Ông Xã Là Người Thực Vật
Chương 130
Edit: susublue
Dù cho bác hai Hứa một mực thúc giục, đến cuối cùng Hứa Hoán cũng không thể làm cho bà toại nguyện. Chuyện tình cảm vốn là duyên phận, bởi vì đến tạm thời duyên phận chưa tới nên cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Cuống cuồng cũng không giải quyết được vấn đề.
Thái độ của bác hai Hứa đều lọt vào mắt Hứa Mạch, nhưng anh cũng không tỏ vẻ khó chịu. Vì sức khỏe của Hứa Chấn Thiên kém xa trước đây, anh không muốn khiến ông nội phiền lòng. Với sự yêu thương của Hứa Chấn Thiên dành cho anh, dĩ nhiên Hứa Mạch sợ nếu như anh thật sự làm mặt lạnh thì Hứa Chấn Thiên sẽ tức giận.
Nhưng trong lòng Hứa Mạch cũng rõ hơn bất cứ ai, mặc dù cho tới bây giờ ông nội chưa từng nói ra, nhưng Hứa Mạch biết tâm nguyện lớn nhất của ông nội chính là gia đình hòa thuận.
Hứa Mạch cũng không cho rằng mình là đứa cháu tốt nhất. Nhưng anh mong rằng mình có thể mang lại nhiều sự ấm áp cho Hứa Chấn Thiên vào những ngày cuối đời chứ không phải là những lời cãi vã rắc rối đầy phức tạp.
Ăn cơm xong rồi ngồi thêm một lát, Hứa Mạch và Lâm Du mới đứng dậy rời đi. Tần Khả Tâm đưa cả nhà bọn họ ra cửa, rồi nhìn xe của bọn họ biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người vào nhà. Bác hai Hứa chỉ tùy ý nhìn một chút, cũng không nói bất cứ câu gì.
Thấy mẹ mình như vậy, Hứa Hoán chỉ có thể bất đắc dĩ mặc kệ, không biết nói gì hơn. Dù không muốn thừa nhận, dù là chuyện không vui lúc đó hay là giới hạn đang vạch ra với nhau, bình thường nhìn qua thì giống như không có gì nhưng thật ra khi gặp nhau thì có thể dễ dàng nhận ra vẻ xa cách. Có lẽ hai bên thật sự đã tức giận bất hòa rồi!
Trên đường về nhà, Hứa Mạch nhắc đến chuyện này với Lâm Du. Lâm Du chỉ hời hợt trả lời một câu "Bác hai Hứa là một người mẹ tốt, lo lắng cho chung thân đại sự của con trai” Rồi sau đó liền bỏ qua đề tài này. Ấn tượng của cô về bác hai Hứa cũng không quá kém, hai người không có tranh giành lợi ích, chỉ đơn giản là có vài mâu thuẫn nhỏ vì chuyện của Hứa Hoán mà thôi, cũng không tính là chuyện lớn gì, không đáng nhắc tới.
Nghe Lâm Du trả lời, Hứa Mạch quay đầu lại, nhìn hai đứa bé đang ngủ yên thì cuối cùng cũng gật đầu một cái. Quên đi, cứ như vậy dần dần xa lánh đi! Bình thường anh tiếp xúc với bác trai Hứa và Hứa Hoán nhiều hơn, vốn cũng không có chuyện gì để gặp bác hai Hứa. Sau này Tiểu Du cũng có thể như vậy, cứ bằng mặt một chút là được.
Ngày Hứa Chấn Thiên qua đời, thành phố D bắt đầu có trận tuyết lớn đầu tiên trong năm nay. Ông đi rất bình an, cũng rất vui vẻ yên tâm. Trước khi lâm chung, câu nói cuối cùng của ông là dành cho Lâm Du, chỉ có hai chữ: "Cám ơn."
Đúng, cám ơn. Hứa Chấn Thiên rất cảm kích sự xuất hiện của Lâm Du làm cho Hứa Mạch tỉnh lại, cũng rất cảm kích Lâm Du sinh hai đứa bé đáng yêu như vậy cho Nhà họ Hứa. Vốn dĩ Hứa Chấn Thiên còn tưởng rằng cho đến lúc ông nhắm mắt rời khỏi thế giới này cũng không nhìn thấy chắt trai bảo bối. Nhưng Lâm Du lại mang đến sức sống cho Nhà họ Hứa nên ông thật lòng cảm kích Lâm Du đã chịu ở bên cạnh Hứa Mạch.
