông không đứng đắn thế này.
Vưu Kiều ôm ngực, nhìn chằm chằm ba mình, Vưu Minh Đạt vội vàng đứng lên: "Được được được, ba đi ra ngoài."
Vưu Kiều có bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã không thể nào cho cô bé ra ngoài quá nhiều, thật vất vả mới xin được một lần, chắc chắn sẽ không thể trở về như vậy.
Thế nhưng đám bạn này...
Quay đầu lại liếc nhìn, vẫn còn lo lắng.
"Ông Vưu rất lo lắng sao?"
Vưu Minh Đạt nhanh chóng quay đầu lại: "Là cậu?"
Ông ta nhận ra người này, trong nháy mắt sắc mặt hơi khó nhìn, bất kỳ ai bị theo dõi, tâm trạng đều sẽ không tốt.
Trịnh Thâm buông tay, ‘tai nạn xe’ lần trước Diệp Gia Thịnh đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch, bị Vưu Minh Đạt phát hiện, thái độ này cũng có thể hiểu được.
"Ông Vưu không nên gấp gáp, tôi giúp ông đi vào thăm dò một chút, những thanh niên trong đó không biết rõ lai lịch, ai biết có thể dạy hư cô Vưu hay không."
Vưu Minh Đạt cau mày, ông ta không cảm thấy Trịnh Thâm có thể vào, nếu vào được mới càng làm ông ta hoài nghi, những người này không phải cấu kết với anh chứ.
"Tôi biết ông Vưu đang nghĩ gì, Trịnh Thâm tôi vừa đến thành phố Bắc Kinh không được mấy ngày, không hề quen biết ai hết. Ông tùy tiện tra ra sẽ biết, không dám lừa ông, thế này vậy ông Vưu cho tôi nửa tiếng là được."
Vưu Minh Đạt vẫn dựa vào cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhốn nháo, tim của con gái ông ta không tốt, bây giờ càng khiến ông ta lo lắng.
"Được! Cậu có thể khiến bọn nó không chơi nữa trong vòng nửa tiếng thì tôi sẽ cho cậu nửa tiếng."
"Đồng ý!"
Trịnh Thâm nói xong rồi đi mở cửa, Vưu Minh Đạt cau mày, nghiêng qua bên cạnh một chút, bảo đảm bên trong không nhìn thấy ông ta.
Chỉ nghe Trịnh Thâm nói: "Aiz, các chàng đẹp trai các nàng xinh gái, tôi ở kế bên, chơi thua trò chơi với đám bạn, phạt tôi đến phòng bên cạnh hát một bài, có thể đi vào hát một khúc không?"
Anh nháy mắt vài cái, gương mặt vốn không tệ, dáng người lại cao, cộng thêm một đôi chân dài, vừa đúng kiểu soái ca. Vưu Kiều còn chưa nói, một cô gái khác đã cười nói: "Vào đi!"
Trịnh Thâm đi vào, nghiêm túc hát, một bài hát tình ca đơn phương.
Trong lòng lại nghĩ, ông đây cũng không còn độc thân đâu.
Giảm âm lượng xuống, hát ra mang theo vẻ trầm, khàn từ tính, vẻ mặt mấy cô gái nhỏ ửng hồng.
Chờ anh hát xong một bài, ồn ào lên: "Tiếp đi tiếp đi!"
Gãi đầu: "Không được đâu, bọn họ vẫn còn đang chơi, tôi phải về chơi tiếp."
"Trò gì?" Vưu Kiều chớp mắt, cô bé này không thể ra khỏi cửa, chứ đừng nói chi là nghe đến trò chơi kích thích thế này.
"Vua mạo hiểm."
"Chơi thế nào, chơi thế nào vậy?" Thang Tinh bạn của Vưu Kiều đi tới, ngồi bên cạnh anh, vẻ mặt hứng thú.
Trịnh Thâm bình tĩnh dời đi một chút, nhếch miệng cười: "Chúng ta thử nhé?"
Nửa tiếng sau...
"Tiếp đi tiếp đi!" Vưu Kiều biết người bạn kia hào hứng muốn tiếp tục.
Trịnh Thâm thay đổi cảm xúc, một đám người chơi đến điên rồi.
"Chưa chơi gì... mà bọn họ đã ngã." Chỉ vào mấy nam sinh đã say đến không còn hình dáng, Trịnh Thâm khó xử.
Thang Tinh bạn của Vưu Kiều nhìn một hàng chai rượu bên cạnh Trịnh Thâm, mà bạn trai cô ta mới ba chai đã gục, hơi bực mình, đá một cước: "Đứng lên!"
Người nọ loáng thoáng mở mắt ra, đưa tay ôm cô gái khác: "Người đẹp, đến đây hôn một cái!"
"Lưu Huy cậu điên rồi!" Cô gái kia giãy giụa, gã kia lập tức làm luôn.
Trịnh Thâm tóm lấy, ném qua ghế sa lon một cái, đối phương nằm sấp tại chỗ ói ra hết.
Vưu Kiều sợ choáng váng vội vàng đi qua, kéo cô gái kia: "Cậu sao rồi?"
Cô gái đó cũng ghê tởm sắp khóc, lắc đầu, sắc mặt Thang Tinh càng không tốt: "Sao đưa bọn họ về đây?"
