Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng
Chương 48: Nôn Nghén
Chu Lăng nhớ tới hai lần kia mặt liền đỏ lên, bởi vì lần đó sơ sẩy, mà làm cho cô mang thai, liền bắt đầu bốc hỏa. Kế hoạch của cô rất tốt, đều tại người kia không quản được nửa thân dưới của mình, bây giờ thì tốt rồi, ai sẽ tới chiếu cố phụ nữ có thai và chăm sóc trẻ con? Ngô Ngôn cũng không thể suốt ngày ở bên, chăm sóc cô được.
Ngô Ngôn lắc đầu nói: “Chúng ta có thể thuê người đến giúp là được, hiện tại em đang mang thai, đừng suy nghĩ nhiều, hảo hảo mà tĩnh dưỡng... Máy tính cũng không được dùng, em tốt nhất là lên xin nghỉ phép, máy tính có phóng xạ đối với thai nhi không tốt.”
Không phải đâu... Không máy tính cô có thể sống như thế nào? “Hiện tại mới có hai tháng, qua mấy tháng nữa xin nghỉ cũng không muộn, những thành phần tri thức người ta còn không phải đi làm đến tháng thứ tám thứ chín sao.” Chu Lăng mất mát hướng Ngô Ngôn mân mê miệng,
Ngô Ngôn nghẹn một chút, nói: “Ngày mai chúng ta đi đến khoa sản khám lại xem, thuận tiện hỏi một chút phải kiêng khem những cái gì.”
Chu Lăng mở máy tính ra: "Em vào mạng mua mấy quyển sách hướng dẫn chăm sóc phụ nữ mang thai và cách nuôi dưỡng trẻ em.” Đùa nghịch con trỏ, cô lại nghĩ tới việc này, mà ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, “Trong doanh trại, chúng ta có thể thuê bảo mẫu sao?”
Người ngoài thì đương nhiên là không vào được, "nhìn Chu Lăng biểu tình buồn bực, anh cười nói, "Đầu óc em hôm nay như thế nào mà không linh hoạt? Ở đây bây giờ không giống như trước kia, rất nhiều quân tẩu như vậy, chúng ta thuê một người đến giúp đỡ, không phải tốt sao, khẳng định mấy người đó cũng muốn kiếm tiền từ
công việc này.
Chu Lăng lại cau mày, cô vốn không hay cùng người ngoài giao tiếp, ngày thường cùng nhóm quân tẩu ngang hàng trao đổi nói chuyện rất tốt, nếu thật thuê một quân tẩu đến làm bảo mẫu, cô như thế nào mà không biết xấu hổ sai người ta làm này làm kia, tốt nhất là thuê người xa lạ đến làm vẫn hơn. Cô vô tình nói: “Quên đi, bây giờ vẫn còn sớm, dù sao thuê người cũng phải chờ đến lúc gần sinh, chờ đến lúc nghỉ đông mẹ được nghỉ phép một tháng cũng không sai biệt lắm, đến lúc đó tính xem là em trở về hay là bảo mẹ lại đây... Bất quá khi đó em mang thai mới có sáu tháng, cũng không tất yếu phiền toái như vậy.”
Tuy là nói như vậy, nhưng hiện tại ngay cả cơm trưa Ngô Ngôn cũng không để cho cô làm, dù sao gần đây công việc cũng không bề bộn nhiều, nhiệm vụ huấn luyện thì ném trên người phó trung đội trưởng, mỗi ngày anh chỉ lo làm việc nhà, đưa đón bé Phúc Binh.
"Sao mẹ lại không đi đón con?" Bé Phúc Binh về nhà liền hướng trong lòng Chu Lăng đi đến ôm, nhưng lần trở lại này chỉ còn cách nửa bước nữa là đến được cái ôm ấm áp kia, thì bị một cái bàn tay to bắt lấy, nhất thời chuyển động không được, tứ chi bất động giống như con rùa con.
Ngô Ngôn phụng phịu bế bé lên cao bằng mình, nhìn thẳng mặt bé nói: "Về sau không được hướng trong lòng mẹ ôm, biết không?"