Đứng trước bia mộ của Hứa Chấn Thiên, Lâm Du và Hứa Mạch mỗi người ôm một bảo bảo, thật lâu vẫn không hề rời đi. Thật ra thì cô cũng rất muốn nói với Hứa Chấn Thiên hai chữ kia. Nếu không phải năm đó Hứa Chấn Thiên tin tưởng cô thì cô không thể nào ở lại Nhà họ Hứa, không thể nào quen biết Hứa Mạch, cũng không thể có được cơ hội như hôm nay. Là Hứa Chấn Thiên cho cô có cơ hội giành lấy cuộc sống mới, cô cũng rất cảm kích Hứa Chấn Thiên.
Chuyện Chu Đáo một mình dọn vào viện dưỡng lão, Lâm Du nghe nói từ Diệp Di Nhiên. Nghe nói đây là quyết định của chính Chu Đáo, mà ông ta lại rất kiên quyết, tuyên bố không cần Chu Lăng và Diệp Di Nhiên chăm sóc tới lúc chết.
Diệp Di Nhiên nói, lúc đầu nghe thấy chuyện này thì cô có hơi giật mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Ngược lại cô cũng chẳng có tình cảm gì với bố chồng như Chu Đáo. dienx*daffnlee#quýdoon Điều quan trọng hơn chính là đối với Chu Lăng mà nói, Chu Đáo quả thực không phải là ký ức tốt đẹp gì để nhớ lại. Cứ như vậy không liên quan lẫn nhau quả thật có thể xem là một cái kết không tệ.
Lâm Du không hỏi, Chu Đáo không cần Chu Lăng nuôi, vậy ông ta cũng không đặt hy vọng vào Chu Tuyền sao? Sự thật đã rõ ngay trước mắt, vốn không cần nói gì, Chu Đáo dùng hành động để trả lời mọi nghi vấn.
Lâm Du không thể đồng tình với Chu Đáo nổi. Có lẽ đối với Chu Tuyền mà nói, Chu Đáo đã từng có tình thương của cha. Nhưng đối với Chu Lăng, Chu Đáo quả thật không xứng làm cha.
Hơn nữa dù năm đó không tìm ra chứng cứ thì cái chết của mẹ Chu Lăng vẫn là một cái đinh nhức nhối giữa Chu Lăng và Chu Đáo, dù nhổ ra rồi cũng không hủy và cũng sẽ không biến mất được. Giống như sự lựa chọn của Chu Đáo, cả đời không qua lại với nhau, thật ra cũng vô cùng tốt.
Ngược lại là Chu Tuyền, đi một lần liền bặt vô âm tín, cũng không trở lại thành phố D. Nghe Hứa Mạch nói, hình như Lâm Nhất Thiến đang tìm người hỏi thăm tung tích của Chu Tuyền, nhưng có vẻ tìm nhầm phương hướng nên tốn không ít tiền.
Hứa Mạch còn nói anh sẽ cho Lâm Nhất Thiến biết tung tích của Chu Tuyền vào một thời điểm thích hợp. Đến lúc đó, chắc hẳn cuộc sống của Chu Tuyền sẽ càng âm u hơn, so với uất ức thất bại hiện nay còn dày vò kinh khủng hơn nhiều.
Lâm Du không hề hỏi khi nào mới tới ngày Lâm Nhất Thiến và Chu Tuyền gặp nhau. Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào người hai bảo bối, cộng với việc dấu trăng lưỡi liềm đã biến mất khỏi lòng bàn tay cô, cô đã quên sạch toàn bộ những chuyện nặng nề đã qua. Từ nay về sau, trong cuộc sống của cô sẽ không còn chỗ cho những người đó nữa, cô và Hứa Mạch chỉ cần nuôi lớn hai bảo bối thật tốt là được rồi.