Vưu Kiều do dự, nói: "Tớ gọi điện thoại cho ba nhé?"
Dù sao cũng vì cô mới ra ngoài chơi, chẳng qua những người này, cô sẽ không đi cùng bọn họ ra ngoài nữa.
Trịnh Thâm nói: "Vậy nên nhanh lên một chút, uống say dễ dàng xảy ra chuyện lắm, mau chóng đưa trở về mới ổn."
Mấy nữ sinh đâu có ý kiến gì, Vưu Kiều luống cuống tay chân gọi điện thoại cho Vưu Minh Đạt.
Năm phút sau ông đã đến rồi.
"Ba! Sao đến nhanh vậy?"
"Ba không yên tâm về con, nên ở dưới lầu chờ con." Vưu Minh Đạt vừa nói xong, Vưu Kiều đã ôm lấy ông, hốc mắt ướt át.
"Cảm ơn ba!" Vưu Kiều lộ vẻ mặt cảm động.
...
"Thâm ca... Còn bao lâu nữa?"
Ngón tay Trịnh Thâm gõ cửa sổ xe, bọn họ cũng đi theo đến chờ ở ngoài biệt thự nhà họ Vưu: "Người ta đang nhân cơ hội dạy con, chúng ta cứ chờ đi."
Qua một lúc lâu, Vưu Minh Đạt mới ra ngoài, vẻ mặt tươi cười, chậc, tâm trạng không tệ.
"Cậu tìm tôi rốt cuộc vì điều gì?"
Trịnh Thâm cũng đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn mua mảnh đất thành Bắc kia."
Vưu Minh Đạt kinh ngạc: "Cậu trả tôi bao nhiêu tiền?"
"Ông bán bao nhiêu?"
Vưu Minh Đạt chắp tay sau lưng, nghi ngờ nói: "Cậu dùng để làm gì?"
"Làng du lịch."
Trịnh Thâm nói xong, cẩn thận quan sát ánh mắt Vưu Minh Đạt, con ngươi đối phương co lại, chỉ nói: "Giá thị trường là số này..." Đầu ngón tay ra giá.
"Ông Vưu nên biết, số này tôi có thể lấy ra cũng sẽ không âm thầm tìm ông, hay nói, cho dù xây xong làng du lịch này, con số ông cho tôi này cũng không dễ dàng kiếm về."
Lâm Phóng nằm ở cửa sổ, lỗ tai hơi nhúc nhích, ghi âm trên điện thoại di động.
Trong lòng không ngừng tặc lưỡi, nếu không phải ông ta biết tài sản của Thâm ca thì bây giờ nhìn dáng vẻ này của anh, chính là một người thông minh giàu có, tài sản vô cùng nhiều.
Hai người định ra giá cả, trên mặt Vưu Minh Đạt khó nén vui mừng, bán ra với giá tiền này, vẫn còn cao hơn định mức của công ty. Hơn nữa người thạo nghề cũng biết mảnh đất này tạm thời không có lợi nhuận, Trịnh Thâm không mua, ông ta vẫn sẽ không bán được.
Sớm biết Trịnh Thâm lấy giá đó mua mảnh đất này, vậy mà còn theo ông ta lâu như vậy, nếu không ông ta bảo đảm sẽ thảo luận đàng hoàng với anh trong phòng làm việc.
"Vậy được, anh Trịnh, lúc nào ký hợp đồng?" Chậc, cách gọi cũng thay đổi.
Trịnh Thâm cười: "Ông Vưu, tôi còn có chuyện thứ hai phải nói."
"Cái gì?"
"Tiền của tôi quả thật có thể mua mảnh đất này, nhưng tiền mua rồi xây làng du lịch ngay sẽ không đủ, không thể mua đất rồi sau đó để trống được."
"Có ý gì?" Vưu Minh Đạt cau mày.
"Tôi trả cho ông trước một triệu, còn dư lại thanh toán trong một năm."
"Không được!"
"Ông nghe tôi nói hết đã, nếu không thể thanh toán, đất này trả lại cho ông, tiền cũng không cần."
Lâm Phóng cả kinh, suýt nữa ném luôn cái điện thoại di động.
Vưu Minh Đạt cũng kinh ngạc, suy nghĩ một chút: "Một năm quá dài, biến số quá nhiều, nửa năm."
"Ông Vưu à, ông quá đề cao Trịnh tôi rồi, nửa năm tôi đổi làng du lịch cũng không kiếm ra nổi, một năm."
Hai người nhất thời im lặng, Vưu Minh Đạt nghĩ, đất này để đâu cũng thế, có thể bán đi trong một năm là chuyện tốt mà...
Huống chi... Còn có thể trả về, một triệu cũng lấy được.
Đất này để đó một năm, cũng kiếm không nổi một triệu!
"Được! Đồng ý! Lúc nào ký hợp đồng?"
"Ngày mai vậy."
"Được!"
Đất này quá rộng, thủ tục cũng phải làm khoảng mấy ngày, hai người đều có suy nghĩ riêng, không ngoại lệ, rất hài lòng.
Hai người vui vẻ nói lời tạm biệt, Trịnh Thâm ngồi lên xe, trầm giọng: "Đi."
