Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh
Quyển 1 - Chương 35: Sắc tâm
- Đợi chút, anh giúp em đổi giấy rồi em viết tiếp. - Ross nhìn Mạc Bảo Bối mơ màng, đặt một bản thỏa thuận mới khác ở trước ngực của mình, sau đó nâng cổ tay Mạc Bảo Bối, nhắc nhở cô có thể hạ bút rồi.
Mạc Bảo Bối mơ mơ màng màng để chứng minh mình tỉnh táo, hoàn toàn không biết Ross làm tay chân gì trong đó, gọn gàng linh hoạt ký tên đồng ý.
Cầm hai phần thỏa thuận kết hôn lên, Ross quan sát hồi lâu, cười cất vào, một phần bỏ vào trong két sắt, trịnh trọng lên mật mã khóa, còn có một phần bỏ vào trong túi xách nhỏ của Mạc Bảo Bối.
Tuổi Mạc Bảo Bối thật sự còn khá nhỏ, chuyến đi đến cuộc sống trong trường đại học lại màu sắc rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, Ross chỉ có thể ra hạ sách này, trước tiên bắt nhốt người ở bên cạnh mới là thuật cai trị. d,i.ễn đàn l,ê q,,uý đ..ôn Cho nên sáng sớm đã chuẩn bị xong thỏa thuận kết hôn, ai ngờ không đợi anh tìm tới cửa, trái lại Mạc Bảo Bối chủ động quang lâm (tới nhà), gặp phải cơ hội tốt như vậy, sao Ross lại chịu buông tha thời cơ quá tốt này.
Tác dụng chậm của một ly Trường Đảo Băng Trà đã qua bỏ thêm nguyên liệu kia rất nặng, Mạc Bảo Bối chỉ cảm thấy da đầu càng ngày càng nặng trĩu, ngay cả vẻ tỉnh táo và cảnh giác cuối cùng cũng từ từ biến mất hầu như không còn.
Giãy giụa đứng lên, một tay khoác trên bả vai Ross, cả người Mạc Bảo Bối lập tức xụi lơ xuống.
Ross tay lanh mắt lẹ vớt Mạc Bảo Bối vào trong ngực, tâm tình rất tốt vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn nà, đỏ bừng bừng của Mạc Bảo Bối, mỉm cười khẽ cong lưng, ôm ngang Mạc Bảo Bối ở trước ngực, cất bước đi về phía cầu thang hình xoắn ốc.
- Cô nàng này, nhẹ như vậy, sau này anh phải nuôi em có thịt một chút! - Áng chừng thể trọng của Mạc Bảo Bối, Ross thì thầm nói, trong lòng đã bắt đầu kế hoạch nuôi vợ ra làm sao.
- Ừm. . . . . . - Mạc Bảo Bối cảm thấy trên người nóng lên, có hơi khó chịu ngâm nga ra ngoài, giùng giằng muốn đẩy thứ gì đó dính trên người ra, bởi vì cô cảm thấy thứ dính vào người mình thật sự quá nóng.
Ross chẳng qua chỉ giữ chặt Mạc Bảo Bối thêm, sợ Mạc Bảo Bối thật sự bị rơi ra, sẽ tổn thương đến cô.
Một người đàn ông bình thường, lúc ở đơn độc cùng cô gái bản thân thích vốn cơ thể đã phát nóng lên, nhất là cô gái mình thích còn uống rượu say mắt mê mang, hơn nữa với cơ thể cao lớn của anh vừa lúc thấy thân hình hoàn mỹ của cô gái, nhiệt độ càng thêm tăng vọt. Dính vào người Mạc Bảo Bối dĩ nhiên chính là lửa nóng ** từ Ross rồi.
Đến cửa phòng, một chân Ross khẽ dùng sức giậm ba cái trên mặt đất, thanh điều khiển cửa phòng lập tức mở ra.
Nhẹ nhàng đặt Mạc Bảo Bối trên mặt giường lớn mềm mại, Ross ngồi xếp bằng, nhìn Mạc Bảo Bối say mụ mị, nhìn cô như là một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, suy nghĩ kỹ lưỡng.