Diệp Di Nhiên mang thai mười tháng rồi cũng thuận lợi sinh hạ một bé gái xinh đẹp. Cách nhau ba tháng, nhóc con mập mạp của Triệu Tuyết Nhi cũng ra đời.
Diệp Di Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cô buồn bực vì mối quan hệ anh em họ giữa mình và Hứa Mạch. Trơ mắt nhìn Triệu Tuyết Nhi trêu chọc bé trai Nhà họ Hứa, nói muốn kết thông gia từ bé, Diệp Di Nhiên liền không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài. Thật ra thì cô cũng rất thích nhóc con đó, nhưng có quan hệ máu mủ nên cô cũng bất lực, chỉ có thể yên lặng tiếc nuối cho con gái của mình.
Đứa bé lớn lên luôn là bằng chứng tốt nhất chứng minh thời gian trôi qua. Chỉ chớp mắt một cái mà hai đứa bé của Nhà họ Hứa đã ba tuổi rồi, đã là lúc cho đến nhà trẻ.
Lâm Du không lo lắng cho bé trai. Mặc dù tính tình có hơi yên tĩnh, nhưng lại rất trầm ổn, biết là đến tuổi phải đi học nên cũng chưa bao giờ khóc quấy.
Ngược lại, bé gái lại làm ầm ĩ, không phải dễ dỗ dành. Bé không thích cơm trưa ở nhà trẻ, không thích luôn bị ép ngồi trên ghế dài, không thích ngủ trưa với những bạn nhỏ khác ở trường...
Dù sao cũng có đủ loại không thích, cho nên ngày đầu tiên đi học về nhà là bắt đầu uất ức khóc lóc kể lể, la hét không bao giờ muốn tới nhà trẻ nữa, nhất định phải ở nhà.
Việc dạy bảo bé gái từ trước đến giờ đều do Hứa Mạch phụ trách. Cho nên Lâm Du không nói hai lời liền xoay người xuống bếp nấu cơm, quăng con gái phiền phức lại cho Hứa Mạch dạy dỗ.
Không thể không nói, Hứa Mạch hiểu rõ tính tình của con gái như lòng bàn tay. Không hề nhỏ nhẹ trấn an, cũng không hề nghiêm khắc phê bình chỉ trích, Hứa Mạch đồng ý yêu cầu của bé ngay lập tức không chút chần chừ.
Bé gái ngây người nhìn Hứa Mạch, nước mắt trong mắt gần như muốn chảy ra hết rất là đáng yêu. Con bé vẫn chờ ba đến an ủi mình, sau đó bé có thể nhào vào trong ngực ba tùy ý nũng nịu. Nếu ba mắng bé vì bé không nghe lời thì bé sẽ liều mạng khóc cho ba xem, nếu không nữa thì sẽ gọi điện thoại tìm ông bà nội làm chỗ dựa cho mình.
Nhưng hai trường hợp bé dự liệu lại không xảy ra, không ngờ Hứa Mạch lại dễ dàng chịu thua bé. Thật sự có thể không đến nhà trẻ nữa ư? Ba không có lừa bé chứ?
Sự thật chứng minh, Hứa Mạch không có lừa gạt bé. Sáng hôm sau Hứa Mạch và Lâm Du đưa bé trai đến nhà trẻ xong liền quay đầu xe đi làm. Còn bé gái thì đã đưa đến nhà Tần Khả Tâm từ sáng sớm rồi, hành động dứt khoát không chút dông dài
Bé gái cảm thấy không vui chút nào. Không sai, bé quả thật không cần đi học, nhưng anh hai không ở nhà, không có ai chơi với bé! Đặc biệt là lúc ăn cơm trưa không có ai tranh giành với bé nên ăn thế nào cũng không thấy ngon. Ngủ trưa cũng vậy, bà nội hát ru rất êm tai, nhưng bé lại không ngủ được, luôn cảm thấy bên cạnh thiếu thứ gì đó.
Ấm ức ngồi ở nhà, cả ngày đều không vui vẻ. Cho đến khi bà nội nhắc nhở bé đến nhà trẻ đón anh hai tan học thì bé mới có sức sống lại, hí ha hí hửng chạy ở phía trước, tự ý xông về phía cửa của nhà trẻ.