Xe đi được một đoạn, Lâm Phóng theo sát hỏi: "Thâm ca, đất này thật sự có thể tăng tỉ giá?"
"Chắc chắn có thể tăng tỉ giá, nhưng thời gian không chuẩn lắm."
"Vậy mà anh cũng dám đánh cuộc!"
"Không đánh cuộc thì kiếm tiền thế nào? Ngưu Đồ đã lấy hết cả bất động sản rồi đấy, tiền này tôi không cần trả lại cho ông ấy chắc?"
Trong miệng ngâm nga, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
"Thâm ca... Can đảm của anh mập thật đấy."
Trịnh Thâm không để ý tới ông ta, thế gian này lá gan nhỏ sẽ bị đạp xuống?
"Vưu Minh Đạt này thật thất đức, anh mới vừa giúp ông ta một chuyện nhỏ, đừng nói bán cho anh cái giá này, nghe anh nói xây làng du lịch cũng không có phản ứng gì."
Tay Trịnh Thâm ôm ngực, híp mắt: "Người làm ăn mà, trên thương trường bàn việc kinh doanh thôi."
Lâm Phóng cảm thán anh nghĩ thoáng thật, bỗng nghe bên cạnh truyền đến một câu: "Nhưng mà sau này, kinh doanh ngược lại là được."
Lâm Phóng: "..." Được, đúng chất Thâm ca!
...
Ký hợp đồng xong, nộp giấy tờ lên, Trịnh Thâm nhanh chóng thanh toán năm trăm ngàn, chờ thủ tục xong, mới trả số còn dư lại.
Hai người từ bất động sản Hoàng Thành đi ra, Lâm Phóng nhìn về phía người bên cạnh: "Thâm ca, tiếp theo chúng ta..."
Trịnh Thâm vỗ vai ông ta: "Toàn bộ công ty chúng ta đều nằm trên mảnh đất kia, gần đây ông đã tốn nhiều tâm sức rồi, ở thành Bắc hỏi thăm thêm một chút, chú ý động tĩnh, chờ tôi kiếm đủ tiền, vạch ra kế lớn!"
Lâm Phóng nhất thời cảm thấy trên vai có gánh nặng, vỗ ngực, ý chí ngút trời: "Cứ để tôi!"
Đi hai bước, quay đầu lại: "Thâm ca, anh làm gì thế?"
Trịnh Thâm: "Tôi đi thăm vợ tôi mà! Nhớ sắp chết rồi!"
Lâm Phóng: "..."
...
Mấy ngày Miêu Miêu tập huấn quân sự, thật sự là gió thổi ngày phơi! Hai ngày trước mấy người say mê nói về sĩ quan Diệp Gia Thịnh đẹp trai, gần đây vừa nghe hoặc thấy, cả người đều run lên.
Cách thức huấn luyện theo kiểu địa ngục, khiêu chiến cực hạn, làm người ta thật không chịu nổi, buổi tối trong túc xá nữ sinh thường có người khóc than.
Hơn nữa mấy ngày trước, một nữ sinh giả bệnh, bị Diệp Gia Thịnh tra được, trực tiếp đưa trở về rồi.
Trong lúc nhất thời ở căn cứ không ai dám lén dùng mánh lới nữa, mấy ngày huấn luyện này, Miêu Miêu mệt đến đầu óc trống rỗng, chỉ vào buổi tối đêm khuya vắng người, nhớ Trịnh Thâm đến nước mắt ướt nhòe.
"Bên trái quay!"
"Bước đều bước!"
Tất cả các đội đứng cùng nhau, Diệp Gia Thịnh đứng phía đầu, cứ mặt lạnh nhìn như vậy, phía dưới lặng yên không một tiếng động.
Chậm rãi nói: "Gần đây huấn luyện không tệ lắm, kiến thức cơ bản đã có rồi. Như vậy đi, mỗi người mang theo một phần lương khô quân dụng, một chai nước."
"Các bạn ngẩng đầu nhìn hai tòa núi cao này, từ sườn núi đến đỉnh núi, tổng cộng chôn 100 lá cờ, xem ai tìm được! Ngày mai! Được nghỉ ngơi một ngày!"
Cuối cùng kêu rất lớn tiếng, khiến toàn bộ tinh thần mọi người muốn nhảy ra ngoài.
Nghỉ ngơi một ngày! Ngay cả ánh mắt Miêu Miêu cũng sáng lên.
...
Trịnh Thâm xách theo thùng giữ ấm đến cửa trụ sở, mấy anh lính đứng thẳng tắp, ôm súng giữ cửa.
Đi qua, bị người ngăn lại: "Làm gì thế?!"
Trịnh Thâm sửng sốt: "Tôi thăm..."
"Không được phép thăm nom!"
"Tại sao?!" Anh cũng hung hăng trừng lại, hai người ôm súng, bị người ôm thùng giữ ấm như anh trừng đến héo.
"Bởi vì... Quy định."
"Vi phạm quy định thì thế nào?"
"Đưa học sinh đó về, cho học sinh đó sang năm trở lại, hoặc không đủ học phần không được tốt nghiệp."
"À... Vậy à." Trịnh Thâm vỗ vai bọn họ: "Tôi đi đây."