“Không cần, con muốn mẹ ôm.” Thằng bé kia cảm thấy mình bị ba ba khi dễ, nước mắt lưng tròng đem thân mình hướng mẹ bên kia than, bộ dáng đáng thương hề hề làm cho người ta thầm nghĩ muốn ôm vào ngực hảo hảo xoa nắn một chút.
Chu Lăng không nhìn đôi mắt hàm chứa nước mắt của bé, mà sờ tay lên khuôn mặt tròn béo đô đô nhéo một phen, lực đàn hồn tốt lắm, lại mềm lại nộn, cô mừng rỡ nheo ánh mắt lại, lại nhéo một phen, niết thằng bé kia càng phát ra ủy khuất đứng lên.
Ngô Ngôn xem cô đem mặt con niết đỏ lên, đem thằng bé kia hạ xuống dưới mặt đất, giúp bé thoát khỏi ma trảo, ngồi xổm xuống cùng bé nhìn thẳng, nói: "Con, trong bụng của mẹ có Tiểu bảo bảo, về sau con đừng hướng đến bụng mẹ ôm, sẽ đè vào Tiểu bảo bảo, hiểu chưa?"
"Em bé?" Bé Phúc Binh khó hiểu nhìn bụng mẹ: "Tiểu bảo bảo ở chỗ nào? Con không nhìn thấy. "
"Đang ở trong bụng mẹ, Tiểu bảo bảo còn rất nhỏ, phải đợi em từ từ lớn lên thì mới thấy được. "
Chu Lăng ở trên ghế ngồi xuống, đem bé Phúc Binh kéo lại bên người: "Phúc Binh con được làm anh, có thích không?"
"Rất thích. " Bé Phúc Binh cẩn thẩn vươn tay sờ bụng mẹ, chỉ sợ khí lực hơi lớn một chút sẽ đem Tiểu bảo bảo sờ hỏng mất "Tiểu bảo bảo, anh là anh trai nga, em nhanh lớn lên, nhanh cùng anh đi ra ngoài chơi. "
Chu Lăng sờ sờ đầu bé: "Mẹ tin tưởng trong tương lai con sẽ làm được một người anh trai tốt, con phải giúp mẹ cùng nhau chăm sóc Tiểu bảo bảo nha?"
Bé Phúc Binh dùng sức gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ hưng phấn mà hồng hết: "Con sẽ đem tiểu Mã của con, đưa cho Tiểu bảo bảo chơi. "
" Phúc Binh thật là một anh trai hào phóng "Chu Lăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. " Mẹ mua một ít cam sành, nhanh đi ăn đi. "
Thằng bé kia nhìn quả cam, lại nhìn bụng của cô, nuốt nước miếng lắc lắc đầu "Con không ăn, để lại cho Tiểu bảo bảo ăn. "
Chu Lăng nở nụ cười, tự mình đi lấy một quả bóc vỏ ra, cho vào trong tay bé: "Tiểu bảo bảo phải đợi rất lâu mới lớn lên, đến lúc đó chúng ta sẽ mua cho Tiểu bảo bảo ăn sau, bây giờ thì con ăn đi. "
Bắt đầu hôm nay cô bị nôn ra rất nhiều, yết hầu của Chu Lăng giống như là đang mở van, một ngày phải bị nôn ra mấy lần, nhất là lúc ăn cơm, chỉ cần thức ăn có một chút mùi vị gì đó, là dạ dày bắt đầu tạo phản, sau đó ăn cái gì là nôn ra cái đó, ngay cả hoa quả, rau xanh cô thích nhất, ăn cũng không vô nữa.
Mắt thấy cô mấy ngày nay không ăn được cái gì vào bụng, Ngô Ngôn gấp đến độ không có biện pháp, không nói đến đứa nhỏ ở trong bụng cần chất dinh dưỡng, chính là từ lúc mang thai vài ngày liên tục cô không có ăn được một chút gì vào bụng a. Bé Phúc Binh cũng buồn sầu nhướng mày lên, nước mắt lưng tròng đứng ở bên cạnh hỗ trợ đưa khăn giấy.