Lúc thấy anh hai đeo cặp sách đi từ nhà trẻ ra thì bé liền thầm quyết định: Bắt đầu từ ngày mai phải đi học với anh hai, không bao giờ muốn bị bỏ ở nhà một mình nữa, chơi không hề vui chút nào!
Vừa về tới nhà đã nghe thấy lời tuyên bố của bé, Lâm Du không khỏi bật ngón tay cái lên với Hứa Mạch. Con bé là như thế, cô cũng cho là Hứa Mạch sẽ an ủi, săn sóc bé hoặc là khiển trách bé, nhưng không ngờ Hứa Mạch lại để mặc cho bé được như ý nguyện rồi sau đó mới hối hận. Nhưng không thể không thừa nhận thủ đoạn giáo dục của Hứa Mạch đối với bé như vậy là rất hữu dụng.
"Con bé không chịu mềm cũng không chịu cứng, không gặp trở ngại thì sẽ không biết sai, chỉ có thể dạy dỗ như vậy. Còn nhóc con kia, nhất định phải giảng giải đạo lý logic." Mặc dù rất thương con gái nhưng Hứa Mạch cũng không nghĩ tính tình bé tốt hơn con trai. Cũng may bé là con gái, nuông chiều một chút cũng không sao. Nếu con trai mà có tính tình như vậy thì nhất định Hứa Mạch đã sớm đánh một trận rồi.
Tùy theo khả năng mà dạy dỗ, con trai là do Lâm Du dạy, còn con gái thì ném cho Hứa Mạch phụ trách. Nhưng hai vợ chồng cũng sẽ thường xuyên trao đổi cách dạy dỗ với nhau, từ từ việc bồi dưỡng hai đứa bé trở nên thú vị, trở thành phương pháp giáo dục đặc biệt của nhà bọn họ.
Đối với việc lần này, Diệp Di Nhiên và Triệu Tuyết Nhi đều rất hâm mộ, nhưng lại không thể làm từng bước một được. Không chỉ bởi vì nhà bọn họ chỉ có một đứa bé mà bởi vì tình huống hai nhà bọn họ quá không giống nhau.
Diệp Di Nhiên, con gái là bảo bối trong tim của Chu Lăng, Chu Lăng chiều con gái tới tận trời, chỉ có Diệp Di Nhiên lâu lâu mới xụ mặt xuống. Còn trong nhà Triệu Tuyết Nhi, nhóc con mập mạp lại trở thành đối tượng bị chán ghét, Cố Nhiên hận không thể đại chiến với nhóc mỗi ngày, cho tới bây giờ đều luôn cần Triệu Tuyết Nhi đứng ra giảng hòa.
Kiểu chung sống hoàn toàn khác nhau, nên Diệp Di Nhiên và Triệu Tuyết Nhi luôn than mệt với Lâm Du, không ngừng kêu la không chịu nổi. Nghe thấy vậy Lâm Du không nhịn được cảm thấy buồn cười, lắc đầu không nói gì. Giống như khi uống nước vậy, nóng hay lạnh đều sẽ tự biết, diẽndaffnlêquýdoon cô biết hai người này kêu la ngoài miệng, nhưng trong lòng lại rất hạnh phúc, không cần cô nhiều chuyện an ủi.
Rất nhiều năm sau, khi mấy đứa bé trưởng thành rồi thì mỗi người đều có cuộc sống sáng lạn của riêng mình, lâu lâu cũng sẽ tụ tập với nhau nhổ nước bọt khinh thường cách giáo dục của ba mẹ bọn họ.
Nhưng điều đáng nhắc tới chính là dù ngoài miệng bọn họ có nói không thích thế nào thì trên mặt và trong mắt vẫn luôn có nụ cười và sự tôn kính. Những ký ức đầy màu sắc tươi sáng kia là tài sản đáng quý nhất của cha mẹ mà bọn họ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo tặng cho bọn họ. Có cha mẹ như vậy, bọn họ luôn tỏ lòng biết ơn, cảm kích sâu sắc, hơn nữa cũng vô cùng tự hào, mãi mãi cũng... không quên được.