Đôi môi mềm mại, da thịt nhẵn nhụi, xương quai xanh khêu gợi, hai chân thon dài, cánh tay mảnh khảnh, Ross nhìn mê mẫn, cổ họng không nhịn được nuốt xuống.
Đang lúc hormone kích thích trong cơ thể Ross không nhịn được, Mạc Bảo Bối lật người một cái, lộ ra quần lót nhỏ đáng yêu, Ross rốt cuộc không nhịn được muốn quyến rũ cô tới.
Ross chậm rãi trêu chọc sợi tóc của Mạc Bảo Bối, ghé vào bên tai nhẹ nhàng hỏi:
- Bảo Bối, em nóng hay không?
- Ừ, nóng. – Giọng Mạc Bảo Bối có phần khàn khàn nhàn nhạt, không trong trẻo giống bình thường, ngược lại có một loại tư vị mềm giọng, lại cực kỳ hấp dẫn.
Ross nhẹ nhàng tựa vào bên người Mạc Bảo Bối, nhìn tư thái kiều mỵ đáng yêu của cô, trong người càng thêm nóng vọt lên.
- Có muốn giúp em cởi quần áo không? Cởi quần áo sẽ không nóng nữa! - Ross khó có thể chống cự, dẫn dụ Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối đột nhiên lật người, chớp lông mi cong dày vểnh lên, nhìn Ross chỉ cách ở trước mắt mình không tới 3 cm, ánh mắt có chút mê ly nhưng vẫn long lanh, miệng mở ra, lộ hàm răng trắng chỉnh tề, dường như muốn nói điều gì, nhưng đầu khẽ chếch lộ ra dáng vẻ suy tư, ngậm miệng.
Vốn là lưng Mạc Bảo Bối quay về phía Ross, cho nên dù là Ross dựa vào cũng chỉ là dựa vào sau lưng của Mạc Bảo Bối, nhưng Mạc Bảo Bối nghiêng người, hai người lập tức mặt đối mặt, cơ thể dán chặt vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở từ đối phương, Ross tức thì có phản ứng của đàn ông.
- Không muốn. - Bĩu môi, khẩu ngữ của Mạc Bảo Bối có phần hàm hồ làu bàu.
- Vậy em muốn cái gì? - Ross không dám lộn xộn, chỉ sợ sẽ dọa đến Mạc Bảo Bối, bởi vì giờ khắc này chính bắp thịt toàn thân anh cũng đã căng thẳng lên, chỉ sợ chạm vào là nổ ngay.
Lại muốn tìm Mạc Bảo Bối trêu chọc, nhưng sợ sẽ dọa đến Mạc Bảo Bối, Ross có chút tiến lùi đều khó.
Đổi lại là anh trước kia, nếu quả thật muốn quyến rũ Mạc Bảo Bối, chắc chắn sẽ không mâu thuẫn, nhưng đối mặt là cô gái mình yêu thích, muốn, rồi lại không muốn, khiến cho nội tâm anh bắt đầu giằng co.
- Tôi muốn uống nước. . . . . . - Miệng hơi phát khô, tiếng Mạc Bảo Bối càng thêm khàn khàn, nhưng lại phát ra một sắc thái thần bí.
Bên trong phòng còn có cả một máy lọc nước, Ross lật người rời khỏi người Mạc Bảo Bối, giúp Mạc Bảo Bối rót một ly nước tinh khiết.
Nhìn khuôn mặt Mạc Bảo Bối đỏ bừng bừng trên giường, Ross quyết định chờ Mạc Bảo Bối uống hết nước, anh lập tức ra khỏi căn phòng để tránh mình suy nghĩ lung tung.
Đỡ Mạc Bảo Bối dậy ngang lưng, Ross đút nước vào trong miệng Mạc Bảo Bối.
- Còn muốn. - Mạc Bảo Bối giống như lữ khách trong sa mạc đã lâu không gặp mưa, uống xong một ly còn muốn uống nữa.
Ross có chút muốn cho một cái tát lên trên mặt mình, sớm biết thì đã không pha rượu mạnh như vậy, nhưng hối hận tới cũng không kịp, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, lại giúp Mạc Bảo Bối rót một ly nước.