Chờ anh đi, hai người thở phào một hơi: "Người này... Sao còn dọa người hơn so với đoàn trưởng vậy..."
Trịnh Thâm đi một quãng, nghĩ thầm, nửa tháng không cho ông gặp vợ ông à, muốn ra lệnh cho ông?
Mắt chuyển động, nhìn khắp nơi, vui vẻ.
...
"Không được không được, tớ đi không nổi nữa!" Hạ Uyển Lâm ngồi xuống đất, không đi.
"Tớ từ bỏ, bỏ cuộc rồi, các cậu đi đi, tớ ngồi đây chờ các cậu."
"Vậy tớ cũng không đi luôn."
"Không đi."
Vừa dứt lời, một đại đội có bảy tám nữ sinh bỏ cuộc, Miêu Miêu khẽ cắn răng: "Vậy tớ sẽ đi lên tiếp..."
Hôm nay bà dì của cô tới, ngày mai có thể bụng sẽ đau, có cơ hội nghỉ ngơi, cô nhất định phải tranh thủ.
"Miêu Miêu, vậy cậu lên đi, chú ý an toàn." Nhóm Hạ Uyển Lâm dặn dò cô, Miêu Miêu gật đầu, theo đại đội tiếp tục đi lên.
Đi tới choáng đầu hoa mắt, nam nữ không đi cùng một ngọn núi, vì để tránh việc có một số nam sinh sẽ quấy rối.
Mặc dù ngọn núi này của bọn họ hơi thấp hơn, nhưng vẫn còn khá cao, lúc sắp trèo lên đến đỉnh, đã không còn được mấy người nữa rồi.
Thể lực tốt lên được rồi, thể lực kém không lên nổi.
"Chiêm chiếp ~ "
Miêu Miêu uống một hớp, nghiêng đầu nghe tiếng động bên cạnh bụi cỏ, rồi sau đó cả người cứng đờ.
Trịnh Thâm nằm ở bụi cỏ cười khúc khích nhìn cô, suýt nữa Miêu Miêu nghĩ rằng do mình đã quá nhớ anh mà sinh ra ảo giác rồi.
Anh theo bản năng muốn ôm lấy cô, lau mồ hôi cho cô, nghĩ đến hậu quả sẽ bị phát hiện nên lại rụt trở về.
Anh không sợ bị phát hiện, anh sợ Miêu Miêu bị phạt.
Cẩn thận bước qua, giọng nói run rẩy: "Anh?"
Trịnh Thâm nhẹ nhàng đón lấy cô, vừa lau mồ hôi cho cô vừa đau lòng nói: "Trường học các em quá thất đức! Sao bắt người ta leo núi vào ngày nắng gắt thế này?!"
Miêu Miêu lắc đầu, Trịnh Thâm đưa cho cô hoắc hương chính khí tán [1], vừa mở thùng giữ ấm ra.
[1] hoắc hương chính khí tán: bài thuốc đông y để giải cảm.
"Ăn gì."
Nuốt hoắc hương chính khí tán xuống, rốt cục lấy lại hơi thở: "Anh, sao anh lại tới đây? Sẽ không có..."
Trịnh Thâm vừa cầm đũa, vừa nói: "Bản lĩnh của anh em cứ yên tâm, không có chuyện gì, nhìn em một cái rồi đi ngay."
Hốc mắt Miêu Miêu ửng đỏ, Trịnh Thâm nóng nảy: "Ai dô tâm can của anh à! Đừng khóc mà! Chỗ nào không thoải mái?!"
Dùng sức lắc đầu: "Không có... Vì quá nhớ anh thôi."
Trái tim Trịnh Thâm như ngâm trong đường: "Mau ăn, mau ăn đi."
Miêu Miêu bỏ vào miệng vài hớp, Trịnh Thâm hỏi cô: "Các em lên núi làm gì?"
"Tìm cờ!" Miêu Miêu vừa ăn, vừa ậm ừ nói.
"Là đồ chơi này hả?" Trịnh Thâm lấy ra một đống từ phía sau lưng.
Miêu Miêu: "..."
Nightclub đối với Trịnh Thâm và Lâm Phóng mà nói, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, che giấu bóng tối cong cong lượn lượn, ánh mắt hai người đảo qua, thu hết vào mắt.
Dĩ nhiên, hôm nay cũng không phải đến bắt người.
Hai người nghênh ngang tiến vào, con ngươi xoay chuyển, đi tìm một góc tốt nhất.
"Nightclub thành phố Bắc Kinh khác thật."
"Khác chỗ nào?" Trịnh Thâm nhấp rượu, ánh mắt khẽ nâng.
"Sạch sẽ hơn!" Lâm Phóng vui vẻ, dù ông ta trông rất gian, trên thực tế vô cùng thương người, hận thiên hạ không thể thái bình.
Điều này không thể so sánh với tên tội phạm mặt trông có vẻ chính khí bên cạnh này.
"Còn phải đợi bao lâu?"
Trịnh Thâm bình tĩnh: "Đợi lâu như vậy rồi, thế này chẳng là gì đâu?"
...
"Ba nói này con gái, nightclub có gì hay để chơi, còn không bằng ở nhà đọc sách một chút."