--- ------ ------ ---
TOÀN VĂN HOÀN
Dù cho bác hai Hứa một mực thúc giục, đến cuối cùng Hứa Hoán cũng không thể làm cho bà toại nguyện. Chuyện tình cảm vốn là duyên phận, bởi vì đến tạm thời duyên phận chưa tới nên cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Cuống cuồng cũng không giải quyết được vấn đề.
Thái độ của bác hai Hứa đều lọt vào mắt Hứa Mạch, nhưng anh cũng không tỏ vẻ khó chịu. Vì sức khỏe của Hứa Chấn Thiên kém xa trước đây, anh không muốn khiến ông nội phiền lòng. Với sự yêu thương của Hứa Chấn Thiên dành cho anh, dĩ nhiên Hứa Mạch sợ nếu như anh thật sự làm mặt lạnh thì Hứa Chấn Thiên sẽ tức giận.
Nhưng trong lòng Hứa Mạch cũng rõ hơn bất cứ ai, mặc dù cho tới bây giờ ông nội chưa từng nói ra, nhưng Hứa Mạch biết tâm nguyện lớn nhất của ông nội chính là gia đình hòa thuận.
Hứa Mạch cũng không cho rằng mình là đứa cháu tốt nhất. Nhưng anh mong rằng mình có thể mang lại nhiều sự ấm áp cho Hứa Chấn Thiên vào những ngày cuối đời chứ không phải là những lời cãi vã rắc rối đầy phức tạp.
Ăn cơm xong rồi ngồi thêm một lát, Hứa Mạch và Lâm Du mới đứng dậy rời đi. Tần Khả Tâm đưa cả nhà bọn họ ra cửa, rồi nhìn xe của bọn họ biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người vào nhà. Bác hai Hứa chỉ tùy ý nhìn một chút, cũng không nói bất cứ câu gì.
Thấy mẹ mình như vậy, Hứa Hoán chỉ có thể bất đắc dĩ mặc kệ, không biết nói gì hơn. Dù không muốn thừa nhận, dù là chuyện không vui lúc đó hay là giới hạn đang vạch ra với nhau, bình thường nhìn qua thì giống như không có gì nhưng thật ra khi gặp nhau thì có thể dễ dàng nhận ra vẻ xa cách. Có lẽ hai bên thật sự đã tức giận bất hòa rồi!
Trên đường về nhà, Hứa Mạch nhắc đến chuyện này với Lâm Du. Lâm Du chỉ hời hợt trả lời một câu "Bác hai Hứa là một người mẹ tốt, lo lắng cho chung thân đại sự của con trai” Rồi sau đó liền bỏ qua đề tài này. Ấn tượng của cô về bác hai Hứa cũng không quá kém, hai người không có tranh giành lợi ích, chỉ đơn giản là có vài mâu thuẫn nhỏ vì chuyện của Hứa Hoán mà thôi, cũng không tính là chuyện lớn gì, không đáng nhắc tới.
Nghe Lâm Du trả lời, Hứa Mạch quay đầu lại, nhìn hai đứa bé đang ngủ yên thì cuối cùng cũng gật đầu một cái. Quên đi, cứ như vậy dần dần xa lánh đi! Bình thường anh tiếp xúc với bác trai Hứa và Hứa Hoán nhiều hơn, vốn cũng không có chuyện gì để gặp bác hai Hứa. Sau này Tiểu Du cũng có thể như vậy, cứ bằng mặt một chút là được.
Ngày Hứa Chấn Thiên qua đời, thành phố D bắt đầu có trận tuyết lớn đầu tiên trong năm nay. Ông đi rất bình an, cũng rất vui vẻ yên tâm. Trước khi lâm chung, câu nói cuối cùng của ông là dành cho Lâm Du, chỉ có hai chữ: "Cám ơn."
Đúng, cám ơn. Hứa Chấn Thiên rất cảm kích sự xuất hiện của Lâm Du làm cho Hứa Mạch tỉnh lại, cũng rất cảm kích Lâm Du sinh hai đứa bé đáng yêu như vậy cho Nhà họ Hứa. Vốn dĩ Hứa Chấn Thiên còn tưởng rằng cho đến lúc ông nhắm mắt rời khỏi thế giới này cũng không nhìn thấy chắt trai bảo bối. Nhưng Lâm Du lại mang đến sức sống cho Nhà họ Hứa nên ông thật lòng cảm kích Lâm Du đã chịu ở bên cạnh Hứa Mạch.