Rót nước xong, Ross dựa theo tư thế đỡ Mạc Bảo Bối dậy lúc nãy, muốn nâng eo của Mạc Bảo Bối đỡ cô dậy. Ai biết mặc dù mắt Mạc Bảo Bối mơ màng, nhưng thấy Ross đã rót nước xong, nóng nảy tự mình muốn bò dậy, lại đụng phải cánh tay Ross, cả ly nước lập tức vẩy vào trước ngực.
Nước tinh khiết lạnh lẽo làm thấm ướt cả một mảnh quần áo trước ngực Mạc Bảo Bối, nhưng Mạc Bảo Bối không hề để ý, trái lại rất vui mừng, bởi vì cơ thể nóng lên của cô được lạnh lẽo giải phóng.
- Ha ha. . . . . . thật mát. . . . . . - Mạc Bảo Bối ngốc nghếch nhìn Ross, vui mừng nói.
Ross nhìn bề mặt dưới quần áo ướt đẫm, đường cong phái nữ của Mạc Bảo Bối lộ liễu, lại không bị khống chế mà nhìn, hai con ngươi xanh lá càng thêm tối, trở nên sâu xa.
Không thể động, cô ấy là người phụ nữ mày yêu mến, không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Ross nỗ lực hít thở, lại hít thở, cảnh cáo bản thân phải khống chế ** của mình.
- Nhưng. . . . . . - Mạc Bảo Bối lầu bầu, mặc dù cảm thấy trên người lạnh lẽo, nhưng sau cảm giác lạnh lẽo là ướt át khiến cho cô rất không thoải mái, giãy giụa cơ thể, muốn cởi quần áo dinh dính trên người xuống.
- Đừng động! - Ross nhìn thấy Mạc Bảo Bối muốn cởi quần áo của mình xuống, sợ đến kêu to.
Chỉ nhìn như vậy đã không chịu nổi, nếu để cho Mạc Bảo Bối cởi quần áo vậy thì còn lên tới đâu, cho nên Ross bị dọa sợ đến kêu to.
Cái này nếu bị người khác biết, khẳng định cười nửa ngày, cô gái mình yêu thích cởi quần áo mình lại cảm thấy sợ hãi, thật đúng là đủ mất mặt.
- Được. - Mạc Bảo Bối biết điều nói, cũng thật sự yên tĩnh lại, không hề uốn éo người nữa.
Mạc Bảo Bối mơ mơ màng màng để chứng minh mình tỉnh táo, hoàn toàn không biết Ross làm tay chân gì trong đó, gọn gàng linh hoạt ký tên đồng ý.
Cầm hai phần thỏa thuận kết hôn lên, Ross quan sát hồi lâu, cười cất vào, một phần bỏ vào trong két sắt, trịnh trọng lên mật mã khóa, còn có một phần bỏ vào trong túi xách nhỏ của Mạc Bảo Bối.
Tuổi Mạc Bảo Bối thật sự còn khá nhỏ, chuyến đi đến cuộc sống trong trường đại học lại màu sắc rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, Ross chỉ có thể ra hạ sách này, trước tiên bắt nhốt người ở bên cạnh mới là thuật cai trị. d,i.ễn đàn l,ê q,,uý đ..ôn Cho nên sáng sớm đã chuẩn bị xong thỏa thuận kết hôn, ai ngờ không đợi anh tìm tới cửa, trái lại Mạc Bảo Bối chủ động quang lâm (tới nhà), gặp phải cơ hội tốt như vậy, sao Ross lại chịu buông tha thời cơ quá tốt này.
Tác dụng chậm của một ly Trường Đảo Băng Trà đã qua bỏ thêm nguyên liệu kia rất nặng, Mạc Bảo Bối chỉ cảm thấy da đầu càng ngày càng nặng trĩu, ngay cả vẻ tỉnh táo và cảnh giác cuối cùng cũng từ từ biến mất hầu như không còn.
Giãy giụa đứng lên, một tay khoác trên bả vai Ross, cả người Mạc Bảo Bối lập tức xụi lơ xuống.
Ross tay lanh mắt lẹ vớt Mạc Bảo Bối vào trong ngực, tâm tình rất tốt vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn nà, đỏ bừng bừng của Mạc Bảo Bối, mỉm cười khẽ cong lưng, ôm ngang Mạc Bảo Bối ở trước ngực, cất bước đi về phía cầu thang hình xoắn ốc.