Ngô Ngôn nhìn cô nôn nhiều như vậy, lái xe thẳng đến khoa sản viện quân y, anh muốn hỏi bác sĩ về tính huống của Chu Lăng, vì rất không bình thường, cũng không nhìn thấy người khác bị nôn nhiều nghiêm trọng như vậy,
"Tuy rằng thời điểm bị nôn nhiều, nhưng đây là vấn đề thể chất của mỗi người, không có ảnh hưởng đến thai nhi. Bác sĩ khám cho Chu Lăng là một người đàn ông trẻ tuổi, lại cũng vừa mới lên chức ba ba, lên rất rõ ràng về vấn đề này, không nhiều lời, nhìn trong hạng mục phụ nữ mang thai giải thích rõ ràng càng vấn đề, "Anh phải chú ý mấy điểm, thứ nhất là thời điểm phụ nữ có thai cảm thấy buồn nôn thì đừng ép buộc ăn, thứ hai dầu mỡ gì đó cố gắng ăn ít một chút, đồ ăn cay độc cũng không được ăn nhiều, nếu thật sự không ăn được các món khác, thì có thể ăn một chút đồ hơi lạnh. Buổi sáng sau khi thức dậy mà bị nôn ói, thì đặt mấy gói bánh bích quy hoặc mấy thứ ăn vặt gì đó ở trên đầu giường, thời điểm thức dậy có thể ăn mấy khối, nằm trong chốc lát thì đỡ hơn nhiều. Mặt khác muốn cố gắng ăn ít cơm, thì đừng nên ăn nhiều, mà nên ăn ít ăn nhiều lần, uống nước thì uống một ngụm ít một, một lần mà uống nhiều cũng dễ bị nôn... "
Ngô Ngôn cẩn thận nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ, chỉ hận không thể lấy giấy bút ra ghi để nhớ kỹ, chính là sờ loạn trên người tìm không thấy mảnh giấy nào. Bác sĩ cười khẽ xuất ra một quyển sách nhỏ dành cho phụ nữ mang thai, vừa mới nói đều ở trong đây cả, ngoài ra còn có những mục khác là thời gian mang thai và những điều nên biết về mang thai. Ngô Ngôn luôn luôn nói cảm ơn, một bên tinh tế xem qua quyển sách, một bên đi ra ngoài, chuẩn bị đem Chu Lăng đi mua ít đồ ăn, mua những thứ mà Chu Lăng hay ăn, mỗi thứ một ít, nhìn xem cô ăn cái gì thì không bị nôn.
Ở chợ nhìn nửa ngày, Ngô Ngôn phát hiện trừ bỏ hoa quả và rau dưa, thật đúng là không biết chọn cái gì. Ngày thường Chu Lăng trừ bỏ ăn đồ cay độc ra, chính là thích ăn hoa quả và rau dưa, món ăn mặn linh tinh thì cô có ăn, nhưng không thích nhiều cho lắm. Hơn nữa món ăn mặn trên cơ bản đều là mỡ, mấy ngày nay chỉ cần nghe đến từ cá là cô liền phun, trong lúc đó ăn thật là không biết làm cái gì cho cô ăn.
Nhưng phụ nữ có thai cần phải ăn nhiều chất dinh dưỡng, chỉ ăn mỗi hoa quả, rau dưa như thế nào có thể được? Huống chi bây giờ phần lớn cô ăn hoa quả và rau dưa cũng không vô. Ngô Ngôn thở dài, rốt cuộc vẫn mua hai con gà, một ít sườn lợn, mặc kệ nói như thế nào, phụ nữ có thai phải cần bổ sung chất dinh dưỡng, dù sao cũng phải làm để cho cô ăn thử xem, ăn nhiều hay ăn ít cũng tốt. Nghĩ đến lời nói của bác sĩ, phụ nữ có thai có thể ăn một chút đồ ăn vặt sẽ không bị buồn nôn. Liền lại đem Chu Lăng đi siêu thị, mua một ít đồ ăn vặt mà Chu Lăng thích ăn, thế này mới đem túi lớn túi nhỏ phóng lên xe, về nhà.