"Ba! Ba thật là! Bạn con sắp tới rồi, đừng nói nữa, cậu ấy còn dẫn theo bạn khác đấy." Cô nhóc mười mấy tuổi nọ bĩu môi, nhìn ra được, ngày thường đều được nuông chiều đến khi lớn.
Ba cô ấy, cũng chính là đổng sự trưởng Hoàng Thành mang vẻ mặt cưng chìu, hoàn toàn là con sen của con gái: "Được được được, tất cả đều nghe theo con."
Lúc này cửa mở ra, một đám trai gái đi vào, đổng sự trưởng Hoàng Thành Vưu Đạt Minh nhíu mày, mấy đứa này tóc tai nhuộm kỳ lạ, là bạn của con gái ông ta sao?
Con gái ông ta đứng lên, một cô gái khác đến kéo cô, chắc là bạn của cô ấy, tiếp đó mọi người bỗng ồn ào lên.
Vưu Đạt Minh đau đầu, một cô bé khác nói câu gì đó với con gái ông ta, con gái ông ta nói: "Ba, người trẻ tuổi chúng con tự chơi, ba về trước đi!"
"Vậy..."
"Ba!" Cô gái nhỏ giậm chân.
"Kiều Kiều!" Ông ta cũng không ngờ đám bạn của con gái ông trông không đứng đắn thế này.
Vưu Kiều ôm ngực, nhìn chằm chằm ba mình, Vưu Minh Đạt vội vàng đứng lên: "Được được được, ba đi ra ngoài."
Vưu Kiều có bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã không thể nào cho cô bé ra ngoài quá nhiều, thật vất vả mới xin được một lần, chắc chắn sẽ không thể trở về như vậy.
Thế nhưng đám bạn này...
Quay đầu lại liếc nhìn, vẫn còn lo lắng.
"Ông Vưu rất lo lắng sao?"
Vưu Minh Đạt nhanh chóng quay đầu lại: "Là cậu?"
Ông ta nhận ra người này, trong nháy mắt sắc mặt hơi khó nhìn, bất kỳ ai bị theo dõi, tâm trạng đều sẽ không tốt.
Trịnh Thâm buông tay, ‘tai nạn xe’ lần trước Diệp Gia Thịnh đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch, bị Vưu Minh Đạt phát hiện, thái độ này cũng có thể hiểu được.
"Ông Vưu không nên gấp gáp, tôi giúp ông đi vào thăm dò một chút, những thanh niên trong đó không biết rõ lai lịch, ai biết có thể dạy hư cô Vưu hay không."
Vưu Minh Đạt cau mày, ông ta không cảm thấy Trịnh Thâm có thể vào, nếu vào được mới càng làm ông ta hoài nghi, những người này không phải cấu kết với anh chứ.
"Tôi biết ông Vưu đang nghĩ gì, Trịnh Thâm tôi vừa đến thành phố Bắc Kinh không được mấy ngày, không hề quen biết ai hết. Ông tùy tiện tra ra sẽ biết, không dám lừa ông, thế này vậy ông Vưu cho tôi nửa tiếng là được."
Vưu Minh Đạt vẫn dựa vào cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhốn nháo, tim của con gái ông ta không tốt, bây giờ càng khiến ông ta lo lắng.
"Được! Cậu có thể khiến bọn nó không chơi nữa trong vòng nửa tiếng thì tôi sẽ cho cậu nửa tiếng."
"Đồng ý!"
Trịnh Thâm nói xong rồi đi mở cửa, Vưu Minh Đạt cau mày, nghiêng qua bên cạnh một chút, bảo đảm bên trong không nhìn thấy ông ta.
Chỉ nghe Trịnh Thâm nói: "Aiz, các chàng đẹp trai các nàng xinh gái, tôi ở kế bên, chơi thua trò chơi với đám bạn, phạt tôi đến phòng bên cạnh hát một bài, có thể đi vào hát một khúc không?"
Anh nháy mắt vài cái, gương mặt vốn không tệ, dáng người lại cao, cộng thêm một đôi chân dài, vừa đúng kiểu soái ca. Vưu Kiều còn chưa nói, một cô gái khác đã cười nói: "Vào đi!"
Trịnh Thâm đi vào, nghiêm túc hát, một bài hát tình ca đơn phương.
Trong lòng lại nghĩ, ông đây cũng không còn độc thân đâu.
Giảm âm lượng xuống, hát ra mang theo vẻ trầm, khàn từ tính, vẻ mặt mấy cô gái nhỏ ửng hồng.
Chờ anh hát xong một bài, ồn ào lên: "Tiếp đi tiếp đi!"
Gãi đầu: "Không được đâu, bọn họ vẫn còn đang chơi, tôi phải về chơi tiếp."
"Trò gì?" Vưu Kiều chớp mắt, cô bé này không thể ra khỏi cửa, chứ đừng nói chi là nghe đến trò chơi kích thích thế này.
"Vua mạo hiểm."
"Chơi thế nào, chơi thế nào vậy?" Thang Tinh bạn của Vưu Kiều đi tới, ngồi bên cạnh anh, vẻ mặt hứng thú.
Trịnh Thâm bình tĩnh dời đi một chút, nhếch miệng cười: "Chúng ta thử nhé?"
Nửa tiếng sau...
"Tiếp đi tiếp đi!" Vưu Kiều biết người bạn kia hào hứng muốn tiếp tục.