- Cô nàng này, nhẹ như vậy, sau này anh phải nuôi em có thịt một chút! - Áng chừng thể trọng của Mạc Bảo Bối, Ross thì thầm nói, trong lòng đã bắt đầu kế hoạch nuôi vợ ra làm sao.
- Ừm. . . . . . - Mạc Bảo Bối cảm thấy trên người nóng lên, có hơi khó chịu ngâm nga ra ngoài, giùng giằng muốn đẩy thứ gì đó dính trên người ra, bởi vì cô cảm thấy thứ dính vào người mình thật sự quá nóng.
Ross chẳng qua chỉ giữ chặt Mạc Bảo Bối thêm, sợ Mạc Bảo Bối thật sự bị rơi ra, sẽ tổn thương đến cô.
Một người đàn ông bình thường, lúc ở đơn độc cùng cô gái bản thân thích vốn cơ thể đã phát nóng lên, nhất là cô gái mình thích còn uống rượu say mắt mê mang, hơn nữa với cơ thể cao lớn của anh vừa lúc thấy thân hình hoàn mỹ của cô gái, nhiệt độ càng thêm tăng vọt. Dính vào người Mạc Bảo Bối dĩ nhiên chính là lửa nóng ** từ Ross rồi.
Đến cửa phòng, một chân Ross khẽ dùng sức giậm ba cái trên mặt đất, thanh điều khiển cửa phòng lập tức mở ra.
Nhẹ nhàng đặt Mạc Bảo Bối trên mặt giường lớn mềm mại, Ross ngồi xếp bằng, nhìn Mạc Bảo Bối say mụ mị, nhìn cô như là một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, suy nghĩ kỹ lưỡng.
Đôi môi mềm mại, da thịt nhẵn nhụi, xương quai xanh khêu gợi, hai chân thon dài, cánh tay mảnh khảnh, Ross nhìn mê mẫn, cổ họng không nhịn được nuốt xuống.
Đang lúc hormone kích thích trong cơ thể Ross không nhịn được, Mạc Bảo Bối lật người một cái, lộ ra quần lót nhỏ đáng yêu, Ross rốt cuộc không nhịn được muốn quyến rũ cô tới.
Ross chậm rãi trêu chọc sợi tóc của Mạc Bảo Bối, ghé vào bên tai nhẹ nhàng hỏi:
- Bảo Bối, em nóng hay không?
- Ừ, nóng. – Giọng Mạc Bảo Bối có phần khàn khàn nhàn nhạt, không trong trẻo giống bình thường, ngược lại có một loại tư vị mềm giọng, lại cực kỳ hấp dẫn.
Ross nhẹ nhàng tựa vào bên người Mạc Bảo Bối, nhìn tư thái kiều mỵ đáng yêu của cô, trong người càng thêm nóng vọt lên.
- Có muốn giúp em cởi quần áo không? Cởi quần áo sẽ không nóng nữa! - Ross khó có thể chống cự, dẫn dụ Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối đột nhiên lật người, chớp lông mi cong dày vểnh lên, nhìn Ross chỉ cách ở trước mắt mình không tới 3 cm, ánh mắt có chút mê ly nhưng vẫn long lanh, miệng mở ra, lộ hàm răng trắng chỉnh tề, dường như muốn nói điều gì, nhưng đầu khẽ chếch lộ ra dáng vẻ suy tư, ngậm miệng.
Vốn là lưng Mạc Bảo Bối quay về phía Ross, cho nên dù là Ross dựa vào cũng chỉ là dựa vào sau lưng của Mạc Bảo Bối, nhưng Mạc Bảo Bối nghiêng người, hai người lập tức mặt đối mặt, cơ thể dán chặt vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở từ đối phương, Ross tức thì có phản ứng của đàn ông.
- Không muốn. - Bĩu môi, khẩu ngữ của Mạc Bảo Bối có phần hàm hồ làu bàu.
- Vậy em muốn cái gì? - Ross không dám lộn xộn, chỉ sợ sẽ dọa đến Mạc Bảo Bối, bởi vì giờ khắc này chính bắp thịt toàn thân anh cũng đã căng thẳng lên, chỉ sợ chạm vào là nổ ngay.