Anh phải có đứa con, có con, thì mới là một gia đình đầy đủ, anh mới tính là cùng anh có huyết mạch tương liên tương thân.
Ngô Ngôn lắc đầu nói: “Chúng ta có thể thuê người đến giúp là được, hiện tại em đang mang thai, đừng suy nghĩ nhiều, hảo hảo mà tĩnh dưỡng... Máy tính cũng không được dùng, em tốt nhất là lên xin nghỉ phép, máy tính có phóng xạ đối với thai nhi không tốt.”
Không phải đâu... Không máy tính cô có thể sống như thế nào? “Hiện tại mới có hai tháng, qua mấy tháng nữa xin nghỉ cũng không muộn, những thành phần tri thức người ta còn không phải đi làm đến tháng thứ tám thứ chín sao.” Chu Lăng mất mát hướng Ngô Ngôn mân mê miệng,
Ngô Ngôn nghẹn một chút, nói: “Ngày mai chúng ta đi đến khoa sản khám lại xem, thuận tiện hỏi một chút phải kiêng khem những cái gì.”
Chu Lăng mở máy tính ra: "Em vào mạng mua mấy quyển sách hướng dẫn chăm sóc phụ nữ mang thai và cách nuôi dưỡng trẻ em.” Đùa nghịch con trỏ, cô lại nghĩ tới việc này, mà ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, “Trong doanh trại, chúng ta có thể thuê bảo mẫu sao?”
Người ngoài thì đương nhiên là không vào được, "nhìn Chu Lăng biểu tình buồn bực, anh cười nói, "Đầu óc em hôm nay như thế nào mà không linh hoạt? Ở đây bây giờ không giống như trước kia, rất nhiều quân tẩu như vậy, chúng ta thuê một người đến giúp đỡ, không phải tốt sao, khẳng định mấy người đó cũng muốn kiếm tiền từ
công việc này.
Chu Lăng lại cau mày, cô vốn không hay cùng người ngoài giao tiếp, ngày thường cùng nhóm quân tẩu ngang hàng trao đổi nói chuyện rất tốt, nếu thật thuê một quân tẩu đến làm bảo mẫu, cô như thế nào mà không biết xấu hổ sai người ta làm này làm kia, tốt nhất là thuê người xa lạ đến làm vẫn hơn. Cô vô tình nói: “Quên đi, bây giờ vẫn còn sớm, dù sao thuê người cũng phải chờ đến lúc gần sinh, chờ đến lúc nghỉ đông mẹ được nghỉ phép một tháng cũng không sai biệt lắm, đến lúc đó tính xem là em trở về hay là bảo mẹ lại đây... Bất quá khi đó em mang thai mới có sáu tháng, cũng không tất yếu phiền toái như vậy.”
Tuy là nói như vậy, nhưng hiện tại ngay cả cơm trưa Ngô Ngôn cũng không để cho cô làm, dù sao gần đây công việc cũng không bề bộn nhiều, nhiệm vụ huấn luyện thì ném trên người phó trung đội trưởng, mỗi ngày anh chỉ lo làm việc nhà, đưa đón bé Phúc Binh.
"Sao mẹ lại không đi đón con?" Bé Phúc Binh về nhà liền hướng trong lòng Chu Lăng đi đến ôm, nhưng lần trở lại này chỉ còn cách nửa bước nữa là đến được cái ôm ấm áp kia, thì bị một cái bàn tay to bắt lấy, nhất thời chuyển động không được, tứ chi bất động giống như con rùa con.
Ngô Ngôn phụng phịu bế bé lên cao bằng mình, nhìn thẳng mặt bé nói: "Về sau không được hướng trong lòng mẹ ôm, biết không?"
“Không cần, con muốn mẹ ôm.” Thằng bé kia cảm thấy mình bị ba ba khi dễ, nước mắt lưng tròng đem thân mình hướng mẹ bên kia than, bộ dáng đáng thương hề hề làm cho người ta thầm nghĩ muốn ôm vào ngực hảo hảo xoa nắn một chút.