Đứng trước bia mộ của Hứa Chấn Thiên, Lâm Du và Hứa Mạch mỗi người ôm một bảo bảo, thật lâu vẫn không hề rời đi. Thật ra thì cô cũng rất muốn nói với Hứa Chấn Thiên hai chữ kia. Nếu không phải năm đó Hứa Chấn Thiên tin tưởng cô thì cô không thể nào ở lại Nhà họ Hứa, không thể nào quen biết Hứa Mạch, cũng không thể có được cơ hội như hôm nay. Là Hứa Chấn Thiên cho cô có cơ hội giành lấy cuộc sống mới, cô cũng rất cảm kích Hứa Chấn Thiên.
Chuyện Chu Đáo một mình dọn vào viện dưỡng lão, Lâm Du nghe nói từ Diệp Di Nhiên. Nghe nói đây là quyết định của chính Chu Đáo, mà ông ta lại rất kiên quyết, tuyên bố không cần Chu Lăng và Diệp Di Nhiên chăm sóc tới lúc chết.
Diệp Di Nhiên nói, lúc đầu nghe thấy chuyện này thì cô có hơi giật mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Ngược lại cô cũng chẳng có tình cảm gì với bố chồng như Chu Đáo. dienx*daffnlee#quýdoon Điều quan trọng hơn chính là đối với Chu Lăng mà nói, Chu Đáo quả thực không phải là ký ức tốt đẹp gì để nhớ lại. Cứ như vậy không liên quan lẫn nhau quả thật có thể xem là một cái kết không tệ.
Lâm Du không hỏi, Chu Đáo không cần Chu Lăng nuôi, vậy ông ta cũng không đặt hy vọng vào Chu Tuyền sao? Sự thật đã rõ ngay trước mắt, vốn không cần nói gì, Chu Đáo dùng hành động để trả lời mọi nghi vấn.
Lâm Du không thể đồng tình với Chu Đáo nổi. Có lẽ đối với Chu Tuyền mà nói, Chu Đáo đã từng có tình thương của cha. Nhưng đối với Chu Lăng, Chu Đáo quả thật không xứng làm cha.
Hơn nữa dù năm đó không tìm ra chứng cứ thì cái chết của mẹ Chu Lăng vẫn là một cái đinh nhức nhối giữa Chu Lăng và Chu Đáo, dù nhổ ra rồi cũng không hủy và cũng sẽ không biến mất được. Giống như sự lựa chọn của Chu Đáo, cả đời không qua lại với nhau, thật ra cũng vô cùng tốt.
Ngược lại là Chu Tuyền, đi một lần liền bặt vô âm tín, cũng không trở lại thành phố D. Nghe Hứa Mạch nói, hình như Lâm Nhất Thiến đang tìm người hỏi thăm tung tích của Chu Tuyền, nhưng có vẻ tìm nhầm phương hướng nên tốn không ít tiền.
Hứa Mạch còn nói anh sẽ cho Lâm Nhất Thiến biết tung tích của Chu Tuyền vào một thời điểm thích hợp. Đến lúc đó, chắc hẳn cuộc sống của Chu Tuyền sẽ càng âm u hơn, so với uất ức thất bại hiện nay còn dày vò kinh khủng hơn nhiều.
Lâm Du không hề hỏi khi nào mới tới ngày Lâm Nhất Thiến và Chu Tuyền gặp nhau. Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào người hai bảo bối, cộng với việc dấu trăng lưỡi liềm đã biến mất khỏi lòng bàn tay cô, cô đã quên sạch toàn bộ những chuyện nặng nề đã qua. Từ nay về sau, trong cuộc sống của cô sẽ không còn chỗ cho những người đó nữa, cô và Hứa Mạch chỉ cần nuôi lớn hai bảo bối thật tốt là được rồi.
Diệp Di Nhiên mang thai mười tháng rồi cũng thuận lợi sinh hạ một bé gái xinh đẹp. Cách nhau ba tháng, nhóc con mập mạp của Triệu Tuyết Nhi cũng ra đời.