Lại muốn tìm Mạc Bảo Bối trêu chọc, nhưng sợ sẽ dọa đến Mạc Bảo Bối, Ross có chút tiến lùi đều khó.
Đổi lại là anh trước kia, nếu quả thật muốn quyến rũ Mạc Bảo Bối, chắc chắn sẽ không mâu thuẫn, nhưng đối mặt là cô gái mình yêu thích, muốn, rồi lại không muốn, khiến cho nội tâm anh bắt đầu giằng co.
- Tôi muốn uống nước. . . . . . - Miệng hơi phát khô, tiếng Mạc Bảo Bối càng thêm khàn khàn, nhưng lại phát ra một sắc thái thần bí.
Bên trong phòng còn có cả một máy lọc nước, Ross lật người rời khỏi người Mạc Bảo Bối, giúp Mạc Bảo Bối rót một ly nước tinh khiết.
Nhìn khuôn mặt Mạc Bảo Bối đỏ bừng bừng trên giường, Ross quyết định chờ Mạc Bảo Bối uống hết nước, anh lập tức ra khỏi căn phòng để tránh mình suy nghĩ lung tung.
Đỡ Mạc Bảo Bối dậy ngang lưng, Ross đút nước vào trong miệng Mạc Bảo Bối.
- Còn muốn. - Mạc Bảo Bối giống như lữ khách trong sa mạc đã lâu không gặp mưa, uống xong một ly còn muốn uống nữa.
Ross có chút muốn cho một cái tát lên trên mặt mình, sớm biết thì đã không pha rượu mạnh như vậy, nhưng hối hận tới cũng không kịp, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, lại giúp Mạc Bảo Bối rót một ly nước.
Rót nước xong, Ross dựa theo tư thế đỡ Mạc Bảo Bối dậy lúc nãy, muốn nâng eo của Mạc Bảo Bối đỡ cô dậy. Ai biết mặc dù mắt Mạc Bảo Bối mơ màng, nhưng thấy Ross đã rót nước xong, nóng nảy tự mình muốn bò dậy, lại đụng phải cánh tay Ross, cả ly nước lập tức vẩy vào trước ngực.
Nước tinh khiết lạnh lẽo làm thấm ướt cả một mảnh quần áo trước ngực Mạc Bảo Bối, nhưng Mạc Bảo Bối không hề để ý, trái lại rất vui mừng, bởi vì cơ thể nóng lên của cô được lạnh lẽo giải phóng.
- Ha ha. . . . . . thật mát. . . . . . - Mạc Bảo Bối ngốc nghếch nhìn Ross, vui mừng nói.
Ross nhìn bề mặt dưới quần áo ướt đẫm, đường cong phái nữ của Mạc Bảo Bối lộ liễu, lại không bị khống chế mà nhìn, hai con ngươi xanh lá càng thêm tối, trở nên sâu xa.
Không thể động, cô ấy là người phụ nữ mày yêu mến, không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Ross nỗ lực hít thở, lại hít thở, cảnh cáo bản thân phải khống chế ** của mình.
- Nhưng. . . . . . - Mạc Bảo Bối lầu bầu, mặc dù cảm thấy trên người lạnh lẽo, nhưng sau cảm giác lạnh lẽo là ướt át khiến cho cô rất không thoải mái, giãy giụa cơ thể, muốn cởi quần áo dinh dính trên người xuống.
- Đừng động! - Ross nhìn thấy Mạc Bảo Bối muốn cởi quần áo của mình xuống, sợ đến kêu to.
Chỉ nhìn như vậy đã không chịu nổi, nếu để cho Mạc Bảo Bối cởi quần áo vậy thì còn lên tới đâu, cho nên Ross bị dọa sợ đến kêu to.
Cái này nếu bị người khác biết, khẳng định cười nửa ngày, cô gái mình yêu thích cởi quần áo mình lại cảm thấy sợ hãi, thật đúng là đủ mất mặt.
- Được. - Mạc Bảo Bối biết điều nói, cũng thật sự yên tĩnh lại, không hề uốn éo người nữa.
Tác giả :
Trần Tiểu Na