Trịnh Thâm thay đổi cảm xúc, một đám người chơi đến điên rồi.
"Chưa chơi gì... mà bọn họ đã ngã." Chỉ vào mấy nam sinh đã say đến không còn hình dáng, Trịnh Thâm khó xử.
Thang Tinh bạn của Vưu Kiều nhìn một hàng chai rượu bên cạnh Trịnh Thâm, mà bạn trai cô ta mới ba chai đã gục, hơi bực mình, đá một cước: "Đứng lên!"
Người nọ loáng thoáng mở mắt ra, đưa tay ôm cô gái khác: "Người đẹp, đến đây hôn một cái!"
"Lưu Huy cậu điên rồi!" Cô gái kia giãy giụa, gã kia lập tức làm luôn.
Trịnh Thâm tóm lấy, ném qua ghế sa lon một cái, đối phương nằm sấp tại chỗ ói ra hết.
Vưu Kiều sợ choáng váng vội vàng đi qua, kéo cô gái kia: "Cậu sao rồi?"
Cô gái đó cũng ghê tởm sắp khóc, lắc đầu, sắc mặt Thang Tinh càng không tốt: "Sao đưa bọn họ về đây?"
Vưu Kiều do dự, nói: "Tớ gọi điện thoại cho ba nhé?"
Dù sao cũng vì cô mới ra ngoài chơi, chẳng qua những người này, cô sẽ không đi cùng bọn họ ra ngoài nữa.
Trịnh Thâm nói: "Vậy nên nhanh lên một chút, uống say dễ dàng xảy ra chuyện lắm, mau chóng đưa trở về mới ổn."
Mấy nữ sinh đâu có ý kiến gì, Vưu Kiều luống cuống tay chân gọi điện thoại cho Vưu Minh Đạt.
Năm phút sau ông đã đến rồi.
"Ba! Sao đến nhanh vậy?"
"Ba không yên tâm về con, nên ở dưới lầu chờ con." Vưu Minh Đạt vừa nói xong, Vưu Kiều đã ôm lấy ông, hốc mắt ướt át.
"Cảm ơn ba!" Vưu Kiều lộ vẻ mặt cảm động.
...
"Thâm ca... Còn bao lâu nữa?"
Ngón tay Trịnh Thâm gõ cửa sổ xe, bọn họ cũng đi theo đến chờ ở ngoài biệt thự nhà họ Vưu: "Người ta đang nhân cơ hội dạy con, chúng ta cứ chờ đi."
Qua một lúc lâu, Vưu Minh Đạt mới ra ngoài, vẻ mặt tươi cười, chậc, tâm trạng không tệ.
"Cậu tìm tôi rốt cuộc vì điều gì?"
Trịnh Thâm cũng đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn mua mảnh đất thành Bắc kia."
Vưu Minh Đạt kinh ngạc: "Cậu trả tôi bao nhiêu tiền?"
"Ông bán bao nhiêu?"
Vưu Minh Đạt chắp tay sau lưng, nghi ngờ nói: "Cậu dùng để làm gì?"
"Làng du lịch."
Trịnh Thâm nói xong, cẩn thận quan sát ánh mắt Vưu Minh Đạt, con ngươi đối phương co lại, chỉ nói: "Giá thị trường là số này..." Đầu ngón tay ra giá.
"Ông Vưu nên biết, số này tôi có thể lấy ra cũng sẽ không âm thầm tìm ông, hay nói, cho dù xây xong làng du lịch này, con số ông cho tôi này cũng không dễ dàng kiếm về."
Lâm Phóng nằm ở cửa sổ, lỗ tai hơi nhúc nhích, ghi âm trên điện thoại di động.
Trong lòng không ngừng tặc lưỡi, nếu không phải ông ta biết tài sản của Thâm ca thì bây giờ nhìn dáng vẻ này của anh, chính là một người thông minh giàu có, tài sản vô cùng nhiều.
Hai người định ra giá cả, trên mặt Vưu Minh Đạt khó nén vui mừng, bán ra với giá tiền này, vẫn còn cao hơn định mức của công ty. Hơn nữa người thạo nghề cũng biết mảnh đất này tạm thời không có lợi nhuận, Trịnh Thâm không mua, ông ta vẫn sẽ không bán được.
Sớm biết Trịnh Thâm lấy giá đó mua mảnh đất này, vậy mà còn theo ông ta lâu như vậy, nếu không ông ta bảo đảm sẽ thảo luận đàng hoàng với anh trong phòng làm việc.
"Vậy được, anh Trịnh, lúc nào ký hợp đồng?" Chậc, cách gọi cũng thay đổi.
Trịnh Thâm cười: "Ông Vưu, tôi còn có chuyện thứ hai phải nói."
"Cái gì?"
"Tiền của tôi quả thật có thể mua mảnh đất này, nhưng tiền mua rồi xây làng du lịch ngay sẽ không đủ, không thể mua đất rồi sau đó để trống được."
"Có ý gì?" Vưu Minh Đạt cau mày.
"Tôi trả cho ông trước một triệu, còn dư lại thanh toán trong một năm."
"Không được!"
"Ông nghe tôi nói hết đã, nếu không thể thanh toán, đất này trả lại cho ông, tiền cũng không cần."