Diệp Di Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cô buồn bực vì mối quan hệ anh em họ giữa mình và Hứa Mạch. Trơ mắt nhìn Triệu Tuyết Nhi trêu chọc bé trai Nhà họ Hứa, nói muốn kết thông gia từ bé, Diệp Di Nhiên liền không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài. Thật ra thì cô cũng rất thích nhóc con đó, nhưng có quan hệ máu mủ nên cô cũng bất lực, chỉ có thể yên lặng tiếc nuối cho con gái của mình.
Đứa bé lớn lên luôn là bằng chứng tốt nhất chứng minh thời gian trôi qua. Chỉ chớp mắt một cái mà hai đứa bé của Nhà họ Hứa đã ba tuổi rồi, đã là lúc cho đến nhà trẻ.
Lâm Du không lo lắng cho bé trai. Mặc dù tính tình có hơi yên tĩnh, nhưng lại rất trầm ổn, biết là đến tuổi phải đi học nên cũng chưa bao giờ khóc quấy.
Ngược lại, bé gái lại làm ầm ĩ, không phải dễ dỗ dành. Bé không thích cơm trưa ở nhà trẻ, không thích luôn bị ép ngồi trên ghế dài, không thích ngủ trưa với những bạn nhỏ khác ở trường...
Dù sao cũng có đủ loại không thích, cho nên ngày đầu tiên đi học về nhà là bắt đầu uất ức khóc lóc kể lể, la hét không bao giờ muốn tới nhà trẻ nữa, nhất định phải ở nhà.
Việc dạy bảo bé gái từ trước đến giờ đều do Hứa Mạch phụ trách. Cho nên Lâm Du không nói hai lời liền xoay người xuống bếp nấu cơm, quăng con gái phiền phức lại cho Hứa Mạch dạy dỗ.
Không thể không nói, Hứa Mạch hiểu rõ tính tình của con gái như lòng bàn tay. Không hề nhỏ nhẹ trấn an, cũng không hề nghiêm khắc phê bình chỉ trích, Hứa Mạch đồng ý yêu cầu của bé ngay lập tức không chút chần chừ.
Bé gái ngây người nhìn Hứa Mạch, nước mắt trong mắt gần như muốn chảy ra hết rất là đáng yêu. Con bé vẫn chờ ba đến an ủi mình, sau đó bé có thể nhào vào trong ngực ba tùy ý nũng nịu. Nếu ba mắng bé vì bé không nghe lời thì bé sẽ liều mạng khóc cho ba xem, nếu không nữa thì sẽ gọi điện thoại tìm ông bà nội làm chỗ dựa cho mình.
Nhưng hai trường hợp bé dự liệu lại không xảy ra, không ngờ Hứa Mạch lại dễ dàng chịu thua bé. Thật sự có thể không đến nhà trẻ nữa ư? Ba không có lừa bé chứ?
Sự thật chứng minh, Hứa Mạch không có lừa gạt bé. Sáng hôm sau Hứa Mạch và Lâm Du đưa bé trai đến nhà trẻ xong liền quay đầu xe đi làm. Còn bé gái thì đã đưa đến nhà Tần Khả Tâm từ sáng sớm rồi, hành động dứt khoát không chút dông dài
Bé gái cảm thấy không vui chút nào. Không sai, bé quả thật không cần đi học, nhưng anh hai không ở nhà, không có ai chơi với bé! Đặc biệt là lúc ăn cơm trưa không có ai tranh giành với bé nên ăn thế nào cũng không thấy ngon. Ngủ trưa cũng vậy, bà nội hát ru rất êm tai, nhưng bé lại không ngủ được, luôn cảm thấy bên cạnh thiếu thứ gì đó.
Ấm ức ngồi ở nhà, cả ngày đều không vui vẻ. Cho đến khi bà nội nhắc nhở bé đến nhà trẻ đón anh hai tan học thì bé mới có sức sống lại, hí ha hí hửng chạy ở phía trước, tự ý xông về phía cửa của nhà trẻ.
