Ông Xã Hung Dữ
Chương 9: Hồi cuối
Đường Hiểu Huyên nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên máy vi tính. Cô đang đau đầu suy nghĩ một vấn đề. Cô nghĩ cực kỳ chuyên chú, đến nỗi có người đi vào phòng mà cô không hề phát hiện ra.
Thiện Dục Dương nhón chân đi tới sau lưng cô rồi bất ngờ bế cô lên, nhân tiện hôn thật mạnh lên mặt vị hôn thê của mình, “Đang xem gì thế?”
Đường Hiểu Huyên bị hành động bất thình lình của anh dọa sợ hết hồn, cô tức giân đánh cánh tay của anh mấy cái, “Anh làm gì vậy? Làm em giật cả mình.”
“Chứ em đang làm gì trái lương tâm à? Sao nhát gan như vậy.” Đánh như vậy chả khác gì con mèo nhỏ quơ quơ vài cái. Thiện Dục Dương vẫn cười ha ha như cũ hỏi: “Sao muộn thế này rồi mà em còn chưa ngủ? Đang nghịch gì vậy?”
Đường Hiểu Huyên nghe kiểu gì cũng thấy giống kiểu vừa ăn cướp vừa la làng, cô lườm anh, “Anh cũng không ngủ được đúng không. Với cả em chơi ở nhà em, thế chứ anh leo tường sang nàh em làm gì? Nói mau, anh muốn làm gì?”
Thiện Dục Dương hơi híp mắt lại, nheo nheo hai mắt nói, “Trộm hương cướp ngọc, anh là ‘hái hoa tặc’ đó.”
Nói đến đây, bàn tay xấu xa của anh đã thâm nhập vào bên trong áo Đường Hiểu Huyên, đốt một ngọn lửa nóng bỏng trên người cô.
Động tác như thế Đường Hiểu Huyên da mặt mỏng làm sao mà chịu được? Cô vội vàng giãy giụa, nhưng không biết mình càng giãy giụa, ‘hái hoa tặc’ càng hưng phấn, đợi đến cuối cùng bị anh áp cả người đến ghế sofa, hối hận cũng đã muộn.
“Thiện Dục Dương, buông em ra.” Lần đầu tiên thân mật ở nhà mình! Đường Hiểu Huyên nghĩ đến phòng ở lấu dưới là phòng ba mẹ nên ngay cả kêu cũng không dám, “Ở đây không được, đồ háo sắc anh không thể không nghĩ đến chuyện này dù chỉ một phút sao?”
“Sợ gì chứ?” Thiện Dục Dương không hề sợ hãi, “Chúng ta nói nhỏ thôi. Mà chúng ta chưa làm trên ghế salon lần nào, hôm nay ở đây luôn được không?”
Trước kia nghe người đàn ông có khuôn mặt nghiêm túc nói ra những lời phóng đãng này Đường Hiểu Huyên xấu hổ muốn độn thổ. Người ở trước mắt này đã ăn sạch đến tận xương tủy mình rồi, bây giờ đã đến tình trạng ‘bất kỳ lúc nào cũng động dục” không thể vãn hồi nữa.
May mắn là cô vẫn nhớ một chuyện đứng đắn ngày hôm nay.
“Mau dậy đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Đường Hiểu Huyên đẩy người đàn ông trên người ra, để anh xem hình ảnh trên máy vi tính, “Anh xem phong cảnh nơi này có đẹp không? Tuần trăng mật chúng ra đến nói này du lịch được không?”
Sao Thiện Dục Dương có thể từ bỏ ý đồ của mình được! Tay anh không ngừng bận rộn nhưng vẫn nhìn hình ảnh trên máy tính.
“Em thích là được rồi, anh đi đâu cũng được.” Giờ anh chỉ muốn chiếm lấy cô gái nhỏ này thôi, làm gì có thời gian đâu mà quan tâm tới chuyện của nửa tháng sau.
Đường Hiểu Huyên thấy anh qua loa lấy lệ như vậy liền bất mãn bĩu môi, “Nửa tháng sau chúng ta sẽ phải kết hôn rồi, chúng ta phải suy nghĩ chu đáo mọi việc chứ, nếu không đến lúc đó lại không biết phải đi đâu để hưởng tuần trăng mật.”
“Đơn giản thôi, hưởng thụ ở trên giường là tốt nhất.” Thiện Dục Dương nói ra câu này mà chẳng biết xấu hổ.
“Anh là tên khốn kiếp...” Cô yếu ớt giãy giụa, để mặc cho người đàn ông trên người ‘công thành đoạt đất’ (‘chiếm lấy’ đấy ạ, mà em thấy để thế này cho nó có tính ‘xâm lược’).
“Tên khôn kiếp này muốn ăn em.”
Thiện Dục Dương quẳng xuống một câu nói như vậy xong cũng nhịn không được nữa, chôn thật sâu vào thân thể Đường Hiểu Huyên, cảm thụ rung động chân thật nhất của đối phương. Trong khoảnh khắc, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nặng nề của đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ. Cả căn phòng biến thành một biển tình.
Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng – không biết tên – vang lên, Đường Hiểu Huyên thừa nhân sự đoạt lấy của người đàn ông mình yêu, cô chủ động hôn lên môi anh.
“Anh Dục Dương, hôm nay em quên nói với anh: em yêu anh.”