Lâm Phóng cả kinh, suýt nữa ném luôn cái điện thoại di động.
Vưu Minh Đạt cũng kinh ngạc, suy nghĩ một chút: "Một năm quá dài, biến số quá nhiều, nửa năm."
"Ông Vưu à, ông quá đề cao Trịnh tôi rồi, nửa năm tôi đổi làng du lịch cũng không kiếm ra nổi, một năm."
Hai người nhất thời im lặng, Vưu Minh Đạt nghĩ, đất này để đâu cũng thế, có thể bán đi trong một năm là chuyện tốt mà...
Huống chi... Còn có thể trả về, một triệu cũng lấy được.
Đất này để đó một năm, cũng kiếm không nổi một triệu!
"Được! Đồng ý! Lúc nào ký hợp đồng?"
"Ngày mai vậy."
"Được!"
Đất này quá rộng, thủ tục cũng phải làm khoảng mấy ngày, hai người đều có suy nghĩ riêng, không ngoại lệ, rất hài lòng.
Hai người vui vẻ nói lời tạm biệt, Trịnh Thâm ngồi lên xe, trầm giọng: "Đi."
Xe đi được một đoạn, Lâm Phóng theo sát hỏi: "Thâm ca, đất này thật sự có thể tăng tỉ giá?"
"Chắc chắn có thể tăng tỉ giá, nhưng thời gian không chuẩn lắm."
"Vậy mà anh cũng dám đánh cuộc!"
"Không đánh cuộc thì kiếm tiền thế nào? Ngưu Đồ đã lấy hết cả bất động sản rồi đấy, tiền này tôi không cần trả lại cho ông ấy chắc?"
Trong miệng ngâm nga, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
"Thâm ca... Can đảm của anh mập thật đấy."
Trịnh Thâm không để ý tới ông ta, thế gian này lá gan nhỏ sẽ bị đạp xuống?
"Vưu Minh Đạt này thật thất đức, anh mới vừa giúp ông ta một chuyện nhỏ, đừng nói bán cho anh cái giá này, nghe anh nói xây làng du lịch cũng không có phản ứng gì."
Tay Trịnh Thâm ôm ngực, híp mắt: "Người làm ăn mà, trên thương trường bàn việc kinh doanh thôi."
Lâm Phóng cảm thán anh nghĩ thoáng thật, bỗng nghe bên cạnh truyền đến một câu: "Nhưng mà sau này, kinh doanh ngược lại là được."
Lâm Phóng: "..." Được, đúng chất Thâm ca!
...
Ký hợp đồng xong, nộp giấy tờ lên, Trịnh Thâm nhanh chóng thanh toán năm trăm ngàn, chờ thủ tục xong, mới trả số còn dư lại.
Hai người từ bất động sản Hoàng Thành đi ra, Lâm Phóng nhìn về phía người bên cạnh: "Thâm ca, tiếp theo chúng ta..."
Trịnh Thâm vỗ vai ông ta: "Toàn bộ công ty chúng ta đều nằm trên mảnh đất kia, gần đây ông đã tốn nhiều tâm sức rồi, ở thành Bắc hỏi thăm thêm một chút, chú ý động tĩnh, chờ tôi kiếm đủ tiền, vạch ra kế lớn!"
Lâm Phóng nhất thời cảm thấy trên vai có gánh nặng, vỗ ngực, ý chí ngút trời: "Cứ để tôi!"
Đi hai bước, quay đầu lại: "Thâm ca, anh làm gì thế?"
Trịnh Thâm: "Tôi đi thăm vợ tôi mà! Nhớ sắp chết rồi!"
Lâm Phóng: "..."
...
Mấy ngày Miêu Miêu tập huấn quân sự, thật sự là gió thổi ngày phơi! Hai ngày trước mấy người say mê nói về sĩ quan Diệp Gia Thịnh đẹp trai, gần đây vừa nghe hoặc thấy, cả người đều run lên.
Cách thức huấn luyện theo kiểu địa ngục, khiêu chiến cực hạn, làm người ta thật không chịu nổi, buổi tối trong túc xá nữ sinh thường có người khóc than.
Hơn nữa mấy ngày trước, một nữ sinh giả bệnh, bị Diệp Gia Thịnh tra được, trực tiếp đưa trở về rồi.
Trong lúc nhất thời ở căn cứ không ai dám lén dùng mánh lới nữa, mấy ngày huấn luyện này, Miêu Miêu mệt đến đầu óc trống rỗng, chỉ vào buổi tối đêm khuya vắng người, nhớ Trịnh Thâm đến nước mắt ướt nhòe.
"Bên trái quay!"
"Bước đều bước!"
Tất cả các đội đứng cùng nhau, Diệp Gia Thịnh đứng phía đầu, cứ mặt lạnh nhìn như vậy, phía dưới lặng yên không một tiếng động.
Chậm rãi nói: "Gần đây huấn luyện không tệ lắm, kiến thức cơ bản đã có rồi. Như vậy đi, mỗi người mang theo một phần lương khô quân dụng, một chai nước."
"Các bạn ngẩng đầu nhìn hai tòa núi cao này, từ sườn núi đến đỉnh núi, tổng cộng chôn 100 lá cờ, xem ai tìm được! Ngày mai! Được nghỉ ngơi một ngày!"