Chu Lăng không nhìn đôi mắt hàm chứa nước mắt của bé, mà sờ tay lên khuôn mặt tròn béo đô đô nhéo một phen, lực đàn hồn tốt lắm, lại mềm lại nộn, cô mừng rỡ nheo ánh mắt lại, lại nhéo một phen, niết thằng bé kia càng phát ra ủy khuất đứng lên.
Ngô Ngôn xem cô đem mặt con niết đỏ lên, đem thằng bé kia hạ xuống dưới mặt đất, giúp bé thoát khỏi ma trảo, ngồi xổm xuống cùng bé nhìn thẳng, nói: "Con, trong bụng của mẹ có Tiểu bảo bảo, về sau con đừng hướng đến bụng mẹ ôm, sẽ đè vào Tiểu bảo bảo, hiểu chưa?"
"Em bé?" Bé Phúc Binh khó hiểu nhìn bụng mẹ: "Tiểu bảo bảo ở chỗ nào? Con không nhìn thấy. "
"Đang ở trong bụng mẹ, Tiểu bảo bảo còn rất nhỏ, phải đợi em từ từ lớn lên thì mới thấy được. "
Chu Lăng ở trên ghế ngồi xuống, đem bé Phúc Binh kéo lại bên người: "Phúc Binh con được làm anh, có thích không?"
"Rất thích. " Bé Phúc Binh cẩn thẩn vươn tay sờ bụng mẹ, chỉ sợ khí lực hơi lớn một chút sẽ đem Tiểu bảo bảo sờ hỏng mất "Tiểu bảo bảo, anh là anh trai nga, em nhanh lớn lên, nhanh cùng anh đi ra ngoài chơi. "
Chu Lăng sờ sờ đầu bé: "Mẹ tin tưởng trong tương lai con sẽ làm được một người anh trai tốt, con phải giúp mẹ cùng nhau chăm sóc Tiểu bảo bảo nha?"
Bé Phúc Binh dùng sức gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ hưng phấn mà hồng hết: "Con sẽ đem tiểu Mã của con, đưa cho Tiểu bảo bảo chơi. "
" Phúc Binh thật là một anh trai hào phóng "Chu Lăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. " Mẹ mua một ít cam sành, nhanh đi ăn đi. "
Thằng bé kia nhìn quả cam, lại nhìn bụng của cô, nuốt nước miếng lắc lắc đầu "Con không ăn, để lại cho Tiểu bảo bảo ăn. "
Chu Lăng nở nụ cười, tự mình đi lấy một quả bóc vỏ ra, cho vào trong tay bé: "Tiểu bảo bảo phải đợi rất lâu mới lớn lên, đến lúc đó chúng ta sẽ mua cho Tiểu bảo bảo ăn sau, bây giờ thì con ăn đi. "
Bắt đầu hôm nay cô bị nôn ra rất nhiều, yết hầu của Chu Lăng giống như là đang mở van, một ngày phải bị nôn ra mấy lần, nhất là lúc ăn cơm, chỉ cần thức ăn có một chút mùi vị gì đó, là dạ dày bắt đầu tạo phản, sau đó ăn cái gì là nôn ra cái đó, ngay cả hoa quả, rau xanh cô thích nhất, ăn cũng không vô nữa.
Mắt thấy cô mấy ngày nay không ăn được cái gì vào bụng, Ngô Ngôn gấp đến độ không có biện pháp, không nói đến đứa nhỏ ở trong bụng cần chất dinh dưỡng, chính là từ lúc mang thai vài ngày liên tục cô không có ăn được một chút gì vào bụng a. Bé Phúc Binh cũng buồn sầu nhướng mày lên, nước mắt lưng tròng đứng ở bên cạnh hỗ trợ đưa khăn giấy.