Thiện Dục Dương hưởng ứng nụ hôn kia một cách hết sức nhiệt tình.
Anh cũng yêu em. Anh thầm nói.
_THE END_
Thiện Dục Dương nhón chân đi tới sau lưng cô rồi bất ngờ bế cô lên, nhân tiện hôn thật mạnh lên mặt vị hôn thê của mình, “Đang xem gì thế?”
Đường Hiểu Huyên bị hành động bất thình lình của anh dọa sợ hết hồn, cô tức giân đánh cánh tay của anh mấy cái, “Anh làm gì vậy? Làm em giật cả mình.”
“Chứ em đang làm gì trái lương tâm à? Sao nhát gan như vậy.” Đánh như vậy chả khác gì con mèo nhỏ quơ quơ vài cái. Thiện Dục Dương vẫn cười ha ha như cũ hỏi: “Sao muộn thế này rồi mà em còn chưa ngủ? Đang nghịch gì vậy?”
Đường Hiểu Huyên nghe kiểu gì cũng thấy giống kiểu vừa ăn cướp vừa la làng, cô lườm anh, “Anh cũng không ngủ được đúng không. Với cả em chơi ở nhà em, thế chứ anh leo tường sang nàh em làm gì? Nói mau, anh muốn làm gì?”
Thiện Dục Dương hơi híp mắt lại, nheo nheo hai mắt nói, “Trộm hương cướp ngọc, anh là ‘hái hoa tặc’ đó.”
Nói đến đây, bàn tay xấu xa của anh đã thâm nhập vào bên trong áo Đường Hiểu Huyên, đốt một ngọn lửa nóng bỏng trên người cô.
Động tác như thế Đường Hiểu Huyên da mặt mỏng làm sao mà chịu được? Cô vội vàng giãy giụa, nhưng không biết mình càng giãy giụa, ‘hái hoa tặc’ càng hưng phấn, đợi đến cuối cùng bị anh áp cả người đến ghế sofa, hối hận cũng đã muộn.
“Thiện Dục Dương, buông em ra.” Lần đầu tiên thân mật ở nhà mình! Đường Hiểu Huyên nghĩ đến phòng ở lấu dưới là phòng ba mẹ nên ngay cả kêu cũng không dám, “Ở đây không được, đồ háo sắc anh không thể không nghĩ đến chuyện này dù chỉ một phút sao?”
“Sợ gì chứ?” Thiện Dục Dương không hề sợ hãi, “Chúng ta nói nhỏ thôi. Mà chúng ta chưa làm trên ghế salon lần nào, hôm nay ở đây luôn được không?”
Trước kia nghe người đàn ông có khuôn mặt nghiêm túc nói ra những lời phóng đãng này Đường Hiểu Huyên xấu hổ muốn độn thổ. Người ở trước mắt này đã ăn sạch đến tận xương tủy mình rồi, bây giờ đã đến tình trạng ‘bất kỳ lúc nào cũng động dục” không thể vãn hồi nữa.
May mắn là cô vẫn nhớ một chuyện đứng đắn ngày hôm nay.
“Mau dậy đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Đường Hiểu Huyên đẩy người đàn ông trên người ra, để anh xem hình ảnh trên máy vi tính, “Anh xem phong cảnh nơi này có đẹp không? Tuần trăng mật chúng ra đến nói này du lịch được không?”
Sao Thiện Dục Dương có thể từ bỏ ý đồ của mình được! Tay anh không ngừng bận rộn nhưng vẫn nhìn hình ảnh trên máy tính.
“Em thích là được rồi, anh đi đâu cũng được.” Giờ anh chỉ muốn chiếm lấy cô gái nhỏ này thôi, làm gì có thời gian đâu mà quan tâm tới chuyện của nửa tháng sau.
Đường Hiểu Huyên thấy anh qua loa lấy lệ như vậy liền bất mãn bĩu môi, “Nửa tháng sau chúng ta sẽ phải kết hôn rồi, chúng ta phải suy nghĩ chu đáo mọi việc chứ, nếu không đến lúc đó lại không biết phải đi đâu để hưởng tuần trăng mật.”
“Đơn giản thôi, hưởng thụ ở trên giường là tốt nhất.” Thiện Dục Dương nói ra câu này mà chẳng biết xấu hổ.
“Anh là tên khốn kiếp...” Cô yếu ớt giãy giụa, để mặc cho người đàn ông trên người ‘công thành đoạt đất’ (‘chiếm lấy’ đấy ạ, mà em thấy để thế này cho nó có tính ‘xâm lược’).
“Tên khôn kiếp này muốn ăn em.”
Thiện Dục Dương quẳng xuống một câu nói như vậy xong cũng nhịn không được nữa, chôn thật sâu vào thân thể Đường Hiểu Huyên, cảm thụ rung động chân thật nhất của đối phương. Trong khoảnh khắc, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nặng nề của đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ. Cả căn phòng biến thành một biển tình.
Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng – không biết tên – vang lên, Đường Hiểu Huyên thừa nhân sự đoạt lấy của người đàn ông mình yêu, cô chủ động hôn lên môi anh.
“Anh Dục Dương, hôm nay em quên nói với anh: em yêu anh.”
Thiện Dục Dương hưởng ứng nụ hôn kia một cách hết sức nhiệt tình.
Anh cũng yêu em. Anh thầm nói.
_THE END_
Tác giả :
Thanh Vi