Cuối cùng kêu rất lớn tiếng, khiến toàn bộ tinh thần mọi người muốn nhảy ra ngoài.
Nghỉ ngơi một ngày! Ngay cả ánh mắt Miêu Miêu cũng sáng lên.
...
Trịnh Thâm xách theo thùng giữ ấm đến cửa trụ sở, mấy anh lính đứng thẳng tắp, ôm súng giữ cửa.
Đi qua, bị người ngăn lại: "Làm gì thế?!"
Trịnh Thâm sửng sốt: "Tôi thăm..."
"Không được phép thăm nom!"
"Tại sao?!" Anh cũng hung hăng trừng lại, hai người ôm súng, bị người ôm thùng giữ ấm như anh trừng đến héo.
"Bởi vì... Quy định."
"Vi phạm quy định thì thế nào?"
"Đưa học sinh đó về, cho học sinh đó sang năm trở lại, hoặc không đủ học phần không được tốt nghiệp."
"À... Vậy à." Trịnh Thâm vỗ vai bọn họ: "Tôi đi đây."
Chờ anh đi, hai người thở phào một hơi: "Người này... Sao còn dọa người hơn so với đoàn trưởng vậy..."
Trịnh Thâm đi một quãng, nghĩ thầm, nửa tháng không cho ông gặp vợ ông à, muốn ra lệnh cho ông?
Mắt chuyển động, nhìn khắp nơi, vui vẻ.
...
"Không được không được, tớ đi không nổi nữa!" Hạ Uyển Lâm ngồi xuống đất, không đi.
"Tớ từ bỏ, bỏ cuộc rồi, các cậu đi đi, tớ ngồi đây chờ các cậu."
"Vậy tớ cũng không đi luôn."
"Không đi."
Vừa dứt lời, một đại đội có bảy tám nữ sinh bỏ cuộc, Miêu Miêu khẽ cắn răng: "Vậy tớ sẽ đi lên tiếp..."
Hôm nay bà dì của cô tới, ngày mai có thể bụng sẽ đau, có cơ hội nghỉ ngơi, cô nhất định phải tranh thủ.
"Miêu Miêu, vậy cậu lên đi, chú ý an toàn." Nhóm Hạ Uyển Lâm dặn dò cô, Miêu Miêu gật đầu, theo đại đội tiếp tục đi lên.
Đi tới choáng đầu hoa mắt, nam nữ không đi cùng một ngọn núi, vì để tránh việc có một số nam sinh sẽ quấy rối.
Mặc dù ngọn núi này của bọn họ hơi thấp hơn, nhưng vẫn còn khá cao, lúc sắp trèo lên đến đỉnh, đã không còn được mấy người nữa rồi.
Thể lực tốt lên được rồi, thể lực kém không lên nổi.
"Chiêm chiếp ~ "
Miêu Miêu uống một hớp, nghiêng đầu nghe tiếng động bên cạnh bụi cỏ, rồi sau đó cả người cứng đờ.
Trịnh Thâm nằm ở bụi cỏ cười khúc khích nhìn cô, suýt nữa Miêu Miêu nghĩ rằng do mình đã quá nhớ anh mà sinh ra ảo giác rồi.
Anh theo bản năng muốn ôm lấy cô, lau mồ hôi cho cô, nghĩ đến hậu quả sẽ bị phát hiện nên lại rụt trở về.
Anh không sợ bị phát hiện, anh sợ Miêu Miêu bị phạt.
Cẩn thận bước qua, giọng nói run rẩy: "Anh?"
Trịnh Thâm nhẹ nhàng đón lấy cô, vừa lau mồ hôi cho cô vừa đau lòng nói: "Trường học các em quá thất đức! Sao bắt người ta leo núi vào ngày nắng gắt thế này?!"
Miêu Miêu lắc đầu, Trịnh Thâm đưa cho cô hoắc hương chính khí tán [1], vừa mở thùng giữ ấm ra.
[1] hoắc hương chính khí tán: bài thuốc đông y để giải cảm.
"Ăn gì."
Nuốt hoắc hương chính khí tán xuống, rốt cục lấy lại hơi thở: "Anh, sao anh lại tới đây? Sẽ không có..."
Trịnh Thâm vừa cầm đũa, vừa nói: "Bản lĩnh của anh em cứ yên tâm, không có chuyện gì, nhìn em một cái rồi đi ngay."
Hốc mắt Miêu Miêu ửng đỏ, Trịnh Thâm nóng nảy: "Ai dô tâm can của anh à! Đừng khóc mà! Chỗ nào không thoải mái?!"
Dùng sức lắc đầu: "Không có... Vì quá nhớ anh thôi."
Trái tim Trịnh Thâm như ngâm trong đường: "Mau ăn, mau ăn đi."
Miêu Miêu bỏ vào miệng vài hớp, Trịnh Thâm hỏi cô: "Các em lên núi làm gì?"
"Tìm cờ!" Miêu Miêu vừa ăn, vừa ậm ừ nói.
"Là đồ chơi này hả?" Trịnh Thâm lấy ra một đống từ phía sau lưng.
Miêu Miêu: "..."
Tác giả :
Thập Vĩ Thỏ