Ngô Ngôn nhìn cô nôn nhiều như vậy, lái xe thẳng đến khoa sản viện quân y, anh muốn hỏi bác sĩ về tính huống của Chu Lăng, vì rất không bình thường, cũng không nhìn thấy người khác bị nôn nhiều nghiêm trọng như vậy,
"Tuy rằng thời điểm bị nôn nhiều, nhưng đây là vấn đề thể chất của mỗi người, không có ảnh hưởng đến thai nhi. Bác sĩ khám cho Chu Lăng là một người đàn ông trẻ tuổi, lại cũng vừa mới lên chức ba ba, lên rất rõ ràng về vấn đề này, không nhiều lời, nhìn trong hạng mục phụ nữ mang thai giải thích rõ ràng càng vấn đề, "Anh phải chú ý mấy điểm, thứ nhất là thời điểm phụ nữ có thai cảm thấy buồn nôn thì đừng ép buộc ăn, thứ hai dầu mỡ gì đó cố gắng ăn ít một chút, đồ ăn cay độc cũng không được ăn nhiều, nếu thật sự không ăn được các món khác, thì có thể ăn một chút đồ hơi lạnh. Buổi sáng sau khi thức dậy mà bị nôn ói, thì đặt mấy gói bánh bích quy hoặc mấy thứ ăn vặt gì đó ở trên đầu giường, thời điểm thức dậy có thể ăn mấy khối, nằm trong chốc lát thì đỡ hơn nhiều. Mặt khác muốn cố gắng ăn ít cơm, thì đừng nên ăn nhiều, mà nên ăn ít ăn nhiều lần, uống nước thì uống một ngụm ít một, một lần mà uống nhiều cũng dễ bị nôn... "
Ngô Ngôn cẩn thận nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ, chỉ hận không thể lấy giấy bút ra ghi để nhớ kỹ, chính là sờ loạn trên người tìm không thấy mảnh giấy nào. Bác sĩ cười khẽ xuất ra một quyển sách nhỏ dành cho phụ nữ mang thai, vừa mới nói đều ở trong đây cả, ngoài ra còn có những mục khác là thời gian mang thai và những điều nên biết về mang thai. Ngô Ngôn luôn luôn nói cảm ơn, một bên tinh tế xem qua quyển sách, một bên đi ra ngoài, chuẩn bị đem Chu Lăng đi mua ít đồ ăn, mua những thứ mà Chu Lăng hay ăn, mỗi thứ một ít, nhìn xem cô ăn cái gì thì không bị nôn.
Ở chợ nhìn nửa ngày, Ngô Ngôn phát hiện trừ bỏ hoa quả và rau dưa, thật đúng là không biết chọn cái gì. Ngày thường Chu Lăng trừ bỏ ăn đồ cay độc ra, chính là thích ăn hoa quả và rau dưa, món ăn mặn linh tinh thì cô có ăn, nhưng không thích nhiều cho lắm. Hơn nữa món ăn mặn trên cơ bản đều là mỡ, mấy ngày nay chỉ cần nghe đến từ cá là cô liền phun, trong lúc đó ăn thật là không biết làm cái gì cho cô ăn.
Nhưng phụ nữ có thai cần phải ăn nhiều chất dinh dưỡng, chỉ ăn mỗi hoa quả, rau dưa như thế nào có thể được? Huống chi bây giờ phần lớn cô ăn hoa quả và rau dưa cũng không vô. Ngô Ngôn thở dài, rốt cuộc vẫn mua hai con gà, một ít sườn lợn, mặc kệ nói như thế nào, phụ nữ có thai phải cần bổ sung chất dinh dưỡng, dù sao cũng phải làm để cho cô ăn thử xem, ăn nhiều hay ăn ít cũng tốt. Nghĩ đến lời nói của bác sĩ, phụ nữ có thai có thể ăn một chút đồ ăn vặt sẽ không bị buồn nôn. Liền lại đem Chu Lăng đi siêu thị, mua một ít đồ ăn vặt mà Chu Lăng thích ăn, thế này mới đem túi lớn túi nhỏ phóng lên xe, về nhà.
Anh phải có đứa con, có con, thì mới là một gia đình đầy đủ, anh mới tính là cùng anh có huyết mạch tương liên tương thân.
Tác giả :
Hàn Dạ Sơ Tuyết