Lúc thấy anh hai đeo cặp sách đi từ nhà trẻ ra thì bé liền thầm quyết định: Bắt đầu từ ngày mai phải đi học với anh hai, không bao giờ muốn bị bỏ ở nhà một mình nữa, chơi không hề vui chút nào!
Vừa về tới nhà đã nghe thấy lời tuyên bố của bé, Lâm Du không khỏi bật ngón tay cái lên với Hứa Mạch. Con bé là như thế, cô cũng cho là Hứa Mạch sẽ an ủi, săn sóc bé hoặc là khiển trách bé, nhưng không ngờ Hứa Mạch lại để mặc cho bé được như ý nguyện rồi sau đó mới hối hận. Nhưng không thể không thừa nhận thủ đoạn giáo dục của Hứa Mạch đối với bé như vậy là rất hữu dụng.
"Con bé không chịu mềm cũng không chịu cứng, không gặp trở ngại thì sẽ không biết sai, chỉ có thể dạy dỗ như vậy. Còn nhóc con kia, nhất định phải giảng giải đạo lý logic." Mặc dù rất thương con gái nhưng Hứa Mạch cũng không nghĩ tính tình bé tốt hơn con trai. Cũng may bé là con gái, nuông chiều một chút cũng không sao. Nếu con trai mà có tính tình như vậy thì nhất định Hứa Mạch đã sớm đánh một trận rồi.
Tùy theo khả năng mà dạy dỗ, con trai là do Lâm Du dạy, còn con gái thì ném cho Hứa Mạch phụ trách. Nhưng hai vợ chồng cũng sẽ thường xuyên trao đổi cách dạy dỗ với nhau, từ từ việc bồi dưỡng hai đứa bé trở nên thú vị, trở thành phương pháp giáo dục đặc biệt của nhà bọn họ.
Đối với việc lần này, Diệp Di Nhiên và Triệu Tuyết Nhi đều rất hâm mộ, nhưng lại không thể làm từng bước một được. Không chỉ bởi vì nhà bọn họ chỉ có một đứa bé mà bởi vì tình huống hai nhà bọn họ quá không giống nhau.
Diệp Di Nhiên, con gái là bảo bối trong tim của Chu Lăng, Chu Lăng chiều con gái tới tận trời, chỉ có Diệp Di Nhiên lâu lâu mới xụ mặt xuống. Còn trong nhà Triệu Tuyết Nhi, nhóc con mập mạp lại trở thành đối tượng bị chán ghét, Cố Nhiên hận không thể đại chiến với nhóc mỗi ngày, cho tới bây giờ đều luôn cần Triệu Tuyết Nhi đứng ra giảng hòa.
Kiểu chung sống hoàn toàn khác nhau, nên Diệp Di Nhiên và Triệu Tuyết Nhi luôn than mệt với Lâm Du, không ngừng kêu la không chịu nổi. Nghe thấy vậy Lâm Du không nhịn được cảm thấy buồn cười, lắc đầu không nói gì. Giống như khi uống nước vậy, nóng hay lạnh đều sẽ tự biết, diẽndaffnlêquýdoon cô biết hai người này kêu la ngoài miệng, nhưng trong lòng lại rất hạnh phúc, không cần cô nhiều chuyện an ủi.
Rất nhiều năm sau, khi mấy đứa bé trưởng thành rồi thì mỗi người đều có cuộc sống sáng lạn của riêng mình, lâu lâu cũng sẽ tụ tập với nhau nhổ nước bọt khinh thường cách giáo dục của ba mẹ bọn họ.
Nhưng điều đáng nhắc tới chính là dù ngoài miệng bọn họ có nói không thích thế nào thì trên mặt và trong mắt vẫn luôn có nụ cười và sự tôn kính. Những ký ức đầy màu sắc tươi sáng kia là tài sản đáng quý nhất của cha mẹ mà bọn họ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo tặng cho bọn họ. Có cha mẹ như vậy, bọn họ luôn tỏ lòng biết ơn, cảm kích sâu sắc, hơn nữa cũng vô cùng tự hào, mãi mãi cũng... không quên được.
--- ------ ------ ---
TOÀN VĂN HOÀN
Tác giả :
Văn Nhất Nhất